Edit: Nguyệt Nha
Beta: Tiểu Tuyền
Cẩn ca nhi nghe được liền cảm thấy bên trong tiếng cười kia có vài
phần không xem trọng , đôi mắt bé trừng to phản bác nói: “Mẹ cháu thật
sự có chơi xúc cúc rồi!”
Thập Nhất Nương thấy Cẩn ca nhi nghiêm túc lên, liền vội vàng cười
nói với Thất Nương: “Cẩn ca nhi chơi cúc xúc rất giỏi, Sân ca nhi cũng
đi theo cháu nó học được . (truyện được post tại www.tamvunguyetlau.com) Nếu Kế ca nhi chưa biết chơi xúc cúc, không bằng để cho Cẩn ca nhi dạy
cho bé biết. Bọn chúng là anh em bà con khó khi gặp mặt được, chơi chung một lúc thì quen thôi. Hơn nữa còn có ma ma, nha hoàn chiếu cố bên
cạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thất Nương cười dụ dỗ Kế ca nhi: “Biểu ca dạy con biết chơi xúc cúc có được không?”
Kế ca nhi có chút do dự.
Thất Nương cười nói: “Cho nhũ Nương ở đó cùng con!”
Lúc này Kế ca nhi mới gật đầu, từ phía sau Thất Nương đi ra, muốn dắt đi một người phụ nhân hình dạng mập mạp bên cạnh.
Cẩn ca nhi có chút không kiên nhẫn một phát bắt được hắn: “Sao ngươi
lề mà lề mề vậy . Hoàng Đại Mao và Lưu Nhị Võ còn đang chờ phía ngoài
đấy!” Nói xong, liền kéo hắn đi.
Phụ nhân thân hình mập mạp vội vàng chạy theo.
Thất Nương tán gẫu mấy câu với Từ Tự Dụ, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới thì Bảo ca nhi đột nhiên khóc lên.
Hâm tỷ nhi và Thành ca nhi đều vây quanh bên cạnh hắn, Ngũ phu nhân
vội nói: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Sợ là con gái và con trai của mình
làm sợ Bảo ca nhi.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Thất Nương cười nói, “Hắn ầm ĩ đòi ngủ thôi.”
Thập Nhất Nương dẫn Thất Nương đi tới phòng ấm của Cẩn ca nhi.
Thất Nương tự mình cho Bảo ca nhi bú, rất nhanh Bảo ca nhi liền ngủ.
Giao con cho ma ma thân cận chăm sóc, Thất Nương và Thập Nhất Nương trở về tây gian.
Thập Nhất Nương lại để cho Từ Tự Dụ mang theo mấy hài tử đi hậu hoa viên chơi, lúc này các nàng mới rãnh rỗi ngồi xuống.
“Bảo ca nhi còn nhỏ, thật ra ban đầu chỉ định để Chu An Bình tới Yên
Kinh ăn tiệc cưới của Nhị thiếu gia.” Thất Nương cười nói, “Kết quả mẹ
chồng ta biết được nên chúng ta không thể không dẫn Bảo ca nhi đi. Nói
là sợ sau này thấy mấy vị biểu ca thì ngươi không nhận ra ta, ta không
nhận ra ngươi. Tướng công cảm thấy có đạo lý, ta lại muốn nhìn thấy mấy
người cháu trai cháu gái, liền tạm thời chạy tới.”
“Vậy làm sao còn dẫn theo Kế ca nhi?” Ngũ phu nhân tự nhiên hỏi, ” Lão thái thái nhà các ngươi nỡ lòng sao ?”
“Hiện tại không thể so với lúc xưa mà!” Thất Nương thở dài, “Cứng rắn ôm Kế ca nhi trở về nhà như vậy, mẹ chồng ta nuôi hắn ở trong nhà chính mình không để cho ta thân cận, dường như sợ ta nổi lên ý niệm không tốt với đứa nhỏ này. Ta vốn là không muốn, tính buông tay không quản. Nhưng sau lại có Bảo ca nhi, mẹ chồng ta thoáng cái khẩn trương lên. Bà không chỉ có giao cho ta chiếu cố Kế ca nhi, còn đuổi tất cả người vốn dĩ
chiếu cố Kế ca nhi, đổi lại mấy ma ma bước đi đều đã run rẩy. . .”
Ngũ phu nhân “Ai nha” một tiếng cắt đứt lời của Thất Nương: “Chuyện
này ngươi cũng không thể tiếp nhận nhé. Mẹ chồng ngươi biết rõ ngươi
không thích Kế ca nhi, bà còn bỏ hài tử ở nhà của ngươi, còn đuổi mấy
người chọn lựa tỉ mỉ vốn dĩ hầu hạ Kế ca nhi, rõ ràng là muốn mượn tay
ngươi thu thập đứa nhỏ này. Ngươi cũng không thể làm cái chuyện này.
Chuyện tốt do bà ấy làm, còn chuyện xấu thì do ngươi gánh vác. Lúc ấy
ngươi nên nhân cơ hội làm trò trước mặt Chu gia từ trên xuống dưới, lấy
cớ ngươi vừa sinh, tinh lực (tinh thần và thể lực) không có, giao Kế ca nhi lại cho mẹ chồng ngươi chiếu cố mới đúng.” Lúc nói, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại.
“Ta biết chứ!” Thất Nương cười nói, “Cho nên ta để Chu An Bình mang
hài tử trả lại cho mẹ chồng.” Vừa nói, nụ cười dần dần tắt, rồi thở dài, “Ai biết mẹ chồng ta người này. . . . . .” Giọng nói của nàng hơi mệt
mỏi, “Kế ca nhi đói bụng đến nỗi phải đến trong phòng bếp ăn trộm, thiếu chút nữa ngã trên lò nóng. Nếu không phải đúng lúc nha hoàn bên cạnh ta đi phòng bếp lấy nước nóng cho ta, chỉ sợ đứa bé kia đã bị bỏng.”
Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân đều sửng sốt.
“Trước khi cha chồng lâm chung, mẹ chồng ta sợ người trong tộc khi dễ Chu An Bình còn bé, bị đoạt gia sản đi nên cố ý mời cậu Chu An Bình
tới, mời tộc trưởng Chu gia đangquan phụ mẫu trong huyện hỗ trợ phù
chánh.” Thất Nương nói, “Cho nên sau khi cha chồng ta qua đời, bà ở tại
một tiểu viện vắng vẻ phía tây, tất cả người hầu hạ bên cạnh đều là
thuộc hạ đắc lực của bà, đứa bé kia ở tại đó như thế nào, đừng nói là
người ở phía ngoài, ngay cả ta có lòng muốn nghe ngóng, cũng không dễ
dàng. Lúc nha hoàn dẫn Kế ca nhi tới trước mặt của ta, đứa bé kia gầy
chỉ còn bộ xương, bắt được thứ gì đều ăn hết. (truyện được post tại
www.tamvunguyetlau.com) Thời điểm ta đem hài tử đưa trở về, mẹ chồng ta
còn nói, đứa nhỏ này miệng bị nuôi đến phú quý, gan rồng gan phượng cũng không ăn, thật sự là buồn chết người đi được!”
“Không nghĩ tới mẹ chồng tỷ là một người. . .” Thập Nhất Nương cảm
khái, nhất thời không biết nên hình dung thế nào, nên đành phải
nói”Người lợi hại như vậy” .
Ngũ phu nhân lại càng nói: “Ngươi làm ầm ĩ với Chu An Bình như vậy
còn không bị hưu, ngươi cũng có thể thấy hết rồi! Sau này ngươi nên đối
với Chu An Bình tốt hơn đi!”
Thất Nương đỏ mặt lên, nói: “Ta biết, lúc trước tất cả đều là ta
không đúng. Ta không nên làm Chu An Bình mất hết mặt mũi, cũng biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ”.
Thái độ sảng khoái làm cho Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân đều có chút ngoài ý muốn.
Thất Nương làm mặt quỷ hướng về phía hai người: “Biết sai chịu sửa,
không gì tốt hơn, ta cũng xem như mê muội mà biết quay đầu lại, các
ngươi cũng đừng có nói ta nữa.”
Thập Nhất Nương liền nhớ lại thời điểm ở Dư Hàng, nàng bị Nhị thái thái trách mắng, sẽ làm mặt quỷ như vậy.
Ngũ phu nhân thì “Xì” một tiếng cười lên.
“Có thể là ta cho đứa bé kia một chén cháo nên có một ngày Kế ca nhi
lại mò đến chỗ ta, bắt lấy ống tay áo nha hoàn quét sân hô mãi tỷ tỷ.
Lòng ta mềm nhũn, cho hắn ở lại, một lần nữa tìm nha hoàn, bà Tử hầu hạ
hắn. Lần này tới Yên Kinh, ta sợ hắn ở lại nhà, mẹ chồng ta lại đánh chủ ý gì nữa nên dẫn hắn cùng nhau tới đây.”
“Ngươi ngốc à!” Ngũ phu nhân giận trách Thất Nương, nhưng giọng nói
không kiên định như mới vừa rồi, “mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền
.”
“Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy.” Thất Nương cười một tiếng, ánh mắt
nhìn lại hướng phòng ấm của Cẩn ca nhi, con trai Bảo ca nhi của nàng
đang ngủ ở nơi đó, “Nhưng kể từ khi ta làm mẫu thân, nhìn thấy hài tử
của người khác gầy như que củi, áo quần rách rưới, trong lòng sẽ đặc
biệt khó chịu. Huống chi, nếu không có Kế ca nhi vào cửa, ta cũng không
thể nào có Bảo ca nhi. Nói không chừng Kế ca nhi chính là phúc tinh của
ta cùng Bảo ca nhi. Có hắn, ta cùng Bảo ca nhi mới có thể thanh thái
bình an!”
Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân một lúc lâu cũng không có lên tiếng.
“Đừng nói chuyện của ta nữa!” Thất Nương cười phá vỡ trầm mặc, “Hay
là nói một chút hôn sự của Nhị thiếu gia đi? Ta từ xa chạy tới, là vì
uống rượu mừng của hắn đấy. Cũng đừng lẫn lộn đầu đuôi chứ.”
” Đến hôm đó ngươi tới sớm một chút là được.” Ngũ phu nhân cười nói,
“Lần này ta giúp đỡ Tứ tẩu chiêu đãi nữ quyến, ngươi đừng để cho ta ba
thỉnh bốn thúc là được.”
Thất Nương cười nói: “Có muốn ta giúp đỡ các ngươi chiêu đãi khách
nhân không?” Vừa nói, lại như nhớ tới cái gì “Y” một tiếng, nói, “Có thể để cho Chu An Bình giúp đỡ chào hỏi đại ca, ta tới chào hỏi Tứ tỷ!”
Mấy người cười cười nói nói , đợi Bảo ca nhi thức dậy liền đi thỉnh anThái phu nhân.
Thái phu nhân nhìn Bảo ca nhi rất là yêu thích: “Cái tên này đặt rất hay. Đây cũng là bảo bối của các cháu.”
“Cháu cảm thấy rất tục khí.” Thất Nương cười đến ngọt ngào, “Nhưng
tướng công nhất định lấy tên này nên không thể làm gì khác hơn là cứ kêu như vậy.”
Thái phu nhân cười ha hả, giữ Thất Nương ở lại dùng bữa tối, đến giờ lên đèn, Thất Nương mới đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương tiễn Thất Nương.
Trước lúc lên xe ngựa, Thất Nương kéo tay nàng: “Chuyện của ta, lại
để cho người làm muội muội quan tâm như vậy, trong lòng ta hết sức áy
náy!” Sau đó không đợi nàng nói chuyện, lập tức chui vào trong xe ngựa.
Thất Nương là có chút ngượng ngùng!
Đứng ở trước cửa thuỳ hoa nhìn xe ngựa của nàng càng lúc càng xa, Thập Nhất Nương cười lên.
* * * * * *
Quay lại trong nhà, Hồng Văn tiến lên đón: “Tứ phu nhân, đây là lễ ra mắt Thất di phu nhân cho Lục thiếu gia.” Nói xong liền chuyển cái hà
bao thêu hoa mai màu đỏ thẫm mà mình ưa thích cho Thập Thất Nương.
Mới vừa rồi lúc Thất Nương cho lễ ra mắt, là dùng hà bao đầy màu sắc. Theo cách hành sự của Thất Nương, Thập Nhất Nương đoán chỗ đó hơn phân
nửa chứa thỏi tiểu nguyên bảo bằng vàng ròng hoặc hạt đậu đỏ.
Nàng cười cầm hà bao, nhưng hà bao lại rất nhẹ , vừa mở ra nhìn thì
bên trong hà bao đút toàn ngân phiếu, đếm một chút, thậm chí nhiều hơn
năm ngàn lượng.
“Sao tặng nhiều như vậy chứ?” Thập Nhất Nương cười khổ.
Nàng cho lễ ra mắt Kế ca nhi và Bảo ca nhi cũng chỉ là một đôi khóa trường mệnh bằng vàng ròng.
Thập Nhất Nương thu hà bao, cho Thu Vũ đi hỏi bọn Từ Tự Dụ vừa rồi
được Thất Nương cho gì. Đây là lệ cũ, chưa có thành thân , đều coi là
hài tử, mặc dù lễ ra mắt thì mọi người được giữ, nhưng mà nhận được đồ
gì cũng phải nói cho cha mẹ biết. Đến lúc đó cha mẹ sẽ theo giá trị đồ
vật mà đáp lễ lại.
Thu Vũ trở lại nói, tất cả bọn Từ Tự Dụ đều được một trăm lượng ngân phiếu.
Số lượng chênh lệch quá lớn.
Thập Nhất Nương đem chuyện này nói cho Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nghĩ nửa ngày: “Ta cũng không có giúp hai người bọn họ chuyện gì nhiều!”
Thập Nhất Nương nghĩ đến lời của Thất Nương lúc gần đi.
Chẳng lẽ là vì cảm tạ nàng hỗ trợ lúc trước?
Thập Nhất Nương chưa kịp suy nghĩ nhiều, thứ nhất là mấy ngày tiếp
theo Thất Nương đều đi thăm người thân ở Yên Kinh nên không đến, hai là
chuyện trong nhà càng ngày càng nhiều.
Nàng bận quá rồi, chẳng có thời gian quan tâm.
Đến mùng một tháng mười, Thập Nhất Nương đã ra khỏi giường thật sớm, chải đầu trang điểm rồi đi chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân cũng chuẩn bị xong, Thập Nhất Nương kính cho Thái phu
nhân chén trà, quanh người Ngũ phu nhân đầy đồ trang sức thẳng bước đi vào. Mọi người nói mấy câu với nhau, rồi hai người đi tới Tiểu sảnh ở
sau chính sảnh Từ gia— nam khách được mời tới đến chính sảnh bên cạnh
thiên sảnh, nữ khách thì mời đặt chân tới Tiểu sảnh nơi này.
Sân khấu ngoại viện đã được dựng lên. Khách đã sớm tới tìm chỗ ngồi
vào, Từ Tự Cần dẫn Từ Tự Truân, cùng Dư Di Thanh và bà mối Hoàng tam phu nhân đi Hạng gia thúc đồ cưới, nghênh đón đồ cưới. (truyện được post
tại www.tamvunguyetlau.com) Thập Nhất Nương liền mời Lâm Đại phu nhân
làm ma ma song toàn vì là quý nhân có nam có nữ để giúp đỡ chuẩn bị tân
phòng và dán chữ hỷ.
Lúc này Từ Tự Giới chạy vào.
“Mẫu thân, mẫu thân, ngày mai rước dâu, con có thể đi cùng với Tứ ca không?”
“Không được!” Thập Nhất Nương lập tức cự tuyệt, “Ngày mai dọc theo
đường đi pháo bày đầy trên đường, nếu nổ trúng thì làm sao? Huống chi Tứ ca con bọn họ đi Hạng gia rước dâu. Đến lúc đó nhiều người lẫn lộn,làm
ầm ĩ ồn ào, Tứ ca của con sao có thời gian trông nom con. Con đợi ở nhà
đi chờ chị dâu mới cưới trở lại, con với Truân ca nhi cùng đi đòi bao
tiền lì xì là được rồi.”
Từ Tự Giới có chút thất vọng.
Những năm trước vì tuổi còn nhỏ, có chuyện gì cũng không cho hắn đi.
Nhưng bây giờ hắn đã ở ngoại viện rồi, tại sao mọi người còn xem hắn
giống như hài tử thế?
Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy vội vàng ôn nhu khuyên hắn: “Nếu không
có con giúp mẹ cùng Ngũ thẩm thẩm trông coi Cẩn ca nhi và Sân ca nhi,
chúng ta làm sao có thể yên tâm giúp đỡ chuẩn bị hôn sự cho nhị ca con.
Con như vậy, cũng là giúp nhị ca con rồi đó!”
Nhưng Từ Tự Giới lại muốn đi xem náo nhiệt.
Hắn ở đó do dự một hồi, thấy mấy ma ma quản sự một người tiếp một
người tới xin chỉ thị của Thập Nhất Nương, hắn đè nén ham muốn vào đáy
lòng, đi chính phòng.
Cẩn ca nhi và Sân ca nhi đang cầm lấy nhang đốt pháo tại đó, mấy gã sai vặt của Cẩn ca nhi đều ở nơi đó cười hì hì mà nhìn.
Từ Tự Giới giật mình, vừa cho người thu đồ đạc của bọn hắn, vừa quát tháo mấy cái gã sai vặt: “Chủ ý của ai vậy?”