Thứ Nữ Công Lược

Chương 564: Chương 564: May mắn (Thượng )




Tam gia không tiện ở ngoài phòng của Thái phu nhân chờ lâu, ngồi cùng Từ Lệnh Nghi một lúc, nói về đám cưới của Từ Tự Kiệm, mắt thấy đã đến lúc, ngẫm lại chắc Thái phu nhân đã dậu, bảo gã sai vặt đi bẩm báo, nhưng Thái phu nhân đã đi sang chỗ Ngũ phu nhân . Từ Lệnh Khoan ở trong cung làm việc vẫn chưa về.

Vẻ mặt của Tam gia lộ chút do dự.

Thập Nhất Nương biết là Thái Phu Nhân đang tránh Tam gia, trong lòng ngầm thở dài, cười nói: “Nương cùng Ngũ đệ muội muốn thương lượng lễ tròn tròn tuổi của Sân ca nhi, trừ cần đi phòng khách xem bố trí một chút, đợi lát nữa còn phải nghe người của gánh hát Đức Âm đến hát mấy câu. Tam gia nếu như nhàn rỗi không có chuyện gì, không bằng cũng đi nghe một chút.”

Cho dù mình có gặp được, nhưng lại đi nói chuyện ghi sổ khi con trai thành thân phòng do ai chủ trì, chẳng phải sẽ làm Thái Phu nhân không vui sao?

“Đã như vậy, hôm nào đó ta quay lại.” Tam gia cười, trêu đùa Cẩn ca nhi mấy câu, liền đứng dậy cáo từ.

Từ Lệnh Nghi hỏi Thập Nhất Nương: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nương đang giận Tam gia đó.” Thập Nhất Nương đem chuyện đã xảy ra nói cho Từ Lệnh Nghi nghe, “. . . . . . Chỉ cần chờ nương hết giận rồi hãy nói.”

Từ Lệnh Nghi nghe trầm mặc chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Cũng không phải là chuyện lớn lao gì, có cơ hội, nàng hãy ở trước mặt Nương nói hai câu giúp Tam ca và Tam tẩu.” Thần sắc làm như có điều suy nghĩ.

Thập Nhất Nương cười đáp.

Nhưng lần này Thái phu nhân tức giận lâu hơn dự đoán của mọi người.

Cho đến lúc Sân ca nhi qua lễ tròn một tuổi, Tam gia và Tam phu nhân vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện này cùng Thái phu nhân. Tam phu nhân không khỏi có chút sốt ruột. Nhân lúc đặt ngày đính hôn* cho Kim gia, cố ý tới đây vấn an Thái phu nhân, Thái phu nhân lại đi đến chỗ Nhị phu nhân. Tam phu nhân chạy qua, ở Thiều Hoa viện một hồi lâu cũng không gặp được Thái phu nhân.

(*)Tầng lớp quan lại trí thức Bắc Kinh thời xưa gọi là “lễ tiểu định” hoặc là “lễ nạp thái”, theo nghi thức, sau khi hai nhà trao đổi giờ sinh tháng đẻ xong, nhà trai sẽ đưa lễ nhỏ gồm quần áo, đồ trang sức, rượu Tây Dương, bánh quả qua nhà gái làm lễ tiểu định, đính hôn trước một tháng. Sau một tháng, mới làm đại lễ gọi là lễ, tức làm đám cưới.

Trong lúc vô tình bỗng trở nên xa lạ, trong lòng Tam phu nhân không khỏi tức giận , đợi đến ngày chạm ngõ với Kim gia, nàng chỉ nói đầu choáng váng, nằm ở trên giường không thể dậy được. Hoàng Tam phu nhân tới, lá trà còn rơi vãi chưa đóng vào tráp, ngỗng nhốt trong lồng tre đặt ở nhà bếp còn chưa cắt tiết, lúc trước còn nói chắc nịch rằng Đại cữu phu nhân bên nhà Cam gia sẽ đến, giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu.

Hoàng Tam phu nhân giận đến sắc mặt phát xanh, xoay người đi đến Hà Hoa Lý. Vẫn là Phương thị kéo Hoàng Tam phu nhân lại: “Lúc này còn đi qua đó, sợ sẽ trì hoãn giờ lành. Nếu như phu nhân không chê tay cháu lề mề, thì để cháu dẫn theo mấy người đặt lễ vào trap trước đã. Trâm như ý, chỗ cháu còn có mấy cây mới, phu nhân người nhìn xem có tốt hơn không, trước cứ cầm đi dùng. Về phần người đặt lễ đính hôn, một mặt chúng ta sai người đi nhà mời cữu nương (mợ), một mặt mời Ngũ thẩm thẩm tới đây. Bên chỗ Ngũ thẩm thẩm, chỉ cần nói là vì thẩm thẩm là người phúc thọ song toàn nên chúng ta mời , mời Ngũ thẩm thẩm tới đây giúp đỡ bê tráp. Nếu như cữu nương tới kịp , liền thuận thế nhờ Ngũ thẩm thẩm bê tráp giúp đỡ. Nếu là cữu nương tới trễ, vậy nhờ Ngũ thẩm thẩm đi Kim gia đặt lễ đính hôn. Vừa không đắc tội với người ta, vừa giải vây, lại không đến nỗi kinh động đến Thái phu nhân, ồn ào khiến mọi người không thoải mái.”

Hoàng Tam phu nhân nghe vậy thì gật đầu, ánh mắt nhìn Phương thị lại có chút khác đi: “Cứ y như Đại thiếu phu nhân nói.”

Phương thị gọi các thị tỳ đến giúp.

Tam phu nhân ngủ ở trong nhà nghe thấy tiếng động, mắt thấy đến giờ lành, phía ngoài truyền đến mấy tiếng kêu rõ to.

Nàng trở mình ngồi dậy. Đang muốn gọi tiểu nha hoàn đi hỏi thăm, Hạnh Kiều đi vào: “Phu nhân, phu nhân. Đại thiếu phu nhân nhờ người đi mời Ngũ phu nhân , còn gọi ma ma bên cạnh đem lễ đặt vào tráp, để Hoàng Tam phu nhân mang theo đến Kim gia.”

Tam phu nhân giận đến mức hàm răng nghiến ken két

Cho đến khi có tiểu nha hoàn chạy vào: “Cữu phu nhân đã tới.”

Hạnh Kiều giúp đỡ Tam phu nhân mang giày.

Chị dâu nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân đã vén mành mà vào.

“Giận gì giận , cũng không thể bỏ lỡ giờ lành của Kiệm ca nhi .” Khuôn mặt Đại cữu nương lo âu, “Nhanh, nhanh, đồ đặt lễ chạm ngõ ở chỗ nào, ta đây sẽ cùng Hoàng tam phu nhân đi.”

Tam phu nhân chính là muốn cho Thái phu nhân nóng vội, nên từ sớm đã đem chị dâu nhà mẹ đẻ mời tới an trí ở trong dãy nhà phía sau nghỉ ngơi. Không nghĩ tới lại có kết quả như thế.

Sắc mặt của Tam phu nhân căng đến phát tím, lầm bầm đem chuyện đã xảy ra nói: “. . . . . . Cả phòng đều là người của nó, muội cũng không tin, tẩu tẩu ở dãy nhà sau nghỉ ngơi, nó lại không biết gì cả.” Vừa nói, trên mặt vẫn còn vẻ tức tối.

Chị dâu của Tam phu nhân nghe ra từ “Nó” là để chỉ người nào, đuổi bọn nha hoàn trong nhà ra, thấp giọng nói: “Ta thấy, việc cấp bách bây giờ là phải đem những thứ tiểu nha hoàn không nghe lời hoặc đuổi hoặc bán, xao sơn chấn hổ*, để cho những kẻ ngu ngốc kia biết lợi hại. Con bé nó không có nanh vuốt, làm sao tung hoành làm càn được? Đến lúc đó đệ muội nói cho nó cơm ăn, phòng bếp mới cho nó chén cơm ăn, đệ muội nói cho nó nước uống, nó mới được nước uống. . . . . .”

(*)敲山震虎 = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.

Tam phu nhân có chút do dự: “Nếu Thái phu nhân biết thì sao?”

“Giờ đệ muội đã ở riêng rồi, coi như là Thái phu nhân biết, thì có thể lướt qua đệ muội sao?” Chị dâu giận Tam phu nhân không ra gì, “Đệ muội cũng đừng quên, bà ấy cũng làm mẹ chồng. Bà ấy còn nhúng tay quản chuyện của con dâu, vậy bà ấy còn muốn quản muội hay không?

Tam phu nhân nghe thế mắt sáng lên, bận rộn gọi Hạnh Kiều giúp mình thay quần áo rửa mặt: “Chờ lễ cưới của Kiệm ca nhi làm xong rồi hãy nói. Đến lúc đó cũng có thể cho tân nương tử một đòn phủ đầu.”

“Đúng đấy!” Lúc này, chị dâu của Tam phu nhân mới nở một nụ cười, “Nói đến Kiệm ca nhi thành thân, nếu lễ cưới làm ở trong viện của đệ muội, chờ tân nương tử cưới vào cửa xong, thì mở một bàn rượu,mời người của phòng ghi chép sổ sách đi ăn cưới, rồi sai Cam Lão Tuyền dẫn người theo để nhận quà mừng không phải là đã xong rồi à. Chỉ có đệ muội, vừa ngốc vừa ngớ ngẩn, không nói rõ thì không biết làm thế nào cả.”

“Chị dâu, tại sao muội lại không có nghĩ đến việc này nhị?” Tam phu nhân giống như bắt được một phao cứu mạng, nhưng ý nghĩ vừa đổi liền xuất hiện biểu tình ngưng trọng, “Làm quá lộ liễu như vậy, có thể khiến cho người ta chê cười hay không?”

“Có cái gì mà chê cười.” Chị dâu của Tam phu nhân hạ thấp giọng xuống nói, “Nhớ ngày đó, thời điểm lão bá gia chết, bà chị dâu có tiếng là hiền đức kia của chúng ta chính là làm thế đó. Bằng không, sao ta có thể biết được biện pháp này.”

Tam phu nhân nghe vậy, lá gan càng lớn thêm, khẽ gật đầu, nói: “Tẩu tẩu, đến lúc đó tẩu cần phải ở đây giúp muội chống đỡ.”

“ Yên tâm, yên tâm .”

. . . . . .

Điệu nhạc đệm này tất nhiên là có người báo cho Thái phu nhân nghe.

Thái phu nhân chẳng qua là gật đầu cười, cơm tối lại chỉ ăn có nửa chén cơm.

Đỗ ma ma mời Nhị phu nhân tới đây.

“Tam gia vốn là người thành thật, Nhị phu nhân quạt giúp Thái phu nhân, “Sao có thể biết quanh co khúc khuỷu trong lòng nương được. Con thấy, nương đã nổi giận như vậy, lão Tam chưa hẳn đã hiểu. Cái này giống như là liếc mắt đưa tình quyến rũ người mù vậy. . . . . .”

“Con mới là người liếc mắt đưa tình quyến rũ kẻ mù đó?” Thái phu nhân nghe rất là không vui, nhưng mà buồn bực trong lòng tản mát hơn phân nửa.

Nhị phu nhân cùng Đỗ ma ma cười phản đối.

“Là con nói sai rồi.” Nhị phu nhân giúp Thái phu nhân đứng dậy nhận bát chè đỗ xanh trong tay Đỗ ma ma đưa cho Thái phu nhân, “Sau khi nước sôi chỉ nấu thêm một khắc đồng hồ, không có cho đường.”

Thái phu nhân đứng dậy, nhận lấy ăn một thìa, thở dài nói: “Ta là mẹ cả của lão Tam, cho dù ta không đúng, lão Tam làm con, cũng phải nghe theo mới đúng. Con nhìn đi, lão Tam lại làm ra những chuyện này.” Vừa nói, vừa thở dài một hơi.

“Vậy thì gọi Tam gia tới dạy dỗ một trận là được.” Nhị phu nhân cười giúp Thái phu nhân đấm chân, “Nương như vậy, cũng đâu có xem lão Tam là con mình?” Lại nói, “Nếu như Tứ gia và Ngũ gia làm ra chuyện như vậy , chỉ sợ nương đã tát cho một cái vào mặt từ lâu rồi?”

Nói như vậy, cũng chỉ có Nhị phu nhân mới dám nói.

Đỗ ma ma co rúm lại một chút, giương mắt nhìn trộm Thái phu nhân.

Thái phu nhân ngây ngẩn ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt lộ ra chút sững sờ.

. . . . . .

Ngày hôm sau, Thái phu nhân kêu Tam gia vào phủ.

“Mấy ngày hôm trước con tìm ta khắp nơi, là vì chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì ạ!” Tam gia cười nói, “Tân phòng đã quyết định rồi, cũng đã mời thợ tới sơn phòng, nên muốn nói một tiếng với nương.”

Thái phu nhân nhìn Từ Lệnh Ninh, một lúc lâu cũng không nói gì.

Người hầu trong phòng đều lui xuống, cát của đồng hồ ở phòng phía tây rơi xuống nghe tích tích, khiến cho Tam gia có chút hoảng hốt.

“Nương. . . . . .” Nụ cười của Tam gia bắt đầu có chút cứng lại.

“Lão Tam, con có biết ta không hài lòng về con ở điểm nào nhất không?” Thái phu nhân khẽ thở dài.

Tam gia ngẩn người.

“Ta không hài lòng nhất….là cách con nói chuyện, làm việc không có nguyên tắc.” Thái phu nhân thản nhiên nói “Các con muốn tự lập nhà cửa, chỗ đứng trong xã hôik, ta liền y như ý các con, cho các con tự lập. Nhưng một nét bút không viết ra được hai chữ ‘Từ’*. Kiệm ca nhi lại là ở trước mắt ta mà lớn lên . Ta muốn để cho Tứ đệ muội, Ngũ đệ muội đi giúp đỡ, là vì cho Kiệm ca thêm chút uy danh, để thằng bé ở trước mặt thông gia có tý mặt mũi. Về phần tiền mừng lễ mỏng, những năm này, lão Tứ vẫn trông coi chi phí sinh hoạt của các con, huống chi giống như phủ Trung Cần bá, phủ Uy Bắc hầu, Lương lão các, tiền mừng của những người này, về sau này cũng vẫn còn đi trả lễ cho nhà người ta. Cho dù là đưa lão Tứ trông coi, nhưng sổ ghi chép này, các con cũng đều coi qua rồi thì có thể làm được cái gì?” Thái phu nhân nói đến đây, trong giọng nói ẩn chứa một tia không hài lòng, “Những năm này, con giúp đỡ lão Tứ quản công việc vặt, lão Tứ đối với con như thế nào, người khác không biết rõ, nhưng trong lòng con hiểu rõ nhất . Cho dù con có đem những thứ tiền mừng lễ mỏng này đều cho lão Tứ, chưa chắc lão Tứ đã nhận. Nhân tình tốt như vậy, người làm huynh trưởng như con có thể nhận, tại sao lại không nhận? Vợ của con không thoải mái, tại sao con không suy nghĩ là lão Tứ cũng có vợ của mình? Con biết vì vợ của mình mà tranh giành, thế sao con không suy nghĩ là lão Tứ cũng muốn có thể diện ở trước mặt vợ mình?”

“Nương. . . . . . . . . . . .” Tam gia bị nói đến mặt đỏ tới mang tai, “Con. . . . . . con. . . . . .”

Nếu đã nói ra. Thái phu nhân cũng không nghĩ sẽ dễ dàng bỏ qua.

“Có một số việc, ta vẫn chưa bao giờ nói rõ ràng với con. Thật sự có một số chuyện, con quá là không có chủ kiến . Cam thị không hiểu, thì con phải dạy cho vợ hiểu mới đúng.”

“Tại sao có thể để vợ nói gì, thì con đã không chịu suy nghĩ cẩn thận, mà nghe theo rồi dính vào. Chẳng lẽ một đàn bà ở trong nhà như vợ con có thể còn giỏi hơn so với người đàn ông ở bên ngoài thấy nhiều cảnh đời của xã hội sao?”

Thái phu nhân nói lời rất thấm thía, “Lão Tam, có một số việc, con cẩn thận suy nghĩ mà xem. Lão Tứ giúp con cầu được cơ hội ra ngoài nhậm chức, còn cố ý giới thiệu một phụ tá cho con, con không những không có nắm chắc cơ hội lần này, ngược lại còn xám xịt trở về Yên Kinh. Thánh nhân nói rất hay, tu thân tề gia bình thiên hạ*. Con không thể tề gia, làm sao có thể bình thiên hạ đây? Ta cũng nói thẳng cho con biết. Lần này con trở về, lão Tứ đã muốn tìm việc khác cho con, là ta nói một câu đem chuyện gạt đi. Ta lúc ấy giận con không nên người, muốn mặc kệ con. Kết quả chuyện cưới hỏi của Kiệm ca nhi, con chẳng những một lần mà lặp đi lặp lại những ba lần, mọi chuyện con đều nghe theo ý kiến của đàn bà, cho dù có công việc tốt hơn đi chăng nữa, không chừng cũng bị hai câu ba của vợ con mà mất luôn, thay vì như vậy, còn không bằng làm ông cụ giữ ruộng đất và nhà cửa đi.”

“Nương. . . . . .” Tam gia xấu hổ cúi đầu.

Thái phu nhân nhẹ nhàng mà thở dài: “Nói một ngàn, nói một vạn, cũng không bằng tự chính bản thân con suy nghĩ thông suốt.” Sau đó bưng trà, “Ta cũng mệt mỏi rồi. Còn nửa tháng nữa chính là ngày đại hỉ của Kiệm ca nhi. Trong thời gian này, những người khác đều bận rộn viết thiếp mời, có phòng hồi sự chỗ lão Tứ giúp đỡ, con cũng có thời gian nhàn rỗi, không bằng đem những chuyện xảy ra từ khi làm mai cho Kiệm ca nhi đến khi định ngày cố gắng mà suy nghĩ một chút, như vậy ta cũng đã hài lòng rồi.”

Tam gia hoàn toàn xấu hổ, một câu cũng nói không nên lời, cúi đầu hành lễ rồi lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.