Edit: Leticia
Beta: Hạ
Rất nhanh trong phòng đã đầy người, phu nhân Trung Cần bá lại càng ân cần chào hỏi Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân khách sáo
hàn huyên với nàng mấy câu, rồi lấy cớ có việc ra khỏi tân phòng.
Đã đến đầu giờ tý, hai người đều có chút mệt mỏi, nói mấy câu, rồi trở về viện của mình.
Nhưng Thập Nhất Nương vừa bước lên bậc thang của chính viện, Ngọc Bản bên chỗ Thái phu nhân đã bước nhanh đi tới.
“Tứ phu nhân.” Nàng có chút thở gấp, “Thái phu nhân mời Tứ phu nhân qua, nói là có vài lời muốn nói với phu nhân.”
Thập Nhất Nương theo Ngọc Bản đến chỗ Thái phu nhân.
Trong phòng Thái phu nhân đèn dầu vẫn sáng, dưới ánh đèn, vừa nhìn đã thấy vẻ mệt mỏi trên mặt bà.
Thập Nhất Nương tiến lên hành lễ, Thái phu nhân đã bảo đến hầu hạ bên cạnh mình , thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương: “Tân nương như thế nào?” ,
thì ra là đang lo lắng chuyện này!
Thập Nhất Nương nhìn thấy khóe mắt Thái phu nhân đã có nhiều nếp
nhăn, cảm thấy Thái phu nhân già hơn rất nhiều so với lúc mình vừa gặp.
Nàng không khỏi cầm tay Thái phu nhân, thấp giọng nói: “Trước mắt
cũng tàm tạm.” , sau đó tỉ mỉ nói những điều biết được cho Thái phu
nhân, “. . . . Dung mạo rất xinh đẹp, cũng đọc qua rất nhiều sách, làm
việc hào phóng chững chạc!” , nhớ tới hai thị tì, “Cũng không phải là
loại người chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.” Lại nghĩ tới Đại
đường tẩu, “Chỉ sợ cũng không phải là thông gia biết nhẫn nhịn khẩu
khí.”
Thái phu nhân cũng không cho là đúng: “Bất luận vợ lão Tam kết thông
gia với nhà ai, cho dù là tính tính có khá hơn nữa cũng trở thành người
nóng nảy thôi.” , nhưng rốt cuộc một tảng đá lớn trong lòng cũng rơi
xuống, thở dài một hơi nói, “Vậy cũng chỉ có xem buổi sáng ngày mai có
biến cố gì không rồi!”
Giờ lành định trễ, chờ tiễn khách mời về, thì rất nhanh trời đã sáng, sáng mai còn phải nhận mặt người thân, đêm động phòng hoa chúc chỉ có
thể an bài vào buổi tối ngày mai. Nếu như sáng mai không xảy ra chuyện
gì ngoài ý muốn, như vậy thì sẽ là cửa hôn sự tốt.
Thập Nhất Nương gật đầu, an ủi Thái phu nhân: “Nương yên tâm, sẽ
không có chuyện gì đâu”, lại nói, “Con thấy sắc mặt của nương mỏi mệt
rồi. Hay là, sáng sớm mai nương cứ nghỉ ngơi nhiều một chút đi. Dù sao
con cũng phải dậy sớm đến phòng khách làm lễ nhận người thân. Nếu có
chuyện gì, cứ phái ma ma quản sự đến nơi đó báo cho con biết cũng được!”
“Không cần đâu!” , Thái phu nhân cười, trong tươi cười mang theo vài
phần hương vị giảo hoạt, “Con không trấn áp được con bé đâu. Vẫn là ta
tới thì hay hơn! Con nhanh đi nghỉ ngơi đi. Chăm sóc Cẩn ca nhi của ta
tốt là được rồi.”
Mặc dù Thái phu nhân đối xử tốt với Truân ca nhi nhưng vốn mang theo
hai phần thương tiếc, đối với Cẩn ca nhi bớt chút thương tiếc, nhưng
nhiều thêm mấy phần ưa thích từ đáy lòng.
Từ Tự Cần thành thân trong nhà là an bài như thế nào, Thập Nhất Nương cũng không biết. Từ Lệnh Nghi sẽ không để ý những thứ này, Thái phu
nhân không có đề cập tới, nàng lại càng không tiện lỗ mãng hỏi tới,
không khỏi có người hiểu lầm nàng nắm một thước không buông năm tấc. Bây giờ nghe giọng điệu này của Thái phu nhân, giống như đã có chuyện gì
với Tam phu nhân. Nàng lại càng không tiện mở miệng hỏi thăm.
Nàng nghĩ hầu hạ Thái phu nhân ngủ nhưng Thái phu nhân xua tay: “Ta
cùng Đỗ ma ma còn có chuyện cần nói, con trở về đi! Đừng để cho lão Tứ
uống rượu nhiều như vậy, tuổi không còn nhỏ nữa, uống nhiều rượu quá sẽ
tổn thương tới sức khỏe.”
Thập Nhất Nương cung kính đáp “vâng” , lui xuống. Sau đó phân phó
Trúc Hương: “….Hỏi thăm một chút chi phí cho hôn sự của Đại thiếu gia
thì tính toán như thế nào?”
. . . . . .
Ngày kế, mới vừa sáng sớm, Từ Tự Dụ, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, Trinh
tỷ nhi, Văn di nương, Kiều di nương đã tới vấn an rồi, Thập Nhất Nương
mặc một bộ đồ mới tinh tươm, nhận lễ của họ, rồi đứng trong một nhóm lớn nha hoàn, bà tử vây quanh, dẫn các con đi tiểu phòng khách bên cạnh
chính sảnh để Từ Tự Cần cùng Phương thị ở chỗ này nhận người thân.
Nàng vừa đứng lại, thì Ngũ phu nhân cũng dẫn theo Hâm tỷ nhi, Sân ca nhi tới.
Hâm tỷ nhi lập tức bỏ qua nhũ nương đã chạy tới lôi kéo tay của Cẩn
ca nhi. Cẩn ca nhi nhìn cô bé cười hì hì hai tiếng rồi bình tĩnh bỏ qua
tay nàng lắc lắc thân thể nhìn vào chữ “Hỷ” đỏ chót trong phòng khách.
Hâm tỷ nhi ngượng ngùng, có chút không được tự nhiên, Từ Tự Truân đã
tiến lên hỏi Hâm tỷ nhi: “Ngày hôm qua lúc khai tiệc sao lại không thấy
muội? Có quả cầu tuyết lăn hạt vừng, bên trong nhân bánh hoa quế, ta cảm thấy muội nhất định thích ăn, sai Bích Loa tặng một chút qua đó, muội
đã ăn chưa?”
Hâm tỷ nhi nghe vậy dừng lại một chút, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói nũng nịu chứa mấy phần vui sướng: “Nhũ nương nói là dùng gạo nếp
làm, chỉ cho muội ăn nửa cái. Quả thật như Tứ ca ca nói, ăn rất ngon!”
Từ Tự Truân nghe thì vui vẻ hẳn lên, hai huynh muội cúi đầu tụ tập lại một chỗ cùng nói chuyện.
Tầm mắt Từ Tự Dụ thì rơi vào trên người Cẩn ca nhi.
Chỉ thấy Cẩn ca nhi mặc một áo choàng hoa lụa đỏ chót in hình hoa văn năm con dơi nâng đám mây cùng quần lụa trắng, trước ngực đeo khóa vàng
ròng vạn sư như ý có tua rua rủ xuống, trắng như tuyết, một đôi mắt to
đen láy sáng long lanh, giống như tiểu kim đồng trước mặt Quan Thế Âm
rất dễ thương đáng yêu. Tầm mắt Cẩn ca gặp được mình (Từ Tự Dụ) thì toét miệng cười, nhưng cũng không dừng lại bao lâu, rất nhanh bị hấp dẫn bởi đèn lồng ngũ liên châu đỏ thẫm treo trên cao rủ xuống.
Khóe miệng Từ Tự Dụ không khỏi khẽ có chút vểnh lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trinh tỷ nhi thì nắm tay Từ Tự Giới theo sát phía sau Thập Nhất
Nương, đón Hồng Đại phu nhân, Phú Nhị phu nhân và Định Tam phu nhân đến
từ Nam Kinh. Trong đó Hồng Đại phu nhân và Phú Nhị phu nhân đều dẫn theo con dâu. Mấy năm không gặp, không khỏi muốn nhận mặt người thân, hỏi
một chút tình hình của từng người. Đang náo nhiệt thì thấy Tam phu nhân
cười vui vẻ đi theo phu nhân Trung Cần bá cùng mấy mợ, cô phu nhân* bên
Cam gia đến.
(*)chị hoặc em gái chồng.
Cam phu nhân cười dịu dàng đứng chung một chỗ nói chuyện với Thập
Nhất Nương và mấy chị em dâu, có ưu thế là mấy chị em dâu và cô phu nhân trong tộc đứng cùng, mấy vị chị dâu ruột thịt của Tam phu nhân không
khỏi nhếch miệng lên, đã nhìn thấy Trung Cần bá, Từ Lệnh Khoan cùng mấy
vị cữu gia, cô gia của Cam gia, Từ Tự Kiệm vây quanh Từ Lệnh Nghi đi
đến.
Trong khách sảnh liền lập tức náo nhiệt lên.
Mọi người phân nam nữ ngồi ở hai bên trái phải khách sảnh, Cam Lão Tuyền gia dẫn Từ Tự Cần cùng Phương thị tới.
Người mới trước hết phải làm lễ cho nhóm người Từ Lệnh Nghi, trừ Từ Lệnh Nghi thay mặt Tam gia tặng lễ ra mắt là đôi vòng tay long phượng làm từ vàng ròng, những người còn lại nói tất cả đều là “Vợ chồng phải tương
kính như tân” …, sau đó đến bên phải gần sảnh ngồi đầy nữ quyến và con
cháu để hành lễ.
Tam phu nhân nhìn con trai và con dâu dập đầu cho mình, không khỏi
nước mắt lưng tròng, nhận lấy đôi tất mà Phương thị làm, không khỏi tán thưởng một phen, đến nỗi mặt Phương thị đỏ rần. Thu Lăng nhanh chóng
đưa cho họ một chiếc hộp sơn son thếp vàng.
Phương thị nhận bằng hai tay, ánh mắt của mọi người liền rơi vào trên người Thập Nhất Nương, người có thân phận cao nhất trong phòng.
Thập Nhất Nương nhìn trên đầu Tam phu nhân cài trâm phượng bằng vàng
ròng gắn ngọc lục bảo, hồng bảo thạch, đá mắt mèo to như hạt sen cùng
với hạt trân châu nhỏ. Nàng khẽ gật đầu, nhận chiếc hộp đỏ thẫm mạ vàng
trong tay Thu Vũ, đang định đưa tặng thì Ngũ phu nhân cười nói: “Chậm
đã, chậm đã. Hôm nay nếu là ngày nhận người thân, chúng ta có muốn cũng
không chạy được. Cứ từng bước từng bước thôi.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Ngũ phu nhân. Tay Thập Nhất Nương cầm hộp quà khẽ chậm lại rồi thu trở về.
“Tam tẩu cưới một nàng dâu như hoa như ngọc về, cũng không biết là
thích thật hay thích giả?” Ngũ phu nhân che miệng bằng tay áo cười”
“Ngoài miệng nói thì không tính, chỉ nhìn lễ ra mắt hôm nay tặng những
thứ gì thôi?” Vừa nói, vừa ra hiệu ý bảo Thu Lăng mở hộp ra: “Mắt thấy
mới là thật, tai nghe là giả.”
Tam phu nhân nghe xong khẽ mỉm cười, trong tươi cười có ba phân căng thẳng, bảy phần đắc ý. Thu Lăng cười mở hộp.
Bên trong là một bộ mãn trì kiều phân tâm bằng vàng ròng, kiểu dáng tuy có chút lỗi thời, nhưng cũng phải khoảng năm, sáu lượng.
Đại tẩu của Tam phu nhân cảm thấy lễ ra mắt này thế là phù hợp rồi,
nhìn thế thì cười nói: “Thế nào? Ngũ phu nhân đã thỏa mãn chưa?”
“Cái này còn chưa kém lắm!” Ngũ phu nhân cười.
Phương thị có chút xấu hổ cúi đầu.
Vẻ đắc ý trên mặt Tam phu nhân càng tăng lên.
Ánh mắt của mọi người lại rơi vào trên người Thập Nhất Nương lần nữa.
Thập Nhất Nương lộ ra mấy phần do dự .
Đại tẩu của Tam phu nhân thấy vậy thì con ngươi đảo một vòng, cười
nói: “Tứ phu nhân, mọi người nhà mẹ đẻ chúng ta đều đang đợi này!”
Thập Nhất Nương nghe vậy thì cười cười, đưa hộp cho Phương thị: “Chút lòng thành nhỏ, cháu dâu đừng nên ghét bỏ nhé!”
Đại tẩu Tam phu nhân thấy Thập Nhất Nương không mở hộp ra, không muốn lộ ra trước mặt mọi người thì khẳng định là đồ không tốt rồi. Nghĩ đến
nhà họ có chuyện vui gì, Từ gia ngoài lệ cũ thì cũng không nhiều thêm
một chút bạc nào. Trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, lập tức nói: “Lễ
ra mắt của phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng phải để cho chúng ta mở mang tầm
mắt mới đúng!”
Phương thị nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia lo âu, nàng vội vàng
nhìn về phía Từ Tự Cần giống như đang xin giúp đỡ. Nhưng Từ Tự Cần chỉ
đứng ở một bên cười.
Tứ thẩm thẩm đối đãi với người khác luôn luôn chân thành, cho dù đồ
không quý trọng, bình thường cũng sẽ làm khéo léo, vì thế đồ cũng sẽ
không quá kém, mình (Từ Tự Cần) cũng chẳng cần lo lắng làm gì.
Phương thị không có cách nào, ánh mắt ảm đạm mà mở hộp ra.
Lẳng lặng đặt trên tấm vải nhung màu đỏ tía là cây trâm bằng vàng
ròng. Đầu trâm lớn như miệng chén vậy, khắc phượng hoàng đang bay lượn.
Phượng hoàng trông rất sống động, chạm trổ tinh xảo, giương cánh bay
lượn, ở trong mây nhìn nhau giao phối. Những đám mây tầng tầng lớp lớp,
biến hóa khôn lường, vây thành vòng tròn quanh phượng hoàng, là trâm
vàng mới làm, mặt cắt vẫn còn tỏa ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, chiếu
vào mắt khiến người khác không nỡ chuyển mắt.
Có người thất thanh nói “Thật đẹp quá” , cũng có người tự định giá nói “Trâm này ước chừng phải đến mười hai lượng” .
“Nhưng cái này, cái này lại quá quý trọng.” Phương thị như bị bỏng, ngẩng đầu lên nhìn Thập Nhất Nương.
“Phượng hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ*.” Thập Nhất Nương cười ôn hòa
với nàng nói:”Tứ thẩm chúc các cháu bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng
tâm.”
(*)Phượng hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ : Dịch nôm na là : Chim phượng hoàng vỗ cánh phành phạch bay lượn.
Phương thị có chút kích động.
Những lời này là trích từ cuốn “Kinh Thi Phong Nhã”, bình thường dùng để chúc phúc vợ chồng tương thân tương ái, hôn nhân mỹ mãn. Đúng là câu mình vẫn thường ngâm ở trong đầu trước khi xuất giá.
“Cám ơn Tứ thẩm thẩm!” Phương thị khom gối thật sâu hành lễ.
Phương gia là thế gia thi thư, Từ Tự Cần nghe Đại đường tẩu đưa gả
đến nói như vậy, lại thấy dáng vẻ Phương thị đọc đủ loại thi thư, vẫn có chút bận tâm rằng Phương thị sẽ ngạo mạn tự cao, nay thấy lễ ra mắt của Thập Nhất Nương, Phương thị chân thành tỏ lòng biết ơn, khiến tâm mình
đang treo cao không khỏi rơi xuống, lại nghe thấy Ngũ thẩm thẩm trêu
chọc cười nói: “Tam tẩu, cái này không thể được. Tẩu làm mẹ chồng, tại
sao có thể kém hơn so với Tứ tẩu được. Thế nào cũng phải thêm một chút
nữa mới được. Mau, mau tặng thêm cho cháu dâu thêm hai lễ vật nữa đi.”
Sắc mặt Tam phu nhân không khỏi cứng đờ, trong lòng vừa vui mừng vì
Thập Nhất Nương cho mình thể diện, vừa giận Ngũ phu nhân thật không biết điều. Đang muốn nói lại một hai câu, Ngũ phu nhân đã mở hộp mình mang
đến: “Của ta ở chỗ này, chờ Tam tẩu cho cháu dâu thêm lễ ra mắt, lập tức đưa tặng.”
Trong phòng lập tức nhấp nhô phục trang đẹp đẽ.
Có người hít vào khí lạnh, có người thấy vậy thì ánh mắt đăm đăm,
cũng có người thất thanh khen ngợi: “Thật là một người so với một người
lại càng hào phóng hơn.”
Đặt trên mảnh vài nhung màu đỏ tím là trâm cài tóc mai bằng vàng
ròng, lớn như chung rượu, hồng bảo thạch to cỡ móng tay làm cánh hoa,
lóe ra ánh sáng chói mắt rạng rỡ.