Edit: Leticia
Hắn đã nói sợ hãi rồi, mà mẹ vẫn muốn hắn đi nói xin lỗi?
“Mẹ. . . . . .” Cẩn ca nhi mở trừng mắt thật to, cắn môi thật chặt.
Bên ngoài đột nhiên không có tiếng vang, Thập Nhất Nương vịn tay lên bình phong có hoa văn băng tuyết.
Hai mẹ con, một ở bên trong, một bên ngoài, cách một cánh cửa đứng giằng co với nhau.
“Rào rào” một tiếng, mưa to bị gió lớn thổi nghiêng rơi xuống, giống như âm thanh khi sóng biển mang theo tất cả bổ nhào về phía trước, một trận cao hơn một trận. Các cây trong viện cuồng loạn đong đưa, trong đêm đen như mực vang lên âm thanh “xào xạc”, kinh tâm động phách.
“Mẹ, mẹ!” Sợ hãi chiếm thượng phong, rốt cuộc Cẩn ca nhi không chịu nổi, dùng sức vỗ cửa, “Con sẽ đi xin lỗi Bàng sư phụ, con sẽ đi xin lỗi Bàng sư phụ….” , vừa nói, vừa òa khóc lên.
Thập Nhất Nương thở ra một hơi thật dài, lúc này mới phát hiện nàng mồ hôi đầm đìa, như đi một vòng trên núi non trùng điệp vậy, toàn thân bủn rủn.
Nàng hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho động tác của mình lộ ra vẻ thong dong, bình tĩnh mở cửa ra.
“Mẹ!” Một thân ảnh quen thuộc nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương, “. . . . . .” Ôm cổ của nàng òa khóc lên.
Thập Nhất Nương xiết chặt tiểu thân thể này ôm vào trong lòng .
Hốc mắt của Hổ Phách ướt át, đứng ở trong phòng khách lau khóe mắt rồi hướng ra bên ngoài lớn tiếng hô: “Thắp đèn, mau thắp đèn!”
Phía ngoài có tiếng hoan hô.
Từng chiếc đèn lồng lớn màu đỏ theo thứ tự sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt phấn khởi của mọi người.
“Sau này không bao giờ được làm như thế này nữa nhé!” Thập Nhất Nương buông Cẩn ca nhi đã ngừng thút thít nức nở ra.
“Vâng!” Cẩn ca nhi bẹt miệng gật đầu, dưới ánh đèn nước mắt trên mặt ónh ánh, sáng long lanh.
Thập Nhất Nương sờ sờ đầu của nhi tử.
Hổ Phách bưng khay có hình hoa hải đường được sơn hồng mạ vàng từ từ đi vào: “Phu nhân, Lục thiếu gia, hai người uống canh gừng đi ạ.” Lại nói, “Nước ấm đã chuẩn bị xong.”
Thập Nhất Nương cười khẽ gật đầu với Hổ Phách, cho Cẩn ca nhi uống súp gừng: “Tắm rửa xong, chúng ta phải đi xin lỗi Bàng sư phụ.”
Cẩn ca nhi đã đói đến mức bụng réo vang nhưng cũng không dám lên tiếng, biết điều gật đầu.
Thập Nhất Nương gọi Hồng Mân và A Kim đi vào hầu hạ Cẩn ca nhi tắm.
Trúc Hương cười cười thẳng bước đi vào: “Phu nhân, đã phái người đi đưa tin cho Hầu gia ở bên kia. Bữa tối cũng chuẩn bị xong, có thể truyền lệnh bất cứ lúc nào.”
“Trước tiên đi truyền lời cho Thái phu nhân và Hầu gia a!” Thập Nhất Nương nói, “Ta và Lục thiếu gia đi xin lỗi Bàng sư phụ rồi mới trở về ăn cơm.”
Trúc Hương cười đi thư phòng.
“Ta nói rồi mà, Cẩn ca nhi nhà chúng ta cũng không là hài tử không biết phải trái.” Thái phu nhân thở ra một hơi thật dài, cảm thấy tiếng mưa rơi dễ nghe hơn không ít, “Ta muốn đi xem một chút.” Lão nhân gia lẩm bẩm, “Cũng không biết hiện tại đứa bé kia ra sao rồi?”
Đỗ ma ma nghe vậy thì tiến lên đi nâng Thái phu nhân: “Vậy bữa tối thì sao ạ?”
Nhưng Từ Lệnh Nghi đã tiến lên trước Đỗ ma ma giúp Thái phu nhân: “Mưa bên ngoài vẫn đang nặng hạt. Trên mặt đất ướt nhẹp, ngài cẩn thận trượt chân. Vẫn là để con đi theo ngài qua đó!”
Trong lòng hắn cũng lo lắng a?
Thái phu nhân cười nói, phân phó Đỗ ma ma: “Bữa tối bày ở chỗ của Thập Nhất Nương đi! Vừa vặn ăn cùng Cẩn ca nhi của chúng ta. Hắn bị phạt nặng như vậy, còn không biết khó chịu như thế nào đấy!” Vừa nói, vừa để Từ Lệnh Nghi vịn ra cửa.
Mấy người Hổ Phách đang thu dọn trong tịnh phòng, nghe được động tĩnh liền vội vàng ra đón: “Hầu gia, Thái phu nhân, phu nhân và Lục thiếu gia đi đến chỗ của Bàng sư phụ rồi ạ.”
Hai người sửng sốt, trao đổi ánh mắt kinh ngạc với nhau.
“Không cần vội vã như vậy chứ!” Thái phu nhân nhìn qua màn mưa trắng xóa bên ngoài.
Từ Lệnh Nghi nghĩ đến mâu thuẫn vừa rồi giữa Thái phu nhân vàThập Nhất Nương, vội nói: “Chuyện hôm nay, chớ để ngày mai. Sớm kết thúc chuyện này cũng tốt ạ!” , Thái phu nhân không truy cứu vấn đề này nữa.” Để Hổ Phách hầu hạ đến ngồi xuống trên giường gạch gần cửa sổ, hỏi về tình huống của Cẩn ca nhi: “. . . . . . Có hắt xì không? Có ho khan không? Có chỗ nào không thoải mái hay khôn?”
“Không có ạ!” Hổ Phách cười, dâng chén trà nóng cho Thái phu nhân: “Phu nhân cũng sợ Lục thiếu gia nhiễm lạnh, còn cố ý phân phó để Lục thiếu gia tắm nước nóng rồi ạ!”
Hai người ngồi nói chuyện, Từ Lệnh Nghi ở bên cạnh dỏng tai lên nghe.
“Phu nhân!” Bàng sư phụ nhanh chóng liếc qua vị nữ tử ưu nhã xinh đẹp tự tin trước mắt này, mặt đỏ bừng lên, “Không cần, không cần, Lục thiếu gia cũng không phải cố tình!” Lộ ra vẻ có chút vội vàng hấp tấp: “Hơn nữa, Hầu gia, Thái phu nhân và Ngũ phu nhân đều tặng chi phí thuốc thang rồi.”
“Chi phí thuốc là chi phí thuốc.” Giọng nói của Thập Nhất Nương dễ nghe, không cao không thấp, không nhanh không chậm, có loại thong dong, chậm rãi, hòa hoãn, làm cho người ta nghe rất thoải mái” “Hắn đã làm sai chuyện, dù thế nào cũng phải tự mình đến xin lỗi sư phụ mới được.” Vừa nói, vừa cười cười cổ vũ Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi nhìn khuôn mặt tục tằng của Bàng sư phụ, nghĩ đến ánh mắt nghiêm khắc của hắn thường ngày, thì nắm chặt tay thành nắm đấm, khóe miệng mấp máy, nghẹn hồi lâu cũng không nói ra được một câu.
Đệ tử hậu duệ quý tộc như Cẩn ca nhi đã có lúc nào phải ăn nói khép nép như vậy. Người lớn trong nhà là người có địa vị cao lại có thể cúi đầu nhân nhượng với người địa vị thấp với hắn như vậy, dẫn dắt hài tử đến xin lỗi, đã cho hắn đủ mặt mũi rồi, hắn phải biết vừa phải, sâu cạn mới tốt!
Bên ngoài Bàng sư phụ thô lỗ nhưng bên trong lại tinh tế, bước lên trước ôm bả vai của Cẩn ca nhi, cười nói: “Ý của con sư phụ đã biết rồi. Sai mà biết thay đổi chính là đại trượng phu.” Sau đó muốn không khí trở nên sôi nổi hơn bèn ha hả cười hai tiếng, “Nhưng sáng sớm ngày mai con nhớ đến Tú Mộc viện đi học là được! Hôm nay không có con ở đấy, Tú Mộc viện vắng vẻ hẳn!” Giải vây cho Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Nhưng Thập Nhất Nương nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Bàng sư phụ: “Cẩn ca nhi bị phụ thân hắn cấm túc rồi, phải hai ngày nữa mới có thể đi học!”
Bàng sư phụ rất bất ngờ.
Vừa tặng phí thuốc, lại vừa cấm túc, lại cả lễ xin lỗi . . . . . . Xem ra, Từ gia quản lý hài tử rất nghiêm khắc!
“Nói như vậy, phải hai ngày nữa ta mới có thể thấy Lục thiếu gia rồi!”
Thập Nhất Nương cười, nhìn Cẩn ca nhi một cái.
Cẩn ca nhi không dám chần chừ, kiên trì nói: “Sư phụ, là ta không đúng. Sau này ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa!” Giọng nói yếu ớt , nhưng rốt cuộc cũng nói ra miệng.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Bàng sư phụ vội vàng khoát tay, “Ta đây không phải là rất tốt sao? Không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi!” Lại nói, “Lục thiếu gia cũng là người thẳng thắn, chúng ta nói xong rồi, thì sẽ không nhắc tới chuyện này nữa. Bằng không, ta sẽ tức giận đấy!” Vừa nói, giả vờ làm ra bộ dáng có vẻ tức giận.
Cẩn ca nhi thở dài một hơi, thần sắc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thập Nhất Nương thì cười nói thêm mấy câu”Sau này kính xin Bàng sư phụ để ý đến Cẩn ca nhi nhiều hơn, nếu hắn còn bướng bỉnh, ngài chỉ cần để cho gã sai vặt đến nói cho ta biết là được”, sau đó nắm tay Cẩn ca nhi đi về.
Hình như mưa đã nhỏ hơn một chút, sàn nhà đá xanh được rửa sạch sẽ, dưới ánh đèn lồng đỏ thẫm phản chiếu lộ ra vẻ đặc biệt sáng bóng.
Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi dọc theo khúc quanh hành lang đi về phía nội viện.
“Xin lỗi người ta cũng không phải là khó nói ra khỏi miệng như vậy đúng không? Nàng cười hỏi Cẩn ca nhi, “Bàng sư phụ cũng không tức giận với con a?”
Nghĩ đến sự khó chịu như nghẹn ở cổ họng khi chưa nói ra cùng với sự nhẹ nhàng sau khi nói ra khỏi miệng, Cẩn ca nhi có chút xấu hổ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà “vâng” một tiếng.
Kể từ khi thỏa hiệp, hắn trở nên có chút bó tay bó chân ở trước mặt Thập Nhất Nương.
Cũng không thể uốn cong thành thẳng rồi!
Thập Nhất Nương nghĩ vậy, nên dừng bước lại, thân mật giống như bình thường ôm lấy nhi tử: “Nhưng mà mới vừa rồi Cẩn ca nhi thật không tệ. Nương thật vui mừng!”
Cẩn ca nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, đáy mắt có một chút không xác định.
Thập Nhất Nương cười, kiên định gật gật đầu với hắn.
Cẩn ca nhi nhìn, khóe miệng chầm chậm vểnh lên, trong mắt lại có từng chút phấn chấn như lúc trước.
“Ai cũng có lúc làm sai!” Thập Nhất Nương lôi kéo tay của hắn từ từ đi về phía trước, “Chúng ta sai nhưng biết sửa lại là được . . . . .” ,
Ánh đèn mờ nhạt, thân ảnh của hai người được kéo ra thật dài.
Nha hoàn rón ra rón rén đi theo ở đằng xa, sợ giẫm phải bóng dáng của hai người.
Ngày thứ hai, chuyện Cẩn ca nhi tự mình đi xin lỗi Bàng sư phụ đã truyền khắp Từ phủ.
Cánh rừng vừa trải qua cơn mưa to, cây cối đều ướt sũng.
Gã sai vặt của Sân ca nhi nằm sấp ở trên bụi cỏ, Sân ca nhi thì giẫm ở trên lưng gã sai vặt ném hòn đá về phía cửa sổ phòng của Cẩn ca nhi.
Hồi lâu sau trong sương phòng cũng không có động tĩnh gì.
“Ồ!” Sân ca nhi được một gã sai vặt khác vịn đỡ xuống, “Chẳng lẽ Lục ca bị Tứ bá đánh?”
“Chắc là không đâu ạ?” , Gã sai vặt đỡ hắn vội vàng ân cần nói, “Không phải là Lục thiếu gia bị cấm túc sao? Nói không chừng trong phòng có người, Lục thiếu gia không tiện lên tiếng!”
Sân ca nhi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng lẽ là Tứ bá phụ ở trong phòng? Không đúng, Tứ bá phụ và cha ta đi đến phủ Uy Bắc hầu ở bên cạnh… Chẳng lẽ là Tứ bá mẫu?” Nói tới đây, hắn nở nụ cười, “Đi, chúng ta đi đến chỗ Lục ca chơi đi . . . . .” , “Thất thiếu gia. . . . . .” Hai gã sai vặt vội vàng ngăn cản” “Nếu Tứ phu nhân nói cho Ngũ phu nhân. . . . . .”
Bọn họ là vụng trộm chạy đến đây.
“Sẽ không !” , Sân ca nhi không cho là đúng, “Tứ bá mẫu chưa bao giờ nói những thứ này với người khác.” , hắn vừa nói, vừa đi về hướng cửa sau của chính viện, “Tứ bá mẫu đối xử với mọi người rất ôn hòa, trong phòng lại có rất nhiều món ăn ngon! Chúng ta đi đến đấy, nhất định sẽ được ăn kẹo đường, hoa hồng cao . . . .” , ”
Hai gã sai vặt không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng, chạy chậm theo.
Sau cơn mưa, lá cây xanh mơn mởn khắp cả viện, trong không khí tràn ngập mùi hương đặc trưng của cỏ xanh.
“Thất thiếu gia!” , Đám nha hoàn, tức phụ gặp bọn hắn liền rối rít khom gối hành lễ, rồi lui sang một bên.
Sân ca nhi cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, trực tiếp đi sương phòng của Cẩn ca nhi.
A Kim cho hắn một ánh mắt, thấp giọng nói: “Tứ phu nhân đang ở trong phòng đốc thúc Lục thiếu gia viết chữ đấy ạ!”
Cũng không phải là Tứ bá phụ, Sân ca nhi mới không sợ, hắn cười hì hì xông vào.
Trong phòng yên tĩnh, Thập Nhất Nương ngồi ở trên kháng bên cạnh thêu thùa may vá, Cẩn ca nhi ngồi ở trước kháng bàn tô chữ.
Nhìn thấy Sân ca nhi, mặt Cẩn ca nhi lộ vẻ vui mừng.
“Thất đệ!” Hắn kêu to muốn đứng dậy, liền nhìn thấy hai tay của Sân ca nhi bị quấn vải trắng rất chặt chẽ, nên ngạc nhiên nói: “Cái này . . . . .” ,
“A!” , Sân ca nhi ngượng ngùng nói, “Bị mẹ đệ đánh đấy!”
Sân ca nhi cũng bởi vì chuyện của Bàng sư phụ mà bị đánh?
Cẩn ca nhi toét miệng muốn cười, nhưng khóe mắt liếc qua Thập Nhất Nương đang ngồi ở bên cạnh, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, “Ta, ta còn phải tô hai tờ chữ nữa, đệ đợi một lát nữa nhé!”
Mẫu thân đã nói, thời điểm làm chuyện gì cũng phải chuyên tâm, kiên trì bền bỉ. Đã bắt đầu, thì không được bỏ giở nửa chừng. Nếu là lúc trước, Sân ca nhi đến tìm hắn, trước tiên hắn sẽ chơi với Cẩn ca nhi một lúc đã, chờ chơi mệt rồi, mới tiếp tục tô chữ. Nhưng bây giờ, hắn có chút không dám . . . . .
Chuyện Sân ca nhi bị đánh, sáng sớm hôm nay Thập Nhất Nương đã nhận được tin tức, còn tự mình đi hỏi thăm rồi.
“Sân ca nhi đến rồi!” , Nàng cười, chào hỏi với hắn, “Cháu đến phòng khách ăn hoa quả điểm tâm trước nhé. Chờ Lục ca tô chữ xong, rồi lại chơi với cháu, có được hay không?”
Biểu hiện của Cẩn ca nhi, làm cho nàng rất hài lòng.
Lúc trước nàng yêu cầu hắn làm xong bài tập rồi mới được đi chơi, luôn cần nàng bắt buộc mới được. Hiện tại biết khắc chế chính mình rồi, bất kể là nguyên nhân gì, thì cũng tiến bộ không ít!