Lí thị ngồi ở phía trên vẻ mặt dại ra, thật rõ ràng cũng bị nhiều thứ tốt bày ra trước mặt làm ngây ngốc. Trong mắt ứa ra tinh quang, này, này Tĩnh vương phủ cũng quá phú quý thôi, thế nhưng đem nhiều kỳ trân dị bảo như vậy đưa tới làm sính lễ. Nếu bà có những thứ này, vậy chẳng phải là mấy đời đều có thể ăn mặc không lo sao.
Lý ma ma nhìn phản ứng của ba mẫu nữ trước mắt này, cảm thấy không khỏi âm thầm lắc đầu, thật sự là phụ nhụ (phụ nữ và trẻ em) chưa thấy qua việc đời, bị vàng bạc châu báu nhoáng lên một cái như vậy, nên cấp bậc lễ nghĩa như thế nào đều đã quên. Nào có nhà ai giống các nàng vẻ mặt khẩn thiết nhìn chằm chằm sính lễ, còn lại lấy lại sờ. Mệt các nàng còn đều là phu nhân cùng tiểu thư quan gia đâu, quả thực chính là một bộ dáng tiền vào trong mắt không thể tự kềm chế, sính lễ cũng không phải cho các nàng đâu.
Lập tức lại âm thầm lo lắng: Nhị tiểu thư Hạ phủ sẽ không phải cũng là đức hạnh này đi, muốn thật sự là như vậy, vậy làm sao có thể xứng đôi thế tử nha. Không được, phải nhanh chóng để đối phương đem người gọi đến gặp mặt mới được.
Qua hồi lâu sau, Lí thị cuối cùng là bỏ được đem tầm mắt theo rất nhiều châu báu trước mặt thu trở về, lại có chút kích động nói “Tĩnh vương phủ thật sự là thật lớn bút tích nha, nhưng lại đưa tới nhiều sính lễ trân quý như vậy. Ta làm mẫu thân liền thay nhị nha đầu thu.”
Từ lúc bà nghe được tỳ nữ báo lại, nói Tĩnh vương phủ là tới hạ sính, trong lòng liền đánh chủ ý lên những sính lễ này. Dù sao vương phủ đưa tới thứ gì, đối với Hạ phủ bọn họ mà nói thế nào đều là tốt nhất. Hơn nữa hiện tại Liên nhi cùng Dung Nhi lại đang ở nghị thân. Nếu như bà đem tất cả sính lễ này thu vào, đợi đến sau này khi nữ nhi xuất giá, cho các nàng làm đồ cưới cũng liền có tin tức. Còn lại bà liền đem cất ở trong tay, đợi sau này khi Vũ nhi đón dâu cũng có thể làm sính lễ đưa đến nhà thông gia.
Nghĩ đến điều này, Lí thị càng cười đến toe tóe, vội vàng phân phó hạ nhân nói “Người đâu mau tới, mau đưa mấy thứ này đều chuyển vào trong phủ khố cho ta đi.”
Hiện tại nhị nha đầu kia không có biện pháp thu được tin tức, bà phải thừa dịp này không có đương sự chạy nhanh đem những sính lễ này khóa vào trong phủ khố đi. Bằng không đến lúc đó tiểu chân kia nếu chạy tới, vậy nhiều đồ tốt như vậy bà cũng đừng nghic có thể nhúng chàm được.
Hạ Dung vừa nghe đến lời này của Lí thị, nhất thời mặt mày hớn hở đứng lên, vẫn là mẫu thân tốt, biết nàng thích mấy thứ này, muốn chuyển vào trong phủ khố lưu lại cho nàng đâu. Xem dạ minh châu trong suốt mượt mà trong tay, nàng càng cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, nhiều thứ tốt như vậy, đều là của nàng. Tiểu tiện nhân Hạ Thính Ngưng kia nửa điểm cũng đừng nghĩ có thể lấy đến.
Ánh mắt Hạ Liên nhìn chằm chằm trang sức càng nhiệt liệt lên, cuối cùng nàng biết mẫu thân vì sao phải mang các nàng tới, cũng sai bà tử đi canh giữ Lê viện. Thì ra là muốn thừa dịp khi thứ nữ đê tiện Hạ Thính Ngưng kia còn chưa được đến tin tức, đoạt đồ cưới này của nàng ta. Chìa khóa phủ khố luôn luôn nằm trong tay mẫu thân, mấy thứ này khóa vào phủ khố cũng chẳng khác nào biến thành đồ của mẫu nữ các nàng. Chỉ cần mẫu thân không cho chìa khóa, Hạ Thính Ngưng kia có thiên đại bản sự cũng lấy không trở về những sính lễ này, chỉ có thể trơ mắt nhìn kỳ trân dị bảo nhiều như vậy biến thành vật trong túi các nàng.
Vì thế Hạ Liên không khỏi mừng thầm cong khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Lí thị hàm chứa kích động, những sính lễ này nhất định là mẫu thân muốn lưu trữ cho tỷ muội các nàng thêm trang, đến lúc đó nàng mang theo đồ tốt như vậy xuất giá, vậy tự nhiên phu gia cũng liền không có người dám can đảm coi khinh nàng.
Lý ma ma vừa nghe lời này, cũng nhíu nhíu mày. Nhị tiểu thư Hạ phủ bà còn chưa có nhìn thấy đâu, sao Hạ phu nhân này nửa điểm cũng không nhắc đến một câu, bình thường nhà trai đưa tới sính lễ, nhà gái đều sẽ gọi chính tân nương xuất ra gặp mặt. Chính là Hạ phu nhân này thoạt nhìn tựa hồ không có quyết định này nha.
Điều này sao có thể được, hôm nay bà nhưng là phụng mệnh vương phi, muốn quan sát tốt nhị tiểu thư Hạ phủ này, thế nào cũng phải chờ bà gặp được người rồi nói sau.
Lúc này Lý ma ma liền nói với Lí thị “Hạ phu nhân, không biết nhị tiểu thư quý phủ hiện tại ở nơi nào, còn làm phiền gọi nàng đi ra một chuyến. Thế tử nói qua những sính lễ này cấp cho nhị tiểu thư qua xem qua mới được.”
Lời này đó là ám chỉ Lí thị, bà muốn gặp Hạ Thính Ngưng một lần, nhìn xem là nữ tử như thế nào. Tuy rằng thế tử cũng không phân phó như vậy, nhưng bà muốn đem người ta gọi ra, tổng yếu dùng cái cớ đẹp chút.
Nếu như đổi lại là nhà khác nghe nói như thế, đã sớm sai người đi gọi nữ nhi sắp xuất giá tới để người nhà phu gia gặp mặt.
Nhưng Lí thị vừa nghe lời này, cả người cũng là nhất thời cứng đờ. Muốn gặp tiểu chân kia? Điều này sao đi, vì không cho tiểu chân kia thu được thu được tiếng gió qua đây làm hỏng việc, bà đã phái người đi canh giữ. Lúc này nếu đi mời đối phương đến, vậy làm sao bà có thể nuốt những sính lễ này, lưu lại cho nhi nữ (con trai và con gái). Chuyện ngu xuẩn như vậy bà cũng sẽ không làm, nhiều thứ tốt như vậy, bà nhất định phải lộng tới tay mới được.
Nghĩ vậy, Lí thị liền cười quay đầu nói với Lý ma ma “Ma ma, như vậy chỉ sợ không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Chuyện của nhị nha đầu đều do đích mẫu ta làm chủ. Những sính lễ này chỉ cần ta xem qua là được, không cần để nàng đi ra.”
Tuyệt không thể làm cho người ta đi mời tiểu chân kia tới, bằng không bà tính kế chẳng phải đều thất bại .
Lý ma ma nhướng mày, đã nhìn ra một chút không đúng “Điều này sao lại sẽ không hợp cấp bậc lễ nghĩa đâu, ở đây lại không có ngoại nam ở. Hơn nữa, ma ma ta nhưng là phụng mệnh vương phi, hôm nay cần phải gặp nhị tiểu thư quý phủ. Hạ phu nhân vẫn là mau để cho người ta đi mời nhị tiểu thư đến đây đi.”
Không nghĩ tới đối phương nhưng lại cự tuyệt gọn gàng dứt khoát yêu cầu của mình, trong lòng Lý ma ma có chút tức giận, phải biết rằng yêu cầu này của bà cũng không có nửa điểm quá phận, chưa từng thấy qua nhà nào có gả nữ sẽ không cho phép, khi cự tuyệt vẫn là dùng lý do sứt sẹo như vậy.
Sắc mặt Lí thị cứng ngắc, giọng điệu cũng càng không tốt lên “Ma ma, nói cũng không phải là nói như vậy. Nếu hoàng thượng đều đã hạ chỉ tứ hôn, ngươi cũng mang theo sính lễ đi tới đây hạ sính. Vậy người nọ là tốt là xấu, còn không phải đều phải gả đến Tĩnh vương phủ đi. Tĩnh vương phi muốn trông thấy nhị nha đầu kia cũng không cần gấp nhất thời lúc này, chờ hôn kỳ vừa đến, người cũng gả qua, không phải có thể ngày ngày đều có thể gặp được sao.”
Lý ma ma nhất thời sắc mặt trầm xuống, Hạ phu nhân này quả thực chính là không biết tốt xấu, cũng dám nói như vậy trước mặt bà. Ý tứ này không phải là ván đã đóng thuyền, mặc kệ nhị tiểu thư Hạ phủ là phẩm tính gì Tĩnh vương phủ đều chỉ có thể nhận, cần gì còn muốn phải nhìn nhiều thêm một lần như vậy đâu.
Thật không nghĩ tới Hạ phủ nho nhỏ này dám vô lễ như thế, lúc trước vương phi quyết định không đi tới quả nhiên là đúng. Xem bà trở về phải báo cáo với vương phi thật tốt, Hạ phu nhân này quả thực chính là không hề lễ giáo, thực mất đi bà ta vẫn là quan phu nhân, sao có thể nói ra lời nói không trải qua đầu óc suy nghĩ trước chứ. (Mụ ý đang bị vàng bạc che mắt rồi, vô sỉ.....)
Lý ma ma trầm giọng nói “Hạ phu nhân không cho nhị tiểu thư quý phủ đi ra gặp khách, chẳng lẽ là có việc gì không thể cho ai biết? Mới từ chối như vậy? Vậy ma ma ta cần phải chờ Hạ đại nhân trở về hỏi cho rõ ràng, đến cùng là vì chuyện gì, Hạ phu nhân mới ra sức khước từ không cho người trông thấy nhị tiểu thư như vậy.”
Bà cũng không tin bà đường đường là một quản sự ma ma của Tĩnh vương phủ, sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, sẽ sợ một phu nhân quan tứ phẩm nho nhỏ này.
Lí thị âm thầm cắn răng, vội vàng nói “Ma ma nói gì vậy, trong phủ chúng ta sao có việc gì không thể cho ai biết được, chẳng qua là nhị nha đầu thân mình khó chịu, không thể gặp khách thôi. Nghĩ đến ma ma cũng sẽ không cứng rắn muốn nhị nha đầu kéo thân thể bệnh tật riêng tới gặp ngươi đi. Phải biết rằng nàng nhưng là thế tử phi tương lai của Tĩnh vương phủ các ngươi. Đương nhiên, người không biết vô tội, xem ở phần ma ma không biết nội tình, việc này còn chưa tính. Hôm nay những sính lễ này liền từ ta đích mẫu này thay nhị nha đầu nhận. Người đâu mau tới, mau đưa những thứ này đều chuyển đến phủ khố cho ta đi.”
Hiện tại bà cũng chỉ có thể phá bình quăng ngã, chạy nhanh đem những sính lễ thu vào phủ khố mới là đứng đắn.
Sắc mặt Lý ma ma âm trầm, bị bà bức nóng nảy mới nói đối phương thân thể ôm bệnh nhẹ, vừa rồi sao không nói sớm. Dám lừa dối bà như vậy, nghĩ rằng muốn ngăn cản Hạ phu nhân chuyển sính lễ đi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, chẳng lẽ nhắc tới sính lễ Tĩnh vương phủ bọn họ không được sao? Như vậy sao được, phải biết rằng thế tử nhưng thật coi trọng nhị tiểu thư Hạ phủ này. Nếu bà vội vàng nói ra lời này, đến cuối cùng không thể xong việc, vậy phiền toái có thể to lắm.
Lý ma ma gắt gao cau mày, chỉ có thể âm thầm nghĩ có biện pháp gì tốt có thể ngăn cản đối phương.