Edit: Hạ
Thái phu nhân nghe xong liền gật đầu tán thưởng.
Mặc dù có chút thân sơ gần xa, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
“Trong lòng con có tính toán là được rồi.” Thái phu nhân vừa cười, vừa ngồi xuống đại kháng gần cửa sổ.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới chạy lại gần: “Tổ mẫu, tổ mẫu” vừa hô vừa chắp tay thi lễ.
Thái phu nhân nhìn hai đứa trẻ thì bật cười ha ha, lại bế Cẩn ca nhi
vừa mới khóc ở trong tay Cố ma ma: “Sao thế này? Ai bắt nạt Cẩn ca nhi
nhà chúng ta vậy? Nói cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu giúp con giáo huấn bọn
họ.” Lại nói, “Cẩn ca nhi chúng ta mặc bộ quần áo trẻ em này, nhìn càng
chỉnh tề nha.” Vừa nói, vừa thơm má Cẩn ca nhi một cái.
Cẩn ca nhi mở to đôi mắt to trong veo như hắc bảo thạch sau khi khóc nhìn Thái phu nhân*.
(*)Nguyên văn: Cẩn ca nhi mở to đôi mắt trong veo như hắc bảo thạch sau khi được nước mắt rửa nhìn thái nhân.
Thái phu nhân thấy thế trong lòng vô cùng vui vẻ, lại thơm má Cẩn ca
nhi một cái nữa. Lúc này mới hỏi Từ Tự Truân và Từ Tự Giới: “Sao các con lại chạy đến làm ồn mẫu thân thế ?”
Từ Tự Truân vội vàng nói: “Mẫu thân nói, mẫu thân bệnh đã khỏi rồi. Sau này mỗi ngày chúng con đều có thể ở đây ăn cơm!”
Thái phu nhân bèn quay sang nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười nói: “Chẳng qua chỉ là ăn cơm trưa thôi ạ, lại
có các nha hoàn, bà tử hầu hạ, nương không cần lo lắng đâu.”
Thái phu nhân thấy mình và Thập Nhất Nương đang nói chuyện, Từ Tự
Truân và Tự Tự Giới đã một đứa thì lôi kéo tay Cẩn ca nhi, một đứa thì
túm tay Cẩn ca nhi, cười khẽ lắc đầu: “Con ấy, chiều chúng nó quá rồi!”
Thập Nhất Nương cười nói: “Không nuông chiều con trẻ chẳng lẽ còn
trách mắng như người lớn hay sao ạ! Huống hồ Truân ca và Giới ca rất
ngoan, con muốn nuông chiều, chỉ e là cũng nuông chiều thành thói xấu.”
Đang nói chuyện, mấy vị dương tới.
Nhìn thấy thái phu nhân ở trong phòng, Văn di nương có chút dè dặt
thận trọng, Kiều Liên Phòng thì thoải mái tự nhiên, Dương thị thì lộ ra
vẻ cung kính.
“Biết tin phu nhân đã chuyển về chính phòng, cố ý đến thăm”, thái độ
Văn di nương lạ thường, không nói chuyện. Kiều Liên Phòng đứng yên một
chỗ, có phần căng thẳng. Dương thị thấy bầu không khí có chút lạnh lẽo,
cười bước lên phía trước, “Phu nhân có chuyện gì, cứ phân phó trực tiếp
là được ạ.”
“Cũng không có chuyện gì đâu!” Thập Nhất Nương nói, “Chính phòng luôn đốt lò sưởi, khói bụi trong nhà thì đã có mấy Tú Liên quét dọn giúp
rồi.” Vừa nói, nàng vừa bưng chén trà, “Nếu như có chuyện gì, chắc chắn
đến lúc đó sẽ nhờ các vị di nương giúp một tay.”
Ba di nương thấy thế, khom gối hành lễ, nối đuôi nhau lui xuống.
Thái phu nhân nhìn bóng lưng của Dương thị, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hiện giờ Dương thị còn chưa được thị tẩm. Tin chắc rằng rất nhiều
người trong phủ đều biết, chứ đừng nói là thái phu nhân. Lúc Thập Nhất
Nương mang thai không được tốt, Từ Lệnh Nghi có rất nhiều thương tiếc, ở trong phòng chiếu cố chăm sóc Thập Nhất Nương. Tiếp đến là sinh nở, đầu tiên là khó sinh. Sau đó, Cẩn ca nhi lại có chút không thoải mái. Bây
giờ con bé lại bị rong huyết, cần phải điều dưỡng ba, năm năm. Dựa vào
chuẩn mực hiền thê, con bé nên an bài thiếp phòng thị tẩm, đến phiên
ngày ở trong phòng của mình, càng phải cho thông phòng hầu hạ mới phải.
Bây giờ Từ Lệnh Nghi cứ một mực ở trong phòng của mình…
Thập Nhất Nương giả bộ hồ đồ.
“Nương, nương ăn cơm chưa? Nếu còn chưa ăn cơm, không bằng ăn với
cùng chúng con nhé?” Thập Nhất Nương vừa cười, vừa kéo tay Từ Tự Giới,
vừa khoác vai Tự Tự Truân, “Chúng con cũng chưa ăn cơm!”
Thái phu nhân thấy thế cười nói: “Cũng được, vậy bảo phòng bếp nhỏ của con làm cho ta món canh vịt già nấu măng nhé!”
Đây là món ăn thái phu nhân thích ăn nhất.
Thập Nhất Nương cười vâng dạ, phân phó Trúc Hương đi truyền lệnh.
Từ Tự Truân và Tự Tự Giới vây xung quanh, một nhóc la hét muốn ăn
“Tôm nõn Long Tĩnh”, một cậu thì la hét đòi ăn “Bánh bơ hoa hồng”. Thái
phu nhân bị chọc cho cười ha ha, nói với Cẩn ca còn chưa hiểu chuyện:
“Con thấy Ngũ ca con, cũng biết bánh bơ, bánh bao thịt kho tương.”
Từ Từ Giới thích ăn bánh bao thịt kho tương, điều này cả nhà đều biết. Cậu nhóc có chút xấu hổ cúi đầu.
Thập Nhất Nương vừa cười vừa xoa đầu cậu nhóc, ghé sát tai Giới ca
nhi nhẹ giọng nói: “Mẫu thân cũng thích ăn bánh bao thịt kho tương.”
Từ Tự Giới ngẩng đầu, khuôn mặt ửng hồng, thế nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Hai ngày sau, Thập Nhất Nương tới Trung Cần bá phủ tặng quà cưới cho Nhàn tỷ nhi.
Vẻ mặt Cam phu nhân tươi cười đi ra nghênh đón.
“Sức khỏe của Tứ phu nhân không tốt, còn đích thân tới đây. Thật là khiến ta không biết phải nói gì cho phải!”
Thập Nhất Nương khách sáo nói: “Nhàn tỷ nhi xuất giá, dù thế nào muội cũng phải tới xem một chút.”
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng lớn ở chính phòng.
Có hai người phụ nữ có vẻ đã lấy chồng khoảng mười tám, mười chín
tuổi ngồi trong phòng lớn. Trong đó có một người ăn mặc đẹp đẽ hoa lệ
nhưng tướng mạo thì bình thường, người còn lại ăn mặc giản dị mộc mạc
nhưng tướng mạo lại xinh đẹp. Hai người họ ngồi sóng vai nhau trên ghế
thái sư, mặc dù đang nói chuyện, nhưng bầu không khí trong phòng lại lộ
ra có chút lành lạnh.
Thập Nhất Nương không khỏi thầm kỳ quái.
Cam phu nhân đã cười với nàng giới thiệu: “Hai vị này đều là chị em
dâu của Thất cô phu nhân nhà chúng ta.” Vừa nói vừa chỉ vào người có
tướng mạo bình thường, “Vị này là Lương Tam phu nhân Dương thị.” Lại chỉ tiếp vào người còn lại, “Còn vị này là Lương Nhị phu nhân Hoàng thị.”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt hai người đó không hẹn mà gặp đều nhìn vào người Thập Nhất Nương.
Thân thể của Thập Nhất Nương hao gầy không ít, vì vậy hôm nay cố ý
búi tóc kiểu đọa mã (1), mặc áo lụa màu xanh da trời ngắn có viền màu
xanh lá mạ, mặc váy lụa thập nhị bức tương (2) màu xanh lá mạ có thêu
hoa mai màu xanh da trời. Mùa đông đại hàn như vậy, mà mặc như thế không khỏi toát ra vài phần duyên dáng yêu kiều, tay lại đeo chuỗi vòng đá
thạch lựu tự tay làm, được cuốn thành bảy, tám vòng. Trong thanh lệ lại
có vài phần quyến rũ.
(*) tóc kiểu đọa mã: kiểu tóc theo hình dáng người bị ngã ngựa.
(*) váy lụa thập nhị bức tương: Chiếc váy được may ghép từ 12 miếng vải lụa Tương Giang.
Trong mắt Dương thị thì lộ ra mấy phần hâm mộ, còn trong mắt Hoàng thị lại mang theo vài phần nghi hoặc.
Cam phu nhân giới thiệu Thập Nhất Nương: “Vị này là phu nhân Vĩnh
Bình hầu – La thị. Hai ngày trước vừa mới sinh một vị công tử, ra cữ
liền tới tặng quà cưới cho Nhàn tỷ nhi nhà chúng ta.” Trong giọng nói
toát ra vài phần đắc ý.
Thập Nhất Nương cười làm lễ gặp mặt với hai vị kia.
Đáy mắt của Dương thị lóe lên một tia đố kỵ, Hoàng thị thì luôn dựng thẳng sống lưng, khẽ ngẩng cao mặt, lộ ra vẻ rất kiêu ngạo.
Thập Nhất Nương nhìn Dương thị một cái, đáy mắt lóe lên một tia giảo
hoạt ranh mãnh. Nàng cười chào hỏi Hoàng thị: “Không ngờ lại gặp được
thiên kim tiểu thư của Hoàng đại nhân ở đây.”
Hoàng thị khẽ kinh ngạc.
Thập Nhất Nương đã nói: “Nhà mẹ đẻ ta ở Dư Hàng. Lúc trước chúc thọ
lệnh tổ mẫu, đại ca ta đã từng phụng mệnh phụ thân đến trước chúc mừng.”
Hoàng thị nghe đến đây, nét mặt liền có vài phần thân thiết: “Hóa ra
phu nhân là người Dư Hàng. Ta khi đó theo gia phụ đang nhậm chức ở đó.”
“Đó chính là duyên phận.” Thập Nhất Nương cười nói, “Khi đó là không quen biết, đến Yên Kinh cũng không lộ mặt ra ngoài.”
Nụ cười của Hoàng thị trở nên thân mật.
“Đều là chỗ quen biết cũ, mọi người ngồi xuống nói chuyện đi, ngồi
xuống nói chuyện đi.” Cam phu nhân nghe thấy thế, kêu gọi nhiệt tình các nàng ngồi xuống.
Thập Nhất Nương hỏi tới Lan Đình: “…. Sao vẫn chưa thấy nàng ấy nhỉ?”
“Đang cùng Đại ca muội ấy nói chuyện!” Cam phu nhân vừa cười, vừa sai tiểu nha hoàn dâng trà bánh lên.
Thập Nhất Nương thì cùng Hoàng thị nói chuyện ở Giang Nam, tự nhiên cũng bỏ rơi Dương thị một mình vắng vẻ ở bên cạnh.
Sắc mặt Dương thị toát ra chút u ám.
Hoàng thị thấy thế, bộ dáng dường như rất vui vẻ, càng hăng hái nói chuyện với Thập Nhất Nương.
Vẻ mặt của Dương thị càng ngày càng khó coi.
Dù sao cũng đều là khách, lại cứ tiếp tục như vậy, nếu Dương thị trở mặt, hổ thẹn vẫn là Cam gia.
Ý nghĩa chợt lóe, Thập Nhất Nương đang muốn nói thêm vài câu nữa với Hoàng thị, Lan Đình đã bước vào.
Lan Đình mặc áo ngắn lụa hoa màu hồng đào, vấn tóc hình tròn, tai đeo khuyên vàng, cài trâm, gương mặt có chút căng thẳng, hai đầu lông mày
vì thế mà lộ ra vài phần nghiêm túc.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương ngồi trong phòng, Lan Đình nở nụ cười, lại có vẻ cởi mởi như trước kia.
“Thập Nhất Nương, sao ngươi lại đến đây!” Lan Đình vội tiến lên phía
trước nắm tay Thập Nhất Nương, “Ta nghe nói, cứ cách năm ngày Lưu Y
Chính lại đến khám cho ngươi một lần. Sức khỏe của ngươi đã đỡ hơn chút
nào chưa?”
“Đã dần dần khỏe lên rồi.” Thập Nhất Nương không muốn nói nhiều, chỉ trả lời một câu ngắn gọn.
Lan Đình gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Thập Nhất Nương nói muốn ra ngoài thăm Cam thái phu nhân.
Cam phu nhân cũng chẳng bất ngờ —— Mọi người đều biết Cam thái phu
nhân và Thập Nhất Nương chung vốn làm ăn, kiếm lời rất nhiều tiền.
Lan Đình nghe xong lập tức nói: “Ta vừa mới về đã bị đại ca lôi đi
nói chuyện, còn chưa đến hành lễ với mẫu thân.” Sau đó nói, “Chúng ta
cùng đi sang thăm đi!”
Cam phu nhân dường như có chút không vui, nhưng vẫn phái tiểu nha hoàn dẫn các nàng sang viện của Cam thái phu nhân.
Trên đường đi, Thập Nhất Nương hỏi Lan Đình: “Ta nghe chị dâu ngươi
nói, đại ca ngươi đến tìm ngươi. Chẳng lẽ vẫn là vì chuyện của Tuyền
Châu sao?”
Có thể là trước mặt bằng hữu đáng tin cậy, Lan Đình mới kéo bỏ mặt nạ xuống: “…Còn nói ngay cả việc cỏn con này cũng không giúp. Sao huynh ấy lại giao lưu với người nhà Cung gia chứ. Ta khuyên huynh ấy đừng nên
vận chuyển hàng làm ăn cùng Cung gia nữa —- Trong Cung gia, nhà nào cũng có gia nghiệp lớn, cho dù ngay cả ở trên biển vứt bỏ một chiếc thuyền
cũng không đáng để nhỏ giọt mồ hôi cuối cùng. Nhưng nhà chúng ta lại
động thật sự vào gân cốt. Nếu có chuyện gì, há chẳng phải không kịp hối
hận sao. Nói đến thế rồi, nhưng một câu, đại ca cũng không nghe lọt. Ta
cũng chẳng có cách nào nữa. Thật khiến người ta phiền chết đi được.” Lại nói tiếp, “Ngươi cũng thấy rồi đó. Tuy chúng ta chỉ có ba chị em dâu,
nhưng mỗi người đều có cách nghĩ riêng, tâm tư riêng. Ta ở bên này nếu
muốn vì chuyện nhà mẹ đẻ mà cứu người, chỉ sợ bọn họ biết ngay tức khắc. Đến lúc đó ta sao có thể ưỡn thẳng lưng mà sống đây?”
Chưa đợi Thập Nhất Nương trả lời, các nàng đã đi đến cửa sân viện của Cam thái phu nhân.
Hai người dừng cuộc nói chuyện, theo tiểu nha hoàn vào phòng.
Cam thái phu nhân nhìn thấy họ, rất vui mừng. Vừa cười vừa lôi kéo
tay Thập Nhất Nương: “Những ngày này, ta vừa nghe thấy người khác nói
muội khó sinh, lại nghe được người khác nói muội bị rong huyết, khiến ta hồ đồ lơ ma lơ mơ. Bèn phái người đi hỏi thăm, cũng chẳng hỏi ra được
gì cả. Ngày nào cũng lo lắng không yên. Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”
Thập Nhất Nương vừa cười vừa nói ngắn gọn tình hình: “….Không có gì, chỉ sợ bóng sợ gió một trận thôi.”
Biết được mọi chuyện đều tốt, Vẻ mặt của Cam thái phu nhân như trút hỏi gánh nặng tra hỏi, hỏi đến Lan Đình.
“Con cũng rất tốt ạ!” Sắc mặt Lan Đình nhàn nhạt, trả lời vài câu, thì đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương nhớ Cẩn ca nhi, cũng chuẩn bị cáo từ về phủ, nói vài
câu đại khái “Lần sau sẽ đến thăm tỷ”, rồi cùng Lan Đình ra khỏi sân
viện của Cam thái phu nhân.
Những ngày này thời tiết nắng ráo, ánh nắng mặt trời chiếu trên khuôn mặt mọi người, sáng ngời, nhưng lại không chói mắt, chỉ cảm thấy ấm áp.
Bước chân của Lan Đình có chút chậm chạp, nhẹ giọng nói: ‘Hôm qua ta
nhận được thư của Tam tỷ do nha hoàn thiếp thân của tỷ ấy đưa tới, nói
Tam tỷ có thai rồi.”
Vừa vào cửa đã có tin vui, đây là một chuyện tốt!
Nhưng tại sao sắc mặt của Lan Đình lại kỳ lạ thế này nhỉ?
Đang suy nghĩ, đã nghe Lan Đình lẩm bẩm: “Kết quả bị tiểu thiếp làm cho tức giận đến nỗi sinh non rồi.”
“A!” Thập Nhất Nương không khỏi dừng bước chân.
Lan Đình cũng dừng lại theo.
Lan Đình nhìn Thập Nhất Nương, cười đau xót: “Ta cũng không trông cậy vào đại ca đi đến đó tranh luận với Tưởng gia, chỉ muốn bảo huynh ấy
viết một lá thư khiển trách một phen thôi. Ai ngờ…” Lan Đình nghiêng mặt đi, khóe mắt đã nhỏ xuống giọt lệ.
Vì vậy mới quyết định về nhà mẹ đẻ tặng quà cưới cho Nhàn tỷ nhi sao?