Thứ Nữ Dòng Dõi Thư Hương

Chương 2: Chương 2: Ngấm ngầm uy hiếp




Mưa tích tụ, Tích Thu mang đôi guốc gỗ, mũi hài thêu một nhánh Mẫu Đơn quấn quanh bị ướt một nửa, vừa mới tiến đến cửa vườn Trí Oái, Tử Châu liền nghênh đón, tiếp nhận ô che trong tay Tư Hạnh, nhỏ giọng nói bên tai Tích Thu: “Vĩnh Châu gửi thư nói Vương di nương đã có thai ba tháng.”

Tích Thu đứng ở dưới hành lang, cởi chiếc áo choàng lông chồn trắng hơi cũ trên người ra, tháo guốc gỗ, quay đầu nhìn Tử Châu gật gật đầu, đã có tính toán trong lòng, lại nhìn mấy nha hoàn ở cửa cười cười, sau đó vượt qua đi vào.

Xuyên qua bình phong Phú Quý Mẫu Đan vào buồng sưởi, liền nhìn thấy đại thái thái mặc một lớp áo khoác ngoài màu đỏ thẫm thêu hoa phúc thọ hình tròn, khuôn mặt mượt mà phú quý tường hoà, nhưng một đôi mắt mỉm cười lại lộ ra tinh quang.

Trên bàn Phúc Lộc Thọ bày một lò hương bằng men sứ chạm sợi tơ vàng, khay trà sứ Thanh Hoa, trên bát đĩa sứ trắng chứa mứt hoa quả cùng đồ ăn vặt.

Dưới lò hương, Tam tiểu thư Đông Tích Ngôn ngồi một góc trên sạp giường thêu, thấy nàng tiến vào tươi cười trên mặt có chút giống như vui sướng khi người gặp hoạ: “Lục muội muội cũng đến rồi.”

Tứ tiểu thư Đông Tích Nghiễn ngồi đối diện, nhìn về phía Tích Thu tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời. Bên phía trái phải nàng Tư Lưu cùng Thuỷ Hương quỳ song song ở phía dưới, trái tim Tích Thu nhẹ nhàng thở ra, ít nhất Tư Lưu vẫn ổn.

“Mẫu thân!” Tích Thu tiến lên hành lễ, đợi đại thái thái để cho nàng đứng dậy, lại kiến lễ với Đông Tích Ngôn cùng Đông Tích Nghiễn. Tử Hà sớm bưng ghế dài qua, nàng cũng không ngồi mà khẽ nhíu mắt lại, có chút kinh ngạc nhìn Tư Lưu.

Vẫn là bộ dáng ngày trước, không để ý đến chuyện bên ngoài, ngay cả chuyện nô tài của mình cũng không biết.

Đại thái thái cực kỳ hài lòng, chỉ chỉ Tư Lưu nói: “Nói đi, chủ tử của ngươi đã đến đây, có cái gì nói rõ ràng là được.”

Là được? Được cái gì? Chẳng lẽ đại thái thái đã nghĩ xong xuôi nên xử trí như thế nào rồi hả?

Tư Lưu không dám ngẩng đầu, tóc ướt sũng dán trên hai gò má trắng bệch, bên nách áo hương sắc thu trên người đọng nước, không biết nàng vì lạnh hay vì sợ, giọng nói có chút run rẩy: “Thái thái, đều là lỗi của nô tỳ, thỉnh thái thái trách phạt nô tỳ.”

Chỉ nói phạt, cũng không nói sự tình.

Có đại thái thái Tích Thu không tiện nói, chỉ dùng khoé mắt rất nhanh liếc ghế trên một cái, đại thái thái vẫn cười như cũ, chỉ là tươi cười có thêm phần nghiêm nghị.

“Lục muội muội dạy bảo thật tốt, phạm vào chuyện như vậy, hỏi cũng không cần hỏi, nô tài trực tiếp thừa nhận rồi.” Đông Tích Ngôn nói xong che miệng cười, áo lụa nhỏ với tay áo to rộng màu đỏ, bên phải cài một cây trâm màu xanh, bên trái cài một đóa hoa bằng lụa, một đôi hoa tai bằng ngọc biếc đung đưa, như gió thổi làm cành liễu mềm lay động, “Thật tiết kiệm sức lực thẩm vấn cho mẫu thân rồi.”

Tích Thu khó hiểu, nhìn về phía đại thái thái.

Đại thái thái nhìn nàng, nghe không ra hỉ nộ nói: “Chủ tớ các người đúng là tình thâm!”

Tư Lưu thầm hồi hộp, quỳ tới một bước: “Thái thái…”

Đại thái thái phất tay, lời của nàng bị cắt ngang.

Tử Sai đã đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho Tích Thu.

Hóa ra là lúc Tư Lưu cùng Thuỷ Hương cãi nhau, không biết bên cạnh là ai nhiều lời, nói Tư Lưu hiện tại có Lai tổng quản ở ngoại viện làm chỗ dựa vững chắc, còn nói có ngày thấy được trên người trưởng tử Phúc Quý của Lai Vượng gia có một chiếc khăn tay nữ tử, rõ ràng là đường may của Tư Lưu.

Không biết vì sao, Tích Thu âm thầm thở nhẹ ra.

Tư Lưu sốt ruột, đại thái thái làm như vậy là ý gì? Nàng thì không sao, chẳng qua bị đuổi ra ngoài, nhưng tiểu thư…

Nghĩ tới đây nàng bất chấp tất cả, buột miệng nói ra: “Thái thái, nô tỳ từ nhỏ vào phủ nhận sự dạy bảo của thái thái cùng tiểu thư, mặc dù vụng về không thể hầu hạ ở phòng khách, càng không có phúc hầu hạ thái thái, nhưng tiểu thư ngày thường dạy nô tỳ nói thái thái bận chủ quản chuyện trong phủ, làm hạ nhân chúng nô tỳ nên theo khuôn phép cũ không thể gây thêm chuyện cho thái thái. Nô tỳ vẫn ghi nhớ tromg lòng, chưa bao giờ có suy nghĩ không an phận.”

Tốc độ Tư Lưu nói cực nhanh, nói xong cũng không dám nhìn đại thái thái, chỉ không ngừng dập đầu.

“Chưa được chủ tử cho phép đã mở miệng nói chuyện.” Đông Tích Ngôn trào phúng nhìn mắt Tích Thu: “Mới nói Lục muội muội biết cách dạy bảo, nha hoàn kia liền vội vã chứng minh rồi.”

Sắc mặt đại thái thái đã thật sự không tốt.

Tư Lưu càng thêm sốt ruột, nàng vốn định đẩy Tích Thu ra ngoài, thế nhưng Tam tiểu thư rõ ràng muốn nói cho đại thái thái là tiểu thư nhắc lời trước cho nàng. Nàng chỉ muốn giải thích liền, Tích Thu vẫn đứng không nói gì đột nhiên mở miệng: “Mẫu thân, nữ nhi có mấy câu muốn nói.”

Đại thái thái gật đầu.

Tích Thu tiến lên một bước, giọng nói mang chút nghi hoặc: “Nữ nhi hiểu biết vụng về, đã có người nói thấy khăn của Tư Lưu trên người Phúc Quý, việc kia tất nhiên sẽ không có lửa làm sao có khói, mẫu thân xem có muốn gọi Phúc Quý qua hỏi một chút không?”

Đông Tích Ngôn kinh ngạc nhìn Tích Thu, không nghĩ tới nàng vậy mà muốn làm rõ chuyện này. Lai Vượng là ai, ngay cả đại lão gia lúc ở nhà cũng sẽ cố kỵ cho ông ta vài phần thể diện.

Truyền hắn ta tới đối chất? Thật sự là ngu xuẩn.

Ánh mắt đại thái thái nghiêm khắc, nàng là tự tin sẽ không có chuyện gì hay là cảm thấy bà không sai sử được Phúc Quý?

Ý nghĩ chợt hiện lên, đại thái thái thong thả uống ngụm trà, giọng nói nhàn nhạt: “Con cho rằng thế nào?”

Cho rằng cái gì? Tích Thu đương nhiên hiểu rõ đại thái thái đang thăm dò nàng.

Nàng cho tới bây giờ không hề xem thường đại thái thái, người có thể nắm chặt Đông phủ trong tay làm sao có thể đơn giản.

Trong mắt hiện lên chút do dự, giọng nói thật nhỏ khó tránh khỏi sợ hãi: “Nữ nhi lỡ lời, tất nhiên là mẫu thân quyết định.” Một bộ dáng không có chủ kiến.

Đại thái thái nhìn Phòng ma ma, Phòng ma ma lộ vẻ mặt nghiêm khắc mở miệng nói: “Nha hoàn không hiểu quy củ như vậy, theo quy củ nên đày đến thôn trang đi.”

Ý cười trong mắt Đông Tích Ngôn ngày càng nồng đậm.

Mặt Tích Thu trắng bệch, quỳ gối bên cạnh Tư Lưu: “Toàn bộ do mẫu thân quyết định.” Khoé mắt nàng liếc thấy thân thể Tư Lưu lắc lư, khăn trong tay đã xoắn thành một cục, lại nhỏ giọng nói: “Mẫu thân nói rất đúng, nếu như sự tình thật sự là vậy, nha hoàn kia không thể để lại. Nhà chúng ta mặc dù không phải quý tộc hậu duệ hoàng tộc nhưng cũng là thế gia vọng tộc, lão gia, Nhị lão gia, Đại ca ở trong triều cũng có uy tín danh dự, Đại tỷ còn là Nhị phu nhân của Hầu phủ Tuyên Ninh, tôn quý vô cùng. Hạ nhân trong phủ tư thông có thể lớn có thể nhỏ, nếu như truyền ra cũng mất mặt, huống hồ… mấy người tụi con đều vẫn còn ở trong phủ…” Nói xong đôi má đỏ lên, nói không được nữa.

Phòng ma ma kinh ngạc nhìn Tích Thu, không nghĩ tới Lục tiểu thư vẫn thành thật chất phác lại có tài ăn nói như vậy. Nàng nói Tư Lưu không có quy củ, vẫn chưa vạch ra nàng ta sai ở chỗ nào, nhưng Lục tiểu thư lại nắm chặt chuyện tư thông không rời, nhìn như không hề có tư tâm nhưng là đang nhắc nhở đại thái thái, có thể xử trí một nha hoàn, nhưng sự tình nếu truyền ra, mặt mũi trong phủ thật sự khó coi. Hơn nữa lão gia đã sớm xoá bỏ khế ước cho cả nhà Lai Vượng, ngay cả đại thái thái cũng không có quyền tự xử trí, cứ như vậy, xử trí Tư Lưu liền không thể dùng chuyện này làm cái cớ.

Nhưng nếu nói là cãi nhau cũng chỉ cần đánh vài trượng, vậy Thuỷ Hương bên cạnh Tam tiểu thư cũng khó miễn tội rồi.

Bà không khỏi đánh giá Tích Thu hơi hơi cúi thấp đầu trước mắt, mặt mày như tranh, dáng người thon dài, trong mềm yếu lại lộ ra ung dung chưa bao giờ thấy qua. Châu ngọc khắp phòng chỉ có mình nàng nổi bật mà đứng, trong lòng bà ngẩn ra, từ lúc nào thì Lục tiểu thư đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi.

Ý nghĩ của Phòng ma ma bị tiếng cười lạnh của Đông Tích Ngôn cắt ngang: “Lục muội muội đây là ý gì, chẳng lẽ nô tài của muội cùng người ta tư thông, còn trách đến chỗ mẫu thân. Việc quản giáo trong nhà của mẫu thân cũng có tiếng trong giới phu nhân cao quý ở kinh thành, huống hồ, hạ nhân trong phủ tại sao chỉ có mình nô tài của muội là phạm vào chuyện như vậy?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.