Thứ Nữ Công Lược

Chương 529: Chương 529: Sinh rạn nứt ( Hạ )




Edit: Tuyết Y

Beta: Hạ Di nương Vương thị của La Chấn Hưng cung kính dâng trà, nhẹ chân nhẹ tay lui xuống, cẩn thận đóng cửa phòng lại.

“Sao bỗng nhiên lại tới đây. . . . . .” La Chấn Hưng nâng chung trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm.

“Muội mới từ chỗ của Tứ tỷ tới đây.” , Thập Nhất Nương bưng chung trà, nhìn chằm chằm vào mắt La Chấn Hưng, “Nghe Tứ tỷ nói, mời Đại ca ra mặt nói chuyện chọn con thừa tự với người của Chu gia. . . . . .”

Không nhẹ nhàng giống như bình thường, trong mắt Thập Nhất Nương lộ ra một chút nghiêm túc, khiến La Chấn Hưng rất kinh ngạc.

“Tứ muội đúng là đã nói chuyện này với huynh. . . . . .” Hắn trầm ngâm nói, “Nhưng có điều, huynh muốn nghe ý tứ của Nhị thúc một chút. Đã viết thư sai người đưa đến Sơn Đông rồi . . . . .”

La Chấn Hưng làm việc quả nhiên vẫn trầm ổn như trước kia.

Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ yên tâm: “Thất tỷ phu từng đồng ý Thất tỷ, nếu như dưới gối Thất tỷ không có con cái, có thể chọn một đứa con từ trong đám tỷ muội chúng ta làm con thừa tự nuôi dưới danh nghĩa Thất tỷ. . . . . . . . .” Nàng nói lại nguyên nhân hậu quả một lần cho La Chấn Hưng. La Chấn Hưng nghe xong thì chân mày không ngừng nhíu chặt: “Nhị thúc có biết chuyện này. . . . . .”

“Muội không rõ Nhị thúc có biết chuyện này hay không.” , Thập Nhất Nương nói, “Nhưng Tứ tỷ cũng biết. Hôm nay Thất tỷ bảo Thất tỷ phu thực hiện những lời này, chúng ta vừa rồi không gặp mặt Thất tỷ phu, căn bản không biết Chu gia rốt cuộc xảy ra những chuyện gì. Tứ tỷ lại bảo muội nói với Hầu gia một chút, nếu như chuyện Chu gia bẩm báo quan phủ, thì để Hầu gia ra mặt áp chế xuống. Muội cảm thấy chuyện này không thỏa đáng, vẫn chưa nói với Hầu gia, tới đến đây thương lượng với Đại ca trước.”

La Chấn Hưng suy nghĩ một chút, nói: “Muội làm đúnglắm. Chuyện này tạm thời muội chớ nói với Hầu gia. Chờ thư của Nhị thúc đến, huynh gặp Thất muội phu rồi hãy nói. Nếu như Tứ Nương lại đến tìm muội, đừng ngại nói thẳng với Tứ muội . . . . .”

Thập Nhất Nương ưng thuận đáp lại, nói: “Lúc này Tứ tỷ đang nổi giận đùng đùng, Nhị thúc lại luôn đau lòng Thất tỷ, dù sao chúng ta cũng là vãn bối . Đại ca, huynh nói, chuyện này có nên nói với phụ thân một chút không? Giao đứa con út của Tứ tỷ cho Thất tỷ làm con thừa tự, đến lúc đó chúng ta làm sao giao đãi với người Dư gia. Nhị thúc, Tứ tỷ họ bây giờ đang trong cơn nóng giận, không khỏi có chỗ không công bằng, chúng ta lại không thể mặc kệ.Ép ân báo đáp, cuối cùng gia phong bị vũ nhục. ”

“Không sai. . . . . .” La Chấn Hưng khẽ gật đầu, “Chuyện này dù sao cũng là chuyện của chi thứ hai, nhưng đã cầu chúng ta, chúng ta trả lời, nói về tình về lý đều không thể cho qua. Nhưng mà nếu để Thất Nương hồ nháo như vậy, không chỉ sẽ nảy sinh rạn nứt với Chu gia , thậm chí sẽ còn nảy sinh rạn nứt với Dư gia. Bên chỗ Nhị thúc, chỉ có mời phụ thân ra mặt. . . . . .” Nói xong, La Chấn Hưng suy nghĩ một chút, nói, “Như vậy đi, ta viết một bức thư, Từ gia có thể sử dụng dịch trạm trong quân đội, muội xin một lệnh thư khẩn sáu trăm dặm từ phòng hồi sự ngoại viện của Từ gia đưa thư gấp đến Dư Hàng đi. Nhất định phải là Nhị thúc ra mặt quản Thất muội. Nếu không được thì sẽ mời phụ thân đến Yên Kinh . . . . . .”

“Vậy để muội mài mực cho đại ca. . . . . .” Việc này không nên chậm trễ, chậm thì sinh biến. Thập Nhất Nương đứng lên.

La Chấn Hưng cũng là một người thiết thực. Đi thư phòng với Thập Nhất Nương.

Cầm được thư, Thập Nhất Nương lập tức cáo từ.

La Chấn Hưng tiễn nàng ra đến cửa: “Bên Thất muội, mấy ngày nay muội nên thường xuyên đi thăm Thất muội một chút. Thất Nương chưa từng chịu qua uất ức như thế, trong lòng cũng khổ sở. Muội khuyên bảo Thất Nương một chút, trong lòng muội ấy cũng thoải mái hơn. . . . . .”

“Đại ca yên tâm. . . . . .” Thập Nhất Nương được Tống ma ma đỡ lên xe ngựa, “Muội biết nên làm như thế nào mà . . . . . .”

La Chấn Hưng gật đầu đưa mắt nhìn Thập Nhất Nương rời đi.

Vương di nương vẫn sụp mi thuận mắt đứng ở phía sau hắn.

Vừa về tới Hà Hoa Lý, Thập Nhất Nương lập tức phân phó Tống ma ma đi tìm Bạch tổng quản, bản thân mình vội vã trở về chính phòng.

Ban ngày không có gặp mẫu thân, vừa nhìn thấy mẫu thân, đôi mắt phượng thật to của Cẩn ca nhi lập tức ngấn đầy nước mắt nhào vào lòng Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cười ôm con trai : “Nếu con có thể gọi nương một tiếng ‘Nương’ thì tốt. . . . . .”

Cẩn ca nhi liền mở to mắt nhìn Thập Nhất Nương, một bộ dạng rất nghi hoặc.

Thập Nhất Nương cười, hôn hôn lên má Cẩn ca nhi, nhẹ nhàng nói chuyện với cậu bé: “Nương không ở nhà, con có nghe lời hay không. . . . .”

Cẩn ca nhi liền dùng hai bàn tay nhỏ bé che miệng cười, dường như giống như đang nói “Con không nói cho nương biết đâu. . . . . .”.

Thập Nhất Nương bật cười: “Ông nói gà bà nói vịt. Cũng không biết rốt cuộc con nghe có hiểu không. . . . . .” Ngồi trên kháng với Cẩn ca nhi.

Bạch tổng quản tới.

Thập Nhất Nương giao thư cho hắn: “Bên ngõ Cung Huyền có chút chuyện gấp, muốn dùng ngựa đưa thư khẩn sáu trăm dặm đưa đến Dư Hàng càng nhanh càng tốt. Ta biết Hầu gia luôn luôn công tư phân minh, chuyện này có chút không dễ làm. Nhưng vẫn là xin Bạch tổng quản giúp đỡ an bài một chút. . . . . .”

Ngụ ý bảo Bạch tổng quản đừng nói cho Từ Lệnh Nghi.

Có một số việc, vốn chính là giấu trên nhưng không gạt dưới được.

Bạch tổng quản cười đáp lại “Dạ” , nhận thư lui xuống.

Thập Nhất Nương đi thay quần áo.

Nàng không muốn cho Từ Lệnh Nghi bị cuốn vào trong chuyện này.

Vốn nghĩ rằng có thể thuyết phục Tứ Nương, như thế thì Thất Nương không có người ủng hộ, may ra nghe lọt được vài lời. Hiện tại Tứ Nương cũng có thái độ như vậy, La Chấn Hưng lại bảo mình đi khuyên giải Thất Nương, lời thật thì khó nghe, nói không chừng khuyên tới khuyên lui, trái lại kết quả hoàn toàn ngược lại, khiến Thất Nương khó chịu. Mình muốn đi bên trái, nhưng mà Thất Nương phản đối đòi đi bên phải . . . . .

Trong ánh chớp của đá lửa, nàng đột nhiên nghĩ đến Ngũ phu nhân Đan Dương.

Ngũ phu nhân và Thất Nương không phải là không có gì giấu nhau sao? Huống chi ca ca hiện giờ của Ngũ đệ muội chính là người kế thừa. Đối với chuyện cho làm con thừa tự, Ngũ đệ muội và Thất Nương phải có tiếng nói chung mới đúng. . . . . . Hơn nữa tuy Ngũ phu nhân có chút được nuông chiều, nhưng mà đối mặt với việc trọng đại cũng không hồ đồ. Chỉ cần không tổn hại danh dự Từ gia, coi như mình vì chuyện của nhà mẹ đẻ bị Ngũ đệ muội cười nhạo hai câu thì có làm sao?

Hạ quyết tâm, Thập Nhất Nương vội vã rửa mặt một phen, đi đến chỗ Ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân đang chơi ném bao cát cùng Hâm tỷ nhi, nghe thấy bẩm báo không khỏi khẽ bất ngờ. Tuy hai người gặp mặt thì mỉm cười , nhưng trước sau giống như cách một tầng vải mỏng, không có cách nào thân thiết được, Thập Nhất Nương lại càng không có chuyện không đến cửa nhà mình.

Ngũ phu nhân cười ở cửa đón Thập Nhất Nương: “Sao hôm nay Tứ tẩu lại có thời gian rảnh rỗi đến nơi này của muội ngồi chơi vậy. . . . . .” Lại thấy Thập Nhất Nương chỉ dẫn theo tiểu nha hoàn, trong lòng rùng mình, nụ cười trên mặt cũng không giảm, “Sao không dẫn Cẩn ca nhi tới? Hâm tỷ nhi nhà muội luôn thích chơi cùng Cẩn ca nhi. Còn thường nói với muội, Lục đệ dường như không giống Thất đệ, không có chuyện gì cũng phải khóc mấy tiếng. . . . . .”

Đã đến để cầu Ngũ phu nhân, Thập Nhất Nương cũng không chuẩn bị quanh co nữa.

Nàng hàn huyên đôi câu với Ngũ phu nhân, nói: “Tẩu mới từ chỗ đó của Tứ tỷ nhà tẩu về, Thất Nương ở chỗ của Tứ tỷ. . . . . .”

“A!” , Ngũ phu nhân nghe vừa mừng vừa sợ” “Hóa ra là ở chỗ đó, uổng cho muội ngày ngày nhắc tới tỷ ấy. Thất Nương tới Yên Kinh cũng không tới gặp muội. . . . . .” Khi đang nói chuyện lại thấy Thập Nhất Nương không có một chút hứng thú nào, vẻ mặt của Ngũ phu nhân không khỏi hơi ngưng trọng, trầm giọng nói, “Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì. . . . . .”

Thập Nhất Nương mở miệng: “Chúng ta đi vào rồi hãy nói. . . . . .”

Sắc mặt của Ngũ phu nhân ngưng trọng gật đầu, hai người vào phòng ngồi xuống, bảo người bên cạnh hầu hạ.

“Tẩu là cố ý đi gặp Thất tỷ .” , Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói ra toàn bộ chuyện đã trải qua một năm một mười rõ ràng cho Ngũ phu nhân nghe.

Ngũ phu nhân kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương, tâm tình rất là phức tạp.

Không nghĩ tới Thập Nhất Nương sẽ nói cho mình biết toàn bộ những chuyện mâu thuẫn ở nhà mẹ đẻ của tẩu ấy, còn xin mình hỗ trợ ra mặt khuyên Thất Nương.

Nhưng dần dần trong lòng Ngũ phu nhân lại cảm giác có chút bội phục.

Nghe khẩu khí này, Thất Nương hiện giờ đã có chút cố chấp rồi. Thập Nhất Nương tại thời điểm đặc làm việc vô cùng bản lĩnh, coi như là người có dũng có mưu.

“Chúng ta lấy cớ tẩy trần cho Thất Nương mà mời tỷ ấy vào trong phủ ư? Hay là muội đi theo Tứ tẩu đến thăm viếng Dư phu nhân đây. . . . . .” Ngũ phu nhân hỏi Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương thả lỏng giọng điệu.

Nói như vậy Ngũ phu nhân đã đồng ý giúp mình đi khuyên Thất Nương rồi!

“Chúng ta cùng đi đến chỗ của Tứ tỷ thăm hỏi Thất Nương đi!” , Thập Nhất Nương nói, “Bây giờ tinh thần của Thất Nương không tốt , mời tỷ ất tới đây, chỗ này chỗ kia đều phải đánh tiếng chào hỏi, ta sợ thân thể của tỷ ấy không chịu nổi. . . . . .”

“Vâng!” , Ngũ phu nhân nói, “Vậy ngày mai chúng ta đi đi! Muội cũng muốn gặp Thất Nương, nói chuyện cho thật rõ ràng với tỷ ấy. . . . . .”

“Vậy thì phó thác cho Ngũ đệ muội rồi. . . . . .” Thập Nhất Nương khách khí mà nói cảm ơn Ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân bèn hỏi tới lễ ra mắt Phương thị cho Cẩn ca nhi: “. . . . . . Là sách gì thế ạ? Ngày nào đó Tứ tẩu lấy ra cho muội nhìn một chút. Chờ lúc Sân ca nhi nhà muội làm lễ tròn một tuổi, muội cũng phải đòi một quyển. . . . . .”

“Hôm nào đệ muội đi đến chỗ của tẩu, tẩu lấy ra cho đệ muội xem. . . . . .” Thập Nhất Nương cười nói, cùng Ngũ phu nhân nói mấy câu nhàn thoại, đứng dậy trở về phòng của mình.

Từ Lệnh Nghi đang chơi trò chơi mèo vờn chuột với Cẩn ca nhi. Thấy Thập Nhất Nương đi vào, cười nói: “Sao lại đi đến chỗ của Đan Dương. . . . . . ?”

“Thất Nương tới rồi, nói với Ngũ đệ muội một chút. . . . . .” Nàng cười nói” “Sau đó thiếp và Ngũ đệ muội hẹn nhau ngày mai cùng đi thăm Thất Nương. . . . . .”

Từ Lệnh Nghi không có đa nghi, nói: “Tình hình Thất di bây giờ thế nào rồi? Ta nghe nói hiện giờ Chu An Bình đang ở phủ Tế Nam. . . . . .”

“Cho nên chờ Chu An Bình tới đón ạ!” Thập Nhất Nương cười nói, “Mấy ngày nay chắc là thiếp phải chăm chỉ đi đi lại lại nơi đó của Tứ tỷ rồi!”

Từ Lệnh Nghi không có hoài nghi, “Ừm” một tiếng, nói: “Mấy ngày nữa Chu An Bình phải đi một chuyến đến Giang Nam. Nàng giữ Thất di ở lại Yên Kinh, cũng tránh cho Chu An Bình tới lại phải tìm một trận, chậm trễ thời gian đi Giang Nam . . . . . .”

Mắt thấy sắp tới đông chí rồi, Chu An Bình còn muốn đi Giang Nam, xem ra, chuyện này cũng rất quan trọng.

Đây thật đúng là phòng đã bị dột lại cứ gặp mưa(*) liên tục.

(*) Gần giống câu “Chó cắn áo rách”

Hơn nữa đúng lúc này lại ầm ĩ lên chuyện cho làm con thừa tự.

“Hầu gia yên tâm. . . . . .” Thập Nhất Nương ở trong lòng thầm thở dài, “Còn có Tứ tỷ ở đây mà . . . . .”

Từ Lệnh Nghi không hỏi nhiều hơn nữa.

Ngày hôm sau, sau khi Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân gặp nhau bàn bạc xong xuôi đâu vào đấy rồi thì cùng đi vấn an cho Thái phu nhân.

Tam phu nhân và Phương thị đến từ sớm. Tam phu nhân ngồi trên đại kháng cạnh cửa sổ trong phòng, sát bên Thái phu nhân, thì thầm, cũng không biết đang nói cái gì. Sắc mặt của Thái phu nhân bình tĩnh mà nhàn nhã uống trà, phân phó tiểu nha hoàn cái này cái kia, tưới hoa gì gì đó, một bộ dạng có vẻ tư tưởng không tập trung chỉ tùy tiện nghe một chút.

Nhìn thấy Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân đi vào, Tam phu nhân lập tức dừng đề tài lại, tiến lên chào hỏi với hai người, lấy cớ muốn mang sổ sách chi tiêu trong lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi giao cho phòng hồi sự, dẫn Phương thị lui xuống.

Ngũ phu nhân lập tức đến trước mặt ôm lấy cánh tay phải của Thái phu nhân: “Nương, Tam tẩu đến tìm người làm gì thế. . . . . .?”

Thái phu nhân hời hợt nói: “Khen ngợi thê tử Cần ca nhi hiểu chuyện, không cần dạy dỗ thêm quy củ gì —— Con bé đây là muốn chạy về Sơn Dương đấy mà!”

Thập Nhất Nương khẽ cười.

Ngũ phu nhân vội vàng nói: “Vậy nương có đồng ý không?”

“Ta đang muốn đồng ý. . . . . .” Thái phu nhân vừa nói, đáy mắt lộ ra mấy phần hài hước, “Kết quả các con đã tới, chuyện này đương nhiên cũng vẫn không giải quyết được gì rồi. . . . . .”

Ngũ phu nhân che tay áo mà cười.

Sau đó hai người đi đến chỗ Tứ Nương .

Tứ Nương nhìn thấy Ngũ phu nhân có chút hơi mất tự nhiên, chờ Ngũ phu nhân đi sương phòng thăm Thất Nương, Tứ Nương không nhịn được nói nhỏ với Thập Nhất Nương, “Sao lại nói cho Ngũ phu nhân nghe. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.