Từ ngõ Cung Huyền trở về, Thập Nhất Nương ở trong nhà nghỉ ngơi một
ngày, mùng bốn bắt đầu đi theo Từ Lệnh Nghi chúc tết. Đầu tiên đi tới
chỗ Tôn lão Hầu gia ở ngõ Hồng Đăng, sau đó đến phủ Thuận vương phủ, lại còn phủ Phúc Thành công chúa, phủ Vĩnh Xương Hầu, phủ Uy Bắc Hầu, phủ
Định Quốc công, phủ đệ của Vương Lệ. . . . . . Trừ lúc đến phủ Vĩnh
Xương Hầu, Vĩnh Xương hầu kéo Từ Lệnh Nghi vào trong thư phòng nói
chuyện cho tới tận buổi trưa mới đi ra, thì những phủ đệ khác cũng là đi chào hỏi, ăn bữa cơm rồi trở về phủ nhà mình.
Kế tiếp là lễ trăm ngày của Cẩn ca nhi. Sau lại có nhóm người Chu phu nhân, Hoàng Tam phu nhân, Lâm Đại phu nhân tới chúc tết. Thập Nhất
Nương ở bên trong viện thiết rượu yến chiêu đãi, Từ Lệnh Nghi thì ở tại
ngoại viện chiêu đãi đồng liêu tới chúc tết, thuộc hạ cùng bằng hữu cũ
trước đây, những nữ quyến nhà ai đi cùng, thì đến nội viện chiêu đãi.
Luôn bận bịu như vậy đến qua Tết Nguyên Tiêu, mới yên tĩnh trở lại.
Trong phủ lại bắt đầu may váy áo mùa xuân.
Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi tụ cùng một chỗ thảo luận kiểu dáng của váy áo mùa xuân, thỉnh thoảng còn mời Phạm sư phó vào phủ thảo
luận. Thỉnh thoảng một ngày Tú Liên, Ngọc Mai phải chạy đến phòng may
thêu của bốn năm phủ, truyền lời hoặc là truyền người. Bị hai người ảnh hưởng, chính viện đột nhiên náo nhiệt lên. Một số nha hoàn, bà tử khéo
tay cũng bắt đầu bỏ chút thời gian ở trên xiêm y, hoặc ở trên vạt áo
thêu hoa văn, hoặc buột thêm dây lụa màu hồng hồng đỏ đỏ để buột tóc. . . . . . Khi làn gió thổi ở trên người không còn mang theo lạnh lẻo, xiêm y của mọi người càng ngày càng mỏng, chính viện cũng bắt đầu tràn ngập
một bầu không khí thong dong thái bình và thịnh vượng.
Vừa lúc đó, Hổ Phách cũng đã có thai.
“Ta đang lo lắng chuyện này, ” Thập Nhất Nương cười nói, “Nếu như còn chưa có động tĩnh nữa, ta sẽ không nhịn được mà đi hỏi ngay mất.”
Tân Cúc dẫn cậu con trai Trường An tới vấn an Thập Nhất Nương, nghe
thế thì cười không ngừng: “Nghĩ là tết nhất phu nhân bận rộn, nên không
đến. Không nghĩ tới vào phủ đã nghe đến tin tức tốt này.”
Thập Nhất Nương cười xoa đầu Trường An đang biết điều ngồi ở trên đùi mẫu thân ăn bánh xốp, phân phó Thu Vũ: “Bảo Cố ma ma bế Lục thiếu gia
tới cho Tân Cúc xem một chút đi!”
Tân Cúc nhanh chóng nói “Không dám ạ!” , Thu Vũ biết Tân Cúc ở trước
mặt Thập Nhất Nương là người đặc biệt , nên cười đi truyền Cố ma ma đến .
“Lục thiếu gia lớn lên thật là đẹp trai!” Tân Cúc cẩn thận ôm vào trong ngực, không nhịn được mà khen ngợi.
“Lúc mới sinh ra còn hồng hồng , tất cả mọi người đều nói giống Hầu
gia, ta thì không nhìn ra .” Thập Nhất Nương cười nói, “Mấy ngày nay dần dần nảy nở rồi, người cũng trắng nõn hơn, ta thấy bộ dạng cũng coi như rất đoan chính .”
Tân Cúc nhịn không được liền cười to.
Làm Cẩn ca nhi bị đánh thức.
Mở hai mắt to tròn nhìn.
Tân Cúc biết Cẩn ca nhi muốn đi tiểu.
“Từ trước giờ ăn xong rồi ngủ, ngủ dậyrồi ăn, ta lo lắng thằng bé có
nhìn thấy gì được không, có nghe được gì không đây?.” Cố ma ma bế Cẩn
ca nhi đi bú sữa, Thập Nhất Nương nói, “Hiện tại thì tốt rồi, tỉnh sẽ
ngủ, ngủ một hồi liền tỉnh. Ta nghe Điền ma ma nói, trẻ con lớn lên
giống Cẩn ca nhi thế kia, một ngày ít nhất phải ngủ mười một canh giờ,
cũng không biết thằng bé làm sao lại có tinh lực* tốt như vậy.”
(*)tinh thần và thể lực.
“Trẻ nhỏ không bàn về chuyện béo gầy, quan trọng nhất chính là tinh
lực tốt.” Nói đến trẻ nhỏ, Tân Cúc có kinh nghiệm hơn Thập Nhất Nương,
“Tinh lực tốt rồi, làm việc gì cũng đều nhạy bén, người cũng thông
minh. . . . . . Lục thiếu gia sau này nhất định rất thông minh.”
Hai người bên này vẫn đang nói chuyện, thì bên kia có tiểu nha hoàn chạy đến chỗ Văn di nương.
“Di nương, di nương, Tân Cúc tới.”
Văn di nương nghe xong tinh thần phấn chấn, sai Đông Hồng thưởng vai
xu tiền đồng cho tiểu nha hoàn, sau đó lẩm bẩm: “Đầu tiên là Hổ Phách có thai, hiện tại Tân Cúc lại tới vấn an phu nhân. . . . . . Phu nhân tâm tình hẳn là rất tốt.” Văn di nương vừa nói, hai đầu lông mày toát vẻ
kiên quyết, “Không có cơ hội nào tốt hơn như bây giờ. Vậy thì hôm nay đi thôi!.” Sau đó đứng dậy, “Đông Hồng, ngươi tìm cây trâm vàng trong hộp
kính của ta mang ra đây. Chúng ta đi đến chỗ phu nhân.”
Đông Hồng lên tiếng đi tìm.
Lúc Văn di nương đến chính phòng, Thập Nhất Nương cùng Tân Cúc, một
người ngồi ở trên kháng, một người ngồi ở bên kháng, đang chơi đùa với
Cẩn ca nhi.
“ Ôi!” Văn di nương cười nói, “Hôm nay thật là đúng lúc. Không nghĩ
tới gặp được vợ của Vạn Đại Hiển. Chúng ta đã lâu không gặp rồi, ngươi
có khỏe không?” Lại nhìn Trường An ngồi ở bên cạnh Thập Nhất Nương, “Đây là Trường An sao? Không nghĩ tới lớn như vậy rồi.” Vừa nói, vừa tiến
lên nắm tay cậu bé, “Để ta nhìn xem, giống người nào nhiều hơn nào?”
Nghiêm túc đánh giá một cái, rồi cười nói với Tân Cúc, “Sao ta nhìn thế
nào cũng đều giống ngươi nhỉ?.”
“Văn di nương.” Tân Cúc bước lên phía trước hành Lễ, cười nói, “Ai cũng đều nói giống dân phụ mà.”
“Con trai giống như nương có cơm ăn.” Văn di nương lời vừa ra khỏi
miệng là biết mình lỡ lời—— Cẩn ca nhi lớn lên giống Từ Lệnh Nghi. Bèn
nhanh chóng dời đi đề tài: “Hôm nay tới gấp, cũng không nghĩ ngươi đang ở đây.” Vừa nói, vừa lấy cây trâm vàng ròng ra, “Hiện tại vẫn còn đang
tháng giêng, cái này thưởng cho ngươi.”
Tân Cúc rất bất ngờ, nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Kể từ mùng một, Từ Lệnh Nghi một mình đi nói chuyện với Văn di nương
xong, tuy Từ Lệnh Nghi không còn một mình gặp Văn di nương nữa, nhưng
Văn di nương thì lại ngày ngày không yên tâm, Thập Nhất Nương vẫn luôn
chú ý sự phát triển của chuyện này. Còn cố ý sai người đi hỏi thăm mùng
một hôm đó, Nhị phu nhân đi Hoàng gia làm cái gì. Người nọ hỏi quay trở
nói lại, Nhị phu nhân phụng mệnh của Thái phu nhân, tặng chút món ăn cho Hoàng Thái phu nhân.
Hiện tại cũng không phải là giờ vấn an, Văn di nương lại đột nhiên
tới chơi, trong lòng Thập Nhất Nương mơ hồ cảm thấy Văn di nương đến có
liên quan lớn đến chuyện hôm mùng một.
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.
Tân Cúc cười nhận trâm, khom gối hành lễ nói tạ ơn.
Thập Nhất Nương sai tiểu nha hoàn bưng ghế gấm vào: “Ngồi xuống nói chuyện nào.”
Văn di nương cười ngồi xuống, bưng chén trà mà tiểu nha hoàn dâng
lên, cười nói: ” Cẩn ca nhi chúng ta càng lớn càng hoạt bát sôi nổi!”
Lúc Văn di nương nói chuyện, Cẩn ca nhi nhìn chằm chằm vào nàng.
Thập Nhất Nương thơm nhẹ lên trên mặt Cẩn ca nhi, bế Cẩn ca nhi giao
cho Cố ma ma: “Hôm nay không có gió, ngươi bế Cẩn ca nhi đi dạo trong
sân một lát đi —— thời gian ngồi lâu, thằng bé sẽ khóc náo loạn cho mà
xem.”
Cố ma ma cười đáp, bế Cẩn ca nhi lui xuống, Thu Vũ cũng đi qua dỗ
Trường An đi ra ngoài chơi, trong phòng chỉ còn có Thập Nhất Nương, Văn
di nương và Tân Cúc, bầu không khí bất chợt vắng lạnh rất nhiều.
Thập Nhất Nương nói: “Văn di nương có chuyện gì sao?”
Văn di nương nhìn Tân Cúc một cái, đứng dậy liền quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương “Phu nhân, cầu xin phu nhân cứu nô tỳ.”
Trong lòng Thập Nhất Nương thất kinh, vội đứng lên đỡ Văn di nương
dậy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có gì mà không thể từ từ nói, mà
phải làm thế này?”
Tân Cúc nhìn thấy thế thì lặng lẽ đứng dậy lui ra ngoài, giúp các nàng đóng tấm bình phong.
Văn di nương biết Thập Nhất Nương không thích người khác quỳ trước
mặt mình, liền thuận thế đứng lên, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn
rơi.
“Hầu gia bảo nô tỳ, trước ngày hai mươi bốn tháng giêng phải đem tất cả chuyện làm ăn giải tán. Nếu không, Hầu gia sẽ tự mình động thủ giúp
nô tỳ cửa hàng làm ăn bán đi.” Văn di nương rút khăn tay lau khóe mắt,
“Dưới tay nô tỳ còn có ba mươi mấy người cộng sự trong nghề, đều đi theo nô tỳ từ Văn gia tới đây. Nếu cửa hàng làm ăn này mà bị bán đi, thì
những người này lấy gì mà sống? Sau này bọn họ phải làm gì chứ? Nô tỳ
sao có thể để những người đã đi theo mình thất vọng được?” Văn di nương
càng nói càng thương tâm, “Ban đầu, nô tỳ nhập cổ phần làm ăn vào Văn
gia, Hầu gia cũng không nói câu nào. Sau đó Hoàng thượng lên ngôi, Hầu
gia nói Từ phủ sẽ thành ngoại thích (nhà mẹ Hoàng hậu), còn cùng dân
chúng đoạt lợi như vậy, thì thanh danh sẽ không tốt, bảo nô tỳ để người
của Văn gia giải tán. Nô tỳ chưa nói hai lời, lập tức đồng ý. Nhưng mà
dù sao nô tỳ cũng là nữ nhi Văn gia, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt
được, vừa nói cắt đứt là đứt sạch sẽ. Huống chi từ trước đến giờ, lúc
Văn gia làm ăn, toàn dựa vào những người hầu cộng sự và quản sự Văn gia tích cực này, hàng năm tiền lãi mới có thể rõ ràng thế. Giải tán rồi, Văn gia sao có thể dùng lại những người này. Nô tỳ chỉ đành nghĩ biện
pháp mở ra cửa hàng nuôi sống họ. Nhưng giờ đây, Hầu gia cũng giải tán
cửa hàng luôn. . . . . . Phu nhân, phu nhân giúp nô tỳ nói chuyện với
Hầu gia một chút đi. Cửa hàng của nô tỳ không thể giải tán. Nếu nhượng
lại cho cha của Thu Hồng. Như vậy, những người cộng sự lia còn có thể
giống như trước đây, ở trong cửa hàng làm việc mà kiếm sống!”
Nếu là như vậy, thì quả thực Từ Lệnh Nghi không đúng rồi.
Nhưng mà, Từ Lệnh Nghi làm việc có thể đơn giản, thô thiển như vậy sao?
Hơn nữa đã qua nhiều năm rồi, sao Từ Lệnh Nghi đột nhiên lại không
chịu cho Văn di nương buôn bán chứ? Lại còn phải vội vàng nói chuyện này vào mùng một đầu năm.
Thập Nhất Nương cảm thấy kỳ quái.
Nàng suy nghĩ một chút, sóng vai ngồi với Văn di nương: “Những lời này, di nương đã nói với Hầu gia chưa?”
Vẻ mặt Văn di nương hơi có chút mất tự nhiên, thấp giọng nói: “Sắc
mặt của Hầu gia khi đó, khiến nô tỳ không còn dám nhiều lời. Sau này
càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng. Lại sợ Hầu gia tức giận, cho nên cố ý đến van cầu phu nhân. . . . . .” giọng nói lộ ra vẻ bất lực.
Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Hầu gia cũng không phải là người không nói đạo lý. Những điều cố kỵ này, Văn di nương hoàn toàn có thể cùng Hầu gia nói chuyện một chút. Chẳng qua, nếu Văn di nương đã
cầu xin đến nơi này của ta, ta cũng có mấy câu muốn hỏi một chút, mong
Văn di nương giải đáp nghi hoặc trong lòng ta.” Nói xong, Thập Nhất
Nương cũng khôngchờ Văn di nương gật đầu, trực tiếp nói: “Ngươi nói,
trước đây ngươi nhập cổ phần làm ăn vào Văn gia, ngươi là người đã lập
gia đình, sao lại nghĩ đến chuyện làm ăn với Văn gia chứ?”
Văn di nương nghe xong thì ngẩn ra, nói: “Là sau khi nô tỳ sinh Trinh tỷ nhi. Phụ thân nói, nô tỳ chỉ là thiếp thất, không có của hồi môn,
chi bằng nhập cổ phần với Văn gia cùng nhau làm ăn. Tiền lãi có được
trong lúc buôn bán, phụ thân sẽ trông coi hộ nô tỳ . Sau này có chuyện
gì, có tiền trong người, lá gan cũng lớn hơn một chút.”
Thập Nhất Nương nghe lại hỏi: “Không biết Văn di nương đã cầm bao nhiêu vốn cổ phần đi ra ngoài?”
Văn di nương hơi khó nói: “Lúc ấy nô tỳ cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ nhớ tiền vốn. Sau đó Văn gia buôn bán làm ăn càng ngày càng phất,
năm đó lúc chia hoa hồng, nô tỳ đem tiền vốn cùng tiền lãi dồn vào với
nhau.”
“Vậy năm đó di nương kiếm được bao nhiêu tiền?”
Văn di nương im lặng.
Thập Nhất Nương cũng không thúc dục Văn thị, lặng yên ngồi ở chỗ đó uống trà.
Qua một hồi lâu, Văn di nương mới nhỏ giọng nói: “Buôn bán lời một triệu lượng bạc.”
“Buôn bán lời nhiều bạc như vậy.” Thập Nhất Nương nói, “Hầu gia biết
không? Sau này di nương xử lý số bạc này như thế nào rồi? Cất giữ tại
ngân hàng tư nhân? Hay vẫn dùng làm tiền vốn, tiếp tục làm ăn cùng Văn
gia.”
Vẻ mặt Văn di nương có chút tối tăm.
Thập Nhất Nương liền nhẹ giọng nói: “Di nương, những lời này không
nói rõ ràng, đến lúc đó ta làm sao giúp ngươi nói chuyện ở trước mặt Hầu gia được.”
Văn di nương nghe vậy, liền toát một bộ dạng phá phủ trầm chu*. Trầm
giọng nói: “Hầu gia đều biết hết. Hơn nữa một triệu lượng bạc, trừ một
vạn lượng tiền vốn cổ phần mà nô tỳ nhập vào, Hầu gia đã cầm đi chín
mươi bảy vạn lượng.”
(*)phá phủ trầm chu: quyết đánh đến cùng. Dựa vào tích Hạng Vũ dẫn quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi
niêu để binh sĩ không có đường lui, phải quyết tâm đánh đến cùng.
Ở đây ngụ ý Văn di nương quyết nói ra hết sự thật.
Đầu tư chỉ có một vạn lượng tiền vốn, thu về một triệu lượng bạc còn không vừa ý.
Có phải Văn di nương bị tiền làm cho đầu óc choáng váng rồi hay không?
“Làm ăn buôn án như vậy, không biết đã làm được mấy năm rồi?” vẻ mặt
Thập Nhất Nương có chút ngưng trọng, “Hầu gia tổng cộng cầm đi bao nhiêu bạc?”
Thì ra là lo đến thể diện của Hầu gia, nhưng chuyện đến lúc này, Hầu
gia lại không cố kỵ thể diện của mình. Hơn nữa cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, thì để cho phu nhân biết năm đó xảy ra những chuyện gì cũng tốt!
Nghĩ tới đây, Văn di nương nói: “Làm ăn buôn bán được sáu năm, Hầu
gia từ đầu đến cuối đã cầm đi gần bảy trăm vạn lượng bạc rồi.”