Thứ Nữ Công Lược

Chương 295: Chương 295: Tin Vui ( hạ )




Edit: Tiểu Tuyền Bởi vì lên quá sớm, vừa chuẩn bị ở lại trong miếu thì “Vô tình gặp gỡ” Hạng thái thái, xế chiều ngày hôm qua Thập Nhất Nương đã phái hai bà Tử tới đây hướng Tể Trữ nói cần một sương phòng sạch sẻ yên tĩnh.

Ăn xong điểm tâm, đoàn người đi đến sương phòng. Tể Trữ sáng sớm còn có buổi đọc kinh, nên chỉ phụng bồi nói hai câu nói, liền đứng dậy cáo từ.

Thập Nhất Nương hầu hạ Thái phu nhân ngủ lại.

Nhị phu nhân chỉ Đại kháng gần cửa sổ ở phòng ngoài: “Tứ đệ muội cực khổ, cũng nghỉ ngơi một chút đi. Ta đi ra bên ngoài đi một chút.”

Kháng rất lớn, ngủ hai người thì một chút cũng không có vấn đề gì. Nàng nói như vậy, chính là không muốn cùng mình ngủ ở trên một cái giường. Mà Thập Nhất Nương cũng không có thói quen cùng người xa lạ ngủ cùng giường . Nàng cười nói: “Nhị tẩu hôm nay thức dậy cũng sớm, hay là Nhị tẩu nghỉ ngơi đi.” Lại nói, “Ta vừa lúc muốn tìm Tể Trữ sư thái cho ta xin mấy là bùa bình an.”

Nhị phu nhân biết La gia có hai vị di nương ở chỗ này xuất gia, cười cười, không hề khách khí nữa, để Kết Hương hầu hạ lên kháng. Thập Nhất Nương thì mang theo Tống ma ma cùng Hổ Phách ra khỏi phòng.

“Phu nhân thật muốn đi hướng Tể Trữ sư thái cầu bùa bình an sao?” Hổ phách có chút chần chờ hỏi.

“Ừ!” Thập Nhất Nương cười nói, “Người ta ngày đó ở trước mặt ta nói đến hai canh giờ ‘ ứng vô sở trụ nhi sinh kì tâm ’, chúng ta dù sao cũng phải có chút phản ứng chứ” Sau đó để cho Tống ma ma đi mời Tể Trữ tới đây, “. . . . . . Chúng ta cũng không thể cứ như vậy mà tháo chạy rời tự”

Tống ma ma nghe thần sắc rõ ràng thư giản xuống.

Nàng thật đúng là sợ Tứ phu nhân nói sẽ đi dạo một chút. Nếu là gặp phải những thứ đăng đồ tử chuyên hướng trong miếu để chui vào thì có thể bị phiền toái —— truyền ra ngoài thì danh tiếng nữ nhân luôn có tổn hại.

Giống như sợ Thập Nhất Nương thay đổi chú ý vậy, nàng nhanh chóng đáp “Dạ”, rồi xoay người ra khỏi tiểu viện.

Hổ phách không tiện nói chuyện của hai di nương . Thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Phu nhân có mệt hay không? Nếu không, chúng ta lấy thêm gian sương phòng nữa? Ta phái tiểu nha hoàn ngó chừng bên này, vừa có động tĩnh liền đi báo với ngài.”

“Không cần.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ăn cơm trưa xong đã trở về phủ. Đến lúc đó có thể ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, so sánh với ngủ được không yên ổn thế này vẫn tốt hơn.”

Hổ phách không hề nữa kiên trì, nhìn thấy phía sau sương phòng có một tiểu đình , nói: “Nếu không, ta theo phu nhân đến bên kia ngồi một chút?”

Thức dậy quá sớm, người có tinh thần gấp trăm lần , cộng thêm không khí trong lành, trong rừng còn thỉnh thoảng có tiếng chim nhỏ kêu líu lo truyền đến, khiến Thập Nhất Nương cũng hăng hái.

“Tốt! Chúng ta đến trong đình kia ngồi một chút!”

Hổ phách ưng thuận, để cho tiểu nha hoàn đeo đệm, trà cụ … , phụng bồi Thập Nhất Nương đi đến tiểu đình.

Ngồi ở trong đình tựa vào lang can nhìn xuống phía dưới xa xa, vừa lúc có thể nhìn thấy ao phóng sinh của từ nguyên tự.

Mặc dù là buổi sáng, cũng không phải là mùng một, mười lăm, nhưng ao phóng sin bên kia dần dần náo nhiệt lên như chợ bán thức ăn. Có lão phụ nhân quần áo lam lũ, cũng có nữ tử trẻ tuổi ăn mặc hoa mỹ , còn có mấy tiểu hài tử bị vú già vây quanh . . . . . .

Thập Nhất Nương chủ động nhắc tới hai vị di nương: “Nếu đã xuất gia, thì tất cả chuyện thế tục nên để xuống đi! Chúng ta cũng đừng có đi quấy rầy các nàng nữa!”

Hổ phách gật đầu, dâng trà nóng cho Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương chợt đứng lên: “Hổ phách, ngươi nhìn! Người nọ có phải là Lô Vĩnh Quý hay không ?”

Hổ phách thất kinh, theo phương hướng Thập Nhất Nương chỉ nhìn lại. Đã nhìn thấy một người trung niên nam tử mặc đạo bào màu Đinh Hương. Vóc người trung đẳng, cử chỉ rất trầm ổn. Ở bên trong một đám nữ quyến hết sức chói mắt. Nhưng cách quá xa, nàng không dám khẳng định.

Thần sắc Thập Nhất Nương nghiêm túc, phân phó nàng: “Ngươi gọi gã sai vặt phụng bồi ngươi đi xem một chút!”

Hổ phách không dám trì hoãn, lên tiếng mà đi.

Thập Nhất Nương từ từ ngồi xuống.

Hai vị di nương cũng là lúc tuổi còn rất nhỏ đã vào phủ, đối với thế giới bên ngoài không biết gì cả. Nhưng lựa chọn tới Yên kinh. . . . . . Người bình thường cũng sẽ bởi vì có người quen ở thành thị xa lạ không khỏi đối với cái họ sinh ra thân thiết !

Nghĩ tới đây, nàng có chút thấp thỏm không yên.

Người kia rốt cuộc có phải là Lô Vĩnh Quý hay không đây? Nếu như phải, thì hắn đến Từ Nguyên Tự nơi hai vị di nương tu hành để làm gì? Là trùng hợp? Hay là. . . . . . Lô Vĩnh Quý là thị tì Nguyên Nương tín nhiệm nhất, trông coi sản nghiệp của Truân ca, hai vị di nương thì cùng đại thái thái thủy hỏa bất dung. giữa bọn họ, có thể có bí mật không ai biết hay không ?

Thập Nhất Nương có chút bận tâm. Nghĩ đến ban đầu hai vị di nương lừa gạt mình mà nói…, nghĩ đến Dương di nương chết đi, nghĩ đến Thập Nương tự sát trong ngày xuất giá. . . . . . ngón tay nàng nắm chung trà hơi có chút trắng bệch.

Lục Vân nhẹ giọng nhắc nhở Thập Nhất Nương: “Tứ phu nhân, Tể Trữ sư thái tới!”

Thập Nhất Nương”A” một tiếng, thu liễm suy nghĩ của mình, cười đứng lên.

Tống ma ma hơi có chút thở dốc phụng bồi Tể Trữ vào tiểu đình.

“Tứ phu nhân thật là biết chọn địa phương .” Tể Trữ hồi lễ, cười nói, “Chỗ ngồi này trong tiểu đình này gọi quan cảnh các. Là cái đình có địa thế tốt nhất Từ Nguyên Tự chúng ta .” Sau đó chỉ hồ phóng sinh dưới chân núi, “Không những được thấy hồ phóng sinh, ” vừa chỉ chỉ một rừng cây bên phải, “Còn có thể thấy hoa mai khắp núi . Đáng tiếc Tứ phu nhân tới chậm một chút. Nếu là đầu tháng hai, hâm nóng bầu rượu, ngồi ở chỗ này thưởng Tuyết ngắm Mai, cũng là một chuyện phong nhã.”

Thập Nhất Nương lo nghĩ đến bóng người kia, chỉ cùng Tể Trữ xã giao mấy câu.

Tể Trữ thấy Thập Nhất Nương nói chuyện không quá hăng hái, liền thức thời mà đem nàng mời đến sương phòng cách một ngọn Phật đường nho nhỏ không xa , thắp hương cho Quan Thế Âm Bồ Tát, viết bùa bình an, xếp thành hình tam giác đặt ở trong túi nhỏ màu xanh ngọc có thêu Bạch Liên hoa .

Thập Nhất Nương phải mất hai mươi lượng dầu vừng tiền.

Tể Trữ đưa Thập Nhất Nương trở về sân. Trên đường cùng nàng nói đến chuyện hai vị di nương : “. . . . . . Hai vị di nương đại môn không bước, cổng trong không ra, vẫn dốc lòng tu hành!”

Trong điện quang hỏa thạch ở bên trong, Thập Nhất Nương thay đổi chú ý.

Nàng cười nói: “Nếu đã tới, thì không thể không đi trông thấy hai vị di nương!”

Tể Trữ không sợ Thập Nhất Nương cần nàng, chỉ sợ Thập Nhất Nương không cần nàng.

Nàng cười nhẹ nhàng dẫn Thập Nhất Nương đến một gian tứ hợp viện ở phía sau Tiểu Phật đường.

Sân được thu thập sạch sẽ, được lót bằng những viên đá xanh, dựng bằng trúc tía, rất là thanh nhã.

Hai vị di nương cũng tĩnh tọa ở trong tứ hợp viện, hai gian phòng, một sáng một tối. Phòng chính sáng sủa còn bày đồ cúng tượng Phật Quan Thế Âm Bồ tát, trước tượng Phật bày hai bồ đoàn làm bằng mây tre, trong nhà không nữa vật gì khác. Hai vị di nương đều mặc quần áo màu xanh, chải búi tóc của người hành đạo, cắm trâm gỗ đào. Đại di nương vẫn là bộ dạng hòa khí, Nhị di nương vẫn lãnh nhược băng sương. Nhưng so sánh với ở La gia, khí sắc hai người tốt hơn nhiều. Đặc biệt là Đại di nương, mập thêm một vòng.

“Hôm nay chúng ta đã là cư sĩ, trong nhà đơn sơ, Thập Nhất tiểu thư tha thứ chút ít!” Đại di nương nhìn Thập Nhất Nương, trong mắt hiện lên một tia hỗ thẹn, xoay người vào nhà bưng ghế Thái sư đi ra ngoài, ” Mời ngài ngồi!”

Nhị di nương nhìn thấy không nói tiếng nào cũng từ trong phòng bưng ghế Thái sư đi ra ngoài đặt ở bên người Tể Trữ : “Sư phụ mời ngồi.” Mặc dù không nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh mạc, càng không có sự sắc bén trong trí nhớ của Thập Nhất Nương.

“Không biết sư phụ theo Thập Nhất tiểu thư tới đây là có chuyện gì?” Nhị di nương trầm mặc đứng ở một bên, Đại di nương chào hỏi các nàng.

“Không thể gọi Thập Nhất tiểu thư.” Tể Trữ nhìn thoáng qua Thập Nhất Nương không có lên tiếng , cười quấy động không khí, ” Thập Nhất tiểu thư nhà các ngươi hiện tại đã là Vĩnh Bình Hầu phu nhân. Phải gọi một tiếng Từ phu nhân!”

Đại di nương ngoan ngoãn nghe lời cười gọi một tiếng”Từ phu nhân” : “Làm sao đột nhiên lại nghĩ đến xem chúng ta!”

“Hôm nay ta phụng bồi Thái phu nhân đến miếu dâng hương, ” Thập Nhất Nương ngắn gọn nói, “Thuận tiện sang đây thăm”

Tiểu sư phụ quản môn bưng trà đi vào cho các nàng.

Tể Trữ mình dâng cho Thập Nhất Nương.

Mùi thơm ngát xông vào mũi, là trà búp Minh Tiền Long Tĩnh thượng Hạng , uống một ngụm, trong miệng đầy hương thơm. Mặc dù không có tốt như phần thưởng của Thái phu nhân, nhưng cũng không kém là bao nhiêu.

Tể Trữ thấy Thập Nhất Nương không có lên tiếng, chỉ ngồi ở chỗ đó uống trà, thì cười đứng dậy: “Phu nhân ở nơi này ngồi một chút, ta đi nhìn xem việc chuẩn bị cơm bố thí cho Thái phu nhân làm ra sao ”

Thập Nhất Nương không có giữ nàng, chỉ phân phó Tống ma ma đưa nàng ra cửa, sau đó đột nhiên nói: “Lô Vĩnh Quý tới làm gì?”

Hai vị di nương nghe sắc mặt đều đại biến.

Thập Nhất Nương trong lòng đã có chuẩn bị, nên ngồi ngay ngắn tại chỗ đó chậm rãi uống trà.

“Không có gì!” Đại di nương miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, “Mọi người đều là hương lý hương thân , hắn thỉnh thoảng trở về Yên kinh cũng đến thăm chúng ta một chút.”

Thập Nhất Nương đứng dậy: “Nếu như thế, ta sẽ đi hỏi hỏi Lô Vĩnh Phúc vậy? Hắn là huynh đệ của Lô Vĩnh Qúy, có một số việc hẳn cũng biết!”

Đại di nương nghe thế liền bước lên phía trước lôi ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Từ phu nhân, chuyện không liên quan đến huynh đệ Lô Vĩnh Quý, Lô Vĩnh Phúc!” Thần sắc trong lúc nói có mấy phần bối rối.

Nhị di nương thì thở dài một hơi: “Thập Nhất tiểu thư hôm nay đã thành Vĩnh Bình Hầu phu nhân, làm việc cũng khác nhau rất lớn.” Nàng nhàn nhạt nhìn Thập Nhất Nương khóe miệng nhẹ nhàng vểnh lên, hai đầu lông mày cũng toát ra mấy phân giễu cợt, “Đây cũng không phải là bí mật gì. Mọi người lớn tuổi ở La gia đều biết. Nếu Từ phu nhân vì chuyện này mà tìm tới cửa , chúng ta che giấu nữa, cũng không phải là đạo đãi khách.

Trước khi ta bị Đại lão gia thu phòng, đã từng cùng cháu trai của Ngưu tổng quản đặt hôn. Lô Vĩnh Quý cùng Lô Vĩnh Phúc thuở nhỏ mất cha, nhờ có có Ngưu tổng quản tương trợ , sau lại an bài bọn họ được vào phủ làm gã sai vặt. Nói lại, chúng ta cũng có chút quan hệ sâu xa. Tha hương gặp cố nhân, Lô quản sự không khỏi muốn đến thăm chúng ta.”

Chất vấn, để được lấy ra chứng cớ.

Thập Nhất Nương tạm thời để xuống.

“Dương di nương tại sao phải tự sát?” Nàng ngó chừng ánh mắt Đại di nương, “Hai vị di nương ngàn vạn lần đừng nói với ta là không biết? Thập Nương là cùng các ngươi nhờ một tiêu cục đưa tới Yên kinh”

Đại di nương nghe thấy thần sắc buồn bả, khẽ thở dài một cái, nhưng không có vẻ áy náy.

“Dương di nương từ cái này lần bị đại thái thái bắt quỳ ở Từ Đường, sau này vẫn bị phong hàn.” Nhị di nương thần sắc bình tĩnh nói, “Đại thái thái vẫn không cho nàng xem bệnh, kéo tới kéo đi, đã thành bệnh lao. Tiền riêng trong tay nàng cũng dùng hết. Vì tương lai của Thập Nương, nàng không thể làm gì khác hơn là buộc Thập Nương đi nịnh nọt đại thái thái. Thấy đại thái thái một chút ý tha thứ buông lỏng cũng không có, chỉ nói đại thái thái không đáng tin cậy. Rồi cùng hai người chúng ta thương lượng. Cho hai người chúng ta hộ tống thập Nương đến Yên kinh . Chuyện mời tiêu cục, tất cả đều là chủ ý của Dương di nương . Về phần tự sát. . . . . .” Nhị di nương nói tới đây thì lạnh lùng cười cười, “Đã sớm bệnh nguy kịch rồi, thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng bỏ tay đánh cược một lần. Trông cậy vào Đại lão gia nghĩ tình ngày thường ân ái, nghĩ tình Thập Nương là ở dưới mắt hắn lớn lên, nghĩ tình là nữ nhi hắn thương yêu nhất, mà có thể cho Thập Nương một tương lai tốt thôi.”

Ai biết, người nam nhân này một chút cũng không đáng tin cậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.