Edit: Sakura Hime
Beta: Tiểu Tuyền
Văn di nương nghe trong lòng thất kinh.
Thập Nhất Nương đối đãi với người khác luôn luôn ân oán rõ ràng,
Dương thị mới vừa vào cửa, cũng không bất kính đối với Thập Nhất Nương. . . . . . Nàng cho tới bây giờ không có nghĩ tới phương diện này.
Bây giờ nghe Kiều Liên Phòng vừa nói như thế, lại liên tưởng đến lai
lịch của Dương thị . . . . . . Chẳng lẽ Thập Nhất Nương đem Dương thị
giao cho nàng thật có ý thử nàng hay sao ?
Ý niệm hiện lên trong đầu, nàng tâm loạn như ma, đứng ngồi không yên.
“Muội muội nói có đạo lý, ” Văn di nương nói Kiều Liên Phòng cho có
lệ , ” Quy củ nhà chúng ta cho dù có lớn, chẳng lẽ có thể lớn hơn Cung
Lí. Do ta không có lĩnh hội được ý tứ của phu nhân.”
Kiều di nương thấy nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, mím môi cười cười, uống một chung trà, liền đứng dậy cáo từ.
Văn di nương rất là buồn khổ, hỏi Thu Hồng: “Chẳng lẽ phu nhân thật
sự là muốn mượn tay của ta để làm khó Dương thị kia hay sao ?” Trong
giọng nói rốt cuộc có mấy phân do dự.
“Không thể nào!” Thu Hồng nghe chần chờ nói, “Nếu là phu nhân thật
muốn mượn tay người nào làm khó Dương thị, tại sao phải đem người giao
cho ngài a? Giao cho Kiều di nương chẳng phải tốt hơn! Giờ phút này
người kiêng kỵ Dương di nương nhất cũng không phải là chúng ta, mà là
Kiều di nương.”
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng.
“Không sai, không sai ” Văn di nương lau cái trán, “Thiếu chút nữa
nghe lời Kiều di nương.” Vừa cười thân mật nhéo nhéo gương mặt của Thu
Hồng , ” Cuối cùng ngươi cũng thông minh được một chút!”
Thu Hồng sờ soạng mặt sẳng giọng: “Di nương nhẹ một chút.” Rồi cong
môi lên nói, “Lúc nào mà ta không thông minh. Là di nương, mấy ngày nay
nghi thần nghi quỷ . . . . . .”
Văn di nương nghe vẻ mặt trì trệ, một hồi lâu không có lên tiếng.
Thu Hồng còn tưởng rằng mình nói quá nặng, thấy lo lắng liền quát lên”Di nương” .
Văn di nương phục hồi lại tinh thần, trên mặt đã tràn đầy mỉm cười
thoải mái , ngắt gò má của Thu Hồng, nói: “Thu Hồng, ngươi nói rất đúng. Cho dù ngày đó đến, thì ta nói cũng là sự thật, vừa rồi không có nói
hưu nói vượn, có cái gì lo lắng .” Vẻ lo lắng mấy ngày qua đều quét
sạch, nên phân phó Thu Hồng, “Ngươi đi đem cuồn chỉ lớn màu đen đến,
chúng ta đi cho phu nhân xem một chút.”
Thu Hồng cười khom gối nói “Vâng” , đang muốn lui xuống đi, thì có tiểu nha hoàn đi vào: “Di nương, Tần di nương tới.”
“Chẳng lẽ là Quần Anh hội a!” Văn di nương cười nhẹ, để cho tiểu nha hoàn mời Tần di nương đi vào.
Tần di nương cầm mười miếng vàng đưa ra ngoài: “Đây là ta nhiều năm
để dành, muốn mang cho Nhị thiếu gia —— Nhị thiếu gia ở vùng nông thôn
Nhạc An, thiếu ăn mặc ít đường lại cách xa, nếu có chút bạc làm vốn
riêng nhét trong người, trưởng thành cũng dễ dàng chút ít. Di nương giúp ta đổi thành ngân phiếu đi!”
Từ trước Văn di nương cũng thường giúp các nữ quyến trong phủ đem
vàng, bạc đổi thành ngân phiếu, chẳng qua là chưa từng có một lần đổi
quá nhiều như vậy.
Văn di nương có chút giật mình, nhưng vẫn là cười đồng ý.
Tần di nương cám ơn rồi tạ ơn, đứng dậy cáo từ.
Đi tới cửa viện của mình, giương mắt nhìn thấy con đường đi thông từ
phía sau viện ra phòng ngoài, bước chân của nàng bỗng nhiên, đứng ở tại
chỗ trầm tư một chút, rồi phân phó Thúy nhi: “Chúng ta đi chỗ Dịch di
nương ngồi một chút. Thuận tiện đến chỗ nàng ăn cơm trưa —— Tam gia và
Tam phu nhân không ở nhà, nàng cũng tự do, phòng bếp nhỏ có thể dùng tùy ý, muốn ăn cái gì thì làm cái đó!” Vừa nói, trên mặt đã lộ ra nụ cười
rạng rỡ.
Rốt cục Thúy nhi thấy tâm tình Tần di nương đã tốt, liền cười nói đồng ý, theo Tần di nương đi chỗ của Dịch di nương.
Tể Trữ nhìn đã tới thời điểm ăn cơm trưa, liền đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương phân phó Hổ Phách đưa nàng đi ra ngoài, có gã sai vặt chạy vào bẩm: “Phu nhân, Hầu gia nói buổi trưa sẽ ở ngoại viện ăn cơm,
không trở lại.”
Nàng gật đầu, đi đến chỗ Thái phu nhân ăn cơm trưa.
Trên đường trở lại Hổ Phách thấp giọng nói: ” Chỗ nào Tể Trữ sư thái cũng không có đi, trực tiếp xuất phủ trở về trong miếu. Dương di nương
cũng không có ra khỏi cửa phòng, một mực trong nhà làm thêu thùa đây!”
Như vậy là tốt rồi!
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.
Vừa đổi xiêm y muốn ngủ giấc trưa, thì Từ Lệnh Nghi trở lại.
Ngày thường Mã Tả Văn , nếu không có chuyện quan trọng gì, thứ nhất
là đi; nếu không phải xế chiều không cần làm nhiệm vụ gì thì sẽ về
trong nhà ngồi một chút, bình thường cũng có nấn ná đến trưa. Đến tìm
sớm như hôm nay, còn ở lại ăn cơm trưa, tình huống này rất ít thấy!
Thập Nhất Nương một mặt giúp hắn thay quần áo, một mặt ngạc nhiên nói: ” hôm nay Mã đại nhân làm sao về sớm thế?”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Hắn đi Quảng Đông tham nghị, ngày gần đây sẽ
phải lên đường, nên cố ý đến từ giã ta —— xế chiều còn có mấy chỗ phải
đi!”
Thập Nhất Nương nghe xong có chút ngoài ý muốn.
Làm thư ký cho Hoàng thượng có đôi khi là loại rèn luyện, có đôi khi
cũng là loại lưu vong trá hình. Nhưng thấy được bộ dạng Từ Lệnh Nghi
không giống như là có chuyện xấu, thì cười nói: “Nói như vậy, Mã đại
nhân làm đại tướng ở biên cương rồi?”
“Nào có chuyện đơn giản như vậy.” Từ Lệnh Nghi ngồi xuống trên
giường, “Hoàng thượng muốn cho hắn đi qua nhìn một cái Bạc Ti của thành
Quảng Đông. Hắn đã làm xong một Bố Chính Sứ là không chạy thoát được
đâu, nếu làm không tốt, chỉ sợ lúc đó sẽ ở lại Quảng Đông đừng mong trở
lại.” Sau đó dời đi đề tài, hỏi Thập Nhất Nương, “Đang chuẩn bị nghỉ
giấc trưa sao?”
Thập Nhất Nương gật đầu.
Từ Lệnh Nghi cười và cởi giày: “Vừa lúc, ta cũng vậy muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thập Nhất Nương hầu hạ hắn ngủ lại, xoay người chuẩn bị đi trên đại
kháng nghỉ ngơi, lại bị Từ Lệnh Nghi từ phía sau lưng ôm lấy: “Nàng ở
cùng ta .”
Trong nhà nha hoàn hầu hạ nhìn thấy tất cả đều lui xuống.
Thập Nhất Nương đỏ mặt: “Hầu gia chớ hồ nháo!”
“Ta làm sao hồ nháo rồi!” hắn ở nàng lỗ tai bên cạnh thổi hơi, “Phu
vi thê cương. Chẳng lẽ ta ngủ trưa để nàng ở một bên hầu hạ cũng không
được?”
Thập Nhất Nương nghe giọng hắn mơ hồ lộ ra mấy phân hài hước, biết
hắn trêu đùa mình, định cùng hắn đùa bỡn một chút: “Đã như vậy, thì
thiếp thân ở một bên hầu hạ!” Vừa nói, vừa quẩy người một cái. Ai ngờ
lập tức tránh thoát được giam cầm của Từ Lệnh Nghi .
Nàng hơi sửng sờ. Cái đại gia kia nằm xuống rồi giơ hai chân lên: ” Bóp chân cho ta!”
Thập Nhất Nương buồn cười, đến giúp hắn bóp chân.
Từ Lệnh Nghi cứ một hồi kêu đau lưng, một hồi kêu đau bả vai, đem Thập Nhất Nương sai khiến xoay quanh.
Thập Nhất Nương vừa bắt đầu còn nhẫn nại cùng hắn ồn ào, chẳng qua là trên người Từ Lệnh Nghi rắn chắc, sức nàng lại yếu, bóp có mấy cái đã
mệt mỏi thở hồng hộc. Từ Lệnh Nghi nhìn thấy thế liền đứng dậy đem nàng
đẩy tới trên giường: “Lại đây, ta cũng giúp nàng xoa bóp!” Trời sinh hắn có sức mạnh, chỉ là nhẹ nhàng ngắt mấy cái, nàng đã kêu đau, Từ Lệnh
Nghi cười to, dần dần trở thành vuốt ve. . . . . .
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương xấu hổ.
“Biết, biết.” Từ Lệnh Nghi thích nhất cùng nàng làm ầm ĩ, thấp giọng
nói, “Theo như ta tính, Nhị thúc và Tam thúc hai ngày nữa hẳn là Hồi
kinh báo cáo công tác. Nàng tranh thủ hôm nào đó đi ngõ Lão Quân đường
cùng ngõ Tiền Đường, hỏi một chút nhị vị thúc thúc là có ý gì, đến lúc
đó trong lòng ta cũng có chuẩn bị.”
Thập Nhất Nương suýt nữa quên chuyện này.
Nhị lão gia và Tam lão gia đi ra ngoài làm quan đã có ba năm rồi,
theo đạo lý phải về kinh báo cáo công tác, để nghe Lại bộ một lần nữa bổ nhiệm.
“Buổi chiều ta sẽ phái người đi qua xem một chút.” Nàng có chút xấu hổ, “Đến lúc đó lại cùng Hầu gia nói một chút.”
“Cũng không cần gấp như vậy.” Từ Lệnh Nghi cúi đầu đánh giá Thập Nhất Nương, “Ta đã phái quản sự đi theo Chấn Đạt nói một tiếng rồi. Lúc nào
có tin sẽ sai người qua báo. Chẳng qua là những lời này ta không tiện
hỏi. . . . . .”
“Ta biết!” Thập Nhất Nương đồng ý, không khỏi theo ánh mắt Từ Lệnh
Nghi nhìn xuống, phát hiện vạt áo mình mở rộng ra, cảnh xuân lộ ra
ngoài. Vừa định che lại, thì trước ngực khẽ đau nhói, đã bị Từ Lệnh Nghi ngậm như trẻ bú sữa. . . . . .
Từ Lệnh Nghi đúng là không làm gì nàng, chẳng qua là buổi trưa đem
nàng huyên nháo đến không có sống yên ổn. Đang lúc ngủ, thì xế chiều
Thái phu nhân lại cho người gọi nàng đi qua thương lượng chuyện quà cưới cho Lâm Minh Viễn, Từ Lệnh Nghi ngủ một giấc ngon lành, nàng đi rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh ngủ một chút. Buổi tối đưa lưng về phía hắn
không để ý tới, cho đến Từ Lệnh Nghi bảo đảm sau này buổi trưa không bao giờ … làm ầm ĩ nàng nữa, lúc này căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ nhắn mới từ từ giãn ra. Từ Lệnh Nghi ôm nàng cười to. Chỉ cảm thấy ngày hôm đó
trôi qua vừa nhanh lại thú vị.
Đến mười bảy tháng ba trừ ở Xuân Hi Lâu đặt yến Trạng nguyên, thì lễ vật vẫn như cũ là tặng giấy và bút mực cho Tiễn Minh.
Đợi Tiễn Minh ra khỏi trường thi, thì La gia Nhị lão gia cùng Tam lão gia một trước một sau về đến Yên kinh. Mấy nhà không ít người muốn tụ
họplại. Thập Nhất Nương bởi vì đang hiếu kỳ, nên đã chọn ngày khác đi
ngõ Lão Quân đường cùng Ngõ Tiền Đường bái phỏng.
La Nhị thái thái so với trước hạnh phúc không ít, nhìn thấy Thập Nhất Nương thì hết sức nhiệt tình, táo đen, A Giao tràn đầy mấy hộp làm cho
nàng mang về: “. . . . . . May mắn Thất Nương gặp được Hầu gia, ngươi
cũng luôn luôn là người có hiểu biết. Bằng không, thật đúng là không
tiện trả lời với Chu gia.”
“Là Thất tỷ phu có quan hệ tốt.” Thập Nhất Nương khách khí nói, “Cũng là Nhị thẩm biết chọn con rể. Thất tỷ cũng là người có phúc khí .”
La Nhị thái thái nghe vẻ mặt không khỏi có chút ảm đạm: “Nếu có thể có một hài tử, vậy thì thập toàn thập mỹ liễu.”
Thập Nhất Nương nghe do dự chốc lát: “Còn không có động tĩnh sao?”
La Nhị thái thái lắc đầu.
Thập Nhất Nương nghĩ đến La Nhị thái thái nói”Thập toàn thập mỹ” . . . . . . Cõi đời này nào có chuyện thập toàn thập mỹ? Cũng không khỏi im
lặng.
La tam phu nhân Đinh thị nhìn vội vàng cười làm cho người ta cầm mấy
con diều đi vào: “. . . . . . Từ Duy Phường mang về tới. Thập Nhất cô
lấy về cho bọn nhỏ chơi!”
Thập Nhất Nương nhìn không khỏi có chút cảm thán.
Vốn đang vì chuyện hài tử mà thương tâm, La tam phu nhân còn cầm diều đi vào nói chuyện. Hai con rể chi thứ hai cũng là người khôn khéo giỏi
giang, chỉ có nhi tử La Chấn Đạt là còn trẻ con, không chỉ có như thế,
La tam phu nhân cũng không khéo léo bằng La Đại phu nhân cùng La tứ phu
nhân. . . . . .
Trong lòng suy nghĩ một chút, liền cười nhận lấy con diều kia, khen mấy câu diều tinh tế ….
La Nhị thái thái nghĩ tới lời nữ nhi Tứ Nương nhắc nhở bà: “. . . . . . Hôm nay Thập Nhất muội là Vĩnh Bình Hầu phu nhân rồi, ngài đừng coi
nàng là Thập Nhất tiểu thư lúc trước mà đối đãi. Nói chuyện cũng phải
che dấu một chút. Di Thanh hiện tại kinh nghiệm còn ít, đến lúc đó tiền
đồ của phụ thân chỉ sợ phải cầu trợ ở Hầu gia.”
Trong lòng nàng mặc dù còn tồn lấy mấy tia nghi hoặc, nhưng có thể
thấy được trên đầu Thập Nhất Nương cài cây trâm Thủy Ngọc , mặc trên
người kiểu hoa bối tử có hoa văn hoa sen kiểu mới nhất, khí sắc hồng
nhuận, thần sắc thản nhiên, cũng không thấy cẩn thận như lúc trước,
biết lời của nữ nhi không giả. Cũng tạm thời đem chuyện của Thất Nương
ném sang một bên, toàn tâm toàn ý cùng Thập Nhất Nương hàn huyên.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội uyển chuyển nói rõ ý của mình.
La Nhị thái thái nghe mừng rỡ: “Chờ ta hỏi ý tứ lão gia rồi hồi âm
cho Thập Nhất cô cô.” Thái độ lúc này mang theo khách khí mấy phần.
Thập Nhất Nương nghĩ đến lúc trước, không khỏi sinh ra mấy phân cảm khái, sau đó đi ngõ Tiền Đường.
La tam thái thái kể từ khi đã trải qua chuyện phụ thân từ Quan về
nhà, nhân tình lạnh ấm nhìn thấy không ít, đối nhân xử thế tính tình dần dần ôn hòa . Nhìn thấy Thập Nhất Nương cũng cao hứng thật sự, vừa lôi
kéo tay nàng đi vào trong, vừa phân phó bà Tử: “. . . . . . Đem kia đồ
chua lấy mỗi thứ một giò cho Thập Nhất cô mang đến đây.”
Thập Nhất Nương cười nói tạ ơn, cùng La tam thái thái ngồi xuống hỏi chuyện La Chấn Khai cùng La Chấn Dự .