Người lớn nào biết tâm tư của con trẻ.
Tiễn hai đứa bé đi, Thập Nhất Nương ngáp một cái.
“Đi thỉnh an mẫu thân rồi lại quay về ngủ nhé.” Vẻ mặt Từ Lệnh
Nghi lãnh đạm, nhưng nghe vào trong tai thì Thập Nhất Nương cảm thấy có ý trêu
ghẹo nhàn nhạt.
Nàng coi như nghe không hiểu, thoải mái “vâng” một tiếng, miễn
cưỡng nhẹ nhàng tựa trên gối, nhưng không biết trên mặt mình đã nhiễm một rặng
mây đỏ.
“Đại ca quyết định lúc nào tới Bộ Lại để thông báo quay về
Hàn Lâm viện?” Thập Nhất Nương làm ra vẻ tự nhiên hỏi, “Hầu gia và Đại ca hôm
nay có an bài gì không?”
Nàng cũng phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn xong hết rồi.
Nụ cười trong mắt Từ Lệnh Nghi càng đậm, không dám trêu chọc
nàng nữa, sợ nàng thẹn quá hóa giận.
“Bảo là ngày mai phải đi hỏi lại.” Hắn nói với giọng điệu ôn
hòa, “Vốn là chuẩn bị cùng Chấn Hưng đi chỗ Vương Lệ ngồi một chút, kết quả Chấn
Hưng mời Kim hàn lâm, muốn thuận tiện hỏi tình huống của Hàn Lâm viện, còn hôm
khác sẽ nói sau!”
Nói như vậy, La Chấn Hưng không có ý định ở Từ gia ăn cơm
trưa.
Thập Nhất Nương cười nói: “Thiếp còn cố ý sai người giữ lại
lúa mạch mới, chuẩn bị làm bánh lá sen nữa này.”
Vừa dứt lời, La Chấn Hưng tới.
Thập Nhất Nương vội vàng đứng dậy đưa hà bao lúc trước đã
chuẩn bị xong cho La Chấn Hưng: “Nghe nói trong phòng huynh có người mới vào,
đây là một chút lễ mọn của muội!”
Bên trong có một đôi khuyên tai vàng ròng, một đôi trâm hoa
Đông Châu.
La Chấn Hưng cười nhận lấy, rồi cùng Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất
Nương đi thỉnh an Thái phu nhân, trở về ngõ Cung Huyền, Từ Lệnh Nghi đi chỗ
Vương Lệ, Thập Nhất Nương thì trở về nghỉ ngơi.
Mới vừa ngủ, Hoàng Tam phu nhân tới.
Thập Nhất Nương đành phải mặc quần áo rời giường.
Hoàng Tam phu nhân từ chỗ Tam phu nhân đến.
Nàng lộ ra vẻ có chút kích động: “Tam phu nhân nhà các muội
thật là…thấy Phương gia dễ nói chuyện, Phương gia phái người tới đo đạc nhà cửa,
kể cả có ta mà thậm chí Tam phu nhân còn dẫn người tới viện ở bên ngõ Tam Tỉnh.”
Nhà gái tới ước lượng đồ phòng tân hôn xong, sẽ phải bắt đầu mời sư phó làm đồ
dùng trong nhà làm của hồi môn. Dẫn người tới đo đạc ước lượng nhà ở ngõ Tam Tỉnh
kia, chỉ sợ người Phương gia sẽ cho đấy là phòng tân hôn…. Trước trước sau sau
tiến vào mấy sân nhỏ, ghi mấy phòng đó vào danh sách, chỉ sợ một vạn lượng của
hồi môn của Đại tiểu thư Phương gia còn chưa đủ, đúng ra là không nên ghi vào,
nếu không sẽ khiến cho người ta cảm thấy của hồi môn của Phương đại tiểu thư có
chút keo kiệt.
Thập Nhất Nương cũng cảm thấy có chút quá đáng. “Ừ” một tiếng
rồi nói: “Vậy vị phu nhân Lưu thị lang. . . . .
Hoàng Tam phu nhân nhẹ lắc đầu: “Nói Phương đại tiểu thư thuở
nhỏ lớn lên bên cạnh Phương gia Thái phu nhân. Khi Thái phu nhân qua đời, từng
để lại một số tài sản phong phú cho Đại tiểu thư làm đồ cưới. Cho nên về phương
diện tiền tài, Phương gia cũng không quá so đo. Chỉ sợ nói không rõ với vị phu
nhân Lưu Thị Lang kia.”
Nhưng nếu cứ làm như vậy cũng không thỏa đáng, truyền ra
ngoài người ta còn tưởng Từ gia đang gạt đồ cưới của nhà gái.
“Muội thấy chi bằng đem lời này nói rõ với Phương gia. Ba
phòng bên kia là cho Cần ca nhi làm sản nghiệp, phòng tân hôn thì xây tại phủ
Vĩnh Bình Hầu. Để cho họ tự mình quyết định, xem bên nào có số lượng nhỏ hơn.”
Hoàng Tam phu nhân than thở: “Ta cũng nghĩ như thế, nhưng một
mình ta làm chuyện này, ta làm không được.”
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là cười trấn an
nàng: “Bằng không, sao Thái phu nhân lại mời tỷ tỷ ra mặt, ngoại trừ tỷ tỷ thật
đúng là không còn người nào có thể gánh vác nổi.”
Mặc dù biết là nàng lấy lòng, sắc mặt của Hoàng Tam phu nhân
vẫn khẽ nguôi ngoai nhẹ nhàng hơn trước.
“Muội giả bộ ngốc nghếch để lừa gạt ta ít thôi.” Vừa nói, đề
tài liền chuyển tới chuyện trên người Chu phu nhân, “Chu phu nhân lại nổi danh
biết làm mai mối, thích làm mai mối…” Còn nói đến chuyện Phương tỷ nhi sinh
công chúa, “Nghe nói Chu gia trình sổ con, xin Hoàng thượng nạp phi cho Thái tử.
Hoàng thượng không nói gì, Hoàng hậu nương nương lại bác bỏ nói hai người thành
thân không lâu, Thái tử lại vừa mới được sắc phong, hẳn nên lấy quốc sự làm trọng.
. . . đẩy chuyện này ra!”
Thập Nhất Nương ngồi bên cạnh cũng không nhiều lời, cười
cùng nàng nói chút ít chuyện phiếm: “Ba năm sinh hai, dõi mắt cả Đại Chu, cũng
là hiếm thấy .”
Hoàng Tam phu nhân che miệng cười: “Ta thấy, thế mới là ân
ái của người trẻ tuổi!”
Hai người nói hồi lâu, Hoàng Tam phu nhân lúc này mới cáo từ.
Tống ma ma đi vào hầu hạ Thập Nhất Nương nghỉ ngơi.
“Được rồi!” Thập Nhất Nương nhìn đã đến buổi trưa bèn bảo Tống
ma ma bưng cho nàng chén nhân sâm vào: “Nhất định buổi trưa phải nghỉ ngơi thật
tốt.”
Tống ma ma nghe vậy thì cười nói: “Hay là, phu nhân đến thủy
tạ Thùy Luân bên kia chơi một buổi!”
Năm ấy sửa chữa lại phòng,Thập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi ở
thủy tạ Thùy Luân ở hơn một tháng. Tuy nhiên sau khi phu thê họ dọn đi, bố trí
bày biện ở bên kia vẫn không có thay đổi, vẫn có nha hoàn, bà tử quét dọn phơi
đồ như trước. Tống ma ma nói như vậy, là ý chỉ mình có thể mượn cơ hội đi sang
bên thủy tạ Thùy Luân chơi để nghỉ ngơi một chút. Nhưng mà, chuyện trong nhà
sao mình lại mặc kệ được. Nếu như nghỉ ngơi, cũng không nhất định là phải đi thủy
tạ Thùy Luân.
“Đến lúc đó rồi nói sau!” Nàng nhẹ nhàng từ chối đề nghị của
Tống ma ma.
Tứ Hỉ bên cạnh Từ Tự Giới tới đây: “Phu nhân, Tứ thiếu gia
kéo Ngũ thiếu gia đi qua chỗ Thái phu nhân.”
Thập Nhất Nương cau mi, Từ Lệnh Nghi đối với thời gian làm
việc và nghỉ ngơi của Từ Tự Truân có yêu cầu rất khắt khe—— trừ sáng sớm đi thỉnh
an Thái phu nhân, Thập Nhất Nương thì bình thường không có Thái phu nhân cùng
Thập Nhất Nương truyền lời, không được tùy ý tiến vào nội viện.
“Ngươi ở ngoài phòng hầu hạ, Ngũ thiếu gia vừa ra, ngươi dẫn
thiếu gia về!”
Tứ Hỉ đáp “Vâng” rồi đi chỗ Thái phu nhân. Qua nửa nén hương
người mới trở lại: “Phu nhân, Thái phu nhân giữ Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia ở lại
ăn trưa, nghỉ ngơi.”
Thập Nhất Nương phân phó tiểu nha hoàn dọn cơm.
Mọi người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Tự Truân thì nở nụ cười:
“Mẫu thân của con thỉnh thoảng phải suy nghĩ, chưa chắc đã bị bệnh! Nếu con
không yên lòng, hẳn là hỏi trực tiếp trước mặt mẫu thân cháu. Sau này làm việc
cũng không thể cứ như vậy mà dựa vào suy đoán rồi đã kết luận rồi.”
Từ Tự Truân có chút xấu hổ thưa vâng.
Thái phu nhân sai Cát Cân hầu hạ Từ Tự Truân và Từ Tự Giới
sang noãn phòng ngủ trưa, nhưng chính bà lại cảm thấy buồn cười quá nên bật cười.
Đứng ở một bên nghe xong, Đỗ ma ma không nhịn được cũng cười
theo .
Thái phu nhân sai Đỗ ma ma đi lấy quyển 《 Thuyết
văn giải tự 》 tới : “Ta muốn nhìn thật kỹ xem, nếu có thêm cháu trai nữa
thì nên lấy tên gì cho hay cho tốt!”
Xế chiều, La Tứ phu nhân dẫn theo người thiếp mới nạp –
Vương thị vội tới vấn an Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương mời các nàng vào trong phòng ngồi, nhân lúc
các nha hoàn dâng trà thì cẩn thận đánh giá Vương thị trong chốc lát.
Vương thị chỉ mười bốn, mười năm tuổi, lớn lên trắng nõn
thanh tú, chải búi tóc tròn, cài một cây trâm hoa đào bằng bạc sáng, mặc áo lụa
nhỏ màu hồng phấn, váy lụa màu xanh biếc thêu hoa trắng, hết sức tinh tế. Cụp
mí mắt ngồi ở đó, vô cùng điềm đạm nho nhã.
Nhìn thấy nha hoàn bưng trà cho nàng, nàng vội vàng đứng
lên, thấy La Tứ phu nhân vững vàng ngồi ở đó nhận trà, lúc này mới đỏ mặt ngồi
xuống, lộ ra vẻ có chút câu nệ luống cuống.
La Tứ phu nhân đang nói chuyện về Anh Nương cùng Thập Nhất
Nương: “. . .Bị cảm lạnh, nên cho con bé ở nhà.” Khóe mắt liếc thấy Vương di
nương đang cử động, cười nói với nàng: “Thập Nhất cô phu nhân là hoàng thân quốc
thích, thích nói quy củ. Tuy ngươi là thiếp thất, nhưng cũng coi là nửa chủ tử,
huống chi là tới nơi này của cô phu nhân làm khách, không thể so với ở nhà. Có
tiểu nha hoàn kính trà, ngươi chỉ cần khom người là đủ, không cần phải đứng
lên.” Dáng vẻ giảng quy củ cho Vương thị.
Vương di nương càng đỏ mặt hơn, cúi đầu đáp một tiếng “Vâng”
.
La Tứ phu nhân cười giải thích với Thập Nhất Nương: “Cũng giống
với ta, lớn lên ở nông thôn. Chỉ có thể dạy nàng ấy từ từ mà thôi. Cũng may cô
phu nhân không phải là người ngoài.”
Thập Nhất Nương cười cười, tiếp lời lúc trước của La Tứ phu
nhân “Anh Nương bị cảm lạnh à? Có nặng không? Mời đại phu chưa? Đại phu kê những
thuốc gì?”
Một câu lại tiếp một câu, một bộ dáng rất vội vàng.
La Tứ phu nhân có chút cảm động, vội nói: “Không nặng lắm.
Đã mời Ngô thái y ở Thái y viện đến khám giúp cẩn thận rồi. Nói là uống hai lần
thuốc là khỏi ngay.”
“Vậy
thì tốt rồi!” Thập Nhất Nương cười, hai người nói đùa một hồi, La Tứ phu nhân
bèn dẫn Vương di nương đứng dậy cáo từ.
Đến buổi tối đến thỉnh an Thái phu nhân, Thái phu nhân cầm
tay nàng, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lại hỏi Thập Nhất Nương có phải
mỗi ngày ăn hai lượng tổ yến hay không, hỏi nàng tổ yến trong kho có đủ hay
không, nếu không đủ, bên chỗ bà còn có một chút để nàng mang về ăn, để mau
chóng điều trị thân thể cho tốt rồi để Thập Nhất Nương về trước nhưng lại răn dạy
Từ Lệnh Nghi: “Con bé còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, thế mà con cũng không hiểu
chuyện nốt. Con nhìn quầng mắt Thập Nhất Nương đi, đều thâm đen cả rồi. . . .
Bây giờ con bé vẫn còn trẻ, còn chịu được, chờ qua mấy năm nữa, thân thể sẽ yếu
hơn trước! Chẳng lẽ con thật sự muốn để Thập Nhất Nương mang danh khắc phu hay
sao?”
Bao nhiêu năm qua Từ Lệnh Nghi không bị mẫu thân giáo huấn
trực tiếp như vậy rồi, cảm thấy rất không tự nhiên. Trở lại trong phòng, sợ Thập
Nhất Nương sẽ hỏi, ai biết Tống ma ma nói Thập Nhất Nương đã ngủ lâu rồi.
Hắn lên giường, Thập Nhất Nương ngủ say ngay cả thân thể
cũng không động chút nào.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc.
Cẩn thận mà đánh giá nàng.
Không nhìn thấy dưới mí mắt có màu đen, nhưng cảm giác nàng
thật giống như có chút gầy hơn.
Hắn ôm Thập Nhất Nương vào trong lòng.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà”Ừm” một tiếng, ánh mắt cũng
không có mở ra, chào hỏi cũng không nói được một tiếng, tiếp tục tiến vào mộng
đẹp.
Cứ như vậy mà qua vài ngày nữa, Từ Lệnh Nghi không khỏi hối
hận.
Sớm biết như vậy, ban đầu hắn sẽ không phóng túng mình như vậy.
Thế này giống như ăn hết lương thực tích trữ. Còn không bằng sử dụng tiết kiệm
thì dùng được lâu, mỗi ngày trêu chọc náo với Thập Nhất Nương một phen.
Nhưng Thập Nhất Nương thì không có cảm giác nhiều lắm.
Nàng nghỉ ngơi vài ngày, dần dần cảm giác tinh thần mình sảng
khoái hơn, mỗi ngày nghe Hoàng Tam phu nhân oán trách Tam phu nhân, thuận tiện
cũng nghe tiến độ hôn sự của Từ Tự Cần như thế nào, rất nhanh đã đến cuối tháng
tư.
Ma ma bên cạnh Tứ nương vội tới báo tin cho Thập Nhất Nương:
“Phu nhân nhà nô tỳ đã sinh được một vị tiểu thiếu gia, trắng trẻo mập mạp, nặng
tám cân (4).”
(4) tám cân Trung Quốc vào khoảng 4kg Việt Nam.
Thập Nhất Nương khen thưởng cho người tới báo tin, tham gia
lễ tắm ba ngày, ăn tiệc đầy tháng, chăm sóc con cái, làm tất mùa hè cho Từ Lệnh
Nghi. . . . Bận rộn, rất nhanh đã đến Tết Đoan Ngọ. Tất cả các nhà đã tặng lễ
cho Tết Đoan Ngọ, trong nháy mắt đến trung tuần tháng sáu, vào lúc ban đêm, Ngũ
phu nhân đã sinh một đứa con trai cho Từ Lệnh Khoan!
Thái phu nhân cao hứng cười không ngậm miệng lại được, cẩn
thận ôm Cẩn ca nhi ở trên giường gạch xuống: “Đây đều là Cẩn ca nhi của chúng
ta mang đến may mắn, một mình Cẩn ca nhi tới thì không nói, còn mang theo đệ đệ
đến nữa!”
Từ Lệnh Khoan ôm cậu con trai không ngừng cười ha ha. Ngũ
phu nhân nằm ở trên giường, trán đắp khăn, thấy trong mắt trượng phu lộ ra mấy
phần kiêu ngạo.
“Đúng
dịp lắm ạ!” Tam phu nhân vì hôn sự của con trai nên ở lại Yên Kinh cười nói,
“Chờ xong xuôi tiệc đầy tháng của đứa nhỏ thì vừa vặn đến hôn sự của Cần ca
nhi, chờ hôn sự của Cần ca nhi xong xuôi, lại đến thời gian trăm ngày của bé. Đứa
bé này, thật đúng là biết chọn thời gian để ra đời.”
Nhưng Thập Nhất Nương lại nghĩ tới dáng người Từ Tự Giới nho
nhỏ thẳng tắp, đang ngồi ngay ngắn ở trước kháng bàn tập tô chữ.