Thứ Nữ Công Lược

Chương 433: Chương 433: Vô Nhai ( thượng )




Edit: Tiểu Tuyền Một câu”Vậy hãy để cho hắn trở lại một chuyến. Cũng đúng lúc để hắn và Tần thị gặp mặt một lần” làm cho Thập Nhất Nương kinh hãi.

Nàng không khỏi lầm bầm hô một tiếng”Hầu gia” , ngước đầu nhìn qua, chỉ thấy Từ Lệnh Nghi mặt trầm như nước, cái tay đặt ở trên gối đã thật chặc siết thành nắm đấm.

Đề tài này thật không tốt để bàn tiếp.

Thập Nhất Nương liền chuyển hướng đề tài: ” Sau khi ngài đi, Dịch di nương náo loạn muốn gặp ngài.” Rồi đem tình huống lúc đó nói cho Từ Lệnh Nghi biết.

Từ Lệnh Nghi nghe xong lạnh lùng cười một tiếng: “Còn không phải là muốn nói vài lời giải thích sao? Có thể nói một ngàn, nói một vạn lời giải thích, nhưng nàng đem Chu Đạo Bà giới thiệu cho Tần thị, biết Tần thị đang làm gì đó mà không nghĩ biện pháp ngăn cản, chỉ cần việc nàng làm ra loại chuyện cực kỳ bất lợi đối với Từ phủ, đã là tội không thể tha. Nói gì đi nữa cũng không có tác dụng!” Lại nói, “Nếu không phải ta cần nàng giúp đở dời đi tầm mắt của mọi người một chút, thì đã sớm đem nàng xử trí. Còn chờ cho tới hôm nay sao?” Vừa nói, chân mày hắn cũng lộ ra mấy phân do dự .

Thập Nhất Nương nhìn hắn rồi trầm ngâm nói: “Hầu gia có phải có chuyện gì khó xử không?”

Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Sáng sớm ngày mai, nàng trở về đổi lại xiêm y. Mấy vị di nương đoán chừng cũng sẽ tới vấn an nàng, và hỏi tình huống của Truân ca. Nàng cũng nên tìm cho mấy di nương một chút chuyện để làm, đừng để các nàng gây rối loạn.”

Như vậy cũng tránh cho mọi người bị cuốn vào bên trong chuyện này.

“Hầu gia yên tâm.” Nàng trầm giọng nói, “Thiếp thân sẽ dè đặt.”

Từ Lệnh Nghi gật đầu.

Thập Nhất Nương luôn luôn hiểu tâm tư của hắn. Nếu như không phải là chuyện này đem nàng kéo vào, nếu như không phải là nàng mang bầu, có một số việc, hắn đã sớm giao cho nàng làm rồi.

“Về phần Tần thị nơi đó, ” Từ Lệnh Nghi từ từ nói, “Nàng ta đã làm gì, trong lòng nàng ta rõ ràng nhất. Nàng ấy ở bên cạnh ta hầu hạ nhiều năm, tính tình của ta, nàng ấy cũng có thể đoán được mấy phần. Nếu ta còn nói với nàng ta mấy câu, tức giận rồi sẽ cho qua, chuyện này xem như không tính. Nhưng khi ta một câu nói cũng không nói, thì chuyện này tất nhiên sẽ không thể dễ dàng qua đi. Ngày thường ta nể tình của Dụ ca, sẽ đối với nàng ấy nhẫn nại hơn một chút, nhưng chỉ sợ trong lòng nàng ta còn tồn tại ý nghĩ xằng bậy. Như vậy đem nàng ta bỏ mặc một ngày còn dễ nói, nếu như bỏ mặc thời gian dài, dưới tình thế cấp bách, e là nàng ta sẽ ồn ào náo loạn.” Hắn vừa nói, giọng nói bỗng nhiên nhỏ lại, “Hiện tại trong phủ đều có lời đồn, đem Truân ca nhi hù sợ chính là Dịch di nương. Ta thấy lúc nàng gặp nàng ta, mượn cớ là nàng ấy cùng Dịch di nương giao hảo mà đề phòng, cố gắng cho nàng ấy thấy nàng không muốn qua lại. . . . . . Con người chính là như vậy , cho dù chỉ có một con đường sống, cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Trước đè lại nàng ta mấy ngày. Chờ lời đồn của chuyện này qua rồi hãy nói.” Lại nói, “Bên người nàng ta có phải có một gọi thiếp thân nha hoàn gọi là Thúy nhi hay không? Nàng bảo thiếp thân nha hoàn này âm thầm theo dõi nàng ấy chặt chẽ. Sau khi chuyện xong rồi, ta sẽ đem người nhà của nha hoàn này đưa đến Điền Trang ở Giang Nam.”

Nói như vậy, Thúy nhi khẳng định là giữ không được.

Thập Nhất Nương nghiêm nghị: “Thiếp thân hiểu. Thiếp sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh .”

Từ Lệnh Nghi hài lòng khẽ gật đầu, rồi hỏi tới Hổ Phách: “. . . . . . Định lúc nào gả đi?”

Thập Nhất Nương sợ hãi run lên.

Chẳng lẽ Hổ Phách cũng. . . . . .

“Hầu gia có cái gì phân phó?” Trong giọng nói mơ hồ hàm chứa mấy phần cảnh giác.

Từ Lệnh Nghi đang suy nghĩ, nên cũng không có chú ý, chỉ thấp giọng nói: “Đem Hổ Phách sớm một chút gả ra ngoài! Còn có Thu Hồng nữa. Đợi nàng ta cũng gả luôn, thì Nhạn Dung, Lục Vân tất cả cũng có thể gả đi rồi. Đến lúc đó người bên cạnh nàng nên đổi ai thì cứ đổi.”

Thập Nhất Nương buông lỏng một hơi.

Cũng may Nhạn Dung sớm đã cùng Tào An có hôn ước, đến lúc đó ám hiệu cho Tào gia sớm một chút nhắc tới hôn sự, thì cũng không coi là quá đột ngột.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Thiếp thân hai ngày nữa sẽ đem hôn kỳ định ra .”

Đang nói, thì Hổ Phách cách rèm thấp giọng nói: “Hầu gia, phu nhân, nô tỳ mang nước rửa mặt tới.”

Thập Nhất Nương không biết Từ Lệnh Nghi căn dặn xong chưa, liền nhìn hắn một cái. Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu, lúc này Thập Nhất Nương mới gọi Hổ Phách đi vào.

Ở chỗ này rửa tay, rửa mặt xong, Từ Lệnh Nghi đi sang chỗ Từ Tự Truân, Thập Nhất Nương theo đuôi phía sau.

Từ Tự Truân ngủ thiếp đi. Trong nhà cũng không có đốt hương yên giấc. Nhũ Nương đang ở bên kháng coi chừng Từ Tự Truân. Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân thì sóng vai ngồi ở một bên ghế Thái sư nhỏ giọng nói chuyện.

Nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đi vào, thì Nhị phu nhân bận rộn đứng lên.

“Truân ca không có chuyện gì!” Thái phu nhân nói, “Xế chiều ngủ coi như an ổn.”

Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng, đi tới bên kháng ngưng thần nhìn Từ Tự Truân, đáy mắt lộ ra mấy phần bi thương nhàn nhạt.

“Nếu Truân ca nhi ứng với lời nói ‘ vô vọng ’ của Trường Xuân đạo trưởng, ta xem, không bằng cứ đem Trường Xuân đạo trưởng mời tới giúp đở làm mấy trận cúng bái hành lễ!”

Người trong nhà đều cảm thấy kinh ngạc. Trong ánh mắt của Nhị phu nhân đều là tán thưởng: “Chủ ý của Hầu gia rất tốt! Ta xem, việc này không nên chậm trễ, sáng mai phải đi mời Trường Xuân đạo trưởng tới làm phép.” Rồi hướng Thái phu nhân nói, “Nương, người xem, chúng ta có nên đến trong miếu lạy tạ Bồ Tát hay không?”

“Đi.” lời của Từ Lệnh Nghi đã nhắc nhở Thái phu nhân, “Sao lại không đi! Không chỉ phải đi, còn muốn lén lút đi!”

Nên vừa rạng sáng ngày thứ hai, Từ Lệnh Nghi trước tiên phái Triệu quản sự đi Nhạc An đón Từ Tự Dụ, sau đó đi ngoại viện, cùng Bạch tổng quản thương lượng như thế nào mời Trường Xuân đạo trưởng, như thế nào an bài đám người Thái phu nhân, Thập Nhất Nương đi Từ Nguyên Tự dâng hương. Thập Nhất Nương thì trở về chính phòng.

Hổ Phách hầu hạ nàng thay quần áo, rồinhân cơ hội thấp giọng nói: ” Buổi trưa ngày hôm qua, ta sai tiểu nha hoàn đi tìm hiểu động tĩnh bên kia của Dịch di nương, kết quả phát hiện nha hoàn, bà Tử của bên tam phòng toàn bộ đều không thấy.”

“Toàn bộ?” động tác của Thập Nhất Nương cứng đờ.

Hổ Phách gật đầu.

Văn di nương vẫn chú ý đến sự tình đang phát triển, nghe nói Thập Nhất Nương trở lại, liền là người đầu tiên đến vấn an.

“Tứ thiếu gia ra sao?”

Thập Nhất Nương không có dấu diếm nàng: “Bây giờ còn bất tỉnh mê mang. Nhưng mà đã không cần hương yên giấc nữa, đang khỏe lại từng chút một.”

Văn di nương thở phào nhẹ nhỏm.

Thập Nhất Nương nhân cơ hội cùng nàng thương lượng chuyện của Thu Hồng: “Ta nghĩ, nếu mấy ngày nữa Truân ca nhi còn không khỏe, không bằng làm mấy chuyện vui. Bên chỗ của ngươi cũng đúng lúc cho thêm mấy người.”

Văn di nương có thể là đã biết rõ tin tức. Nghe vậy lập tức gật đầu: “Ta sẽ sang bên kia thương lượng, xế chiều trở về báo lại với phu nhân.”

Hai người liền thương lượng một chút chi tiết, thì Dương thị cùng Kiều Liên Phòng một trước một sau tới.

Biết tình huống của Từ Tự Truân đáng lo, Dương thị liền lau khóe mắt: “Tứ thiếu gia là một người hòa đồng lương thiện như vậy, làm sao lại gặp chuyện này.”

Kiều Liên Phòng không có lên tiếng, chỉ ngồi ở một bên uống trà.

Tần di nương nơm nớp lo sợ đi tới.

Thập Nhất Nương đem chuyện Từ Tự Truân còn bệnh nói ra: “. . . . . . Thái phu nhân đã lớn tuổi, nên mấy ngày này ta sẽ ở bên kia của Thái phu nhân chiếu cố Truân ca nhi, trong viện có chuyện gì, các ngươi cứ hỏi Văn di nương đi!”

Mấy vị di nương hai mặt nhìn nhau, còn Văn di nương đột nhiên bị ủy thác trách nhiệm nặng nề, thì rất là ngoài ý muốn: “Phu nhân. . . . . .”

Thập Nhất Nương đưa ánh mắt ngăn trở nàng.

Văn di nương đột nhiên bình tĩnh lại.

Mình ở nhà cũng có học như thế nào chủ trì việc bếp núc, tạm thời giúp đở quản mấy ngày chẳng lẽ còn có chuyện không được sao?

Suy nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu, liền thoải mái đứng lên đáp “Dạ” .

Tần di nương tim đập như đánh trống, ngồi ở một bên thở mạnh cũng không dám thốt một tiếng; Kiều Liên Phòng thì không sao cả; Dương thị liền thừa dịp Thập Nhất Nương cúi đầu bưng trà liền hướng về phía Văn di nương mím môi cười cười.

Thập Nhất Nương giữ Tần di nương lại nói chuyện.

“Nghe nói ngươi la hét bảo là sinh bệnh, muốn gặp Nhị thiếu gia một lần?”

Tần di nương mặc bộ qua bối tử màu đỏ thẩm tơ lụa Hàng Châu, sắc mặt vàng vàng như lời nói của Trúc Hương, ở hai bên thái dương còn dán thuốc, ánh mắt tránh né, người ủ rũ như cà gặp sương muối, hoàn toàn không còn trấn định tự nhiên như trước. Nghe lời này liền nhanh chóng khoát tay: “Không có, không có, không có.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy không đúng, nên vội vàng gật đầu nói, “Có chút nhức đầu, dán hai miếng thuốc là tốt.”

Thập Nhất Nương nghe xong sắc mặt trầm xuống: “Một hồi có, một hồi không, ngươi rốt cuộc có bệnh hay không có bệnh?”

Câu hỏi ép thẳng người như vậy, Tần di nương là lần đầu tiên từ trong miệng của Thập Nhất Nương nghe được, cộng thêm chuyện phát sinh trong hai ngày này, nàng liền vội vàng hấp tấp nói: “Một chút bệnh nhỏ, một chút bệnh nhỏ thôi. Phu nhân không cần lo lắng.”

Thập Nhất Nương không hề để ý tới nàng nữa, sai bảo Hổ Phách: “Đi, cầm danh thiếp của ta, để cho quản sự ngoại viện giúp Tần di nương mời đại phu đến xem xem.” Sau đó lại nói, “Có bệnh thì hốt thuốc, làm sao lại giống như phụ nhân nông thôn không hiểu biết, hồ đồ dán chút ít thuốc cao ở trên đầu cho xong việc!”

Tần di nương nghe mặt liền đỏ bừng, thấp giọng nói: “Phu nhân, Tứ thiếu gia đang không khỏe , nếu như ta lại tìm y hỏi thuốc, chẳng phải là thêm chuyện cho nhà loạn lên sao? Cho nên mới để mình dán hai miếng thuốc cao cho xong chuyện . Không cần mời đại phu đến xem nữa!”

“Nếu biết trong nhà đang có chuyện, thì nên đàng hoàng mà mời đại phu nhìn một cái mới đúng.” Thập Nhất Nương cũng không có bởi vì một phen cầu xin của nàng mà sắc mặt hòa hoãn, vừa vặn ngược lại, mặt của Thập Nhất Nương mang theo mấy phần ngưng trọng, “Ngươi cùng Dịch di nương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Tần di nương như bị kinh sợ như tiểu bạch thỏ, đáy mắt lộ ra mấy phần sợ hãi, lắp bắp nói: “Không biết phu nhân hỏi chuyện gì?”

“Không phải nói nàng và ngươi rất thân sao?” Thập Nhất Nương nói, “Nàng tinh thần không tốt, khuya khoắt ở trong sân chạy loạn, làm Truân ca nhi hoảng sợ. Ngươi và nàng luôn luôn giao hảo, chẳng lẽ trong ngày thường Dịch di nương cũng không có cữ chỉ không đúng chỗ nào sao?”

Tần di nương nghe lời này, như ba ngày hè mà uống chén canh đậu ướp lạnh, toàn thân buông lỏng. Vội vàng nói: “Phu nhân, ta mặc dù có giao hảo với Dịch di nương, nhưng cũng chẳng qua là vì châm tuyến mà bình thường có chút ít lui tới. Những việc khác không có quan hệ nhiều. Kính xin phu nhân tra xét.”

Thập Nhất Nương thấy mục đích đã đạt đến, liền nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Dịch di nương hôm nay bị giam ở trong phòng, chỉ đợi thư của Tam gia tới để xử lý. Ngươi mấy ngày này cố gắng an phận ở lại trong nhà, đừng có đi loạn khắp nơi. Làm mất mặt mũi của Nhị thiếu gia . . . . . .”

Lời nàng nói còn chưa dứt, đã nhìn thấy rèm bị vén lên, lộ ra vẻ mặt hơi lo lắng của Trúc Hương.

Thập Nhất Nương vẫn bình thản như không, khiển trách thêm mấy câu, mới để cho Tần di nương lui xuống.

Trúc Hương đi vào kê vào lổ tai nàng nói: “Phu nhân, Đào ma ma tới!”

Từ chuyện xảy ra đến bây giờ, thời gian chỉ mất có một ngày hai đêm, thì Đào ma ma đã chạy tới.

“Người đâu?” giọng nói của nàng bất giác lạnh thêm mấy phần.

“Phía ngoài chỉ đồn là Tứ thiếu gia bị bệnh.” Trúc Hương nói, “Nàng đi suốt đêm tới đây, hàm hàm hồ hồ nói mấy câu, người giữ cửa thấy Nhũ Nương của Tứ thiếu gia sáng sớm hôm qua vừa bị đón vào phủ, sáng sớm hôm nay đã truyền ra việc Hầu gia muốn mời Trường Xuân đạo trưởng tới làm phép, rồi chuyện Thái phu nhân muốn đích thân đến miếu đi cầu phúc cho Tứ thiếu gia. Cho là Tứ thiếu gia bệnh không nhẹ, Đào ma ma phụng mệnh mà đến, nên đã cho đi vào. Hiện tại đang đi đến chỗ Thái phu nhân.”

Chân mày của Thập Nhất Nương cau lại.

Trúc Hương nói: “Phu nhân, ngài có muốn đi qua coi trộm một chút hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.