Edit: Khuê loạn
Beta: Hạ
Cẩn ca nhi lắc đầu, nhìn Hâm tỷ nhi ở trong ngực Thái phu nhân hết quay trái lại quay phải, khó chịu nói: “Là của đệ!”
Từ Tự Dụ sửng sốt, sau đó cười lớn lên. Mình vừa hỏi xong, bất giác
cảm thấy không thích hợp, vội ngậm miệng, một hồi lâu sau mới mở miệng
nói chuyện.
“Vậy chúng ta đoạt lại, có được không?” Giọng của Dụ ca đè xuống rất nhỏ, hai mắt lóe sáng, lộ ra mấy phần giảo hoạt.
Cẩn ca nhi nghe xong, tinh thần phấn chấn: “Được, được ạ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ tỏa sáng.
Từ Tự Dụ suy nghĩ một chút, nhỏ giọng dặn dò Cẩn ca nhi: “Đợi lát nữa Hâm tỷ nhi chạy đến đây, đệ chạy qua đó. Biết chưa?”
Cẩn ca nhi gật đầu lia lịa.
Từ Tự Dụ đặt Cẩn ca nhi xuống mặt đất, tiến lên mấy bước đi tới trước cánh cửa sổ nhìn quanh mấy lần, “A” một tiếng, quay đầu nhìn Từ Tự Kiệm ngồi bên cạnh Thái phu nhân cười nói: “Thời tiết như vậy, không ngờ vẫn có hoa sen. Chắc chắn sẽ có đài sen, hay là chúng ta chèo thuyền đi xem một chút!”
Từ Tự Kiệm vừa rồi còn kiêng nể ca ca và Kim thị, vẫn theo khuôn phép cũ chèo thuyền, nhưng trong lòng thầm kêu đáng tiếc, thật khó khăn mới
có một cơ hội ra ngoài chơi, lại không thể tận hứng. Lúc này vừa nghe Từ Tự Dụ nói xong, sao còn ngồi yên được, đi mấy bước đã đến bên cạnh Từ
Tự Dụ: “Chỗ nào có hoa sen? Chỗ nào có hoa sen vậy?”
Lúc chèo thuyền, Kim thị bấu vạt áo Từ Tự Kiệm thật chặt không buông, Từ Tự Dụ nhớ tới nàng luôn ở ngõ Tam Tỉnh, liền nghĩ tới trên thuyền
của Thập Nhất Nương không phải là phụ nhân thì cũng là các bé không hiểu chuyện, chủ động đổi thuyền với Kim thị. Nhưng trong lòng vẫn rất cẩn
thận, sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Họ đang đua thuyền, lúc khí thế
hăng say, Dụ ca không chỉ chú ý người trên thuyền, còn phải nhìn quanh
bốn phía, toàn bộ cây cỏ xung quanh đều in trong lòng cậu.
Từ Tự Dụ chỉ về phía đông thủy tạ có một ít hoa sen: “Nhìn thấy chỗ đó không? Ở đó đấy!”
Hoa sen tháng bảy, đã hết hương, nhưng là lúc có đài sen.
“Thật đúng là có hoa sen!” Từ Tự Kiệm hưng phấn kêu lên, làm cho Kim
thị đang ngồi bên cạnh Thái phu nhân để ý ngồi thẳng người vươn cổ về
phía bên kia nhìn.
Hâm tỷ nhi nào có thể nhịn được, nhảy khỏi ngực Thái phu nhân, chạy tới: “Nhị ca, chỗ nào có đài sen?”
Từ Tự Dụ quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi còn cơ trí hơn so với Dụ ca nghĩ, liền lập tức chạy vọt
đến bên người Thái phu nhân. . . . . . Nhào vào trong ngực Thái phu
nhân, hơn nữa còn một phát tóm được đóa lục bình mà lúc nãy Hâm tỷ nhi
giống như hiến vật quý đưa cho Thái phu nhân xem.
Từ Tự Dụ ngạc nhiên.
Cẩn ca nhi đã nhìn về phía Nhị ca nở nụ cười sáng lạn như ngày mùa hè.
Lúc chèo thuyền Thập Nhất Nương nhìn thấy trên mặt hồ có một ít lục
bình, tiện tay hái lên cho Cẩn ca nhi nhận biết. Hâm tỷ nhi nhìn thấy
thích, Thập Nhất Nương liền đưa nó cho Hâm tỷ nhi.
Từ Tự Dụ cũng cười.
Nụ cười càng ngày càng sâu, cho đến trong mắt, đáy lòng.
Cả người Từ Tự Dụ đứng thẳng ở đó, mặt trời mới lên chiếu vào sau
lưng cậu, làm cho cả người được bao thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt,
cũng làm cho mặt Dụ ca trở nên mơ hồ không rõ.
Hâm tỷ nhi lay lay tay Từ Tự Dụ: “Nhị ca, Nhị ca. . . . . . .”
Từ Tự Dụ lấy lại tinh thần.
Dụ ca tiến lên một bước, khom lưng bế Hâm tỷ nhi.
Ánh mặt trời rút khỏi người cậu, dung mạo tuấn lãng, vẻ mặt thư thái, làm cho người ta nhìn vào đều cảm thấy đang thưởng cảnh đẹp ý vui.
“Muội nhìn xem” Dụ ca chỉ ra ngoài cửa sổ, “Chỗ đó, có phải đúng là có hoa sen không?”
Hâm tỷ nhi giẫy khỏi người Từ Tự Dụ, chạy xuống đất, “Bịch bịch bịch” , chạy tới trước mặt Ngũ phu nhân: “Nương, nương, con muốn đi xem đài
sen!”
Ngũ phu nhân còn chưa mở miệng, Thái phu nhân đã nói: “Hái đài sen
cái gì? Mặt trời đã lên cao rồi, trên hồ rất nóng.” Sau đó vẫy Hâm tỷ
nhi, “Đi theo tổ mẫu đánh bài nào!” Quay đầu phân phó Đỗ ma ma, “Đem
ngọc bài phỉ thúy kia lấy ra đây, kêu đinh đinh đang đang, dễ nghe!”
Là muốn trêu đùa với con cháu sao?
Đỗ ma ma cười híp mắt đi lấy bài.
Hâm tỷ nhi cũng không chịu, kéo ống tay áo mẫu thân: “Con không đánh bài, con muốn đi hái đài sen, con muốn đi hái đài sen cơ!”
“Nghe lời!” Ngũ phu nhân dỗ Hâm tỷ nhi: “Trên hồ nóng lắm!”
Hâm tỷ nhi trề môi: “Con muốn đi hái đài sen, con muốn đi hái đài sen cơ!”
Ngũ phu nhân chau mày.
Đứa nhỏ này, làm ầm ĩ cũng không để ý đây là lúc nào.
Người nhà đều ở cả đây, không chịu nghe lời như vậy, trong lòng mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Khoan dung một chút sẽ cảm thấy con trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện,
nếu gặp phải người nghiêm khắc một chút, chỉ sợ sẽ nghĩ là mình không
dạy con được tốt.
Nghĩ tới đây, Ngũ phu nhân không khỏi liếc mắt nhìn Nhị phu nhân một cái.
Nhị phu nhân đang nói gì đó với Thái phu nhân, giống như không để ý tới chuyện bên này.
Trong lòng nàng buông lỏng, nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Cẩn ca nhi ngồi trong lòng Thập Nhất Nương, bàn tay nhỏ bé mập mạp
giơ trước mặt Thập Nhất Nương, miệng đang nói cái gì đó. Cẩn ca nhi nói
một câu, Tứ tẩu gật đầu một cái. . . . . . Dáng vẻ vui vẻ hòa thuận.
Trong lòng Ngũ phu nhân vèo một cái, liền bốc lửa.
“Sao con lại không nghe lời như vậy?” Nàng thấp giọng mắng Hâm tỷ
nhi, “Con nhìn Cẩn ca nhi đi, còn nhỏ tuổi hơn con, lại không ầm ĩ hết
đòi muốn làm cái này, cái kia như con. . . . . . .” Ánh mắt nghiêm nghi
nhìn cô con gái nhỏ.
Hâm tỷ nhi vừa nghe xong, gào khóc.
Kim thị một mực ngồi yên lặng nhìn thấy tất cả. Thấy Ngũ phu nhân tức giận, vội ôm Hâm tỷ nhi vào trong lòng: “Ngũ thẩm, để con mang Nhị muội muội ra ngoài kia hái hoa sen chơi!”
Ngũ phu nhân đang lo không có bậc thang đi xuống, nghe vậy lập tức lộ ra nụ cười: “Vậy thì làm phiền con!”
“Không phiền, không phiền!” Kim thị cười đến ngọt như đường.
Hâm tỷ nhi trong ngực Kim thị giãy chân: “Con không đi hái hoa, con muốn đi hái đài sen!”
Kim thị không ôm được Hâm tỷ nhi, suýt nữa thì làm rơi Hâm nhi xuống đất.
Vẻ mặt của Ngũ phu nhân đại biến, đứng lên, đang muốn mắng Hâm tỷ
nhi, bên tai truyền đến giọng Thái phu nhân nhàn nhã ngồi chơi bài: “Vợ
Kiệm ca nhi, bế Hâm tỷ nhi đến đây!”
Kim thị không ngờ Hâm tỷ nhi lại không chịu nghe lời, cố hết sức ôm
Nhị muội muội, đang không biết làm như thế nào cho phải, lời của Thái
phu nhân không khác gì tiếng Phật, nàng như trút được gánh nặng, vội đáp “Vâng” , bế Hâm tỷ nhi đến bên cạnh Thái phu nhân.
“Được rồi, được rồi, có chút chuyện này thì có gì mà phải khóc!” Thái phu nhân dỗ Hâm tỷ nhi, “Hiện tại trời nắng, chúng ta đợi đến khi mặt
trời xuống núi rồi hái đài sen nhé. Đài sen ở trong hồ nha chúng ta
chẳng lẽ còn có thể mọc chân chạy đi mất được sao!” Vừa nói, vừa lấy
khăn ra lau mặt cho Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi khóc nức nở nói: “Người khác hái mất. . . . . . .”
“Sẽ không, không có ai đâu.” Thái phu nhân cười nói, ngẩng đầu phân
phó Đỗ mama, “Truyền lời của ta, ai cũng không được phép đi vào trong hồ hái đài sen.” Sau đó cúi đầu cười nhìn Hâm tỷ nhi, “Con thấy như vậy có được không?”
Hâm tỷ nhi nín khóc mỉm cười.
Thái phu nhân kéo Hâm tỷ nhi: “Thế mới phải! Vì chuyện nhỏ như vậy mà phải khóc thì không phải là tác phong của nhà chúng ta.” Nói xong,
ngẩng đầu phân phó Ngọc Bản: “Đem bài tới đây, chúng ta đánh bài!”
Nha hoàn, bà tử cười hì hì đi làm.
Trong phòng lập tức có không khí vui vẻ.
Âm thanh của ngọc bài phỉ thúy thanh thúy dễ nghe, như suối nước sau
núi, ở chỗ ngày mùa hè nắng chói chang này, làm cho tinh thần mỗi người
đều thoải mái.
Nhân lúc tráo bài, Phương thị ngẩng đầu nhìn Từ Tự Cần đang tựa bên
cửa sổ nói chuyện cùng Từ Tự Dụ, đáy mắt lộ ra mấy phần vui sướng.
Tuy trượng phu không có thiên phú học tập, nhưng lại hơn ở chỗ khoan
dung trung hậu. Từ gia đã sớm trải đường cho Từ Tự Dụ, Từ Tự Dụ cũng
đang đi trên con đường này. Trượng phu có thể xây dựng được mối quan hệ
tốt với Từ Tự Dụ, ảnh hưởng chút phong khí của sĩ lâm, chỉ có tốt, chứ
không có xấu.
Nàng không khỏi nhìn xuống bụng đang nhô lên cao.
Ca ca nói rất đúng, mình không thể dạy chồng, nhưng lại có thể dạy con.
Nghĩ tới đây Phương thị lộ ra nụ cười có mấy phần chờ đợi, nhẹ nhàng đánh một quân “Cửu Vạn”.
Chi Ngọc bên cạnh Thái phu nhân vội nói một tiếng “Bính”.
Trước mặt Thái phu nhân có Tam Câu, Vạn Tự.
Ngũ phu nhân không khỏi thở dài một tiếng: “Con rốt cuộc có thể đánh
bài hay không thế?” Vừa nói, vừa đánh một quân Bính ra ngoài, cười quay
đầu nhìn Thập Nhất Nương đang chơi bài lơ khơ với đám trẻ, nói “Một
người vừa ra, lại tới thêm một người nữa nào.”
Phương thị liền đỏ mặt.
Thập Nhất Nương không nghĩ thế, tiện tay đánh một quân bài lơ khơ ra
ngoài, cười nói: “Muội có tiền thu vào là được rồi, cần gì quản là tiền
của ai!”
Lời của nàng vừa nói xuống, Nhị phu nhân đã ngả bài: “Hòa rồi! Thanh Nhất Sắc!”
Ngũ phu nhân nhảy dựng lên: “Sao có thể là Thanh Nhất Sắc được. Nhất Câu cũng chưa đánh!”
Nhị phu nhân thong thả nói: “Nhất Sắc cũng chưa đánh thì không thể đánh Thanh Nhất Sắc sao!”
“Không được, không được, muội muốn đổi người!” Ngũ phu nhân tức giận chọc cho Thái phu nhân vui vẻ.
Thái phu nhân cười không ngừng: “Thập Nhất Nương con cũng nói là
không được, vợ Cần ca nhi con cũng thấy không được, ta xem con định đổi
ai nào?”
Ánh mắt cảu Ngũ phu nhân vừa chuyển đến trên người Kim thị đang đánh
bài cùng Thập Nhất Nương và đám trẻ: “Đổi thành vợ Kiệm ca nhi là được!”
“Con!” Kim thị vội há miệng trợn to mắt, vội xua tay nói “Con không
được, con không được!” Sau đó như cầu cứu nhìn Phương thị: “Đại tẩu, tẩu biết muội không biết đánh bài mà. . . . . . .”
Thái phu nhân khẽ gật đầu, nhìn Ngũ phu nhân: “Rốt cuộc còn muốn đổi người không?”
Ngũ phu nhân bất đắc dĩ thở dài, tha thiết dặn dò Phương thị: “Tác có chín quân, Vạn có chín quân, Bính có chín quân. . . . . . Lúc con đánh
bài phải tính trong lòng. . . . . . Nhìn thấy người ta đánh xuống Nhị
câu, sẽ phải nghĩ xem có phải là Thanh Nhất Sắc hay không, có phải là Hồ hay không. . . . . . .”
Phương thị không khỏi gật đầu.
Thập Nhất Nương nhìn thấy mỉm cười, xoay người lại chuyên tâm chơi cùng các bé.
“Tam Vạn!”
Cẩn ca nhi nhìn bài trong tay một chút, lại nhìn Tam Vạn mà Thập Nhất Nương đánh trên bàn, thần sắc lộ ra vẻ khẩn trương, suy tính hồi lâu,
mới do dự đánh một quân “Tứ Bính”.
Thập Nhất Nương thơm “Chụt” một cái lên mặt con trai: “Cẩn ca nhi nhà chúng ta thật thông minh, biết bốn lớn hơn ba!”
Cẩn ca nhi cười bật cười lớn.
Ánh mắt cong cong, giống như ánh trăng.
Lại rút một quân “Tứ Đồng” trong tay ra, sau đó mở to mắt phượng nhìn mẫu thân.
Thập Nhất Nương lại thơm “Chụt” một cái lên mặt Cẩn ca nhi: “Cái này cũng là bốn, lớn hơn ba!”
Cẩn ca nhi lập tức tươi cười rạng rỡ.
Hâm tỷ nhi cũng rút một quân “Tứ Đồng” đặt xuống bàn: “Tứ thẩm, của con, của con!”
Thập Nhất Nương cũng thơm Hâm tỷ nhi một cái: “Hâm tỷ nhi nhà chúng ta cũng rất thông minh!”
Hâm tỷ nhi nghe xong, dương dương tự đắc nhìn Cẩn ca nhi một cái.
Kim thị nhìn thấy cảm thấy thú vị, cười khanh khách.
Từ Tự Kiệm đang ngồi câu cá ở chỗ thủy tạ bên cạnh Từ Tự Truân và Từ
Tự Giới nghe thấy tiếng cười quen thuộc, nhướn cổ nhìn về phía bên này
nhìn quanh một cái. Thấy Kim thì đang ngồi bên cạnh Thập Nhất Nương,
quay đầu tiếp tục chú ý đến cần câu cá.
Thu Vũ rón rén đi tới bên cạnh Thập Nhất Nương: “Phu nhân, Hầu gia mời trở về một chuyến!”