Đào Thành tuy là lộ vẻ khó khăn trên mặt, nhưng vẫn thấp giọng đáp
ứng “Vâng”, dựa theo dặn dò của mẫu thân trở về gom góp tiền.
Tiểu nha hoàn đi vào nói: “Ma ma, Hổ Phách tỷ tỷ tới rồi. Nói người muốn gặp ngài.”
Động tác nhanh như vậy.
Khóe miệng Đào ma ma nứt ra thành một cái nụ cười lạnh đầy khinh thường.
Ta muốn xem. La Thập Nhất Nương ngươi có thể buộc ta như thế nào
Thị tì La Tông xảy ra chuyện, mất mặt không chỉ có riêng thị tì. Phu
nhân Vĩnh Bình Hầu ngươi cũng là xuất thân từ La gia chẳng lẽ sẽ có thêm mặt mũi hay sao?
Nàng chải đầu một lần nữa. Tại bên tai cài vào đóa hoa lựu bằng lụa
màu đỏ thẫm. Thay đổi bộ bối tử màu anh vũ. Đi tới chỗ La Thập Nhất
Nương.
“Nghe nói Đào quản sự từ Đại Hưng chạy tới đây.” Thập Nhất Nương nói. “Chắc hẳn đã biết chuyện hắn tham ô của công hai nghìn lượng bạc rồi
đi?”
Nàng gọn gàng dứt khoát trấn trụ làm cho Đào ma ma rất là kinh hãi.
Một lát sau mới cười nói: “Không biết phu nhân là nghe ai nói chuyện
này? Đào Thành vào thành. Chẳng qua là vì bây giờ cày bừa vụ xuân đã
xong. Cây trồng vụ hè còn không có nước. Nên tới thăm ta, và thăm bạn
vốn cùng nhau lớn lên mà thôi. Chuyện tham ô ngân lượng trong của công
gì đó. Hoàn toàn là giả dối hư ảo.”
“Vậy thì tốt.” Thập Nhất Nương khẽ cười nói, “Ta vốn nghĩ, nếu thật
sự có chuyện như vậy. Vì mặt mũi của La gia, vì mặt mũi của Truân ca.
Không thiếu được phải thay thế che giấu một phen. Nếu không có chuyện
như vậy. Ta đây an tâm.” Nói xong. Bưng trà.
Cứ như vậy xong việc?
Đào ma ma ngạc nhiên.
Bỏ ra nhiều thời gian như vậy. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bay bổng như vậy liền bỏ qua rồi?
Bất kể là ai, chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đi.
Vừa nhìn thấy Hổ Phách giúp Thập Nhất Nương vào nội thất, Đào ma ma chỉ đành phải lui ra.
Có chút bất an mà trở về trong phòng, vừa mới ngồi xuống, rèm bị vén
lên, Tiểu Y Hoàn bình thường hầu hạ bên người nàng xông vào.
“Ma ma. Không tốt rồi.” Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, “Bà tử canh
giữ cửa hông cố ý tới nói cho ta biết. Nói là gia bị người của quan phủ mang đi. Để cho người mau đi xem một chút.”
Sắc mặt Đào ma ma trắng bệch, hít vào một hơi.
La Thập Nhất Nương này. Chẳng lẽ ngay cả thể diện cũng không cần.
Nàng vội vàng đi ra cửa sau.
Bà tử giữ cửa là một nha hoàn năm xưa nàng có quan hệ tốt. Nhìn thấy
nàng. Lập tức tiến lên kéo tay: “Đây cũng là chuyện chưa từng có. Không
ngờ bắt người mà dám tới cửa hông của nhà chúng ta. Rốt cuộc xảy ra
chuyện gì. Những hộ viện kia cũng không ngăn cản.
“Bắt người là phủ nha nào?” Đào ma ma không có tâm trạng hàn huyên. Vội vàng hỏi.
“Bắt người là Thuận Thiên phủ .”
Đào ma ma nói một tiếng cám ơn. Đi tới chỗ Bạch tổng quản .
“Ngài tới vừa lúc.” Nàng không có mở miệng. Bạch tổng quản đã mở
miệng trước, “Nha dịch của Thuận Thiên phủ doãn cầm công hàm tới rồi,
Nói rằng quản sự trong nhà lén dùng bạc của Đông gia bị kiện. Muốn tạm
thời mang về Thuận Thiên Phủ.” Hắn nói xong. Trên mặt đã mơ hồ lộ ra mấy phần tức giận. “Bắt người bắt tới cửa phủ của chúng ta. Cho dù năm đó,
thời điểm trong nhà đi Mạch Thành, cũng chưa từng có chuyện như vậy.
Nghe nói lúc đến hắn có bái kiến ma ma. Ma ma cũng là lão nhân trong phủ rồi. Chuyện như vậy. Không tiện cùng ta thương lượng. Cũng phải thông
báo cho phu nhân một tiếng, cho chúng ta có một chút chuẩn bị. Nhưng
ngài lại làm âm thầm, vô thanh vô tức, để cho người của Thuận Thiên phủ
đánh chúng ta một cái bạt tai. Ma ma, ta thấy. Ngài vẫn là nhanh cùng
phu nhân thông báo tin này. Để phu nhân nhắn tin cho chỗ Hồi sự. Chuyện
lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Đem chuyện này xử lý đi.” Nói xong.
Cũng không nói người nào tố cáo. Nói mình còn muốn đem chuyện này bẩm
báo cho Hầu gia biết, liền nhấc chân đi.
Cái tiểu tiện nhân này, không ngờ lại thuyết phục hầu gia luôn.
Quả nhiên là đã có mẹ kế thì có bố dượng.
Đào ma ma một mặt ở trong lòng thầm mắng Thập Nhất Nương không phải thứ gì. Một mặt lục thần nguyên chủ hướng nội viện đi.
*lục thần : tim, phổi, gan, thận, lách, mật ~ tinh thần
Cữu lão gia ở Dư Hàng, nước xa cứu không được cơn khát ở gần.
Cầu ai mới tốt đây?
Nàng nghĩ ngợi. Trên đường đụng phải Dương Huy Tổ.
“Ma ma, ta đang muốn tìm ngài.” Hắn đem Đào ma ma mời đến dưới gốc
cây Hương Chương ở bên cạnh hẻm nói chuyện, “Ta nghe nói chuyện đại ca
tham ô trong của công hai nghìn lượng bạc. Bởi vậy mà bị người của Thuận Thiên phủ mang đi. Người khác ta không dám nói, Đào đại ca sao lại làm
chuyện như vậy?”
Kể từ khi Dương Huy Tổ đi tới ngoại viện làm người hầu, Đào ma ma đã
không cùng hắn lui tới. Nhưng ở dưới tình huống này, Đào ma ma không
khỏi nói: “Huy Tổ, ngươi mau giúp ta đi hỏi thăm một chút. Là ai kiện
Đào Thành.”
Dương Huy Tổ lên tiếng đi.
Đào ma ma trở lại sân, nhìn qua chính phòng của Nguyên Nương. Nàng lộ ra vẻ mặt dứt khoát.
Nếu như Thập Nhất Nương một chút cố kỵ cũng không có, đã sớm trực
tiếp phái người đuổi mình đi rồi. Nàng vòng một vòng lớn nhưu vậy, chẳng qua là muốn cho chính mình chủ động chào từ giã. Bây giờ giống như hai
người trên một sợi dây thừng vậy. Ngươi ra sức kéo về hướng đông. Ta
dùng sức kéo về hướng tây. Đào Thành chính là người đứng ở giữa ranh
giới. Chỉ cần mỗi người kéo căng sợi dây kia. Thập Nhất Nương kia cũng
sẽ không buông tay. Đào Thành cũng sẽ không rơi xuống nổi.
Nghĩ tới những thứ này. Nàng cắn răng, trở lại trong phòng bắt đầu
thu thập hòm xiểng. Đem những đồ trước kia Nguyên Nương thưởng đều lấy
ra ngoài. Ở trong lòng tính toán một phen, ước chừng giá tiền trước kia
bán được, cũng đầy đủ hai nghìn lượng bạc. Trong lòng lúc này mới tạm
coi như là yên ổn chút ít.
Buổi tối Dương Huy Tổ tới đây.
Sắc mặt hắn có chút khó coi: “Ma ma. Người Thuận Thiên phủ nói. Ứng
Đại của Đại Hưng đánh chết người. Ở trên người của hắn lấy ra được khối
vàng lớn. Nghi ngờ là được mua chuộc để giết người. Tra ra được ngân
lượng này là Đào đại ca cho…”
Không đợi Dương Huy Tổ nói dứt lời. Toàn thân Đào ma ma xụi lơ ở trên ghế thái sư.
Giết người bất quá chỉ là một cái gõ đầu, Thập Nhất Nương không chỉ
muốn mình một mất một còn, mà còn muốn nhi tử sau khi chết còn phải vác
một cái tội danh thất đức.
“Ma ma. Ta thấy chuyện này chỗ nào cũng lộ ra mấy phần kỳ lạ.” Dương
Huy Tổ hỏi nàng. “Ngài cẩn thận suy nghĩ một chút, Đào đại ca có phải
đắc tội người nào đó không?”
Đào ma ma lắc đầu, cũng không muốn cùng Dương Huy Tổ nói nhiều chuyện.
Hắn bây giờ là quản sự của Từ phủ rồi. Ăn chính là cơm của Từ phủ, coi như là biết rồi, chỉ sợ là cũng không giúp được cái gì.
“Huy tổ. Đa tạ ngươi.” Nàng có chút vô lực mà nói: “Chuyện này ngươi
để cho ta cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Có phải Đào đại ca ngươi trong lúc vô tình đắc tội người nào đó hay không.” Nói xong, liền tự mình
tiễn Dương Huy Tổ.
“Ma ma, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Ngài cần phải nghĩ biện
pháp nhanh lên một chút mới được.” Hắn nửa là cảm thán. Nửa là chia sẽ
lo âu, một mặt đi ra ngoài. Một mặt cùng Đào ma ma bàn chuyện. “Nếu như bởi vì vậy mà có người chỉ trích ngài không biết cách dạy con. Đến lúc
đó chỉ sợ sẽ liên lụy ngài.”
Như tiếng chuông buổi sáng sớm, tiếng trống lúc hoàng hôn, Đào ma ma ngây người ở chỗ đó.
Không sai. Chỉ cần Đào Thành gây ra thị phi bị kiện cáo, Thập Nhất
Nương đã có thể nói nàng không biết cách dạy con. Phẩm hạnh không đoan
chính vì lý do đó mà đem nàng cùng Đào Thành đều đuổi ra khỏi phủ…Đây
mới là mục đích cuối cùng của Thập Nhất Nương. Cái gì mà tìm nàng nói
chuyện các loại, chẳng qua là vì dời đi lực chú ý của nàng mà thôi.
Hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán của nàng toát ra.
“Ma ma. Ngài làm sao vậy?” Đáy mắt Dương Huy Tổ nhanh chóng hiện lên
một tia sáng đồng tình. Một tay đỡ Đào ma ma lảo đảo muốn ngã, “Bây giờ, ngài ngàn vạn lần không thể té xuống. Bằng không, chuyện của Đào huynh
có thể đè ép không được.”
Lời của Dương Huy Tổ giống như một gáo nước lạnh của ngày chín tháng
ba, làm cho Đào ma ma cả người lạnh lẽo đồng thời tỉnh táo lại.
Không sai. Lúc này, quan trọng nhất chính là đem sự tình đè xuống.
Nàng qua quýt cùng Dương Huy Tổ nói mấy câu kiểu như “Ta không sao”,
đem Dương Huy Tổ đuổi đi. Thất hồn lạc phách mà một người ở trong phòng
đi đi lại lại hơn nửa ngày. Chỉ tới khi Tiểu Y hoàn nhút nhát đi vào
thúc giục nàng đi nghỉ ngơi sớm một chút, nàng mới chậm chạp thở dài một hơi.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà rời đi hay sao?
Đào ma ma nhìn qua sương phòng mà mình ở hơn mười năm. Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Truân ca nhi. Nước mắt rơi như mưa. Không biết là nên mắng nhi tử không nên người. Hay là chửi mình coi thường Thập Nhất
Nương, vì chủ quan cho nên mất Kinh Châu. . . . . .
Khóc một hồi như vậy. Tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.
Không đi là không được. Nên phải xem cần đi thế nào.
Nàng lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhìn ánh sáng từng chút một mà
sáng lên. Sau đó kêu tiểu nha hoàn đi vào giúp mình một lần nữa rửa mặt thay quần áo một phen, đi đến trên đường mà Từ Tự Truân đi học.
Sáng sớm, có sương mù mỏng manh, trong rừng chim nhỏ vui mừng ca hát. Từ Tự Truân mặc áo dài tơ lụa màu xanh ngọc, lưng đeo túi xách lụa hoa
màu đỏ thẫm. Cùng Từ Tự Giới nói chuyện cười cười mà đi tới đây.
“Ma ma.” Nhìn thấy nàng. Nụ cười Từ Tự Truân càng phát ra vui vẻ. Hắn bước nhanh tới, ngẩng cao khuân mặt thanh tú giống Nguyên Nương nhìn
nàng “Ngài ở chỗ này làm gì?”
Một màn chuyện cũ của hoàng hôn ngày hôm qua hiện lên trong đầu Đào ma ma, nước mắt nàng tràn đầy ở lông mi.
“Không có chuyện gì.” Đào ma ma giống như trân giống như bảo mà cẩn
thận đem Từ Tự Truân ôm vào trong lòng, “Ma ma chỉ là đến xem ngài một
chút .” Dư quang của khóe mắt đột nhiên quét đến đôi giày thêu có màu
xanh lá mạ thêu hoa mai vàng.
Đây là màu sắc Thập Nhất Nương thường dùng.
Nàng ngẩng đầu nhìn qua đó. Liền nhìn thấy tiểu nha hoàn được gọi là Hỉ Nhi, khuôn mặt đề phòng mà nhìn nàng.
Không biết tại sao. Trong miệng Đào ma ma có chút đắng, sau đó cảm thấy Từ Tự Truân nhẹ nhàng mà đẩy mình ra.
“Ma ma, hôm nay ta ăn một chén cháo trắng. Mẫu thân nói, hôm nay ta
ăn rất tốt, buổi trưa làm món súp măng mùa đông mà ta thích ăn.” Từ Tự
Truân cười thở dài nói. “Ma ma không cần lo lắng cho ta, ta rất tốt.”
Lại nói, “Ngươi nhanh đi trở về đi, ta phải đi đến trường rồi. Đến muộn
Triệu tiên sinh lại mất hứng.”
Đào ma ma rưng rưng cười gật đầu, đưa mắt nhìn Từ Tự Truân đi về phía ngoại viện. Trong lúc bất chợt ý thức được. Nếu như Thập Nhất Nương
muốn hại Truân ca, có quá nhiều cơ hội. . . . . .
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên. Trong trái tim cứng rắn của nàng xuất hiện một vết rách giống như con trăn.
Nàng đi tới chỗ Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương mới vừa ói xong. Đang được Hổ Phách hầu hạ ăn anh đào.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng đã ăn bảy, tám trái, liền cười phân phó Lục
Vân: “Ngươi đi cùng Bạch tổng quản nói chuyện một tiếng, tính toán thời
gian, chắc là Bạch đào ngự cống đã tới phủ nội vụ rồi. Để cho hắn giúp
đỡ chuẩn bị một giỏ.” Sau đó nhìn Thập Nhất Nương, “Cho nàng nếm khi nó
còn tươi.”
“Không cần.” Thập Nhất Nương bận rộn kéo tay áo Từ Lệnh Nghi. “Ta mang thai không tiện. Không ăn được quả Đào.”
Từ Lệnh Nghi có chút không tin: “Nàng là sợ ta phiền toái sao.”
“Thật sự.” Thập Nhất Nương mềm mại nói bổ sung: “Không tin ngài hỏi hai vị Điền, Vạn ma ma đi.”
Điền ma ma đang chỉ huy các tiểu nha hoàn bày cháo gạo. Nghe vậy liền hướng Từ Lệnh Nghi khom gối hành lễ, cười nói: “Có bầu ít ăn quả đào
mới tốt.”
Từ Lệnh Nghi lúc này mới không kiên trì. Cười đem đĩa thủy tinh đựng
anh đào màu đỏ thẫm trên giường gạch đẩy về phía Thập Nhất Nương.
Liền thấy tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, “Hầu gia. Phu nhân. Đào ma ma cầu kiến.”
Thập Nhất Nương liền ngồi thẳng người, cười nói: “Xin Đào ma ma đi vào.