Edit: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt
“Cái này còn phải hỏi!” Nhị phu nhân nói, “nhất định là Phúc Thành
công chúa đó sợ Hoàng thượng hạ chỉ. Sau đó an trí nữ nhi Dương thị
không tốt, vì vậy mới giựt dây Hoàng thượng lấy danh nghĩa Thái hậu hạ ý chỉ. Vừa vặn đúng dịp Hoàng thượng băn khoăn hạ chỉ ban thiếp không hợp lễ nghi bị thế nhân chê cười, cũng mượn nước đẩy thuyền, sai bọn thái
giám Từ Ninh Cung giúp truyền chỉ.”
Thập Nhất Nương và thái phu nhân nghe xong liền nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu: “Từ xưa tới nay Hoàng thượng hạ chỉ, chỉ có ban hôn nào có ban thưởng thiếp ? Hoàng thượng vốn chỉ là tính toán
khẩu dụ thôi, là Phúc Thành công chúa lo sợ rằng chậm trễ sinh biến, lại sinh ra sóng lớn gì đó, nên vội vã mang chuyện ấy định xuống. Thái hậu
sợ hai nhà chúng ta không tuân thủ hứa hẹn, muốn lấy ý chỉ ước thúc trói buộc hai nhà. Vì vậy liền thuận theo Kiến Ninh hầu và Thọ Xương bá tính toán, sai thái giám Từ Ninh Cung truyền chỉ, liền đem chuyện này quyết
định ngay tại chỗ.
“Ta nói mà, làm sao có thể trong lúc ban đêm lại hạ chỉ, nội dung còn bất luân bất loại (không giống với lẽ thường), giống như sắc phong nội
mệnh phụ (chính thê) vậy.” Thái phu nhân nói, “hóa ra là xảy ra chuyện
như thế.” Sau đó ân cần hỏi Từ Lệnh Nghi: “Con thế nào mà giờ này mới
về?”
“Sau khi Hoàng thượng ở Từ Ninh Cung hầu bệnh (ý là hầu hạ thái hậu
bị ngã bệnh), chúng con cũng ở một bên hầu hạ. Sau đó Hoàng hậu nương
nương tới, Phúc Thành công chúa ở Từ Ninh Cung phụng bồi Hoàng hậu nương nương, chúng con cùng Hoàng thượng đi Càn Thanh Cung. Hoàng Thượng
thưởng một bữa ăn khuya. Bởi vì trong cung đã khóa cửa cung, chúng con
liền ở phòng khách nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau Hoàng thượng lại sai thái giám truyền con cùng Sĩ Tranh đến Càn Thanh Cung nói chuyện. Chúng con vẫn đợi đến khi Hoàng thượng hạ triều, nói chuyện một hồi mới trở
về.”
Thái phu nhân nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng đã nói những gì?”
“Cũng không nói gì hết.” Từ Lệnh Nghi kín đáo nói, “Hoàng thượng chỉ
nói mình phụng dưỡng Thái hậu đã nhiều năm, sau khi Thái hậu trăm tuổi
dù không thể gọi tên úy là ‘Nhân’, như thế nào cũng phải gọi úy một chữ
‘Hiếu’!”
Đây cũng chính là tâm ý của Hoàng Thượng đối với Thái hậu tôn kính có thừa. Và đó cũng chính là nguyên nhân đối với Kiến Ninh hầu, Thọ Xương
bá có nhiều nhẫn nhịn !
Thập Nhất Nương ngẫm nghĩ.
Bất kể năm đó đã xảy ra những chuyện gì, trong mắt người đời, Thái
hậu đối với Hoàng thượng có ơn tri ngộ. Nếu như năm đó không phải Thái
hậu khắp nơi chu toàn, Tiên đế cũng sẽ không lập Hoàng thượng làm Thái
tử. Bây giờ Thái hậu tuổi tác đã cao, lại đúng lúc lâm trọng bệnh, đúng
như một trăm bước đã đi đến chín mươi chín tuổi. Hoàng thượng nhất định
không muốn vì nhỏ mất lớn, mà ở trước mắt cuối cùng này nếu để cho Thái
hậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trên lưng sẽ mang danh “Bất hiếu”.
Thái phu nhân nghe vậy sắc mặt thả lỏng: “Nếu đã không muốn hạ thánh
chỉ mà dùng ý chỉ, lại nói ra những lời như vậy. Ta cũng an tâm rồi!”
Ý tứ của Hoàng thượng rất rõ ràng. Chỉ cần Thái hậu còn sống, có một
số chuyện sẽ phải cố gắng chú ý lo liệu một chút. Ngược lại, nếu Thái
hậu mất rồi thì……
Xem ra, theo như tình hình hiện nay, chỉ cần Thái hậu sống một ngày, Dương thị này sẽ cần phải kính một ngày
Nhưng trong dân gian có câu, “loan loan biển đam lao” (1). Thái hậu
bệnh đã hơn nửa năm rồi, ngay cả Phúc Thành công chúa ở điện Phụng Tiên
nói những lời kia cũng chỉ khiến Thái hậu “hữu kinh vô hiểm” (2), người
nào lại dám chắc chắn rằng Thái hậu sẽ không “ người gặp chuyện tốt tinh thần sảng khoái” (3), sống thêm ba năm có khi là năm năm nữa đây!
Thập Nhất Nương trong lòng oán thầm. Dứt khoát trực tiếp hỏi thái phu nhân: “Nương, người xem nghi lễ nạp thiếp này nên làm thế nào mới thỏa
đáng đây?”
“Làm thế nào nhỉ?” Thái phu nhân cười nhàn nhạt một tiếng, “Nếu là
nạp thiếp, hiển nhiên là cứ dựa theo nghi lễ nạp thiếp mà làm thôi. Có
gì đâu mà cần bàn bạc!” Trong khẩu khí mang theo mấy phần xem thường,
“Khi cưới Kiều di nương có khoản mục gì thì bây giờ cưới Dương thị nữ
nhi có khoản mục đó.” Sau đó nói, “lão Tứ vừa mới từ trong cung về, các
con trước tiên về phòng ăn cơm đi! Ta ở bên này không cần hầu hạ. Buổi
chiều chúng ta bàn bạc rồi quyết định về việc mở yến ngày mùng ba tháng
ba.”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy thì đứng lên: “Vậy chúng con về trước đây!”
Thái phu nhân gật đầu, từ ái nói: “Mau về đi!”
Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi cáo biệt thái phu nhân, quay về phòng.
Từ Lệnh Nghi nằm nghiêng trên giường nói: “Nàng làm cho ta một bát mỳ thập cẩm là được rồi. Hay là đầu giờ mão ăn bát cháo cũng được.” Lúc
này đã là đầu buổi trưa, ước chừng đói bụng chỉ muốn ăn chút đồ có nước. Nói xong lại nói thêm: “Chính là loại mỳ thập cẩm lần trước ta sinh
thần đã ăn đó.”
Mỳ là do Thập Nhất Nương tự tay làm, khi nhào nặn cho thêm chút dầu
mỡ, dùng xương bò, xương gà, xương vịt hầm làm canh, thêm mấy sợi măng
đông, nấm hương, mầm đậu tương, thịt thái Hồ La Ti. Rất bình thường.
Nhưng thắng lợi ở chỗ nước canh thanh mát dịu nhẹ, mỳ sợi tươi ngon mềm
mà không nhũn.
“Vậy Hầu gia nằm chờ một lát!” Thập Nhất Nương tiện tay đem chăn lụa
mỏng Triêu Dương Đan Phượng đỏ thẫm bên cạnh đắp cho Từ Lệnh Nghi. “Nấu
mỳ xong sẽ gọi ngài!”
Từ Lệnh Nghi gật đầu.
Thập Nhất Nương đi đến phòng bếp nhỏ, tự tay làm bát mỳ thập cẩm rồi bưng vào trong phòng.
Từ Lệnh Nghi nghiêng đầu, ngủ say. Vẻ mặt an tĩnh, đôi lông mày thanh tĩnh khác với khi nghiêm túc, cảm giác dường như trẻ ra mấy tuổi.
Thập Nhất Nương do dự chốc lát, Từ Lệnh Nghi đã mở mắt, thần sắc mấy phần tỉnh táo ngồi dậy.
“Ngửi được mùi thơm!”
Thập Nhất Nương mỉm cười bê khay hoa hải đường được sơn đỏ đặt trên
bàn trước mặt Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia ăn một chút rồi đi nghỉ!”
Từ Lệnh Nghi cầm đũa lên nói: “Nàng cũng ăn một chút đi!”
Thập Nhất Nương không thích ăn mỳ, uyển chuyển nói: “Thiếp vẫn chưa đói, đợi lát nữa sẽ ăn.”
Từ Lệnh Nghi cũng không miễn cưỡng nàng, giống như lần trước, hắn ăn liền ba bát mới buông đũa.
Thập Nhất Nương hầu hạ Từ Lệnh Nghi rửa mặt rồi nghỉ ngơi, lúc này mới đi Tây phòng, phân phòng Hổ Phách tra sổ sách năm đó.
Gọi bọn tiểu nha hoàn bày cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Hổ Phách cầm sổ sách tới bẩm báo: “… giường
chiếu, chăn đệm, màn che, đồ đựng đèn hoa (đèn nến đốt trong tân hôn),
tổng công hao phí hết ba trăm lượng bạc. Mời bốn bàn tiệc, tiêu tốn hết
hai trăm lượng bạc.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Không ngờ nạp Kiều Liên Phòng tổng cộng chi phí hết năm trăm lượng
bạc, trong khi đó khoản chi cho bàn tiệc đã chiếm hai phần năm rồi.
Những ngày này Hổ Phách đi theo Thập Nhất Nương, làm việc đã có tính
chủ động, cũng không giống như trước đây, phân phó cái gì thì làm cái
đó. Nàng nghĩ Hầu gia chân trước vào nhà, chân sau liền cùng Thập Nhất
Nương đi đến chỗ thái phu nhân, hơn nữa là đi bàn chuyện nạp Dương thị
nữ vào cửa. Mà Thập Nhất Nương quay về liền tra sổ sách khi nạp Kiều
Liên Phòng, tám chín phần cùng Dương thị nữ có liên quan. Vì vậy cũng
thuận tiện mang mang theo sổ sách khi nạp Văn di nương để kiểm tra.
“….Của Văn di nương là, giường chiếu, chăn đệm, màn trướng, tổng cộng hết năm trăm lượng bạc. Cũng mời bốn bàn tiệc, hết một trăm sáu mươi
lượng bạc.” Hổ Phách bổ sung thêm, “Nô tỳ vừa hỏi Tống ma ma. Tống ma ma nói, ban đầu khi Văn di nương vào cửa, Đại trưởng cô nhà chúng ta đã
thưởng một dây buộc tóc bằng vàng gắn nam châu ( ngọc nam châu), một đôi trâm vàng gắn thanh thạch (đá xanh), một đôi một vòng tay vàng, tổng
trị giá hơn ba trăm lượng bạc. Thời điểm Kiều di nương tiến cửa, Đại
trưởng cô chỉ thưởng cho một đôi thúy hoa phỉ thúy, trị giá ba trăm mười bảy lượng bạc.”
Thập Nhất Nương vừa nghe, trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Sai Hổ Phách đi mời Bạch tổng quản đến, sau đó cúi đầu đem danh sách
khách mời mùng ba tháng ba bên này của mình muốn mời tới viết một phần.
Vừa dứt nụ cười, Bạch tổng quản cũng đến.
“…. Ngày tốt được quyết định vào ngày mười hai tháng ba.” Thập Nhất
Nương mở lời nói, “ngày hôm đó chớp mắt đã đến rồi. có một số việc cần
chuẩn bị sớm một chút mới được.”
Bạch tổng quản khẽ khom người, nghiêm túc nói: “Thỉnh phu nhân phân phó.”
“Tân phòng thì bố trí ở phòng cũ, vốn trước đây là phòng của Nhị
thiếu gia là được rồi. Thừa dịp hai ngày đẹp trời này, ngươi tìm người
đến dọn dẹp quét vôi một chút. Về phần nghi lễ, khoản mục, thì chiếu
theo khi Kiều di nương vào cửa mà làm.” Thập Nhất Nương vừa nói, nhìn
sang Hổ Phách bên cạnh, “Đến lúc đó người mang sổ sách năm đó chép lại
một bản đưa cho Bạch tổng quản, Bạch tổng quản cũng chiếu theo đó mà sai người đặt mua cho tốt.”
Ánh mắt Bạch tổng quản ngưng đọng lại.
Ông là lão nhân trong phủ, Văn di nương vào cửa tốn bao nhiêu tiền,
Kiều Liên Phòng vào cửa tốn bao tiền, ông như thế nào lại không có ấn
tượng đây.
Thế nhưng Hổ Phách chỉ cảm thấy vui vẻ.
Dương thị nữ kia là do Thái hậu ban cho, lại không biết là người có
tính nết thế nào. Nếu Hầu gia một mực cấp thể diện cho Dương thị nữ, chỉ sợ Thập Nhất Nương sẽ rơi vào thế yếu.
Hổ Phách cười nói “Vâng”, cùng Bạch tổng quản lui xuống mang sổ sách đi sao chép.
Thập Nhất Nương đứng dậy chuẩn bị đi đến chỗ thái phu nhân
Thì Kiều Liên Phòng cầu kiến.
Nàng ấy mặc một áo khoác nhỏ màu xanh lá liễu được may từ lụa Hàng
Châu, váy trắng. Mái tóc được chải chỉnh tề vấn thành búi, trên đầu cài
ngân châm liên hoa (hoa sen), nhìn qua nhẹ nhàng mà khoan khoái, văn nhã hào phóng.
Thập Nhất Nương có chút giật mình.
Giống như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Kiều Liên Phòng ăn mặc mộc mạc như vậy.
Kiều Liên Phòng hành lễ Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương sai tiểu nha hoàn bê ghế gấm cho nàng ấy ngồi.
Kiều Liên Phòng cười nói cảm tạ, nửa ngồi trên ghế gấm, lại nhìn giấy viết thư bên tay Thập Nhất Nương một cái, nói: “Phu nhân vẫn đang bận
rộn việc mở yến ngày mùng ba tháng ba sao? Vậy mấy ngày này chẳng phải
là rất bận hay sao?”
Là ám chỉ nàng vừa phải bận mở yến ngày mùng ba tháng ba, vừa phải bận việc Dương thị vào cửa sao?
“Vẫn tốt!” Thập Nhất Nương nói, “đều là có lệ cũ mà theo thôi. Chiếu theo đó mà làm việc là được rồi!”
Kiều Liên Phòng nghe xong thì cười nói: “Phu nhân là người thông tuệ, cái gì mới nhìn qua liền hiểu, vì vậy khởi sự xử lý công chuyện hiệu
quả gấp bội. Không giống như nô tỳ, làm cái gì cũng đều lóng ngóng vụng
về không được tốt.”
“Kiều di nương quá khiêm tốn rồi.” Thập Nhất Nương nhìn điệu bộ nàng
ta cùng mình nói chuyện, không khỏi âm thầm khó hiểu mục đích của nàng
ta.
“Đây cũng phải nô tỳ khiêm tốn.” Kiều Liên Phòng cười nói, “Mùng ba
tháng ba hàng năm đều có nhiều công khanh phu nhân đến làm khách thế
kia. Không chỉ muốn cùng các nàng ấy hàn huyên, còn muốn an bài gánh hát diễn hí khúc, món ăn trong yến tiệc, trà nước…. suy nghĩ một chút đều
khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng phu nhân lại dễ dàng đem mọi
việc sắp đặt làm xong đâu vào đấy.”
Nàng ta thế nhưng lại có thể dùng loại giọng điệu nhẹ nhàng này nói tới chuyện mở yến mùng ba tháng ba!
Thập Nhất Nương cảm thấy có chút khác thường.
Chẳng qua là còn không có đợi Thập Nhất Nương mở miệng nói chuyện,
sắc mặt Kiều Liên Phòng đã tối sầm lại, khẽ cúi thấp đầu xuống nói: “Bây giờ ngẫm nghĩ một chút, đúng là vận mệnh trêu ngươi.” Thanh âm của nàng ta có chút trầm xuống, “những người trên xuân yến năm đó đều đã đường
ai nấy đi cả rồi!”
Hiện tại nói những lời này có ích lợi gì?
Chẳng lẽ còn có thể thay đổi được gì hay sao?
Sẽ chỉ khiến nhân sinh (đời người) sinh ra cảnh còn người mất, thương cảm thế sự vô thường mà thôi!
Thập Nhất Nương cảm thấy mình cùng Kiều Liên Phòng không thể có chung tiếng nói. Nàng bưng chén trà uống một ngụm rồi nói: “Kiều di nương tìm ta có việc gì sao?”
“Không có ạ, không có ạ”. Kiều Liên Phòng nghe vậy thì ngẩng đầu lên, có chút cười khổ, “nô tỳ thấy Văn di nương toàn tâm toàn ý giúp Đại
tiểu thư chuẩn bị của hồi môn, Tần di nương một mặt thì làm y phục mùa
hè cho Ngũ thiếu gia, một mặt còn muốn tranh thủ thời gian làm ít đồ
điểm tâm cho Nhị thiếu gia ăn. Chỉ có nô tỳ nhàn rỗi, liền nghĩ đi xem
phu nhân ở bên này có gì muốn nô tỳ giúp hay không. Thế nhưng không nghĩ tới vừa mới mở lời đã nhắc đến chuyện cũ.” Kiều Liên Phòng vừa nói, vừa thở dài một hơi, “phu nhân, nói đến nô tỳ cùng người cũng coi như là có nhân duyên. Nô tỳ cũng liền cùng phu nhân mà nói những lời tâm huyết (
nói thật lòng)! Khi ấy phu nhân tuy rằng ở khuê phòng, nhưng chắc hẳn
cũng từng nghe qua. Sau khi lệnh tỷ qua đời (1), Thái hậu từng muốn đem
trưởng nữ của Kiến Ninh hầu gả cho Hầu gia làm chính thê. Chỉ là Hầu gia đã đáp ứng lệnh tỷ, muốn từ trong La gia chon một người làm kế thất
(2), lúc này cự tuyệt Thái hậu. Vì chuyện này, Thái hậu vẫn luôn không
vui. Thật không ngờ, cuối cùng Thái hậu vẫn an bài được một Dương thị nữ vào cửa. Từ xưa tới nay, ý chỉ chỉ có ban hôn, nào có thưởng thiếp. Phu nhân người vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Nghe nói Tiên đế cũng từng đem tú nữ ban thưởng cho công thần, bởi thế mà có chuyện sau khi
chính thê mất, tú nữ được lên làm phù chính (3), thậm chí là lên làm cáo mệnh (4).”