Quá hai ngày, quý thủy của Thập Nhất Nương đến. Nàng không khỏi thở
nhẹ nhõm một hơi thật to. Lại nói tiếp, quý thủy của nàng cho tới bây
giờ không có chuẩn, nàng chưa kịp việc này lo lắng. Không nghĩ tới lại
quanh co, nhất thời tâm tình rất tốt. Đào mama nhắc nhở nàng:” Ngài
chuẩn bị cho ai làm thông phòng!” Thập Nhất Nương nhất thời hơi sửng
sốt. Thành thân sau, nàng cảm giác Từ Lệnh Nghi cũng không là cái người
thập phần coi trọng sắc đẹp. Thêm nữa hai người lại có quan hệ vợ chồng
thật sự, cách vách còn ba cái tiểu thiếp…… Cũng không có cảm giác Từ
Lệnh Nghi nhất định phải cần một cái thông phòng. Đào mama thấy Thập
Nhất Nương không nói gì, còn tưởng rằng trong lòng nàng không vui. Vội ở bên tai nàng khuyên nhủ: “Dù sao, cũng là nô tì phòng ngài. Phải chết
phải sống, phải nâng phải áp, toàn bằng một câu của ngài. Ta xem, Đông
Thanh cùng Hổ Phách đều thích hợp. Phu nhân cũng nên lo lắng!” Đông
Thanh? Như thế nào nhắc tới nàng! Thập Nhất Nương cảm thấy thực giật
mình.
Đào mama cười giải thích nói:” Ta nhìn thấy Đông Thanh lớn như vậy còn không có gả, nghĩ đến……”
Thập Nhất Nương vội lắc đầu:” Không phải, không phải. Nàng từ nhỏ hầu hạ ta, ta nghĩ chọn một người tốt cho nàng.”
Đào mama không quá tin tưởng, nhưng trong chuyện này cũng không tiện nói nhiều, lại dặn dò vài câu liền lui đi xuống.
Chẳng lẽ nhất định phải chuẩn bị một cái thông phòng?
Thập Nhất Nương cảm giác thực khó giải quyết.
Chủ yếu là không có người tín nhiệm đáng giá để thương lượng, không
biết đây là quy củ Từ phủ hay là do Đào mama nghĩ chắc hẳn phải như vậy?
Nàng quyết định trước hết nhìn xem thái độ Từ Lệnh Nghi rồi tính.
Nhưng để cho nàng nói tình trạng sinh lý của mình cho Từ Lệnh Nghi nàng cũng nói không nên lời.
Suy nghĩ xong, phân phó Đào mama đi nói đợi buổi tối trở lại trong
phòng, Từ Lệnh Nghi cùng ngày thường không có cái gì khác biệt, thấy
nàng đọc sách còn hỏi nàng nhìn đến chỗ nào.
Thập Nhất Nương cũng không biết Đào mama có cùng hắn nói hay không, cười nói hai câu cùng hắn, Từ Lệnh Nghi ngủ trước.
Ngày hôm sau nàng hỏi Đào mama:” Hầu Gia nói như thế nào?”
“Chỉ nói biết!” biểu tình Đào mama giống như cũng có chút vây trong nghi hoặc.
Nếu diễn viên đều không có ý kiến, bọn họ là vai phụ cũng phối hợp cùng diễn là được!
Thập Nhất Nương đem Đào mama đuổi đi.
Chuyện thông phòng, liền như vậy dừng lại ở đó.
Mà thái phu nhân nhìn thấy Thập Nhất Nương mỗi ngày thần sắc tự nhiện đến đúng giờ vấn an mình, trong lòng không khỏi có chút nói thầm. Cố ý
phân phó Đỗ mama đi phòng tương tẩy hỏi. Biết nàng không nhúc nhích,
không khỏi có vài phần thất vọng:” Không phải nói hai người rất tốt
sao?”
Đỗ mama thấp giọng cười:” Nào có nhanh như vậy. Huống chi tuổi còn nhỏ, nên không dễ dàng.”
“Ta tuổi lớn, hôm nay không biết chuyện ngày mai.” Thái phu nhân có chút buồn bả,” Cũng không biết có nhìn được đến hay không.”
” Ta còn chuẩn bị hầu hạ ngài ba mươi năm.” Đỗ mama cười nói,” Ta đều không có chịu già, ngài thật sự chịu già sao!”
” Ba mươi năm!” Thái phu nhân nghe cười rộ lên:” Ngươi còn chuẩn bị cho ta sống thành yêu quái a!”
“Nhà có một người già, tốt hơn nhiều so với bảo vật.” Đỗ mama cười
giúp thái phu nhân thoải mái hơn,” Tứ phu nhân tuổi còn nhỏ, ngài như
thế nào cũng phải cố xem giúp vài năm đi! Về sau cho ngài thêm tôn tử,
chuyện này liền càng nhiều. Các nàng trẻ tuổi làm sao thông thạo này nọ
a!”
“Vậy cũng phải.” Thái phu nhân tự tin cười nói:”Cái khác ta không dám nói, nhưng mang đứa nhỏ ta là cao thủ……”
……
Đến tháng mười, lĩnh hoàng lịch, phát đông y, bệnh tình Kiều Liên Phòng cũng không thấy chuyển biến tốt.
Thập Nhất Nương kêu nha hoàn Tú Duyên của nàng tới hỏi, chỉ nói ban
đêm ngủ bất an, lúc lạnh lúc nóng. Nàng lại cố ý thỉnh Thái y viện Lưu
thái y đến chẩn mạch.
Lưu thái y khai phương thuốc dưỡng tâm thang.
Thập Nhất Nương xem phương thuốc, thỉnh Lưu thái y cách mỗi năm ngày
liền đến kiểm tra lại một lần, sau đó cho Đào mama tiễn đi ra ngoài,
phái nha hoàn đem phương thuốc mang ra ngoại viện an bài đi bốc thuốc.
Vừa lúc Từ Lệnh Nghi trở về:” Ai không thoải mái?”
“Kiều di nương.” Thập Nhất Nương cười nói,” Đặc biệt thỉnh Lưu thái y tới chẩn mạch. Cho dưỡng tâm thang. Ta nhìn thấy đều là chút ích khí bổ tì, trữ tâm dược an thần, khiến cho nha hoàn đi bốc thuốc.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, đi thăm Kiều Liên Phòng.
Thập Nhất Nương đi theo.
Nàng trụ ở phía đông sân trung gian, đầu tây nhìn thấy cửa nhỏ sơn
đen. Nhà giữa ba gian mang nhĩ phòng, đông, bắc ba gian sương phòng, bốn phía thông với hành lang uốn khúc. Bậc thang nhà giữa có một gốc cây
phù dung, kết đầy nụ hoa, trong viện có một vườn hoa nhỏ, đang là mùa
thu, hoa cúc các màu, đỗ quyên nở rực rỡ.
Thấy Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương đến đây, hai cái tiểu nha hoàn đứng ở trước rèm một cái chạy vào bẩm cáo, một cái chạy lại đây nghênh
đón. Đợi bọn hắn vào nhà, Kiều Liên Phòng đã do Tú Duyên đỡ ra nghênh
đón.
“Hầu Gia, phu nhân.” Mặt nàng tái nhợt, người hao gầy không ít, thân
mình vốn xinh đẹp đầy sức sống cũng trở nên yếu ớt mảnh mai. Từ Lệnh
Nghi lắp bắp kinh hãi rõ ràng.
” Như thế nào bệnh thành như vậy?”
Kiều Liên Phòng cười chua sót:” Đều là thiếp thân không tốt, nửa đêm
đọc sách không có đóng cửa sổ. Làm cho Hầu Gia, phu nhân lo lắng.” Đôi
mắt đep lại nhìn Từ Lệnh Nghi, nửa khắc cũng không nguyện ý rời đi.
Vốn lúc Thập Nhất Nương phá án không biết gặp qua bao nhiêu tình huống như vậy, trong lòng lập tức có vài phần hiểu được.
Nàng đột nhiên có chút hiểu được lúc trước Kiều Liên Phòng vì cái gì lại mắc mưu……
Mình là cưới hỏi đàng hoàng còn không có hy vọng, huống chi nàng một
tiểu thiếp …… Người tìm không thấy vị trí của mình, là lúc dễ dàng ngã
vào vực sâu nhất.
Thập Nhất Nương không khỏi thở dài một hơi.
Mà Từ Lệnh Nghi giống như không có bao nhiêu cảm giác, hoặc là, loại
ánh mắt này nhiều lắm, sớm nhìn đến quen…… Hắn thản nhiên dặn bảo vài
câu “Cố gắng giữ gìn sức khỏe, về sau phải chú ý” linh tinh, sau đó cùng Thập Nhất Nương đi chỗ thái phu nhân nơi đó.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người cùng ăn cơm chiều một chỗ, thái phu nhân hưng trí, biến thành lệ thường.
Ăn cơm xong, mọi người đến gian tây khảm uống trà.
Thái phu nhân hỏi Thập Nhất Nương :” Ngươi chuẩn bị trở về ở mấy ngày?”
Thập Nhất Nương cười nói:” Nếu nương đáp ứng, ta muốn trở về trụ bốn ngày.”
Nàng đã hướng Đào mama hỏi thăm qua, lúc ấy Tam phu nhân trở về trụ
bốn ngày, Nguyên Nương trở về trụ sáu ngày, Ngũ phu nhân lại trở về trụ
mười hai ngày.
Thái phu nhân hơi nắm tay, nói” Vậy trở về trụ sáu ngày đi! Thân gia thái thái còn bệnh, ngươi trở về cũng có thể hầu hạ nàng.”
Thập Nhất Nương cảm kích đáp ứng”Vâng”.
Buổi tối nàng tâm tình khá tốt liền nghiêng người xem sách.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng lại khôi phục thái độ bình thường, cười cười, tự mình đi ngủ.
Qua hai ngày, La Chấn Hưng tới đón nàng về nhà mẹ đẻ.
Nàng lưu Hổ Phách ở nhà, mang theo Tân Cúc, Trúc Hương từ giã thái phu nhân, trở về ngõ Cung Huyền.
Tứ Nương cùng Ngũ Nương đã sớm ở trong phòng đợi. Đi gặp đại thái
thái, tặng tất và hài, Đại phu nhân, thêm mấy người đến thăm vây quanh
Thập Nhất Nương ở trong phòng nàng ở trước đây. Nha hoàn mở hòm xiểng
lấy chăn đệm mang theo từ Từ phủ bên kia, cùng dụng cụ bố trí lên. Tân
Cúc hầu hạ Thập Nhất Nương rửa mặt thay quần áo, sau đó cùng Đại phu
nhân, Tứ Nương, Ngũ Nương ngồi nói chuyện, Hàng mama đến bẩm nói tiệc
rượu đã bố trí xong, mọi người lại chuyển qua viện của Đại phu nhân ăn
cơm trưa, sau đó Thập Nhất Nương vào nhà nghỉ ngơi, Đại phu nhân, an trí Tứ Nương cùng Ngũ Nương ở chỗ Ngũ Nương trụ trước kia để ngủ trưa. Buổi chiều thức dậy đi xem đại thái thái, mọi người ngồi ở bên giường, Đại
phu nhân, cùng Tứ Nương sôi nổi chỉ cho Ngũ Nương đang có bầu vài chiêu
thức, Thập Nhất Nương cười khanh khách ở một bên nghe, thực thích loại
cảm giác ở nhà này.
Đại thái thái tinh thần rõ ràng tốt rất nhiều, buổi tối liền đem yến tịch đặt trong phòng đại thái thái.
Ăn cơm xong, Tứ Nương cùng Ngũ Nương dẹp đường hồi phủ, Đại phu nhân, tiễn Thập Nhất Nương trở về chỗ ở.
Tân Cúc chỉ huy nhóm tiểu nha hoàn chuẩn bị nước nóng, hầu hạ Thập Nhất tắm rửa thay quần áo.
“Bất quá đi một tháng, như thế nào cảm thấy nơi này vừa nhỏ, làm việc cũng không tiện!”
Thập Nhất Nương cười rộ lên “Từ nghèo lên giàu dễ làm người, từ giàu xuống nghèo khó sống.”
” Chúng ta đây vẫn là đừng làm khó chính mình!” Tân Cúc cười cấp Thập Nhất Nương trải giường,”Hầu hạ Hầu Gia thật tốt, đứng ở Từ phủ.”
” Nga?” Thập Nhất Nương cười nói,” Ngươi nghĩ muốn ở Từ phủ a!”
Tân Cúc gật đầu:” Ít nhất không cần lo lắng đề phòng, sợ không hiểu ra sao bị người đuổi hoặc là bán.”
Thập Nhất Nương hơi cười.
Nàng cũng có loại cảm giác này.
Giống như bụi bặm rơi xuống đất, một chút lo lắng, sợ hãi, bất quá đều là việc nhỏ không quan hệ đến sống chết.
Nàng tâm vừa lòng nằm ở trên giường:” Rốt cục không cần giờ sửu rời giường!”
Kết quả ngày hôm sau giờ sửu vẫn tỉnh.
Đồng hồ sinh học đã bị điều chỉnh lại.
Thập Nhất Nương nhìn đỉnh bức màn sơn đen khóe miệng cười. Nhớ tới
Đông Thanh. Cũng không biết nàng ở ngõ Kim Ngư thành tây kia sống thế
nào? Vạn Đại Hiển trưởng tử Vạn Nghĩa Tông nhìn không tồi, không biết
hai người có xem nhau vừa mắt hay không? Nếu Đông Thanh thành thân, mình như thế nào cũng phải cấp nàng mua chút đồ vật này nọ?
Nghĩ vậy, lại nhớ đến hòm tiền của mình trống trơn!
Khi nào thì mới có thể nhồi đầy nó……
Nghĩ lung tung rồi ngủ, thế nhưng mặt trời đã cao ba sào mới thức
dậy, hoảng hốt cuống quít vội đứng lên đi cấp đại thái thái vấn an.
Đại phu nhân, sớm chuẩn bị tốt bữa sáng, nhìn thấy Thập Nhất Nương trêu ghẹo nàng:” Vẫn là giường ngủ nhà mẹ đẻ thoải mái đi?”
Thập Nhất Nương cười nói:” Đó là tự nhiên.”
Ăn điểm tâm, bất quá là nói chút chuyện phiếm.
Thập Nhất Nương lấy thêu thùa may vá đi ra làm.
Đại phu nhân, thấy là áo choàng đỏ thẫm cho tiểu hài tử, bên góc áo
choàng có thêu tiên ông chống gậy bên người có ba con nai thần thái khác nhau. Nàng lôi kéo xem nửa ngày:” Nhìn tay nghề của tiểu thư này, mấy
con nai này đều phải chạy ra đến đây.”
Thập Nhất Nương cười nói:” Đây là thêu cho Ngũ tỷ. Đại tẩu nếu cảm
thấy dễ nhìn, ta cũng làm một cái cho Đan Dương huyện chủ – hai ngày
trước nàng nhờ ta làm vài món đồ thêu tặng cho chất nhi chưa ra đời.”
Đại phu nhân thấp giọng nói:” Ngươi làm vài món hài nhỏ tất nhỏ cho đứa nhỏ là được. Cũng không phải là người trong phòng thêu thùa may vá
phủ các nàng.”
“Phủ chúng ta trên còn có thái phu nhân đó!” Thập Nhất Nương cười
nói,” Lão nhân gia toàn tâm toàn ý ngóng trông có thêm tôn tử!”
” Ngươi khi nào thì cũng có thêm một cái?” Đại phu nhân, cười nhìn nàng.
Thập Nhất Nương sắc mặt ửng hồng:” Còn không phải lúc đâu! Phải đợi Truân ca lớn một chút.”
Đại phu nhân nghe xong ánh mắt không khỏi ảm đạm, nói hai ngày nữa lê chín ngọt, sai người đi đường cái phía tây mua chút về cho Thập Nhất
Nương nếm thử chút tươi mới.
Thập Nhất Nương biết nàng đây là muốn nói sang chuyện khác, cũng theo lời của nàng:” Tẩu tẩu cũng mua chút củ sen tươi mới ở chợ về, chúng ta làm gạo nếp củ sen ăn.”
Đại phu nhân, tự nhiên là liên tục gật đầu. Cười nói:” Không chỉ có
củ sen, còn sai người mua chút bắp ngô về, chúng ta nướng bắp ngô ăn.”
Nói đến ăn, tất cả mọi người cao hứng lên, Đại phu nhân, lấy năm
lượng bạc cho Hạnh Lâm, cho nàng sai người đi mua đồ vật này nọ, buổi
chiều chưng gạo nếp, lại nấu nước đường hoa quế, nước đường sơn tra, mọi người chọn thứ mình yêu thích rướt lên gạo nếp củ sen ăn.
Trong lúc nhất thời, trong nhà tràn đầy tiếng nói cười hân hoan.
Ngày hôm sau cố ý đem Ngũ Nương tiếp trở về. Nướng bắp ngô, lại cho
người đi mua thịt đầu dê, chân giò nấu, thủy tinh xắt lát đến ăn. Đến
buổi tối, Tiễn Minh tới đón Ngũ Nương, La Chấn Hưng lưu Tiễn Minh uống
rượu, đến lúc hoàng hôn mới trở về. Ngày kế lại đến đây. Thập phần náo
nhiệt, đại thái thái còn cố hết sức phân phó Đại phu nhân,:” Mua thủy
tinh xắt lát của xuân hi lâu.”
La Chấn Hưng cười to:” Nương hiện tại yêu thích nhất là Ngũ cô gia.”
Đại thái thái biểu tình cứng ngắc trên mặt cũng thả ra một nụ cười.
Tiễn Minh giả bộ kiêu căng: “Đó là đương nhiên. Con rể có tài có tướng mạo giống ta như vậy làm sao tìm được!”
Chọc mọi người ha ha cười to.
Thập Nhất Nương không khỏi cảm thán.
Tiễn Minh có thể làm được như hiện tại vậy, chân chính là khó có được.