Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 50: Chương 50: Câu cá trong tuyết




Lí Vị Ương mỉm cười: “Đa tạ Đại tỷ đã quan tâm.” Từ lần trước chịu thiệt ở Hà Hương viện, Lí Trường Nhạc như biến thành người khác, đối xử với mình chẳng những dịu dàng dễ gần, còn khiêm nhường có lễ mọi lúc, không bao giờ để lộ ra bộ dáng thất thố.

Nghĩ qua là biết, nhất định Đại phu nhân đã đích thân dạy dỗ một lượt rồi.

So sánh với Lí Trường Nhạc, trên người Lí Vị Ương thiếu đi sự xa hoa ăn diện, tuổi nhỏ hơn, còn non nớt hơn. Nhưng Thác Bạt Chân vừa nhìn thấy nàng, sẽ nhớ ngay đến bộ dáng khí thế bức người, hào quang vạn trượng lúc trên đại sảnh hôm đó, cho nên chú ý nàng thêm ba phần, cười nói: “Tam tiểu thư mời ngồi.”

Lí Vị Ương không từ chối, coi như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh te của Lí Thường Hỉ, ngồi xuống bên cạnh Lí Thường Tiếu. Lí Thường Tiếu lặng lẽ nở nụ cười hữu hảo với nàng, Lí Vị Ương hơi kinh ngạc.

Kiếp trước, Lí Thường Tiếu cũng giống như hiện giờ, yếu đuối lương thiện, nghe lời hiểu chuyện từ nhỏ, sau này Đại phu nhân gả nàng ấy cho Ngũ Hoàng tử, nhưng dù sao mẹ đẻ của Ngũ Hoàng tử thân phận cao quý, cho nên Lí Thường Tiếu chỉ được làm Trắc phi, Chính phi tính tình kiêu ngạo ngang ngược, cuộc sống của nàng ấy quả thật không được như ý, sau này mất đi hai hài tử liên tiếp, thần trí dần dần không tỉnh táo, trở thành một người con bị vứt bỏ của Lí gia. Hiện giờ nhìn thấy nụ cười hữu hảo của Lí Thường Tiếu, Lí Vị Ương không khỏi thấy buồn bực, nàng không thể thay đổi vận mệnh của mỗi người, nhưng nếu có một ngày, đám người Đại phu nhân bị gạt bỏ, thì vận mệnh của muội muội này, có phải sẽ chuyển biến tốt hơn không ——

Lại nhìn sang bên kia, bộ dáng Thác Bạt Chân mỉm cười nói chuyện cùng Lí Trường Nhạc, Lí Vị Ương nở nụ cười, năm đó Đại phu nhân đem tất cả đặt cược trên người Thái tử cùng Thất Hoàng tử, sau khi cân nhắc, vẫn hứa gả Lí Trường Nhạc cho Thất Hoàng tử thanh thế vững mạnh. Ai ngờ sau này Thất Hoàng tử bị Thác Bạt Chân mưu hại mất đi quyền tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Đại phu nhân lập tức lấy danh nghĩa lão phu nhân qua đời cần giữ đạo hiếu, cản trở hôn sự, cho đến lúc Thác Bạt Chân đăng cơ, Lí Trường Nhạc mới được đón trở về Kinh đô, lúc đó đã là gái lỡ thì hai lăm tuổi, mọi người đều cười nhạo Lí gia giữ quá chặt tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này, cuối cùng thành nữ nhân già.

Lúc đó bản thân mình còn rất thông cảm với nàng ta, dưới sự thỉnh cầu của Đại phu nhân, thường xuyên đón nàng ta vào cung giải sầu, lại không ngờ rằng người chân chính ngu xuẩn lại chính là bản thân mình, người ta đã sớm có tình cảm âm thầm, chỉ hơi e ngại cục diện Kinh đô, còn cần bản thân mình làm cái bia chắn trước Lí Trường Nhạc mà thôi... Sau này nàng cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra ngay từ đầu người Thác Bạt Chân nhìn trúng chính là Lí Trường Nhạc, tuy nhiên địa vị thấp nên bị phụ thân cự tuyệt, mới lấy lui làm tiến muốn cưới mình, theo tính cách của hắn nhất định canh cánh trong lòng, đợi đến lúc công thành danh toại, tất nhiên có thể cướp lại được mỹ nhân, tẩy sạch sự nhục nhã lúc trước.

Thác Bạt Chân chú ý tới ánh mắt phiêu đãng của Lí Vị Ương, bộ dáng không yên lòng, cảm thấy rất kỳ quái.

Lí Trường Nhạc đột nhiên nói: “Thật ra, Trường Nhạc có chủ ý, có thể hoá giải trận thiên tai này.”

Thác Bạt Chân chấn động, trong đôi mắt sâu thẳm nổi lên sự hứng thú.

Lí Trường Nhạc cao giọng nói: “Thật ra tuyết chính là thiên tai do trời, thật sự không thể tránh né, nhưng có thể dùng sức người để tìm cách giải quyết. Thứ nhất khai thương mở kho lương, mở các tiệm cháo trước cửa tất cả nha môn, giải quyết vấn đề khẩn cấp của nạn dân.”

Lại là khai thương mở kho lương, trong ánh mắt Thác Bạt Chân lộ ra sự thất vọng, trên mặt vẫn là bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Lí Trường Nhạc nói không nhanh không chậm: “Thứ hai, là xin bệ hạ cử hành nghi thức tế trời, mời văn võ bá quan cùng những quan to quý nhân ở Kinh đô cùng đi cầu phúc, để Hoàng thất dẫn đầu quyên tiền, bách quan ủng hộ phối hợp. Có Hoàng thất cùng quần thần làm gương, quan to quý nhân Kinh đô tất nhiên sẽ không dám chậm trễ, đến lúc đó tài vật thu thập được rất nhiều, có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp, còn thể hiện được nhân tâm nhân đức, tâm yêu dân thương dân của bệ hạ với người khắp thiên hạ.”

Trong mắt Thác Bạt Chân xẹt qua sự tán thưởng: “Nói rất đúng! Ý kiến của Đại tiểu thư rất hay.” Hắn suy nghĩ, nói, “Đến lúc đó, còn phải mời Lí Thừa tướng dẫn đầu quyên tiền.”

Lí Trường Nhạc cùng Lí Mẫn Phong liếc nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười: “Đó là điều tất nhiên.”

Thác Bạt Chân mỉm cười nói: “Đương nhiên, ta sẽ xin Thái tử dâng tấu lên Phụ hoàng, chiếu cáo thiên hạ đây là việc thiện của Đại tiểu thư Lí gia, như vậy Phụ hoàng chắc chắn sẽ ban thưởng, mỹ danh của Đại tiểu thư cũng sẽ truyền khắp thiên hạ. Đồng thời, sau khi quyên tiền, những tài vật thuộc về Lí Thừa tướng, tất nhiên sẽ vật về chủ cũ.”

Lí Vị Ương mỉm cười, Thác Bạt Chân phản ứng rất nhanh, hiện tại hắn vẫn phải phụ thuộc vào Thái tử, tất nhiên không có khả năng bỏ qua Thái tử để tự chủ trương, nhưng nếu nói đây là công lao của Đại tiểu thư Lí gia, thứ nhất Thái tử chú ý đến Lí gia, nhất định sẽ không ban chức mà cho tiền bạc. Thứ hai, vừa hay thể hiện thiện ý của hắn với Lí Thừa tướng. Thứ ba, Thác Bạt Chân chắc chắn sẽ nghĩ cách để Thái tử không đi được, sau đó tự mình đích thân đến khu thiên tai, nhận lấy chuyện tốt được vạn dân thiên hạ kính ngưỡng này.

Bàn tính này đúng là tính rất tốt, Lí Vị Ương thản nhiên cười lạnh.

Lí Thường Hỉ nhìn bộ dáng như đăm chiêu của Lí Vị Ương, cười lạnh nói: “Nhìn bộ dáng Tam tỷ, chẳng lẽ có chủ ý còn hoàn hảo hơn cả Đại tỷ sao?”

Lí Vị Ương nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói: “Chủ ý của Đại tỷ tất nhiên là tốt, nhưng cũng không thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của dân chúng, hiện tại thiếu nhất không phải là bạc, mà là sách lược trị thiên tai.”

“Ồ? Muội có sách lược gì, nói nghe xem.” Lí Mẫn Phong nhướng mày, Tam muội này sinh trưởng nơi dân dã, cầm kỳ thư hoạ đều bình thường, có thể nói gần như không biết, hắn không tin, nàng ta có thể nghĩ ra biện pháp hay.

Lí Vị Ương cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử.

Lí Trường Nhạc nhíu mày, mím môi, nhìn nàng thật sâu, biểu cảm đau thương mở miệng, “Mỗi khi chúng ta hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực, mà dân chúng lại khốn cùng, chịu đủ cực khổ, thật sự mỗi ngày ta đều thấy không an tâm, muội muội, nếu muội có thượng sách gì, nói ra để Tam điện hạ suy xét kỹ càng, trăm ngàn lần đừng giấu giếm.”

Lí Vị Ương cười nhẹ, đồng tình dân chúng, mỗi ngày không được an tâm , một chút máu yến của ngươi phải mua bằng năm trăm lượng bạc, ở đây nói khoác giả trang người lương thiện cái gì? Chẳng phải là muốn tạo danh tốt, nâng cao giá trị thôi sao.

Trong lòng nàng cười lạnh, trên mặt không có biểu lộ gì hết, cười nói: “Muốn cứu tế, không vượt qua những biện pháp phải làm sau. Thứ nhất tiến hành đăng ký những nạn dân cần cứu tế, bảo đảm ân huệ của bệ hạ có thể chứng thực đến được chỗ từng nạn dân, nhất là những người goá bụa bệnh tật phải là trọng điểm được cứu tế, tránh tranh mua hoặc phân phối không đến nơi. Thứ hai thực hiện khuyến khích phân chia. Để nhà giàu có đi cứu tế nạn dân không lấy tiền, hoặc giảm giá lương thực bán ra cho nạn dân, cũng ban thưởng cho con cái tất cả những phú hộ đã cứu tế nạn dân, phải trừng phạt những người giàu không tham gia khuyến khích phân chia. Thứ ba, thiết lập xưởng cháo. Thiết lập nơi nấu cháo ở tất cả các nha môn, thi hành lấy cháo cứu tế nạn dân. Đây cũng là biện pháp nhất quán của triều đình, có điều quan viên đều không tận tâm, nếu hiệu quả chẩn tai có liên quan đến việc đánh giá thăng chức của quan viên trong năm, bọn họ không quan tâm không được —— “

Khuôn mặt mọi người vốn đang chờ để chế giễu, nghe đến đó, không khỏi lộ ra sự giật mình.

Thấy Lí Trường Nhạc toát ra ánh mắt ghen ghét, Lí Vị Ương mỉm cười, con cá, sắp mắc câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.