Edit: Vi Vi
“Hoài nghi Tứ phu nhân?” Nhị phu nhân nghe nở nụ cười, “Làm sao
ngươi lại cho là Hầu gia đang hoài nghi Tứ phu nhân?” Nói xong, nàng ý
vị thâm trường nhìn Kết Hương một cái, “Hầu gia nếu như cái gì cũng
không tra, đó mới là đang hoài nghi Tứ phu nhân.”
Kết Hương không hiểu nhìn Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân thản nhiên nói: “Ngươi suy nghĩ một chút, nhổ cây củ cải sẽ mang theo bùn đất. Nếu Hầu gia không tin Tứ phu nhân. Sẽ giống như
năm đó. Không chỉ không tra. Còn có thể giúp đỡ giấu kỹ, nghĩ cách
nhanh chóng lấp liếm chuyện này.” Nàng lộ ra vẻ mặt trầm tư. “Hầu gia
người này, nhìn qua rất ôn hòa. Trong xương rất là tự phụ. Biết rõ người nọ vào chính phòng. Hắn không chỉ muốn tra, còn tìm Ngũ Gia đi qua làm
người giúp đỡ. Gióng trống khua chiên mà tra. Hơn nữa đầu tiên là tra
phòng giữa mà Tứ phu nhân ở. Những cái khác không dám nói. Ít nhất. Hắn
tin tưởng Tứ phu nhân tuyệt đối không liên quan đến chuyện này. Bằng
không, hắn cũng sẽ không để Tứ phu nhân ở chỗ Thái phu nhân vào lúc này. . . . . . Nếu Tứ gia chúng ta tin tưởng người nào nhất, chỉ sợ chính là Thái phu nhân rồi!” Nói xong, đột nhiên cười một tiếng, “Hi vọng lần
này Hầu gia chúng ta không nhìn lầm người là tốt rồi! Bằng không, chuyện ầm ĩ như vậy, cũng không có cách nào gác lại rồi!” Đáy mắt toát ra mấy
phần chế nhạo.
Kết Hương nghĩ đến chuyện năm đó, không khỏi khó chịu.
Trong phòng lại an tĩnh lại. Nghe thấy tiếng trúc từng đợt như song trào, ầm ầm mà nện tới.
Đỗ ma ma đứng ở trước mặt Thái phu nhân. Nghe tiếng mưa đập vào tán
lá sột soạt, tuy là người nhiều tuổi rồi. Cũng không nhịn được run sợ
trong lòng.
“Ngủ thiếp đi!” Thái phu nhân cúi đầu ngắm nhìn Từ Tự Truân.
“Dạ!” Tiếng trả lời của Đỗ ma ma pha thêm chút cẩn thận so với bình
thường. “Hổ Phách nói, Tứ phu nhân quá mệt mỏi, biết Tứ thiếu gia không
có việc gì thì ngả vào giường mỹ nhân ngủ thiếp đi. Ta thấy Tứ phu nhân
đang ngủ say. Liền không đánh thức.”
Trong mắt Thái phu nhân lóe lên tia sáng. Đứng lên: “Đi, chúng ta đi xem một chút!”
Đỗ ma ma không dám thở mạnh. Theo Thái phu nhân đi Đông sảo gian..
Ánh đèn to như hạt đậu. Vàng mờ mờ chiếu rọi căn phòng yên tĩnh ấm áp, Thập Nhất Nương ngủ vừa điềm tĩnh vừa yên ổn.
Thái phu nhân đứng ở trước giường đưa mắt nhìn một lúc lâu, thản nhiên không tiếng động đi ra ngoài như lúc đến.
Hổ Phách thở phào nhẹ nhõm.
Thái phu nhân dừng bước ở phòng khách.
“Ngươi đi nhà giữa xem một chút. Tra thế nào rồi?”
Vẻ mặt Thái phu nhân nghiêm trước.
Đỗ ma ma thấp giọng thưa “vâng”, bước nhanh ra khỏi phòng khách.
Thái phu nhân đứng một mình một lúc lâu. Sau đó chậm rãi đi nội thất.
Từ Tự Truân ngủ rất an ổn. Thái phu nhân nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hắn. Giúp hắn dịch dịch góc chăn, sau đó nhắm mắt tựa vào trên gối đầu
giường đặt gần lò sưởi.
Đèn dầu lóe lóe sáng. Phát ra tiếng nổ lụp bụp.
Đỗ ma ma nóng nảy dậm chân đi vào.
“Thái phu nhân.” Trong giọng nói của nàng xen lẫn sự lo lắng không
cách nào che dấu được, “Ngũ gia phát hiện một mặt nạ ở sau phòng của
Nhạn Dung.”
Thái phu nhân chợt mở mắt, trong căn phòng lờ mờ, lại lộ ra sự sắc bén như dao.
“Hầu gia nói như thế nào?”
Đỗ ma ma dừng một chút. Thấp giọng nói: “Hầu gia bảo tra tiếp.”
Thái phu nhân lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tra tiếp, là bởi vì tra nữa hắn cũng tin chuyện này sẽ không liên
quan đến Thập Nhất Nương? Không phải là loại chuyện hắn phiền chán xảy
ra một lần. Mà là ba lần phát sinh?
Đồng hồ báo giờ trong phòng vang lên bính bong, gõ lên chin tiếng.
Đỗ ma ma chần chừ một hồi lâu: “Thái phu nhân, đây cũng không phải là chuyện có thể giải quyết trong chốc lát. Ta xem, không bằng ngài nghỉ
ngơi đã. Tứ thiếu gia ở đây có ta nhìn. Sáng sớm ngày mai Tứ thiếu gia
tỉnh, còn cần ngài tự mình chỉ điểm giúp chúng ta an ủi Tứ thiếu gia
đây!”
Thái phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cứ chờ ở chỗ này!” Thái độ rất kiên quyết.
Đỗ ma ma không dám nhiều lời, cầm chăn mỏng đắp lên người Thái phu nhân.
Thái phu nhân sâu kín mở miệng: “Ngươi nói, rốt cuộc chuyện có liên
quan tới Thập Nhất Nương hay không đây?” Trong giọng nói tràn đầy hoài
nghi.
Tóc gáy toàn thân Đỗ ma ma đều dựng lên.
“Tứ phu nhân là một người thông minh.” Nàng căn nhắc nói.”Nên sẽ không làm ra chuyện như vậy !”
Chỉ nói thông minh. Không nói đôn hậu.
Thái phu nhân quay đầu nhìn Từ Tự Truân.
“Đứa nhỏ này, rốt cuộc là phúc mỏng.” Trong tiếng than thở pha lẫn mấy phần đáng tiếc.
Đỗ ma ma không đoán ra ý của Thái phu nhân, thấp giọng khuyên nhủ:
“Tứ thiếu gia có Thái phu nhân, sao là người phúc mỏng ? Ngài chỉ cần an tâm thôi. Vị Trường Xuân đạo trưởng kia không phải đã nói sao? Tứ thiếu gia có tam tai (ba tai họa), đây vừa lúc ứng nghiệm vô vọng chi tai kia (tai bay vạ gió). Tứ thiếu gia qua được cửa này, sau này sẽ tốt lắm. . . . . .
Thái phu nhân cũng không nghe nghiêm túc, không đợi Đỗ ma ma nói cho
hết lời. Đột nhiên nói: “Nếu chuyện này thực liên quan tới Thập Nhất
Nương, ta là nhắm một mắt mở một mắt? Hay là. . . . . . nhúng tay quan
tâm đây?”
Thái phu nhân năm xưa cũng là thuận buồm xuôi gió. Tính tình có chút
nóng nảy. Sau vì Nhị gia bị bệnh qua đời, lão Hầu Gia bị dính líu, Hầu
gia xa cách lão gia. . . . . . Xảy ra nhiều chuyện lớn. Thái phu nhân
mới từ từ che giấu tính khí. Nhưng rốt cuộc là tính tình dưỡng nên từ
nhỏ. Bằng không, ban đầu cũng sẽ không liều mạng cầu thầy trị bệnh hỏi
thuốc cùng với Nguyên Nương. Kiên quyết cầu được Tứ thiếu gia. Nói cho
cùng, Thái phu nhân đây chính là không phục. Không tin mình không có
cháu ruột. Bây giờ lớn tuổi. Lại ứng với câu “Già trẻ” (người già trẻ
con). Tính khí này lộ ra không bị ràng buộc. Người khác không rõ sự thay đổi của Thái phu nhân, nhưng Đỗ ma ma thì lòng dạ biết rõ.
Nếu như Thái phu nhân quyết định nhúng tay quan tâm, đã sớm phái nàng đi hỏi rồi, cần gì phải không ngừng chần chừ như vậy. Rõ ràng là sợ
chuyện này thực sự liên quan tới Thập Nhất Nương, trong lòng ba phải.
Nhưng nghĩ đến Từ Tự Truân mất mẹ từ nhỏ lớn lên bên cạnh mình. Không
khỏi có chút áy náy. Trong chốc lát chưa quả quyết mà thôi.
Nếu như Thái phu nhân đã quyết định rồi còn dễ nói. Chưa quả quyết, quan hệ quá nhiều, Đỗ ma ma không dám đề cập đến trong đó.
“Chắc có lẽ không a!” Nàng lập lờ nước đôi nói, “Hầu gia và Ngũ Gia đã đi tra xét rồi. Sáng mai sẽ có tin tức.”
Thái phu nhân cũng không cần Đỗ ma ma trả lời. Quản hay là bất kể, là một quyết định khó cả đôi đường, bà chỉ là muốn củng cố quyết tâm của
mình mà thôi.
“Cho dù có liên quan tới nàng hay không.” Thái phu nhân lẩm bẩm. “Chỉ phần bình tĩnh này của nàng. Đã đủ để gánh vác được phần gia sản này
rồi, ta lớn tuổi, Di Thực dù sao cũng chỉ là chị dâu. . .Danh không
chính, ngôn không thuận. Lại dễ dàng sai lầm. . . . . .” Bà vừa nói. Ánh mắt một lần nữa rơi vào khuôn mặt ngủ say của Từ Tự Truân, “. . . . . . Nhưng đứa trẻ này làm sao bây giờ. . . . . . Chẳng lẽ cứ mặc nó tự sinh tự diệt sao . . .” ” Nói tới đây. Khóe mắt không khỏi nhỏ hai giọt. “Có mệnh hưởng thì sẽ đi đến cuối cùng, không có mệnh thì không nên cưỡng
cầu. Chuyện này. Vốn là ta làm không đúng. . . . . .”
Trong lòng có việc. Thập Nhất Nương ngủ cũng không an ổn.
Nghỉ ngơi hai canh giờ. Nàng tỉnh lại.
Nghiêng đầu nhìn thấy Hổ Phách ngơ ngác ngồi ở bên giường.
“Bây giờ là giờ nào rồi?” Thập Nhất Nương nhẹ giọng hỏi.
Hổ Phách sợ hết hồn. Lấy lại bình tĩnh mới đi nhìn đồng hồ cát: “Canh ba giữa giờ Hợi.” Sau đó xoay người đi rót chén nước ấm cho Thập Nhất
Nương.
Thập Nhất Nương uống nước xong. Miễn cưỡng hỏi nàng: “Bên kia có tin tức gì tới không?”
Hổ Phách lề mề chốc lát, thấp giọng nói: “Nghe Ngọc Bản nói, Ngũ Gia phát hiện một mặt nạ ở phía sau phòng của Nhạn Dung.”
Sắc mặt Thập Nhất Nương như đã đoán trước. Ngồi dậy: “Hầu gia nói như thế nào?”
“Hầu gia.” Hổ Phách ấp a ấp úng: “Hầu gia bảo tiếp tục tra!”
Thập Nhất Nương ngây ngốc, một hồi lâu. Mới nhẹ nhàng tựa trên giường mỹ nhân, khóe mắt đuôi lông mày lại dường như không ngăn được, thậm chí có nụ cười nhợt nhạt.
Hổ Phách thấy kỳ lạ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, phu nhân không vội nghĩ biện pháp. Lại còn như người không có việc gì.
Thập Nhất Nương đã phân phó nàng: “Đi xem có cái gì ăn không, bụng ta hơi đói.”
Hổ Phách sửng sốt.
Thập Nhất Nương nói: “Không ăn no, đợi lát nữa làm sao làm việc!” Lại cười nói. “Nhanh đi!”
Lời nói và việc làm tràn đầy hoạt bát vui vẻ hiếm thấy, không hề có chút lo lắng nào.
Trong lòng Hổ Phách tràn ngập khó hiểu phân phó tiểu nha hoàn ngoài
cửa đi hỏi. Tiểu nha hoàn không dám chậm trễ. Vội vàng đi bẩm Đỗ ma ma.
Đỗ ma ma há hốc mồm cứng lưỡi: “Đói bụng rồi?”
Chuyện tìm thấy mặt nạ ở sau phòng Nhạn Dung. Là Đỗ ma ma dựa theo sự phân phó của Thái phu nhân tiết lộ cho Thập Nhất Nương nghe.
Nàng không khỏi nhìn Thái phu nhân.
Thái phu nhân khẽ gật đầu. Nhìn thoáng qua Từ Tự Truân. Giữa lông mày mơ hồ lộ ra mấy phần dứt khoát: “Xem nàng muốn ăn gì, bảo phòng bếp nhỏ làm cho nàng!”
Đỗ ma ma lên tiếng đi.
“Không cần phiền phức như vậy.” Thập Nhất Nương cười nói. “Nhìn trong phòng bếp nhỏ chuẩn bị gì cho Thái phu nhân. Chuẩn bị chút ít tới lót
dạ là được.” Lại hỏi, “Thái phu nhân đã ngủ chưa? Truân ca Nhi ra sao?”
“Tứ thiếu gia uống thuốc đã ngủ rồi.” Đỗ ma ma nghĩ tới lời dặn của
Thái phu nhân, cười nói.”Thái phu nhân cũng ngả vào bên cạnh Tứ thiếu
gia ngủ thiếp đi.” Lúc này lại nghĩ đến món ăn trong nhà bếp, hôm nay
phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho Thái phu nhân canh gà nhân sâm chưng với cẩu
kỷ tử và hạt sen còn có bánh củ từ. Đều là đồ bổ lại dễ tiêu hoá, liền
bảo tiểu nha hoàn đi bưng.
Thập Nhất Nương chuyển tới ngồi trên đại kháng gần cửa sổ. Vừa uống vài ngụm cháo gà. Thì phía ngoài có tiếng động.
Hổ Phách đang muốn đi ra ngoài xem một chút. Từ Lệnh Nghi vén mành vào.
Hai người gặp mặt. Đều có chút kinh ngạc.
Người này nghĩ tới, nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Thời gian
kiểm tra nhất định là khá dài, không nghĩ tới hắn lại nhanh xuất hiện
như vậy. Người kia nghĩ tới mình đi, nàng sẽ có một thân một mình ở Đông sảo gian. Mặc dù Lưu y chính nói không có chuyện gì, nhưng trong lòng
vẫn có chút không yên lòng. Chưa từng nghĩ nàng lại như người không có
chuyện gì xảy ra, ngồi ở trên kháng ăn uống thả cửa.
“Hầu gia có đói không?” Thập Nhất Nương kịp phản ứng trước, “Có muốn
thêm một chút không? Người thức đêm uống canh gà là tốt nhất!”
“À!” Sau chút luống cuống ngắn ngủi, Từ Lệnh Nghi rất nhanh khôi phục thái độ bình thường. “Nàng ăn đi! Ta không đói bụng!” Nói xong, ánh mắt rơi vào bụng nàng.
Thập Nhất Nương vội nói: “Hầu gia yên tâm, Lưu y chính nói không có chuyện gì. Ta cũng cảm thấy rất khỏe.”
Sau đó nói tình hình sau khi hắn đi.
Từ Lệnh Nghi nghe nói nàng còn ngủ một giấc. Đáy mắt hiện lên ý cười, ngồi lên kháng đối diện nàng: “Vậy thì tốt!”
Ngồi gần, Thập Nhất Nương phát hiện trên tóc hắn còn vương hơi nước.
Liền sai Hổ Phách: “Mau đi múc nước nóng tới cho Hầu gia rửa mặt đi!”
Hổ Phách lên tiếng đi.
Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi không phản đối, biết hắn cũng không phải là ngồi một lát liền đi, nên bảo tiểu nha hoàn dâng trà, hỏi Từ
Lệnh Nghi. “Hầu gia nhìn Truân ca chưa?”
“Rồi!” Từ Lệnh Nghi uống một ngụm trà, sau đó thở dài một hơi, hai
đầu lông mày có lo lắng nồng đậm. “Phải để ngày mai tỉnh mới biết được
như thế nào!”
Ngụ ý, tình hình của Từ Tự Truân không sáng sủa.
Thập Nhất Nương im lặng.
Hổ Phách mang nước đi vào.