Edit: Tuyên Tuyên
Beta: Tiểu Tuyền
Thời điểm Khương thị trở lại Đạm Bạc Trai thì sắc trời đã tối.
Từ Tự truân đang đợi nàng “Làm sao đi lâu như vậy?” Vừa nói vừa đưa lò sưởi tay cho nàng “Phía ngoài lạnh thế, ra ngoài cũng không mang lò sưởi tay theo. Nếu là bị lạnh thì làm sao bây giờ?”.
Đi theo phía sau Khương thị, vợ Viên Bảo Trụ cùng thiếp thân nha hoàn Bảo Châu của nàng trao đổi ánh mắt, hai người đều nhìn thấy được vui mừng trong mắt đối phương.
Kể từ khi định xuống hôn kỳ, hàng năm lễ tết Từ Tự Truân vẫn qua nhà Khương Bách thăm hỏi. Phu nhân Khương Bách thường nói hắn thuần lương ,đôn hậu. Nói đi nói lại cũng không nói thêm cái gì nữa. Trong lòng Khương Tùng phu nhân không khỏi nói thầm: Chỉ nói đàng hoàng những thứ khác một phân cũng không nói, là cảm thấy đứa nhỏ này hiền như khúc gỗ hay sao? Trong lòng có chút bận tâm. Đến lúc trước khi gả, Khương Tùng phu nhân cố ý dặn dò vợ Viên Bảo Trụ “Tiểu thư ít tuổi còn chưa hiểu chuyện, có chuyện gì ngươi phải khuyên giải nàng…..Cô gia ít nói, thì hãy nói vài lời cho tiểu thư…..”
Cũng như đã nghĩ, Cô gia ít nói, nhưng đối đãi với tiểu thư rất tốt. Cộng thêm đối đãi với mọi người vừa rộng rãi lại hòa nhã, với tiểu thư thì quan tâm chăm sóc, thật sự là “cầm sắt hòa minh”( đàn sắt cũng kêu lên tiếng, ý nói rất là tốt) để cho thị tỳ hồi môn các nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đi tặng đồ cho Tổ mẫu và Mẫu thân làm sao lại ôm lò sưởi tay được” Khương thị nhìn trượng phu trong mắt ánh lên vui vẻ “Lần sau ra cửa thiếp sẽ mặc thêm chút xiêm y” Sau đó nói “Đến chỗ Ngũ thẩm thẩm vừa vặn gặp Hâm tỷ nhi đem đồ thêu đến cho Ngũ thẩm xem, Nghe nói thiếp tặng hương thơm liền mở hộp ra xem” Nàng tay cầm ấm lô, vai sánh vai cùng Từ Tự Truân chậm rãi vào nội thất. “Thiếp tặng Ngũ thẩm Mân Côi Hương( hương hoa hồng), Ngũ thẩm vô cùng thích, nói so với hương người hay dùng thì tốt hơn, nói thiếp có phương thuốc bài chế không?”
“Vậy nàng có cho Ngũ thẩm không?” Từ Tự truân cười ngắm thê tử chỉ cảm thấy nụ cười của nàng thanh tĩnh như ánh trăng làm cho hắn rất thích.
“Thiếp nào có Phương thuốc” Khương thị cười nói “Mẫu thân của thiếp làm huân hương, bởi vì năm ấy thiếp tới đây nói huân hương nhà chàng tốt, mẫu thân liền tìm phương thuốc cổ truyền sau đó ở nhà làm, làm hai ba năm mới được. Ban đầu thiếp có ở một bên giúp đỡ nhưng không được vì không có kiên nhẫn. Hiện tại nghĩ lại, đáng nhẽ nên theo mẫu thân học một chút, cũng tránh cho Nhị muội muội muốn, thiếp cũng không làm được. Nhưng mà, thiếp cũng nói với Nhị muội muội trở lại sẽ viết thư đi Nhạc An để mẫu thân gửi phương thuốc lại đây”.
Đang nói chuyện, hai người đã tiến lại trước Đại kháng gần cửa sổ. Từ Tự Truân liền đỡ Khương thị ngồi xuống kháng.
“Thời điểm đến chỗ Nhị bá mẫu, người đang nghiên cứu một đề số học. Thiếp vốn muốn để đồ tặng xuống rồi lặng lẽ đi, kết quả Kết Hương tỷ đi bẩm báo, kinh động Nhị bá mẫu, người còn cố ý giữ thiếp lại uống trà” Khương thị vừa nói, Bích Loa vừa cười cười bưng trà tới. Từ Tự Truân đem trà Bích Loa đưa đến cho hắn đưa cho Khương thị, rồi mới nhận trà Bích Loa đưa tới nhấp một ngụm tiếp tục nghiêm túc nghe nàng kể chuyện “Lại cùng thiếp nói chuyện về huân hương , cho nên mới về trễ”.
“Nhị bá mẫu cũng rất biết chế Huân hương ” Từ Tự Truân cười nói “Mấy năm trước Huân hương trong nhà đều do Nhị bá mẫu làm, hai năm nay Nhị bá mẫu ham mê nghiên cứu tinh tượng nên ít làm. Đúng rồi Nhị bá mẫu có nói ít chuyện về tinh tượng cho nàng nghe không? Lần trước Lục đệ tới đó, Nhị bá mẫu lôi kéo nói cho hắn về Bắc Đẩu tinh, Thái Hùng tinh. Lục đệ nghe cái này rất buồn chán, liền muốn thoát thân chạy trốn. Nhị bá mẫu phải lấy bộ “Lưu thủy xa” dụ dỗ Lục đệ, lúc này Lục đệ mới ngoan ngoãn lưu lại”
“Lưu thủy xa” Khương thị nghe thấy thú vị hỏi “ Lưu thủy xa là cái gì?”.
Từ Tự Truân giải thích “Chính là một xe ngựa làm bằng gỗ, cao một thước, dài hai thước, trên xe làm thùng nước, đem nước rót vào trong thùng, xe sẽ tự chạy đi…”.
“A, Nhị bá mẫu có thể làm cái này!” Khương thị mở to hia mắt nhìn “Có thể bảo Nhị bá mẫu cho thiếp nhìn một chút hay không, để thiếp được mở rộng mắt nhìn một phen!” Vừa nói vừa lôi kéo ống tay áo Từ Tự Truân.
Từ Tự Truân chỉ thấy tim của mình như ống tay áo bị nàng nhẹ nhàng làm rung động lên.
“Nhị bá mẫu nhìn qua có chút bghiêm nghị, nhưng thực tế đối đãi với người khác rất tốt” Hắn cười nói “Hôm nay có chút muộn rồi, sáng mai ta sẽ đưa nàng qua bên đó”.
Khương thị có chút do dự đứng lên “Tướng công ngày mai không phải còn phải đi học sao?”.
“Không cần vội” Từ Tự Truân vội nói “Ta sẽ đi xin phép Triệu tiên sinh nghỉ là được”.
“Thế này, sẽ không tốt lắm đâu” Khượng thị bất an nói “Nếu để cho cha chồng và mẹ chồng biết rồi…”
“Tuyết rơi đẹp như vậy, ta giả như không xin phép nghỉ, Triệu tiên sinh không chừng cũng cho ta nghỉ, sau đó mời năm ba bạn tốt đi thưởng tuyết”.
Khương thị giật mình.
Cha của nàng tuy là Viện trưởng của Thư viện Sơn Trường, nhưng cùng học trò đi học như nhau, chưa bao giờ đến trễ về sớm, chứ nói chi là vì thưởng tuyết mà cho học sinh nghỉ học một ngày.
Đang muốn nói thì vợ Viên Bảo Trụ nhẹ nhàng ho một tiếng nhỏ giọng nhắc nhở “Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân, lúc này đã không còn sớm chúng ta phải đi sang chỗ Thái phu nhân. Nếu để cho Thái phu nhân và phu nhân chờ sẽ không tốt”.
“Nhìn xem, thiếp đem chuyện này quên mất”. Khương thị bận rộn theo vợ Viên Bảo Trụ đi thay y phục.
Vợ Viên Bảo Trụ liền nói nhỏ “Tứ thiếu phu nhân, đường cách mười dặm, phong tục mỗi nơi mỗi khác. Chứ nói chi là Nhạc An và Yên Kinh. Muốn xin tiên sinh nghỉ học làm sao dấu được hầu gia cùng phu nhân chứ? Hầu gia cùng phu nhân không lên tiếng hiển nhiên là lẳng lặng đồng ý rồi. Tiểu thư vừa nói có một số chuyện đừng vội vã nói, để tránh cho trong lòng Cô gia không vui, phu thê bất hòa”
Khương thị khẽ gật đầu cùng Từ Tự Truân đi đến chỗ Thái phu nhân. Ngày thứ hai lại cùng Từ Tự Truân đến chỗ Nhị phu nhân.
Cửa thư phòng Nhị phu nhân đóng chặt, Kết Hương cười nói “Để nô tỳ đi bẩm báo với Nhị phu nhân”.
Lần này Khương thị thân thiết kéo tay Kết Hương lại “Kết Hương tỷ tỷ, lúc phụ thân ta đang dạy học nếu có người làm phiền sẽ tức giận. Ta không muốn làm cho Nhị bá mẫu tức giận”.
Kết Hương thấy nàng nói thành khẩn, lại nghĩ đễn Khương tiên sinh cũng là người đọc sách, nàng thấy được nhiều, nghĩ đến cũng sẽ không trách Nhị phu nhân thất lễ, nên không kiên trì nữa, liền cười bưng trà Tuyết Tùng Nhị phu nhân làm đi ra ngoài đãi khách. Khương thị thấy trà có chút đặc biệt, liền lôi kéo Kết Hương hỏi han.Từ Tự Truân vốn là bồi Khương thị tới đây để chơi. Thấy nàng cao hứng tất nhiên là theo nàng. Hai người ngồi ở chỗ Nhị phu nhân hơn nửa canh giờ, Khương thị đã biết trà Tuyết Tùng này là làm như thế nào, nên đứng dậy từ biệt Kết Hương.
Từ Tự Truân liền dặn dò Kết Hương “Lúc nào Nhị bá mẫu rảnh rỗi ngươi báo với chúng ta một tiếng, chúng ta lại đến bái phỏng Nhị bá mẫu”.
“Tướng công chờ ngài đến ngày hưu mộc thì chúng ta lại đến bái phỏng Nhị bá mẫu cũng được” Không chờ Kết Hương đáp lại Khương thị đã ôn hòa cười nói “Thiếp xem bộ dáng này của Nhị bá mẫu chỉ sợ tạm thời cũng không có thời gian rảnh rỗi”.
“Tứ thiếu phu nhân suy đoán thật là đúng” Kết Hương từ đáy lòng nói “Giá toán kinh, hữu hảo đại nhất bổn ni!” (Như Kinh sách cũng có một quyển lớn: ý nói dốc hết lòng suy nghĩ vì một chuyện).
“Vậy chúng ta chờ ngày hưu mộc lại đến thăm Nhị bá mẫu” Từ Tự Truân biết lắng nghe nên cùng Khương thị cười cười nói nói trở về viện của mình.
Thời điểm Nhị phu nhân đi ra ngoài dùng bữa tối, Kết Hương đem ý của Từ Tự Truân và Khương thị nói cho nàng nghe.
“Đem Lưu thủy xa để vào Yến Tức Thất đi” Nhị phu nhân nói “Nếu Tứ thiếu gia và Tứ thiếu phu nhân đến đây, ngươi đưa cho bọn chúng nhìn là được” Nói xong liền trầm tư trong chốc lát lại nói “Khương thị cũng không tệ lắm, biết khuyên Truân ca đi học. nhưng mà…” Nói tới đây lại ngừng lại, chỉ chén Sơn Khuẩn Thang ( súp nấm rừng) trên bàn nói “Cái này không tệ, ngày mai nấu tiếp một chén nữa đi” Nhàn nhạt cười dời đi đề tài này.
Đến thời điểm Từ Tự Truân nghỉ ngày Hưu mộc, bọn họ lại không tới để xem được___Cuối năm đến, chuyện trong nhà rất nhiều, Hạng thị lại mang thai. Thập Nhất Nương để Khương thị bên mình học xử lý việc nhà. Khương thị ở nhà cũng học qua nhưng Từ gia nhiều chuyện phức tạp, hai nhà quy củ khác nhau, Khương thị không dám qua loa, nên dồn hết tinh thần làm, đôi khi còn trở lại trong viện cùng với vợ Viên Bảo Trụ bàn bạc, nên nào có thời gian đi xem Lưu thủy xa.
“Vậy chúng ta chờ phụ thân trở lại rồi lại đi” Từ Tự Truân trấn an Khương thị “Phụ thân trở lại, Lục đệ cũng trở lại, mẫu thân nhất định nghỉ hai ngày, nàng lúc đó cũng nhàn rỗi”.
Cũng không thể vì mẹ chồng bận rộn chuyện của Lục thúc, nàng lại ở trong nhà nghỉ ngơi đi. Nghĩ đến ý tốt của trượng phu….
“Đến lúc đó tính sau đi” Nàng uyển chuyển nói “Cũng không biết ý định của mẫu thân lúc đó như thế nào?”.
Từ Tự Truân gật đầu , cảm thấy lời thê tử nói có đạo lý.
Đến ngày Cháo mùng tám tháng chạp (dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ) Từ Lệnh Nghi cùng Cẩn ca nhi trở lại.
“Bảo Định chơi có vui không?” Thập Nhất Nương ôm nhi tử đã có chút cao lớn hơn, hung hăng hôn hai cái trên mặt hắn, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái lên.
Cẩn ca nhinhi hắc hắc cười.
Từ Lệnh Nghi liền lấy tay vỗ lên vai nhi tử “Mau trở lại phòng rửa mặt, chúng ta đến chỗ của tổ mẫu uống bát cháo mùng tám tháng chạp”.
Cẩn ca nhi cười hì hì từ trong đống lớn nha hoàn, vây quanh chen chúc đi về phòng.
Từ Lệnh Nghi dang hai tay ôm Thập Nhất Nương thật chặt vào trong lòng, ở trên mặt nàng hung hăng hôn hai cái.
“Ai nha” Khóe mắt Thập Nhất Nương nhìn về phía nha hoàn hầu hạ trong phòng. “Nổi điên làm gì vậy!”.
Bọn nha hoàn đều có mắt nhìn liền hé miệng cười lui xuống.
“Nàng nhớ thương nhi tử, ta cũng nhớ thương nàng” Từ Lệnh Nghi không có buông tay, cười lại hôn má nàng hai cái.
Sắc mặt Thập Nhất Nương trở lên hồng.
“Hầu gia không nhanh đi rửa mặt đi” Nàng vùng vẫy ra “Nương ngày ngày mong chàng trở lại, giờ này chắc đã nhận được tin chàng đã về. Nếu như chàng không nhanh nhanh đến đó, không chừng Chi Hồng sẽ sang đây thúc dục”.
Từ Lệnh Nghi nhìn vào mắt nàng “Nàng giúp ta rửa” giọng nói trầm ấm nhè nhẹ, có chút mùi vị mập mờ.
Thập Nhất Nương nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, mặt hồng như ráng mây.
Từ Lệnh Nghi khẽ cười, ôm nàng vào tịnh phòng.
Thái phu nhân đợi hồi lâu cũng không thấy nhi tử tới vấn an, không khỏi nóng nảy lên “Làm sao còn chưa thấy tới?” Đứng dậy muốn xuống giường nhìn một cái.
“Nhìn người nôn nóng kìa” Đỗ mama cười tiến lên đỡ Thái phu nhân “Hầu gia vừa về đến nhà cũng phải về phòng rửa mặt một phen, huống chi người cũng sai Chi Hồng đi thúc dục rồi, người kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa đi”.
Thái phu nhân không thể làm gì khác hơn là lại ngồi xuống giường, trong lòng liền thông suốt, quay lại hỏi Ngọc Bản “Cháo mùng tám tháng chạp đã chuẩn bị xong chưa?”.
“Người yên tâm” Ngọc Bản bận rộn cười nói “Vẫn ủ trong phòng bếp nhỏ, Hầu gia đến có thể ăn luôn”.
“Mùa đông lớn, lại từ bên ngoài trở về gấp gáp” Thái phu nhân rầm rĩ nói “ Ấm là chưa được, để nóng thêm một chút cho tốt”.
“Nô tỳ sẽ đi phân phó cho phòng bếp” Ngọc Bản đáp lời, xoay người đi ra ngoài.
Rèm đột nhiên bị vén lên, một thân ảnh màu đỏ xông vào.
“Tổ mẫu, tổ mẫu con đã trở về”.
Âm thanh thanh thúy vang dội, tiếng bước chân thình thịch, tinh thần phấn khởi, còn có ai khác ngoài Cẩn ca nhi .