Edit: Midori
Beta: Tiểu Tuyền
Trong lòng Hạng thị vẫn có chút sợ hãi.
Người khác không biết nhưng nàng lại biết, mẫu thân vì chuyện này, ở sau lưng không biết hỏi thầm cô bao nhiêu năm!
Nàng thương lượng với Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, suy nghĩ một chút liền nói: “Nếu mẫu thân bảo ta nhận, chúng ta liền tạm thời nhận lấy là được”. Lại nói, “ Hai ngày nữa chúng ta phải lên đường rồi, chỗ của Đại di, chúng ta cũng phải thông báo một tiếng mới được. Đến lúc đó nàng đề cập với nàng ấy, xem một chút nàng ấy nói như thế nào, chúng ta lại tính toán tiếp cũng không muộn!”
Thời điểm Hạng Nhu Cẩn ở nhà mẹ đẻ đã giúp Hạng thái thái xử lý việc bếp núc, trong mấy huynh muội, đối với chuyện của Hạng gia là hiểu rõ ràng nhất, sau đó lại gả cho trưởng công tử của công bộ Thị Lang Chu gia, đồng khoa của Hạng đại nhân, kết được thân gia tâm đắc. Chu đại nhân hôm nay kiêm Ngự sử Đô Sát viện có trách nhiệm tuần tra các công trình trị thủy của sông Hoài, Chu công tử cũng không chịu thua kém, giữa năm Vĩnh Hòa thứ 16 đỗ Tiến sĩ, ngắn ngủn năm năm quang cảnh, hôm nay đã là là chủ sự Thanh lại ty của hộ bộ Sơn Đông rồi, tiền đồ rộng mở, Hạng Nhu Cẩn là cô gái tài đức vẹn toàn, bất kể là Chu gia hay là Chu công tử, đều cực kỳ tôn trọng nàng, Hạng thái thái lại càng thêm nể trọng đối với trưởng nữ này, trong nhà có chuyện gì, đều thích nghe ý kiến của Hạng Nhu Cẩn.
Hạng thị cười gật đầu: “Thiếp biết. Sáng mai thiếp sẽ đi gặp đại tỷ.”
Hạng Nhu Cẩn sau khi biết ý của muội muội rồi, cười đến có chút không biết làm sao: “Chuyện này, khi còn bé ta cũng đã nghe Đại cữu mẫu nói qua một lần. Hình như là nói thời điểm lúc ấy cô xuất giá, muốn đem sách trong thư phòng mình đều mang đi theo, tổ mẫu ngươi lập tức đồng ý. Mẫu thân cảm thấy sách này không thể so với vàng bạc, là đồ gia truyền, liền lặng lẽ ở sau lưng tổ mẫu nói thầm một câu “ Mặc dù nói là của hồi môn, nhưng rốt cuộc cũng theo đến nhà người ta, thành đồ của nhà người ta”…, cũng không biết làm sao, truyền đến tai tổ mẫu, tổ mẫu giận dữ, níu lấy những lời này không tha, ở trước mặt tổ phụ nói mẫu thân không đúng, cuối cùng còn đem tàng thư của Hạng gia đưa cho cô làm của hồi môn”.
“Cô như vậy, ta xem, tám phần mười là còn nhớ câu nói kia của mẫu thân.”
Ngươi không phải ghét bỏ mẫu thân của ta sinh con gái sao? Tốt, ta liền đem đồ ban đầu ngươi để ý nhất đưa cho con gái của ngươi, xem ngươi còn có lời gì để nói......
Chuyện cách nhiều năm, vẫn đánh Hạng thái thái một bạt tai rất rõ ràng.
“Nếu vậy phải làm thế nào mới tốt đây? Phải làm thế nào mới tốt?” Hạng thị gấp đến độ xoay quanh, “Mẹ chồng muội đã mở miệng, để cho muội đem đồ vật nhận lấy —— đồ là không thể không thu. Nhưng chuyện này nếu để cho Nương biết rồi......” Nàng vừa nói vừa vội kéo tay của tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ phải nghĩ cách cho muội mới được?”
Nhìn thấy muội muội khó xử bị kẹp giữa mẫu thân và cô, trong lòng Hạng Nhu Cẩn cũng không chịu nổi. Nàng trầm tư một hồi lâu, nói: “ Chỗ sách đó muội hãy cứ bảo quản cho tốt. Chỗ của mẫu thân, ta sẽ đi nói với bà.”
“Nói như thế nào?” Hạng thị lo lắng nói.
Nàng sợ đến lúc đó mẫu thân ngay cả tỷ tỷ cũng trách cứ luôn.
“Ăn ngay nói thật!” Hạng Nhu cẩn nói, “Giữa mẫu thân và cô đóng băng ba thước, đã sớm cũng không phải là ngày một ngày hai. Cho dù chúng ta có lòng giúp đỡ cô che dấu, sợ rằng mẫu thân cũng sẽ trách cứ đến trên đầu cô, một khi không cẩn thận, nói không chừng còn có thể trách đến trên người mẹ chồng muội......”
Hạng thị nghe thế trong lòng liền giật mình, không đợi tỷ tỷ nói xong, liền vội vàng cắt đứt lời của tỷ tỷ: “Ngàn vạn không thể đem mẹ chồng muội liên lụy vào đó!” Vừa nói, khuôn mặt vừa đau khổ, “Muội bây giờ đã sứt đầu mẻ trán rồi...... Cũng không thể làm ra thêm chuyện rắc rối nữa!”
“Muội yên tâm đi!” Hạng Nhu Cẩn nhìn không khỏi than thở, “Ta biết nên làm như thế nào!” Sau đó nâng tinh thần cười hỏi nàng chuyện đi phủ Gia Khánh, “Đến lúc đó chắc là ở trong nha môn đúng không? Chức của muội phu là Tiểu vị ti, sân của nha môn khẳng định rất nhỏ, nơi đó bày biện bình thường, nha hoàn, bà Tử mang nhiều chỉ sợ muốn sắp xếp ổn thỏa cũng không được......”
Lời này nói đến tâm khảm của Hạng thị, nàng lập tức dời đề tài theo: “ Đúng vậy, muội cũng đang vì chuyện này mà buồn rầu đây. Theo như ngày thường dùng, cũng có hai mươi mấy người khiêng rương rồi, nếu như toàn bộ đều mang theo, cộng thêm nha hoàn, bà Tử, ít nhất cũng phải ngồi hai chiếc thuyền quan. Tướng công chỉ là phán quan đi theo quan thất phẩm, rầm rộ như vậy mà ra kinh, người khác nhìn còn không biết sẽ nói hắn như thế nào đấy? Nói không chừng còn có thể đưa đến Ngự sử. Đến Gia Khánh, quan trên và đồng liêu hắn nhìn chúng ta giương cờ gióng trống lớn như vậy, tướng công lại là xuất thân từ phủ Vĩnh Bình Hầu, sợ rằng sẽ cảm thấy tướng công là một hạng người có tính cách càn rỡ, sau này hắn ở cùng với quan trên, đồng liêu chung đụng cũng chỉ có chỗ xấu, không có lợi! Nhưng tướng công cố ý muốn đem tất cả đồ đều mang đi, muội cũng không thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là tạm thời trước tiên đem đồ thu dọn xong, đợi đến ngày lên đường rồi lại nói sau!”
Hạng Nhu cẩn nghe trong lòng vừa động: “Muội phu đem tất cả đồ vật đều mang đi? Vậy sân của các ngươi ở chẳng phải trở lên trống không sao?”
“Đúng a!” Hạng thị nói, “Muội nói để lại hai nha hoàn trông sân nhưng tướng công cũng không đồng ý......” Nói tới đây, nàng chần chờ nói, “Đại tỷ, tỷ xem, có phải tướng công chuẩn bị thừa cơ hội này......” Nàng vừa nói, vừa cầm lấy quả cam ở trên kháng bàn, chia ra làm hai.
Hạng Nhu cẩn khẽ gật đầu: “Ta nghe cũng cảm thấy có ý này!”
Hạng thị trầm ngâm nói: “Chẳng qua là tướng công không tiện nói với muội, muội hỏi lại càng không tốt!”
Mặc dù bọn họ là thứ trưởng Tử, vì là con thứ, hẳn nên sớm một chút phân ra, nhưng cha mẹ không lên tiếng, bọn họ không thể chủ động nói ra.
Hạng Nhu Cẩn nghĩ kế cho nàng: “Vậy muội cứ đem một chút đồ bình thường không cần để vào điền trang mà trong nhà cho muội phu lúc thành thân đi, hơn nữa phái quản sự tâm phúc, các ma ma coi chừng dùm, xem muội phu nói như thế nào.”
Hạng thị hiểu được, hướng đại tỷ đưa ánh mắt cảm kích, sau khi trở về lập tức sai bảo nha hoàn một lần nữa thu dọn, đem đồ dùng thường ngày đặt chung, không thường dùng đặt chung, đồ bỏ vào khi liền để ở một nơi khác, bảo nha hoàn, bà Tử theo từng mục mà lập danh sách, lại cùng Từ Tự Dụ thương lượng: “Đồ quá nhiều, chuẩn bị để một phần đến Điền Trang.”
Từ Tự Dụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thần sắc hướng về phía Hạng thị gật gật đầu như thường.
Hạng thị cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng ý của tướng công cũng biểu hiện rõ ràng.
Xem ra, lần này đi ra ngoài sẽ không trở về nữa.
Nàng không khỏi nhìn cái sân nàng ở đã bảy, tám năm này.
Vốn là cây chuối tây đã cao bằng người, bàn đu dây Ngũ thúc dựng trên không lúc Oánh Oánh tròn tuổi lay động mà đứng yên ở nơi đó, trong lòng nàng đột nhiên nổi lên nhàn nhạt thương cảm.
Vừa thành thân mấy năm, trong lòng nàng cũng nghĩ đến chuyện phân phủ. Nhưng mấy năm nay ở đây, tổ mẫu tính tình thoải mái, đối đãi mọi người hiền lành, cha chồng, mẹ chồng có tri thức hiểu lễ nghĩa, giữa chị em dâu ngươi nhường cho ta, ta nhường cho ngươi, cho tới bây giờ cũng là tình cảm thân mật, hài tử cũng có thể chơi cùng nhau...... Nghĩ đến những thứ náo nhiệt ồn ào náo động kia cách nàng càng ngày càng xa, lại nhớ đến mấy năm nay nàng ở nhà chuyện gì cũng không cần phải quản, ngay cả lúc mang thai, hay lúc sinh con cũng vậy, đều có mẹ chồng phái ma ma tới cẩn thận chăm sóc nàng, nàng đột nhiên có chút sợ.Sau này chuyện gì đều chỉ có thể dựa vào mình, chưa quen cuộc sống ở phủ Gia Khánh, mình có thể gánh vác trách nhiệm này hay không đây?
Trong khi đang suy nghĩ, có người đã chạy tới ôm lấy bắp đùi của nàng: “Mẫu thân, mẫu thân!”
Nàng cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt nữ nhi cười nhẹ nhàng rực rỡ như ánh mặt trời.
“Oánh Oánh!” Hạng thị ôm lấy nữ nhi, nữ nhi lập tức kéo cổ của nàng: “Mẫu thân, người đang ở trong viện làm gì?”
Mắt nữ nhi trong suốt như nước suối, làm cho tâm tình của nàng cũng trầm tĩnh lại.
Vì nữ nhi, nàng phải lấy hết dũng khí, không thể lùi bước mới được.
“Ta đang đợi Oánh Oánh a!” Hạng thị hít vào một hơi thật sâu, giọng nói so sánh với thường ngày thêm chút kiên định, “Chờ Oánh Oánh tới, cùng đi vấn an tổ mẫu a!”
Oánh Oánh hì hì cười, giấy giụa từ trong ngực mẫu thân đứng ở trên mặt đất, lôi tay Hạng thị: “Mẫu thân, chúng ta đi nhanh! Nếu là đi trễ, đại ca cùng nhị ca sẽ đem bánh đậu ở trong nhà tổ mẫu ăn hết.”
Hạng thị dặn dò nhũ mẫu ôm Khánh ca nhi, mỉm cười để mặc nữ nhi lôi mình đi chỗ Thập Nhất Nương.
* * * * * *
Nhìn ba cột buồm thuyền Quan cách càng lúc càng xa, nhìn hình ảnh Từ Tự Dụ, Hạng thị, Oánh Oánh cùng Khánh ca nhi đứng ở trên mép thuyền mơ hồ, Thập Nhất Nương mới để cánh tay đang vẫy xuống.
“Chúng ta trở về đi thôi!” Từ Lệnh Nghi khoanh tay mà đứng, ôn nhu nhìn cánh tay của thê tử một cái, lơ đễnh nói.
Đáy mắt hiện lên một tia nụ cười thản nhiên.
Thập Nhất Nương “Ừ” một tiếng, để Khương thị vịn đi về phía xe ngựa ở bên cạnh.
Anh Nương thấy Khương thị duỗi tay, liền lui về phía sau một bước, đi ở phía sau Thập Nhất Nương.
Có bốn, năm tướng sĩ mặc bào phục quát tháo, xuyên qua người đi đường hối hả hướng chỗ bọn họ đứng trên bến tàu chạy như bay mà đến.
Từ Lệnh Nghi không khỏi dừng chân, cau mày quan sát.
Ngựa theo một đường chạy nhanh đến.
Hộ vệ Từ phủ lập tức đi lên vây quanh, làm thành một bức tường người.
Nghe được động tĩnh Thập Nhất Nương, Khương thị, Hạng nương, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới cũng không khỏi theo tiếng nhìn lại, đã nhìn thấy mấy con ngựa nhất tề ngẩng vó trước hí một tiếng, cách hộ vệ năm, sáu bước rồi dừng lại.
“Hầu gia!” Đầu lĩnh kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, quỳ gối trên hành lang tràn đầy đá sỏi, “ Tiểu nhân là chỉ huy cấm vệ quân của cung Càn Thanh,” vừa nói vừa lấy ra lệnh bài đưa cho hộ vệ Từ phủ đứng chắn trước mặt hắn, “Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, xin Hầu gia lập tức tiến cung.”
Từ Lệnh Nghi có chút kinh ngạc.
Hộ về Từ phủ đã đem lệnh bài của tướng sĩ kia cho Từ Lệnh Nghi nhìn.
Từ Lệnh Nghi liếc mắt một cái, dặn dò Từ Tự Truân: “ Con cùng Ngũ đệ bảo vệ mẫu thân con trở về phủ, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Từ Tự Truân, Từ Tự Giới cung kính đáp “vâng”, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua tướng sĩ kia.
Từ Lệnh Nghi mang theo mấy hộ vệ theo cấm vệ quân chạy như bay mà đi.
Đám người Thập Nhất Nương ngồi ở xe ngựa chậm rãi vào thành.
“Mẫu thân, phụ thân sẽ không có chuyện gì chứ?” Anh Nương có chút bận tâm nói.
Khương thị muốn nói lại thôi.
Trước đó vài ngày Trần các lão dâng tấu chương lên yêu cầu chọn người có tài lần lượt bổ sung vị trí đã mất của Lương Các lão, hoàng thượng lấy cớ vì Tiên đế không đồng ý, vẫn gác lại không bàn bạc. Hoàng thượng mấy ngày nay thường gọi cha chồng tiến cung nghị sự. Theo như lời của Đại bá phụ: Âu Dương Minh không thể trọng dụng, hoàng thượng không thể làm gì khác hơn là dùng Vĩnh Bình hầu kiềm chế Chu Sĩ Tranh, phụ thân của Hoàng hậu nương nương. Đại bá mẫu mấy lần tới gặp nàng, nói gần nói xa đều lộ ra việc hôm nay hoàng thượng đối với cha chồng ân sủng có thêm, ý là để cho cha chồng ở trước mặt hoàng thượng giúp đỡ góp lời, còn nói, nếu cha chồng muốn tránh hiềm nghi, đề cử Đỗ đại nhân cũng giống như vậy. Khương gia đều vô cùng cảm kích.
Nhưng lời này, nàng làm sao có thể nói với cha chồng chứ?
Lần trước mẹ chồng đã trách mắng nàng, nếu nàng vẫn không biết tốt xấu mà quản chuyện này, mẹ chồng nhất định sẽ tức giận!
Nhưng nếu như không nói giúp, Khương gia mất đi cơ hội lần này, khí thế sẽ càng ngày càng yếu, muốn vào nội các, chỉ sợ là không có khả năng nữa rồi!