Thứ Nữ Công Lược

Chương 515: Chương 515: Tân nương (Thượng )




Edit: Leticia

Beta: Hạ Nụ cười của Từ Lệnh Nghi càng đậm, tung mình áp Thập Nhất Nương ở phía dưới: “Nàng còn dám oán trách!” , ánh mắt nóng rực lên.

Thập Nhất Nương nhấp miệng cười.

Từ Lệnh Nghi ngậm vành tai mượt mà của nàng, hơi thở có chút hỗn loạn, mút một lát.

Khi mà Thập Nhất Nương cho là hắn sẽ hành động thì hắn lại lật mình nằm ngửa ở một bên, thở thật dài một hơi.(Leti: Kiểu mỡ dâng miệng mèo rồi mà chỉ được nhìn mà ko được ăn, khổ thân anh Nghi =]]])

“Mau ngủ đi. . . . . .” Giọng nói có chút uể oải như đưa đám.

Thập Nhất Nương có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Hiểu lầm này, cần phải cởi bỏ mới được. Nếu không, cuộc sống lúc trước và sau này của Từ Lệnh Nghi có điều cố kỵ, thì cuộc sống trong khoảng giữa đó của nàng cũng có điều kiêng dè, hơn nữa thời gian hai người tình đầu ý hợp cũng không nhiều.

Nghĩ tới đây, nàng nhích tới gần.

Tuy Từ Lệnh Nghi không đẩy nàng ra, nhưng nhắm mắt lại, ý bảo mình muốn ngủ.

Thập Nhất Nương không khỏi cắn răng.

Từ Lệnh Nghi này, có đôi lúc lại không thể thỏa hiệp. . . . Trong lòng hiểu rõ, điều nàng thưởng thức nhất về hắn đúng là tính tự kiềm chế, rất có nguyên tắc.

Trên mặt đỏ bừng lên, gục ở đầu vai hắn: “Lúc thiếp mang thai Cẩn ca nhi . . .là giữa tháng!” , lời của nàng còn chưa dứt, Từ Lệnh Nghi đã mở mắt ra.

Ánh mắt nóng rực rơi vào trên mặt của nàng, nóng rực đến mức khiến nàng như bị kim châm khẽ đau nhói.

Nàng biết mặt mình lúc này khẳng định đã đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu, có chút bối rối nói nhỏ ở bên tai Từ Lệnh Nghi: “Mỗi người cũng không giống nhau . . . . . .”

Từ Lệnh Nghi trầm mặc trong chốc lát, giống như đang suy nghĩ tính thật giả trong lời nói của nàng.

Thời gian giống như thoáng cái bị kéo dài ra.

Đơn phương ôm cổ hắn, Thập Nhất Nương rất không được tự nhiên.

Giống như là nàng rất bất mãn, đang cầu xin hắn vậy.

Ý nghĩ trong đầu vừa hiện lên, Từ Lệnh Nghi đã “Ừ” nhẹ một tiếng, sau đó vỗ vỗ vào lưng nàng nói: “Ngủ đi.”

Bị cự tuyệt sao. . .

Thân thể Thập Nhất Nương cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi nhắm mắt lại lần nữa.

Thật sự bị cự tuyệt rồi!

Thập Nhất Nương vừa thẹn vừa giận. Cảm thấy người Từ Lệnh Nghi đột nhiên như đang có gai, khiến cho nàng vô cùng không thoải mái. Mà lúc này xoay người ngủ cũng không được, giống như mình thật sự đang khó chịu vậy. Mà mình cứ gục ở trên người hắn như vậy cũng không xong, thiếu đi cái ôm mạnh mẽ từ cánh tay của hắn, thì sẽ như thiếu đi loại cảm giác ngọt ngào hạnh phúc được người khác che chở bảo vệ.

Một hồi lâu nàng rón rén xoay người xuống giường, đi tới giường lớn gần cửa sổ bên cạnh rót cho mình một cốc nước ấm, nhìn đèn lồng đỏ thẫm đung đưa dưới mái hiên Tây Sương phòng bên ngoài cửa sổ, uống vài ngụm trà, tâm tình liền từ từ bình phục lại.

Sau này không bao giờ…làm loại chuyện mất mặt này nữa….

Suy nghĩ vừa hiện lên, thân thể chợt bay lên trời.

Nàng không khỏi hoảng sợ mà hô một tiếng.

Đã có người dán ở bên tai của nàng nhẹ giọng cười.

Phía ngoài truyền đến giọng nói vẫn còn tỉnh táo của nha hoàn Thu Vũ trực đêm: “Phu nhân, có chuyện gì vậy…?”

Ánh mắt quen thuộc, cái ôm ôn hòa ấm áp. . . . . ngoài Từ Lệnh Nghi còn có thể là ai?

Thập Nhất Nương trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi đi ngủ đi!”

Không đợi ở phía bên ngoài rèm vang lên tiếng bước chân rời đi của Thu Vũ, Từ Lệnh Nghi đã ôm nàng vòng qua bình phong, đi vào gian trong: “Sao lại tức giận lớn như vậy? Ta chỉ là nghĩ nghỉ một lát . . . nàng đã không kịp đợi rồi. . . .” , mỉm cười, trong giọng nói lộ ra chút ranh mãnh.

Từ Lệnh Nghi, vậy mà lại trêu chọc nàng!

Thập Nhất Nương thẹn thùng: “Hầu gia nói gì kỳ quái vậy. Thiếp chỉ là khát nước, đứng dậy uống chén trà mà thôi, Hầu gia vậy mà không kịp đợi, đuổi theo . . . .” Rốt cuộc vẫn không quen cùng hắn đùa bỡn như vậy, nói xong lời cuối cùng có chút không nói được nữa.

Từ Lệnh Nghi đặt nàng vào trong chăn mềm mại, đứng ở bên kháng cởi quần áo: “Ta không phải sợ nàng đi chỗ Chấn Hưng cáo trạng sao?” , lộ ra bả vai rộng, lồng ngực vạm vỡ.

Trong lòng Thập Nhất Nương dường như xẹt qua một cỗ tê dại.

Nàng quay mặt qua chỗ khác: “Hầu gia làm chuyện gì sai, mà sợ thiếp về nhà mẹ đẻ tố cáo?” , lời còn chưa dứt, đã bị Từ Lệnh Nghi đặt ở phía dưới.

“Nàng không phải nói ta ép buộc người nhà mẹ đẻ nàng sao??”, hắn ngưng mắt nhìn dung nhan nàng, chậm rãi phủ lên thân thể của nàng, không yên lòng nói thêm: “Ngộ nhỡ nàng chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, Chấn Hưng tới tìm ta tính sổ, ta chẳng phải sẽ gặp phiền toái sao…”

Đến mức tê tê dại dại cực nóng, khó nhịn!

“Thì ra là, Hầu gia sợ thiếp về nhà mẹ đẻ, khóc lóc kể lể!” , nàng uốn éo người, nhẹ nhàng thở hổn hển, ngấp ngứ không thành câu.

Từ Lệnh Nghi ở bên tai nàng thấp giọng cười: “Cho nên muốn giữ nàng lại. . . . . .” Từ từ tiến vào thân thể của nàng, “Tránh cho nàng trở về cáo trạng. . . .”

Chân mày Thập Nhất Nương cau lại, một hồi lâu mới giãn ra, cũng đã nói không ra lời.

Trong phòng vang lên âm thanh khẽ ngâm nga.

. . . . . .

Cuộc sống gia đình của Thập Nhất Nương diễn ra vô cùng đúng lịch, Từ Lệnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, sau đó quả nhiên hắn đã điều chỉnh thời gian lại. Thập Nhất Nương cũng yên lòng, còn thân mật với Từ Lệnh Nghi so với lúc trước còn nhiều thêm hai phần. Chỉ cần Từ Lệnh Nghi ở nhà ăn cơm, liền hỏi một chút về thực đơn. Có ngày còn sai mấy người Trúc Hương thu thập hòm xiểng của Từ Lệnh Nghi. Lúc này nàng mới phát hiện Từ Lệnh Nghi có rất nhiều quần áo, mà chỗ nào cũng có, không chỉ có ở Bán Nguyệt Phán, ở chỗ Thái phu nhân cũng có mấy hòm. Thường là mặc bộ quần áo mới đến mấy chỗ đó qua đêm, ngày hôm sau lại thay mặc quần áo cũ trở về. Lại cộng thêm mấy ngày nghỉ ở bên này, mấy bộ quần áo mới kia dần dần bị quên lãng, đến khi lấy ra, lại trở thành quần áo mới. Thập Nhất Nương định sửa sang lại toàn bộ quần áo mới của Từ Lệnh Nghi một lần, đặt vài bộ quần áo ở Bán Nguyệt Phán, vài bộ đặt ở chỗ Thái phu nhân, lại đặt vài bộ ở chính phòng, còn để vài bộ quần áo ở chỗ Văn di nương và Kiều di nương. Dặn Ngọc Mai chuyên làm quần áo cho Từ Lệnh Nghi thật cẩn thận. Bận rộn như vậy đã đến đầu tháng tám, thời điểm Tết Trung Thu.

Ma ma đi Đại Giác Tự đưa tiền dầu đèn trở lại bẩm: “Hiện giờ Dương di nương gọi là Kính Không. Ở trong viện của sư phụ trụ trì phụ trách chăm sóc hoa và cây cảnh. Nghe nói nô tỳ tìm sư phụ Kính Không, những tiểu ni cô rất nhiệt tình dẫn nô tỳ đi. Dương di nương ở chung một phòng với một tiểu ni cô khác, ở phía nam bắc, trươc cửa ra vào trồng một gốc cây hương xuân to bằng miệng chén, nhìn cuộc sống trôi qua cũng thoải mái. Phu nhân không cần phải lo lắng đâu ạ!”

Lấy năng lực và thủ đoạn của Dương thị, tới chỗ nào cũng có thể vượt qua ngày tốt lành!

Thập Nhất Nương cười cười, sai Thu Vũ thưởng cho ma ma kia mấy khối bạc vụn, rồi cho bà ta lui.

Qua Tết Trung Thu, bên ngõ Cung Huyền có tin tức tới, nói La Đại phu nhân ngày mười một tháng bảy sinh được một tiểu thiếu gia, mẹ con bình an.

Tới đưa tin chính là vợ nhũ huynh Hàng Lục của La Đại phu nhân.

(*)Vợ nhũ huynh: con dâu của nhũ nương (vú nuôi), con trai của nhũ nương gọi là nhũ huynh.

La Chấn Hưng tới Yên Kinh, La Đại phu nhân phái nhũ huynh Hàng Lục và Hàng Cửu theo hầu La Chấn Hưng. Sau khi vợ chồng La Chấn Thanh và Lục di nương, Anh Nương trở về Dư Hàng, Hàng Lục tiếp quản các công việc vặt ở ngõ Cung Huyền.

“Đại ca phái người nào trở lại Dư Hàng đưa tin?” , Thập Nhất Nương gọi Hàng Lục tức phụ tới hỏi, “Ta cũng không tiện đi gặp mặt cháu trai, ngươi giúp ta mang vài thứ đi qua nhé!”

Hàng Lục tức phụ nửa ngồi ở trên ghế nhỏ ở trước kháng, nghe vậy lập tức đứng lên nói: “Bẩm Thập Nhất cô phu nhân, Đại phu nhân viết thư về nhờ Nhị thiếu gia đặt tên cho. Đại gia nói, chờ người nghĩ kỹ tên rồi sẽ phái em trai chồng nhà nô tỳ trở về Dư Hàng. Thời gian cụ thể còn chưa quyết định. Nếu Thập Nhất cô phu nhân muốn tặng đồ tới, vậy thì cô phu nhân hãy đưa đồ vật đã chuẩn bị xong đi rồi nô tỳ tới mang về là được ạ.”

Thật là một người rất biết nói chuyện.

Thập Nhất Nương sai Trúc Hương mang những thứ đã chuẩn bị xong như khóa trường mệnh bằng vàng ròng… đưa cho Hàng Lục tức phụ, những đồ này lúc trước nàng đã tính toán, đã sớm chuẩn bị xong xuôi.

Muốn hỏi tình hình cháu trai một chút, đáng tiếc Hàng Lục tức phụ cũng chỉ là nghe nói, lại muốn hỏi mấy ngày gần đây La Chấn Hưng như thế nào một chút, rồi nghĩ tới đại ca đã có tiểu thiếp chăm sóc, hỏi cái này hơi dư thừa.

Đang định để Hàng Lục tức phụ lui ra, thì Hoàng Tam phu nhân tới.

Thập Nhất Nương vội vàng nghênh đón, mời nàng vào trong nhà uống canh đậu xanh ướp lạnh.

Hoàng Tam phu nhân bưng chén sứ thanh hoa nhỏ cười khổ: “Bên Phương gia đã đưa tân nương lên đường bằng thuyền, chân chính mười dặm hồng trang. Lần này Tam phu nhân nhà các muội giảm được một số tiền lớn rồi nhé. Nhưng mà, ra ra vào vào, giương mắt nhìn lên tất cả đều là đồ cưới của con dâu, ta không biết vị Tam tẩu này của muội sao lại có thể hạ được quyết tâm mà hưởng dụng. . . . .”

Phương gia so với tưởng tượng của Tam phu nhân còn hào phóng hơn. Toàn bộ tòa nhà ở bên ngõ Tam Tỉnh đều được tính toán đo đạc trước, nghe nói phòng tân hôn là ở phủ Vĩnh Bình Hầu, cũng phái người tới đo đạc.

Thái phu nhân nghe xong cũng còn cau mày, Thập Nhất Nương tất nhiên cũng không nên nói gì. Đành bất đắc dĩ nói: “Tỷ tỷ đến là muốn bàn với Tam tẩu chuyện đón thuyền cưới sao?”

Hoàng Tam phu nhân cũng biết Thập Nhất Nương không tiện bàn luận chuyện này, chỉ là muốn tìm người oán trách một chút thôi, tuy cửa hôn sự này thành, nhưng ngày nào đó có người khác nghị luận, còn tưởng rằng là họ, những người làm mai muốn đồ cưới, mặt mũi của mình có thể bị mất hết. Mình chỉ là đi tới chỗ Thập Nhất Nương phàn nàn thôi.

“Phương gia có ý là muốn cho tân nương trực tiếp được nâng vào phủ.” , Hoàng Tam phu nhân cũng không hề nói chuyện này nữa, cười nói, “Ta cảm thấy được như vậy cũng tốt. Nhiều đồ cưới như vậy, nếu như làm theo lời đã bàn lúc trước là đến ở biệt viện của Lưu thị lang trước, ngày sau mới gả vào phủ, tới tới lui lui, phải thưởng hai lần tiền lì xì cho người khiêng kiệu không nói làm gì, hơn nữa còn dễ dàng mất đồ cưới hoặc là bị người tiện tay cầm đi.”

“Tỷ tỷ làm việc này có kinh nghiệm.” , Thập Nhất Nương cười nói, “Nghe tỷ tỷ đương nhiên sẽ không sai.”

Hoàng Tam phu nhân thở dài, cười nói: “Đáng tiếc không phải là muội làm mẹ chồng. Bằng không, bà mối như ta đây cũng dễ dàng.”

Thập Nhất Nương cười phụ họa theo một hồi.

Hoàng Tam phu nhân nói đến Từ Tự Dụ: “Sau khi trừ phục, hẳn là sẽ nói đến hôn sự phải không?”

“Vâng!” , Thập Nhất Nương nói, “Chẳng qua là Dụ ca nhi chưa có công danh trong người, hôn sự khó mà nói.” ,

Hoàng Tam phu nhân gật đầu: “Đúng là có chút làm khó. Lại là con trai lớn mà Thế tử cũng chỉ cách thằng bé mấy tuổi. Gia sản keo kiệt một chút, thì các ngươi chướng mắt. Gia sản phong phú giàu có, lại cảm thấy tình cảnh của Dụ ca nhi khó khăn hơn chút ít. Nếu có công danh trong người, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Hai người nói chuyện phiếm một lát, rồi Hoàng Tam phu nhân đi chỗ Tam phu nhân.

Tam phu nhân không đồng ý.

Đưa gả không thể đi trùng đường, trước đến biệt viện của Lưu thị lang, đến lúc đó sẽ đi qua hết kinh thành Yên Kinh một chuyến, mọi người đều biết đồ cưới của con dâu trưởng nhà mình có bao nhiêu phong phú, có bao nhiêu dày, đến lúc làm mai cho con thứ, sống lưng cũng thẳng hơn một chút.

Hoàng Tam phu nhân không khỏi cau mày: “Các tỷ sau này là thông gia, cần thông cảm cho nhau mới phải. Phương gia gả cô nương này, nói đúng ra là chuẩn bị dùng một vạn lượng bạc, hôm nay chỉ sợ đã xuất ra hai vạn lượng rồi. . . .”

Không đợi Hoàng Tam phu nhân nói xong, Tam phu nhân cười nói: “Chín mươi chín bước đều đi tới một trăm bước. Cũng không kém một bước này.” Trong giọng nói có mấy phần đắc ý.

Hoàng Tam phu nhân chán nản, đi chào từ biệt Thái phu nhân, nói giản lược qua vấn đề này.

Tiễn Hoàng Tam phu nhân, Thái phu nhân đã kêu Tam phu nhân đến, “Hôn sự của Cần ca nhi không đến một tháng nữa là tới, bên kia con đã chuẩn bị ra sao?”

Thái phu nhân vẫn chẳng quan tâm, Tam phu nhân nói thầm trong lòng. Hôm nay thấy Thái phu nhân mở miệng, vội vàng cười nói: “Tường nhà bên ngõ Tam Tỉnh cũng đã quét sơn lại rồi, nước sơn cũng lên màu. Tất cả rèm, màn của một năm bốn mùa cũng chuẩn bị đầy đủ. Không ngờ mấy năm nay con không ở nhà, tiền công, con cũng lường trước tất cả đều tăng, cứ như vậy mà vứt đi hai ngàn lượng bạc, vang cũng không thấy vang một tiếng, bỏ tất cả tiền trong tay còn ra cũng còn chưa đủ. Nên đang chờ Tam gia lấy tiền trở về để quét sơn ở phòng tân hôn bên này ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.