Thứ Nữ Công Lược

Chương 463: Chương 463: Mới sinh (Trung)




Edit: Khuê loạn Beta: Hạ

Mơ mơ màng màng, Thập Nhất Nương nghe thấy hình như có tiếng trẻ con khóc.

Nàng bỗng ngồi dậy, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt của Vạn ma ma yên ổn ngồi trên kháng, đang nhẹ nhàng vỗ về Cẩn ca nhi ở trong lòng.

“Phu nhân,” Thu Vũ đang đứng hầu hạ bên cạnh vội đi ra phía trước, “Phu nhân có việc gì ạ?”

Nghe thấy tiếng động, Vạn ma ma cũng nhìn sang phía phát ra tiếng nói.

Ban ngày có chuyện phải suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ, con không chịu ăn, nàng sao có thể yên tâm được đây!

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Thập Nhất Nương chậm rãi tựa vào gối, “Cẩn ca nhi thế nào rồi?” Thu Vũ nghe xong sắc mặt buồn bã: “Tỉnh dậy một lần, Vạn ma ma bảo Cố nhũ nương cho Lục thiếu gia bú sữa. Lục thiếu gia không bú. Vạn ma ma không thể làm gì khác là đút cho tiểu thiếu gia một ít nước lọc. Thập Nhất Nương vội vã đứng lên: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

Thu Vũ nói: “Giờ Ngọ kém một khắc ạ.”

“Đã bảo Ngô thái y xem qua chưa?” Thu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Gã sai vặt nói, Ngô thái y hôm nay hầu hạ trong cung, phải xong việc mới có thể ra.”

Xuất cung, sau đó đi đến Hà Hoa Lí, chẳng phải là đến đầu giờ Thân sao?

Vạn ma ma bế Cẩn ca nhi đi tới.

“Phu nhân đừng lo lắng, Hầu gia vừa nghe nói, đã lập tức vào cung rồi!”

Vạn ma ma nói: “Đúng giờ tỵ thì đi. Đi mất nửa canh giờ, chuyển bài tử, diện kiến Hoàng thượng, xin thánh chỉ, trở về Hà Hoa Lí. . . . . . . . Sau các bước trên, cho dù tất cả đều thuận lợi, cũng còn chưa chắc. Đến lúc đó, Ngô thái y cũng đã xuất cung rồi. Thay vì tiến cung xin Hoàng thượng hạ chỉ, còn không bằng phái quản sự chờ ngoài cửa cung.”

Trong lòng tính toán, Thập Nhất Nương hơi sững sờ.

Từ Lệnh Nghi thường xuyên ra vào hoàng cung, hơn hay thiệt so với nàng còn hiểu rõ hơn, nhưng hắn lại vẫn đi. . . . . . . . .”

Là bởi thay vì chờ đợi, còn không bằng làm chút chuyện khiến cho trong lòng an tâm hơn, Thập Nhất Nương đón con từ trong tay Vạn ma ma. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con đang say sưa ngủ, không khỏi cúi người hôn lên hai má của bé.

Hai má mềm mềm, mịn mịn, có sự non nớt mềm mại của trẻ nhỏ.

Từ lúc mới sinh ra, đã qua bảy canh giờ rồi, lại chỉ uống nước lọc, “Rốt cục là tại sao? Vì không muốn bú sữa của nhũ nương? Hay là có chỗ nào không thoải mái? . . . . . .”

Nghĩ tới đây, nàng có chút bất an kéo chăn của con ra.

Có nha hoàn đi vào bẩm báo: “Phu nhân, Đại tiểu thư tới!”

Thu Vũ đứng một bên vội giải thích: “Phu nhân, người vừa ngủ, Đại tiểu thư tới, thấy người và Lục thiếu gia đều ngủ, Đại tiểu thư nhìn tiểu thiếu gia rồi về trước. Nói đợi lát nữa sẽ đến thăm phu nhân.”

Phu nhân vừa tỉnh lại đã hỏi đến tiểu thiếu gia, lúc ấy Thu Vũ không có cơ hội nói đến, lại từ trong chồng quần áo của tiểu thiếu gia lấy ra một cái hộp nhỏ, “Đây là đồ mà Đại tiểu thư đưa tới từ sáng sớm.”

Thập Nhất Nương mở ra, là một đôi vòng tay bằng vàng ròng nho nhỏ, có đính đóa hoa hải đường nho nhỏ, vô cùng xinh xắn.

Nàng rất bất ngờ: “Mau mời Đại tiểu thư vào.”

Trinh tỷ nhi mặc áo trong màu trắng, bên ngoài mặc áo màu đỏ, bây giờ là đầu mùa đông, lộ ra vẻ ấm áp mà sáng ngời.

Thập Nhất Nương bảo Thu Vũ bưng ghế nhỏ đến cho Trinh tỷ nhi ngồi, chỉ vào chiếc hộp nói: “Đây là cái gì, cũng có chút quá quý trọng.”

Trinh tỷ nhi nghe vậy có chút bất an, thấp giọng nói: “Nhị ca trước khi đi Lạc Diệp Sơn đã đưa cho con, nói là tặng cho Lục đệ.”

Vậy à?

Thập Nhất Nương nhìn vòng tay đính hoa hải đường.

Đính hoa hải đường, đa phần là để tặng cho bé gái, khi đó bé con còn chưa ra đời. Căn bản không thể biết là nam hay nữ. Con mình lại là thứ tử dòng chính, lấy tính cách cẩn thận của Từ Tự Dụ, chắc chắn muốn tặng. Cũng chỉ có thể tặng cái gì mà khóa vàng “Tuế tuế bình an” hoặc là “Cát tường phú quý”, tuyệt đối sẽ không tặng vòng tay hoa hải đường.

Chẳng lẽ là Trinh tỷ nhi tự chủ trương. . . . . . . . Vòng tay này Trinh tỷ nhi mang tới từ giờ Thân sao?

Nghĩ tới đây, nàng cười nói: “Sao mà lúc này con mới tới?”

Trinh tỷ chỉ nhỏ hơn Từ Tự Dụ có mấy ngày. Mặc dù không giống như những huynh muội khác cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng từ khi hiểu chuyện nàng đã nghe ma ma nói thầm cái gì mà “Nhị thiếu gia nhà chúng ta”, cũng rất muốn gặp Nhị ca này, chào đón huynh ấy. Nhị ca thông minh hoạt bát, còn dám đặt mông ngồi trên bậc cầu thang, không giống với mình, ngồi trên ghế mỹ nhân cũng phải để đệm gấm, sợ bẩn xiêm y sẽ khiến Thái phu nhân không vui, nàng rất là hâm mộ. . . . . . . Sau đó, lại cảm thấy Nhị ca thật đáng thương. . . . . . Đặc biệt là sau khi Tần di nương mất, phụ thân và mẫu thân không có động đến đồ của Tần di nương. Sau khi đi theo Văn di nương học cách dùng bàn tính, sau lại nghe nha hoàn Tú Lan do Thập Nhất Nương điều đến phòng, mình từng nghe Văn di nương nói, trừ một số sách vở, tất cả tiền thưởng và vàng bạc của Tần di nương đều đã tiêu hết, chỉ còn lại không đến trăm lượng bạc vụn. . . . . . . Khi Trinh tỷ nhi nghe nói những ma ma quản sự kia bàn luận xem nên tặng đồ gì cho Lục đệ, sợ Từ Tự Dụ khó xử, vừa đúng lúc mấy ngày trước , Văn di nương đưa mấy đồ trang sức bảo quản cất giữ trước đây giúp mình đều đưa trả lại cho mình. Trinh tỷ nhi liền tìm trong số những đồ mà khi mình đầy tháng Văn gia đã tặng, còn một đôi vòng tay vàng ròng. . . . . . . Lại sợ Nhị bá mẫu hỏi, cho nên cố ý đến chậm một chút.

Trinh tỷ nhi không khỏi có chút giống như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, đứng lên: “Con, con hôm qua vẫn ở bên này chờ tin, . . . . . . Ngủ muộn. . . . . Đến cũng hơi muộn.” Càng nói càng chột dạ, nghĩ đến thường ngày Thập Nhất Nương dạy mình khi không biết nên nói thế nào cho tốt, thì đừng nên nói.

So với việc giả vờ còn tốt hơn, vội ngồi thẳng người, khẽ cất cao giọng điệu nói: “Mẫu thân, con nghe Vạn ma ma nói, phụ thân đặt tên cho Lục đệ là Cẩn, có phải không ạ?”

Thập Nhất Nương càng thêm khẳng định suy đoán của mình không sai.

Tuy nàng không biết trong hồ lô của hai đứa nhỏ này định bán thuốc gì*, nhưng Trinh tỷ nhi cứ ủng hộ Từ Tự Dụ như vậy, so với việc bỏ đá xuống giếng còn tốt hơn nhiều. Nàng cũng thuận theo Trinh tỷ nhi nói: “Phụ thân con và ta đều cảm thấy tên này rất hay. . . . . .”

*ý chỉ không biết nghĩ gì, định làm gì.

Lời nói còn chưa dứt, Cẩn ca nhi đột nhiên khóc.

Thập Nhất Nương vội bế Cẩn ca nhi, gọi Vạn ma ma: “Có phải vừa mới đi tiểu hay không?” Vạn ma ma bước nhanh đến, cởi chăn thấy tã vẫn khô ráo.

“Có phải là muốn uống nước không nhỉ?” Vạn ma ma do dự nói.

“Vậy thì cho bé uống. . . . .uống nước!”

Trinh tỷ nhi ở bên cạnh tò mò nhìn.

Cẩn ca nhi chu cái miệng nhỏ, phun nước vừa uống ra.

“Có phải là đói bụng hay không?” Thập Nhất Nương nói.

Hồng Văn nhanh như chớp chạy đi gọi Cố thị.

Lần này Cẩn ca nhi thuận lợi ngậm đầu vú, nhưng vừa mút vào được hai cái, lại lớn tiếng khóc lên.

Sắc mặt Cố thị trắng bệch.

Vạn ma ma nhìn thấy tình hình không ổn, cho gọi Liễu nhũ nương.

Cẩn ca nhi nghiêng mặt khóc lớn, không chỉ có thế, còn giống như bị nghẹn, kêu ré lên.

Vạn ma ma bế bé thẳng người lên, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, bé càng khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc, vừa ho sặc sụa.

“Cũng không phải là đi tiểu, cũng không phải muốn uống nước, bú sữa được hai miếng cũng không chịu bú tiếp. Vậy rốt cuộc là làm sao? Có phải có bị tật bệnh gì khác không?” Nhớ đến lúc sinh, bà đỡ nói bả vai hơi bị mắc kẹt một chút, Thập Nhất Nương vén chăn muốn xuống giường.

“Phu nhân, người không thể.” Vạn ma ma gấp đến độ kêu to, “Thái y nói, phu nhân tốt nhất là phải nằm trên giường mấy ngày mới được, nếu không, sợ sẽ bị bệnh hậu sản.” Muốn bế bé con qua, nhưng bé con ho quá nhiều, lại không dám để cho bé nằm. Muốn đi qua ngăn cản Thập Nhất Nương, lại không thể giao bé cho người khác, Vạn ma ma không thể làm gì khác là hô to “Thu Vũ, mau hầu hạ phu nhân nằm xuống.” Con khóc to khiến ruột gan Thập Nhất Nương như đứt từng khúc, vốn không chịu nghe, cố ý rời giường ôm con còn không nói, còn chầm chậm bước đến, nhẹ nhàng bế con.

Vạn ma ma đau cả đầu.

Lại nghĩ tới Từ Lệnh Nghi luôn phụng bồi bên cạnh Thập Nhất Nương trong phòng sinh, nghe nói tiểu thiếu gia bị bệnh liền lập tức vội vàng tiến cung xin chỉ….

Nếu như phu nhân có mệnh hệ gì. . . . . . .

Chỉ mong Điền ma ma ở phòng bếp chỉ đạo nữ đầu bếp nấu đồ ăn cho Thập Nhất Nương nhanh nhanh một chút!

Mà lần đầu tiên Trinh tỷ nhi thấy nhũ nương cho Cẩn ca nhi bú, cảm thấy có chút không ổn, sau đó lại thấy Cẩn ca nhi khóc lớn, cũng có chút lo lắng, kéo tay Vạn ma ma hỏi: “Chuyện này nên làm như thế nào đây?”

Trong lòng Vạn ma ma như có lửa đốt, linh cơ vừa động, cắn răng nói: “Phu nhân, người thấy có nên để Bành y bà kia xem thử một lần không?”

Thập Nhất Nương có chút bất ngờ: “Bành y bà vẫn còn trong phủ?” Vạn ma ma gật đầu: “Hai vị bà đỡ cùng Bành y bà đều ở trong phủ.” Nói xong, sợ Thập Nhất Nương không rõ, lại nói: “Hầu gia vui mừng phấn khởi, để cho các bà ấy ở lại qua lễ tắm ba ngày của Lục thiếu gia thì về cung.”

Lễ tắm ba ngày do bà đỡ chủ trì, đến lúc đó thì đồ “thêm bồn*”, bà đỡ cũng có thể lấy đi.

(*) đồ tặng, tiền vàng bạc ….

Nghĩ đến hành động của Bành y bà ở hôm mình sinh Cẩn nhi, Thập Nhất Nương có chút do dự.

Giờ phút này Vạn ma ma chỉ muốn trấn an Thập Nhất Nương để nàng lên nằm trên giường.

“Bành y bà kia không phải đã nói rồi sao, bà ấy không đỡ sinh (không phải bà đỡ), Hoàng hậu nương nương sai bà ấy đến, đều vì bà ấy có thể chữa được bệnh cho trẻ sơ sinh.” Vạn ma ma tiến lên đỡ Thập Nhất Nương về giường. “Đều là đến từ trong cung, nhất định cũng chút kiến thức. Chi bằng phu nhân để cho bà ấy xem một chút. Nếu cảm thấy nói có lý, chúng ta thử làm theo, nếu thấy không có lý, lúc đó chúng ta mới mời lang trung tới chẩn bệnh.”

Thập Nhất Nương nhìn con khóc lớn không ngừng, lại cảm thấy chờ bên kia của Từ Lệnh Nghi đều thuận lợi, chờ Ngô thái y, thì đã là chuyện của hai canh giờ sau rồi, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con khóc suốt hai canh giờ sao?

Vừa nghĩ như thế, không hề do dự nữa: “Bảo Bành y bà vào xem một chút đi!”

Hồng Văn nghe thấy, không phân phó người khác, tự mình chạy ra ngoài.

Vạn ma ma thở phào nhẹ nhõm, bế Cẩn ca nhi đang khóc không ngừng, kiên nhẫn dỗ dành.

Thập Nhất Nương cảm thấy hạ thân có chút đau, được Trinh tỷ nhi hầu hạ nằm lên giường.

Chưa đến thời gian uống nửa chén trà nhỏ, Bành y bà đã đi tới.

Lần này Bành y bà mặc xiêm y màu tím, nhìn qua đều thấy có chút kỳ dị như trước.

Vạn ma ma bế Cẩn ca nhi đến cho Bành y bà xem.

Lúc ở trên đường tới đây, Bành y bà đã hỏi rõ nguyên nhân vì sao gọi mình tới, vào phòng cẩn thận bắt mạch cho Cẩn ca nhi.

Cánh tay trẻ con nhỏ bé, đầu ngón tay Bành y bà thì thô, Thập Nhất Nương thấy Bành y bà này căn bản không bắt đúng mạch. Trong lòng có vài phần khó chịu, lại thấy con ngươi của bà ta đảo loạn, không giống như dáng vẻ chuyên tâm bắt mạch. Đang hoài nghi không biết bà ta có thể bắt được mạch hay không thì bà ta đã bắt mạch xong rồi: “Đây là lúc sinh Lục thiếu gia bị nghẹn đồ trong cổ họng. Nô tỳ có Hồi Xuân đan tổ truyền, Lục thiếu gia ăn xong ba viên đan dược này sẽ không có chuyện gì nữa.” Vừa nói, vừa móc từ trong hầu bao tùy thân ra ba viên thuốc to như quả trứng chim cút. “Hòa với nước, chia thành ba lần để uống.”

Nếu đây là lúc bình thường, Thập Nhất Nương sẽ dùng mấy lượng bạc đuổi bà ta đi, nhưng mà bây giờ, nàng khó mà bình tĩnh được.

Ngươi muốn lừa bạc cũng không xem tình huống, cầm thuốc cho trẻ con uống, nếu như uống xong bị bệnh gì, lúc đó làm sao mà đi được? Như vậy cũng quá không chịu trách nhiệm rồi!

Sắc mặt nàng trầm xuống, cũng không bảo người khác đỡ lấy thuốc, nói: “Phù mạch* như gỗ trôi trên nước, hồng mạch* mãnh liệt như nước lũ. Phù mạch trống rỗng mà vô lực, lớn mà chậm. Không biết mạch của Cẩn ca nhi nhà chúng ta giống như cái nào?”

(*)Phù mạch, hồng mạch: Động mạch, tĩnh mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.