Edit: Leticia
Beta: Tiểu Tuyền
Thập Nhất Nương bật cười: “Rốt cuộc là chàng tìm vợ cho Giới ca nhi hay là tìm bạn cho thiếp đây? Nếu chàng tìm vợ cho Giới ca nhi, thì thiếp cảm thấy chuyện này còn phải xem lại một chút. Nếu chàng tìm bạn cho thiếp, vậy thì không cần đâu. Vợ của Dụ ca nhi, Truân ca nhi đều rất hiếu thuận. . . . . .” Nàng vừa nói, lại cầm tay Từ Lệnh Nghi, “Phụ mẫu sẽ đi trước chúng ta, cuộc sống của con gái còn dài. Bạn già bạn già, chính là hi vọng khi đến già có một người làm bạn đấy . . . . . .” Theo lời của nàng, trong đôi mắt giống như ngày hè của Từ Lệnh Nghi dần dần sáng lên, thấy vậy trong lòng Thập Nhất Nương căng thẳng, lại nhất thời ngừng nói.
“Ta biết!” Từ Lệnh Nghi nắm lại tay của nàng, “Cứ theo nàng đi.” Lại cảm thấy lời này không biểu thị rõ ý muốn nói “Sau này ta sẽ thường xuyên ở cạnh nàng.” Ánh mắt nhìn nàng vô cùng chăm chú.
Thập Nhất Nương cũng không phải muốn một câu hứa hẹn của hắn.
Nàng muốn nói cho Từ Lệnh Nghi biết, chỉ cần đi cùng nhau cho tới khi cuối đời chính là phu thê rồi, không cần vì suy nghĩ đến tâm tình của nàng mà gả Anh Nương cho Giới ca nhi. Dĩ nhiên, nếu như Anh Nương và Giới ca nhi có ấn tượng tốt về nhau, vậy thì không cần bàn tới những thứ khác rồi.
Nhưng bàn tay to dần dần nắm chặt cũng đang nói cho nàng biết, hắn mượn chuyện lần này để biểu đạt cái gì đó. . . . . .
Thập Nhất Nương do dự nhìn Từ Lệnh Nghi.
Tay của hắn, ấm áp, có lực, vững như bàn thạch, làm cho người ta cảm thấy an toàn,như muốn đem sự an tâm thu chặt lại.
Trong lòng Thập Nhất Nương ấm áp .
Ngoài phòng truyền đến tiếng quản sự ma ma cầu Hổ Phách thông bẩm, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa thu sáng rỡ rơi vào trong viện, mấy tiểu nha hoàn chưa vấn tóc đứng cười nhẹ nhàng trên ghế con đang hái hoa lựu.
Thế giới phức tạp như vậy, nhưng lòng của nàng chưa từng yên bình như thế.
* * * * * *
Sau đó, Từ Lệnh Nghi không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng Thập Nhất Nương bắt đầu thật tình suy nghĩ về hôn sự của Từ Tự Giới.
Năm nay Từ Tự Giới đã mười bốn tuổi. Theo đạo lý, cũng có thể làm mai rồi. Chẳng qua là trong lòng nàng vẫn ngầm mong đợi hắn có thể trúng tú tài …, đến lúc đó làm mai cũng dễ dàng hơn một chút.
Gả Anh Nương cho Từ Tự Giới, để cho La gia đời sau và Từ gia lại có quan hệ thông gia . . . . . Cổ đại không thể so sánh với hiện đại. Ở cổ đại, cho dù tình cảm vợ chồng có tốt như thế nào nhưng nếu mẹ chồng không thích, nói hưu là có thể hưu, ngược lại nếu tình cảm vợ chồng không tốt, mẹ chồng thích, muốn hưu cũng đừng nghĩ hưu. Ngươi chính là con dâu của nhà này, gia tộc này sẽ phải che chở cho ngươi. Cho nên chọn mẹ chồng còn quan trọng hơn chọn trượng phu. Nàng là cô của Anh Nương, nếu như Từ gia đi cầu hôn, La gia bên kia khẳng định là không có vấn đề gì. Nàng chỉ bận tâm đến Từ Tự Giới. . . . . . trong số các huynh đệ, hắn cô đơn nhất. Nếu như lấy Anh Nương. . . . . . con nối dòng của La gia tràn đầy, Từ Tự Giới tinh tế tỉ mỉ, tính cách của Anh Nương cởi mở . . . . . Từ Tự Giới không phải là trưởng cũng không phải là ấu, ít bị trưởng bối chú ý, áp lực cũng nhỏ, tính cách thì đôn hậu có thừa nhưng lòng cầu tiến chưa đủ; còn Anh Nương thì là trưởng nữ, là hài tử đầu tiên của cha mẹ, lại là gương tốt cho các huynh đệ tỷ muội khác, không chỉ được coi trọng, còn được mọi người dành thời gian giáo dục cũng nhiều. Hài tử như vậy bình thường đều rất có trách nhiệm, cũng biết chăm sóc người khác . . . . . Xem qua một vài phương diện này thì hai người bổ sung cho nhau cũng rất tốt, lại cùng La gia thân càng thêm thân, bất kể là La Chấn Hưng hay là Từ Tự Truân, cũng đều thân cận hơn với Từ Tự Giới.
Thập Nhất Nương càng nghĩ càng cảm thấy cửa hôn sự này không tệ.
Thời điểm Từ Tự Giới đến vấn an nàng, nàng không khỏi đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
“Mẫu thân!” Từ Tự Giới không rõ ràng cho lắm, thấp đầu nhìn cẩn thận xiêm y, giầy của mình, nhưng không phát hiện có cái gì không ổn, thì lại càng khó hiểu rồi: “Ngài còn có cái gì phân phó ạ?”
“Không có, không có.” Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng nhìn hắn, “Con ngồi xuống nói chuyện đi . . . . . Trong khoảng thời gian này việc học như thế nào?”
Thập Nhất Nương rất ít khi trực tiếp hỏi về việc học của hắn như vậy. Chỉ luôn hỏi hắn hôm nay học những thứ gì? Tiên sinh giảng nghe có hiểu hay không? Có muốn đến ngõ Cung Huyền thỉnh giáo cậu hay không? Từ Tự Giới không khỏi có chút khẩn trương: “Những thứ khác đều tốt, chỉ là văn chương con viết khiến cho tiên sinh không hài lòng lắm.”
“Nếu thật sự không được, đọc vài quyển sách mà người khác viết văn tốt. Xem người ta mở đầu như thế nào, kết thúc như thế nào rồi ghi tạc trong đầu. Sau đó chiếu vào bài văn của mình mà bắt đầu luyện tập, thời gian dài, chắc chắn sẽ có chút thu hoạch .”
“Nàng dạy hài tử như vậy sao?” Thập Nhất Nương còn chưa dứt lời, Từ Lệnh Nghi vừa nói vừa cười mà thẳng bước đi vào, “Con cứ nghe lời của Thường tiên sinh là được. Hắn nói con luyện tập như thế nào thì con luyện tập như thế là tốt rồi!”
Lúc phụ thân nói chuyện với mẫu thân, luôn luôn ôn hòa không giống với người khác. Người trong nhà cũng có thể cảm giác được, chứ đừng nói chi là Từ Tự Giới.
Hắn cười nhìn mẫu thân một cái, cung kính đáp “vâng” , trả lời vài câu về vấn đề bài học mà Từ Lệnh Nghi hỏi, rồi đứng dậy trở về viện.
Thập Nhất Nương ngồi xuống bên cạnh Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia, thiếp cảm thấy chuyện ngài nói không tệ đâu. Nhưng mà thiếp còn phải quan sát xem hài tử như thế nào mới được. Ngài nói xem, lấy cớ gì để cho đứa bé kia tới Yên Kinh một chuyến đây?”
Từ Lệnh Nghi nghĩ ngợi một chút mới kịp phản ứng, hắn cười nói: “Chuyện này còn không phải dễ làm sao? Nàng nói Cẩn ca nhi lập tức muốn chuyển ra ngoại viện, một mình nàng cảm thấy tịch mịch, bảo Anh Nương tới làm bạn với nàng thì không phải được rồi sao. Hơn nữa lúc này đưa tin đi Dư Hàng, qua năm mới lên đường, vừa lúc tháng ba sẽ đến. Các nàng còn có thể đi dạo hội chùa, đạp thanh.”
Lý do đơn giản như vậy, nàng lại không nghĩ ra.
Bởi vì chột dạ sao?
Thập Nhất Nương xấu hổ.
“Chủ ý này của Hầu gia thật tốt! Thiếp sẽ viết một phong thư đi Dư Hàng.” Nàng đáp ứng lập lờ nước đôi, rồi vội vàng chuyển đề tài, “Đã gom góp đủ tiền cho Ung Vương gia chưa ạ?”
“Gom góp đủ rồi.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Chưởng quỹ của Đại Phong Hào này thật không đơn giản. Hai mươi vạn lượng bạc, một phân tiền lợi tức cũng không muốn, ngược lại còn dùng hết năm vạn lượng bạc để lì xì cho Bạch tổng quản. Ra tay lớn như vậy, hắn lo gì làm ăn không tốt lên.”
“Ra tay lớn như vậy thì cũng cần tiền vốn lớn mới được.” Thập Nhất Nương nghe xong không khỏi khẽ nhíu mày, “Hầu gia có biết lại lịch của Đại Phong Hào?”
“Yên tâm đi! Trong lòng ta nắm chắc.” Từ Lệnh Nghi nói, “Ta thảo một biên lai mượn đồ hai mươi lăm vạn lượng bạc cho hắn, lãi hàng năm một phân. Mặc dù lợi tức ít một chút, nhưng trên mặt chữ thì không sai. Về phần nói lai lịch, bất kể hắn có lai lịch gì, cũng không dám giở mánh khóe với chúng ta.” Vừa nói, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần khí phách nhìn từ trên cao xuống.
Nhìn hắn ngày ngày ở nhà đi dạo, ngược lại đã quên hắn còn là thiếu bảo của Thái tử.
Thập Nhất Nương buồn cười.
Dân không cùng Quan đấu, bất kể Đại phong Hào này có lai lịch gì, Từ Lệnh Nghi chỉ cần không tham bạc của Đại Phong Hào, Đại Phong Hào đúng thật là không thể đem hắn như thế nào.
Từ Lệnh Nghi phân phó Thập Nhất Nương: “Mấy ngày nữa không phải là sinh nhật của Ung Vương Phi sao? Nàng giúp ta mang một hộp vàng thỏi cho Ung Vương Phi. Nói với Ung Vương Phi, để cho nàng tìm một cửa hàng bạc trăm năm mà đổi. Tình nguyện chịu thiệt một chút, cũng không nên nhấc lên quan hệ với các cửa hàng bạc như Đại Phong Hào. Nếu là không đủ tiền tiêu, thì thay phiên làm đầy tháng cho hài tử, tròn tuổi, sinh thần của người lớn, ngàn vạn không nên lại đi mượn bạc nữa.”
Thập Nhất Nương thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, chần chờ nói: “Hầu gia, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Mùa xuân năm ngoái, Ung Vương tiến cử cấp sự trung Vi Cao Thuần ở Công bộ làm Huyện lệnh, Lại bộ rất nhanh đã có công văn. Vẫn là Sĩ Tranh nói thì ta mới biết được, thì ra là thái tử thông qua hắn tiến cử một Hàn lâm họ Lý ở Hàn Lâm viện . . . . .” Hắn cười khổ lắc đầu, “Kết quả năm nay thái tử muốn tiến cử đệ tử của lão sư hắn đi Gia Hưng nhậm chức huyện lệnh, nhưng lại có người chạy đến chỗ Ung Vương mưu cầu vị trí này.”
Thập Nhất Nương thất kinh: “Hầu gia hoài nghi. . . . . .”
“Không phải là hoài nghi.” Từ Lệnh Nghi nói, “Bằng không, Sĩ Tranh cũng sẽ không đặc biệt vì chuyện này mà đến tìm ta.”
“Vậy Thái tử có ý gì? Ung Vương bên kia, chàng có thể nói để hắn tỉnh ra hay không?”
Nếu như thái tử và Ung Vương nổi lên tranh chấp, bất kể là ai thắng thì đối với Từ gia lực sát thương cũng đều rất lớn. Sợ nhất là Hoàng Thượng cảm thấy hai người không có tình thủ túc, dưới cơn nóng giận tận diệt cả hai người. Vậy thì cuộc sống của Từ gia sẽ càng không dễ chịu cho lắm
Thấy bộ dạng lo lắng của thê tử, Từ Lệnh Nghi có chút hối hận khi nói cho nàng biết.
“Nàng đừng lo lắng, Ung Vương là một người hiểu chuyện. Có mấy lời ta đã nói với hắn rồi.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói, “Ta đây cũng sẽ cảnh tỉnh hắn một lần nữa.”
Cho tới nay, Hoàng Thượng hữu ý vô ý để cho thái tử và Từ Lệnh Nghi duy trì khoảng cách với nhau. Cũng bởi vậy mà Từ Lệnh Nghi và thái tử vẫn luôn khách khách khí khí, tình cảm giữa cậu cháu rất mỏng, hơn nữa chỉ có lễ quân thần. Ngược lại với Ung Vương, bình thường không có gì lui tới, nhưng có chuyện gì, người đầu tiên Ung Vương nghĩ đến đúng là người cậu Từ Lệnh Nghi này.
“Ta biết rồi!” Lời của Từ Lệnh Nghi cũng không khiến Thập Nhất Nương yên tâm, ngược lại còn lo lắng hơn, ở trong lòng tinh tế tự suy nghĩ xem khi gặp Ung Vương Phi thì nên nói như thế nào mới tốt.
Có tiểu nha hoàn cách rèm bẩm: “Hầu gia, phu nhân, Tứ thiếu gia đã tới.”
Kể từ ngày ở thư phòng Từ Lệnh Nghi phẩy tay áo bỏ đi, Từ Tự Truân không đi thư phòng ở ngoại viện nữa, Từ Lệnh Nghi cũng không nói gì, cứ như vậy rất tự nhiên tiếp nhận công việc vặt trong nhà. Ở trong mắt người ngoài, là do lúc hắn không ở trong nhà Từ Tự Truân giúp đỡ quản gia mấy ngày, hiện tại hắn trở lại, chuyện trong nhà lại do hắn quản lý mà thôi. Cũng vì vậy mà hắn đi sớm về trễ, mấy lần Từ Tự Truân và Khương thị tới vấn an cũng không gặp hắn. Chỉ có Cẩn ca nhi oán trách: “Hiện tại phụ thân không viết chữ cùng con nữa rồi.”
Trải qua mấy ngày nay, hôm nay là lần đầu tiên Từ Lệnh Nghi trở lại sớm như vậy, nên Từ Tự Truân đã chạy tới, nhìn bộ dạng này là nhìn thấy có cơ hội tới gặp Từ Lệnh Nghi đấy.
Ý niệm trong đầu hiện lên, Từ Tự Truân đã đi đến.
Hắn hành lễ, có chút chân tay luống cuống đứng ở trước kháng: “Phụ thân, co con. . . . . .” Lộ ra vẻ rất bất an
Từ Lệnh Nghi thở dài trong lòng, chỉ vào ghế Thái sư bên cạnh: “Ngồi xuống rồi từ từ nói!”
Từ Tự Truân do dự một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Phụ thân, lúc ngài không ở nhà, công việc quản gia đều giao cho con chú ý.” Hắn vừa lớn tiếng nói chuyện, vừa rũ mắt nhìn mũi chân, không nhìn người khác, “Nhưng con lại đi làm hoa đăng. Chuyện này con làm sai rồi. Xin phụ thân tha thứ cho con lần này, sau này con sẽ không bao giờ… làm như vậy nữa.”
Mặc dù nghĩ Từ Tự Truân có lời muốn nói, nhưng ai cũng không ngờ hắn có thể đi thẳng vào vấn đề nói xin lỗi luôn như vậy.
Từ Lệnh Nghi không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.
Đứa bé này, rốt cuộc cũng đã tới để đối mặt với sai lầm của mình rồi.
“Con nói con sai rồi, vậy con sai ở chỗ nào?” Từ Lệnh Nghi lạnh lùng nhìn hắn, khóe mắt đuôi lông mày cũng không hạ xuống, lộ ra vẻ có chút hờ hững với lời xin lỗi của Từ Tự Truân.
Phụ thân nguyện ý nghe hắn nói. . . . . .tim Từ Tự Truân vẫn luôn căng thẳng rốt cục cũng nới lỏng ra mấy phần: “Con không nên không phân biệt được chủ thứ, vì làm đèn lồng mà trì hoãn việc vặt trong nhà. Đáng ra con nên xử lý tốt mọi việc rồi mới đi làm đèn lồng . Phụ thân,” hắn ngẩng đầu lên, chân thành nói với Từ Lệnh Nghi : “Sau này con sẽ không bao giờ … làm như vậy nữa!”
“Biết sai là tốt rồi.” Giọng điệu của hắn vẫn có chút nhàn nhạt như cũ, nhưng vẻ mặt lại hòa hoãn hơn rất nhiều, “Quan trọng hơn chính là phải rút kinh nghiệm, sau này không nên tái phạm nữa. Phải biết rằng, Nhị ca ngươi không có nhà, ngươi chính là người lớn nhất trong nhà, nên làm gương cho các đệ đệ. . . . .”