Ở chỗ thái phu nhân ăn cơm trưa xong. Về đến nhà, Trinh tỷ nhi có chút do dự đi theo Thập Nhất Nương tiến vào nhà chính.
Thập Nhất Nương thấy nàng giống như có chuyện muốn nói với mình, nên
sai Lục Vân cùng Hồng Tú trải giường hầu hạ Từ Lệnh Nghi nghỉ trưa, còn
mình thì cùng Trinh tỷ nhi đi gian phía đông.
” Làm sao vậy?” Nàng cười hỏi Trinh tỷ nhi.
Trinh tỷ nhi chần chờ một lát mới nói:” Mẫu thân, ta muốn bồi Nhị bá mẫu qua năm.”
Thập Nhất Nương giật mình.
Trinh tỷ nhi vội hỏi:” Nhị bá mẫu một mình ở Tây Sơn…… Trong nhà còn
có Đại ca, Nhị ca, Tam đệ cùng Truân ca…… Ta lại là nữ hài tử……”
Ý nói, trong nhà thêm nàng cũng không nhiều lắm, thiếu đi nàng cũng không ít. Nhị phu nhân một mình, nàng đi, có thể làm bạn.
Ý nghĩ là tốt.
Nhưng dù sao nàng cũng là Đại tiểu thư Từ phủ. Không ở nhà đón giao thừa, chỉ sợ người thứ nhất không đồng ý là thái phu nhân.
Nhưng nhìn Trinh tỷ nhi cẩn thận chăm sóc, Thập Nhất Nương vẫn lui bước.
“Ta sẽ nhắc với phụ thân ngươi. Xem hắn nói như thế nào?”
Trinh tỷ nhi cũng biết yêu cầu của mình quá mức không thể tưởng
tượng, nhưng nghĩ đến Nhị bá mẫu trong trẻo lạnh lùng, cùng thân ảnh cô
đơn, nàng vẫn nhịn không được mà đem ý nghĩ trong đáy lòng nói ra. Hiện
tại nghe Thập Nhất Nương nguyện ý giúp nàng nói, liền lộ ra tươi cười
sáng lạn:” Đa tạ mẫu thân!”
Thập Nhất Nương thấy nàng tươi cười như nắng xuân tháng năm, khác bộ
dạng ngày xưa luôn cẩn thận cùng giọng điệu lo lắng khi nói chuyện của
mình, có phải đã kỳ vọng quá lớn hay không– nếu không thành, chẳng phải
làm cho Trinh tỷ nhi thêm thất vọng sao.
” Ngươi cũng đừng cao hứng sớm.” Nàng trước tiên phải đưa cho Trinh
tỷ nhi một bát nước lạnh,” Còn không biết phụ thân ngươi có đáp ứng hay
không đó?”
Trinh tỷ nhi cũng không cho là như vậy, tươi cười vẫn sáng lạn như
trước:” Mặc kệ đáp ứng hay không, mẫu thân nguyện ý giúp ta nói với phụ
thân là tốt rồi.”
Thập Nhất Nương hơi cảm động.
Nàng không có nhìn thấy qua đứa nhỏ nào biết cảm kích hơn so với Trinh tỷ nhi.
Trở lại trong phòng, Từ Lệnh Nghi nghiêng người dựa trên gối dựa ở
trên giường đọc sách, nâng mắt liếc nhìn đánh giá nàng một cái, nói:”
Trinh tỷ nhi tìm nàng có việc?”
Hắn chủ động hỏi, thì không có cơ hội nào tốt hơn.
Thập Nhất Nương cười đem ý tứ của Trinh tỷ nhi nói:”······ nghe giọng điệu Tam tẩu, ngày mai chắc sẽ phái người tặng đồ qua năm cho Nhị tẩu.
Nếu Trinh tỷ nhi có thể đi theo qua, không biết Nhị tẩu sẽ cao hứng cỡ
nào đâu!”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một lát, nói:” Chờ ta cùng nương thương lượng đã.”
Hắn nguyện ý ra mặt, sự tình đã có chín phân nắm chắc.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, nhân cơ hội hỏi chuyện Nhị phu
nhân:”… Sao không thu dưỡng hoặc nhận một đứa nhỏ làm con thừa tự. Như
vậy, có thể hương khói cho nhị phòng, cũng bớt cho Nhị tẩu tịch mịch.”
Đáy mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên một tia ảm đạm, sau một lúc lâu mới
nói:” Nhị tẩu không muốn. Cũng không tiện miễn cưỡng.” Nói xong, buông
sách nằm xuống,” Ta nghỉ trưa.” Bộ dáng không muốn nói nhiều, lập tức
xoay người đi ngủ.
Thập Nhất Nương rất ngoài ý muốn, nghĩ lại dù sao cũng là chuyện nhà
của hắn, nên không hỏi thăm nhiều nữa, nàng giúp hắn kéo chăn, đến noãn
các đông sảo gian ngủ một hồi.
Lúc thức dậy thì Từ Lệnh Nghi đã không còn ở đây.
” Thấy phu nhân còn ngủ, Hầu Gia liền đi Bán Nguyệt Phán.” Lục Vân
một mặt đánh giá thần sắc Thập Nhất Nương, một mặt cẩn thận đáp.
Thập Nhất Nương gật đầu, thấy thời gian vẫn còn sớm, nên phân phó
nàng đem khung thêu hoa đến Lâm Song đại kháng:”… Tiến độ quá chậm.”
” Đã muốn thêu được một nửa chữ.” Lục Vân cười cùng Hồng Tú đi chuyển khung thêu hoa,” Ngài thật sự rất bận.”
Đang nói, thì Hổ Phách tiến vào:” Nhà Lưu Nguyên Thụy đến.”
Mắt thấy sắp qua năm, lúc này lại đến, sợ là có việc gấp.
Thập Nhất Nương vội cho Hổ Phách mang nàng tiến vào.
Lần này nàng mặc hoa bối tử vải bố màu đinh hương, tóc chải bóng nhoáng chỉnh tề, nhìn qua rất có tinh thần.
Khom đầu gối hành lễ cho Thập Nhất Nương xong, nàng cười nói:” Lập
tức sẽ qua năm, chúng ta tuy cách xa, nhưng cũng nghĩ phải đến thỉnh an
phu nhân. Lại nghĩ mấy ngày đó chỉ sợ phu nhân vội vàng tiếp đãi các phu nhân quan lại, chạy lại đây làm ầm ĩ ngài sợ không tốt. Nên mọi người
liền cho ta thay mặt, muốn xin phu nhân thưởng mấy thiếp chữ ‘ phúc’ cho chúng ta, xem như cũng dính chút may mắn của phu nhân.”
Thật sự là rất biết nói chuyện.
Thị tì hồi môn của nàng chỉ có Vạn Đại Hiển ở phủ làm việc, đến lúc
đó có thể theo nhóm quản sự phủ Từ Lệnh Nghi bái chào năm mới. Những
người khác ở xa không nói, cho dù vất vả chạy lại đây chúc tết, lẫn lộn ở trong nhóm phụ bộc đeo đầy kim ngân của Từ gia cùng các phòng khác thì
liền có vẻ nghèo hèn. Nếu chỉ có một nhà Thập Nhất Nương còn dễ nói, cố
tình mấy phòng trong Từ gia đều ở cùng một chỗ, so sánh xuống khẳng định là có những kẻ nâng cao đạp thấp nói này nói nọ, làm cho Thập Nhất
Nương khó xử, còn bằng không đến đây.
Thập Nhất Nương quả thật không sợ người khác cười nàng, nàng cảm thấy trời lạnh như vậy, từ xa chạy tới vì muốn hành lễ với nàng, không khỏi
có chút tiêu hao nhân lực không cần thiết. Nghe nhà Lưu Nguyên Thụy nói
như vậy, liền thuận thế cho Lục Vân hầu hạ bút mực, bảo Hồng Tú cắt giấy đỏ thẫm đính kim tuyến, ở đông sảo gian của noãn các viết một hơi bảy,
tám trương chữ “Phúc”.
Nhà Lưu Nguyên Thụy không ngừng kêu” Tốt” ở bên cạnh, đợi nàng viết
xong, thì nhìn thấy Lục Vân cùng Hồng Tú đem giấy đỏ thẫm đính kim tuyến đến thính đường phơi khô, ân cần đỡ Thập Nhất Nương đi Lâm Song đại
kháng ở gian phía tây.
“Chữ của phu nhân như rồng bay phượng múa, nhà Vạn Nghĩa Tông kia
nhìn thấy khẳng định lại than ngắn thở dài.” Nàng một mặt cẩn thận đánh
giá thần sắc Thập Nhất Nương, một mặt cười nói,” Ngài không biết. Vạn
Nghĩa Tông biết ngài cố ý đem người bên người gả cho nhóm tiểu gia tử
nhà hắn, mỗi ngày đều hướng nơi ta chạy, không phải cho xương heo thì
cũng làm heo thận cho nhà chúng ta. Làm ta cười không thở được.” Là đang muốn tham khảo ý tứ của nàng!
Thập Nhất Nương cười không nói, chỉ nói chuyện khác cùng nàng.
Nhà Lưu Nguyên Thụy thật sự nhẫn nại, nói chuyện theo ý tứ của nàng, không có đề cập ba chữ Vạn Nghĩa Tông.
Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy âm thầm gật đầu, đề tài liền chuyển tới một ít nhân tình thế thái, chuyện quản gia sự.
Nhà Lưu Nguyên Thụy đã sớm hỏi thăm rõ ràng, quản gia hiện tại ở Từ
gia chính là Tam phu nhân. Có vài người cảm thấy Thập Nhất Nương tuy sớm muộn gì cũng phải quản gia, nhưng thứ nhất là nàng tuổi còn nhỏ, không
biết khi nào thì mới có thể tiếp tay, thứ hai là người trong phủ nhiều,
lại không phải là thị tì hồi môn của Thập Nhất Nương, về sau cho dù có
chuyện tốt cũng không đến lượt mình, còn không bằng thừa dịp Tam phu
nhân đổi người mà chiếm vị trí trước, đến khi Thập Nhất Nương quản gia
cũng không thể đem tất cả mọi người đều đổi đi hết? Nói không chừng mình có vận khí tốt vẫn ngồi yên ổn.
Nàng vốn nghĩ thế, nếu đổi thành mình, chỉ sợ cũng sẽ như làm vậy.
Nhưng tiếp xúc cùng Thập Nhất Nương vài lần xong, thì lại thay đổi ý
tưởng.
Vị Tứ phu nhân này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm không nhỏ, làm việc
lại ổn thỏa, dù người sống lâu hơn hai mươi năm giống như nàng vậy cũng
không nhất định có thể làm được. Lại nghe nói nàng vào phủ liền được
thái phu nhân thích, Hầu Gia cũng đối đãi nàng khách khí. Nên nàng vội
thu lại lòng xem nhẹ kia, mà nâng cao mười hai phần nịnh nọt.
Nghe Thập Nhất Nương hỏi chuyện quản gia, nghĩ nàng là vì chuẩn bị để sau này chủ trì trung quỹ, lại càng không dám qua loa, biết thì nói
hết, không biết thì đem tin tức vỉa hè nói ra, nói cười thân thiết, thập phần vui vẻ.
Thập Nhất Nương thấy nhà Lưu Nguyên Thụy không chỉ biết quan sát nét
mặt mà đầu óc linh hoạt, hơn nữa nói chuyện lanh lẹ không lại không khoa trương, đối nhân thế thái, chuyện quản gia cũng có quan điểm của mình,
rất là vừa lòng, nghe nhiều, hỏi ít.
Đang nói, thì có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Bạch tổng quản cho người ta tặng trướng cát bố đến.” Nhanh như vậy.”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên, phân phó Lục Vân đi lấy vào.
Nhà Lưu Nguyên Thụy vội thu đề tài cùng Thập Nhất Nương nhìn trướng.
Một lần đã mang năm cái trướng đến đây. Có hai cái màu trắng, một cái thêu đông trùng hạ thảo, một cái thì thêu cành hoa đan xen lá, một cái
là ngũ phúc phủng vân, đều cực tinh xảo. Đặc biệt là cái màu trắng, mềm
nhẹ như khói, vừa thấy đã biết không phải vật phàm, Thập Nhất Nương rất
là thích.
” Bạch tổng quản nói, nếu phu nhân không hài lòng, chỉ cần nói kiểu dáng cho nội vụ phủ làm giúp.”
” Không cần.” Ngẫu nhiên thì có thể, thường xuyên phiền toái nội vụ phủ, thì không tốt lắm,” Như vậy tốt rồi.”
Tiểu nha hoàn đáp ứng trở về chỗ Bạch tổng quản, Thập Nhất Nương chọn trướng màu trắng cho Hổ Phách đem thay la trướng đỏ thẫm.
Nhà Lưu Nguyên Thụy ở một bên nhìn thấy mắt mở to. Trong lòng thầm
nghĩ, không trách người La gia nhắc tới Từ gia đều mang vẻ mặt hâm mộ.
Cười cười tiến lên hỗ trợ, lại dám đổi la trướng đỏ thẫm, cũng không dám đi treo trướng tế cát bốn mặt màu trắng.
Còn chưa xong, thì Hồng Tú đem chữ phúc đã khô mực lấy lại đây. Lại có tiểu nha hoàn đến bẩm, nói ba vị di nương đến đây.
Nhà Lưu Nguyên Thụy thông minh tiếp nhận chữ phúc rồi hướng Thập Nhất Nương nói cám ơn, được tiểu nha hoàn dẫn ra cửa.
Thập Nhất Nương đến Lâm Song đại kháng gian ở phía đông ngồi, ba vị
di nương thì ngồi ở trước kháng. Đợi tiểu nha hoàn dâng trà lên xong,
Thập Nhất Nương cho Hổ Phách đem danh sách đồ vật qua năm phải phân chia cho Tứ phòng đọc cho ba vị di nương nghe.
Tần di nương vẻ mặt kinh ngạc, Văn di nương bắt đầu là kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ sáng tỏ. Kiều Liên Phòng mắt lạnh ngồi ở một bên uống trà,
giống như việc này không quan hệ đến nàng.
Đợi Hổ Phách đọc xong, Văn di nương lập tức nói:” Tỷ tỷ, ngài là chủ
mẫu trong nhà, mọi việc trong nhà này tự nhiên là ngài định đoạt. Làm
sao đến phiên chúng ta lắm miệng.”
Tần di nương không hiểu ý đồ của Thập Nhất Nương, nhưng lại nghe hiểu được lời Văn di nương, vội nói theo:” Phu nhân, ta cùng Văn di nương ý
nghĩ giống nhau. Toàn bộ đều nghe ngài .”
Kiều Liên Phòng nghe lại cười lạnh.
Công trung phân tới bất quá chỉ là bạc mừng năm mới, như chia kẹo
đường ăn thôi, lại không phải là hoa hồng của cửa hàng, Thập Nhất Nương
tự nhiên vui vẻ hào phóng.
Thập Nhất Nương thấy Kiều Liên Phòng không có trả lời, cũng không nói tới nàng, cười nói:” Mọi người có thể ở cùng nhau chính là duyên phận.
Ta cũng không có ý tứ khác. Đồ vật không nhiều lắm, mọi người đều tự ấn
theo số đầu người trong phòng mà phân, vui vẻ qua năm mới. Coi như là
tâm ý của ta.” Lại cười nói tiếp,” Các ngươi nếu thấy đồ vật ít, nhưng
ta thật đúng là không có nhiều. Như thế nào ngại ít!” Tần di nương biểu
tình hàm hồ nói,” Năm nay so với hàng năm còn nhiều hơn hai trăm lượng
bạc.”
Trong lòng Thập Nhất Nương nhảy dựng, nhưng lại tỉnh bơ cười nói:”
Vậy tốt!” Sau đó đem danh sách đồ vật phân cho Từ Tự Dụ, Trinh tỷ nhi,
Truân ca cùng ba vị di nương ứng theo bổn phận mà cho mọi người,” Đợi
lát nữa mọi người liền phái nha hoàn chưởng quản chìa khóa đến chỗ Hổ
Phách lấy đồ vật mang đi!”
Tần di nương cung kính đáp ứng, Văn di nương thì cười khanh khách
hướng Thập Nhất Nương nói cám ơn, giống như Thập Nhất Nương thưởng bảo
bối gì cho nàng, thập phần ân cần. Kiều Liên Phòng thì chỉ lãnh đạm gật
đầu.
Thập Nhất Nương liền nói đến chuyện trực ban:”……
Nghe giọng điệu Hầu Gia, lúc qua năm sẽ đốt pháo hoa. Đến lúc đó
trong nhà có tiệc đãi khách, lại có xướng diễn, các ngươi phải an bày
trực ban trong phòng tốt. Miễn cho có người nhìn thấy đem đồ vật trong
phòng thuận tiện lấy đi hoặc là không cẩn thận làm đổ vật dễ cháy. Từ
ngày mai bắt đầu cho đến tết nguyên tiêu, các phòng đem danh sách sắp
xếp người trực ban ban ngày và buổi tối mỗi ngày giao cho Hổ Phách.”
Ba người đều giật mình.