Thập Nhất Nương vốn rất hâm mộ Nhị phu nhân có thể ở Tây Sơn im lặng
an tĩnh qua tết âm lịch, nghe Từ Lệnh Nghi nói như vậy, tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng, tự mình tiễn Nhị phu nhân đi thùy hoa môn lên xe.
Trên đường, Nhị phu nhân lại nói:” Tứ đệ muội, trên thực tế ta muốn nói chuyện riêng cùng ngươi một chút.”
Khó trách nàng đột nhiên chạy tới chào từ biệt mình.
Thập Nhất Nương giật mình hiểu ra, nghĩ nàng tốn tâm tư muốn nói
chuyện riêng với mình, chỉ sợ không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, liền
cười nói:” Nhị tẩu có cái gì trực tiếp phân phó là được!”
“Phân phó thì không dám.” Nhị phu nhân thản nhiên cười nói,” Ngươi cũng không cần khách khí như vậy.”
Thập Nhất Nương thấy nàng thái độ lãnh đạm, thì hướng nàng cười cười.
“Ta bảo Hầu Gia nhận đứa nhỏ, trong lòng ngươi nhất định không thoải
mái đi!” Nhị phu nhân dừng cước bộ, con ngươi đen láy chăm chú nhìn
nàng, yên lặng mà thâm thúy.
“Không có a!” Thập Nhất Nương cười nói,” Ta cảm thấy Nhị tẩu nói rất
có đạo lý. Cùng với việc để cho người ta nói ra nói vào, không bằng nhận đứa nhỏ. Dẫu sao vẫn tốt hơn để truyền ra những lời khó nghe.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt.” Nhị phu nhân nghe xong liền nao
nao, sau đó cười nắm tay, một mặt hướng phía trước, một mặt nhỏ nhẹ nói
cùng nàng, “Phải biết rằng, tổ bị phá thì không còn trứng nào nguyên
lành. Chỉ có nhà này tốt, cuộc sống của chúng ta mới có thể tốt……”
Sau đó lên tiết dạy nàng khóa học cái gì kêu tinh thần đoàn đội.
Thập Nhất Nương biết tất cả mọi người cảm thấy nàng còn nhỏ không
hiểu chuyện, cho nên khi xảy ra chuyện là xem nàng như đứa nhỏ mà đối
đãi. Có đôi khi là hảo tâm, có đôi khi cũng hưng tai nhạc họa(*). Nhị phu nhân giọng điệu tuy đạm mạc, nhưng không có ác ý gì, nên nàng
một đường nghe, một đường gật đầu, đem Nhị phu nhân đưa đến trước thùy
hoa môn.
(*)Câu này thường dùng để nói về quan hệ giữa các nước, nhưng cũng có thể dùng ví von giữa người và người, ý nói người hay vật gì đó không có ý tốt, trong lúc người khác gặp họa thì cảm thấy vui vẻ, không có
lòng đồng tình, thậm chí có thái độ ích kỷ lạnh lùng. Câu này có nghĩa
gần giống câu “Bỏ đá xuống giếng; Vui khi người gặp họa. (Theo
baike.baidu)
Ngựa đã chờ ở nơi đó, bà tử đi theo đã đặt ghế nhỏ leo lên xe, Nhị
phu nhân cũng không vội vả lên xe, mà nói với Thập Nhất Nương: “…… Về
phần chuyện sau này của đứa nhỏ kia, ngươi cũng có thể yên tâm. Lời này
nếu là ta nói , sẽ không làm ngươi khó xử, sẽ không phải để hầu gia nhất phân nhất li. Ta sẽ gánh.” Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Nhị phu nhân đã gật đầu cười lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa đi xa, Thập Nhất Nương không khỏi cười rộ lên.
Nhị phu nhân này, rất thú vị.
Mà Từ Lệnh Nghi thấy nàng mi mắt đều là ý cười khi quay trở về, nghĩ
đến Nguyên Nương cùng Nhị tẩu trước kia luôn cụt hứng bỏ về, thì không
khỏi ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy? Cao hứng như vậy?”
Thập Nhất Nương liền đem lời nói của Nhị phu nhân nói cho Từ Lệnh
Nghi:”…… Bởi vì là mình đề nghị đem đứa nhỏ dưỡng ở trong phòng chúng
ta, nên trong lòng có bất an đi!”
Từ Lệnh Nghi không khỏi nhíu mày: “Đây không phải chuyện một phòng.”
Lại nói cho Thập Nhất Nương: “Trong tay Nhị tẩu có mấy thứ kinh doanh
kiếm ra tiền, tuy không thiếu bạc, nhưng dù sao nàng là tẩu tử ở góa,
bạc này chúng ta không thể nhận.”
“Ta biết.” Thập Nhất Nương liên tục gật đầu, “Nếu truyền ra, người
khác còn tưởng rằng chúng ta nhìn gia sản của quả tẩu. Khi đó thì dù
nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch.”
Từ Lệnh Nghi thấy nàng hiểu lí lẽ, không khỏi sờ sờ đầu của nàng,
nói:” Ta về sau mỗi tháng cho nàng thêm năm mươi lượng bạc.” Dừng một
chút, lại nói, “Từ ngoại viện chi.”
Thập Nhất Nương ngẩn ra.
Từ Lệnh Nghi phải lấy bạc của chính mình để cho mình sao?
Bởi vì Phượng Khanh dưỡng ở trong phòng mình sao?
Nàng do dự một chút, Từ Lệnh Nghi đã nói:” Thời gian không còn sớm,
đi ngõ Cung Huyền xong chúng ta còn tranh thủ đi ngõ Hồng Đăng.”
Thập Nhất Nương đáp ứng, khoác áo choàng cùng Từ Lệnh Nghi đi chỗ thái phu nhân.
Biết hai người muốn đi nói chuyện này cùng La đại lão gia, thái phu
nhân thở dài một hơi, vỗ vỗ tay Thập Nhất Nương, nhưng cái gì cũng không có nói.
Đến ngõ Cung Huyền, tình huống lại ra ngoài dự kiến của Thập Nhất Nương.
Đồn đãi này người La gia đã nghe nói. Đối với việc Từ Lệnh Nghi muốn
con tư sinh về nhận tổ nhận tông, đại lão gia không chỉ có không có dị
nghị, ngược lại khuyên Thập Nhất Nương phải “Kính phu yêu phu, nghe
chồng theo chồng”, không cần vì thế sự cùng trượng phu sinh ra hiềm
khích, còn dặn dò nàng đối xử tử tế với thứ tử, làm nữ tử hiền lương
thục đức, mới không phụ công đại thái thái dạy dỗ.
Thập Nhất Nương nghe lưng đầy mồ hôi lạnh, không khỏi trong lòng đoán thầm, đại lão gia có phải đặc biệt lý giải loại chuyện này hay không……
Mà La Chấn Hưng thấy phụ thân càng nói càng dai, nháy mắt với Thập Nhất Nương: “Còn không có đi thỉnh an nương đi!”
Thập Nhất Nương mượn cơ hội đứng dậy cáo lui, để Từ Lệnh Nghi cùng đại lão gia, La Chấn Hưng ở thư phòng thảo luận nói chuyện.
Đại phu nhân, ở mái hiên đợi nàng.
Thấy nàng đi ra, lập tức nghênh đón, thấp giọng nói:” Đứa nhỏ dưỡng ở danh nghĩa của ai?”
Tuy biết Từ Lệnh Nghi từng hứa qua, nhưng nàng vẫn thực lo lắng.
” Dưỡng ở danh nghĩa Đông di nương.”
Đại phu nhân, nhẹ nhàng thở ra:” Cái này tốt, cái này tốt.” Lại nói,” Nương còn không biết chuyện này. Lát nữa ngươi đừng lộ miệng.”
Thập Nhất Nương gật đầu, ngẩng đầu lại thấy Tứ thiếu phu nhân, đi tới.
Tóc đen nhánh của nàng quấn búi tóc viên kế, cài trâm như ý đỏ vàng
ròng, mặc lăng áo màu xanh biếc đậm, váy quần màu xanh lam, ánh mắt
trong suốt sáng ngời, rất có tinh thần.
Thập Nhất Nương bước lên phía trước hành lễ, chào hỏi.
Tứ thiếu phu nhân, cười đáp lễ, cũng không hỏi nàng trở về làm gì ,
chỉ mời nàng đến lồng phòng nàng ấy ở mà ngồi: “…… Trời giá rét đậm, vẫn là trong phòng ấm áp.”
Thập Nhất Nương đa tạ nàng:” Còn không có đi thỉnh an mẫu thân.”
Tứ thiếu phu nhân, liền giúp nàng cùng đại phu nhân, vén rèm, cùng đi phòng đại thái thái.
Bệnh tình của Đại thái thái không có chuyển biến gì tốt. Thấy Thập
Nhất Nương thì chấn động, vẻ mặt lo âu nhìn Hứa mama hầu hạ bên cạnh.
Thập Nhất Nương biết đây là bà thấy kỳ quái sao mình đột nhiên trở về,
không đợi Hứa mama mở miệng đã nói:” Hầu Gia hôm nay khỏe một chút, cho
nên cố ý lại đây thăm phụ thân.”
Đại phu nhân, cũng ở một bên nói giúp: “Ngài bệnh, Hầu Gia không tiện tiến vào thăm. Cha lưu ở thư phòng nói chuyện.”
Đại thái thái gật gật đầu.
Thập Nhất Nương liền hỏi thân thể đại thái thái, nói mấy câu, đại
thái thái đái trên giường, Hứa mama cùng Tứ thiếu phu nhân, hầu hạ lau
rửa thay quần áo, đại phu nhân, cùng Thập Nhất Nương đi phòng của mình.
Ra cửa, nàng lập tức nói: “Ngũ di nương hai ngày nay có chút không thoải mái, ngươi có muốn đi xem hay không?”
Thập Nhất Nương lắp bắp kinh hãi:” Đa tạ tẩu tẩu. Còn phiền mang ta đi nhìn xem.”
Đại phu nhân, cười mang nàng đi đông sương phòng ngũ di nương ở.
Vì là mùa đông, cửa sổ sương phòng đều đóng lại, lại là song cửa sổ
kiểu cũ, trong phòng ánh sáng thực mờ. La trướng màu bảo lam nửa đóng,
giữa ban ngày, mà mờ mờ ảo ảo, thấy không thập phần rõ ràng.
” Ngũ di nương, Thập nhất tiểu thư, đến đây!”
Nghe tiếng Đại phu nhân, trong la trướng thò ra một khuôn mặt vừa vui vừa giận.
” Thập Nhất, Thập nhất tiểu thư,.” Ngũ di nương dập đầu nói lắp bắp,
thấy Thập Nhất Nương không phải cao hứng, mà là vẻ mặt đỏ bừng, giống
như Thập Nhất Nương đến quấy rầy nàng.
Thập Nhất Nương nhìn thấy kỳ quái, dùng ánh mắt hỏi đại phu nhân,.
Đại phu nhân, trong lòng cũng hồ đồ , nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng
nói: “Chuyện trong phòng cha, ta cũng không hỏi nhiều.” Sau đó cười đối
ngũ di nương nói:” Nghe nói ngài thân thể không thoải mái, Thập nhất
tiểu thư, cố ý đến xem ngài.”
Ngũ di nương đã mang hài xuống giường, nghe đại phu nhân nói như vậy, đầu lắc như gãy xương sống cổ: “Ta không có bệnh, ta không có bệnh.
Thập nhất tiểu thư, không cần cố ý đến xem ta.” Thần sắc thậm chí có
chút kích động.
Chẳng lẽ là đại thái thái nói cái gì đó, cho nên ngũ di nương sợ hãi?
Lại thấy thần sắc nàng hơi bất mãn tuy mặc lăng áo trắng mới tinh,
nhưng lại khoác một chiếc hoa bối tử màu hồng đào từ nhiều năm trước,
trong phòng lại không có nha hoàn hầu hạ, hỏi nàng rốt cuộc là ra sao,
lại nói không nên lời, trong lòng còn có vài phần khẳng định.
Vì có đại phu nhân bên người, ngũ di nương lại kinh hoảng thất thố,
Thập Nhất Nương không có phương tiện hỏi cái gì, ngồi một hồi liền đứng
dậy cáo từ, theo đại phu nhân, đi đến chỗ nàng ở.
Hai người một trái một phải ở Lâm Song đại kháng ngồi, tiểu nha hoàn
dâng trà, đại phu nhân an ủi Thập Nhất Nương :” Ngươi cũng đừng lo lắng. Ta sẽ giúp ngươi lưu ý nhiều hơn. Nếu có việc gì, sẽ sai người báo tin
cho ngươi.”
” Đa tạ đại tẩu!” Thập Nhất Nương cười uống miệng trà, nói:” Dù sao
cũng là chuyện trong phòng phụ thân, đại tẩu không tiện nhúng tay. Chẳng qua ta nhìn thấy di nương bên người không có người hầu hạ, nên phải nhờ đại tẩu chăm sóc nhiều hơn.”
Đại phu nhân sắc mặt đỏ lên, thần sắc xấu hổ, giống như có chút trốn
tránh chuyển đề tài:” Ta hai ngày trước đi thăm Thập Nương.” Nói xong,
thở dài,” Đứa nhỏ kia rốt cuộc không có giữ được.”
Thập Nhất Nương đầu óc xoay chuyển mới nhớ — lần trước nàng hồi nhà mẹ đẻ, nói Kim Mai bên người Thập Nương mang thai.
” Như thế nào? Vương lang lại đi náo loạn?”
” Không.” Đại phu nhân, nói,” Nói là ở trong phòng nằm nhàm chán,
giúp đỡ bà tử thôn trang đi nhặt hai cái trứng gà, đứa nhỏ liền không
có.”
“Đây cũng là Vương gia không có phúc!” Thập Nhất Nương đối với Vương
lang không có hảo cảm gì, không hứng thú nghe chuyện hư hỏng của hắn,
hỏi chuyện Thập Nhị Nương” Như thế nào không thấy nàng?”
“Lục di nương mỗi ngày đem nàng nhốt trong phòng, không viết đầy hai tờ giấy chữ to thì không ra cửa.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến Ngũ Nương, lại nhớ đến chuyện nàng muốn mình giúp đỡ tìm Phạm Duy Cương: “…… Mấy ngày nay không có trở về sao?”
” Có bầu, không có tiện, nên không trở về.” Đại phu nhân, đáp lời,
lại nói đến Thất Nương, “…… Nàng tặng một hơi nhiều đồ như vậy, ta vắt
hết óc mới đáp lễ được cho nàng. Nếu về sau năm nào cũng vậy, thật đúng
là ăn không tiêu.”
“Đây là năm đầu tiên gả đi, tự nhiên dùng tâm đặt mua.” Thập Nhất Nương hồi đại phu nhân, lại nghĩ Ngũ Nương.
Xem dáng vẻ, không hồi nhà mẹ đẻ nói chuyện này!
Mình tuy uyển chuyển cự tuyệt, chỉ sợ nàng nhất thời sẽ không chết tâm……
Hai người nói nhàn thoại xong, thư phòng bên kia có nha hoàn lại đây nói:” Hầu Gia muốn đi về!”
Đại phu nhân, cùng Thập Nhất Nương đi chỗ đại thái thái từ biệt, đem nàng đưa đến thùy hoa môn.
Hai vợ chồng đi ngõ Hồng Đăng của Định Nam Hầu Gia.
Phủ đệ Tôn gia so với Từ gia nhỏ hơn một ít, đều ấn theo quy cách Hầu Gia tạo thành, đại môn tường viện thính đường trên cơ bản đều giống
nhau.
Hầu Gia đến hơn bốn mươi tuổi mới có Đan Dương huyện chủ, trước kia
từng theo tiên đế đánh qua loạn Tùng châu, tuy cùng thái phu nhân là sui gia, nhưng bất luận tuổi tác hay là lai lịch đều là một trong số công
khanh hàng đầu, Từ Lệnh Nghi thập phần kính trọng, cũng không lảnh
tránh, mang theo Thập Nhất Nương đi gặp Định Nam Hầu.
Định Nam Hầu dáng người không cao, nhưng thực khôi ngô, đầu đầy tóc
bạc, bàn tay lớn như quạt bồ phiến xoay chuyển ba quả cầu ngọc kêu răng
rắc.
Hắn cẩn thận đánh giá Thập Nhất Nương :” Đây là tiểu tức phụ của ngươi.”
Ánh mắt thực ôn hòa, tươi cười sang sảng, làm cho người ta có cảm giác tốt khi ở chung.
Từ Lệnh Nghi cung kính đáp ứng ”Vâng”.
Hắn nhếch miệng cười:” Giống như cái rễ hành.”
Thập Nhất Nương không khỏi xấu hổ.
Là nói mình rất gầy, vẫn là nói mình quá nhỏ……
Từ Lệnh Nghi nghe xong chính là cười.
Định Nam Hầu kêu nha hoàn mang Thập Nhất Nương đi gặp phu nhân mình, cùng Từ Lệnh Nghi đi thư phòng.
Từ Lệnh Nghi không có cùng Định Nam Hầu khách khí, đem mục đích đến nói.
Định Nam Hầu nghe xong thở dài:” Các ngươi đã có chủ ý rồi!”
Từ Lệnh Nghi thấy đã nói xong, cùng Định Nam Hầu tán gẫu vài câu, sau đó đứng dậy cáo từ.