Thứ Nữ Công Lược

Chương 353: Chương 353: Sư phó(Hạ)




Edit: Trang tỷ

Thập Nương lại làm nhưng không hề phát giác. Kéo tay đứa nhỏ kia: “Ta mang theo hắn đi khấu đầu với mẫu thân.”

Nàng giờ phút này là chính chủ, vợ chồng Từ thị theo sát sau đó, những người khác vây quanh tiến vào nội thất.

Đại thái thái nửa tựa vào đầu giường, thấy Thập Nương tiến vào đáy mắt lộ ra mấy phân lạnh lẽo.

Thập Nương làm như không thấy.

Nàng hướng La đại phu nhân, xim một cái đệm, sau đó cùng Vương Thừa Tổ một trái một phải quỳ gối trước giường đại thái thái.

Vương Thừa Tổ khấu đầu ba cái với đại thái thái rồi đứng lên.

Thập Nương lại ngồi bên giường. Thấp giọng nói:” Mẫu thân, hôm nay là ta cố ý đến thăm ngài .” Thanh âm của nàng rất nhẹ, mà lại như nhang khói lượn lờ không tiêu tan,” Từ lúc ngài đem ta gả đến Vương gia về sau, ta vẫn muốn trở về thăm ngài. Nhưng vẫn không có cơ hội. Ta còn tưởng rằng, đó sẽ là chuyện ta ăn năn. Không nghĩ tới, Vương lang chết, ta dưới gối không con. Vương gia không chỉ tuyệt tự, khi quốc công gia tạ thế, chỉ sợ sẽ bị đoạt tước. Vương gia vì gia nghiệp tổ tông, dự tính đem Vương Thừa Tổ đưa là con thừa tự trên danh nghĩ của quốc công gia.”

Nàng cuối đầu nhìn đại thái thái nhếch miệng cười, hàm răng trắng lóe sáng.

“Mẫu thân, ta phải cám ơn người. Ít nhiều cũng nhờ ngài dạy dỗ đại ca trung hiếu nhân nghĩa, đại ca niệm tình cảm huynh muội xuất đầu làm chỗ dựa cho ta; ít nhiều cũng nhờ ngài đem Thập nhất muội gả cho Vĩnh Bình Hầu, Vĩnh Bình Hầu mới có thể ra mặt vì ta bôn ba. Vương gia không chỉ đem Vương Thừa Tổ làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta, làm cho ta về sau có đứa con phụng dưỡng, lúc chết có thể nhập mộ phần tổ tiên Vương gia, hưởng thụ hương khói Mậu Quốc Công phủ sau khi chết, khi còn sống có thể lấy thân phận mẫu thân quốc công gia hưởng thụ vinh hoa phú quý thế tục.” Nói xong, nàng giựt mạnh tay lộ gân xanh của đại thái thái,” Hiện giờ quốc công gia đã đi, đứa con ta Vương Thừa Tổ liền thừa tước làm Mậu Quốc Công, ta cũng sẽ làm thái phu nhân Mậu Quốc Công phủ. Mẫu thân, ngài có cao hứng vì ta?”

Nàng nói xong, ngẩng mặt cười.

Đồng tử âm u tối đen, rồi lại nóng rực sáng ngời, giống như có một ngọn lửa tinh tế, lúc mờ lúc tỏ, mềm dẻo không ngừng, làm người xem phát lạnh.

Thập Nương là như như thế gả cho Vương lang, đại thái thái đánh chủ ý gì, trong phòng này trừ bỏ Thất Nương, chỉ sợ mọi người ít nhiều đều có chút hiểu biết. Nàng giống như vui mừng, như thật ra oán hận nói một phen như vậy, rốt cuộc là ý tứ gì, trong phòng này trừ bỏ Thất Nương, mọi người ít nhiều đều nghe ra một ít. Huống chi là đương sự, đại thái thái.

Mặt nàng đỏ bừng, thần sắc tức giận, cánh tay gầy như que củi chỉ vào Thập Nương run rẩy không ngừng, cổ họng phát ra một trận âm thanh “Cô cô” trầm thấp.

Trong phòng, có người sắc mặt âm trầm như La Chấn Hưng, có người thần sắc không thay đổi như Tứ Nương, có người kinh sợ như Ngũ Nương, có người mắt lộ kinh ngạc Thất Nương, cúi đầu buông mắt Thập Nhất Nương, có chút đăm chiêu Từ Lệnh Nghi, còn có người không biết đã xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng thất thố Vương Thừa Tổ.

Mà La đại phu nhân, cùng La Tứ phu nhân, không hẹn mà cùng đứng lên tiến lên phía trước, một trái một phải đỡ Thập Nương.

“Thập tiểu thư, khó mới đến dược một chuyến,” La Đại phu nhân, nói, ” Có cái gì nói ngồi xuống nói!”

Thập Nương vung cánh tay, thoát khỏi tay La Tứ thiếu phu nhân. Nàng chăm chút nhìn La Chấn Hưng:” Đại ca, lời ta nói có câu nào thất lễ? Hiện giờ huynh muội chúng ta có thể tương trợ lẫn nhau, ta có thể khổ tận cam lai. Nhà người khác có chuyện như vậy, cao hứng còn không kịp, mẫu thân như thế nào lại ngược lại hoàn toàn, không chỉ có không có một chút vui mừng, ngược lại trong lòng tràn đầy căm hận đâu? Hay là……” Đáy mắt nàng hiện lên một tia khinh thường, gằn từng tiếng nói,” Hay là hy vọng chúng ta huynh muội bất hòa. Nữ nhi gả đi ra ngoài đều cô đơn khổ sở mới tốt ?”

La Chấn Hưng thần sắc tức giận: “Ngươi nói bậy cái gì……”

Hắn còn chưa dứt lời, trong phòng vang lên thanh âm hoảng sợ của Hứa mama: “Đại thái thái, đại thái thái, ngài làm sao vậy?”

La Chấn Hưng xoay người liền quỳ gối xuống bàn đạp.

Chỉ thấy đại thái thái hai mắt nhắm chặt, toàn thân buông lỏng nghiêng người trên gối dựa — hiển nhiên là hôn mê bất tỉnh.

“Nương, nương……” Thấy sự tình của cha nương, La Chấn Hưng vốn trấn định cũng nhất thời hoảng hốt.

Trong phòng loạn lên.

Trước là Ngũ Nương, Thất Nương, La Tam phu nhân, La Tứ thiếu phu nhân, nhao nhao vây quanh, sau đó la Đại phu nhân, cũng bỏ Thập Nương đi tới. Thập Nương cùng Vương Thừa Tổ bị các nàng lướt qua thất tha thất thểu một cái đứng ở cuối giường, một cái đứng ở đầu giường, Vương Thừa Tổ lại hoảng loạn kích động chạy tới kéo ống tay áo của Thập Nương.

Thập Nương nhìn đại thái thái, khóe miệng chậm rãi hiện lên nụ cười thoải mái.

Nhìn đại thái thái còn có một người.

Thì đó là Thập Nhất Nương .

Trong lòng nàng ngũ vị đan xen.

Tuy biết Thập Nương sẽ không vô duyên vô cớ đem các nàng kêu đến, nhưng nàng cũng không có nghĩ Thập Nương sẽ làm như vậy.

Lại nói tiếp, Thập Nương cho tới bây giờ đều có một chút ngốc nghếch. Giống như lúc nàng đem mình xô ngã xuống đất, nàng không phải cúi đầu nhận sai với mình hoặc là hướng đại thái thái giải thích mong đại thái thái tha thứ, lại nửa đêm canh ba lén chạy đến trước giường uy hiếp nàng, nói: Ngươi nếu dám chết, ta ngay cả ngũ di nương cũng đánh; giống như lúc đại thái thái muốn gả nàng cho Vương lang, nàng không nghĩ biện pháp làm hôn sự thất bại hoặc là cùng đại di nương, Nhị di nương xuất gia, lại nghĩ làm thế nào tự sát; giống như lúc này đây, Vương gia đã suy tàn, nàng không nghĩ làm thế nào cùng huynh đệ tỷ muội nhà mẹ đẻ quan hệ tốt, lại mời mọi người trong nhà đến xem nàng châm chích đại thái thái…… Cũng chính là chút ngốc nghếch, làm cho người ta nhớ tới đến chỉ cảm thấy lòng chua xót mà không có oán hận.

Có một chiếc khăn mạt tử màu xanh nhạt đột nhiên ngăn trở tầm mắt Thập Nhất Nương.

Nàng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Từ Lệnh Nghi mở to lo lắng.

“Lau đi.” Hắn thấp giọng nói, đem khăn mạt tử nhét vào tay của nàng, sau đó tiến lên vài bước, đem Thập Nhất Nương chắn ở phía sau mình.

Thập Nhất Nương đứng ở sau lưng Từ Lệnh Nghi lau khóe mắt, lúc này mới phát hiện, không biết khi nào thì Dư Di Thanh, Tiễn Minh, Chu An Bình đứng ở cửa, Tứ Nương chính phân phó Tiễn Minh:” Nhanh đi thỉnh thầy thuốc đến!”

Tiễn Minh đáp ứng.

Chu An Bình nói:” Ta cùng đi với ngươi!”

Tiễn Minh gật đầu, hai người bước nhanh biến mất ở trong tầm mắt Thập Nhất Nương.

La Chấn Hưng giờ phút này mới phục hồi tinh thần lại, kêu La Chấn Thanh:” Nhanh đi thỉnh thầy thuốc đến!” Lại nói,” Trước hết đừng kinh động phụ thân.”

Tứ Nương bước nhanh đi qua:” Tiễn Minh cùng Chu An Bình đã đi thỉnh thầy thuốc.” Sau đó thấm giọng thương lượng đối với Dư Di Thanh nói, “Tướng công, ngài xem, nên người đến phòng đại bá phụ ngồi hay không?”

“Ta đi!” Dư Di Thanh cùng Từ Lệnh Nghi hai miệng đồng thanh nói.

Tứ Nương hướng Thập Nhất Nương nhìn lại.

Thập Nhất Nương thấp giọng nói:” Vậy làm phiền Hầu Gia!”

Từ Lệnh Nghi hướng nàng gật đầu, cùng Dư Di Thanh đi thư phòng Đại lão gia.

La Chấn Thanh liền hoảng hốt kích động hỏi: “Vậy, ta đây làm gì?”

La Chấn Hưng mày nhíu lại, thấy La Chấn Đạt bên cạnh tay chân cũng thất thố, nói:” Ngươi cùng Chấn Đạt ra ngoài nghỉ, có việc gì ta sẽ gọi các ngươi.”

Hai người thở nhẹ nhõm một hơi, lui đến thính đường.

Tứ Nương liền tiến lên giúp đỡ Tứ thiếu phu nhân,:” Ngươi là người có thai.”

Thập Nhất Nương phục hồi tinh thần lại, hít một hơi thật sâu, tiến lên đỡ Thập Nương:” Trong phòng nhiều người, ngươi ra ngoài ngồi, cho mẫu thân thở chút.” Sau đó liếc mắt nhìn Vương Thừa Tổ một cái, ý bảo hắn đi theo ra ngoài.

Dù sao tuổi còn nhỏ, mặt hắn căng gắt gao, đầu ngón tay trắng bệch nắm góc áo Thập Nương. Nghe vậy nhu thuận gật đầu.

Lúc này Thập Nương không có cự tuyệt Thập Nhất Nương, nàng đi theo Thập Nhất Nương ra nội thất.

La Chấn Thanh nhìn thấy vội cho tiểu nha hoàn mang lò sưởi cùng trà đậm tiến vào.

Thập Nương ngồi ở ghế bành bên cạnh, Vương Thừa Tổ gắt gao đứng ở bên người Thập Nương, bên kia Tứ Nương cũng đỡ La Tứ thiếu phu nhân, đi ra, phía sau còn có La Tam phu nhân theo sát, cùng Thất Nương, Ngũ Nương.

“Nhiều người cũng vô dụng. ” Tứ Nương đem La Tứ thiếu phu nhân, an trí ngồi đối diện Thập Nương, hướng Thập Nhất Nương giải thích,” Có đại ca, đại tẩu cùng Hứa mama là dủ.”

La Tam phu nhân, Thất Nương cùng Ngũ Nương lần lượt ngồi xuống cạnh La Tứ thiếu phu nhân, cùng Thập Nương như hai quân đố chọi, phân ranh giới rõ ràng.

Thập Nhất Nương không khỏi cười khổ.

Nếu đại thái thái không có việc gì thì tốt, nếu có ngộ nhỡ, tội danh giết mẹ này sẽ chụp lên đầu Thập Nương là chắc định. Tuy nơi này đều là thân quyến La gia, đều sẽ thật cẩn thận không cho người ngoài nắm được bính tóc, nhưng về sau đối với Thập Nương…… Chỉ sợ đều sẽ đứng xa mà nhìn.

Mọi người liền lẳng lặng ngồi như vậy, đợi ước chừng hai nén hương, có tiểu nha hoàn chạy vào:” Ngũ cô gia mang thầy thuốc đến.”

Các nữ quyến đều kéo đến đông gian.

Tứ Nương ngồi ở Lâm Song đại kháng đông gian, nhìn thấy Chu An Bình cùng thầy thuốc ra nhà giữa, lúc này mới đứng lên: “Ta đi nhìn một cái!”

Thập Nhất Nương gật đầu, cùng Tứ Nương đi nội thất.

Đại thái thái nằm ở trên giường, La Chấn Hưng ngơ ngác ngồi ở bên giường, Hứa mama cùng la Đại phu nhân, đều đứng ở phía sau La Chấn Hưng, Hứa mama lại cầm khăn mạt tử không ngừng lau khóe mắt.

“Thế nào?” Tứ Nương nhẹ giọng hỏi la Đại phu nhân,.

La Đại phu nhân, tiến đến, chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói:” Nói ăn thử trước một chén thuốc!”

Dùng dược từ chén từ chén, có thể thấy bệnh tình thực hung hiểm.

Tứ Nương cùng Thập Nhất Nương thần sắc ngưng trọng, đều không có nói chuyện.

La Đại phu nhân, liền thởi dài, nâng cao tinh thần đến nói: “Tất cả mọi người đến thính đường lí ngồi đi! Thời điểm cũng không sớm, ta cho nhóm bà tử dọn cơm. Nương bị như vậy cũng không là chuyện một sớm một chiều, mọi người ăn cơm rồi nói.” Nói xong, liền nhìn thoáng qua La Chấn Hưng.

La Chấn Hưng thần sắc ngây ngốc gật đầu:” Ăn cơm rồi nói!”

Tứ Nương cùng Thập Nhất Nương đều nhẹ nhàng thở dài, đi theo la Đại phu nhân, đi thính đường, ở tòa nhà ngang chỗ La Chấn Hưng trụ bày một bàn, ở đông gian bày một bàn.

Lúc ăn cơm, Thập Nương ngồi riêng một phương, những người khác đều ngồi ba phương khác. Vương Thừa Tổ thần sắc càng hoảng sợ.

Ăn xong cơm, Dư Di Thanh mới đem tin tức đại thái thái không tốt nói cho Đại lão gia, về phần vì sao không tốt thì không có nói.

Đại thái thái bệnh đã lâu, mọi người đối với việc bệnh của nàng lúc tốt lúc không đã tập thành thói quen. Đại lão gia cũng không hỏi nhiều, đi vào nhìn nhìn đại thái thái, còn an ủi mọi người:” Không có việc gì, không có việc gì. Uống mấy chén thuốc sẽ tốt.”

Lúc Đại lão gia nói lời này, La Chấn Hưng đang bón thuốc cho mẫu thân.

Đại thái thái răng nanh cắn chặt, như thế nào cũng không mở được.

La Đại phu nhân, vốn hầu hạ mẫu nhân, đi ra hướng tới Tứ Nương cùng Thập Nhất Nương đưa ánh mắt:” Chỉ sợ có chút không tốt. Tứ tiểu thư, cũng có bệnh trong người, không bằng đi về trước nghỉ ngơi một chút, lưu Thập nhất tiểu thư, ở trong này hầu hạ. Có việc gì, chúng ta lại cho ngươi đi báo tin cũng không muộn.”

” Ta chính là mỗi ngày uống ba chén thuốc không thể ngừng.” Tứ Nương trầm ngâm nói,” Ta trở về an bài xong lại đến.”

La Đại phu nhân, gật đầu, xoay người nhìn Dư Di Thanh, La Chấn Đạt, Chu An Bình, La phu nhân, Thất Nương thương lượng, lưu Dư Di Thanh cùng La Tam phu nhân, Chu An Bình ở trong này, mang theo La Chấn Đạt cùng Thất Nương đi.

Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi, Tiễn Minh, Ngũ Nương thương lượng.

Tiễn Minh cùng Ngũ Nương nhìn Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói:” Chúng ta đều lưu lại đi!”

Tiễn Minh nghe xong lập tức nói:” Chúng ta đây cũng lưu lại đi!”

” Ngũ tỷ đi về trước đi!” Thập Nhất Nương nói:” Còn có Hâm ca ở nhà!”

Nước mắt chảy xuôi, tiền bối thương hậu bối.

“Ta trở về!” Ngũ Nương nhìn liếc mắt một cái Tiễn Minh,”Sáng mai ta lại đến.”

Từ Lệnh Nghi gật đầu.

Thập Nhất Nương phân phó cho Hổ Phách trở về báo tin cho thái phu nhân, mang xiêm y cho Từ Lệnh Nghi cùng chính mình tắm rửa lại đây.

Từ Lệnh Nghi cùng Tiễn Minh đi chỗ Đại lão gia, Thập Nhất Nương xoay người đi nội thất.

Vén bức rèm lại nghĩ tới Thập Nương.

Nàng suy nghĩ một lát, đi đông gian.

Thập Nương đứng lên, dáng người thẳng tắp, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng: “Nàng còn không có chết sao?” Đáy mắt lại hiện lên một tia mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.