Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 98: Chương 98: Tắm Uyên Ương.




Sau khi Hạ Thính Ngưng ngơ ngác bị dẫn vào trong phòng mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Dung nhan xinh đẹp nhất thời giống như bị lửa đốt, rất nóng. Ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Dung Cẩn cũng có chút mất tự nhiên, đầu lưỡi càng có chút giống như bị buộc chặt “Dung, Dung Cẩn.”

“Hửm?” Bách Lý Dung Cẩn xoay người lại, có chút không hiểu nhìn Hạ Thính Ngưng một cái.

Thấy hai má đối phương hiện màu đỏ , hắn không khỏi mỉm cười, Ngưng nhi của hắn đây là đang xấu hổ sao?

Hạ Thính Ngưng khẽ nhếch miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì cho tốt, cũng không phải nàng khác người, chỉ là cùng nhau tắm rửa, nhưng việc này cũng quá. . . . quá kinh hãi đi. Đây chính là tắm uyên ương a.

Nhìn bộ dáng còn kém chút nữa là che mặt của Hạ Thính Ngưng, Bách Lý Dung Cẩn nhịn không được khẽ cười ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói “Ngưng nhi, chúng ta đã thành thân.”

Hạ Thính Ngưng nhất thời mím môi, cái này nàng đương nhiên biết.

Bách Lý Dung Cẩn lại nhìn thẳng vào mắt nàng tiếp tục nói “Cũng đã viên phòng rồi.”

Hạ Thính Ngưng nghẹn họng, cái này nàng cũng biết.

Bách Lý Dung Cẩn hơi nghiêng người, tựa vào cái trán của nàng nhẹ giọng nói “Như vậy, nàng còn đang xấu hổ cái gì?”

Hạ Thính Ngưng ngẩn ra, nhỏ giọng cãi lại nói “Ta mới không có xấu hổ.” Nàng nhiều lắm cũng chỉ là có chút không được tự nhiên mà thôi, xấu hổ cùng với không được tự nhiên thế nhưng là hai việc khác nhau.

Bách Lý Dung Cẩn thản nhiên cười, vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, nhu nhu lướt qua môi nàng.

Môi của nàng rất mềm rất nhuyễn, cảm giác giống như đầu ngón tay hắn đang mơn trớn cánh hoa vậy.

Bất đồng duy nhất là môi nàng rất ngọt, so với lọ mật nàng cho hắn còn muốn ngọt hơn. Hắn dường như bị nghiện ngay từ lần đầu nếm thử .

Hạ Thính Ngưng cẩn thận khống chế hô hấp của mình, cánh tay không tự chủ vòng qua cổ hắn nhẹ nhàng đáp lại hắn.

Hôn càng lúc càng sâu, sau một lúc lâu, Bách Lý Dung Cẩn hơi ngẩng đầu, rời khỏi môi Hạ Thính Ngưng thở hổn hển.

Bộ dáng Hạ Thính Ngưng cũng không tốt hơn, chỉ thấy nàng thở dốc càng thêm lợi hại, nụ hôn này thiếu chút nữa hút sạch dưỡng khí của nàng.

Bách Lý Dung Cẩn vươn tay kéo sợi dây bên cạnh, dòng nước ấm áp nhất thời chậm rãi rót vào hồ thủy trì rộng lớn, chỉ trong chốc lát, liền đã đầy khoảng bảy tám phần.

Ngón tay Bách Lý Dung Cẩn hơi mơn trớn làn da nhẵn mịn trên mặt Hạ Thính Ngưng, nhìn nàng nhẹ giọng nói “Cùng nhau, được không?.”

Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy địa phương bị hắn mơn trớn qua giống như bị hỏa thiêu, rất nóng. Nhìn ánh mắt ôn nhu của đối phương khiến cho nàng không tự chủ được gật đầu.

Bách Lý Dung Cẩn thản nhiên cười, lúc này lại tăng thêm vài phần mị hoặc.

Vạt áo nhẹ nhàng bị cởi ra, váy dài trên người Hạ Thính Ngưng rơi xuống trên mặt đất, chỉ còn một thân trung y màu đỏ.

Hạ thính ngưng quẫn bách nhìn trung y màu đỏ trên người, kỳ thực nàng không quá thích màu sắc diễm lệ, chỉ là ở cái triều đại này có một tập tục, ba ngày sau tân hôn đều phải mặc trung y màu đỏ , ngụ ý cát lợi.

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng nắm eo Hạ Thính Ngưng kéo qua, ôm vào trong ngực tinh tế hôn.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn khéo léo mở nút thắt quần áo, lộ ra một lớp áo nhỏ cũng màu đỏ.

Bách Lý Dung Cẩn càng hôn sâu, môi dán môi dây dưa triền miên, trong ánh mắt hàm chứa ý cười, Ngưng nhi của hắn thực sự rất ngọt.

Hai người bất tri bất giác cơi hết quần áo gần như không còn, thẳng đến khi gần như quang lõa không còn gì che đậy.

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thính Ngưng chậm rãi đi vào trong hồ nước.

Nước trong hồ nhiệt độ vừa phải, trong phòng tràn ngập hơi nóng khiến nơi này nhất thời trở nên có chút mông lung mờ ảo.

Hạ Thính Ngưng cảm thấy sau khi da thịt tiếp xúc với nước hồ liền mang đến cảm giác thư thái dễ chịu.

Bách Lý Dung Cẩn bình tĩnh nhìn Hạ Thính Ngưng, mái tóc đen nhánh của nàng bị nước hồ làm ướt nhẹp, có vài sợi còn dình lên lên làn da nhẵn mịn của nàng

Hắn nhịn không được vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi nàng. Nàng đẹp như vậy khiến hắn khó có thể tự khống chế.

Hai tay Hạ Thính Ngưng giống như ngó sen bám vào cổ Bách Lý Dung Cẩn, ngực hơi phập phồng, mang theo một chút vụng về hôn trả hắn.

Tay hắn lướt qua từng tấc da thịt trên người nàng, xúc cảm mềm mịn như vậy không khỏi khiến hắn động tâm.

Thân thể Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng run rẩy, hắn khẽ vuốt khiến nàng có cảm giác giống như bị điện giật.

Tình ái dâng trào, Bách Lý Dung Cẩn không khỏi nâng gương mặt còn mang theo chụt bọt nước của Hạ Thính Ngưng lên, đôi mắt khép hờ thoáng chốc lại hôn nàng, mỗi lần tách môi ra, hắn lại một lần nỉ non gọi tên của nàng “Ngưng nhi.”

Hạ Thính Ngưng bị hôn đến mơ màng, thân thể mềm mại dán chặt vào hắn, nhắm mắt lại dựa vào cảm giác hôn đáp lại đối phương.

Thoáng chốc, Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng bị đặt lên bờ hồ, Bách Lý Dung Cẩn hôn xuống cổ sau đó rời đến xương quai xanh tinh xảo của nàng.

Một trận cảm giác tê dại từ ngực kéo tới khiến Hạ Thính Ngưng không khỏi ngâm nhẹ, ngón tay bạch ngọc theo bản năng nắm chặt Bách Lý Dung Cẩn , sau lưng cũng không khỏi càng thêm dán chặt vào bờ hồ.

Cũng may, không biết bờ hồ dùng vật liệu gì xây thành, khiến người ta không chút nào cảm thấy lạnh lẽo, trái lại còn có một loại xúc cảm ấm nóng.

Thật lâu, Bách Lý Dung Cẩn mới ngẩng đầu lên, ngực phập phồng thở hổn hển, một đôi mắt xinh đẹp nhiễm đầy tình dục.

Hắn hôn lên đôi môi kiều diễm của Hạ Thính Ngưng lần nữa, sau đó đem vật của chính mình vùi sâu vào trong thân thể của nàng, nước hồ một lần lại một lần dao động đung đưa.

Nam tử thở dốc dữ nữ tử khẽ ngâm đan xen vào với nhau khiến ngay cả mặt trăng trên bầu trời cũng không khỏi lẩn trốn vào trong đám mây.

Thẳng đến khi nước hồ đã có chút lạnh, Bách Lý Dung Cẩn mới buông Hạ Thính Ngưng, ôm nàng đem ra khỏi hồ, khẽ kéo sợi dây trong thủy trì, một lần nữa rót nước nóng vào.

Hạ thính ngưng vô lực tựa ở trên người Bách Lý Dung Cẩn, nàng chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều nhanh bị rút đi, chân đứng trên mặt đất cũng có chút run rẩy.

Rốt cục nước trong hồ lại được đổ đầy, Bách Lý Dung Cẩn nhẹ ôm Hạ Thính Ngưng đem nàng an trí dựa vào bờ hồ còn hắn lại xoay người lấy ra hai rổ cánh hoa vẫn để ở trong phòng.

Một lần nữa tiến vào trong hồ, hắn đi tới bên người Hạ Thính Ngưng, cẩn thận để cho nàng tựa vào trong ngực của chính mình, thấp giọng hỏi “Ngưng nhi, nàng thích loại hoa nào?.”

Mấy ngày trước đây sau khi hắn thành thân, Lý má má liền sai người mỗi ngày đều mang tới đây hai rổ cánh hoa tươi, nói đây là khi nữ tử tắm rửa thì muốn dùng đến. Nói bóng gió chính là chuẩn bị cho Ngưng nhi, bởi vậy hắn cũng liền ngầm cho phép.

Hạ Thính Ngưng cầm lấy vài cánh hoa màu trắng, để lên chóp mũi nhẹ ngửi, hít vào một mùi thơm nồng nặc.

Hạ thính ngưng nhẹ nhàng quay đầu nhìn Bách Lý Dung Cẩn nói “Đây là hoa lài.”

Phải biết rằng hoa lài nở vào khoảng từ tháng sáu tới tháng 10, hiện tại bất quá mới là đầu tháng ba, muốn lấy được hoa lài, cũng chỉ có. . . .

Bách Lý Dung Cẩn cho rằng Hạ Thính Ngưng đang hiếu kỳ vào thời điểm này thì lấy đâu ra hoa lài, liền ôn nhu giải thích “Đây là Lý má má đặc biệt mua từ một thôn trang trồng hoa cảnh, nơi đó có thể đồng thời trồng ra các loại hoa trái mùa, Lý má má mất rất lớn tâm sức mới có thể mua được vài rổ cánh hoa dùng mỗi ngày.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền thản nhiên cười, có thể trồng ra các loại hoa trái mùa, đưa mắt nhìn toàn bộ kinh thành này chỉ sợ cũng chỉ có mình nhà nàng làm được đi.

Nàng quả thực có nhớ trong thôn trang có trồng trọt hoa lài, bởi vì ... mùi hương của loại hoa này rất được hoan nghênh

Hạ Thính Ngưng khẽ giơ tay lên, đem cánh hoa lài đang cầm trong tay vẩy đi ra ngoài “Để lại cái này đi.”

Bách Lý Dung Cẩn gật đầu, mang rổ cánh hoa mặt còn lại để qua một bên, lại đổ vào trong hồ nửa rổ cánh hoa lài.

Cánh hoa lài trắng noãn tinh thuần lẳng lặng trôi lơ lững ở trên mặt nước, mùi hoa nồng nặc hòa vào trong nước, chỉ trong chốc lát, trong nước liền hàm chứa mùi hương hoa lài thơm ngát.

Bách Lý Dung Cẩn vốc một vốc nước nhẹ nhàng rót lên trên người Hạ Thính Ngưng, vì nàng thành tẩy thân thể.

Hạ Thính Ngưng lại không được tự nhiên hơi hơi rụt cỏ một cái, nàng chỉ cảm thấy có chút không có thói quen, ngoại trừ khi còn bé ra, nàng chưa bao giờ để người khác tắm cho đâu.

Bách Lý Dung Cẩn làm như không biết nàng đang quẫn bách, cười nói “Ngưng nhi, chớ động. Lần trước cũng là ta giúp nàng tắm đi.”

Hạ Thính Ngưng nhất thời mím môi, lần trước? Đó không phải là đêm tân hôn kia sao?

Lúc đó nàng đều mệt đến đã ngủ, tự nhiên sẽ không cảm thấy có cái gì không được tự nhiên, không giống như bây giờ, nàng thế nhưng đang tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hạ Thính Ngưng vẫn là ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Bách Lý Dung Cẩn, tùy hắn giúp nàng nhẹ nhàng chà xát tắm rửa.

Giằng co một hồi lâu, Bách Lý Dung Cẩn mới ôm Hạ Thính Ngưng rời khỏi hồ, lấy ra khăn tắm treo trên giá giúp nàng lau khô bọt nước trên người.

Hạ thính ngưng lại tự mình lấy ra quần áo lót và quần áo mặc hàng ngày mặc vào, đổi lại một thân trung y mới sau đó mới vươn tay giúp Bách Lý Dung Cẩn chà lau thay y phục.

Hai người nắm tay nhau vào phòng trong, trên giường lớn tinh xảo khắc hoa tỳ nữ đã trải xong ga giường từ lâu.

Mặt Hạ Thính Ngưng có chút nóng dần lên, vừa rồi nàng và Dung Cẩn ở trong phòng, không có bị người nghe được đi. Nàng là người được nhận giáo dục hiện đại mà lớn lên, so với người cổ đại càng thêm chú ý việc riêng tư, ngay cả tắm rửa cũng cũng sẽ không để cho tỳ nữ hầu hạ.

Nhưng đối với cổ nhân, tựa hồ cũng không chút nào kiêng kỵ nha.

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Bách Lý Dung Cẩn đã buông sa trướng hai bên xuống, mắt thấy Hạ Thính Ngưng vẫn đang một bộ dáng như đi vào cõi tiên, hắn không khỏi ôn hòa nhìn nàng nói “Ngưng nhi, làm sao vậy?” này là đang suy nghĩ cái gì mà nghĩ đến nhập thần như vậy.

Hạ Thính Ngưng phục hồi tinh thần lại, trừng mắt nhìn nói “Không có gì, chính là nghĩ nhị thúc và nhị thẩm thật sự yêu thương nhị muội đâu.”

Nếu đổi lại là phụ mẫu khác, nghĩ đến nữ nhi có thể gả cho hoàng tử làm trắc phi, sợ là đã sớm há mồm đáp ứng rồi. Nhưng bộ dáng của nhị thúc và nhị thẩm, lại là một mực đẩy ra ngoài.

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng đè người Hạ Thính Ngưng nằm xuống, thuận tay keo cái chăn đắp lên người nàng, nhẹ giọng nói “Đúng vậy, nhị thúc và nhị thẩm phu thê tình thâm, dưới gối cũng chỉ có một mình Thiên Phù là nữ nhi, tự nhiên sẽ không để cho nàng đi qua làm thiếp cho người ta.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, thân thể nhích lại gần Bách Lý Dung Cẩn nói “Thì ra là như vậy, nhị thúc cũng không cưới tiểu thiếp sao?”

Nếu không phải thì sao lại chỉ có một mình Thiên Phù là nữ nhi ?

Bách Lý Dung Cẩn gật đầu nói “Đúng vậy, nhị thúc chỉ cưới một mình nhị thẩm, chưa nói tới cưới tiểu thiếp, chính là ngay cả thông phòng cũng không có.”

Lúc trước hắn đáp ứng yêu cầu của Ngưng nhi, hơn phân nửa cũng là chịu ảnh hưởng của nhị thúc tử nhỏ. Hắn còn nhớ rõ lúc đó phụ vương muốn nhị thúc cưới tiểu thiếp, nhị thúc vì để Nhị thẩm không đáp ứng, liền chỉ tay lên trời mà thể, việc đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn .

Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền kinh ngạc, không nghĩ tới nhị thúc đúng là một nam nhân tốt, trách không được Dung Cẩn lại đáp ứng yêu cầu của nàng, thì ra bên người có một tấm gương sống tốt như vậy.

Nàng không khỏi gật đầu nói “Nhị thúc thật sự là một tuyệt thế nam nhân.” Mặc dù đối với một chồng một vợ ở hiện đại, tình cảm trung trinh là yêu cầu cơ bản nhất, nhưng ở đây là ở cổ đại nha, những ... nam nhân cổ đại này từ nhỏ liền bị giáo dục lấy tam thê tứ thiếp, thông phòng.

Ở trong hoàn cảnh giáo dục như vậy lớn lên, có thể làm được một chồng một vợ, quyết chí thề không thay đổi, đó mới thật là một nam nhân tốt.

Bách Lý Dung Cẩn hơi cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào Hạ Thính Ngưng nói “Ngưng nhi, lẽ nào ta không phải sao?”

Nhị thúc có thể làm vì nhị thẩm, hắn cũng đồng dạng có thể làm vì Ngưng nhi.

Hạ thính ngưng cong mày lên, mỉm cười nói “Chàng đương nhiên là phải, cái này ta đã sớm biết.”

Bách Lý Dung Cẩn lộ ra một cái tươi cười yếu ớt, vươn tay chỉnh góc chăn cho nàng, mồi hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói “Ngưng nhi, lúc trước thời điểm nhị thẩm sinh hạ Thiên Phù thì thân thể bị tổn thương, ngự y nói sau này nàng rất khó có thai lần nữa, nàng có biện pháp chữa trị không?”

Hắn biết y thuật của Ngưng nhi bất phàm, bằng không cũng không thể khiến bệnh của hắn trong ngắn mấy tháng liền có khởi sắc. Vì vậy hắn mới có thể động ý định này, dù sao nhị thúc đối với hắn vô cùng tốt, trong lòng hắn cũng rất tôn kính nhị thúc.

Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mày nói “Cái này phải chờ sau khi ta thay nhị thẩm bắt mạch xong mới biết được, ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp.”

Không bắt mạch, không biết là chứng bệnh gì, nàng cũng không cách nào nói chính xác với Dung Cẩn là nàng nhất định có thể chữa trị. Đến lúc đó nàng liền dốc hết toàn lực là được, nói vậy chuyện ‘vô tử’, cũng là một tiếc nuối trong lòng nhị thúc và nhị thẩm đi.

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng cầm tay Hạ Thính Ngưng, ôn nhu nói “Nàng tận lực thì được, đừng cho chính mình áp lực quá lớn, nếu thật sự không chữa trị được, vậy đó cũng là chuyện không có cách nào khác.”

Bởi vì nói đến chuyện này nên hắn cũng phải nhắc nhở, hắn không muốn để cho Ngưng nhi đeo lên lưng gánh nặng quá lớn.

Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu “Ta biết, ta sẽ không cho chính mình áp lực quá lớn. Nhưng thật ra, hôm nay phát sinh chuyện như vậy, Thiên Phù và Lộ Dao có nên sớm định chuyện nghị thân xuống không?”

Nàng đoán, chỉ sợ phụ vương cũng sẽ có ý tứ này, dù sao chuyện đại hoàng tử cầu hôn đã gõ cho hắn một hồi cảnh báo.

Bách Lý Dung Cẩn thản nhiên cười, càng ôm Hạ Thính Ngưng thật chặt nói “Phụ vương đã có quyết định, nói vậy qua mấy ngày nữa, mẫu thân sẽ làm một yến hội, mời các thế gia phu nhân tới dự. Đến lúc đó, chỉ sợ nàng cũng phải đứng ra chiêu đãi.”

Mặc kệ nói như thế nào, phụ vương nhất định sẽ không để cho Thiên Phù và Lộ Dao trở thành quân cờ để người khác mượn sức Tĩnh Vương Phủ.

Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói “Chuyện này còn thật nhiều.” Chuyện ở trù phòng còn chưa có giải quyết đâu mà lại đã chuẩn bị mở yến hội.

Bách Lý Dung Cẩn nghe vậy không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói “Thiên Phù da mặt mỏng, nàng chú ý muội ấy một chút.”

Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu vừa nghĩ, hắn không nói tới Bách Lý Lộ Dao, đó chính là nói nàng không cần phải xen vào chuyện của nàng ta sao?

Chà chà gối mềm nói “Ta đã biết, đến lúc đó ta sẽ chú ý muội ấy nhiều một chút.”

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng ôm Hạ Thính Ngưng, yếu ớt cười nói “Ngủ đi.”

“Được.” Hạ Thính Ngưng cúi đầu lên tiếng, không bao lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Màn giường màu đỏ, áo ngủ bằng gấm thêu uyên ương hí thủy, một nam một nữ an tĩnh an hòa đang ngủ say.

Thẳng đến khi ngoài cửa phòng truyền đến một chút âm thanh, Bách Lý Dung Cẩn mới từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra. Hạ Thính Ngưng vẫn duy trì hô hấp kéo dài như cũ, vẫn chưa bị một chút xíu âm thanh kia kinh động tới.

Bách Lý Dung Cẩn cúi đầu nhìn về phía Hạ Thính Ngưng đang tựa ở trong ngực hắn ngủ vô cùng an ổn, hắn nhẹ nhàng vươn tay xoa nhẹ lên gò má trơn nhẵn của nàng, khóe môi không khỏi giương lên một đường cong đẹp mắt.

Có thể, tiếp qua không lâu sau, hắn sẽ có thêm một tiểu hài tử giống như vậy. Cũng không biết là giống Ngưng nhi nhiều hơn hay là giống hắn nhiều hơn.

Nghĩ vậy, Bách Lý Dung Cẩn càng thêm thả nhẹ động tác trên tay, không muốn đánh thức nàng.

Hắn lặng lẽ buông lỏng nàng ra, lại đem cái chăn mềm mại đăp kín cho nàng, lúc này mới nhẹ nhàng xuống giường, tự mình động thủ thay xiêm y để trên giá treo đồ.

Sau đó mới đi tới cửa mở cửa phòng ra.

Vũ Sam vẫn chờ ở bên ngoài mắt thấy cửa mở liền vội vàng muốn mang theo hai tỳ nữ bưng đồ đi vào.

Nhưng lại bị Bách Lý Dung Cẩn ra hiệu, tất cả phải nhẹ nhàng chậm chạp thả nhẹ cước bộ đi vào, cố gắng không phát sinh nửa điểm tiếng động.

Sau khi vào phòng, liếc về phía Hạ Thính Ngưng vẫn đang ngủ say trên giường, Vũ Sam không khỏi có chút hiểu được. Thì ra thế tử không muốn để cho các nàng đánh thức thế tử phi. Nbộ dáng cưng chiều như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy đâu.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Vũ Sam cũng không dám để lộ ra nửa điểm, chỉ cẩn thận đem khăn mặt vắt khô, sau đó vươn tay đưa cho Bách Lý Dung Cẩn.

Sau khi rửa mặt súc miệng xong, hắn vung tay lên để cho các nàng lui ra ngoài.

Vũ Sam mang theo hai tỳ nữ cẩn thận lui ra ngoài, vừa mới ra cửa phòng liền vừa lúc liền nhìn thấy Thanh Vũ từ rất xa hướng bên này đi tới, nàng biết đối phương đây là muốn cùng theo thế tử tiến cung vào triều sớm nên nàng cũng không nói thêm cái gì, chỉ lễ phép hướng đối phường phúc thân hành bán lễ sau đó dẫn tỳ nữ rời đi.

Sau khi Bách Lý Dung Cẩn thu thập xong tất cả, lúc này mới lại quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Thính Ngưng còn đang ngủ say, hắn nhẹ nhàng cười sau đó liền bước chân ra cửa phòng, trước khi đi càng không quên phân phó tỳ nữ canh giữ ở cửa, không được đánh thức nàng.

Tỳ nữ tự nhiên là cung kính đáp ứng ,trong lòng càng không khỏi đối với Hạ Thính Ngưng sinh ra vài phần tôn kính, nhìn một chút, người ta mới vào có vài ngày, liền đã nhận hết sủng ái của thê tử, dáng vẻ này khiến người làm hạ nhân như các nàng, chỉ có thể nhìn sắc mặt của chủ tử mà đối đãi.

Sau khi Bách Lý Dung Cẩn rời đi, Hạ Thính Ngưng mới vừa rồi còn mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy miệng có chút khô, nàng không chút suy nghĩ liền trực tiếp vén chăn lên xuống giường, hướng chiếc bàn để trà đi tới.

Sau khi tự mình động thủ rót bốn chén nước trà uống xong, Hạ Thính Ngưng mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều.

Vừa mới sáng sớm, nàng đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đây cũng không phải là hiện tượng gì tốt.

Mê man nhìn quanh bốn phía một cái, cũng không phát hiện thấy bóng dáng Bách Lý Dung Cẩn đâu, Hạ Thính Ngưng liền lại tiếp tục chui vào ổ chăn ấm áp, cơn buồn ngủ lại nổi lên.

Không biết qua bao lâu, Hạ Thính Ngưng đang lúc ở trong nửa tỉnh nửa mê không dậy được.

Đột nhiên, 'Phanh' một tiếng vang thật lớn vang lên, nhất thời khiến nàng hoàn toàn thức dậy, đây là đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Thính Ngưng không kịp nghĩ nhiều, chỉ vội vội vàng vàng đứng dậy, một phát liền xốc cái chăn mềm mại lên, vươn tay kéo ra sa trướng màu đỏ đang phiêu động nhẹ nhàng.

Cau mày lên nhìn ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.