Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 12: Chương 12




Chu bà tử càng nghe ánh mắt càng sáng, tròng mắt nhìn chằm chằm vào hạt dưa dùng giấy bao lại kia. Vừa rồi chỉ ăn một viên, căn bản là không đã nghiền.

Nhưng bà cũng biết ăn thịt trả tiền, bắt người cầm tay, hai tay có chút bất an vân vê góc áo nói: “Không biết nhị tiểu thư muốn lão bà tử ta hỗ trợ làm chút gì nha?” Nếu là để mbaf làm chuyện không tốt lắm, quay đầu nếu như bị phu nhân biết, vậy thì bà chịu không nổi.

Lục Vu đem gói giấy mở ra, mặt khác lại xuất ra mấy lượng bạc đến, cười nói: “Chu ma ma cứ yên tâm, tiểu thư chỉ để nô tì đến chỗ ma ma hỏi thăm chút chuyện, quyết sẽ không để Chu ma ma khó xử. Chút bạc này cùng hai bao hạt dưa là một chút tâm ý của tiểu thư chúng ta.”

Chu bà tử vừa nghe, nhất thời vui mừng hớn hở, nịnh nọt cười nói: “Thì ra là như vậy, cái này thì cứ yên tâm, lão bà tử ta nhất định biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết.”

Lục Vu cười đem bạc cùng hạt dưa nhét vào trong lòng Chu bà tử: “Nô tì chỉ biết Chu ma ma là người hiểu lý lẽ.”

Mà sau mới tới gần Chu bà tử nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân không biết vì sao luôn luôn không muốn gặp phu nhân của ta, lẽ ra phu nhân nhà ta cũng chưa làm chuyện gì khiến lão phu nhân không vui nha. Chuyện này làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái, tiểu thư đã nghĩ chuyện này có căn nguyên có phải ra ở trên người lão phu nhân hay không. Chu ma ma, ngài ở trong phủ lâu như vậy, cũng biết trước đây lão phu nhân có phát sinh chuyện gì đặc biệt hay không?”

Chu bà tử cất nhanh hai gói hạt dưa trong lòng, lại vụng trộm ước lượng bạc, sức nặng này thế nhưng ít nhất cũng phải có năm lượng. Liền cười đến ánh mắt đều mị lên, thế nhưng vừa nghe Lục Vu nói, không khỏi cau mày suy nghĩ.

Không muốn gặp Thủy di nương? Chuyện đặc biệt? Lão phu nhân có chuyện gì đặc biệt đâu?

Bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, Chu bà tử vỗ mạnh vào đùi: “Lão bà tử ta nhớ ra rồi.”

Lục Vu vội vàng để sát vào nói: “Nhớ tới cái gì đến ?”

Chu bà tử hơi hơi thấp đầu, thần bí nói: “Năm đó khi ma lão phu nhân vẫn còn trẻ, có một năm nha, lão thái gia đến bên ngoài đi công tác làm công, mấy tháng sau trở về lúc bên người còn dẫn theo một nữ tử xinh đẹp, nói là muốn nạp nàng làm thiếp. Sau này lão phu nhân phái người đi hỏi thăm mới biết được, lão thái gia ở ngoài làm công không vài ngày liền nhìn trúng nữ tử này, lúc ở bên ngoài làm công mấy tháng kia đều là từ nàng hầu hạ, cũng chỉ kém không chính thức cấp danh phận. Sau khi nàng kia nhập phủ, lão thái gia liền chính thức nạp nàng làm thiếp, bọn hạ nhân đều xưng nàng là Liễu di nương.”

Lục Vu nghe được cũng mê mang, nghi hoặc hỏi: “Vậy chuyện này cùng phu nhân nhà ta có quan hệ gì đâu?”

Chu bà tử tiếp tục nói: “Ngươi ngẫm lại, năm đó tình huống khi lão gia muốn mang Thủy di nương nhập phủ có phải cùng Liễu di nương giống nhau hay không nha.”

Lục Vu cẩn thận nghĩ nghĩ, không khỏi tán thành gật gật đầu: “Thật là thật giống nhau, năm đó lão gia đến Nghi Hưng thành nhậm chức, ở bên kia nạp phu nhân, phu nhân đi theo lão gia bên người có hơn nửa năm, lúc sắp mừng năm mới mới bị lão gia mang về phủ, muốn chính thức nạp làm thiếp. Ai biết lại bị lão phu nhân cùng Lí phu nhân phản đối.”

Chu bà tử vỗ tay một cái: “Vậy đúng rồi. Ngươi là không biết nha, năm đó Liễu di nương kia rất lợi hại, đem lão thái gia mê đến đầu óc choáng váng, không bao lâu liền hoài thân mình (có bầu), còn một lần được con trai. Nhưng lại khiến lão thái gia cấp cao hứng kinh khủng, sau này càng là sủng Liễu di nương đến lên trời rồi, địa vị thẳng bức lão phu nhân. Nàng còn giựt giây được lão thái gia muốn đem nàng nâng làm bình thê, lão phu nhân làm sao chấp nhận, chọc tức đến ngã bệnh mấy ngày, từ đây là hận Liễu di nương này hận đến tận xương đi. Nhưng mà đáng tiếc đến cuối cùng Liễu di nương này vẫn không thể đấu lại lão phu nhân, ai, hồng nhan bạc mệnh a.”

Lục Vu ở một bên nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, thì ra trong đó lại có duyên cớ như vậy.

Lúc này Hạ Thính Ngưng vừa ăn hoa quả vừa nghe Lục Vu trở về thuật lại lời nói, nghe xong buông cây tăm trong tay nói: “Nói như vậy, lúc trước lão phu nhân không đồng ý nương của ta vào cửa, là sợ xuất hiện một Liễu di nương khác. Cũng là bởi vì thống hận Liễu di nương, cho nên liên quan cũng không muốn gặp nương của ta.”

Lục Vu ở một bên gật gật đầu. Hạ Thính Ngưng bất đắc dĩ bĩu môi, thật sự là một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Vãn Ngọc đứng ở bên cạnh nói: “Tiểu thư, một khi đã như vậy, vậy chúng ta có phải nên nghĩ biện pháp khiến lão phu nhân thay đổi cách nhìn với phu nhân hay không đây?”

Hạ Thính Ngưng lại lắc lắc đầu: “Lão phu nhân này hận Liễu di nương như vậy, đã sớm hình thành khúc mắc, nào có dễ dàng giải như vậy. Hơn nữa nương của ta căn bản là không làm sai cái gì, là lão phu nhân kia tự mình luẩn quẩn trong lòng. Không cần thiết đi làm loại chuyện cố hết sức đi lấy lòng này, chính ta cũng không muốn gặp bà ta.”

Vừa thấy Hạ lão phu nhân kia chỉ biết bà lão đó là người chỉ nhận ích lợi, ích kỷ lại hư vinh, tổ mẫu như vậy muốn làm chi, chẳng lẽ chờ bị bà ta bán.

“Xành xạch, xành xạch” Sáng sớm xe ngựa khoan khoái bon chạy ở trên đường, giờ phút này Hạ Thính Ngưng lại thoải mái ngồi ở trong xe ngựa, dựa lưng vào đệm mềm chợp mắt.

Nhân có lần trước trải qua ngồi xe ngựa không thoải mái. Chuẩn bị trước khi xuất môn, nàng để người ta thử lắp threm cho xe ngựa vài cái lò xo, hi vọng có thể tạo được tác dụng giảm xóc.

Hiện tại xem ra hiệu quả thật không tệ, xe ngựa chạy thập phần vững vàng, một đường này không xóc nảy giống như lần trước đến kinh đô.

Trong xe ngựa trên bàn trà nhỏ bày biện mấy thứ dưa và trái cây cùng đồ ăn vặt, Vãn Ngọc đang ngồi ở một bên, cười tủm tỉm tách hạt dưa cho tiểu thư nhà mình, vừa tách vừa hỏi: “Tiểu thư, chúng ta tự tiện ra phủ như vậy được không? Nếu sau khi trở về bị Lí phu nhân làm khó dễ thì làm sao bây giờ?”

Hạ Thính Ngưng hơi hơi mở to mắt, nhìn Vãn Ngọc nhanh nhẹn và thuần thục tách vỏ qua một bên, lấy nhân bên trong ra. Chỉ chốc lát, từng hạt nhân to tròn béo trắng liền ở trong đĩa xếp thành một ngọn núi nhỏ, khiến tâm tình của nàng không hiểu tốt lắm: “Không ngại, lần này là chúng ta có chuyện quan trọng mới ra cửa, bà ta muốn làm khó dễ cũng chọn không ra cái gì sai đâu.”

Đã nhiều ngày đúng lúc Thủy thị đến nguyệt tín, thân mình rất không thoải mái, cho bà ấy uống nước đường đỏ xong cũng không thấy tốt hơn.

Sau khi Hạ Thính Ngưng bắt mạch cho Thủy thị xong biết bà có chút bệnh phụ khoa, liền tự mình mở phương thuốc, vốn định giao cho Vãn Ngọc để nàng ấy đi mua dược. Nhưng nghĩ lại, nơi này dù sao cũng là kinh đô, dưới chân thiên tử, các nàng lại mới đến. Càng nghĩ cũng không yên tâm, có thế này mới có chuyện chủ tớ hai người cùng xuất hành.

Nếu như hồi phủ lọt vào chất vấn của Lí thị, vậy nàng liền thoải mái nói cho bà ta, là vì mẫu thân của mình bị bệnh mới tự mình ra phủ bốc thuốc, đây chính là nàng đang tẫn hiếu đạo của người làm con, nên Lí thị cũng tìm không ra cái gì sai.

Hơn nữa, mấy ngày gần đây Lí thị mang theo hai nữ nhi cả ngày ở trong các yến hội, cùng các vị thế gia phu nhân đánh quan hệ tốt, nên không mấy khi ở trong phủ. Có thể quan tâm nàng hay không còn phải xem.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, Lí thị không ở trong phủ, cũng cho Hạ Thính Ngưng thật lớn tiện lợi, hiện tại nàng muốn xuất môn xử lý công việc cửa hàng so với trước kia thuận tiện rất nhiều.

Vãn Ngọc gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, hạt dưa trên tay cũng đang tách vỏ gần xong rồi, vừa thu gọn vỏ trên bàn cho sạch sẽ vừa nói: “Tiểu thư, rảnh rỗi lại rang chút hạt dưa mới được, lúc trước rang cũng chỉ còn một ít trên bàn này thôi, phu nhân cùng thiếu gia đã không được ăn.”

Hạ Thính Ngưng thẳng đứng dậy, nghi hoặc nhìn về phía nàng: “Ta nhớ được năm nay rang đầu hai túi to mà, làm sao có thể ăn nhanh như vậy liền ăn hết rồi?”

Trừ bỏ mấy ngày hôm trước hướng Chu bà tử kia hỏi thăm tin tức, cho nàng bao hai gói đưa đi, mẫu thân cùng đệ đệ mỗi ngày ăn cũng không phải rất nhiều, không lý do nhanh như vậy liền ăn xong rồi.

Vãn Ngọc nhấp mím môi, bất mãn lầu bầu: “Còn không phải là lão gia, Bích Phục cùng nô tì nói, từ lúc lần trước lão gia ở chỗ phu nhân ăn hạt dưa này xong. Tự mình lấy ăn còn không tính, hôm kia có đồng nghiệp đến trong phủ, ông ấy còn lấy ra đãi khách. Cái ăn mới mẻ như vậy, người nào lại không thích? Lão gia liền làm chủ gói cho mỗi người khách nhân này một phần mang về. Mặt khác còn tặng chút ít cho vài vị quan lớn, này đông đưa tây đưa, hai túi hạt dưa cũng không còn mấy. Hôm nay nô tỳ đi chỗ phu nhân lấy mới phát hiện cũng chỉ thừa chút như vậy.”

Hạ Thính Ngưng híp mắt lại, tiện nghi phụ thân này, nhưng lại cầm nàng gì đó nơi nơi đền đáp, ông ta thật biết làm người.

Thôi, việc này trước nhớ kỹ, ngày sau luôn có lúc tính sổ cùng ông ta.

“Tiểu thư, phía trước chính là Hồi Xuân Đường .” Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng nói của xa phu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.