Nghe xong lời nói của Tĩnh vương phi, Hạ Thính Ngưng cười nhẹ, đáp “Bà bà. Nếu nhi tức không đem tất cả những đồ cưới này cho vào trong năm mươi thùng này, mà là dẫn người chú ý theo kiệu hoa cùng nhau nâng vào. Vậy người bên ngoài chẳng phải sẽ nghĩ những thứ này đều là đích mẫu kia của con chuẩn bị cho con sao.”
Nhiều đồ cưới phong phú như vậy nếu như đều bị nhận định là những người trong Hạ phủ kia thay nàng chuẩn bị, vậy không phải sẽ vì bọn họ làm ra thể diện sao. Loại chuyện có lợi cho đối phương như vậy nàng cũng sẽ không làm.
Tĩnh vương phi nghe vậy ngẩn ra, lập tức lại phản ứng lại, nhi tức này thực không nghĩ cấp mặt mũi cho nương gia đâu, mới có thể hao tốn khổ tâm đem đồ cưới phong phú đến làm người ta chú ý nhét vào trong năm mươi thùng bình thường như vậy, vì chính là không cho người bên ngoài nghĩ lầm Hạ phủ đối nàng có bao nhiêu tốt, nhưng lại cho nàng chuẩn bị đồ cưới phong phú.
Cẩn thận ngẫm lại, đứa nhỏ này thực hiện như vậy, bà cũng có thể lý giải. Ai kêu người Hạ phủ tuyệt tình trước đây, ngay cả một chút đồ cưới cũng không chịu đặt mua cho nhi tức, cũng khó trách nhi tức muốn làm như vậy .
Tĩnh vương gia nghe xong cũng cảm thấy giật mình, trong lòng không khỏi lại đối với nhi tức này càng thêm vừa lòng vài phần. Muốn dứt là dứt, không giống nữ tử khác nhận hết ủy khuất còn ngây ngốc vì mặt mũi mà liều chống như vậy. Ở ông xem ra, nhi tức làm như vậy tuyệt đối là rất bình thường, nếu là người ta ngay cả đồ cưới cũng không chuẩn bị cho ngươi, ngươi lại còn gấp gáp thay người ta làm mặt ngoài (cho thể diện), vậy ngươi cũng chỉ là một tên khờ mà thôi.
Người còn lại nghe xong cũng đều không mở miệng nói chuyện, chính là trong lòng đối với Hạ Thính Ngưng lại nhiều vài phần hiểu biết, thật sự là một nữ tử quả cảm lại không bị thế tục câu thúc.
Nữ tử bình thường khác sao có thể giống như đối phương, dưới tình huống nương gia bất nhân, nàng cũng quả quyết từ bỏ đối phương. Hơn nữa có gan ở phu gia (nhà chồng) biểu hiện ra chính mình bất mãn với nưing gia, đây đồng thời cũng có thể thuyết minh tâm tư của nàng là hướng về phu gia. Đây không phải thiếu nữ dưỡng ở trong khuê phòng có khả năng làm ra quyết định dũng cảm như vậy được.
Hạ Thính Ngưng nhìn thoáng qua phản ứng của mọi người, lập tức lại quay đầu nhìn phía Bách Lí Dung Cẩn, nàng để ý là hắn thấy nàng thế nào.
Trên mặt Bách Lí Dung Cẩn như trước là tươi cười ôn hòa, trong mắt tràn đối với nàng lý giải và đau lòngdầy đau lòng và hiểu nàng, điều này làm cho Hạ Thính Ngưng nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp, hướng tới hắn nhợt nhạt cười, bỗng nhiên lộ vẻ tuyệt đại tao nhã.
Nhưng thật đáng tiếc là, đại sảnh hiển nhiên có một người cũng không cho rằng như vậy.
Nguyễn thị vừa bị Tĩnh vương gia cùng Bách Lí Trần Hiên giáo huấn một chút, ủy khuất đầy mình, vốn hẳn là thành thành thật thật đợi ở tại chỗ giả câm điếc. Chính là người này hiển nhiên cũng không biết thu liễm là cái gì.
Chỉ thấy đối phương mang vẻ mặt khiển trách nhìn về phía Hạ Thính Ngưng nói “Đại tẩu, cái này thì chỉ có tẩu không đúng rồi. Sao tẩu có thể vong ân phụ nghĩa như vậy chứ. Hạ phu nhân dù gì cũng là đích mẫu của tẩu, tẩu như vậy không phải là ở đánh vào mặt bà ấy sao? Người bên ngoài cũng sẽ bởi vậy mà cười nhạo bà ấy.”
Khi nàng nói lời này, hoàn toàn là đứng về phía chính thất như mẫu thân của nàng mà nói. Từ nhỏ nàng chính là đích nữ, trong lòng liền thập phần khinh bỉ những thứ nữ ti tiện này. Ở dưới sự dạy dỗ của mẫu thân nàng, nàng cũng hình thành tư tưởng của chính mình, từ trong lòng cho rằng những thứ nữ này nghe theo lời nói của đích mẫu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có thể nào sinh ra lòng phản kháng đâu. Như vậy chính là bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng nhíu mày nhìn về phía Nguyễn thị, người này thật đúng là bất khuất, xem ra là thế tất muốn theo nàng từ nơi này tìm trở về. (Muốn từ đây tìm về phần thắng, tìm lại mặt mũi vì mất mặt nhiều quá)
“Vậy không biết nhị đệ muội cho rằng, ta nên làm như thế nào?”
Nguyễn thị nhất thời lo lắng mười phần ra tiếng nói “Đương nhiên là muốn duy hộ mặt mũi của Hạ phủ, tẩu nên khua chiêng gõ trống nói cho người bên ngoài. Những đồ cưới này đều là nương gia của tẩu đặt mua cho tẩu, như vậy truyền ra mới tốt nghe nha. Bằng không đích mẫu của tẩu chẳng phải là muốn bởi vậy mà hổ thẹn .”
Lúc này nàng là đứng ở góc độ đích nữ đối đãi vấn đề này. Ở nàng xem ra,hành động này của Hạ Thính Ngưng căn bản chính là sai thái quá, từng cái thứ nữ đều hẳn là vì thể diện cùng thanh danh nhà mình mà suy nghĩ, cho dù là bị ủy khuất vậy cũng muốn đánh rớt răng nanh cùng huyết nuốt vào. Thế nào có thể cứ biểu hiện ra ngoài như vậy đâu, đây căn bản chính là đối với đích mẫu đại bất kính nha.
Nếu là thứ muội của nàng khi xuất giá dám làm mất thể diện của mẫu thân nàng, xem nàng không lột da của các nàng. Một đám thứ nữ nho nhỏ, vốn nên vì trong nhà làm ra hy sinh, hơn nữa, không cho đồ cưới cũng không phải chuyện lớn gì.edit: voi còi
Hạ Thính Ngưng mắt quang phát lạnh, trầm giọng nói “Hổ thẹn? Thì tính sao, tục ngữ nói có nguyên nhân còn có quả, nếu không phải tuej bà ta làm ra chuyện như vậy, sao lại có quả đắng hôm nay. Hết thảy chỉ có thể nói là bà ta tự làm tự chịu, cùng người khác không liên quan.”
Giữa nàng cùng Nguyễn thị này tuyệt đối là có sự khác nhau, nghe một chút đối phương nói những thứ này đều gọi là nói cái gì. Người ta không vì chính mình đặt mua đồ cưới, nàng không để cho người ta tuyên dương đi ra ngoài, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thì phải là nàng nhân từ . Nguyễn thị này cư nhiên dám nói muốn nàng khua chiêng gõ trống nơi nơi vì Hạ phủ tăng thể diện, đây thật đúng là thiên cổ kỳ văn .
Nguyễn thị nghe vậy nhất thời trừng lớn đôi mắt, thân thủ chỉ vào Hạ Thính Ngưng nói “Đại tẩu, không nghĩ tới tẩu cư nhiên dám bất kính với đích mẫu như vậy, tẩu đây chính là đại bất hiếu.”
Nàng thật đúng không gặp được thứ nữ nào dám kiêu ngạo giống đối phương như vậy, mấy thứ muội trong nhà nàng người nào không phải bị mẫu thân nàng giáo huấn giống con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Ở trong lòng nàng, nàng cũng cho rằng thứ nữ liền phải làm là bộ dáng nhuyễn như con cho chi chi, đối với chính mình một mực cung kính. Nhưng Hạ Thính Ngưng này lại đảo điên nhận thức của nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy chính mình thân là đích nữ uy tín nhận đến khiêu khích.
Khi đang tức giận không thôi, ánh mắt Nguyễn thị lại vừa khéo liếc đến Tĩnh vương phi cùng Bách Lí Lộ Dao, đột nhiên, linh quang chợt lóe, nàng vội vàng nói “Đại tẩu, lúc trước tẩu còn nói ta dạy hư Lộ Dao, nhưng lúc này bộ dáng của tẩu, không phải là đang dạy Lộ Dao có thể bất kính với đích mẫu sao. Đại tẩu, tẩu thật sự là rất kỳ quái .”
Lời này vừa ra, Tĩnh vương phi nhất thời sửng sốt, điều này sao đột nhiên liền xả đến trên người bà đây.
Hạ Thính Ngưng nghe xong, nhẹ nhàng nâng mắt lên để ý tới, không vui nhìn phía Nguyễn thị nói “Nhị đệ muội, muội cần phải biết rõ ràng cho ta. Ta cùng đại cô nương hoàn toàn là hai loại tình huống. Nàng đó là mệnh tốt, gặp gỡ đương gia chủ mẫu lương thiện như bà bà, mỗi ngày áo cơm không thiếu, ngày trôi qua liền cùng đích nữ không có gì khác biệt. Nàng tôn kính bà bà đó cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng ta cùng nàng bất đồng, ta từ nhỏ đó là lớn lên ở Nghi Hưng thành, mỗi tháng phụ thân ta liền cũng chỉ gửi được mấy chục lượng bạc. Nhiều năm như vậy, nếu không phải có gia sản của ngoại tổ phụ chống đỡ, ta theo nương ta còn không biết được ngày trôi qua sẽ là cái dạng gì đâu. Mà những thứ này, đại bộ phận đều là nhờ đích mẫu kia của ta ban tặng. Mọi việc cũng không có thể quơ đũa cả nắm, nhị đệ muội nhưng đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng.”
Lúc trước khi tiện nghi phụ thân muốn mang mẫu thân hồi phủ, Lí thị kia liền đã thập phần bất mãn, vừa khéo lão phu nhân lại có lòng phòng bị như vậy, ở hai người làm khó dễ, cuối cùng mẫu thân vẫn là không có thể được đến một cái danh phận, chỉ có thể bị tiện nghi phụ thân kia an trí ở bên ngoài. Mà lúc đó tài chính quyền to của Hạ phủ lại là nắm tại trong tay Lí thị kia, nếu không phải là ý định của đối phương, tiện nghi phụ thân kia của nàng làm sao về phần mỗi tháng chỉ có thể gửi chút bạc tới như vậy. Tuy rằng đa số đều là bởi vì chính ông ta quá yếu đuối, nhưng nói đến cùng còn không phải bởi vì Lí thị không chấp nhận được mẫu thân sao.
Nếu không phải là ngoại tổ phụ để lại không ít gia sản, chính mình lại hiểu được kinh thương, mẫu tử ba người các nàng còn không biết được nghèo túng thành cái dạng gì.
Bây giờ còn muốn nàng tôn kính đối phương, nàng cũng không phải quan âm bồ tát, nguyện ý phổ độ chúng sinh. Mới không có lòng dạ lớn như vậy.
....còn nữa....