Thứ Nữ Công Lược

Chương 387: Chương 387: Thanh Sơn ( hạ )




Edit: Sakura Hime Thập Nhất Nương xoa trán.

Khuôn mặt Chu phu nhân tràn đầy nụ cười sáng lạn: “Hôm nay chúng ta hãy uống hai chung.”

Thập Nhất Nương cười cùng nàng vào cửa thuỳ hoa.

“Công chúa từng nói qua, lúc ấy là sợ Thái hậu ở điện Phụng Tiên xảy ra chuyện gì sẽ không tốt giải thích.” Chu phu nhân thấp giọng nói, “Hiện tại ra khỏi điện Phụng Tiên, cho dù Thái hậu có cái gì không thỏa đáng, không có quan hệ gì đến chúng ta? Cũng không có quan hệ gì đến hoàng thượng? Nếu nói bất hiếu, thì đó là người Dương gia bất hiếu, biết rõ thân thể của Thái hậu không khỏe còn nói chút ít chuyện làm người ta tức giận.” Nàng vừa nói, làm cho Thập Nhất Nương mở trừng hai mắt.

Thập Nhất Nương nhịn không được cười lên.

Chu phu nhân hỏi nàng: ” Người sa cơ thất thế có từng tới bái phóng ngươi không?”

“Phái ma ma tới thỉnh an.” Thập Nhất Nương nói, “Ta không gặp.”

Chu phu nhân liền giật mình.

Thập Nhất Nương nói: “Ta nói với ma ma kia, nếu là không có gì chuyện gấp gáp, thì ta phải đi Trung Cần bá phủ.”

Chu phu nhân cười nhẹ: “Chỉ sợ nàng nghe không ra ý tứ trong lời nói của ngươi!”

“Vậy thì không có biện pháp rồi!” Thập Nhất Nương cười nói, lại có gã sai vặt ở bên cạnh Chu phu nhân chạy tới: “Phu nhân, phu nhân, chuyện mừng, chuyện mừng.”

Có thể đi theo ra ngoài, thì cũng là người thông minh lanh lợi đầu óc nhanh nhạy, nhưng thất thố như vậy, Thập Nhất Nương cùng Chu phu nhân đều có chút kinh ngạc dừng lại cước bộ.

Gã sai vặt kia hưng phấn mà lớn tiếng nói: “Thái Tử Phi có tin vui!”

“Cái gì?” Thập Nhất Nương trong lòng mừng như điên, “Ngươi từ nơi nào nghe nói?”

Thân thể Chu phu nhân choáng một cái. Nếu không phải nha hoàn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, chỉ sợ là đã ngã một cái.

“Thái Tử Phi bên kia tới nhà báo tin mừng.” Gã sai vặt vui mừng lộ rõ trên mặt, “Công chúa sai tiểu nhân vội tới báo tin cho phu nhân, mời phu nhân Vĩnh Bình hầu và Thái phu nhân, phu nhân nói một tiếng. Cũng tránh cho hai vị phu nhân vẫn vì chuyện của Thái Tử Phi mà lo lắng.”

Chu phu nhân đã bình tĩnh lại, chỉ gã sai vặt này phân phó người bên cạnh: “Phần thưởng, phần thưởng mười lượng bạc.”

Thập Nhất Nương cũng cười phân phó Hổ Phách: “Phần thưởng mười lượng bạc.”

Gã sai vặt kia cười đến ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, lại chấp tay thi lễ, rồi dập đầu.

Chu phu nhân nơi nào còn chú ý tới hắn, cầm tay Thập Nhất Nương: “Chúng ta nhanh đi báo cho Thái phu nhân nghe, làm cho lão nhân gia người cũng cao hứng.” Lại nói, “Cơm tối chắc ta không ăn rồi, phải chạy trở về hỏi một chút tình huống cụ thể cho phải.” Sau đó quay đầu hỏi cái kia gã sai vặt, “Nội thị trong cung đã đi chưa?” Vui mừng một chút nên lời nói không có mạch lạc .

“Khi nô tài tới vẫn chưa đi!” Gã sai vặt vội vàng khom người đáp ứng.

Chu phu nhân vội vã gật đầu, cùng Thập Nhất Nương vội vàng đi tới chỗ Thái phu nhân.

Thái phu nhân nghe lập tức thắp ba nén hương bái tạ Phật trong nội đường.

“Ta an tâm rồi !”

Không những không giữ Chu phu nhân lại, mà còn thúc dục nàng mau trở về: “Hỏi xem đã có bao nhiêu thời gian? Thân thể vẫn tốt chứ? Muốn ăn những thứ gì? Hỏi rồi báo cho ta nghe.”

Chu phu nhân gật đầu lia lịa, mang theo nha hoàn, bà Tử một đám người cuồn cuộn đi trở về phủ.

Thái phu nhân trở về phòng, ôm Hâm tỷ nhi đang chơi tượng gỗ ở trên giường gạch ha hả cười không ngừng: “Tôn thất lại có thể sinh con trai rồi!”

Hâm tỷ nhi đang đùa vui vẻ, đột nhiên bị người cắt đứt, lắc lắc thân thể chỉ vào tượng gỗ đang rơi trên giường gạch “A nha nha” . Thập Nhất Nương nhanh chóng đi qua đem tượng gỗ nhặt lên tới đưa cho bé, lúc này bé mới ôm tượng gỗ ngoan ngoãn ngồi ở trong ngực Thái phu nhân .

Trong nhà người hầu hạ nhất cúi nửa người, cười nhẹ nhàng chúc mừng Thái phu nhân.

Thái phu nhân vui vô cùng, phân phó Thập Nhất Nương: “Mỗi người phần thưởng một thỏi Ngân quả Tử.”

Thập Nhất Nương cười nói “Vâng” , an bài xong xuôi. Lúc quay trở lại nghe thấy Thái phu nhân đang phân phó Đỗ ma ma: “. . . . . . Liền từ ngày mai bắt đầu ăn chay!” Nghe được động tĩnh thì nhìn sang, thấy Thập Nhất Nương, liền nhanh chóng dừng lại đề tài, cười dời đi đề tài: ” Chỗ Di Chân và Đan Dương, ngươi cũng nên qua báo tin cho họ.”

Lúc nào thì Thái phu nhân lại chấp nhận cho cầu nguyện rồi?

Thập Nhất Nương thấy bộ dạng Thái phu nhân muốn gạt mình, không để cho bọn tiểu bối lo lắng, thì quyết định đợi lát nữa đi hỏi Đỗ ma ma tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nên cười nói: “Đã sai người đi nói.” Lại nói, ” Chỗ Hầu gia cũng đi nói một tiếng.”

Khóe miệng Thái phu nhân khép lại, đang muốn nói gì, thì Hâm tỷ nhi bên cạnh không biết đụng phải cái gì, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, trên kháng của Thái phu nhân bày biện vài con lắc tất cả đều ném xuống mặt đất, Hâm tỷ nhi bị chổng ngược làm cho sợ đến khóc lên.

Thập Nhất Nương bước lên phía trước ôm Hâm tỷ nhi: “Không khóc, không khóc.” Vỗ nhè nhẹ lưng của bé, dụ dỗ bé.

Thái phu nhân nhìn thú vị, cười nói: “Ta đây là đương sự cũng không có nói gì, đầu sỏ lại khóc lên.”

Trong nhà người hầu hạ nghe thấy, liền bước lên phía trước thu thập tàn cuộc.

Từ Lệnh Nghi tới.

Hắn nhìn một cái thấy Thập Nhất Nương đang dụ dỗ Hâm tỷ nhi.

Khuôn mặt trắng nõn, thần sắc an tường, để cho Từ Lệnh Nghi đột nhiên nghĩ đến ánh trăng yên tĩnh.

Hắn hơi ngẩn ra.

Thái phu nhân đã cười nói: “Con đến đây mau!”

Đem ý nghĩ của Từ Lệnh Nghi cắt đứt.

Hắn cười: “Nghe thấy tin tức tốt, trên đường đi tới đây cũng thấy nhẹ nhàng chút ít.”

Tiếp theo Từ Tự Truân và Từ Tự Giới học xong đã trở lại, Nhị phu nhân cũng tới, trong nhà đầy tiếng cười đùa vui vẻ, mọi người thật cao hứng ăn một bữa cơm tối.

Lúc trở lại Từ Tự Giới đã gục ở đầu vai Nam Dũng tức phụ ngủ thiếp đi.

Thập Nhất Nương quay đầu lại nhìn một cái, nhớ tới thân thể Hâm tỷ nhi yếu ớt nhưng lại giống như Tiểu Hầu Tử hoạt bát hiếu động, cười nói: “Giới ca nhi lại giống như cô bé văn tĩnh, nhưng Hâm tỷ nhi lại giống như bé trai hiếu động. Thật là tính tình ngược lại .”

Trong đầu Từ lệnh nghi hiện lên rất nhiều cảnh tượng nàng và bọn nhỏ cùng nhau chơi đùa vui mừng, nghĩ đến bọn họ thành thân đã hai năm nhưng vẫn không có động tĩnh gì, ở trong lòng thở dài, nhìn Thập Nhất Nương cười cười.

Không có mấy ngày, mọi người đều biết chuyện Thái Tử Phi mang bầu. Mấy nhà có quan hệ tốt với Từ gia lại càng sai người đến hỏi. Tương tự vậy, mỗi ngày Thập Nhất Nương cũng phải tái diễn thuật đi thuật lại hai lần. Vừa lúc đó, Kiến Trữ Hầu phu nhân tới chơi.

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, ở chính sảnh gặp nàng.

Vẻ mặt Kiến Trữ Hầu phu nhân tươi cười, nhưng thần sắc trong đó khó nén mấy phân xấc láo.

Nha hoàn dâng trà lên, nàng nói muốn đi bái kiến Thái phu nhân.

Thập Nhất Nương dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt: “. . . . . . Khí trời quá nóng, Thái phu nhân ở phía sau vườn hoa thủy tạ nghỉ hè. Mấy ngày nay thân thích, bằng hữu đều không gặp. Ý tốt của ngài lòng ta ghi nhớ. Thời điểm thỉnh an Thái phu nhân ta sẽ truyền lời thăm hỏi của ngài.”

Kiến Trữ Hầu phu nhân nghe thấy rất là kinh ngạc.

Nàng không nghĩ tới Thập Nhất Nương lại cự tuyệt, càng không nghĩ đến Thập Nhất Nương cự tuyệt thẳng thừng như vậy.

Chẳng lẽ Thái phu nhân đã đem chuyện trong nhà toàn quyền giao cho Thập Nhất Nương hay sao ?

Nàng nghĩ đến trong thành Yên kinh mọi người đều truyền, nói Thái phu nhân Vĩnh Bình hầu coi trọng nhất chính là Nhị phu nhân, thích nhất chính là Ngũ phu nhân, tôn trọng nhất cũng là Tứ phu nhân.

Vừa nghĩ như thế, Thập Nhất Nương làm đương gia cũng chẳng có gì lạ.

Coi như là như vậy, thì Thập Nhất Nương cũng quá mức khoa trương chút ít sao!

Hai đầu lông mày của Kiến Trữ Hầu phu nhân hiện lên một tia phiền muộn. Nhưng nghĩ lúc đến Hầu gia dặn dò, nghĩ đến trước đó vài ngày ở phủ Phúc Thành công chúa gặp…mấy chuyện. . . . . . Nàng miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ nhàng, dời đi đề tài: “Nghe nói ngươi đi Trung Cần bá phủ gặp Cam gia Thái phu nhân rồi, nàng có khỏe không? Cuộc sống của nàng có được không.”

“Cam Thái phu nhân mọi chuyện đều tốt.” Thập Nhất Nương cùng nàng hàn huyên hồi lâu, chủ đề của Kiến Trữ hầu phu nhân vẫn chuyển đến trên người Dương thị : “Làm sao không thấy nàng ở một bên hầu hạ? Trước khi nàng tới đây ta đã dặn dò qua nàng, coi phu nhân như tỷ tỷ, mọi chuyện phải cung kính, khắp nơi cần cù. Không thể bởi vì xuất thân là Kiến Trữ hầu Dương thị thì ngang ngược, làm cho phu nhân không vui.” Trong giọng nói lộ ra mấy tia mùi vị thăm dò, nói đến là chuyện đứng đắn mà thiếp thất nên làm.

Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt lại cũng không hiển lộ. Cười nâng chung trà lên dùng nắp chung gạt đi trà nổi trên mặt, nói: ” Chuyện Bưng trà rót nước có bọn nha hoàn là được. Trong nhà hài tử và di nương đều là người tuân thủ phép tắc, ở trong phòng làm chút ít châm tuyến là tốt rồi. Không cần phải giống như bọn nha hoàn.”

Kiến Trữ Hầu phu nhân trong lòng thầm giật mình.

Chu phu nhân thì bắt người cháu gái của nàng ngày ngày đứng bênh cạnh theo quy củ. Thập Nhất Nương vừa vặn ngược lại. Nhưng ở trước mặt phu nhân đứng bên cạch theo quy củ, nhất định còn có thể trông thấy Hầu gia, ngày ngày nhốt tại trong nhà làm nữ công, trừ đợi thời gian ngủ , làm sao có nhiều cơ hội nhìn thấy Hầu gia!

Thập Nhất Nương này, cũng thật lợi hại .

Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng hơi đổi, cười nói: ” Nữ công của cháu gái ta là đi theo cô cô ở cục châm tuyến trong cung học , coi như có thể lấy ra làm. Phu nhân muốn làm cái gì, đại khả có thể phân phó cho nàng là được.”

Thập Nhất Nương có tiếng là thích trang phục, biết cách ăn mặc. Nếu như vì vậy mà động tâm để cho Dương thị giúp đỡ thêu vài thứ, vào mắt Từ lệnh Nghi cũng là chuyện không tệ.

“À giờ ta đã biết, vì sao Dương di nương lại rất am hiểu thêu bức họa bảo tướng Hoa.” Thập Nhất Nương nghe cười nói, “nếu như có chỗ cần, chắc chắn sẽ phân phó Dương di nương.”

Kiến Trữ Hầu phu nhân thấy thái độ nàng ôn hòa , trong lòng dễ chịu một chút. Cười nói: “Ta lần này, là muốn xem một chút cháu gái ta có hiểu chuyện không. Nếu là có cái gì làm được không tốt, phu nhân để ý nói cùng ta, ta tới dạy dỗ nàng!” Trong giọng nói mơ hồ lộ ra mấy phân mùi vị giao hảo.

Thập Nhất Nương nghĩ lại thì cũng hiểu.

Chẳng qua Dương gia muốn Từ Lệnh Nghi toàn lực ủng hộ, nếu có một ái thiếp thì có thể đạt tới cái mục đích này. Cần gì phải đắc tội mình.

Nhưng theo như lời nói của Kiến Trữ Hầu phu nhân có chút vượt quá mức.

“Đa tạ phu nhân!” Nàng cười nói, “Sao lại không biết xấu hổ mà để cho phu nhân phải quan tâm việc nhà quý phủ ta.” Lời nói dịu dàng cự tuyệt đề nghị của Kiến Trữ Hầu phu nhân .

Sắc mặt Kiến Trữ Hầu phu nhân có chút ngượng.

Nàng tận lực lấy lòng như vậy, Thập Nhất Nương còn không lĩnh tình. . . . . . Trong lúc nhất thời, nàng cũng không hạ thấp thể diện được nữa, cười lạnh một tiếng đứng lên: “Đã như vậy, ta đây liền cáo từ.” Vừa nói, vừa khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi.

Thập Nhất Nương đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng của nàng ta trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới xoay người trở về phòng chính của mình.

Bên kia Dương ma ma đang nói chuyện cùng Dương thị.

“Phu nhân đã tới.” thần sắc nàng có mấy phần nôn nóng, “Người xem chuyện này nên làm cái gì bây giờ tốt? Nếu là phu nhân biết hôm nay ngài còn. . . . . .”

“Ngươi gấp cái gì?” Dương thị cúi đầu thêu bảo tướng Hoa trên vớ. Đây đã là đôi vớ thứ năm mươi sáu nàng làm rồi, Văn di nương có, Tần di nương có, Từ Tự Truân có, thậm chí Kiều Liên Phòng đều có rồi, duy chỉ có Thập Nhất Nương không có.”Phu nhân chắc là sẽ không để cho ta gặp Kiến Trữ Hầu phu nhân .”

Dương ma ma có chút kinh ngạc.

Dương thị cười nói: “Có thiếp thất nhà ai mà đi gặp khách chứ?”

“Nhưng mà. . . . . .”

“Không có gì nhưng mà.” Dương thị cười nói, “Trừ phi phu nhân không để ý đến tôn nghiêm của chính thất .”

Dương ma ma im lặng.

Buổi tối đi thỉnh an Thập Nhất Nương, Kiều Liên Phòng cười nhẹ nhàng nhìn nàng nói: “Phu nhân, nghe nói hôm nay Kiến Trữ Hầu phu nhân tới? Làm sao cũng không có để cho Dương muội muội bái kiến một phen. Nàng ta là thân thích của Dương muội muội a!” Vừa nói, vừa nhếch miệng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.