Cứ như vậy qua vài ngày, La Tứ phu nhân lại tới: “Thất cô gia tìm
giúp một điền trang nhỏ ở gần phủ Tế Nam. Khoảng chừng trăm mẫu, nhưng
thu hoạch lại vô cùng tốt. Nếu không phải con trai nhà đó gây rắc rối
kiện cáo, điền trang như thế tuyệt đối không thể bán ra .”
Nhanh như vậy!
Thập Nhất Nương cười nói: “Phải đem chuyện này nói với Lục di nương mới được.”
La Tứ phu nhân nháy mắt với Thập Nhất Nương : “Ta cũng nghĩ giống hệt Thập Nhất cô phu nhân.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Nha hoàn bưng chén thuốc vào.
Trong lòng La Tứ phu nhân thầm tính toán thời gian, kinh sợ nói: “Thân thể của Thập Nhất cô phu nhân không thoải mái sao?”
Họ biết cả rồi, nhưng cũng chỉ lo bò trắng răng thôi.
Thập Nhất Nương bưng chén thuốc uống, một hơi cạn sạch, cười nói:
“Nói là sau khi sinh, thân thể bị hư nhược, cần phải điều dưỡng cho tốt”
Cũng là được người Hầu phủ coi trọng!
La Tứ phu nhân nghĩ tới mình lớn lên tại thôn quê, cũng không hỏi
nữa, cười chuyển chủ đề nói chuyện: “Có mảnh điền trang này, có điều
ngôi nhà tạm thời đặt mua có sự khác biệt, cũng coi như có qua có lại.”
Thập Nhất Nương nghe xong thì cười nói: “Chẳng lẽ Vương gia hẹn đặt ngày rồi sao?”
“Quyết định vào mùng mười tháng mười hai .” La Tứ phu nhân cười nói,
“Ta cố ý tới bàn với cô phu nhân, xem ngày hôm đó có ổn hay không?”
Sao lại hỏi mình có ổn hay không?
Ý nghĩ trong đầu vừa chuyển , Thập Nhất Nương lập tức hiểu ra.
Đây là La Tứ phu nhân nghĩ đến lúc Thập Nhị Nương xuất giá, đích mình tới giúp đỡ duy trì giữ thể diện.
Nàng nghĩ tới Thập Nương.
Bất kể nói thế nào, Thập Nương cũng là mẫu thân của Mậu quốc công.
“Bên Thập cô phu nhân nhận được tin chưa?”
La Tứ phu nhân cười nói: “Thập cô phu nhân là người có tính tình quái gở, người nhà mẹ đẻ thì không thân, đến lúc đó cũng không biết Thập cô
có đi hay không. Bèn đến đây bàn với muội trước.”
Đại thái thái qua đời đã được hơn hai năm, lần này gả Thập Nhị Nương, đối với Thập Nương mà nói, là một cơ hội làm lành mối quan hệ với nhà
mẹ đẻ…. . Nghĩ đến , Thập Nhất Nương bất đắc dĩ cười cười. Lấy tính tình của Thập Nương, nếu biết cũng sẽ không đi làm đâu!
Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ thở dài một cái, bảo nàng đem những
điều này suy nghĩ thì cảm thấy chuyện này thật nặng nề liền quẳng ra sau đầu, cười nói: “Ngày cưới cũng quyết định rồi ạ? Mấy ngày hôm trước,
muội nghe Hầu gia nói, Nhàn tỷ nhi nhà Trung Cần bá định vào mùng bốn
tháng mười hai. Nếu đúng như vậy, chỉ cách Vương gia mấy ngày, chẳng
phải muốn làm hai chuyện vui liên tiếp?”
Thập Nhị Nương gả cho Vương Tế, ở cành bên của Trấn Nam Hầu nhà họ
Vương . Người mà Nhàn tỷ nhi gả cũng là trưởng công tử của Thế tử Trấn
Nam Hầu. Coi như sau này Thập Nhị Nương và Nhàn tỷ nhi là chị em dâu
rồi!
(*)cành bên: chi bên cạnh, nhánh bên cạnh trong dòng họ.
“Ta cũng nghe nói vậy.” La Tứ phu nhân cười nói, “Có điều, nghe khẩu
khí của Thế tử gia Trấn Nam Hầu kia, cũng cảm thấy đây là chuyện mừng
vui gấp bội. Ta thì lại sợ kéo dài đến tết lại xảy ra chuyện gì, chi
bằng gả càng sớm càng tốt, cũng an tâm phần nào.”
Thập Nhất Nương khé chép miệng, nói: “Một người là dòng chính, một
người là chi bên cạnh , lại là trước trước sau sau vào cửa. Muội sợ sau
này hai chị em dâu lại bị đem ra so sánh với nhau .”
La Tứ phu nhân nghe xong khẽ ngẩn ra, nhưng lại bật cười rất nhanh:
“Như vậy cũng tốt. Ta còn sợ Lục di nương thấy muội ở nơi này không thể
tự mình đảm đương, sau khi sự việc xảy ra lại dùng lời oán trách Gia
Cát Lượng.”
Chuyện gì đều có lợi có hại.
Thập Nhất Nương cũng cười chính mình buồn lo vô cớ .
Nàng đang trong tháng ở cữ , đám người Chu phu nhân không tiện tới
gặp, sức khỏe nàng lại không tốt, Thái phu nhân sợ đến nhiều làm cho
nàng hao tổn tinh thần, cũng ít tới bên nàng. Người đi qua đi lại bên
cạnh cũng chỉ có mấy nha hoàn, ma ma này. Sau khi Lưu Y Chính châm cứu
cho nàng, sức khỏe nàng cũng khá hơn. La Tứ phu nhân đến, vừa vặn nói
chuyện phiếm.
Hai người nói từ đông sang tây đến tận trưa, Thập Nhất Nương giữ La
Tứ phu nhân ở lại ăn cơm trưa xong, La Tứ phu nhân mới đứng dậy cáo từ.
Thu Vũ đi vào rỉ tai nàng “Phương Đình bên cạnh Đại thiếu gia đến đây vài lần, thấy phu nhân cùng La Tứ phu nhân đang nói chuyện, lại về ạ.”
Không biết là chuyện gì?
Vợ chồng Tam gia không ở nhà, Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm bên kia không thể thiếu quan tâm nhiều hơn chút.
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi: “Nếu Phương Đình lại tới, thì ngươi hỏi nàng ấy có chuyện gì?”
Thu Vũ đáp dạ, vừa lui xuống đã trở lại: “Đại thiếu gia muốn gặp phu nhân!”
La Tứ phu nhân vừa rời đi, Từ Tự Cần đã tới ngay. . . . . . Vội vã như vậy!
Thập Nhất Nương ngồi thẳng người nghiêm túc: ” Bảo Đại thiếu gia vào đi!”
Từ Tự Cần cách bình phong, hỏi sức khỏe Thập Nhất Nương, hỏi Cẩn nhi
thế nào, nói chuyện mấy ngày qua, Từ Tự Kiệm cùng Từ Tự Truân, Từ Tự
Giới ở chung cùng nhau làm đèn hoa đăng, quanh đi quẩn lại , nửa ngày
cũng không nói rõ ý tới đây.
Thập Nhất Nương buộc lòng phải kêu người hầu trong phòng lui ra.
Lúc này Từ Tự Cần mới lắp bắp nói: “Con nghe ngoại tổ phụ nói, ngày
cưới của Đại biểu muội là vào mùng bốn tháng mười hai. Vậy,…vậy sau đó
có phải tới lượt Viện biểu muội gả đi không ạ?”
Không ngờ là vì chuyện này!
Thập Nhất Nương đột nhiên nhớ đến một chuyện, hậu quả trong chuyện
của Viện tỷ nhi mang lại sự áy náy cho Từ Tự Cần có thể lớn hơn, nghiêm
trọng hơn so với tưởng tượng của mấy đứa chúng nó rất nhiều. . . . . .
“Mấy ngày này, thân thể của thẩm không tốt lắm.” Thập Nhất Nương có
chút lo lắng nói, “Nhàn tỷ nhi lấy chồng, có thể không đi được. . . . .
.”
“Tứ thẩm, ” Từ Tự Cần có chút sốt ruột liền cắt đứt lời của Thập Nhất Nương, “Con không có ý gì khác.” Thằng bé lộ ra vẻ hơi kích động,
“Con, con chính là muốn hỏi một chút. . . . . . Ban đầu không có suy
nghĩ nhiều. . . . . .” Nói tới đây, tiếng nói dần dần nhỏ lại, lại có
mấy phần như đưa đám, “Cho là nương nể mặt con, sẽ lùi một bước . . .
Bây giờ Viện biểu muội phải xuất giá, con muốn nhờ lúc tứ thẩm tặng quà cưới, giúp con mang cái này cho biểu muội.” Nói xong, xoay người rồi
bỏ chạy, Thập Nhất Nương gọi thế nào cũng không gọi được. Đành phải sai
Thu Vũ cầm đồ mang vào.
Là một chiếc hà bao màu xanh lá mạ thêu hồng mai , bên trong đựng bảy tám tấm ngân phiếu, hoặc mười hai, hoặc hai mươi lượng, tổng cộng có
hơn hai trăm lượng.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm lắc đầu.
Nếu như lúc đầu Tam phu nhân lùi một bước, đây không phải là một nhân duyên tốt sao?.
Nàng kêu Hổ Phách đi vào.
“Ngươi đem ngân phiếu này trả lại cho Đại thiếu gia,rồi nói, có đôi khi, không biết cũng là một loại hạnh phúc.”
Hổ Phách nghi hoặc đem ngân phiếu đưa cho Từ Tự Cần.
Từ Tự Cần nắm ngân phiếu cúi đầu đứng ở trong phòng, im lặng một hồi lâu.
Mấy người Phương Đình không dám quấy rầy, đúng lúc Từ Tự Kiệm về
phòng vỗ Từ Tự Cần một cái: “Ca ca, huynh làm sao thế?” Khóe mắt liếc
thấy ngân phiếu trong tay Từ Tự Cần, kéo một lại, cướp lấy chạy đi:
“Được lắm! Lần trước Đại biểu ca kêu mua rượu, huynh kiên quyết nói
không có tiền, không ngờ có một số lớn bạc như vậy.”
Từ Tự Cần nhìn Từ Tự Kiệm vui vẻ, thản nhiên nói: “Đèn hoa đăng của các đệ làm đến đâu rồi?”
Từ Tự Kiệm thấy sắc mặt ca ca mình là lạ , ngừng cười: “Sao vậy? Mới
vừa rồi đều rất tốt mà.” Vừa nói, lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra , “Có phải
phụ thân không đồng ý chúng ta đi Cẩn Tập thư viện, cho nên huynh buồn
phải không?”
“Không phải.” Từ Tự Cần nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người vào nội thất,
thậm chí ngân phiếu trong tay Từ Tự Kiệm cũng không muốn lấy lại.
Vào đầu tháng chín, có thư của Tam gia đến, nói với hai huynh đệ Từ
Tự Cần, đầu mùa xuân Tam gia sẽ trở về kinh coi thi, chuyện đi học, đến
lúc đó sẽ nói tiếp.
Vì việc này làm cho Từ Tự Kiệm buồn bực thật lâu, nhờ Từ Tự Cần
khuyên giải, mới tốt hơn chút ít. Lần này nhìn ca ca không vui, Kiệm ca
muốn đánh đùa ca ca một cái, không ngờ một quyền như đánh vào bông mềm,
Từ Tự Cần căn bản không có phản ứng.
Từ Tự Kiệm suy nghĩ một chút, vén mành vào nội thất. Chỉ thấy Từ Tự
Cần nằm ngửa mặt trên giường gạch gần cửa sổ, mắt ngây ngốc nhìn trần
nhà.
“Ca ca, đệ nghe được một chuyện.” Từ Tự Kiệm suy nghĩ một chút, ngồi
xuống bên cạnh Từ Tự Cần, “Lý Tễ, chính là người thường ở cùng với Đường Lục công tử Trung Sơn hầu lúc trước ấy, huynh còn nhớ không?”
“Không nhớ rõ!” Giọng điệu của Từ Tự Cần miễn cưỡng.
Từ Tự Kiệm vẫn không buông tha: “Hắn chính là người cưới Thập tiểu thư nhà An Thành công chúa.”
“Ừ!” Từ Tự Cần nghe vậy, trong lòng lại càng lo lắng, Tứ thẩm nhờ Lâm Đại phu nhân và Chu phu nhân nói cho mình mấy cửa hôn sự, nhưng khi
truyền tới chỗ mẫu thân, không phải là chê dòng dõi người ta thấp hèn,
thì lại chê của cải nhà người ta quá ít. Vì vậy, Tứ thẩm thẩm bây giờ
cũng không muốn quản chuyện này.
“Đệ nghe Đại biểu ca nói, Lý Tễ kia ở Phúc Kiến, lập công lớn, được
đặc cách làm Chỉ huy sứ Tuyền Châu, thụ phong hàm tứ phẩm, còn được
Hoàng thượng triệu kiến.” Giọng nói rất là hâm mộ. “Nhưng mà cũng có
người nói, hắn căn bản không có diệt năm ngàn người Oa. Trong năm ngàn
người Oa đó, hơn phân nửa là hộ viện* của Tịnh Hải Hầu gia .”
(*)hộ viện: hộ vệ,…
“Đệ nghe ai nói !” Từ Tự Cần thoáng cái ngồi bật dậy.
Tịnh Hải hầu của tiền triều là trấn thủ Phúc Kiến, cái gọi là hộ viện, thực tế cũng chính là gia tướng của Tịnh Hải Hầu phủ gia.
Bởi vì Phúc Kiến ở xa, chỉ cần Tịnh Hải hầu không gây ồn áo để chuyện gì xảy ra, Hoàng đế tiền triều và Hoàng đế đương triều* đối với chuyện này cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
(*) Nguyên văn: Là Hoàng đế của nhiều triều.
“Nghe Đường Lục công tử nói ạ!” Từ Tự Kiệm nói.”Bằng không, chúng ta làm sao biết được !”
“Con người này, lòng dạ hẹp hòi, ghét hiền ghen tài.” Từ Tự Cần có chút bực bội , “Nói ra, chưa chắc có thể tin hoàn toàn.”
“Nhưng hắn nói có mũi có mắt* .” Từ Tự Kiệm nói.”Có mấy kẻ giặc Oa,
mấy người Khu gia , vài dân thường. . . . . . Rõ ràng tường tận!”
(*)Nói có mắt có mũi: nói có cơ sở.
“Những chuyện này đệ đừng quản.” Từ Tự Cần lớn hơn tuổi hơn Từ Tự
Kiệm, vừa nghe đã cảm thấy chuyện này có điểm gì là lạ. Chuyện quan
trọng như vậy, sao có thể truyền ra ngoài.”Có lẽ là người khác đố kỵ Lý
Tễ, cho nên cố ý hãm hại hắn. Chúng ta lại truyền tới truyền lui như vậy , đâu có khác gì với những lũ tiểu nhân kia.” Lại nói, “Huống chi Tứ
thúc cũng nói, nhà chúng ta không giống với nhà người ta. Chúng ta làm
việc càng cần phải khiêm tốn trầm ổn một chút mới đúng. Tránh bị người
có mưu đồ lợi dụng, làm liên lụy tới người lớn.”
Từ Tự Kiệm khẽ chép miệng, do dự nói: “Thế hôn lễ của Lý Tễ, chúng ta đi hay không đi đây?”
Từ Tự Cần ngạc nhiên nói: “Có người đến đưa thiệp rồi à?”
Từ Tự Kiệm gật đầu: “Hai ngày trước ,đệ ở trong nhà Đại biểu ca gặp
được Thập Cửu nhà Định Quốc công , Thập Cửu hỏi đệ có tham dự hôn lễ của Lý Tễ không? Đệ nói đệ không có thiệp, ngày mai hắn sẽ tới tặng cho đệ
ba tấm thiệp —— còn có một cái là cho Nhị ca .”
Từ Tự Cần suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là đừng đi! Chúng ta vốn không có giao hảo gì với Thập Cửu. Huống chi đám người bọn họ thích nhất đến
ngõ Thúy Hoa uống rượu hoa tửu. Đến lúc đó chúng ta đi cũng không được,
không đi cũng không được.”
“Vậy, vậy nói với Thập Cửu thế nào đây?” Từ Tự Kiệm có chút khó xử. “Hắn cũng là có lòng tốt. . . . . .”
Từ Tự Cần trầm ngâm nói: “Nếu không, chúng ta đi Lạc Diệp Sơn đi?”
Lời vừa ra khỏi miệng, càng cảm thấy có thể được , ” Tứ thúc đã cho
chúng ta đi Lạc Diệp Sơn đọc sách . Cứ như vậy, bọn họ vốn không thể ép
được? Đến lúc đó chúng ta đóng cửa không ra, chẳng lẽ bọn họ còn có thể
chạy đến trong nhà của chúng ta đối chất được sao ?”
Một nhóm người lúc bình thường đều diễu võ dương oai , đến khi đương
gia trưởng bối trong nhà vừa lên tiếng đều bị làm cho sợ đến nỗi lạnh
run người.
Từ Tự Kiệm nghe vậy thì mắt sáng lên: ” Chủ ý này của Đại ca quá hay. Cứ quyết định như vậy đi.”