Bên chỗ Đào ma ma tự có người đi lo liệu, nên lực chú ý của đám người Thái phu nhân đều tập trung vào trên người Từ Tự Truân vừa tỉnh táo
lại. Lưu Y Chính thì cười như Phật Di Lặc: “. . . . . . Thế tử gia hai
ngày này bị trắc trở, phương diện ăn uống nên cố gắng thanh đạm chút ít, ta sẽ kê thêm hai thang bổ khí ích máu để uống, sẽ không có gì ở ngại
nữa.” Nói tới đây, giọng nói của Lưu Y Chính ngập ngừng “Nhưng mà, chứng bệnh bất túc (*) của thế tử gia là từ trong bụng mẹ mà mang ra , thuốc
bổ không bằng ăn bổ. Không bằng tìm người am hiểu làm thức ăn chứa thuốc chiếu cố thế tử Gia, sẽ mang đến hiệu quả không nhỏ.”
(*) thiếu chất, suy sinh dưỡng…
Từ Lệnh Nghi đem lời này ghi nhớ ở trong lòng, tiễn Lưu Y Chính đi
rồi bèn cùng Thái phu nhân bàn bạc: “Chuyện này chỉ sợ còn phải Nương
giúp đỡ quan tâm thêm một chút.”
Thái phu nhân lại đem ánh mắt rơi vào trên người Nhị phu nhân: “Di Chân, con có quen biết người nào không?”
Nhị phu nhân suy nghĩ một chút, nói: “Để con thử một chút xem!”
Mọi người không hề nói gì nữa, chuyện này liền giao cho Nhị phu nhân.
Từ Lệnh Nghi nói đến về chuyện mời đạo trưởng Trường Xuân cùng việc
đi Từ Nguyên Tự dâng hương: “. . . . . . Đạo trưởng Trường Xuân ấy,
không có chuyện gì cũng có thể nói cho ra chuyện. Nếu Truân ca nhi đã
tỉnh, ta xem cũng không cần mời.” Giọng nói lúc này lộ ra mấy phần không buồn phiền, “Huống chi mời người đến trong nhà làm pháp sự, không khỏi
cần một sân viện đặc biệt, đến lúc đó người đến người đi, phức tạp vô
cùng, nếu đi nhầm chỗ sẽ không tốt. Đến lúc đó ta sẽ sai Bạch tổng quản
mang đại hồng bao lớn đưa cho đạo trưởng là được. Từ Nguyên Tự bên kia,
đã sớm quyết định là vào buổi sáng ngày mai sẽ đi , chuyện này cũng
không cần thay đổi nữa —— bên kia nữ quyến luôn luôn đông đảo, hỏi tới,
cứ nói đi tạ lễ là được.”
Cái gọi là”Đi nhầm chỗ” , là sợ có người phát hiện Dịch di nương bị
giam ở trong phòng; cái gọi là nữ quyến đông đảo, là chỉ Yên Kinh có rất nhiều phu nhân, các tiểu thư nhà công khanh, nhà quan lớn quyền quý đều thích đến Từ Nguyên Tự dâng hương —— điều này đúng lúc cũng là cơ hội
tránh những lời đồn nhảm.
Từ Tự Truân tỉnh lại, Thái phu nhân cảm thấy cả người cũng đều thoải
mái hơn, nghe vậy liền cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi.” Lại nói,
“Cũng phải đi Từ Nguyên Tự thắp cho Bồ Tát nén hương. Truân ca nhi có
thể gặp dữ hóa lành, thật sự là được Bồ tát phù hộ rồi.” Sau đó cười dặn dò Cát Cân và Ngọc Bản, “Đi đưa tin cho Đan Dương bên kia, bảo nàng
yên tâm. Còn có chỗ của Cần ca nhi, Kiệm ca nhi và Trinh tỷ nhi, đều
phái người đi đưa tin.” Nói xong, nhìn thấy thời gian không còn sớm,
liền nói thêm một câu: “Ta xem, đến giờ ngọ rồi phải đi ra ăn cơm trưa
thôi, bảo trong phòng bếp làm vài món thức ăn, để cho Đan Dương bọn họ
cùng chúng ta ăn bữa cơm thật ngon.”
Cát Cân và Ngọc Bản bật cười thành tiếng, một người phái tiểu nha hoàn đi truyền lời, một phân phó trong phòng bếp thêm món ăn.
Trong phòng lần nữa an tĩnh lại.
Từ Lệnh Nghi dìu đỡ Thái phu nhân đi đông sảo phòng.
Thái phu nhân đi đến đông sảo phòng.
“Mới vừa rồi Đào ma ma đã tới.” Thái phu nhân ngồi ở trên giường mỹ
nhân, Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương, Nhị phu nhân ngồi chung quanh Thái
phu nhân “Bà ta hàm hồ nói là Thập Nhất Nương đưa tin cho bà ta, ta liền để cho bà ta đi vào. . . . . .”
Thái phu nhân đem chuyện vừa mới xảy ra một năm một mười (*) nói cho Từ Lệnh Nghi biết.
(*) nói rõ ràng, kể hết không giấu diếm
Từ Lệnh Nghi cũng không quá kinh ngạc. Vì lúc trước Trúc Hương không có trực tiếp tìm Bạch tổng quản giúp mời đại phu, mà là tìm Chiếu Ảnh
bên cạnh Từ Lệnh Nghi, không chỉ có như thế, còn đem tình cảnh lúc ấy
toàn bộ đều nói cho Chiếu Ảnh biết —— Chiếu Ảnh biết rồi, thì Từ Lệnh
Nghi cũng biết. Trước mặt của mọi người Từ Lệnh Nghi khó mà nói cái gì,
nhưng buổi tối thì lôi tay nàng lặng lẽ hỏi: “Lúc ấy bị dọa sao?”
Thập Nhất Nương gật đầu.
Từ Lệnh Nghi kéo nàng vào lòng khe khẽ thở dài: “Cố nhịn thêm hai ngày nữa, rất nhanh là có thể trở về chính phòng rồi!”
“Không có chuyện gì!” Thập Nhất Nương cảm giác mình ở nơi này của
Thái phu nhân sẽ khiến cho Từ Lệnh Nghi yên tâm, lại giúp Từ Lệnh Nghi
chiếu cố mọi người, “Bên này cũng rất tốt. Còn có thể giúp đỡ chăm sóc
Truân ca nhi một chút.”
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng.
Ngày thứ hai đem Thập Nhất Nương giữ tại trong nhà, để Nhị phu nhân
và Ngũ phu nhân cùng đi Từ Nguyên Tự. Đợi Lưu Y Chính khám lại cho Từ Tự Truân xong, cũng mời Lưu Y Chính giúp Thập Nhất Nương bắt mạch.
Lưu Y Chính nào có hiểu rõ tình huống, không khỏi ở trong lòng nói
thầm Từ Lệnh Nghi quá mức coi trọng con nối dòng rồi, đành uyển chuyển
mà khuyên Từ Lệnh Nghi: “Là thuốc thì sẽ có ba phần độc. Mạch tượng của
tôn phu nhân trầm ổn có lực, từ mặt y lý nhìn thì không có cái gì trở
ngại. Ta thấy, không bằng cũng giống như Tứ thiếu gia cùng nhau ăn dược
thiện (thức ăn có tác dụng chữa bệnh) sẽ tốt hơn.
Từ Lệnh Nghi cũng thật sự suy tính cái vấn đề này, sau đó liền mời
hai vị sư phụ dược thiện có tay nghề cao, một ở chỗ Từ Tự Truân hầu hạ,
một ở bên cạnh Thập Nhất Nương hầu hạ. Đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới. Chỉ nói Từ Lệnh Nghi tiễn Lưu Y Chính đi xong, thì Bạch tổng
quản mang khuôn mặt cười khổ mà đến.
“Hầu gia, đạo trưởng Trường Xuân nói, đạo trưởng thật sự không có đến làm pháp sự, tại sao có thể nhận bạc thưởng của Hầu gia. Nếu như Hầu
gia thật có lòng, xin Hầu gia sai người ta làm một tấm bảng mạ vàng đưa
qua, coi như là làm tròn một cuộc tục duyên giữa đạo trưởng và Tứ thiếu
gia .”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy rất là không vui, nhưng vẫn đồng ý, lệnh Bạch
tổng quản: “Ngươi chọn bảng xong rồi thì viết mấy chữ là được!”
Bạch tổng quản biết Hầu gia không thích đạo trưởng Trường Xuân, nên
sợ là sẽ bị mắng một trận, không nghĩ tới Hầu gia lại đồng ý, nên sợ Hầu gia thay đổi chú ý, liền nhanh chóng cười đáp lời đi ra ngoài.
Từ Lệnh Nghi lại nói chuyện với Thập Nhất Nương: “Nàng xem đi, đạo
trưởng Trường Xuân mà được tấm bảng của nhà chúng ta khẳng định sẽ khắp
nơi cổ động tuyên dương, nói ông ta gieo quẻ tiên tri ra sao, ta cảm
kích ông ta như thế nào.” Giọng nói hơi có chút bực tức.
Thập Nhất Nương hiểu rõ: “Nhưng có lẽ vì như thế, mọi người sẽ càng thêm tin tưởng Truân ca gặp chuyện không may là ý trời!”
Từ Lệnh Nghi ấp úng nói: “Bằng không, ta mà để cho ông ta lợi dụng như vậy à.”
Kết quả chuyện này so với họ tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn.
Đạo trưởng Trường Xuân nhận được tấm bảng Từ gia đưa đến, liền đối
với tín đồ của ông ta tuyên bố, vì cảm kích ơn tri ngộ của Vĩnh Bình Hầu phủ đối với mình, ông ta quyết định tự mình đến Từ phủ, làm một lễ cầu
phúc miễn phí cho Từ Tự Truân.
Cứ như vậy, chuyện lại trở về vạch xuất phát, hơn nữa còn khiến cho
Từ Lệnh Nghi không thể cự tuyệt —— nếu tặng tấm bảng, chính là đã chấp
nhận đạo trưởng Trường Xuân; nếu đã chấp nhận đạo trưởng Trường Xuân ,
mà cự tuyệt đạo trưởng Trường Xuân làm lễ cầu phúc cho Từ Tự Truân,
chẳng phải là tự mâu thuẫn à.
Đây đối với Từ gia mà nói là cơ hội tốt để cho mọi người dời đi tầm
mắt, nhưng bởi vì người nọ là đạo trưởng Trường Xuân mà Từ Lệnh Nghi
ghét nhất , nên Từ Lệnh Nghi giận đến mức ở thư phòng đi qua đi lại hồi lâu mới miễn cưỡng nén lửa giận xuống.
Thập Nhất Nương nghe vậy cười đến thắt lưng thẳng không nổi.
Đoàn người của Thái phu nhân lúc ở Từ Nguyên Tự về, biết được chuyện này cũng cười một trận.
Vào lúc này, thì Tam gia hồi âm.
Tam gia để cho Từ Lệnh Nghi toàn quyền xử lý chuyện này.
Từ Lệnh Nghi để thư xuống liền phân phó Bạch tổng quản chuẩn bị xe
ngựa: “. . . . . . Rốt cuộc cũng đã từng hầu hạ qua Tam ca một đời,
Truân ca nhi lại không có cái gì đáng ngại, thôi thì đưa Dịch di nương
đi Sơn Dương đi! Giao cho Tam ca xử trí là tốt rồi.”
Tần di nương nghe vậy liền lo sợ bất an: “Thúy nhi, ngươi đi hỏi thăm một chút, rốt cuộc là đưa đến Sơn Dương, hay là đưa đến chỗ khác?” rồi
lại lẩm bẩm, “Sơn Dương ngàn dặm xa xôi, là vùng khỉ ho cò gáy, trên
đường sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
Thúy Nhi hiện tại ai cũng không dám hỏi thăm, sợ đến lúc đó làm liên
lụy tới người khác. Thấy Tần di nương lại muốn nàng đi hỏi thăm tin tức, thì tràn đầy oán hận.
Nếu không phải nàng ta, mình làm sao lại rơi vào kết quả như vậy?
Nhưng vừa nghĩ tới cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội trong nhà, Thúy Nhi
không dám không khuyên giải: “Di nương, lúc này, chúng ta trốn còn không kịp, làm sao lại đi hỏi thăm tin tức của Dịch di nương. Di nương cũng
đừng quên, lần trước Tứ phu nhân còn đặc biệt đem chuyện này đi hỏi di
nương. Nếu không cẩn thận lại vướng vào thị phi.”
Tần di nương không hề kiên trì nữa. Nghĩ kỹ lại cả đời nàng thận
trọng, chỉ ở trước mặt Dịch di nương ẩn ý vài câu thôi, hết lần này tới
lần khác người này không đem nàng chuyện nói đi ra ngoài. Nếu như là đưa đến Sơn Dương còn dễ nói, vì mạng sống, Dịch di nương khẳng định cái gì cũng không dám nói. Nhưng nếu không phải là đưa đến Sơn Dương, chó bị
chọc giận cũng nhảy tường, nếu Dịch di nương đem toàn bộ chuyện cấu kết
với nàng nói ra, Từ Lệnh Nghi mười phần thì có đến chín phần sẽ không bỏ qua nàng.
Nàng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được. Nửa đêm thì
gọi “Thúy Nhi” : “Ngươi nói, phải làm thế nào mới có thể để cho Nhị
thiếu gia trở lại đây?”
Hổ dữ cũng không ăn thịt con. Hầu gia dù có tâm địa sắt đá hơn nữa,
cũng không thể thể trước mặt con trai giết chết mẹ của nó chứ?
Thúy Nhi đang dùng chăn che đầu.
Nghe nói, người bị tưới thuốc ruột gan sẽ đứt từng khúc mà chết, bị
đau đến ba ngày ba đêm mới tắt thở. Bằng không, làm sao mà có nhiều
người nghe nói nếu bị rót thuốc đều sợ đến gần chết.
Nghĩ đến đây bên, nàng lại bắt đầu run run
Tần di nương gọi Thúy Nhi hai tiếng nàng mới nghe được, không kiên
nhẫn trả lời có lệ với Tần thị: “Di nương luôn luôn có chủ ý nhiều, nô
tỳ làm sao biết.” Rốt cuộc vẫn có mấy phần oán khí.
“Ngươi làm sao vậy?” Tần di nương hiện tại có chút nghe gió ngỡ mưa,
vội vàng ngồi dậy, “Có phải nghe được những thứ gì hay không?”
“Nô tỳ cái gì cũng không có nghe được!” Thúy Nhi biết, giờ phút này
phải kìm lại tiếng nói, để nhu hòa chút ít, nhưng dù sao âm thanh phát
ra vẫn còn có chút thẳng thừng.
Tần di nương thì càng thấp thỏm, Tần thị rời giường ngồi vào bên
người Thúy Nhi, thấp giọng nói: “Ngươi, đứa nhỏ này, rốt cuộc là tại
sao?”
Thúy Nhi nhớ tới tình cảnh hai người thường ngày chung đụng, Tần di
nương cũng gọi nàng như vậy, chưa từng nghĩ, chính là cái nụ cười trước
mắt này người ôn hòa thân thiết này làm cho nàng rơi xuống thảm trạng
ngày hôm nay.
Nhìn cũng không muốn nhìn Tần thị một cái, ngoảnh đầu đi: “Di nương
nhanh chóng ngủ đi! Nô tỳ thật cái gì cũng không có nghe được!”
Tần di nương nào có tin, Thúy Nhi sợ mình không nhịn được mà nhảy
dựng lên bóp cổ Tần di nương, nên tìm lấy cớ đuổi Tần di nương: “Nghe
nói hôn kỳ của Thu Hồng tỷ tỷ định vào ngày mùng sáu tháng sáu, Hổ Phách tỷ tỷ thì ở mùng một tháng tám. . . . . .”
“Thì ra là vì chuyện này.” Tần di nương chợt hiểu ra, liền quay trở
lại trên giường nằm xuống, nghĩ tới tâm tư của mình, nên không có hỏi
nhiều nữa.
Thúy Nhi thì tức đến nỗi đem đôi môi cắn nát.
Văn di nương thật là bản lãnh, người bình thường so ra vẫn kém hơn.
Kiều di nương thì sao? Chẳng lẽ Tần di nương ngươi sinh thứ trưởng tử
vẫn còn so sánh không được một kẻ mất con mất đi cưng chiều như Kiều di
nương sao? Nhớ lại Kiều di nương cũng bởi vì mẫu thân của mình, muốn đem Tú Duyên gả cho một gã sai vặt ở Trình Quốc công phủ, mà bác bỏ lời đề
nghị của mẫu thân, còn lấy ra của hồi môn tới cửa cầu xin Đỗ ma ma giúp
Tú Duyên tìm cửa hôn sự tốt. Còn Tần di nương thì sao? Bản thân nàng
xuất thân là nha hoàn, đối với những nha hoàn như các nàng lại không có
một chút thông cảm. . . . . .
Nghĩ tới những thứ này, thì lại càng hận mình đi theo sai chủ tử.
Trợn tròn mắt mãi cho đến khi hừng sáng.
Ngoại viện truyền tới tiếng chiêng trống lúc có lúc không.
Tiểu nha hoàn múc nước đi vào hầu hạ các nàng rửa mặt liền vui rạo
rực nói cho nàng biết: “Tứ thiếu gia đã khỏe lại, các chủ tử đều cao
hứng. Nên mời đạo trưởng Trường Xuân mà có thể bấm độn nổi tiếng toàn bộ Yên Kinh tới làm lễ cầu phúc cho Tứ thiếu gia!”
Đối với những tin tức này, Thúy Nhi bây giờ cũng không dám có hứng thú, nàng chỉ mong đợi cuộc sống có thể có chút biến hóa.
Nàng nhẹ nhàng mà”Ừ” một tiếng, hết hứng thú đem bột đánh răng trét vào trên bàn chải đánh răng, dùng sức đánh răng.
Thập Nhất Nương thì kinh ngạc nhìn bàn chải đánh răng mà ngẩn người.
Trúc Hương thấy vậy giật mình: “Phu nhân, người làm sao vậy?”
“Trúc Hương.” Giọng nói của Thập Nhất Nương mang theo mấy phần vui mừng, “Ta, ta thật giống như không có khó chịu gì nữa.”