Thứ Nữ Công Lược

Chương 322: Chương 322: Nhốn Nháo ( trung )




Edit: Aquarius87_06

Beta: Tiểu Tuyền

Chu phu nhân cười nói: “Mặc áo dài màu xanh ngọc chính là Vương Nguyên, mặc áo dài màu mật ong chính là Vương Trạch. ” lại hỏi: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Chu phu nhân giới thiệu Vương nguyên là công tử thứ mười chín của nhà họ Vương.

Hắn là nhân vật chính, cũng không trách hắn có chút câu nệ.

Thập Nhất Nương hàm súc nói: “Hai vị công tử đều tuấn tú lịch sự.”

Tức là nhìn bề ngoài cũng đã vừa lòng.

Chu phu nhân cười, thuận miệng nói đến Vương Trạch: “. . . . . . Là một đứa cháu trong họ. Phụ thân hắn từ nhỏ bị bệnh hen suyễn, vai không thể gánh, tay không thể chạm, toàn dựa vào tiền quỹ công cùng mẫu thân làm chút ít châm tuyến cho người ta qua ngày. Cũng may hắn từ nhỏ lại hiểu chuyện, trầm ổn, chuyện trong nhà giúp đỡ gánh vác hơn phân nửa không nói, tam cô lục bà có chuyện gì hắn cũng thích giúp một tiếng, vì vậy trong nhà từ trên xuống dưới đều thích. Lần này thập cửu tới Từ Nguyên Tự, đích thị là chị dâu của ta không yên lòng, cho nên cố ý mời hắn đi theo.”

Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.

Nàng thấy Vương Trạch không kiêu ngạo không siểm nịnh, mang theo mấy phần quang minh lỗi lạc, không nghĩ tới gia cảnh lại chẳng thuận lợi như thế. Hắn tuổi còn đã có khí độ như thế, đúng là hiếm thấy.

“Thập lục công tử vừa nhìn đã biết là người ổn trọng.” Thập Nhất Nương khen: “Khó trách lại mời hắn đi theo.”

“Chỉ tiếc là bị trong nhà liên lụy.” Chu phu nhân thở dài nói: “Hắn từ năm nay bắt đầu cũng không đi tộc học, mà là đi theo quản sự trong nhà bắt đầu học quản lý sự vụ.” Bộ dáng hết sức uyển chuyển đáng tiếc.

Thập Nhất Nương có chút giật mình.

Nàng xem Vương Trạch đối đáp thành thạo, còn tưởng rằng hắn đã sớm đi ra ngoài làm việc.

Chu phu nhân nhìn còn tưởng rằng Thập Nhất Nương là kinh ngạc Vương gia tại sao không giúp đỡ Vương Trạch tiếp tục học ở trường. Vội vàng giải thích: ” Vương gia Chúng ta mặc dù đông đảo đệ tử, cũng có người khoa cử vào sĩ làm tới Đại tướng biên cương. Nhưng giống như hai huynh đệ thập lục như vậy, tuổi còn nhỏ đều đã trúng tú tài, cũng là lần đầu gặp phải. Vậy như thế nào không hy vọng hắn có thể tiếp tục học ở trường, cho Vương gia chúng ta rất hy vọng hắn quang diệu tông môn.”

“Thập lục công tử là tú tài?” Thập Nhất Nương kinh ngạc cắt đứt lời của Chu phu nhân.

Chu phu nhân cười khổ gật đầu: “Hắn và em trai ruột của hắn năm ngoái cùng nhau trúng tú tài.”

“Vậy. . . . . .” Thập Nhất Nương vừa mở miệng cũng biết mình lỡ lời.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Nếu như không phải là có nguyên nhân đặc thù, ở giữa tú tài tuổi còn trẻ giống như Vương Trạch như vậy, hơn nữa còn là hai huynh đệ đồng thời khảo trúng, Vương gia sao có thể có đạo lý không cho hắn đến trường đi học.

Nàng liền bổ túc nói: “Trấn Nam Hầu phủ thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp a.”

“Cũng muốn có thể đi học mới ra được.” Chu phu nhân nói: “Vì chuyện thập lục không đi học, đại ca của ta còn tự mình đi đến nhà họ một chuyến. Trước mặt họ ca ca của ta hứa hẹn, hàng năm từ tiền tiêu hàng tháng của mình rút ra bốn mươi lượng bạc tới giúp huynh đệ hai người bọn họ đi học. Nhưng thập lục nhất định không chịu. Nói mình là con trai trưởng, phụ thân mắc bệnh, nên gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng song thân. Xin đại ca giúp hắn tìm việc trong phủ.”

Vừa nói, Chu phu nhân lộ ra mấy phân bất đắc dĩ.

“Cũng không trách đứa nhỏ này sinh ra tâm tư như thế. Hàng năm tiền trong công đưa cho ngay cả ca ca kia của ta xem bệnh uống thuốc cũng không đủ, chớ nói chi là chi phí sinh hoạt hằng ngày trong nhà. Còn có hai đứa bé đi học, giấy và bút mực, tiền phí của tiên sinh, cũng là một khoản chi không nhỏ, nhưng một phân tiền cũng không có thể thiếu. Mấy năm trước, chị dâu kia của ta cầm chút ít đồ cưới, nhà ông bà ngoại giúp đỡ, sau đó ngày cũng còn có thể đi xuống quá. Nhưng kể từ sáu năm trước, sau khi ngoại tổ phụ của hắn qua đời, cậu hắn làm đương gia, thấy ca ca kia của ta không thể đứng lên, dần dần cũng ít đi lại. Chị dâu của ta sợ trì hoãn tiền đồ của bọn nhỏ, liền làm may vá suốt đêm, hai năm trước đôi mắt có dấu hiệu bị bệnh, vẫn còn gắng gượng.”

Thập Nhất Nương im lặng.

Thì ra là lúc nào đều có những câu chuyện khổ như vậy. . . . . .

Mà phu nhân nói lên những chuyện nhà này thì có chút không dừng lại được: “Hắn cũng không phải là nói lung tung những lời này. Thứ nhất hắn là con trai trưởng, là người chống đỡ môn hộ. Hắn có công danh tú tài, người đến người đi cũng không có người dám khinh thường nhìn hắn. Thứ hai em trai của hắn năm nay mới mười ba tuổi, thay vì hai người đều có một bữa no một bữa đói như vậy, còn không bằng hắn đi ra ngoài làm việc, cũng đủ tiết kiệm một số chi tiêu lớn, còn có thể toàn lực ủng hộ đệ đệ lấy được công danh.”

Chỉ sợ còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn.

Học trò nhỏ đến tú tài cấp bậc này cũng dễ dàng một chút, có lẽ từ tú tài đến Tiến sĩ, cũng ba, năm năm mới có thể làm được. Vương gia có thể giúp đỡ hắn ba năm, năm năm, có thể giúp đỡ hắn mười năm, hai mươi năm hay không. Huống chi anh em bọn họ đang tuổi phát triển, còn phải kết hôn sinh con, phải nuôi nhà sống tạm, còn phải phụng dưỡng song thân, bốn mươi lượng bạc này chỉ sợ là như muối bỏ biển, xa xa không đủ. Nhưng nếu như để cho đại ca của Chu phu nhân ra nhiều hơn một chút nữa, những thân thích khác lại sẽ nghĩ như thế nào? Có thể vì vậy mà yêu cầu đãi ngộ đồng dạng hay không? Có thể vì vậy mà đắc tội những thân thích khác hay không?

Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Thập lục công tử là một người thông thấu.”

Chu phu nhân thấy nàng hiểu, thở phào nhẹ nhỏm.

Dù sao ai cũng không muốn có một dòng họ danh tiếng hà khắc.

Nàng nghĩ đến mấy ngày hôm trước lúc về nhà mẹ đẻ nghe được một chuyện.

“Chỉ tiếc cậu hắn là một người tầm nhìn hạn hẹp.” Chu phu nhân vừa nói, chân mày cau lại, “Lúc ngoại tổ phụ của hắn còn ở, thấy thập lục thông minh lanh lợi, lại hiếu thuận hiểu chuyện, nghĩ thân càng thêm thân, đem biểu muội của mình gả cho hắn. Sau lại hai nhà không đi lại nhiều, chuyện này cũng không ai nói ra. Năm ngoái hai huynh đệ bọn họ cùng nhau trúng tú tài, cậu hắn lại nhắc tới cọc chuyện này. Lúc ấy một thẩm thẩm của ta đang giúp thập lục cầu hôn, người hai nhà cũng gặp mặt, mời người làm mai, lại đợi đến trao đổi thiếp canh liền định rồi. Cậu hắn ngày ngày tới cửa nói, hết lần này tới lần khác chị dâu kia của ta lại nhớ tới sự giúp đỡ của ngoại tổ phụ hắn khi xưa, cửa này hôn sự này lại bị đánh gãy.” Nàng vừa nói, mắt lộ ra khinh thường: “Năm nay đầu mùa xuân thập lục đồng ý làm việc trong phủ. Chị dâu kia của ta khóc mấy trận, suy nghĩ không đọc sách này, cũng không thể trên vẫn đề hôn sự bạc đãi đứa con trai này. Vay mượn khắp nơi được trăm lượng bạc, mời người làm mai đi nhà cậu của hắn cầu hôn. Kết quả cậu hắn nghe được tiếng gió, căn bản không thừa nhận có chuyện này, còn nói con gái nhà mình đã sớm định hôn rồi. Khiến cho chị dâu của ta giận đến ở nhà nằm chừng mấy ngày. Liền hai ngày trước cháu ngoại trai thành thân cũng không có đi uống rượu mừng.”

Thực tế đến như vậy . . . . . .

Thập Nhất Nương không khỏi nói: “Nhà cậu của thập lục công tử làm cái gì?”

“Dựa vào tổ tiên vài mẫu ruộng mà sống thôi.” Chu phu nhân lơ đễnh nói: “Ở cố An phủ coi như là nhà giàu số một số hai. Nghĩ rằng có người làm Chỉ Huy Sứ ở ngũ thành binh mã ty, liền giống như chính mình cũng là Đại tướng biên cương vậy.”

Thập Nhất Nương nghe lời tự mâu thuẫn này của nàng không khỏi nở nụ cười.

Chu phu nhân cũng biết. nên phì cười theo một trận. Sau đó để cho tiểu nha hoàn đi truyền bàn thức ăn tới : “. . . . . . Có vài ngày không có đến Từ Nguyên Tự tới ăn thức ăn chay.” Đề tài liền chuyển đến trên người Vương Trạch: “Náo nhiệt như vậy, chỉ làm hỏng thập lục một đứa nhỏ tốt như vậy —— nhà bọn họ vốn là chi giữa, lúc trước có một công danh tú tài vừa lúc làm mai. Hiện tại không thi nữa, hơi có của cải chỉ sợ lại ngại nhà bọn họ trụ cột bạc. Nếu như ở nhà hào môn, thập lục nhất định là người có công danh, thật là đáng tiếc.”

Thập Nhất Nương gật đầu, nghĩ tới mình vẫn nhớ thương chuyện của thập nhị nương. . . . . . Nàng cũng là tình huống không sai biệt lắm. La Đại lão gia hôm nay nhàn rỗi ở nhà, Lục di nương lại là xuất thân tỳ nữ. Ngươi có của cải, lại ngại nàng là thứ xuất. Không có của cải, La gia vì mặt mũi chỉ sợ sẽ không đáp ứng.

Trong thời gian chớp mắt, thân thể của nàng không khỏi đụng hướng phía trước, khẽ cúi người nói: “Chu tỷ tỷ, không biết thập lục công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”

Chu phu nhân hơi ngẩn ra, nói: “Năm nay mười sáu tuổi.”

“Vậy hôn sự của thập lục công tử cùng biểu muội của hắn rốt cuộc ra sao?”

Chu phu nhân đã mơ hồ có cảm giác, nói: “Tự nhiên là không thành rồi. Bằng không, ta tại sao lại nói là làm phiền hà thập lục đây?”

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nói: “Ta có muội muội, Chu tỷ tỷ cũng đã gặp —— lúc tháng ba cùng Phương tỷ nhi các nàng cùng nhau ở lưu phương ổ chơi. Năm nay mười một tuổi, cũng đến tuổi nên nghị hôn. Thập lục công tử xuất thân nhà cao cửa rộng, dáng vẻ đường đường, học phú ngũ xa. Cũng không biết có cái duyên phận này hay không. . . . . .”

Chu phu nhân nơi nào đó vẫn không rõ.

Đầu óc của nàng bay nhanh chuyển động một vòng.

Thập nhị nương kia vóc người không cần nói. Mặc dù La Đại lão gia hôm nay nhàn rỗi ở nhà, lại là thứ xuất, nhưng La gia Nhị lão gia ở Sơn Đông làm Tham Chính, Tam lão gia ở Tứ Xuyên làm Học Chính, Thập Nhất Nương làm phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Thập Nương gả tới Mậu Quốc Công phủ, La đại gia là thứ cát sĩ, còn có một đường cháu rể Tham Hoa Lang. . . . . .

Trong mắt Chu phu nhân đã lộ ra vài tia hưng phấn, không đợi Thập Nhất Nương nói xong, đã cười nói: “La gia thư hương dòng dõi, nhiều thế hệ làm quan. Thập nhị tiểu thư tướng mạo xuất chúng, hiền lương thục đức, nếu có thể nhìn trúng thập lục nhà chúng ta, đây chính là phúc khí thập lục nhà chúng ta đã tu luyện từ kiếp trước.”

Hai người ý tứ cũng nói rõ, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.

Chu phu nhân liền nói: “Ta đây mấy ngày nữa trở về nhà mẹ đẻ.”

Chuyện này Thập Nhất Nương cũng muốn thương lượng với La Chấn Hưng.

Nàng cười gật đầu: “Đại tẩu của ta bên kia, ta cũng vậy muốn đi lên nói một tiếng.”

“Vậy chuyện của thập cửu. . . . . .”

Thập Nhất Nương mặt lộ vẻ ấm áp: “Chuyện này trừ muốn cùng Hầu gia nói một chút, Thái phu nhân bên kia. . . . . .”

Chu phu nhân cũng biết, Vương Trạch không giống Vương Nguyên, thập nhị nương cũng không có thể đánh đồng cùng Trinh tỷ nhi. Nàng sảng khoái nói: “Vậy chúng ta tính toán từng chuyện vậy.”

Thập Nhất Nương vội vàng cười nói: “Vậy thì làm phiền Chu tỷ tỷ rồi.”

“Nói gì làm phiền hay không làm phiền .” Chu phu nhân cười nói, “Ngươi nhớ được đến lúc đó đích thân làm cho ta một đôi giày bà mai là được. Ta là nghe Phương tỷ nhi nhà chúng ta nói, ngươi đã làm cho Trinh tỷ nhi một đôi giày anh vũ hàm đào đỏ thẫm, rất xinh đẹp.”

“Chỉ cần lọt vào mắt xanh của Chu tỷ tỷ.”

Thập Nhất Nương cùng Chu phu nhân cười nói, thức ăn tới.

Hai người ăn cơm, tự mình trở về phủ của riêng mình.

Thái phu nhân lôi kéo tay Thập Nhất Nương hỏi: “Như thế nào? Vương công tử có được?”

Thập Nhất Nương đem tình huống nói cùng Thái phu nhân.

Thái phu nhân nghe xong gật đầu: “Vậy thì sai người đi đến chỗ Hàn học sĩ hỏi thăm một chút, nhìn xem công khóa của Vương công tử rốt cuộc như thế nào?”

Trong đầu Thập Nhất Nương chợt lóe, nghĩ tới Tử Vi bên cạnh Ngũ nương. . . . . . Hình như là làm tiểu thiếp cho một người họ Hàn làm Hàn Lâm!

Nàng trầm ngâm nói: “Chờ đợi Hầu gia trở lại lập tức đi hỏi thăm.”

Thái phu nhân nghe nàng nhắc tới con trai, có chút lo lắng nói: “Đi ba, bốn ngày rồi, cũng không báo tin cho nhà. . . . . .”

Nào có nhanh như vậy.

Thập Nhất Nương vội vàng cười dời đi đề tài: “Ngài đoán xem, con cùng Chu phu nhân hôm nay ở Từ Nguyên Tự nói tất cả những thứ gì?”

Thái phu nhân thấy đôi mắt nàng sáng lóe lên, lộ ra bộ dáng cười khẽ hiếm có, cố ý cổ động, hít vào một hơi, trêu ghẹo nói: “Ừ, có mùi rượu. . . . . . Sao trễ như thế mới trở về. . . . . . Chẳng lẽ hai người ở chung một chỗ để than phiền mẹ chồng đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.