Thứ Nữ Công Lược

Chương 346: Chương 346: Rung chuyển (Trung)




Edit: Trang tỷ Thập Nhất Nương không chờ được Hổ Phách qua lại bẩm, đã trực tiếp thấy Từ Lệnh Nghi.

Hổ Phách đi theo sau hắn, tuy cực lực che dấu, nhưng cử chỉ vẫn là lộ ra vài phần khẩn trương.

Trong lòng Thập Nhất Nương âm thầm lấy làm kỳ quái, thái phu nhân lại nghĩ Hổ Phách là nha hoàn Thập Nhất Nương, nên không nghi ngờ, cười ha ha tiếp đón đứa con:” Lại đây!” Rồi ra lệnh cho Ngụy Tử,” Phân phó nhóm bà tử dọn cơm đi!”

Mọi người vây quanh thái phu nhân đi ăn cơm chiều.

Thập Nhất Nương cười khẽ cho những người khác đi trước, mình đừng ở cuối cùng.

Hổ Phách biết lòng của nàng, liền tiến lên hai bước, rất nhanh nói: “Lúc ta đi đến Hoàng Thượng đang cùng Hầu Gia ở thư phòng thảo luận. Ta bị cấm vệ quân ngăn đón ở sương phòng. Chỉ dám nói đi truyền cơm.”

Hoàng Thượng đột nhiên tới chơi, chẳng lẽ có liên quan đến lời Lí phu nhân nói?

Trong lòng Thập Nhất Nương kinh hãi, hướng tới Hổ Phách nắm mắm tay, thầm hít một hơi, lúc này mới cười đi đông sương phòng.

Trở lại phòng, nàng đứng ở trước kháng từ trên xuống dưới đánh giá Từ Lệnh Nghi đang uống trà.

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy liền kỳ quái, suy nghĩ một chút, liền nói:” Không có việc gì. Hoàng Thượng chính là nhất thời tâm huyết dâng trào đến chỗ ta nhìn một cái. Nàng không cần lo lắng!” Một bộ dáng nhẹ bâng quơ.

“Thiếp thân thật sự không lo lắng chuyện đó.” Thập Nhất Nương mỉm cười nhìn Từ Lệnh Nghi,” Thiếp thân chính là cảm thấy Hầu Gia thập phần bình thản. Ta như thế nào cũng không có nhìn ra, nguyên lai lúc Hầu Gia ở Sơn Đông từng gặp qua bọn cướp?”

Từ Lệnh Nghi sững sờ, sau một lúc lâu mới nói:” Nàng làm sao biết ?”

Thập Nhất Nương liền đem chuyện Lí phu nhân tới chơi nói cho Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi càng nghe lông mày càng khóa chặt, cuối cùng trầm ngâm nói:” Lí phu nhân tìm đến nàng, nhờ ta nói thêm cùng lương các lão, tiến cử lí tổng binh làm tổng binh Phúc Kiến?”

“Nghe khẩu khí Lí phu nhân, là ý tứ này!” Thập Nhất Nương châm chước nói.

Ngón tay cái Từ Lệnh Nghi ma sát trên miệng chung trà, sau một lúc lâu không có trả lời.

“Hầu Gia!” Thập Nhất Nương thấy ánh mắt hắn coi như ôn hòa, không khỏi thấp giọng nói,” Ngài lúc ấy thật sự gặp bọn cướp sao?”

Lời này thâm ý sâu sắc.

Từ Lệnh Nghi rất giật mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trầm ngâm nói:” Tự nhiên chỉ có thể nói là bọn cướp!”

Thần sắc Thập Nhất Nương bình tĩnh gật đầu.

Trên mặt Từ Lệnh Nghi dấu kinh ngạc.

Thập Nhất Nương , có can đảm!

Mà Thập Nhất Nương nghĩ đến lời Từ Lệnh Nghi nói, trong lòng lại suy nghĩ: Nói cách khác, sự thật không phải thế.

Nàng liên tưởng đến thế tử Tĩnh Hải Hầu mất tích, nên rất muốn hỏi một câu, lại cảm thấy chuyện này quá quan trọng rồi. Lời ra khỏi miệng không bằng giữ trong lòng.

Nói cho cùng, có phải Từ Lệnh Nghi làm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Hoàng Thượng nhìn vấn đề này như thế nào.

“Hoàng Thượng đến đây,” vẻ mặt nàng dần nghiêm túc,” Có nhắc tới chuyện thế tử Tĩnh Hải Hầu mất tích hay không?”

Đầu lông mày Từ Lệnh Nghi khẽ nhếch.

Khu gia dám dùng kế điệu hổ ly sơn nửa đường phục kích hắn, hắn liền dám dùng mạng lưới quan hệ đầu xà Vương Cửu Bảo này, phái ra cao thủ có võ công cao trừ bỏ thế tử Tĩnh Hải Hầu, khiến cho Khu gia từ nay về sau lâm vào cảnh tranh giành vị trí thế tử, nội loạn đích thứ tranh giành, khiến cho hắn không chiến mà khuất phục người…… từ lúc Khu thị được phong quý phi hắn liền bắt đầu ra tay với Khu gia. Đến khi thấy hành vi của kẻ bán người mua ở Chương Khâu kia vượt ra khỏi lẽ thường, hắn đã có lòng nghi ngờ. Lúc này mới không để ý người bên cạnh khuyên can, lấy thân làm mồi đi Sơn Đông. Người Khu gia quả nhiên động thủ. Hắn cũng từ đó mà chứng thực được tin tức mình có, mà từ đó quyết định thủ đoạn lôi đình trừ bỏ thế tử. Để không cho người khác đem này hai kiện sự này liên hệ với nhau, lúc ấy hắn đã đem hết tất cả những người còn sống giao cho chỉ huy ti ở Sơn Đông. Bằng không, lúc Hoàng Thượng nhìn thấy hắn, giọng nói cũng sẽ không mang áy náy.

Việc này, lừa được người khác, nhưng lại không lừa được người bên gối là Thập Nhất Nương.

Nàng là người trí tuệ lại mẫn cảm. Cùng với tiếp tục lừa gạt, còn không bằng nói cho nàng sự thật, cũng miễn để nàng cảm thấy bất an.

“Trước đó vài ngày Khu gia làm việc không theo lẽ thường.” Hắn kín đáo nói,” Hơn nữa mấy ngày nay ta lại dấu tài, Hoàng Thượng còn tưởng rằng là họa từ trong nhà của huynh đệ Khu thị. Thật không có nghĩ chuyện khác.”

Thập Nhất Nương nghĩ tới Ngũ hoàng tử chết, chuyện Từ Tự Giới phơi ra ánh sáng, Từ Lệnh Nghi bị công kích cùng miễn chức…… Hóa ra việc bị động chuyển thành chủ động, đến hôm nay, rốt cục đã xoay chuyển được cục diện!

Nàng thở một hơi dài. Từ khi nghe Lí phu nhân nói chuyện, cục đá treo lơ lửng trong lòng rốt cục mới hạ xuống. Sau đó nghĩ tới hôn sự Trinh tỷ nhi.

Mình làm người hai kiếp, còn Từ Lệnh Nghi đã công thành danh toại, mà thỉnh thoảng có lúc phải nơm nớp lo sợ. Nếu Trinh tỷ nhi gả đến Lí gia nóng vội muốn thăng quan, đi theo con đường làm quan thăng trầm của Lý Tễ, chỉ sợ không có mấy ngày liền tiều tụy tâm lực.

Suy nghĩ một chút, lại nghe Từ Lệnh Nghi đột nhiên nói:” Về phần hôn sự Trinh tỷ nhi, cứ quyết định tiểu tử Thiệu gia đi!”

Hai người chẳng lẽ không hẹn mà cùng lo lắng hôn sự Trinh tỷ nhi?

Thập Nhất Nương hơi sửng sốt.

Từ Lệnh Nghi đã nói:”Thế gian này, không có thập toàn thập mĩ. So với việc gả đi xa, ta càng mong cuộc sống Trinh tỷ nhi an ổn. Tiểu tử Lí gia tuy không tồi, nhưng Lí tổng binh làm việc nóng vội, cũng không lương xứng. Huống chi Lí tổng binh là dựa vào gia tộc nhà vợ để khởi nghiệp, Lí phu nhân nhất định sẽ coi trọng thân phận địa vị của con dâu. Một khi Lý công tử gặp chuyện khó xử, chỉ sợ sẽ cổ vũ con dâu vì đứa con mà bôn ba. Trinh tỷ nhi lại là người ôn hòa lương thiện kính cẩn nghe lời. Đến lúc đó, Trinh tỷ nhi chẳng phải sẽ là Lí phu nhân thứ hai sao? Thiệu gia thì khác. Vọng tộc trăm năm, nhân khẩu thịnh vượng, gia phong vững vàng, sẽ không dễ dàng bị cuốn vào phân tranh của triều đình. Có gia tộc bảo hộ, Trinh tỷ nhi gả vào Thiệu gia, có thể giúp chồng dạy con, an tâm sống qua ngày.”

Thập Nhất Nương đồng ý quan điểm này.

Lí gia căn cơ đơn bạc, đúng là lúc để gây dựng sự nghiệp, khi cưới con dâu chỉ ước gì con dâu có thể giúp một phen mới tốt. Nói lời không dễ nghe, ngộ nhỡ Từ gia có việc gì, chỉ sợ Trinh tỷ nhi lập tức sẽ bị ghét bỏ!

” Mà khó khăn của Từ gia chúng ta không ở trước mắt, mà là ở tương lai.” Từ Lệnh Nghi nói xong, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén,” Chúng ta dù không tìm người giúp, cũng không thể tìm người kéo chân sau.”

Nguy cơ của Từ gia ở trong lương lai khi lập thái tử và kế thừa đại thống. Thiệu gia cũng nhiều lần trải qua việc này, mà gia nghiệp to lớn, tự nhiên sẽ thận trọng làm việc. Còn Lí gia đến lúc đó nhìn thấy cục diện hỗn loạn, thấy lợi tối mắt, không chỉ không bảo trì trung lập, sợ còn có thể nghĩ ủng hộ để lập công. Nếu cục diện may mắn đối với Từ gia có lợi thì không nói, nếu tình huống nguy cấp, đừng nói có cùng lòng với Từ gia, thậm chí có thể xuất hiện tình huống phản ngược xoay gươm về phía Từ gia……

“Chuyện Lí gia, ta sẽ xử lý.” Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương ,” Hắn không phải muốn cầu chức tổng binh Phúc Kiến sao? Tìm được thời điểm thích hợp ta sẽ ra mặt lên tiếng kêu gọi với Lương các lão. Về phần Lương các lão có bán mặt mũi này hay không, vậy phải xem Lương các lão có tính toán gì, và Lí tổng binh có đáng cho hắn ra sức hay không. Về phần hôn sự, liền nói hai người bát tự không hợp đi? Cứ như vậy, oán hận của Lí gia cũng ít một ít.”

Như vậy là tốt nhất. Có đôi khi, nên đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân.

Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương nhớ tới Ngũ phu nhân vì Trinh tỷ nhi nói chuyện mai mối: “…… Hầu Gia sớm quyết định cũng tốt. Miễn cho kéo qua kéo lại, ngược lại Trinh tỷ nhi chúng ta bị bới móc thanh danh.”

Từ Lệnh Nghi nghe thấy rất ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút liền nói:” Chỉ sợ Tĩnh Hải Hầu ầm ĩ như vậy, ai có chút từng trải đều nhìn chằm chằm chức tổng binh Phúc Kiến này.” Lại hoài nghi người nhà Ngũ phu nhân muốn làm mai mối có cùng mục đích giống Lí tổng binh, muốn lợi dụng hôn sự Trinh tỷ nhi kéo quan hệ.” Chúng ta sáng mai liền đi thương lượng với thái phu nhân, sau đó nàng đi thương nghị Lâm đại thái thái chuyện này.”

Như vậy rất tốt. Có thể lấy cớ Từ Lệnh Nghi đã nhận lời cùng nhà khác, danh chính ngôn thuận đẩy cọc hôn sự của Ngũ phu nhân.

Hai vợ chồng thương lượng tốt, Thập Nhất Nương liền tiễn bước Từ Lệnh Nghi.

Từ khi quay trở về, bọn họ khôi phục cuộc sống trước kia. Ấn theo ngày, thì năm ngày này Từ Lệnh Nghi nghỉ ở phòng Tần di nương.

Thập Nhất Nương kêu Văn di nương lại đây.

Nghe nói quyết định cùng Thiệu gia kết thân, Văn di nương thở một hơi thật dài, khom đầu gối hướng Thập Nhất Nương hành lễ:” Phu nhân, đại ân đại đức của ngài, Đại tiểu thư nhất định không quên .”

Lấy tâm làm việc, quên hay không quên thì có quan hệ gì?

Thập Nhất Nương cười không nói gì.

Nửa đêm, Nhạn Dung trực đêm bị bừng tỉnh. Bà tử giữ cửa thấp giọng bẩm:”Chỗ Tần di nương, đèn đuốc sáng trưng. Có chút không tầm thường.”

Nhạn Dung thưởng bà tử kia nửa điếu tiền, phái tiểu nha hoàn đi nhìn, tự mình nhẹ chân nhẹ tay đi vào nội thất.

Tấm bình phong nội thất đóng chặt, nội thất một mảnh tối đen.

Nàng ghé vào cửa nghe, không có một tiếng vang, do dự một lát, sau đó xoay người trở về phòng.

Quá ước chừng một nén nhang, tiểu nha hoàn đến bẩm.

“Không biết xảy ra chuyện gì,” Nàng nói nhỏ,” Chỉ biết là lúc Hầu Gia đi mọi thứ đều tốt, đột nhiên phân phó đại nha hoàn bên người Tần di nương Ngọc Nhi giúp thu thập đông sương phòng. Ngọc Nhi quỳ gối trước mặt Hầu Gia khấu đầu. Hầu Gia tức giận đến sắc mặt phát xanh, tự mình mở cửa sau đi Bán Nguyệt Phán.”

Nhạn Dung bị dọa sốc:” Đã đi bán nguyệt phán sao?”

Tiểu nha hoàn gật đầu:”Lúc ta đi đến, Hầu Gia đang từ trong viện Tần di nương đi ra!”

“Ngày mai giúp ta đi hỏi thăm, nhìn xem xảy ra chuyện gì?” Nhạn Dung nói xong, lại lấy nửa điếu tiền đi ra,”Cho ngươi mua ăn vặt.” Ngày hôm sau thừa dịp hầu hạ Thập Nhất Nương rửa mặt liền đem chuyện này nói với Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương trầm tư một hồi, nói:” Nếu Hầu Gia đi Bán Nguyệt Phán, chỉ sợ là không hy vọng có người biết chuyện này. Mọi người không nên nhắc lại.” Trong lòng lại tò mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng khiến Từ Lệnh Nghi đi bán nguyệt phán.

Lúc ăn điểm tâm nàng gặp Từ Lệnh Nghi, hắn cũng không có nói cái gì, Thập Nhất Nương làm bộ như không biết, đi chỗ thái phu nhân.

Nghe nói quyết định của hai người, thái phu nhân suy nghĩ một chút, nhưng không có dị nghị gì, chỉ nói:” Gả cho người, chính là người của nhà khác. Dù là ở Yến Kinh, cũng không dễ dàng trở về, huống chi Thương Châu lui tới cũng chỉ mất ba ngày. Chuyện này, liền quyết định như vậy đi!” Không biết là thuyết phục Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương, hay vẫn là đang thuyết phục chính mình.

Thập Nhất Nương nói đợi Trinh tỷ nhi tròn mười sáu tuổi sẽ gả.

Thái phu nhân có chút kinh ngạc.

Thập Nhất Nương giải thích:” Bởi vì gả xa, cho nên muốn ở lâu với nàng thêm mấy ngày nữa.” Trên thực tế là sợ Trinh tỷ nhi gả qua sớm, về sau xảy ra chuyện sẽ không làm chủ được. Cũng lo lắng nàng sinh đẻ quá sớm tổn hại thân thể hoặc là gặp chuyện khó sanh linh tinh .

“Cũng tốt.” Thái phu nhân nói,” Người trưởng thành gả đi, làm việc cũng ổn trọng chút.”

Sau đó Thập Nhất Nương đi chỗ Ngũ phu nhân, đem chuyện muốn kết thân cùng Lâm gia nói.

Ngũ phu nhân nghe xong cười nói:” Cũng là hai người không có duyên phận.”

Mặc kệ nàng là thật tâm hoặc là giả ý, tốt xấu cũng đã cho qua chuyện này.

Thập Nhất Nương buổi chiều đi chỗ Lâm Đại phu nhân.

Lâm Đại phu nhân nghe được tin chuẩn, liền thở nhẹ nhõm một hơi.

“Mấy ngày nay không ít người tìm mối cầu hôn cho Trọng Nhiên, Trọng Nhiên không có hứng thú, cũng không lên tiếng. Ta đang lo lắng, may mắn là ngươi đến rồi!”

“Đây là duyên phận a!” Thập Nhất Nương cười cùng Lâm Đại phu nhân hàn huyên, đề nghị điều kiện đợi Trinh tỷ nhi mười sáu tuổi mới gả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.