Edit: Vi Vi
Lúc này, phái nha hoàn tới đây!
Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đều có chút ngoài ý muốn.
Thập Nhất Nương nghĩ đến Văn di nương cũng là một phần tử của nhà
giữa, trong lòng khẽ nhúc nhích, phân phó tiểu nha hoàn: “Để cho nàng đi vào!”
Tiểu nha hoàn lên tiếng đi, dẫn Đông Hồng đi vào.
“Hầu gia, phu nhân.” Nàng nơm nớp lo sợ, ánh mắt chỉ nhìn hướng Từ
Lệnh Nghi, một vẻ sợ hãi, Thập Nhất Nương cười nhìn Từ Lệnh Nghi một
cái, vẫy Đông Hồng: “đến bên cạnh ta.”
Đông Hồng như rơi xuống vực sâu đi tới trước gót chân Thập Nhất Nương “Văn di nương bảo ngươi tới gặp ta!” Thập Nhất Nương thân thiết nắm tay nàng.
Đông Hồng liên tục gật đầu, ánh mắt lại lướt hướng Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi sao còn không rõ. Ho một tiếng, đi Đông thứ gian.
Đông Hồng thấy trong nhà chỉ có nàng và Thập Nhất Nương, trong lòng
bình tĩnh lại, không khỏi thở thật dài, vội vàng ghé vào bên tai Thập
Nhất Nương nói: “Di nương nói, bảo ta chỉ nói cho phu nhân. Trước đó vài ngày, Tần di nương bảo nàng giúp đổi rất nhiều vàng, không đến hai, ba
tháng, trước sau đã thêm hơn hai trăm lạng. Cũng không biết Tần di nương muốn nhiều bạc như vậy làm gì?”
Thập Nhất Nương sững sờ, thấy Đông Hồng dè dặt đánh giá nàng, vội lộ
ra khuôn mặt tươi cười: “Ngươi đi bẩm lại Văn di nương, nói ta biết
rồi.”
Đông Hồng như trút được gánh nặng, cười khom gối hành lễ, lui xuống.
Từ Lệnh Nghi đi vào.
Thập Nhất Nương nói cho Từ Lệnh Nghi lời của Đông Hồng.
Từ Lệnh Nghi vừa nghe, chân mày liền nhíu chặt lại: “Tần thị?”
“Ừ!” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Văn di nương luôn luôn là người
khéo léo, lúc này mang tin tức này tới như vậy, chỉ sợ không phải là
chuyện đơn giản như vậy!”
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu, đang muốn nói gì, thì phía ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Tiểu nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa vừa hô một câu “Ngũ gia”, rèm vén lên, Từ Lệnh Khoan xông vào.
Trên đầu, trên người hắn ướt nhẹp, sắc mặt xanh mét, vào cửa liền hô
một tiếng “Tứ ca”, khóe miệng hé ra, đang muốn nói gì, thì ngước nhìn
thấy Thập Nhất Nương, liền mím miệng lại, nuốt lại lời muốn nói, sau đó
vẻ mặt ngập ngừng, chậm chạp nói, cung kính hô một tiếng “Tứ tẩu”.
“Ngũ gia!” Thập Nhất Nương cười chào hỏi hắn, phân phó Hổ Phách dâng trà.
Từ Lệnh Khoan nhìn Từ Lệnh Nghi, đáy mắt hiện lên một tia lo âu, hiển nhiên có lời quan trọng muốn nói với Từ Lệnh Nghi.
“Ta đi phân phó tiểu nha hoàn bưng chậu nước nóng cho Ngũ gia rửa
mặt!” Thập Nhất Nương nghe âm liền biết ý, lấy cớ đi Đông thứ gian.
Nàng vừa đứng lại, chỉ nghe thấy bên trong “xoảng” một tiếng, tiếng ném đồ sứ.
“Ngươi nói cái gì!” Giọng nói của Từ Lệnh Nghi trầm thấp đặc quánh
như mây đen giăng đầy trời, cách rèm cũng có thể cảm nhận được áp lực bị đè nén xuống kia.
Trong lòng Thập Nhất Nương run lên, nghiêng tai lắng nghe, lại chỉ nghe được tiếng rầm rì không rõ ràng của Từ Lệnh Khoan.
Hổ Phách dẫn tiểu nha hoàn bưng nước nóng đi vào.
Thập Nhất Nương ra hiệu cho nàng đừng vào, hai người đợi ở Đông thứ gian.
Mắt thấy hơi nóng trong chậu đồng dần dần tan đi, rèm nhẹ buông, trong phòng còn không có động tĩnh.
Thập Nhất Nương âm thầm sốt ruột, không khỏi suy nghĩ miên man.
Rốt cuộc Từ Lệnh Khoan phát hiện thứ gì đây? Lại có thể làm cho Từ
Lệnh Nghi luôn bình tĩnh phát giận như vậy. Lâu như vậy cũng không có
xuất hiện, chứng cớ là bất lợi cho Nhạn Dung? Hay là bất lợi cho Tần di
nương? Hoặc là, lại có phát hiện mới? Còn có Văn di nương, vội vã để cho Đông Hồng đưa tin một câu cho mình như vậy, có phải là nàng đang nhắc
nhở mình, phải chú ý Tần di nương chặt hơn? Rốt cuộc Văn di nương đã
phát hiện gì đây? Nếu như mình đi hỏi nàng, không biết nàng có thể nói
thẳng ra không. . . . . . Nếu chuyện này thật là Tần di nương làm, nàng làm như thế nào được?
Nàng nghĩ đến cái chết của Đông di nương lúc trước, nghĩ đến Từ Lệnh
Nghi ôm nàng nói câu “Ta nợ Ngọc Bích” kia, nghĩ đến cái chết của Thu
La, nghĩ đến cái chết của con trai Thu La, thậm chí nghĩ tới cái chết
của Nguyên Nương . . . . . Từ trước, nàng nghĩ chỉ cần mình không tò mò đi lật lại những ký ức đã xa xưa kia, những chuyện này sẽ dần dần mai
một theo thời gian. Nhưng bây giờ, dường như trong tối tăm có một sơi
chỉ, xâu chuỗi những việc từ trước tới nay lại một chỗ, khiến người ta
trốn không thoát, tránh cũng không tránh được.
Đang nghĩ ngợi, thì rèm phịch một tiếng bị vén lên. Thần sắc tao nhã Từ Lệnh Nghi cùng Từ Lệnh Khoan một trước một sau đi ra.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương không tự chủ được đứng lên, mắt lộ ra mấy phần lo lắng.
Từ Lệnh Nghi thấy rõ, như an ủi gật đầu với nàng, nói: “Tiểu Ngũ phát hiện hình nhân bị châm kim có ghi ngày sinh, tháng đẻ của Truân ca ở
bên cạnh bậc thang cửa sau của nương.”
Trong đầu Thập Nhất Nương lập tức toát ra tên của Tần di nương.
Nàng nhìn Từ Lệnh Nghi như trưng cầu ý kiến.
Ánh mắt Từ Lệnh Nghi lạnh như băng, biểu hiện cứng ngắc, nhìn không ra buồn vui.
Ánh mắt Từ Lệnh Khoan thì tối tăm.
“Tứ tẩu, chuyện này liên quan rất rộng.” Hắn thấp giọng nói, “hôm
nay ngài đang mang bầu, những chuyện lộn xộn này ngài đừng quan tâm, có
ta và Tứ ca đây! Giờ không còn sớm, ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Thập Nhất Nương cắn cắn môi.
Tìm ra hình nhân bị ghim kim, có tính chất hoàn toàn khác với giả quỷ dọa người, dù là thái tử liên qua đến cũng sẽ bị phế, khó trách Từ Lệnh Nghi giận giữ lôi đình như thế. Chuyện này thật sự mình không thích hợp nhúng tay!
Nàng gật đầu với anh em Từ thị, đang muốn mở miệng cho thấy lập
trường, ai biết Từ Lệnh Nghi đang mắt lạnh lại đột nhiên giải thích với
nàng: “Những thứ đó nhất định sẽ giấu ở nơi bí ẩn, cách tốt nhất chính
là lục soát cẩn thận trong ngoài nhà một phen. Nhưng cứ lục soát lung
tung một trận như vậy, chưa hẳn có thể soát ra cái gì. Còn đem chuyện
chê cười này làm lớn lên. Chúng ta ai đó bảo Thái phu nhân gọi Dịch di
nương tới hỏi một câu, xem nàng có biết gì hay không!”
Thập Nhất Nương lập tức hiểu được.
Mặc dù bọn họ nghi ngờ Tần di nương, nhưng dù sao cũng chỉ là nghi
ngờ. Đào ba thước đất tìm ra chứng cớ, đó là phải làm. Lục soát không ra chứng cớ, lại là anh em Từ thị không có năng lực, nói không chừng còn
truyền ra lời đồn anh em Từ thị làm như vậy, là vì xóa tội cho Thập Nhất Nương, gài tang vật giá họa cho Tần di nương, điều này làm cho Từ Tự Dụ ở Nhạc An xa xôi mà biết làm sao chịu nổi? Hơn nữa còn rút dây động
rừng, nói không chừng vĩnh viễn cũng không tìm ra người thi triển pháp
thuật nguyền rủa.
Cách tốt nhất là ra tay với Dịch di nương có quan hệ thân thiết với
Tần di nương, nhưng Dịch di nương lại là người tam phòng, anh em bọn họ
ra mặt đi hỏi không quá thích hợp, chỉ có mời Thái phu nhân ra mặt. Ngay cả Dịch di nương oan uổng, nhưng người gọi nàng tới hỏi chính là Thái
phu nhân, đừng nói Dịch di nương là thiếp của một đứa con trai, cho dù
là Tam phu nhân, Thái phu nhân cho uất ức cũng chỉ có thể chịu đựng,
đến cũng sẽ không lộ ra vẻ quá thất lễ.
Nếu Thái phu nhân phải ra mặt, vậy Từ Tự Truân đang hôn mê bất tỉnh ai tới chiếu cố đây?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi nói: “Vậy Truân ca. . . . . .”
“Có Đỗ ma ma.” Từ Lệnh Nghi nói, “Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi! Đừng có nó còn chưa tỉnh, nàng lại ngã xuống!”
Một cú đá của Từ Tự Truân, trước sau vẫn khiến hắn không an tâm.
Cũng phải. Lúc này mọi người đang bề bộn, không để cho bọn họ thêm phiền chính là giúp đỡ.
“Vậy thì làm phiền Hầu gia và Ngũ gia rồi!” Thập Nhất Nương ân cần
trò chuyện với Từ Lệnh Khoan hai câu, cùng Hổ Phách đi Đông sảo gian.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn, dù là người mù cũng biết phải cẩn thận,
chỗ ở của Thái phu nhân rất im ắng, một tiếng động nhỏ xíu cũng bị phóng đại.
Thập Nhất Nương nằm ở trên giường mỹ nhân trong Đông sảo gian, nghe
thấy tiểu nha hoàn bẩm “Dịch di nương tới”, nghe thấy Thái phu nhân
khiển trách mơ hồ, nghe thấy Dịch di nương hoảng sợ cãi lại và tiếng
khóc bi thương . . . . . Đợi bên kia an tĩnh lại, đã là giữa giờ Dần
ngày hôm sau rồi.
“Phu nhân, ta đi xem động tĩnh một chút!” Lòng Hổ Phách vẫn thấp
thỏm, hi vọng chuyện này sớm có kết quả, bằng không, thời gian dài,
chuyện Nhạn Dung bị giam lan truyền xôn xao, chuyện hù dọa Từ Tự Truân
không phải là các nàng làm cũng sẽ thành là các nàng làm.
Bất kể lúc nào, thì người tò mò hóng chuyện đều có. Huống chi là loại chuyện bí mật liên quan tới tranh đoạt tước vị giữa mẹ kế và con trai
trưởng, tranh giành tài sản, mưu sát, v,v của nhà quyền thế. Tự nhiên là càng sớm có một kết luận càng sớm ngừng lại, kiểm soát sự việc ở trong
phạm vi nhất định thì tốt hơn.
“Ngươi cẩn thận chút!” Thập Nhất Nương dặn dò nàng. “Đừng miễn cưỡng!”
Tránh cho nhìn thấy gì không nên nhìn, nghe được cái gì không nên nghe, ngược lại mình bị cuốn vào.
“Nô tỳ sẽ tránh!” Hổ Phách hiểu rõ gật đầu, rón rén ra cửa.
Khoảng qua thời gian nửa chén trà, nàng trở lại.
“Phu nhân!” Ánh mắt nàng phát sáng, trên mặt tràn đầy vui sướng, “Hầu gia và Ngũ gia đi chỗ Tần di nương.”
Nói như vậy, Từ Lệnh Nghi và Từ Lệnh Khoan đã tóm được chứng cớ rồi.
“A!” Tinh thần Thập Nhất Nương rung lên, chỉ chiếc ghế con nhỏ trước
giường mỹ nhân, “Nói nhanh lên một chút xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra!”
Hổ Phách nửa ngồi ở trên ghế con nhỏ, thấp giọng nói: “Thái phu nhân
vừa tức giận, Dịch di nương kia liền nói tường tận, theo lời Dịch di
nương, Tần di nương vẫn rất nhớ thương Từ Tự Dụ ở Nhạc An xa xôi, đã
muốn mời người làm mấy đợt cúng bái hành lễ giúp Từ Tự Dụ, phù hộ Từ Tự
Dụ ở đất khách có thể bình an thuận lợi. Hết lần này tới lần khác thấy
Thái hậu nương nương ngã bệnh, Tể Trữ sư thái bị Kiến Trữ hầu mời đi,
không được rỗi rãnh. Trong lúc vô tình Tần di nương nói, nàng nghĩ tới
thì ra là Chu đạo bà thường đi lại với mẫu thân của Tam phu nhân, am
hiểu cầu bùa bình an, niệm thanh tâm chú, rất được mẫu thân của Tam phu
nhân sùng bái, hơn nữa chào giá còn rẻ hơn so sánh với Tể Trữ sư thái.
Liền giới thiệu Chu đạo bà cho Tần di nương. Kết quả hai người Tần di
nương và Chu đạo bà nhất kiến như cố, thường tới thường ở. Tần di nương thường cho đạo quan của Chu đạo bà thêm chút tiền dầu vừng, Chu đạo bà
thì giúp Từ Tự Dụ điểm đèn chong, sớm tối mỗi ngày niệm bình an chú cho
Từ Tự Dụ.
Bởi vì Từ Lệnh Nghi không thích Tần di nương thắp hương bái Phật, Tần di nương không dám dẫn Chu đạo bà dẫn tới nhà ở, chỉ gặp mặt ở cửa sau
một lần. Có đôi khi không tiện, liền nhờ nàng làm người trung gian giúp
đỡ truyền lời, hoặc là chuyển giao tiền dầu vừng.
Sau lại không biết tại sao, Tần di nương đột nhiên bắt đầu thưởng cho Chu đạo bà mấy trăm lượng, rồi hơn ngàn lượng bạc. Nàng sinh lòng nghi
ngờ, nhiều lần hỏi tới, mới phát hiện Tần di nương làm theo lời của Chu
đạo bà, sắp xếp mấy bài vị ở sau noãn các điện thờ.
Nàng cũng là người hiểu những điều này, vừa nhìn cũng biết là thi
triển thế trận vu chú. Không khỏi bị làm cho sợ tâm lạnh. Van nài mấy
lần. Tần di nương lại không tỏ rõ ý kiến. Nàng muốn nói chuyện này cho
Thái phu nhân, nhưng nghĩ tới chính mình là trung gian giới thiệu Chu
đạo bà và Tần di nương quen biết, sợ bị dính líu, nên không dám nói. Cứ
do dự như vậy, liền kéo dài mãi.
Tối ngày hôm qua, Tần di nương tới trong nhà nàng xuyến môn, nàng lại khuyên Tần di nương hồi lâu, Tần di nương nghe không kiên nhẫn, ngồi
không tới nửa chén trà thời gian đã đi.
Lúc Từ Lệnh Nghi phái người đi hỏi, lúc ấy nàng không biết là chuyện gì, cũng không suy nghĩ nhiều, liền trả lời hàm hồ.
“Nói cách khác, chuyện này căn bản không liên quan đến nàng!” Thập
Nhất Nương cười, khóe miệng không khỏi hiện lên một vẻ trào phúng,
“Không chỉ không liên quan tới nàng, nàng còn từng khuyên Tần di nương
hết nước hết cái rồi!”