Vương Tử Khâm vừa nói xong những lời này, không khí trong phòng chợt lạnh lẽo bất thường, không một mảnh minh quanh chiếu tới, ảm đạm u tối vô ngần.
Lý Vị Ương cười nhẹ, mặt không đổi sắc, giọng điệu trầm tĩnh: “Nhân duyên trời định, nếu có duyên, mặc dù cách xa nhau thiên sơn vạn lý cũng có thể tương phùng. Nếu như tấm chân tình người không đổi, ngay cả khi đối mặt với hiểm họa tai ương cũng chẳng thể phai mờ, nhân duyên vốn là do trời định, giữ hay không thì tùy vào tâm tư của người. Cái gọi là thiên đạo, Vương tiểu thư là người thông minh, nên biết làm như thế nào cho phải.”
Lý Vị Ương nhẹ nhàng nói mấy câu, tâm ý thánh thiện trong sáng, lý lẽ hợp tình hợp lý, nói năng trầm tĩnh đầy khí phách, dịu êm tựa làn gió xuân, khẽ khàng rót vào màng tai. Vương Tử Khâm nghĩ nghĩ, khóe miệng hiện ra nét tươi cười, nhưng lại không có chút ấm áp, thản nhiên đáp :“Quách tiểu thư có thể nói ra lời như vậy, có lẽ rất am hiểu nhân duyên trần thế.”
Lý Vị Ương bẽn lẽn mỉm cười, nhất thời diễm quang tỏa tứ phía, phù hoa chói mắt: “Đây không phải là cái nhìn, mà là đạo lý thường tình.”
“Ồ? Là thường tình cái gì?” Vương Tử Khâm ngồi thẳng lưng, bộ dáng tỏ ra quan tâm lắng nghe.
Lý Vị Ương thản nhiên nhìn đáp: “Người với người nếu muốn kết thành nhân duyên, xưa nay có ba biện pháp. Thứ nhất là nhất kiến chung tình, nam nữ xa lạ lại có thể kết quả xuân tình, chính là lộc trời ban ân, mệnh trung chú định. Thứ hai là do cha mẹ chi mệnh, làm mai làm mối, trước khi cưới vẫn còn chưa gặp qua, sau hôn sự ở chung rồi kết tình thêm quả. Cuối cùng là do bên cạnh nhau trong lúc khó khăn hoạn nạn mà sinh tình sinh nghĩa, lâu ngày thức khuya dậy sớm có nhau. Ba loại nhân duyên này, cái thứ nhất là do ngẫu nhiên, thứ hai là dựa vào sức người mà thành, còn cái thứ ba, chính là do thiên ý và người đồng cam cộng khổ cùng nỗ lực mà có.”
Vương Tử Khâm nhíu mày đạo: “Như vậy theo ý tứ Quách tiểu thư, ta cùng Húc Vương điện hạ thuộc loại nào?”
Lý Vị Ương cơ hồ bỏ ngoài tai ý vị khiêu khích của đối phương đáp :“Đáng tiếc, chủng loại nào cũng không phải.”
Vương Tử Khâm mặt khẽ biến sắc, hàm răng trắng cắn môi đỏ chu sa :“Nếu là do bệ hạ tứ hôn, cư nhiên liền thuộc loại nhân duyên thứ hai rồi.”
Lý Vị Ương khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế cẩn hoa :“Bệ hạ hôm đó chỉ hói ý tứ Húc vương điện hạ, cũng chưa từng ban ý chỉ, cho nên không thể xem là một hôn sự chính thức. Vương tiểu thư nàng chi lan ngọc thụ, danh môn khuê tú, lại là người tài sắc vẹn toàn hơn người như thế, hà tất gì phải canh cánh trong lòng như vậy?”, nàng vội nuốt hai chữ hẹp hòi xuống cổ họng.
Vương Tử Khâm nghiêm mặt nói: “Bệ hạ chi ân, thân là thần tử, không thể không tuân. Hơn nữa Húc vương điện hạ không có phụ thân, bệ hạ cấp cho Vương gia một chức bậc, ý tứ của bệ hạ chẳng khác mệnh cha mẹ. Ngay cả khi không có ân chỉ thánh thượng, hôn sự này cũng được bệ hạ sớm lòng định trước.”
Đáy mắt Lý Vị ương hiện lên một tầng sương lạnh :“Vạn nhất như thế nào, cửa hôn sự này đáp ứng chi mệnh mẫu phụ, làm mối hai người. Nhưng tình huống này, Húc vương điện hạ vốn đã có ý trung nhân trong lòng, Vương tiểu thư thân hậu sinh khả úy, lòng vẫn thấy an tâm thoải mái sao?”
Vương Tử Khâm thần sắc lạnh nhạt đáp :“Lời ấy của Quách tiểu thư sai rồi, ta bất quá là vâng theo ý tứ bệ hạ. Về phần Húc vương điện hạ, một khi hôn sự đã xong, phu thê ngày đêm đối mặt, tình nghĩa tương thâm, tâm ý nảy mầm, lửa gần rơm lâu ngày rồi cũng bén, rồi cặp phu thê sẽ hòa thuận, điểm này ta tự tin sẽ xảy ra. Đương nhiên, nhất định phải có người tự nguyện buông tay, chớ mãi giữ trong lòng làm khó làm dễ.”
Lý Vị Ương mỉm cười, Vương Tử Khâm nói những lời này, nghiễm nhiên xem nàng là cái gai cản trở cả hai.
Ánh mắt nàng băng lãnh, thanh âm phát ra lại càng ôn hòa :“Con người sỡ dĩ khác cây cối động vật, đơn giản nằm ở một chữ tình. Vương tiểu thư thiên phú dị bẩm, thông tuệ hơn người, lại không biết viết một chữ tình, cư nhiên muốn lật ngược một chữ tâm. So với tằng tổ phụ (ông nội) của Vương tiểu thư là Thượng thư lệnh Vương Nhu, hai vợ chồng hắn phải tả là tình sâu như biển, thậm chí sau khi vị mệnh phụ kia mất đi, liền dốc độc dược vào cổ mà tiễn Hoàng tuyền cùng nàng, xem như một đời một kiếp ở bên nhau, để lại cho đời sau một chuyện tình đẹp. Vốn dĩ Thượng thư lệnh đại nhân cùng Lý phu nhân là thanh mai trúc mã, sớm có nghĩa tình, vừa hợp với loại tình duyên thứ ba ta vừa kể. Nghe nói lúc cả hai muốn thành hôn, đã từng bị lệnh phụ lệnh mẫu kiên quyết phản đối, chỉ bởi vì Lý gia sa sút, nàng cũng không khỏi bị vạy lây. Ngay cả khi xảy ra chuyện như vậy, họ vẫn không chùn bước mà tiến đến kết hôn. Nếu Vương tiểu thư thấy có điều không đúng, vì sao vẫn chưa chỉ trích hành động của tằng tổ phụ nàng? Vì sao lại còn tấm tắc khen ngợi bọn họ phu thê tình thâm, vạn người tôn sùng, chẳng phải lúc nãy ngươi vừa rồi nói hôn sự phải theo ý mẹ cha, để bọn họ quyết định sao?
Nghe Lý Vị Ương nhắc tới tằng tổ phụ của mình, Vương Tử Khâm không khỏi sửng sốt. Thần tình đối phương càng thản nhiên bình tĩnh, trên mặt Vương Tử Khâm trắng nõn lại âm thầm ửng đỏ. Bất luận nàng ta có nói như thế nào, nàng đều có biện pháp phản biện, nhưng đối phương cố tình nhắc tới Vương Nhu làm ví dụ, liền khiến nàng dở khóc dở cười.
Cái gọi là dưỡng bất giáo, phụ chi quá*, huống hồ lại so với ông cố, dẫu Vương Nhu thật sự làm ra cái chuyện tình sai trái nào, cũng không thể chấp nhận một kẻ hậu bối như nàng nghị luận, nếu không nàng liền thành kẻ bất trung bất hiếu. Huống chi Vương Nhu kiên trì hứa hẹn cưới ý trung nhân, ngay cả khi đã làm trái ý mẹ cha, nhưng vẫn được mọi người thập phần kính trọng. Quách tiểu thư này quả nhiên lợi hại, nếu cả bệ hạ cùng nàng cứ mãi kiên trì như vậy, chỉ sợ cọc nhân duyên này chẳng có gì tốt lành. Ngay thời điểm nàng mở miệng muốn nói, đột nhiên nghe thấy A Lệ công chúa khẽ ưm một tiếng.
Dưỡng bất giáo, phụ chi quá : trích Tam tự kinh - Mạnh Tử, nuôi con không dạy dỗ, đó là lỗi người cha.
Lý Vị Ương đứng dậy đi tới giường, ôn nhu nói :“Công chúa đã đỡ hơn chưa?”
A Lệ công chúa ngồi dậy, gắng gượng cơn buồn ngủ trong đầu, nhìn thấy thần tình thân thiết của Lý Vị Ương, nàng cũng biết chuyện này thật tình không ổn. Tửu lượng của nàng luôn vô cùng tốt, nay vì ba ly rượu đã ngã ngựa, hoàn toàn mất khống chế như vậy là sao? Trên mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc, đã thấy Lý Vị Ương thần sắc hòa nhã đã nắm tay nàng nói :“Nếu công chúa đã đỡ hơn, vậy chúng ta mau trở về yến hội đi thôi, nếu không, Tứ ca sẽ tìm kiếm khắp nơi.”
Lời vừa nói dứt, A Lệ công chúa khẽ đỏ mặt, xấu hổ không nói thành lời. Nàng dựa vào tay tỳ nữ cùng Lý Vị Ương đứng dậy, ngượng ngùng nhìn Vương Tử Khâm nói :“Vương tiểu thư, thật là ngại quá, làm bẩn giường của nàng rồi.”
Vương Tử Khâm cười nhẹ nói: “Công chúa lá ngọc cành vàng, nếu nghỉ tại phòng tầm thường sợ là thất lễ, cho nên ta mạo muội thỉnh công chúa đến nghỉ ở đây. Nếu công chúa không ngại, thỉnh công chúa cùng ta quay về yến hội.”
Cả ba người trở lại yến hội, danh môn công tử hướng tới chỗ ngồi của Vương Tử Khâm, ý muốn nịnh hót, đứng dậy chắp tay nói : “ Vốn đã nghe qua lời đồn Vương tiểu thư có tài tấu đàn Không, hơn nữa Vương công tử Vương Duyên kiếm thuật cao minh, không biết hôm nay liền có thể diễn luyện một phen, ta liền chờ mở mang tầm mắt!”
Vương Duyên vừa nghe tới liền hứng thú đáp :“Chỉ cần công tử không chê ta yếu kém, không ngại tiếp đãi.”
Lần trước vì tranh đoạt chức vị Phò mã, Vương Duyên đã từng bộc lộ võ nghệ, kiếm thuật của hắn thập phần cao minh. Toàn bộ đình giữa hồ thoáng chốc an tĩnh, Vương Duyên đứng dậy tiếp nhận thanh bảo kiếm trên tay tỳ nữ. Gánh hát bên cạnh cùng tấu khúc, hòa hợp với kiếm vũ của hắn. Vương Duyên một tay vung kiếm, uy phong chẳng khác Hậu Nghệ bắn cửu nhật, vũ bão tựa đàn Đế tham Long Tường. Kiếm khí lẫm liệt như sấm dương, hai tay bãi như dạt sóng giang hải.
Vạt áo Vương Duyên theo nhạc khúc phiêu dật, cùng hàn quang bảo kiếm hòa lẫn. Lý Vị Ương theo bản năng nhìn sang Quách Đạo một cái, thần tình hắn vẫn luôn thản nhiên không đổi. Lý Vị Ương sắc mặt khẽ đổi, tay Quách Đạo trong lần tỷ thí trước đó bị thương tổn, Vương Duyên này vẫn cố ý khoe khoang như vậy, thật sự khiến người ta sinh ghét trong lòng. Nàng xem kiếm pháp đối phương, nụ cười trên mặt chầm chầm thâm sâu.
Vương Tử Khâm nhìn Lý Vị Ương một cái, thấy đối phương mặt luôn bình tĩnh lại đột nhiên mang một tia tức giận, lồng ngực phập phồng. Nàng quay đầu, thấp giọng phân phó tỳ nữ vài câu, đối phương theo lời mà đi, rất nhanh từ trong phòng mang tới đàn Không.
Mọi người xem một màn kiếm vũ tuyệt diệu còn chưa hoàn hồn, tai liền vọng lại điệu nhạc thanh thúy mỹ diệu chậm rãi vang lên, hướng đầu đến ngọn nguồn, chính là từ Vương Tử Khâm vô song, hành vân lưu thủy dùng đàn Không khắc hình phượng vĩ tấu lên. Tiếng đàn vừa vang lên, ngay lập tức cướp hồn đoạt phách người nghe.
Lý Vị Ương ngắm cây đàn Không kia, thân đàn bao phủ ánh kim, đường cong uốn lượn, dây đàn kết từ kim tơ, thoạt nhìn tinh xảo hoàn mỹ. Hơn nữa Vương Tử Khâm thân vận hoa phục, dung mạo tựa tiên tử, tư thái nhu hòa, mười ngón múa lượn, tạo nên bức họa tuyệt đẹp.
Khúc nhạc vừa lọt vào kẽ tai, Lý Vị Ương đột nhiên lâm vào trầm mặc. Không biết vì sao, trong đầu nàng bỗng chốc hiện về cảnh quá khứ xưa kia. Mông lung mơ hồ nhớ lại, năm đó Thác Bạt Chân đăng cơ không lâu, đã phế truất ngôi vị Hoàng hậu của nàng, đuổi nàng vào lãnh cung. Tĩnh mịch màn đêm bao phủ, nàng trằn trọc, không thể cử động, đứng phía sau song cửa sổ ngắm ánh trăng lạnh lẽo kia, ánh trăng thê lương cô độc, như một thanh kiếm đâm thẳng vào tim nàng, xé xác tâm tư nàng. Nàng không phục, càng không cam lòng phận đời còn lại bị nhốt ở lãnh cung không một bóng người này. Từng đợt cừu hận, như sóng ngầm trào dâng, như ngục hỏa thiêu đốt trong lòng nàng.
Giữa đình hồ, động tác vũ kiếm của Vương Duyên cùng làn điệu đàn Không thiên biến vạn hóa. Vương Duyên nắm chặt chuôi kiếm, ánh kiếm tựa tỏ hào quang lấp lánh, mang theo kình lực khó kiềm chế.
Lý Vị Ương không khỏi nhăn trán, theo bản năng nắm chặt hai tay. Nhạc khúc kia tựa ẩn chứa ma lực, nhè nhẹ cướp đi nhận thức người khác. Bất luận nàng có cố gắng tránh né như thế nào, nhạc khúc vẫn không ngừng đem hồi ức kia đến trước mặt nàng.
Quách Đôn ngồi bên cạnh, cảm thấy Lý Vị Ương thần tình xoay chuyển, hắn nhẹ giọng gọi :“Gia nhi”
Hắn gọi một tiếng nhưng Lý Vị Ương không hồi âm, nàng thần tình cổ quái, tựa hồ lâm vào chướng khí. Quách Đôn cũng là người thông minh, hắn sâu sắc nhận ra tình huống không tốt, nhìn đến mọi người chỉ thấy ai cũng như si như quý lâm vào trầm tư.
Ngay cả ngũ đệ Quách Đạo cùng Tĩnh vương Nguyên Anh đều lâm vào vòng xoáy bên trong khúc nhạc.
Quách Đạo muốn nhúc nhích, miệng như muốn nói, nhưng yết hầu lại không biết vì sao lại ứ đọng. Nhạc khúc đem một màn hồi ức thảm thiết hiện ra trước mắt hắn, cánh tay phải bị trọng thương, cảnh hắn lâm vào tột cùng thống khổ, thậm chí còn gợi lại cảnh hắn dây dưa cũng tiêu dao tán. Bất tri bất giác đổ mồ hôi, thấm ướt tay áo, không nói nên lời. Tất cả mọi người đều chìm vào quá khứ huy hoàng hoặc là thống khổ, thân vẫn ngồi mà tâm tình đã bay đến nơi nào.
Nhạc khúc phát ra động lòng người, mọi người thần tình lại càng mê say. Đương nhiên trong đó có người biết nhạc khúc này có vấn đề, như Lý Vị Ương và Quách Đạo, chỉ là đa số ai cũng không nhận ra sự bất thường, vạn nhất đều như rơi vào mây mù vô lối.
Vào lúc này, Quách Đôn cắn răng một cái, cố ý bóp nát ly rượu trong tay, thanh âm cực thanh cực thúy, không ảnh hưởng đến kẻ ngoại phương, nhưng lại đánh thức Lý Vị Ương cùng Quách Đạo. Bọn họ hai người liếc nhìn nhau, Lý Vị Ương tỉnh ngộ khỏi cơn ác mộng , đăm chiêu nhìn Vương Tử Khâm, liền quay đầu nhìn về phía Quách Đôn hỏi :“Tứ ca cảm thấy nhạc khúc này như thế nào?”
Quách Đôn thấy người nhà không có chuyện gì, liền hớp mấy ngụm rượu, phân phó tỳ nữ phía sau tiếp rượu. Tỳ nữ kia si ngốc ngơ ngác, hoàn toàn không cử động. Quách Đôn không khỏi tức giận, liền cướp bình rượu trên tay tỳ nữ, tự mình bồi rượu. Có chút say rượu hướng A Lệ công chúa đang buồn ngủ nhìn thoáng qua, rồi mới đáp lời :“Nhạc khúc này có gì hay? Ta thấy không hay bằng tiếng đàn mỹ diệu của muội muội!”
Lý Vị Ương nghe một câu liền sửng sốt, lập tức cười rộ lên, nàng làm sao có thể quên, người Quác gia ai cũng đều am hiểu cầm kỳ thi họa, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ. Duy chỉ có một người đối với những thứ này hoàn toàn không có hứng thú. Nghe nàng đàn mà có thể ngồi ngủ, chỉ có thể là Quách Đôn.
Hắn lỗ tai không lọt tiếng đàn, nhạc lý không hiểu, tất nhiên không bị ảnh hưởng. Lý Vị Ương cùng Quách Đạo liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cười rộ lên. Quách Đạo hoàn toàn tỉnh táo nhìn mọi người xung quanh đang chìm đắm trong tiếng đàn, lạnh lùng cười một tiếng, nhẹ giọng nói với Lý Vị Ương :“Vương Tử Khâm này quả nhiên có chút tài nghệ. Gia nhi, muội còn nhớ bức Phật họa ta từng cho nàng xem, tự là mười sáu Thiên Ma Vũ chứ?”
Lý Vị Ương gật gật đầu, Việt Tây thờ phụng Phật giáo, cho nên mười tám năm trước từng có người họa một bức họa, tên là mười sáu Thiên Ma Vũ. Sở dĩ có tên như vậy, bởi vì bức họa vẽ một điệu múa. Đây là điệu vũ Phật giáo vô cùng thần bí, thuộc loại nhất phẩm vũ ca, vũ nhân sắm vai Thiên Ma phải là nữ tử mười sáu tuổi, tám người xếp thành một hàng, trên đầu thắt nhiều bím tóc, đội ngà voi phật quan, thân mang chuỗi ngọc, vận váy dài đỏ thẫm. Có người hai tay trên đầu tạo thành chữ thập, có kẻ nâng cánh tay phải, cầm pháp khí kim đỉnh, nâng chân trái xoay eo, có đầu đội mũ châu báu, thân thể gấp khúc chẳng khác rắn uốn mình.
Thiên Ma Vũ này kỳ thật có thể xem là hương diễm vô cùng. Nghe nói năm đó đã từng khiến cho vô số thi nhân mặc khách ca, thậm chí ảnh hưởng đến đại sự sau này của Việt Tây. Trên bức Thiên Ma Vũ kia, còn có người đề :“Mười sáu Thiên Ma Nữ, nhánh thiên vây cẩm tú. Ngàn hoa dệt chướng bước, trăm bảo thiếp tiên y. Hồi tuyết phân nan định, vân hành bất năng quy. Vũ tâm khiêu chuyển cấp, nhất nhất dục không phi.
Lý Vị Ương sở dĩ vẫn luôn khắc sâu ấn tượng với bức họa này, không tính họa thi lạ lùng bên ngoài, mà là vì nàng nhớ rõ Quách Đạo đã từng hướng nàng nói rằng Thiên Ma Vũ có thể gợi lên dục vọng cùng hồi ức trong lòng, mê hoặc nhân tâm, Cho nên, từ sấu mươi năm trước đã bị hoàng thất cấm tiệt.
Quách Đạo lãnh mạc nói :“Một khúc này của Vương Tử Khâm kỳ thật động lòng người, nếu so với Thiên Ma Vũ năm đó hữu hiệu như nhau.”
Lý Vị Ương gật gật đầu, nàng biết Vương Tử Khâm là muốn dùng khúc này thử tâm ý của mình, nếu là như vậy, nàng càng muốn đối phương giỏ trúc múc nước không xong. Nàng cười nhẹ, hướng Quách Đạo đáp :“Xem ra muội đã khiến đối phương lộ chủ ý, ngũ ca có cảm thấy sợ hãi không?”
Nụ cười trên mặt Quách Đạo như nhạo báng :“Bất quá chỉ là phô trương thanh thế thôi, không cần để ở trong lòng.”
Quác Gia liếc mắt nhìn lại, đã thấy Bùi Bật đối diện mồ hôi đầy đầu, thần sắc hốt hoảng, không biết đã lạc vào mê cung của khúc nhạc, không có lối thoát.
Lý Vị Ương thoáng trầm tư, quay đầu hướng Quách Đôn nói mấy câu, con ngươi nàng u tĩnh, thanh âm vô cùng trầm thấp, chỉ thấy Quách Đôn nhất thời mắt lộ tia hỉ sắc.
Mọi người đều đang say mê thưởng thức, chợt nghe Quách Đôn hung tợn thét lớn :“Yến hội này là cái gì đây, đem si nhân phụ rót rượu, kêu như thế nào cũng không nghe!“. Mọi người nghe một tiếng thét khản cổ này, đột nhiên bừng tỉnh, đều đồng loạt nhìn về phía Quách Đôn. Hắn cầm bầu rượu trống rỗng quơ trước mặt tỳ nữ phía sau, nhưng tỳ nữa kia lại si ngơ si ngốc đứng một chỗ. Quách Đôn nổi giận, cho nên mới có một màn này.
Mọi người nhao nhao cười rộ lên, Quách gia tứ công tử quả thật mãnh phu, việc văn nhã như vậy, hắn lại hô to gọi nhỏ làm ầm lên. Mọi người ngoại trừ Tĩnh vương Nguyên Anh đều cười. Hắn là người thứ ba thoát khỏi mê hồn trận kia, người thứ tư chính là Bùi Bật. Chẳng qua lúc Bùi Bật bừng tỉnh, bỗng nhiên cảm thấy ngực nhói đau, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, vội vàng nốc ly rượu áp chế. Song, mùi rượu lẫn mùi tanh, hắn càng thấy không khỏe, cố gắng chịu đựng lên tiếng :“Vương tiểu thư tấu một khúc đàn Không, xuất thần nhập hóa, thật sự khiến Bùi mỗ thán phục.”
Vương Tử Khâm nhanh tay dùng khăn yểm đi tơ máu trên môi, tận lực che giấu bàn tay run rẩy. Trên thực tế, nhạc khúc này là nàng dựa vào Thiên Ma vũ năm đó mà soạn, dùng trong quân trận, mê hoặc địch nhân, lần này lấy ra biểu diễn, chẳng qua muốn thử tâm ý Lý Vị Ương. Nếu Lý Vị Ương có thể phát hiện ra, chính là một đối thủ xứng danh đáng tầm, nếu Lý Vị Ương căn bản phát hiện không ra, liền giống như những kẻ khác mê mê man man, căn bản không đáng để nàng chú ý. Nhưng Thiên Ma vũ khúc này ẩn chứa yêu tính, không lưu ý liền tẩu hỏa nhập ma. Nàng vẫn chưa biết độ thâm sâu của đối thủ, liền chọn khúc tấu mạnh nhất, lập tức nhiễu loạn tâm trí, khiến nàng tổn hại lục phũ cùng trí óc. . .
Vương Tử Khâm ngay lập tức nhìn tới Lý Vị Ương, nhìn thấy đôi mắt có chút trào phúng của nàng, cảm xúc trong tâm đều ứ đọng tại cổ họng, không nói ra nửa chữ.
Một màn vỗ tay cùng tán thương ầm trời động đất vang lên, đối với Vương Tử Khâm kinh diễm hâm mộ không ngừng, mọi người nhao nhao :“Một khúc đàn Không của Vương tiểu thư, xứng danh đệ nhất Việt Tây“. “Đúng vậy, Vương tiểu thư tài cao mỹ mạo, rất giỏi a!”
Quách Đạo không khỏi lắc đầu, buồn cười thế nhân bị người tính kế còn muốn cảm tạ người diễn trò hay, đều là một đám đầu tôm.
Lý Vị Ương thần sắc bình thản, giống như không nhận thấy ánh mắt của đối phương. Vào lúc này, mọi người liền thấy một vị công tử trẻ tuổi đi vào. Hắc nhấc đuôi mắt, hơi hơi mỉm cười, trên người vận hoa phục đỏ sậm, mép viền chỉ vàng, nụ cười nâng thành một đường cong minh lệ, làm cho người ta khẽ nheo mắt. Hắn dáng vé phóng khoáng, thần tình tự nhiên, ánh mặt trời bao phủ thân người cao cao, khiến hắn như toát ra một tầng kim quang. Mọi người đang ngồi đều có dung mạo xuất chúng hơn người, ai cũng sẽ không đặc biệt chú ý hắn, nhưng người hắn lại có một vẻ độc đáo ôn hòa, ẩn ẩn mang theo chút nổi loạn. Nụ cười hắn nở rộ :“Nhiều năm không gặp, kỹ nghệ của muội đã tốt hơn xưa rất nhiêu.”
Nghe hắn gọi Vương Tử Khâm là muội muội, Lý Vị Ương nhất thời nghĩ tới một người. Nàng trước vốn biết tứ công tử Vương Quỳnh, Vương Tôn thì đang phò tá đại bá phụ Vương Cung cùng trấn thủ bên ngoài. Vương Nghiễm mặt mày tuấn lãnh, tính tình ôn hòa, bình sinh không ham muốn vật chất, không tranh chấp thế quyền, căn bản chỉ là một kỳ thủ say cờ. Vương Duyên đã từng tranh đoạt phò mã, là một nam nhân tuổi trẻ khí thịnh kiếm cao thủ. Chỉ còn lại một kẻ kỳ lạ, hắn cùng tuổi với Ngũ công tử Quách gia, là một trong đại công tử thuộc Vương gia, tên là Vương Quý.
Thực tế, Nhậm thái sư kiêm Đại tướng quân Vương Cung quyền thế tuy rằng bây giờ trầm ổn, nhưng hắn tuổi trẻ bồng bột, là một danh sĩ phóng đãng không kiềm chế, là bằng hữu với Tề quốc công Quách Tố, hai người thường xuyên ở cùng nhau nói chuyện phiếm. Nắm đó Vương Cung tính tình khoáng đạt, đến làm khách nhân ở Quách gia luôn ăn mặc lôi thôi, luôn lôi kéo Tề quốc công Quách Tố cùng hắn uống rượu. Quách Tố thật sự chịu không nổi, luôn trốn trong phòng Quách phu nhân, liên tiếp ba ngày không ra. Mà Vương Cung lại nhẫn nhẫn không rời, thường xuyên uống rượu Quách gia miễn phí. Quách Tố vậy mà chưa từng trách cứ hắn, ngược lại còn xem hắn là kẻ tri kỉ. Hai người đều kỳ lạ như nhau, rõ ràng là hai kẻ đối đầu, cùng tranh quyền tranh tước, lại là thông gia chi hảo thường xuyên qua lại. Vương Cung càng lớn, tính tình càng trầm ổn, chuyện trong quá khứ huy hoàng không còn dám làm nữa, duy nhất vẫn còn ham, chính là bồi dưỡng đệ tử trong nhà. Hắn cư xử với nhi tử không phải không coi trọng, mà còn rất ưu thích tiểu nhị tử Vương Quý của đệ đệ hắn Trần Đông tướng quân Vương Quỳnh. Nghe mọi người nói, cá tính Vương Quý rất giống Vương Cung lúc còn trẻ, đều tùy hứng khoáng đạt như nhau.
Muốn tả sự sủng ái của Vương Cung đối với Vương Quý, thì đã đến trình độ khó vãn hồi. Cho dù là xử án quan viên, xử trí công vụ, hắn cũng đều đem Vương Quý ở cạnh người. Trước đó vào thời điểm Vương Cung không còn làm thái sư thẩm tra xử lý án kiện, thuộc hạ của hắn bởi vì tham rượu mà làm hỏng, nhưng kết quả không nghiêm trọng lắm. Vương Cung vì thế xử phạt người càng cổ quái, nếu vì rượu hỏng việc, liền phạt kẻ đó không ngừng uống rượu, chẳng sợ say như chết, lại còn không quản hắn, mục đích khiến hắn sợ rượu cả đời không dám uống nữa.
Biện pháp nàn thập phần cổ quái, Vương Quý lúc ấy lại chỉ có bốn tuổi, ngồi trên đùi Vương Cung nhìn một màn này, giọng tựa khuyên bảo nói :“Đại bá phụ, người này thật đáng thương, ngài không thể vì một sai lầm của hắn, cứ như vậy xử phạt. Ngay cả muốn phạt, cũng nên dụng pháp luật và kỷ luật mà xử phạt hắn, tại sao lại dùng biện pháp hoang đường như vậy?”
Vương Cung vừa nghe xong liền tức giận, nhưng sau ngẫm lại liền thấy Vương Quý vừa mới bốn tuổi lại thông tuệ như thế, còn có thể buông lời khuyên can. Hắn nể mặt Vương Quý, buông tha cho tên thuộc hạ kia. Chuyện này sau truyền ra ngoài, mọi người liền biết đến Vương Quý thông minh hơn người. Sau này hắn lớn lên càng khiến mọi người tin vào lời đồn đó, ba tuổi viết văn, bảy tuổi thạo võ, không đến mười lăm tuổi đã sớm tài hoa hơn người. Nhìn thấy chuyện như vậy, Vương Cung lo lắng hắn thông tuệ quá mắc, hội lão thiên gia thu hồi hắn. Gởi hắn vào chùa miếu nuôi, cho đến bây giờ mới cho phép hắn trở về. Người Vương gia có phương thức giáo dục con cái thập phần kỳ cục. Nữ nhi họ đem đến đại tông sư học tập, nhi tử lại gởi nuôi vào chùa miếu. Tác phong họ càng cổ quái, mọi người bên ngoài chỉ cảm thấy Vương gia quản giáo nữ tử thập phần nghiêm khắc, lại xưa nay điệu thấp nội liễm, đáng được mọi người tôn trọng.
Lý Vị Ương nhìn chỉ cảm thấy người Vương gia có ý đồ gì đó, tác phong hành động đều nhất quán cùng bọn họ, nhất định bên trong có duyên cớ.
Vương Quý ngồi xuống thong thả, nụ cười đong đầy nhìn Lý Vị Ương. Vốn dĩ Vương Quý trước đó đã từng nghe qua chuyện tình Húc vương điện hạ trước mặt bàn dân thiên hạ cự hôn Vương Tử Khâm. Hắn cũng biết rõ tài mạo của tiểu muội, nhưng muội ấy là nữ nhi tâm cao khí ngạo, tất nhiên sẽ không nuốt nổi khẩu khí này. Hôm nay nàng thỉnh Lý Vị Ương đến, bên ngoài là để giữ tình nghĩa ý tứ, thật ra trọng yếu là để thử nàng ta. Nếu Lý Vị Ương kia không có gì xuất chúng, Vương Tử Khâm chỉ trách Húc vương mắt không tinh. Còn nếu Lý Vị Ương thật sự thập phần xuất sắc, Vương Tử Khâm nhất định sẽ cùng nàng ta phân tài cao thấp, khiến Húc vương hối hận mới dừng tay.
Mệnh làm người, mặc kệ là cái dạng gì, đều mang tâm niệm hảo hư vinh háo thắng. Tử Khâm dẫu tài mạo song toàn, thiên phú dị bẩm, chung quy là nữ nhi tài sắc vẹn toàn có một không hai, nhưng tâm ý nữ nhân, khó có thể đo lường. Vương Quý chỉ sợ nàng đã vượt quá giới hạn, làm chuyện không nên làm, cho nên mới vội vã đến. Tai vừa nghe thấy một khúc Thiên Ma Vũ tấu vang, Vương Quý không khỏi thập phần kinh hãi. Hắn tuy rằng biết Vương Tử Khâm lòng mang chút bất mãn, không hề nghĩ rằng nàng lại đem Thiên Ma Âm đối phó với Quách Gia. Thiên Ma Vũ chính là do bản thân hắn cùng Tử Khâm ngày đêm dốc sức nghiên cứu, vốn chỉ dùng để quyến rũ địch nhân, không thể dùng để tấu ở yến hội mua vui được. Muội muội hắn trước giờ vẫn luôn biết nặng nhẹ, sẽ không tùy hứng làm càn, nàng nhất định sẽ không làm những chuyện như vậy. . .
Nhưng hôm nay nhìn đến Lý Vị Ương, Vương Quý cuối cùng cũng hiểu vì sao Vương Tử Khâm dụng đến Ma chi âm để thử đối thủ. Quách Gia tuy dung mạo không theo kịp Tử Khâm xinh đẹp, toàn thân lại tỏa ra một vẻ đẹp ma mị lạ thường. Ánh mắt nàng cùng Tử Khâm có phần tương đồng, đều tinh thuần trong trẻo, nhưng đáy mắt lại thâm trầm, khuôn mặt so với Tử Khâm hơn ba phần ngạo khí, ánh mắt sâu thẳm, yên tĩnh quỷ dị như có thể hút đi hồn phách kẻ khác, lại lấp lánh tinh mỹ không vướng bụi trần.
Nếu tả Vương Tử Khâm tuyệt mỹ tựa vầng thái dương chói mắt, Lý Vị Ương chính là ánh nguyệt điềm tĩnh huyền bí. Mặt trời so với mặt trăng, đều mang một tư vị khác nhau, cơ bản ánh sáng mờ nhạt của trăng chẳng thể so với ánh mặt trời sáng rọi của muội tử. Chỉ là -- Nhật nguyệt đồng huy, cũng chẳng phải là chuyện tốt. Vương Quý nghĩ đến đây, trong lòng vô thức bao phủ một tầng u ám.
Vương Duyên cố ý lạnh nhạt nói: “Kỳ thật hôm nay tổ chức yến hội, là vì muốn chấm dứt tận gốc mối hận cũ.”
Nghe được lời nói như vậy, tất cả mọi người đồng loạt chấn động, liền nhao nhao hướng hắn bàn luận, Vương Duyên cười lạnh nói :“Trong triều đang có một khối u ác tính, không biết những vị công tử đây đã từng nghe qua?”
Tĩnh Vương Nguyên Anh nghe đến đó, mày nhíu thành một đường, thản nhiên nói: “Không biết lời nói của Vương công tử là có ý gì?”
Vương Quý cùng Vương Nghiễm liếc nhau, sắc mặt đều khẽ trầm xuống. Vương Duyên không mảy may sợ hãi đáp : “Xưa nay trị quốc an hòa thanh khí, nhưng bên trong triều đình lại có đại gia thế âm thầm đấu đá, ngươi tranh ta đoạt. Nhất là Quách thị cùng Bùi thị tranh đấu diễn ra càng quyết liệt hơn cả, hoàn toàn nhiễu loạn triều cương, phá hỏng không khí, quả thật là bất hạnh chi quốc, không biết Tĩnh vương điện hạ nghĩ như thế nào?”
Lời này tuôn ra chính là hướng về Tĩnh Vương. Mẫu tộc hắn chính là Quách gia, Bùi thị thì đứng sau Thái tử, nay trên yến hội đối phương lại tự nhiên nêu ra điểm này, nghiễm nhiên đang tặng cho Tĩnh vương một cái tát mạnh. Nhưng Nguyên Anh vẫn giữ điềm tĩnh, nhẹ nhàng mỉm cười đáp :“Vương công tử, quốc gia đại sự, triều đình phân tranh, quả thật không phải là chuyện có thể đem ra nghị luận đàm tiếu, nếu bệ hạ biết được nhất định sẽ không vui.”
Vương Duyên là kẻ tâm cao khí ngạo, huống chi hắn nói ra lời này tất nhiên có dụng ý riêng, liền không chút kiêng nể giải thích :“Việc này ta nghĩ ai cũng đã biết, nếu điện hạ không tin, liền có thể giả trang vào quán trà thường dân khảo sát, chỉ sợ chưa tới một canh giờ, điện hạ sẽ nghe được vô số tú tài tú nữ đàm luận về chuyện này. Bọn họ đều một lòng vì nước vì dân, lo lắng trùng trùng. Hôm nay nếu Quách Bùi hai nhà đều ngồi chung một chỗ, không ngại như vậy liền bắt tay làm hòa, xóa bỏ hận thù, tránh hiểm họa ngày càng thảm trọng, hại nước hại dân. Không biết mọi người ý như thế nào?“. Hắn vừa dứt lời, mắt liền nhìn tới Lý Vị Ương.
Mọi người đang ngồi ai cũng đều biết, huynh đệ thanh niên Quách gia đều nhất loạt ẩn ẩn nghe theo lời vị Quách tiểu thư này, không kể đến Quách Đôn, ngay cả Quách Trừng cùng Quách Đạo thông tuệ hơn người cũng đều nghe theo Lý Vị Ương.
Nghe được Vương Duyên nêu ra ý kiến này, ánh mắt mọi người nhất loạt đều dừng trên người Lý Vị Ương, mong chờ câu trả lời của nàng.
Nếu giờ phút này nàng lùi bước, chỉ sợ làm người ta chê cười, còn nếu chấp nhận tuân theo, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Lý Vị Ương gặp biến không chùng bước, chỉ nhẹ nhàng nói : “ Thường dân chú tâm tới vấn đề lúa nảy mầm, hoa kết trái, nhà không dột, có thể ăn no mặc ấm, thê thiếp thuận hòa, nhi tử hiếu thuận là được. Thần quân vì nước vì dân, vốn dĩ luôn luôn lo lắng cho thực lực của bản thân, có thể đảm nhiệm, quản lý đắc lực được hay không, thanh liêm trong sạch như thế nào, có thể thăng quan tiến chức hay không. Thân làm vương công quý tộc, phiền lòng trong tâm luôn là đế chế quốc mẫu có hỗn loạn hay không, bản thân có thể đá động đến thánh tâm, đem gia tộc thống nhất một cảnh an bình yên ổn, sinh sản hưng thịnh là an lòng. Làm Thiên tử, vạn nhất phải quan tâm tới quốc thái dân an, không để dân lam lũ lầm than, luật pháp nghiêm minh bình đẳng, quốc khố tràn đầy, quản một quốc yên bình thái thịnh. Nhưng các hạ chẳng phải là Thiên tử, cũng không phải quan viên, thậm chí thường dân cũng không, lại nói là quan tâm chuyện gì, chẳng phải đang vượt quá giới hạn bản thân sao?”
Những câu phản biện này Lý Vị Ương nói ra, đại ý chính là : ngươi chẳng phải phận mèo, không nên học bắt chuột, an phận thủ thường mới là chuyện nên làm.
Vương Duyên biến sắc, lại thấy Vương Tử Khâm cúi đầu cười khúc khích. Vương Duyên không khỏi tức giận, ở trong nhà phụ thân xưa nay quý nhất trưởng tử Vương Tôn, mẫu thân lại nhìn trúng Vương Nghiễm hiền hòa. Mà đại bá phụ Vương Cung lại thập phần quý trọng tiểu đệ Vương Quý, muốn đem hắn làm kẻ kế thừa Vương gia. Ngay cả tiểu muội muội Vương Tử Khâm, địa vị cũng hơn hẳn hắn. Vương Duyên ở trong nhà thuộc dạng cha không nhìn mẹ không thấy, chưa ai từng xem trọng hắn, vì như thế nên mới dưỡng hắn thành kẻ cậy tài khinh người, mọi việc đều muốn tranh tài cao thấp với người khác. Lúc trước tranh đoạt phò mã, Vương gia không cho phép hắn tham gia, hắn liền lặng lẽ báo danh, đến khi chuyện đã thành, phụ thân mới chẳng thể ngăn cản, nhượng hắn đi tham chiến.
Lần này hắn xem Quách gia nhân không vừa mắt, cố ý muốn thăm dò bọn họ, cũng muốn xem họ giải quyết nan giải như thế nào. Hắn không thích nhất chính là tên phong lưu phóng đãng, tài danh hơn người Quách Đạo kia. Một phế nhân lại có thể ngang nhiên có địa vị vượt mặt hắn như thế. Đệ tử Vương gia chẳng thể địch nổi hắn, chẳng lẽ hắn lại kém Quách Đạo sao? Sau này Húc vương cự hôn, hắn không biết Tử Khâm cùng mọi người nghĩ gì, Vương Duyên chỉ cảm thấy bị vũ nhục một trận. Cho nên hôm nay hắn mới nói ra loại lời này.
Kiếm chế lửa giận bùng phát, Vương Duyên lạnh lùng thốt :“Quốc gia hưng vong, thất phu tất trách. Quách tiểu thư nói ra lời này, là muốn xóa bỏ trách nhiệm của mình ư?”
Lý Vị Ương cười nhẹ, thần sắc ung dung đạo: “Thánh nhân hữu vân, nhân có tám loại tật xấu, không biết công tử có biết không?”
Vương Duyên sửng sốt, vẻ mặt không hiểu. Quách Đạo cười to, cất cao giọng nói :“Cùng nhà mình không can hệ, lại thập phần quan tâm, chính là 'Tổng'; khách nhân không muốn nghe, ngươi lại nói không ngừng, tên là 'Nịnh'; lung tung phỏng đoán lòng người, lại đoán không trúng, tên là 'Xuẩn'; nói chuyện không dùng đầu óc, không có nguyên tắc, tên là 'Ngu' ; thích khơi dậy thị phi của người khác, tên là 'Xàm' ; châm ngòi thị phi, cố ý gây khó xử, tên là 'Tặc' ; Ngươi trong lòng nói thích, cho dù không được tốt lắm cũng nói tốt, ngươi không thích, cho dù tốt cũng cố ý vu tội, tên là 'Khúc' ; tự cho là đúng, chỉ tán thành với quan điểm của bản thân, quan điểm của người khác cho dù chính xác cũng không tán thành, tên là 'Căng' ! Tổng, nịnh, xuẩn, ngu, xàm, tặc, khúc, căng! Vương công tử, ngươi có đủ bát chủng tật xấu. Muội muội không nói, chỉ là vì cố ý cho ngươi lưu lại điểm mặt mũi, ngươi lại đắc chí không tự hiểu, khí thế bức nhân chõ mõm vào như thế, không biết mất mặt sao?”
Lời nói kịch liệt của Quách Đạo khiến hắn sững lại một chút, sắc mặt Vương Duyên lúc đỏ lúc trắng, gian nan đến cực điểm. Phang một cái ném đi cái mâm trước mặt, giận dữ đứng bật dậy :“Quách Đạo, ngươi nói cái gì?”
Quách Đạo thần sắc ung dung, nhẹ nhàng ba một tiếng mở cây quạt giấy, tiêu sái phe phẩy, trong miệng than nhẹ một tiếng đáp :“Ta nghĩ Vương công tử là người thông minh, ta nói rõ ràng như vậy, ngươi lại ngốc nghếch nghe không hiểu! Ví dụ như, có kẻ chán ghét dấu chân và cái bóng của mình, liền muốn chạy thoát khỏi chúng, kết quả càng chạy dấu chân theo sau càng nhiều, đi càng nhanh bóng dáng càng theo sát. Hắn ngu dốt nghĩ mình đang chạy quá chậm cho nên chạy như điên, cuối cùng kiệt sức mà chết. Ngươi nghĩ tên này ngu đần ở chỗ nào?”
Vương Duyên không hiểu vì sao Quách Đạo vô duyên vô cớ kể ra câu chuyện này, nhăn mày nhăn mặt đáp :“Ngươi đến cùng đang nói cái gì vậy?”
Vương Tử Khâm cùng Vương Quý sắc mặt khẽ biến, bọn họ thông minh hơn người, sớm đã hiểu ra. Vương Nghiễm nghe vậy, liền vội vàng kéo Vương Duyên, thấp giọng nói : “Tam đệ, không thể vô lễ!”
Vương Duyên lại càng không muốn nghe lời nói của Vương Nghiễm, một phen giựt mạnh tay áo, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi mau nói cho rõ ràng.”
Quách Đạo cười nhẹ, giơ lên ly rượu, tiếp lời: “Kỳ thật kẻ ngu dốt này chỉ cần ngồi dưới bóng cây không động, bóng ảnh cùng dấu chân tất nhiên liền biến mất! Nguyên nhân hết thảy chỉ tại hắn quá sức ngu xuẩn không ai bằng, thậm chí còn hại chết cả bản thân mình! Vương công tử thuở nhỏ học chữ học văn, văn võ song toàn, tất nhiên sẽ hiểu nhân nghĩa đạo lý, biết trên biết dưới! Ngươi cố tình không hiểu, thỉnh tự xét lại đạo lý của mình, ngang nhiên hỏi chuyện nhà người khác, chẳng phải chẳng khác nào kẻ không biết đầu đuôi phải trái sao!”
Hàm răng hắn rung lập cập, giờ phút này hắn mới hiểu lúc nãy Lý Vị Ương nói hắn đang bắt chó đi cày, Quách Đạo nay lại nói hắn không biết phải trái, chỉ biết đi quản chuyện thiên hạ, là thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn! Huynh muội Quách gia kẻ tung người hứng, dùng lý lẽ văn minh đem hắn hung hăng đạp xuống đất, mắng chửi người không chút thô thiển, hắn nghe những lời này, làm sao ngăn thẹn quá hóa giận? Vừa muốn phát khí, lập tức nghe Vương Tử Khâm nói :“Nhị ca, Tam ca quá chén rồi, còn không nhanh tay đỡ ca ấy đi xuống!”
Vương Duyên cố ý tránh né Vương Nghiễm, nhưng Vương Quý bên cạnh tay khẽ động trên ngực hắn một cái, Vương Duyên nhất thời xương cốt vô lực, không thể động đậy.
Quách Đạo thấy một màn này, trong lòng liền hiểu thủ đoạn ra tay của Vương Quý, đến nỗi Vương Duyên một câu nói cũng không nên lời. Quả nhiên, Vương Duyên ngay sau đó liền giống như một con rối gỗ, bị hạ nhân dìu xuống.
Vương Quý quay đầu lại, ung dung mỉm cười nói: “Quách tiểu thư, xin thứ lỗi cho huynh gia vô lễ.”
Lý Vị Ương mỉm cười đạo: “Không cần để ở trong lòng đâu. Chúng ta là khách nhân, đương nhiên muốn nể mặt chủ gia.”
Được lắm, huynh muội các ngươi vừa rồi khí thế bức người, lời sắc như dao, bất động thanh sắc làm Vương Duyên xấu hổ khôn cùng, từ nay về sau sẽ rất khó mở miệng trước người khác, đây là nể mặt gia chủ sao? Vương Quý thầm nghĩ, nụ cười trên mặt đầy thâm trầm. Bất quá nguyên lai chính là do Vương Duyên tự rước lấy nhục nhã. Hắn nay có thể khẳng định, vị Quách tiểu thư này dẫu ngoài mặt là người bình thản, tâm tư lại giả dối, thủ đoạn lợi hại hơn hẳn thường nhân. Nghĩ đến Quách thị cùng Bùi thị giao tranh, nay Quách gia có thể chiếm thế thượng phong, Vương Quý không khỏi rùng mình một cái.
Nén chịu khuất nhục, tâm hắn muốn cường đại bao dung, cần phải bình tĩnh tự mình nhẫn nhịn. Nay Vương Duyên nôn nóng bất an như thế, là bởi vì nội tâm của hắn chưa đủ lớn, trong lúc đó hẹp hòi náo động một phen, chồm chồm kích động, khiến hắn ngay lập tức mất đi vẻ bình tĩnh. Vương Quý hiểu rõ huynh trưởng Vương Duyên nếu vừa rồi không cẩn thận, sẽ bị Lý Vị Ương kia luống cuống một phen, làm trò cười cho thiên hạ, cho nên mới vội vã bảo hắn lui ra.
Người Quách gia quả nhiên không phải dễ chọc, có thể đem Vương Duyên đạp xuống dưới chân, nhục nhã xấu hổ vô cùng, bị bắt phải trốn đi. Ánh mắt mọi người từ trên người Quách Gia liền chuyển sang Bùi Bật, hắn liền đứng dậy, hướng mọi người nói :“Thân thể ta vốn không khỏe, cáo từ đi trước.” Nói xong, hắn không đợi Tử Khâm hồi âm, thất tha thất thểu bước ra cửa.
Vương gia nhân nhìn đến loại tình huống này đều cảm thấy kỳ quái, Vương Nghiễm không khỏi nhanh miệng phân phó : “Còn không mau dìu Bùi công tử trở về.”
Mọi người nghĩ Bùi Bật bị lời lẽ mạo muội của Vương Duyên lúc nãy làm tổn thương tâm, duy chỉ có Lý Vị Ương vốn đang chờ đợi giây phút này, cười nhẹ đứng dậy cáo từ thốt :“Vương tiểu thư, A Lệ công chúa vừa rồi quá chén, thân thể nàng không tốt, chúng ta phải bồi nàng trở về, ngày khác tái kiến.”
Nghe nói như thế, Vương Tử Khâm vội vàng đứng dậy cười nói: “Quách tiểu thư xin cứ tự nhiên.”
Lý Vị Ương mỉm cười, liền phân phó người phò trợ A Lệ công chúa rời đi.
Vương Quý nhìn bóng dáng Lý Vị Ương, xoay đầu hướng mọi người nói :“Thỉnh mọi người thoải chè chén, không say không về.” Hắn vừa dứt lời, mắt thấy muội tử Vương Tử Khâm vẫn còn đọng lại bóng dáng Lý Vị Ương đang khuất xa dần, thần sắc thập phần phức tạp. Hắn không khỏi nén cơn thở dài, đi đến cạnh nàng thấp giọng nói :“Chúng ta nên chú tâm vào yến hội.”
Vương Tử Khâm thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn đôi mắt an tĩnh của huynh trường, khẽ gật đầu đáp :“Được rồi.”
Lý Vị Ương bước xuống bậc thanh, nhìn thấy Bùi Bật đã tọa trên ngựa. Tùy tùng thúc ngựa lại gần bẩm báo với Bùi Bật mấy câu, sắc mặt Bùi Bật thập phần kinh hãi, hít thở không thông đáp :“Ngươi nói thật chứ?”
Bùi Bật luôn thập phần yên tĩnh lại có vẻ mặt thất thường như thế, tất nhiên đã xảy ra chuyện không tốt. Mà sự việc này, Lý Vị Ương cũng sớm biết, chẳng những nàng biết, mà còn là do chính tay nàng gây ra. Chuyện Bùi Bảo Nhi đi thu mua người Diễm Huyết Minh, Lý Vị Ương đã chuẩn bị tốt từ trước. Bùi Bảo Nhi ra giá, Lý Vị Ương đáp trả gấp ba. Cho nên Bùi Bảo Nhi lén đi đối chất với người Diễm Huyết Minh phái, đương nhiên chẳng phải là chuyện tốt lành. Chẳng những không thể bàn xong chuyện, chúng vì tính mạng đồ đệ đã chết kia mà cột nàng lại, bán cho thanh lâu.
Người Bùi Bật nói sẽ tìm được Bùi Bảo Nhi, chỉ tiếc, nay nàng tàn hoa bại liễu, không thể trở lại như xưa nữa.
Lý Vị Ương dự trên yến hội vẫn án binh bất động, nguyên nhân căn bản là do tâm tư nàng không nằm trên người Vương gia, nay nhìn Bùi Bật lộ ra thần tình như thế, trong lòng nàng liền cảm thấy thập phần vui sướng! Xem ra, một trận này diễn ra vô cùng thuận lợi!
Quách Đạo ở bên cạnh thản nhiên thở dài: “Này Bùi công tử lần này xem như thất sách. Hắn luôn luôn hướng mục tiêu tới Quách gia chúng ta, nhưng vạn vạn không ngờ tới hậu viện đã bén lửa cháy đen.”
Vừa dứt lời, Lý Vị Ương chỉ thấy Bùi Bật mạnh ói ra một vũng máu, cả người trên ngựa thẳng tắp lung lay, trụy ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.