Tứ thiếu phu nhân, lập tức không nhắc đến nữa, cười nói sang chuyện khác, cùng Thập Nhất Nương nói lên Ngũ di nương.
“…… Trước kia tiếp xúc ít, chỉ nghe nói ngũ di nương không quá thân
cận người, còn tưởng rằng di nương cao ngạo. Hiện tại tiếp xúc nhiều mới biết, ngũ di nương chính là tính tình nội liễm, trên thực tế đối với
người ngoài cũng thập phần hiền lành.”
“Được Tứ thiếu phu nhân khích lệ rồi.” Thập Nhất Nương mềm giọng cùng nàng hàn huyên,” Di nương tính tình nói là nội liễm, Trên thực tế có
chút mềm mại. Hiện giờ có thể cùng Tứ thiếu phu nhân, tâm đầu ý hợp, coi như là duyên phận khó được.”
Tứ thiếu phu nhân, gật đầu, cười nói:” Lại nói tiếp, mọi người đều có sai lầm, có đôi khi cần bớt chút thời gian kết giao. Có đôi khi, vẫn
phải lui tới nhiều mới tốt.”
“Đúng a……”
Hai người nói cười, rất nhanh đã đến Mậu Quốc Công phủ.
Thi thể Vương lang hiện giờ còn quàn ở phủ Thuận Thiên, Vương gia
không có biện pháp lo chuyện đám tang, càng không có biện pháp phát
tang. Tuy không có giấy tiền vàng bạc, nhưng màn trướng đỏ thẫm cùng đồ
trang trí đều đổi thành màu lam đậm, nhóm hạ nhân cũng đều thay quần áo
màu sậm.
Nhóm La Chấn Hưng được quản sự nghênh đón đến chính thính, Đại phu
nhân, cùng Thập Nhất Nương, Tứ thiếu phu nhân, do một quản sự mama Vương gia dẫn đi chỗ Vương lão phu nhân.
“…… Các vị khách quý chớ trách. Vương lão phu nhân nghe tin tức thế
tử gục hạ. Đại phu nhân, cũng bệnh nằm trên giường. Vừa lúc Lục phu nhân hồi kinh thăm. Không khỏi đau lòng cha nương cùng em dâu, nên giúp đỡ
quản chuyện vặt. Khó tránh khỏi có chỗ không chu đáo, còn xin các vị
thông cảm nhiều hơn.”
Quản sự mama kia hơn ba mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, mặc áo bông
màu lam trù bố, cách ăn mặc chất phác lão luyện. Nghe khẩu khí, thế
nhưng không giống phụ phó Vương gia. Thập Nhất Nương không khỏi đánh giá nàng vài lần.
Quản sự mama kia thấy Thập Nhất Nương đánh giá nàng, cũng không lảnh tránh, cười hướng Thập Nhất Nương phúc phúc.
Thập Nhất Nương nhìn thấy có chút kỳ quái, cảm thấy quản sự mama này đối với mình giống như đặc biệt thân thiện.
Đại phu nhân, cũng nghe ra, lại thấy nàng nói chuyện, làm việc thập
phần chính xác, bởi vậy không xem thường, khách khí nói:” Vị mama này họ gì? Nghe khẩu khí, chắc là người hầu hạ bên người Khương phu nhân.”
“Không dám xưng họ gì.” Mama kia đáp đắc thập phần cung kính,”Quản
gia nhà ta họ Viên, tên bảo trụ. Cữu phu nhân, kêu tiếng bảo trụ là
được. Chỉ vì mậu quốc mầu phủ xảy ra chuyện như vậy, lục phu nhân cho ta đến hỗ trợ.”
Nói như vậy, thế nhưng là người bên người Khương phu nhân. Khó trách có phong thái như vậy.
Đại phu nhân, giật mình, nói:” Nguyên lai là Viên mama. Trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không chịu nổi. Cũng may chúng ta
không phải người ngoài. Không cần khách khí.”
Viên mama tươi cười khiêm tốn, cúi đầu đáp ”Vâng”, nhẹ chân nhẹ tay cùng các nàng tiến vào viện thái phu nhân.
Mới vừa đi đến mái hiên, tiểu nha hoàn còn không có tới cập vén mành, trong phòng đột nhiên truyền đến một trận cười lạnh.
“…… Đại tiểu thư, lời nói thật không dễ nghe. Nữ nhân gả ra nhưng bát nước hắt đi. Ngài tới là khách quý. Chúng ta đối đãi như thượng khách.
Nhưng chuyện trong nhà, đều có ca ca, đệ đệ ngươi. Như thế nào cũng
không đến lượt Đại tiểu thư, đến vung tay múa chân. Vương gia không phải không có con.”
Nói thập phần không khách khí.
“Nơi này nào có chỗ cho ngươi nói chuyện.” Tiếng nữ cao vút bén nhọn
phản bác, “Ngươi cũng đừng quên, đây là Mậu Quốc Công phủ, Mậu Quốc Công là cha ta.”
Người nói chuyện là Khương phu nhân Vương Lâm.
Ba người suy nghĩ ý tứ lời này, không khỏi hai mặt nhìn nhau, sửng sờ ở cửa.
Không nghĩ tới, Vương lang thi cốt chưa lạnh, mâu thuẫn của Vương gia đã lộ ra bên ngoài.
Viên mama sắc mặt đỏ lên, lập tức cao giọng bẩm: “Lục phu nhân, hai
vị cữu phu nhân, di phu nhân La gia, Vĩnh Bình Hầu phu nhân đã tới.”
Trong phòng yên lặng một chút, lập tức có người vén bức rèm.
“Mau mời tiến vào, mau mời tiến vào.”
Thập Nhất Nương ngẩng đầu lên thấy, thế nhưng là Khương phu nhân tự mình đến vén bức rèm.
Ánh mắt nàng đầy tơ máu, khóe mắt đầy nếp nhăn, khuôn mặt phi thường tiều tụy. Lộ ra nụ cười gượng.
Đại phu nhân, Tứ thiếu phu nhân, cùng Thập Nhất Nương trao đổi ánh
mắt, sau đó Đại phu nhân, thấp giọng nói một câu “Làm phiền Khương phu
nhân”, dẫn Tứ thiếu phu nhân, cùng Thập Nhất Nương vào nhà.
Nhà chính Vương lão phu nhân có năm gian mỗi cái mang một cái nhĩ
phòng, ở giữa là thính đường. Giờ phút này ngồi đầy người. Có người mặc
hoa lệ, có người thực bình thường. Già thì khoảng sáu mươi tuổi,trẻ thì
hơn hai mươi tuổi.
Mỗi người biểu tình ngưng trọng, ánh mắt lạnh lùng, nhìn không ra vừa rồi ai cùng Khương phu nhân tranh biện.
Trong phòng không khí trầm trọng.
Thấy có người tiến vào, ánh mắt đều lộ ra vài phần đề phòng, có mấy phu nhân cũng rụt bả vai, dáng vẻ e ngại.
Khương phu nhân tiện tay chỉ chỉ người trong phòng:” Nghe nói lang đệ xảy ra chuyện, đến phúng viếng .” Nói xong, cũng không giới thiệu, lập
tức dẫn các nàng về nội thất phía tây,” Mẫu thân nằm trên giường, chậm
chạp tiếp đón chư vị.”
Ba người vội đi theo Khương phu nhân tiến nội thất.
Nội thất không giống bên ngoài.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng, hai nha hoàn mười lăm, mười sáu tuổi cùng một mama hơn năm mươi tuổi ở trước giường thật cẩn
thận hầu hạ, ba người ánh mắt đều đỏ bừng, mặt mang ưu sầu.
Thấy Khương phu nhân tiến vào, sôi nổi tiến lên hành lễ, thái độ thực cung kính.
Khương phu nhân phất phất tay, thấp giọng nói:” Nương có khỏe chút nào không!”
Mama kia thấp giọng đáp:” Uống thuốc, vừa mới đi nghỉ.”
Khương phu nhân mặt lộ vẻ xin lỗi.
Đại phu nhân, không đợi Khương phu nhân mở miệng liền thấp giọng nói: “Biết như thế, chúng ta sẽ không quấy rầy. Đợi lão phu nhân tỉnh lại,
thay chúng ta ân cần thăm hỏi một tiếng.
Khương phu nhân suy nghĩ, nói:” Cũng tốt. Ta cùng các ngươi đi xem
Thập Nương. Lại nói tiếp, nàng mấy ngày nay cũng chịu không nổi.” Nói
xong, khóe mắt ẩm ướt.
Ba người thấy thái độ Khương phu nhân, hơi an tâm. Theo Khương phu nhân ra nội thất, đi chỗ Thập Nương.
*************
Chỗ Thập Nương cùng lão phu nhân hoàn toàn trái ngược. Ba gian nhà
giữa lạnh lùng yên lặng, trước cửa có một tiểu nha hoàn tám, chín tuổi
chơi múa dải lục đứng ở nơi đó. Thấy Khương phu nhân mang người lại đây, nàng thần sắc kích động hành lễ, vội đi vào bẩm cáo.
Đợi các nàng đến gần, Ngân Bình đã đánh bức rèm.
“Tiểu thư, đại cữu phu nhân, tứ cữu phu nhân, di phu nhân.”
“Đại phu nhân các người……” Khương phu nhân thấp giọng hỏi.
Ngân Bình ánh mắt đỏ lên, thấp giọng nói:” Ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người!”
Khương phu nhân nghe liền thở dài, xoay người đối với đám người Đại
phu nhân giải thích:” Từ khi biết lang đệ xảy ra chuyện về sau, em dâu
thường ngồi ở Lâm Song đại kháng ngẩn người. Nếu lát nữa có cái gì thất
lễ, còn thỉnh hai vị cữu phu nhân, cùng di phu nhân không cần thấy lạ.”
Thập Nương vì Vương lang thương tâm?
Thập Nương nghe có chút nghi ngờ.
Mà Đại phu nhân, lại nói:” Nàng tuổi còn trẻ, gặp chuyện như vậy
trong lòng tự nhiên đau như đao cắt. Chúng ta là nhà mẹ đẻ của nàng, nào có đạo lý trách móc.”
Hai người khách sáo vài câu, tiến nội thất.
Nội thất Lâm Song đại kháng một nữ tử gầy ngồi đó. Nàng mặc tiểu áo
gấm màu hồ, tống quần màu trắng, lẳng lặng ngồi ở Lâm Song đại kháng,
trầm tĩnh giống một pho tượng, một rối gỗ không có sinh mệnh.
Ánh mắt sưng đỏ như hạch đào Kim Liên ở một bên hầu hạ.
“Đại phu nhân, đại cữu phu nhân, tứ cữu phu nhân, cùng di phu nhân tới ngài!”
Ngân Bình thật cẩn thận bẩm báo.
Người trên kháng quay đầu.
Mặt của nàng vừa gầy lại tái nhợt, chóp mũi nhòn nhọn, một đôi con ngươi to đen ngâm ngấm nước mắt.
Thập Nhất Nương ngây ngất trong giây lát.
Đây là Thập Nương? Nữ tử kiêu ngạo giống khổng tước, hoa mỹ giống như hoa mùa hè Thập Nương?
” Thập tiểu thư,……” Đại phu nhân, giọng mang nghẹn ngào.
Thập Nương lại mờ mịt liếc mắt quét các nàng một cái, lại quay đầu
đi, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, giống như ngoài cửa sổ có cảnh đẹp gì khó gặp làm cho nàng lưu luyến quên cả phản ứng.
“Đại cữu phu nhân,” Kim Liên tiến lên cấp các nàng hành lễ,” Này hai
ngày Đại phu nhân, tâm tình không tốt.” Lại vội ghế con lại đây,” Đại
cữu phu nhân, Tứ cữu phu nhân, di phu nhân, Đại tiểu thư, mời ngồi.”
Bốn người ngồi xuống, Ngân Bình cùng Kim Liên mang trà lại đây.
Đại phu nhân, liền hỏi Ngân Bình, Kim Liên tình hình Thập Nương.
“…… Tuy vẫn như trước một ngày ba bữa cơm, như so với ngày thường ăn
rất ít. Lại càng không thích nói chuyện. Thường một mình ngồi ngẩn cả
một ngày.”
Có thể ăn là được a!
Thập Nhất Nương hơi thở dài.
Trong lúc nhất thời mọi người không nói gì, yên lặng uống trà.
Khương phu nhân liền cười khổ một tiếng, nói:” Cho hai vị cữu phu
nhân, di phu nhân chê cười. Gia môn bất hạnh. Lang đệ ta còn chưa nhập
hòm, mọi người muốn phân một ly canh ngồi không yên.” Dáng vẻ muốn cùng
các nàng nói chuyện.
Đại phu nhân, chính xác là quan tâm Thập Nương, thấy Khương phu nhân
có khẩu khí này, cũng không lảnh tránh, lập tức hỏi:”Đều là người nào?
Đều nói cái gì?”
Khương phu nhân thấy La gia nhân đáp, nhẹ nhàng thở ra.
” Từ từng tổ phụ ta mỗi thế hệ chính là đơn truyền. Đến đời Lang đệ,
đều có năm bàng chi. Ngày thường được gia phụ cứu tế không ít. Nào biết
lúc lang đệ xảy ra chuyện, thế nhưng không một người quan tâm ai là
người hành hung? Lang đệ chết oan hay không oan? Chỉ biết đây là lúc
nhảy ra xưng chi mình cùng chúng ta là thân cận nhất, muốn phụ thân chọn lựa người thừa kế giữa bọn họ, sớm ngày tấu thỉnh lễ bộ trình báo Thánh Thượng. “Nói xong, mắt nàng như mũi tên nhọn,” Phủ Thuận Thiên bắt
chính là người nào? Là gã sai vặt bên người Nhâm Côn. Hắn một là tiện
dân, như thế nào có lá gan lớn như vậy, dám giết Mậu Quốc Công phủ thế
tử gia. Không phải Nhâm Côn sai sử , chính là thay Nhâm Côn nhận tội.
Mặc kệ là dạng nào, đầu sỏ cũng Nhâm Côn, ta có thể nào cho hắn tiêu
diêu tại ngoại?”
Nàng nghiến răng ,” Những người đó lại vàng đỏ nhọ lòng son, nói phủ
Thuận Thiên đều định án, chỉ chờ thu sau xử quyết là được. Có cái gì mà
tra. Ta bịa đặt như vậy, hoàn toàn là sợ về sau thế tử Mậu Quốc Công phủ không phải bào đệ của mình, không có chỗ tốt ở nhà mẹ đẻ…… Làm cho phụ
thân sớm ngày thương lượng chuyện chọn con thừa tự thỉnh lễ bộ.”
Nói tới đây, đôi mắt nàng đỏ lên.” Cố tình phụ thân lại là người bên
tai nhuyễn . Nghe những người đó giựt giây, sợ người Vương gia vì không
có người kế thừa mất tước vị. Đồng ý từ trong mấy nhà kia tuyển một
người thừa tự. Nếu không phải mấy nhà kia ai cũng có tính toán. Chỉ sợ
tấu thư xin con thừa tự đã sớm báo đến lễ bộ” nàng nhìn Thập Nhất Nương
một chút nước mắt bắt đầu rơi, “Chỉ đáng thương em dâu ta, phải chịu
trắc trở như vậy……”
Thập Nhất Nương lại nghe ra chút hương vị.
Nàng hướng Đại phu nhân, cùng Tứ thiếu phu nhân, nhìn lại.
Đại phu nhân, cùng Khương phu nhân lau nước mắt.
Tứ thiếu phu nhân, lại nhìn nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Tứ thiếu phu nhân, hướng tới Thập Nhất Nương hơi nắm tay, nhẹ giọng
đối Khương phu nhân nói:” Nghe ý tứ Đại tiểu thư nói, quốc công gia là
muốn từ bàng chi chọn một đứa con thừa tự qua đây?”