Ngũ Nương đã sớm rảnh rỗi, mỗi ngày liền dính ở chỗ đại thái thái,
lúc Hổ Phách các nàng đi tới, nàng cũng không có ở trong viện.
Người tiếp đãi các nàng chính là Tử Vi.
Nàng cười tươi dâng trà cho hai người:” Hổ Phách muội muội chính là khách quý!” Giọng điệu thân mật, nhưng không có kính trọng.
Trước kia, Hổ Phách là người của đại thái thái, hiện tại, là người
trong phòng Thập Nhất Nương…… Thì tất cả mọi người đều giống nhau. Không có thể diện bằng ở trước mặt đại thái thái, mà thập nhất tiểu thư thì
làm sao so được với ngũ tiểu thư!
Hổ Phách làm sao mà nghe không hiểu.
Nhưng đây chính là nhân tình thế thái……
Nàng thản nhiên cười: “Vốn muốn nhờ ngũ tiểu thư nghĩ dùm chủ ý, không nghĩ tới, ngũ tiểu thư lại đi chỗ đại thái thái!”
Tử Vi giật mình một cái.
Hổ Phách liền giải thích:” Ngươi cũng biết đó, tiểu thư nhà chúng ta
mấy ngày nay cổng chính không đi cổng phụ không bước, toàn tâm toàn ý
thêu bình phong. Nhưng mà buổi sáng hôm nay đại thái thái kêu một nhóm
tẩu tử thêu thùa may vá đến đo đạc làm y phục cho thập nhất tiểu thư.
Bốn bộ lăng y, sáu đôi giày thiêu, bốn kiện chọn tuyến váy, một kiện
quần rộng, một kiện nguyệt hoa váy, ra thêm bốn kiện tiết y, bốn kiện
tiết khố, sáu đôi giày, mười hai đôi vớ…… Trước kia đều là Đông Thanh tỷ tỷ giúp đỡ chuẩn bị. Lần này Đông Thanh tỷ tỷ giúp đỡ thập nhất tiểu
thư thêu thùa, ta không tiện quấy rầy. Nên nghĩ ngũ tiểu thư tinh mắt,
ngay cả đại thái thái làm bộ đồ mới cũng thường bảo ngũ tiểu thư giúp đỡ cho ý kiến, nên ta hy vọng ngũ tiểu thư cũng cho ta vài ý kiến”
Tử Vi nhìn thần thái của Hổ Phách chợt lóe lên đắc ý, trong lòng cười lạnh lùng.
Nàng ta làm gì mà đến xin chủ ý, rõ ràng là đến khoe khoang!
” Không bằng chiếu theo tiểu thư nhà chúng ta làm.” Tử Vi biểu tình
thản nhiên ,” Hôm nay buổi sáng nhóm tẩu tử thêu thùa may vá cũng đến
Kiều viên, nói là phụng lệnh đại thái thái đến làm y phục mùa xuân cho
ngũ tiểu thư. Cũng là bốn bộ lăng y, sáu đôi giày thiêu, bốn kiện chọn
tuyến váy, một kiện quần rộng, một kiện nguyệt hoa váy, ra thêm bốn kiện tiết y, bốn kiện tiết khố, sáu đôi giày, mười hai đôi vớ. Tiểu thư nhà
chúng ta đi gặp đại thái thái, cũng là vì việc này—thứ nhất phải dập đầu tạ ơn đại thái thái, thứ hai là muốn nghe ý tứ đại thái thái, làm kiểu
dáng như thế nào? Màu sắc như thế nào cho tốt.” Nói xong, nàng cầm chung lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, cười nói,”Lại nói tiếp, Hổ Phách muội muội
đã từng hầu hạ ở bên người đại thái thái, lại chuyên quản trang sức xiêm y, ra chủ ý giúp thập nhất tiểu thư xiêm y, còn không phải chuyện dễ
như trở bàn tay!”
Tân Cúc nghe xong không khỏi nhíu mày.
Mọi người không phải nói Hổ Phách tính tình ôn hòa đôn hậu hay sao?
Như thế nào khi đến Lục Quân Lâu, sao lại nói năng linh tinh như vậy!
” Chính là nghĩ đến hỏi ngũ tiểu thư làm kiểu màu sắc gì.” Tân Cúc
cười nói tiếp, vì không muốn để Hổ Phách tiếp tục đắc tội người khác,
“Miễn cho mọi người trùng lập, sẽ không đẹp.”
Cũng đúng.
Ý niệm trong đầu Tử Vi chợt lóe, cười nói:” Ý tứ tiểu thư nhà chúng
ta, lăng y thì màu xanh lơ, đỏ xuyến, xanh lá, vàng nghệ mỗi màu một
kiện, giày mang thì một đôi màu hồng hoa hồng, một đôi thạch lựu hồng,
một đôi đỏ thẫm, một đôi màu nho, một đôi xanh lá mạ, một đôi hồng cánh
sen. Về phần váy, chọn tuyến váy màu trắng. Hai bộ có viền, hai bộ không làm viền. Quần rộng thì làm màu đậu biếc, nguyệt hoa váy thì làm màu
tím đậm. Về phần tiết y, tiết khố, tất mang thì giống như bình thường.”
Nàng vừa nói, Tân Cúc ở một bên âm thầm ghi tạc trong lòng.
” Tiểu thư chúng ta còn muốn làm hai kiện thắt lưng, hai bộ quần
nguyệt hoa.” Ánh mắt Tử Vi lóe ra,” Đại thái thái đặc biệt phân phó Lưu
gia tẩu tử giúp đỡ làm.”
Lưu gia tẩu tử, là người có tay nghề thêu thùa may vá tốt nhất của La phủ.
” Lại nói tiếp, cũng bởi vì tiểu thư nhà chúng ta không có tay nghề
thêu đếm được trên đầu ngón tay khắp Hàng Châu phủ như thập nhất tiểu
thư ” Tử Vi che tay áo mà cười,” Bằng không, cần gì kinh động Lưu gia
tẩu tẩu– nàng chính là thị tì hồi môn của Đại thiếu phu nhân chúng ta.”
Đây rõ ràng chính là nói cho các nàng biết, những gì thập nhất tiểu
thư có , ngũ tiểu thư các nàng cũng có; ngũ tiểu thư các nàng có , thập
nhất tiểu thư chưa hẳn đã có.
Tân Cúc xanh mặt. Nhưng không trách Tử Vi nói chuyện bén nhọn, chỉ đổ thừa Hổ Phách làm người quá thành thật.
” Ngũ tiểu thư cùng tiểu thư nhà chúng ta học nghệ cùng một sư phụ,
chẳng qua tiểu thư nhà chúng ta thích nữ hồng nhiều hơn một chút, tiểu
thư nhà các ngươi thích thư pháp nhiều một chút thôi.” Nàng cười nói vài câu nịnh nọt với Ngũ Nương, liền đứng dậy cáo từ,”Ngươi ở bên này cũng
vội, chúng ta còn phải giúp thập nhất tiểu thư chọn chất liệu vải, chọn
các màu sắc hoa văn!”
Tử Vi cũng không lưu các nàng, không nóng không lạnh đưa ra cửa.
Trên đường, Tân Cúc nghĩ đến Hổ Phách lúc nãy, chỉ phải cố nén tức
giận uyển chuyển cùng Hổ Phách nói việc vừa rồi:”…… Tiểu thư nhà chúng
ta tính tình luôn luôn nhu hòa, có cái thứ gì tốt, tự nhiên cho tỉ muội
trước, đặc biệt là quần áo này nọ, không có nghiên cứu cũng không có coi trọng.”
Hổ Phách nghe xong cười nói: “Đều là ta không tốt. Không nghĩ tới một câu nói vô tình, thế nhưng đắc tội Tử Vi tỷ tỷ. Nàng sẽ không trách
chúng ta đi?” Nhưng trong lời nói không có một chút lo lắng.
Tân Cúc biết nàng không có đem lời nói mình để ở trong lòng, âm thầm thở dài một hơi.
Chính mình không có tư cách nói nàng, tiểu thư chắc có tư cách nói
nàng đi! Nhưng tiểu thư đang bận rộn thêu bình phong, sao có thể làm cho nàng phân tâm trong lúc này. Hay là đợi thêu bình phong xong rồi nói
sau! Nếu thật sự không ổn, về sau chính mình để ý nàng kỹ một chút là
được.
Mãi lo suy nghĩ, thoáng chốc hai người đã đến hành lang.
Hổ Phách cười đối Tân Cúc nói:” Tỷ tỷ nếu có việc thì về trước đi! Ta đi chỗ Lưu gia tẩu tử một chuyến.”
Tân Cúc ngạc nhiên: “Ngươi đi làm gì?”
Hổ Phách cười nói: “Ngươi không phải nói giúp tiểu thư chọn chất liệu vải, và màu sắc hoa văn sao? Không đi chỗ Lưu gia tẩu tử nơi đó nhìn
xem có loại vải chất liệu gì, màu sắc hoa văn gì thì sao giúp tiểu thư
chọn lựa được?”
Tân Cúc vội đứng lên: “Ngươi biết rõ ta chỉ nói xã giao thôi, không
phải thật? Người trong phòng chúng ta luôn luôn không qua lại bên ngoài, ngươi có chuyện gì, đợi trở về bẩm tiểu thư đã.”
Hổ Phách cười nói:” Tiểu thư toàn tâm toàn ý làm bình phong, chúng ta sao có thể vì việc nhỏ này mà làm tiểu thư lo lắng.” Nói xong, cũng
không đợi Tân Cúc lên tiếng, liền xoay người vội vàng đi hướng tây,” Tỷ
tỷ yên tâm, ta sẽ về nhanh!”
Tân Cúc chà chà chân, vượt lên trên, kiên quyết đem nàng quay trở về
Lục Quân Lâu:” Ta cũng không phải là ngăn trở ngươi, chẳng qua phải bẩm
với tiểu thư mới được!”
******
Thập Nhất Nương đang ở nơi này thêu hà bao.
Đông Thanh giống Thập Nhất Nương, cũng thêu hà bao.
Nàng một bên thêu, một bên oán giận: “Năm nay tất cả mọi người đều
biết ngươi cần thêu bình phong gấp, không có cũng sẽ không trách ngài
thất lễ.”
Từ khi nữ hồng của Thập Nhất Nương có chút thành tựu, trước tết âm
lịch hàng năm nàng đều thêu một đống lớn hà bao, để đến đêm ba mươi đưa
cho thân quyến của La gia.
Thập Nhất Nương cười nói: “Ta chỉ vì thêu bình phong bách thọ có chút mệt mỏi, nên đổi tay thôi.”
Đông Thanh vội buông kim trong tay phải, đỡ nàng đi trên giường nằm:” Nếu mệt, thì nghỉ ngơi một chút đi.”
Thập Nhất Nương đang muốn cười chối từ, thì tiểu nha hoàn vào bẩm báo Hổ Phách cùng Tân Cúc đến đây.
Hai người đều giật mình, lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, Thập Nhất
Nương ngồi xuống trước khung thêu, Đông Thanh đi vén bức rèm:” Chuyện
gì?”
Tân Cúc cùng Hổ Phách đi đến, đem việc Hổ Phách muốn đi chỗ Lưu gia
tẩu tử nơi đó chọn chất liệu vải và lựa màu sắc hoa văn mà buổi sáng đã
quyết định làm xiêm y cho Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương nhìn vẻ mặt bình thản của Hổ Phách, trầm tư một lát, hỏi nàng:” Vì cái gì phải thay đổi?”
Hổ Phách cười nói:” Tiểu thư vóc người còn nhỏ, làn da mịn màng nõn
nà, chọc người thương tiếc, ta muốn chọn vài chất liệu nhu hòa cho tiểu
thư, màu sắc nhã nhặn thanh lịch làm y phục mùa xuân……”
Không đợi nàng nói xong, Thập Nhất Nương đã gật đầu:” Ngươi vốn là
người quản xiêm y trang sức trong phòng mẫu thân, tự nhiên so với chúng
ta tinh mắt hơn. Việc này, ngươi làm chủ là được.”
Hổ Phách cười trả lời xong rồi đi.
Tân Cúc thở dài:” Tiểu thư, ngài không biết, y phục mùa xuân lần này
của ngũ tiểu thư, đều chọn màu sắc tươi sáng, nếu chúng ta y lời Hổ
Phách nói, toàn làm màu sắc mềm mại tố nhã , chẳng phải là so kè cùng
ngũ tiểu thư sao? Đây chính là kiêng kị của ngài a.”
Thập Nhất Nương nghe xong thì ngẩn ra, hỏi Tân Cúc:” Ngũ tỷ chọn màu sắc gì?”
Tân Cúc tinh tế nói.
Thập Nhất Nương nghe xong cười lên:” Ngươi lo lắng cái gì chứ! Cũng đừng quên, việc này tất cả đều là Hổ Phách làm chủ.”
Tân Cúc mơ hồ hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy được, như vậy có chút không ổn.
Nàng chần chờ nói:” Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại nàng ấy là
người trong phòng chúng ta, chúng ta không thể để cho nàng ấy làm loạn
như vậy đi?”
Thập Nhất Nương nghe xong lại cười nhẹ:” Nàng cũng sẽ không làm loạn.”
Tân Cúc còn muốn nói cái gì nữa, thì ở một bên, Đông Thanh nhìn thấy
vậy đã cười nói:” Hiện tại thêu xong bình phong mới là việc quan trọng.
Chuyện khác, về sau rồi nói!”
Nàng tự nhiên không cần nói nữa, khom đầu gối hành lễ lui xuống.
Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không buông được, ngồi ở chỗ ăn cơm nghe
động tĩnh bên ngoài, muốn hỏi một chút tình huống Hổ Phách đi đến chỗ
Lưu gia tẩu tử ra sao.
Chỉ chốc lát, nàng nghe được Tân mama cùng người chào hỏi: “Hổ Phách cô nương, ngài đã trở lại!”
Tân Cúc liền đứng lên chỉnh chỉnh tóc mai, ngồi yên ở nơi đó đợi Hổ Phách tiến vào.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, lại ngang qua ngoài cửa.
Tân Cúc ngẩn ra.
Đứng dậy vén mành hướng ra ngoài nhìn.
Liền thấy Hổ Phách xoay người tiến vào phòng xép.
Phòng xép có thang lầu đến trên lầu chỗ Thập Nương.
Chẳng lẽ nàng muốn đi đến chỗ của Thập tiểu thư?
Ýniệm này vừa xẹt qua trong đầu , nàng thầm giật mình, nghĩ đến vừa
rồi lời nói của Hổ Phách ở chỡ Ngũ Nương, nàng càng cảm thấy mình đoán
không sai.
Do dự một lát, Tân Cúc cũng đi qua.
Mới vừa đi được vài bậc, thì nàng chợt nghe thanh âm Hổ Phách:”…… Chỉ là tất mà đã làm mười hai đôi.”
Sau đó là Bách Chi phấn khởi tiếp tục nói chuyện xã giao:” Thập nhất
tiểu thư đang lúc cao lớn, không giống tiểu thư nhà chúng ta, hàng năm
đều làm, đầy mấy thùng còn không nhét vào hết.”
” Nào có ai nói thiếu xiêm y mặc chứ!” Hổ Phách cười nói, “Chẳng qua là thêm vài món đồ mới mẻ thôi!”
” Phải a!” thanh âm Bách Chi có vẻ miễn cưỡng,” Chẳng qua tiểu thư
nhà chúng ta tính tình kỳ lạ, làm xiêm y, còn không bằng mua mấy quyển
sách trở về, như vậy nàng còn cao hứng hơn!”
” Như vậy, Thập tiểu thư lần này không có làm xiêm y?” thanh âm Hổ Phách mơ hồ có chút hưng phấn.
Tân Cúc nghe xong giận dữ, ở dưới lầu kêu Hổ Phách:” Tiểu thư chờ ngươi đi đáp lời!”
Hổ Phách không hề nói cái gì, cười đcười i xuống lầu.
Mặt Tân Cúc mang vẻ xấu hổ hướng Bách Chi giải thích:” Nàng là trong phòng đại thái thái ……”
Không đợi nàng nói xong, Bách Chi đã nắm tay nàng:” Muội muội cái gì cũng đừng nói. Lòng ta biết.”
” Chắc là thêu thùa may vá bận rộn, phải phân số lần làm.” Nàng không khỏi an ủi Bách Chi,” Quá hai ngày người thêu thùa may vá liền tới đo
đạc cho Thập tiểu thư.”
Bách Chi cũng cười khổ:” Các tiểu thư ở trong phủ, thêm xiêm y đều đã có định chế , chẳng lẽ ta còn sợ các nàng không làm cho Thập tiểu thư
sao? Chẳng qua, Thập tiểu thư là lớn, lại để cho thập nhất tiểu thư vượt qua đầu…… Cuộc sống chúng ta vốn đã gian nan, về sau chỉ sợ ngày càng
khó khăn.”