Thái tử cũng lắc đầu, trong pháp điển bản triều không có quy định sau khi chết phải khám nghiệm tử thi, thường thường khám nghiệm tử thi là kiểm tra sơ bộ bằng mắt, xem xét vật chứng nhân chứng thật giả, phán đoán nguyên nhân cái chết, nếu giải phẫu thi thể ra, thật sự là --
Hắn chậm rãi nói: “An Bình Huyện chủ, chuyện này chỉ sợ không được.”
Tưởng Lan cũng vội vàng nói: “An Bình Huyện chủ, ngươi vọng tưởng bản thân thoát tội thì thôi đi, vì sao phải đưa ra ý kiến ác độc như vậy, làm thi hài tổ mẫu không hoàn chỉnh, hồn phách bất an, sao có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy chứ!”
Xung quanh toàn là tiếng phản đối, Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức liếc nhìn nhau, từ đáy mắt đối phương đều thấy được ý lạnh lùng, quả nhiên. Phản ứng của Tưởng gia đã nằm trong dự đoán của bọn họ.
Lí Trường Nhạc khóc lớn thất thanh: “Ngoại tổ mẫu, người chết thật là thảm! Kẻ hại người không chỉ muốn giết người mà còn muốn tàn sát thân thể người! Người chết có linh, nhất định phải chỉ dẫn cho chúng con, nhanh chóng bắt được hung thủ!”
Nói thì nói như thế, mà mọi người đều nhìn về phía Lí Vị Ương. Nàng là một trong những người đã chạm qua mứt táo, người duy nhất có thù oán với phu nhân Quốc công, không cần nghĩ nhiều, hung thủ nhất định là nàng. Rất nhiều quan viên cùng quý phu nhân có mặt ở đây dùng ánh mắt sợ hãi nhìn thiếu nữ này. Mới chỉ mười lăm tuổi đã hạ độc sát hại ngoại tổ mẫu của mình, cho dù ngoại tổ mẫu không có quan hệ huyết thống nhưng cũng chỉ là một bà lão, không ngờ nàng ta cũng ra tay được, quá độc ác! Chỉ có Tôn Duyên Quân, tuy bị mẫu thân Tôn phu nhân lôi đi mà vẫn nhìn Lí Vị Ương bằng ánh mắt lo lắng cùng thân thiết.
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Ồ? Là ta người đưa ra ý kiến nên điều tra rõ hung thủ giết người cho ngoại tổ mẫu ác độc? Hay là những người luôn miệng nói mình vô cùng tôn trọng lão nhân gia, kết quả ngay cả chân tướng người chết như thế nào cũng không chịu tìm hiểu rõ mới độc ác? Mọi người không sợ ngoại tổ mẫu dưới cửu tuyền trách tội bất nhân nhẫn tâm, ngỗ nghịch bất hiếu sao?”
Tưởng Hải giận tím mặt: “Lí Vị Ương, ngươi nói năng bậy bạ!”
Tưởng Hoa đột nhiên ngăn cản, lạnh nhạt nói: “An Bình Huyện chủ, chuyện này, chúng ta cần thương lượng lại, như vậy đi, nửa canh giờ sau, chúng ta đưa ra câu trả lời tại đây.”
Lần đầu tiên Lí Vị Ương nhìn kỹ vị Tưởng Tam công tử này, hắn trầm ổn khí độ vượt xa đại ca hắn, đương nhiên càng hơn Tứ công tử Tưởng Nam, trong mắt nàng mang theo sự trào phúng lành lạnh: “Đương nhiên.”
Tưởng Hoa đột nhiên nói: “Trường Nhạc là cháu ngoại tổ mẫu yêu thương nhất, chuyện này mọi người cũng muốn nghe ý kiến Trường Nhạc. Có thể để Trường Nhạc cùng đến thư phòng không, muội ấy vừa bị kiểm tra xong, hẳn sẽ không mang theo độc dược gì.”
Những lời này, đương nhiên đang hỏi Lí Vị Ương. Nghe thấy câu đó, mắt Lí Vị Ương chợt loé lên, mà chỉ nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Ban đầu nàng cho rằng người độc chết phu nhân Quốc công là Lí Trường Nhạc, nhưng nếu thật sự là như vậy thì Lí Trường Nhạc hẳn không có cơ hội vứt bỏ công cụ hạ độc, nhưng vì sao vừa rồi nhiều người kiểm tra lại không tra ra? Những ma ma bên người Thái tử phi rất có kinh nghiệm trong phương diện này... Lí Vị Ương bất giác nghi ngờ, đối phương đã có thể bình an vô sự chứng minh thứ đó căn bản không ở trên người. Như vậy, nàng ta hạ độc như thế nào? Hay là, phu nhân Quốc công ăn độc dược trước đến đúng giờ mới phát tác? Thứ thật sự độc chết bà không phải chỗ mứt táo kia? Điều duy nhất Lí Vị Ương có thể xác định, chính là câu phu nhân Quốc công nói lúc Tưởng Hoa rời khỏi phòng, hiện giờ nhớ lại, dĩ nhiên có ý sắp xa nhau.
Rời xa cháu trai mình yêu quý, điều này chỉ có thể nói, phu nhân Quốc công bản thân đã biết mệnh mình không còn dài. Điều này, ban đầu Lí Vị Ương cũng chắc chắn vô cùng, nhưng hôm nay nhìn thấy sắc mặt phu nhân Quốc công hồng hào, giọng nói vững vàng, trung khí mười phần, nàng gần như cho rằng mình đã nghĩ sai rồi, nhưng một câu nói kia đã bán đứng lão phu nhân, bà ta nhất định biết mình sắp chết! Như vậy, rốt cuộc tự bà uống thuốc độc hay là Lí Trường Nhạc hạ độc? Hoặc là cả hai người hợp mưu? Nhưng phu nhân Quốc công sẽ dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy để hãm hại mình? Lí Vị Ương buông mắt xuống, nàng thật sự rất muốn biết điểm này.
Sau khi bước vào thư phòng, con ngươi Tưởng Hoa vốn mang theo ánh sáng lạnh bỗng chốc trầm xuống, hắn lạnh lùng tát Lí Trường Nhạc, gần như đánh lệch nửa gương mặt nàng, sau đó tiến lại gần nói: “Là ngươi làm?!”
Lí Trường Nhạc bị đánh ngây người, không tin nổi nhìn đối phương, sau đó câu hỏi của hắn nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng trong nháy mắt đã đánh nát vẻ ngoài bình tĩnh của nàng, làm tâm tư tràn ngập hoảng loạn cùng sợ hại trực tiếp bại lộ trước mặt mọi người trong thư phòng, sắc mặt nàng bỗng chốc trở nên khó coi cực kỳ. Sự sợ hãi này từ sau khi phu nhân Quốc công qua đời đã luôn chiếm cứ lòng nàng, chỉ có điều nàng luôn cố gắng che giấu mà thôi. Nàng cho rằng các nam nhân Tưởng gia sẽ không phát hiện ra, nhưng nàng không ngờ, Tưởng Hoa đã bắt được trọng điểm chỉ trong phút chốc.
Tưởng Hoa lúc này đã sớm không còn là biểu huynh thông minh dịu dàng trong ấn tượng của nàng, trên mặt hắn mang theo ý tra xét lạnh lùng, trong con ngươi kia, một chút tình cảm cũng không có, Lí Trường Nhạc kinh hoảng nhận ra, biểu hiện thân cận trong phòng khách của hắn thật ra chỉ là ảo giác của mọi người, trong mắt hắn, bản thân không là gì cả! Trên mặt Lí Trường Nhạc không thấy sự trấn định bình tĩnh, mà thay vào đó là vẻ mặt không hiểu ra sao, mặt nàng càng lúc càng trắng: “Muội không hiểu biểu huynh đang nói gì!”
Ánh nắng giữa trưa xuyên qua ô vuông cửa sổ, chiếu ra những hạt bụi nhỏ li ti, sắc mặt Tưởng Hoa càng lạnh như băng, thậm chí bắt đầu trở nên mơ hồ làm người khác không dám nhìn thẳng.
Tưởng Húc nhíu mày: “Hoa nhi, con đang nói gì thế?”
Lí Trường Nhạc như tìm được cứu tinh, lập tức nói: “Cậu, cậu xem huynh ấy làm gì thế này! Hung thủ chân chính ở bên ngoài huynh ấy lại vội chạy đến oan uổng con!”
Giọng nói Tưởng Hoa lạnh băng một mảnh: “Im miệng!”
Lí Trường Nhạc nghe vậy cả người run lên, hô hấp tán loạn trở nên nặng nề mà dồn dập, nàng hoảng sợ cực độ.
Tưởng Húc cùng Tưởng Hải sắc mặt vô cùng ngưng trọng: “Lão Tam, đã tra ra là ai hạ độc tổ mẫu sao?” Bọn họ vẫn không hiểu, cái bạt tai kia đại biểu cho điều gì, không phải vì bọn họ ngu xuẩn mà vì Lí Trường Nhạc là đứa nhỏ phu nhân Quốc công âu yếm nhất, con bé sao có thể tham dự vào chuyện mưu sát? Bọn họ từ chối tin tưởng.
Lí Trường Nhạc càng thêm hoảng sợ.
Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng, cảnh cáo nhìn thoáng qua Lí Trường Nhạc, trong nháy mắt quyết định món nợ này sẽ tính sau, ngược lại nói: “Trọng điểm căn bản không phải ở ai hạ độc, mà là chúng ta muốn là ai hạ độc.”
Tưởng Hải cảm thấy không hiểu: “Ý đệ là?”
“Con còn không rõ sao?” Tưởng Húc trầm ngâm, “Hiện tại người thật sự hạ độc là ai không quan trọng! Quan trọng là chúng ta có được cái gì sau chuyện này!”
Tưởng Hải lắc đầu, thấp giọng nói: “Phụ thân, ý của người là, cắn chết Lí Vị Ương không tha?!”
Tưởng Húc không nói gì, ngược lại Tưởng Hoa cười lạnh một tiếng: “Không chỉ vậy! Huynh có biết thể cục Tưởng gia chúng ta hiện thời thế nào không?”
Tưởng Hải sửng sốt, Tưởng Hoa thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Mọi người đều biết, năm đó lúc các Hoàng tử tranh đoạt, Lí gia ủng hộ đương kim Hoàng thượng, lập công lao to lớn, còn Tưởng gia, từ đầu đến cuối duy trì trạng thái trung lập.” Những lời này phảng phất như một bàn tay kéo lên tấm màn, chậm rãi lộ ra cục diện hỗn loạn trước mắt, Lí Trường Nhạc lắp bắp kinh hãi, chỉ cảm thấy có thứ gì đó nàng không thể lý giải bắt đầu trồi lên trên mặt nước, mỗi một đường kẻ đều rõ nét như vậy.
“Lí gia nhiều năm không liên quan đến chuyện tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cũng không có người dám bức bách bởi vì Hoàng đế đang bảo vệ Lí gia, tương lai còn có thể để lại Lí Tiêu Nhiên cho Hoàng đế đời sau. Tuy Lí Tiêu Nhiên là người vô cùng coi trọng quyền vị lại sợ chết, nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, ở phương diện thống trị quốc gia rất có khả năng. Nhưng mà, lúc Hoàng thượng đăng cơ, chúng ta không giống Lí gia lập công lao to lớn. Bởi vậy, cho dù sau này Hoàng thượng tiếp tục bổ nhiệm tổ phụ, nhưng trong lòng bệ hạ đã sớm có lòng nghi ngờ Tưởng gia. Dù sao Tưởng gia cũng là công thần khai quốc, lúc trước chưa từng ủng hộ vị Hoàng tử nào, được cho là thần tử độc lập, cho nên Hoàng thượng chưa thật sự làm gì. Nhiều năm như vậy, tổ phụ luôn dè dặt cẩn thận, tận chức hết mức, chỉ sợ bị người ta bắt được đằng chuôi, nhưng có cẩn thận vẫn sẽ để lại nhược điểm. Lần này chuyện Tứ đệ đã làm bệ hạ tức giận, người nghiêm trị không tha chính là đưa cho chúng ta một lời cảnh báo rõ ràng! Người nói cho chúng ta biết, nếu có nửa điểm không thần phục, Tứ đệ chính là kết cục toàn bộ Tưởng gia!”
“Nhưng mà Thái hậu còn cố ý hạ chỉ để mọi người tới chúc mừng tổ mẫu --” Tưởng Hải nói.
Tưởng Hoa lắc đầu: “Không! Điều này ngược lại chỉ ra rằng bệ hạ từng giờ từng khắc nhìn chằm chằm chúng ta! Đây không phải ân sủng gì, mà bệ hạ muốn chúng ta hiểu rõ, cái gì gọi là nổi giận lôi đình, cái gì gọi là ân huệ thiên tử.”
“Hơn nữa, tổ mẫu chết đi, Nhị thúc, Đại ca, Nhị ca tất cả đều phải trở về dự đại tang.” Tưởng Hoa nói đến chỗ này lại thở dài một hơi, “Nửa năm qua, mâu thuẫn của Tưởng gia và Lí gia ngày càng gay gắt, bề ngoài mỗi lần Hoàng thượng đều che chở chúng ta, nhưng ngẫm kỹ lại, người Hoàng thượng thật sự bảo vệ là Lí gia mới đúng.” Hắn giảm âm, gằn từng tiếng: “Trong lúc nguy hiểm, chúng ta không chỉ phải đề phòng Lí gia, còn cần chú ý những người bên cạnh bệ hạ, bao gồm vị Liên phi và Chu Thiên Thọ kia, bọn họ ở bên cạnh bệ hạ, tuyệt đối không nói lời hay!”
Tưởng Hải nghe đối phương nói như vậy, liên tưởng đến chuyện xảy ra trên yến hội, lại liên tưởng đến biểu hiện của Liên phi trong án Tưởng Nam, ông nhất thời hiểu ra, sau khi hiểu được cẩn thận hồi tưởng những chuyện đã phát sinh, càng nghĩ càng kinh hãi, cuối cùng bất giác a một tiếng.
“Phụ thân cũng nghĩ tới? Nhưng hai người kia chưa phải đáng sợ nhất, người đáng sợ nhất chính là An Bình Huyện chủ bên ngoài, Lí Vị Ương!” Tưởng Hoa tiếp tục phân tích: “Cái chết của Đại cô nàng ta không thoát khỏi quan hệ; Chuyện Tứ đệ, người đứng ra chỉ chứng cũng là nàng ta, nói cách khác, nàng ta chỉ đầu mũi về phía Tưởng gia chúng ta. Hơn nữa, con đoán, nàng ta và hai người trong cung kia, không, có lẽ cả Thất Hoàng tử, đã sớm trở thành liên minh, mục đích của bọn họ là để đả kích Tưởng gia, tiêu diệt Tưởng gia!”
Lời vừa nói ra, cả phòng yên lặng.
Những người khác hiển nhiên chưa từng nghĩ đến bước này, nghe vậy tất cả biến đổi sắc mặt. Mà Tưởng Húc kinh ngạc nhìn con trai, giật mình không nói nên lời.
Tưởng Hoa về Kinh chỉ mới hai canh giờ đã nói ra mọi thứ rõ ràng mạch lạc, thậm chí chuẩn xác nhìn ra liên hệ giữa Thác Bạt Ngọc, Lí Vị Ương, Liên phi và Chu Thiên Thọ, làm cho lòng người kinh sợ. Điều này chứng minh cho dù hắn ở ngoài ngàn dặm nhưng vẫn luôn chú ý từng gió thổi cỏ lay nơi này.
Lí Trường Nhạc như rơi vào trong sương mù, nàng thật sự không hiểu, một Lí Vị Ương nho nhỏ, lấy đâu ra lực lượng lớn như vậy!
“Mục đích thật sự Lí Vị Ương đả kích Tứ đệ là để tức chết tổ mẫu, đoạt lấy binh quyền Tưởng gia chúng ta, tiếp theo nàng ta nhất định có hành động, chậm rãi làm chúng ta trở nên sức đơn lực bạc, biến thành lẻ loi! Không, có lẽ nàng ta sẽ liên tiếp châm ngòi sự tín nhiệm của bệ hạ với chúng ta, thậm chí xúi giục bệ hạ giết Tứ đệ, cũng không chỉ đả kích chúng ta, con mơ hồ cảm thấy -- nàng ta muốn ép Tưởng gia làm phản!”
Tưởng Húc bỗng ngẩn người, gần như không tin nổi nhìn Tưởng Hoa: “Nàng ta? Một tiểu cô nương sao có thể nghĩ sâu rộng như vậy?!”
Tưởng Hoa nói: “Hoàng đế giết Tứ đệ trước, lại từ chuyện đại tang thu lại chức quan của Nhị thúc và chúng ta, rõ ràng để làm suy yếu sức mạnh Tưởng gia, đến lúc đó chúng ta có thể nhẫn nhịn nhưng thuộc hạ của chúng ta trong quân? Bọn họ có thể nhẫn nhịn sao? Hoặc là, đến lúc đó kẻ địch có thể tìm người châm ngòi ly gián, lửa cháy đổ thêm dầu! Tuy tổ phụ cẩn thận, nhưng dù sao có đại quân trong tay, hơn nữa tướng lĩnh thủ hạ xúi giục, rất có khả năng sẽ làm phản. Cho dù chúng ta không phản, nàng ta cũng sẽ có cách làm cho người khác cảm thấy Tưởng gia đã làm phản! Chỉ cần một chữ phản, hai bên thành thế nước lửa, chiến tranh khó tránh khỏi, chúng ta danh bất chính, ngôn bất thuận, tất nhiên sẽ bị khắp nơi bao vây tiêu diệt, chỉ còn đường chết...”
Tưởng Hải nghe vậy thì kinh hồn bạt vía, “Tam đệ đừng doạ người.”
Tưởng Húc không nói gì, trong trí nhớ của ông, con trai thứ ba là sự tồn tại rất tĩnh lặng, không sinh sự cũng không nổi bật, thậm chí khi lớn rồi thường ngày đều nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc, luận trầm ổn kém Tưởng Hải, luận tu dưỡng kém Tưởng Dương, luận dũng mãnh kém Tưởng Nam. Trước giờ ông chưa từng để ý nhiều, nhưng Tưởng Quốc công lại coi trọng Tưởng Hoa nhất! Hiện giờ đến tình trạng này, Tưởng Hoa vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như trước chậm rãi phân tích hoàn chỉnh, rõ ràng mọi chuyện, làm Tưởng Húc không thể không bội phục ánh mắt phụ thân mình. Nếu Tưởng Hoa có chức quan, vậy khẳng định sẽ không thể rèn luyện ra năng lực như vậy, con trai sẽ chỉ dần mai một giữa những sự vụ rườm rà, lãng phí một thân tài hoa! Chính vì Tưởng Quốc công tự mình nuôi lớn, nghiêm cẩn chỉ đạo, mới có thể rèn luyện ra một mưu sĩ xuất chúng! Con trai rõ ràng đã nhìn ra quân cờ tiếp theo Lí Vị Ương định đi! Thậm chí còn nghĩ sâu xa hơn cả nàng ta!
Trước mắt Tưởng Húc bất giác xuất hiện hình dáng Tưởng Hoa trước đây, lúc bố trí trong quân, con trai bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, thông minh quyết đoán hơn bất cứ kẻ nào, đôi mắt sắc bén, phán đoán chuẩn xác! Đúng! Đây mới là con trai ông!
Lí Trường Nhạc lắp bắp kinh hãi, nàng mờ mịt nhìn mỗi người trong thư phòng, cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, hoàn toàn không hiểu gì hết!
Tưởng Hải tóm lại vẫn không tin nổi: “Ta thấy bệ hạ sẽ không làm vậy, trở mặt với chúng ta chưa đủ còn bức chúng ta mưu phản, lời nói đại bất kính này, đệ phát điên rồi sao...” Nhìn khắp bốn phía, tuy khẳng định không có người nghe trộm nhưng vẫn hạ thấp giọng nói, “Còn nữa, nếu thật sự lên chiến trường, Đại Lịch có ai thắng được Tưởng gia chúng ta?!”
Tưởng Hoa lắc đầu, chậm rãi nói: “Đại ca căn bản không hiểu vị Hoàng đế bệ hạ này, năm đó tiên đế tuy có không ít con trai nhưng lại độc sủng Đồng Hinh Thái tử, chỉ vì hắn từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, có kiến giải sâu sắc với chính vụ quốc sự, rất được tiên đế sủng ái, sau khi tiên đế băng hà, Đồng Hinh Thái tử đăng cơ, nhưng chưa đăng cơ được bao lâu thì đột nhiên mất tích, triều chính hỗn loạn, quốc sự suy đồi, bệ hạ hiện tại rất nhanh từ việc tạm thời thay thế Đồng Hinh Thái tử xử lý chính vụ thành đăng cơ. Mà bệ hạ xuất thân không cao quý, trời sinh tính tình hỉ giận khó dò, cho nên từ nhỏ đã bị tiên đế lạnh nhạt, không ai hỏi thăm, mãi sau này Đồng Hinh Thái tử mất tích, bệ hạ mới có thể đăng cơ làm đế. Nguyên nhân vì có hoàn cảnh sâu xa như vậy nên bệ hạ âm trầm đa nghi, hỉ giận khó dò.” Tưởng Hoa thở sâu: “Cũng vì thế, tính tình bệ hạ rất khó hiểu rõ thật sự, càng khó phỏng đoán, lần này sự coi trọng của bệ hạ với thọ yến của tổ mẫu, có thể ngược lại là tai hoạ.”
“Nhưng mà bệ hạ không có người để dùng...” Tưởng Hải vẫn không phục, nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Không!” Tưởng Hoa ngắt lời huynh, “Đương nhiên có người để dùng! Huynh quên trong triều còn có một vị thống soái sao? La Quốc công đương nhiệm là cậu ruột của Thất Hoàng tử, hơn nữa bên cạnh còn có ba người con trai dũng mãnh quả cảm, trong tay cũng cầm ba mươi vạn quân đội! La Quốc công luôn ủng hộ Thất Hoàng tử! Lí Vị Ương chắc chắn sẽ nhân dịp Tưởng gia mưu phản đưa cho La Quốc công cơ hội quan trọng này, vừa vặn có thể hoàn toàn phá huỷ đường lui của chúng ta! Hơn nữa Thất Hoàng tử chưa có công tích đáng kể, nếu mượn chiến dịch này, thứ nhất có thể lập uy, thứ hai càng có thể đoạt quyền! Tính hết tất cả mọi đường, một lần khó đếm hết!”
Tưởng Húc nghe xong, thật lâu không nói gì, cuối cùng thở dài một hơi: “Không thể ngờ được, Lí Vị Ương chỉ là hạng nữ giới lại giả dối độc ác như vậy, chúng ta nhìn thấy nàng ta đi một bước, thực tế đã tính trước mười bước sau này, nếu không có con nhắc nhở, chúng ta thật sự sẽ từng bước một đi theo kịch bản của nàng ta...”
Tưởng Hải không dám tin: “Huynh cảm thấy... Lí Vị Ương không tà ma quỷ quái như vậy! Nàng ta chỉ là một nữ tử khuê phòng-- “
“Không, Tam đệ đừng tung lời doạ.” Tưởng Húc lắc đầu: “Nàng ta không phải là nữ tử khuê phòng bình thường, con còn không rõ sao?!”
Tưởng Hải nghĩ đến chuyện Tưởng Nam, nhớ lại đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của Lí Vị Ương, trong lòng hắn rùng mình.
“Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Việc cấp bách là chúng ta phải lấy cái chết của tổ mẫu làm lợi thế. Con có dự cảm, mặc kệ là Thất Hoàng tử hay Liên phi đều hành động theo lời Lí Vị Ương! Cho nên chúng ta thứ nhất phải trừ khử Lí Vị Ương, thứ hai làm bệ hạ cảm thấy Tưởng gia ở thế yếu, tìm cách để bệ hạ ân chuẩn giữ lại chức quan của Nhị thúc và mọi người, hữu dụng về lâu về dài, thứ ba tìm cách cứu Tứ đệ ra -- từng bước một như vậy đi.”
Tưởng Hoa chậm rãi nói, lại liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc, bên trong lộ ra sự tàn nhẫn, nếu không phải sớm biết tổ mẫu mệnh không còn dài hắn đã một kiếm giết chết Lí Trường Nhạc ngu xuẩn này, dung mạo xinh đẹp như vậy lại có suy nghĩ đần độn như lợn, hắn bất giác nhíu mày, “Tất cả mọi người đều biết tổ mẫu bất hoà với Lí Vị Ương, lần trước chuyện Tứ đệ, Lí Vị Ương giữ chặt Tứ đệ nhất quyết không tha, ầm ĩ cùng tổ mẫu phía trên đại điện, cho dù là người tốt tính trong lòng cũng sẽ có khúc mắc! Dứt khoát chứng thực tội danh này cho nàng ta!”
Vừa rồi Lí Trường Nhạc nghe không hiểu, hiện tại rốt cuộc nói đến điều nàng quan tâm, vội vàng nói: “Nhưng trên người nàng ta không kiểm tra được độc dược!” Nàng rõ ràng đã phân phó, nhưng trên người Lí Vị Ương tại sao không thể tìm được độc dược?! Rốt cuộc đã rơi chỗ nào?!
Tưởng Hoa chậm rãi liếc nhìn Lí Trường Nhạc, giọng nói dẫn theo sự lạnh lùng khốc liệt: “Câm mồm! Từ giờ trở đi, ngươi làm theo lời ta nói!”
Miệng Lí Trường Nhạc giật giật, không dám mở lời phản bác, nàng mơ hồ cảm thấy, nếu nàng còn dám làm chuyện xấu, người trước mắt sẽ giết nàng không hề nể tình --
Trong đại sảnh, Tưởng Dương bị bỏ lại để tiếp đón khách nhân khác, dung mạo hắn so với các huynh đệ không hề thua kém, chỉ có điều nhìn qua thêm vài phần âm tà, đôi mắt cũng âm trầm, nhất là lúc lướt qua Lí Vị Ương như lơ đãng, trên mặt hắn tuy mang nụ cười mà đôi mắt u ám thêm vài phần.
Trong trí nhớ của Lí Vị Ương, vị Nhị công tử này bề ngoài có vẻ hàm dưỡng, là quý công tử văn võ song toàn, nhưng mỗi khi người khác không chú ý, hắn sẽ biểu lộ ra ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm tới, tính cách phức tạp lại rõ nét như vậy mới làm người khác không hiểu hắn, cũng không đoán ra, không phải biểu cảm hay biến đổi trên mặt hắn mà là suy nghĩ vĩnh viễn đều mang ý tưởng đáng sợ, hơn nữa, nghe nói hắn đối xử với tù binh tàn nhẫn nhất, thường xuyên giữ lại đầu bọn họ làm đồ chơi để đùa nghịch -- độc ác tàn nhẫn như vậy, đúng là thế gian hiếm thấy.
Lúc Thái tử nói chuyện với Tưởng Dương có vẻ không yên lòng, hắn đã ngồi nơi này hơn ba canh giờ, ngay cả hắn cũng ngồi không yên thì người bên ngoài khẳng định càng thêm gian nan. Bởi vì trong đại sảnh đều là khách quý, có rượu trà bánh đầy đủ, bên ngoài thì không có! Hắn bất chợt liếc mắt về phía thư phòng, dần mang theo sự lo âu.
Tưởng Dương lại thản nhiên nói chuyện với hắn, phảng phất không hề nhận ra đối phương không yên lòng.
Đúng lúc này, Tưởng Húc đi ra, nói lời có lỗi với mọi người: “Thật không phải, trì hoãn lâu như vậy! Chuyện này người trong nhà đã thương nghị rõ ràng, thân thể của gia mẫu tuyệt đối không thể động vào! Nhưng nếu để Vị Ương đi theo Diêu đại nhân thì có vẻ không đủ chứng cứ, như vậy đi, đành mời ba người lúc đó ở trong phòng Lí phu nhân, An Bình Huyện chủ, Trường Nhạc tạm thời ở lại Tưởng gia, mời Diêu đại nhân chậm rãi điều tra rõ ràng chuyện này!”
Tuy rằng không đồng ý cho kiểm tra thi thể, nhưng vẫn phóng khoáng với người đang bị nghi ngờ làm mọi người cảm thấy Tưởng gia quả nhiên có tấm lòng không phải tầm thường, nếu đổi là nhà bình thường khác, chỉ sợ đã sớm ép buộc Diêu Trường Thanh bắt Lí Vị Ương vào quan phủ, cần gì để ý ngươi có phạm tội hay không!
Thái tử đứng lên: “Như vậy khách nhân bên ngoài?”
Tưởng Húc mặt mang bi thương: “Đều vì chuyện trong nhà mới để mọi người bất an, thật sự có lỗi, chuyện này đã không liên quan đến những người khác, mời Diêu đại nhân thả bọn họ rời đi.”
Diêu Trường Thanh gật đầu, hắn cũng thấy hung thủ chân chính ở trong phòng khách hiện tại, những người không liên quan bên ngoài có giữ lại cũng chẳng làm gì. Hắn nói: “Còn phu nhân Quốc công -- “
Tưởng Húc nói rõ ràng từng chữ: “Tuy truy bắt hung thủ quan trọng, nhưng trước mắt thời tiết quá nóng bức, chỉ sợ không thể để lâu, vừa điều tra hung thủ vừa tiến hành tang sự đi.”
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn khuôn mặt đối phương, nhẹ nhàng lắc đầu, một khi phu nhân Quốc công hạ táng, tội danh của mình càng khó tẩy sạch, bề ngoài bọn họ nói muốn điều tra rõ ràng, mà nàng cảm thấy căn bản không đơn giản như vậy! Hơn nữa, vì sao đối phương muốn giữ nàng ở lại Tưởng gia?! Điều này làm nàng cảm thấy vô cùng bất an, loại bất an này đến từ dự cảm của nàng, dự cảm nguy hiểm sắp tới gần!
Quả nhiên, Lí Mẫn Đức mở miệng: “Lão phu nhân, thế này chỉ sợ không ổn.”
Lí lão phu nhân đương nhiên cảm thấy không ổn, nhưng cục diện hiện tại không có chỗ cho bọn họ nói chuyện, đối phương đã nhượng bộ, không yêu cầu Kinh Triệu Doãn lập tức bắt Lí Vị Ương bị nghi ngờ về quy án đã là hết lòng hết mức, hiện tại cho dù bọn họ yêu cầu Lí Vị Ương ở lại Tưởng gia -- tiến hành tang sự cho ngoại tổ mẫu, ngoại tôn nữ ở lại cũng không có gì không thể chấp nhận, cho nên Lí lão phu nhân có muốn ngăn cản cũng không có cách mở miệng.
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc, đối phương lại không nói một lời rất khác thường, không còn chỉ chứng mình là hung thủ nữa, cục diện như vậy đúng là kỳ quái, vừa rồi Tưởng gia còn nóng lòng định tội ình, chớp mắt đã đổi sắc mặt, bày ra vẻ khoan dung rộng lượng, nguyện ý chậm rãi điều tra. Chẳng lẽ đang kéo dài thời gian? Dù sao đến lúc đó bản thân không tìm được chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì vẫn phải nhận trừng phạt -- mục đích của Tưởng gia là vậy sao? Lí Vị Ương tự hỏi rất nhanh, nàng cảm thấy mình mờ ẩn bắt được điều gì đó, nhưng chỉ chợt loé qua.
Lí Mẫn Đức bước về phía trước một bước, Lí Vị Ương chớp chớp mắt với hắn, Lí Mẫn Đức hơi dừng lại, lập tức hiểu ra, gật đầu thật nhẹ đến mức khó nhìn thấy.
Ngoại trừ Diêu Trường Thanh dẫn theo quan sai tiếp tục ở lại Tưởng gia, khách nhân vốn đến chúc mừng đều tan rã, Thái tử là người đầu tiên dẫn Thái tử phi rời đi, lại quan tâm cho Tưởng Lan ở lại. Đối với nữ tử mà nói, một khi làm con dâu Hoàng gia thì sẽ không còn liên quan đến nhà mẹ đẻ, tuy người thân chết đi được trở về phúng viếng nhưng không thể ở lại quá nửa khắc, có thể thấy ân điển như vậy nói rõ Thái tử vô cùng sủng ái Tưởng Lan. Lúc rời đi, Thác Bạt Chân thấy Thác Bạt Ngọc đứng bên cạnh Lí Vị Ương nói chuyện với nàng, bất giác hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Thác Bạt Ngọc thấy ánh mắt có vẻ kỳ quái của Thác Bạt Chân nhưng không để trong lòng, chỉ nhắc nhở Lí Vị Ương: “Nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ cách rửa sạch nghi ngờ cho nàng.”
Hiện tại Tưởng gia đang vội vàng định tội ình, muốn rửa sạch nghi ngờ sao có thể dễ dàng như vậy? Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Ta sẽ tự mình nghĩ cách, điện hạ phải cẩn thận Thác Bạt Chân, ta sợ hắn sẽ mượn cơ hội phá rối.”
Thác Bạt Ngọc sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ không tin nổi: “Nàng sợ hắn làm gì sao?”
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chung quy vẫn phải đề phòng hắn, gần đây chúng ta thẳng tay xử lý người của hắn như vậy, hắn khẳng định không ngồi yên!”
Thác Bạt Ngọc gật đầu: “Ta tất nhiên sẽ cẩn thận, nhưng mà, nàng cũng phải cẩn thận.” Trong lời nói khó có thể che giấu tình ý, Lí Vị Ương hơi quay đầu: “Đương nhiên.”
Lúc Lí Tiêu Nhiên đi, phân phó Tưởng Nguyệt Lan chăm sóc hai nữ nhi cho tốt, dù sao để lại người ở đây có nhiều chỗ không tiện, Tưởng Đại phu nhân mỉm cười: “Lí Thừa tướng không cần để ý nhiều, Nguyệt Lan vốn là người Tưởng gia, Trường Nhạc cùng Vị Ương lại là ngoại tôn nữ, ở lại đây một tối cũng không có gì không ổn.”
Tươi cười trên mặt Lí Tiêu Nhiên hơi cứng ngắc, cho dù không ổn thì ông có khả năng nói gì đây? Nếu mạnh mẽ đưa Lí Vị Ương đi, chỉ sợ sẽ bị người khác cho rằng trong lòng ông có quỷ, bao che cho nữ nhi mình. Ông cắn răng cười nói: “Vậy làm phiền phu nhân chú ý đến tiểu nữ.”
Tưởng đại phu nhân thản nhiên nói: “Đều là người một nhà, đây là tất nhiên.” Tưởng Nam vì Lí Vị Ương mới gặp nạn, Tưởng Đại phu nhân tổn thất một đứa con trai, tươi cười trên mặt lại ấm áp trước sau như một, làm người khác nhìn thấy mà trong lòng sợ hãi.
Lí lão phu nhân dặn dò Lí Vị Ương mấy câu, lại hờ hững với Lí Trường Nhạc bên cạnh, Lí Trường Nhạc cũng không thèm để ý, chỉ cúi đầu, phảng phất như chưa nghe thấy điều gì, Lí lão phu nhân cùng Lí Tiêu Nhiên vừa đi, Tưởng gia bắt đầu bố trí tang lễ.
Dựa theo quy củ Đại Lịch, tất cả người nhà Tưởng gia phải ngày đêm thay phiên nhau túc trực ở linh đường, từng thời khắc thương tiếc phu nhân Quốc công đã mất đi. Mặc kệ là ban ngày hay buổi tối, lúc nào cũng vang tới tiếng gào khóc bi thương để chỉ ra đau đớn ghi tâm khắc cốt. Từ lúc tang sự bắt đầu không thể thảo luận chuyện không liên quan đến tang lễ, từ trên xuống dưới cấm bất luận kẻ nào cười đùa ồn ào, hơn nữa gà vịt cá thịt hải sản vốn dùng trong tiệc chúc thọ toàn bộ bị huỷ bỏ, đổi thành cháo trắng đơn giản, nhìn vào cũng có thể soi gương, hoàn toàn không có đồ mặn. Đương nhiên, Diêu Trường Thanh cùng các quan sai tuy ở lại Tưởng gia, nhưng hắn không thân không quen người Tưởng gia cho nên chỉ có hắn ăn uống như ngày thường, tuy không có thịt cá nhưng mà bốn món mặn một món canh, coi như không vấn đề gì, những người khác, ngay cả Lí Trường Nhạc, Lí Vị Ương cũng phải ăn cháo qua bữa như người Tưởng gia.
Ngồi ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng khóc gào thét thảm thiết từ đại sảnh truyền đến, Lí Vị Ương phủ tay lên trán, thật sự có chút không chịu nổi tiếng khóc tê tâm liệt phế này, trong đại sảnh kia, ngoại trừ người thuộc dòng chính Tưởng gia, thật sự thương tâm có mấy người? Chỉ sợ ngay cả Lí Trường Nhạc cũng chưa chắc đã thương tâm thật sự.
Nha đầu Trầm Hương bị phái tới hầu hạ bình tĩnh đánh giá Lí Vị Ương, chỉ cảm thấy nàng trầm tĩnh như nước, hoàn toàn khác với An Bình Huyện chủ trên Kim điện trách cứ mẹ cả nóng giận với bác cậu trong lời kể, dường như chỉ là tiểu thư khuê các bình thường, hơn nữa so với Đại tiểu thư Lí gia luôn soi mói căn phòng thì càng thêm hiền hoà, chỉ có điều nghĩ đến đêm nay có lẽ nàng ta sẽ hoá thành một hồn ma, Trầm Hương thu lại tâm tư, cúi đầu, một bên là Tam thiếu gia cùng Tưởng gia mình thề sống chết nguyện trung thành, một bên là người xa lạ, nàng nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Bạch Chỉ đang quan sát nha đầu tên Trầm Hương này, nàng ta nhìn qua có vẻ thành thực dịu dàng, không nói nhiều lắm, nhưng rất biết quy củ. Đầu tiên nói với Lí Vị Ương nước ấm đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể tắm, lại hỏi có cần đồ ăn khuya, sau đó mới nói: “Huyện chủ, có gì phân phó có thể để Bạch Chỉ tỷ tỷ gọi một tiếng, bên ngoài sẽ có người đứng chờ...”
Lí Vị Ương nhìn thái độ nàng ta cung kính, chỉ khẽ gật đầu.
Trầm Hương hành lễ, dịu dàng nói: “Huyện chủ nghỉ sớm, nô tỳ cáo lui...”
“Đi đi.” Lí Vị Ương cười như không có việc gì, gương mặt nàng trắng thuần, lại sinh ra sự sáng rọi loá mắt đến kỳ lạ. Trầm Hương cúi đầu, cung kính lui xuống.
Lần này Lí Vị Ương đến Tưởng gia, bên người chỉ dẫn theo Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ, các nàng thấy Trầm Hương lui ra ngoài Triệu Nguyệt mới hừ lạnh một tiếng: “Tiểu thư, nha đầu kia thân thủ không kém.”
“Ồ? So với ngươi thế nào?” Lí Vị Ương nâng chén trà lên, hỏi như lơ đễnh.
Triệu Nguyệt nghiêm cẩn suy nghĩ: “Chỉ sợ tương xứng.”
Tưởng gia có cao thủ như vậy cũng không kỳ quái, mà an bày nàng ta ở chỗ này là sợ mình chạy trốn sao? Lí Vị Ương trầm ngâm một lát, đột nhiên hiểu ra, cười lạnh một tiếng: “Triệu Nguyệt, đêm nay chúng ta vẫn nên nghỉ sớm đi.”
Triệu Nguyệt lộ ra vẻ không hiểu, Lí Vị Ương mặt không đổi sắc vẫy tay với nàng: “Lại đây.”
Triệu Nguyệt đưa tai qua, Lí Vị Ương nói mấy câu, giọng nói cực nhẹ, Bạch Chỉ bên cạnh lại nói: “Tiểu thư, nước trà lạnh mất rồi, nô tỳ đi đổi chén khác.” Giọng nói rất lớn, như vậy, người bên ngoài có nhĩ lực tốt thế nào cũng không thể nghe rõ bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì.
“Tam thiếu gia!” Trong thư phòng, Trầm Hương cung kính quỳ trước Tưởng Hoa.
Tưởng Hoa thản nhiên nói: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Trầm Hương đáp: “Bên người Huyện chủ chỉ có một cao thủ hàng đầu, nô tỳ tin rằng đến lúc đó có thể chế trụ nàng ta.”
Tưởng Hải bên cạnh sửng sốt: “Tam đệ muốn làm gì?”
Tưởng Hoa liếc mắt nhìn Đại ca, chậm rãi nói: “Giết người.”
“Ở nhà mình?” Tưởng Hải do dự một lúc lâu: “Nếu nàng ta chết ở Tưởng gia, chỉ sợ sẽ mang đến vô vàn phiền toái! Đệ không phải mới nói nàng ta kết minh với Thất Hoàng tử sao, cả Lí Tiêu Nhiên nữa, chẳng lẽ bọn họ sẽ dễ dàng buông tha?”
“Không, Lí Vị Ương là sợ tội tự sát.”
“Sợ tội tự sát?” Tưởng Hải không dám tin nhìn đệ đệ, “Thế này -- ổn thoả không?”
“Có gì không ổn? Một tiểu cô nương độc giết ngoại tổ mẫu của mình, trước mặt người khác có thể duy trì trấn định, nhưng buổi tối càng nghĩ càng sợ hãi, tất nhiên sẽ thắt cổ tự tử, đương nhiên cần phải có một phong di thư bút tích giống hệt như vậy mới có thể thuyết phục người khác, nếu nha đầu nàng ta có thể làm chứng thì càng không thể tốt hơn.” Lúc Tưởng Hoa nói chuyện, hồng chí trên trán càng thêm xinh đẹp.
Hồng chí (như ảnh)
Sắc mặt Tưởng Hải có chút ảm đạm, gần đây chuyện cần phải lo nghĩ nhiều quá, đôi mắt hắn đỏ lên, liên tục mấy đêm không thể ngủ an ổn, lúc này vẫn vô cùng lo lắng, cảm thấy kế hoạch quá mạo hiểm, dù sao Diêu Trường Thanh vẫn còn ở đây.
“Lí Vị Ương đang làm gì?” Tưởng Hoa đột nhiên hỏi.
“Huyện chủ uống trà xong, nói bản thân mệt mỏi, dùng bữa tối xong thì nghỉ ngơi.” Trầm Hương đáp lời.
“Nàng ta nghỉ ngơi sớm như vậy?” Tưởng Hoa cười như có như không, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, xoay người đi đến bên cửa sổ, ánh hoàng hôn sáng mờ xuyên qua cửa sổ, dừng trên mặt hắn, dáng người hắn cao lớn rắn rỏi, vẻ mặt lạnh lùng thu liễm sự anh tuấn trẻ tuổi, nụ cười mang theo một tia nghiền ngẫm...
“Mặc kệ Lí Vị Ương thế nào cũng phải làm nàng ta biến mất... Hơn nữa Tưởng Nguyệt Lan chưa chắc đã hoàn toàn trung thành với chúng ta, cần phải không chế chặt chẽ trong tay, đừng lưu lại hậu hoạ!”
Tưởng Nguyệt Lan luôn bị ràng buộc phải giúp đỡ Tưởng gia! Nhưng rõ ràng ngay cả đối phương Tưởng Hoa cũng nghi ngờ! Tổ phụ từng nói Tam đệ cẩn thận, suy nghĩ chu đáo nhất, thật đúng là như thế! Tưởng Hải bất giác nghĩ vậy.
Lại nghe thấy Tưởng Hoa nói: “Dù sao... Hai nha đầu kia không thể để lại, miễn cho chúng nó nhỡ lời... Đứa biết võ công, mạnh tay trừ khử, đứa còn lại tìm cách đuổi đi, tương lai dùng để làm chứng...”
Chạng vạng, Tưởng Nguyệt Lan đến chỗ Lí Vị Ương, nói đánh mất khuyên tai, tìm mãi không thấy, lại vì làm khách trong nhà người khác thật sự không nên phiền toái người Tưởng gia, yêu cầu Bạch Chỉ cùng đi tìm, Lí Vị Ương không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Nhìn Tưởng Nguyệt Lan dẫn Bạch Chỉ rời đi, Triệu Nguyệt thấp giọng: “Tiểu thư -- “
Lí Vị Ương khẽ lắc đầu, thì thầm chỉ hai người nghe thấy: “Hắn nói sao?”
Triệu Nguyệt cười: “Tam thiếu gia vừa mới truyền tin đến, được.”
Lí Vị Ương gật đầu: “Tất cả làm theo kế hoạch.”
Triệu Nguyệt trịnh trọng gật đầu.
Buổi tối, Bạch Chỉ tự mình trở về, Lí Vị Ương kinh ngạc, phải biết rằng bị Tưởng Nguyệt Lan dẫn đi, nghĩa là bọn họ có khả năng lợi dụng Bạch Chỉ làm nhân chứng, đã có giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ giữ lại tính mạng Bạch Chỉ, mà Bạch Chỉ đã trở lại.
“Tiểu thư đêm hôm hay khát nước, sợ Triệu Nguyệt tay chân vụng về chăm sóc không chu toàn, cho nên nô tỳ nhất định phải ở cạnh tiểu thư.” Bạch Chỉ nhẹ giọng nói như vậy, tuy nàng không biết vì sao Tưởng Nguyệt Lan giữ nàng, nhưng theo trực giác nàng lại muốn ở cạnh Lí Vị Ương.
Triệu Nguyệt cười nhạo: “Coi thường ta quá!”
Lí Vị Ương cười: “Đã như vậy, chúng ta từ từ chờ xem.” Bạch Chỉ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng Lí Vị Ương chỉ mỉm cười không có ý giải thích với nàng.
Đêm khuya, hơn mười thân ảnh như ma quỷ chậm rãi tới gần Đông sương phòng Lí Vị Ương ngủ...
Vừa mới tắm rửa xong, Lí Vị Ương mở cửa sổ, nhìn rõ động tĩnh ở cửa lớn, trong mắt không còn bình tĩnh, mà chỉ có cảnh giác cùng khôn khéo, tựa như thợ săn ngủ đông từ một nơi bí mật chờ đợi con mồi!
Quang cảnh thật tĩnh lặng, bên ngoài chỉ có tiếng gió thổi, thỉnh thoảng điểm xuyết bởi một hai tiếng chim kêu.
Yên tĩnh không giới hạn như vậy lại không làm người ta có cảm giác thoải mái, chỉ có sự chờ đợi trong bóng tối.
Tối nay Tưởng Hoa nhất định sẽ hành động, nhưng trong lòng nàng đang đánh cược... Tưởng Hoa là người rất thông minh, hắn biết lúc nào nên làm gì, chỉ cần mình chết ở Tưởng gia, sau đó sắp đặt dấu hiệu mình tự sát, để lại bức di thư giả gì đó, theo tính cách ích kỷ của Lí Tiêu Nhiên, căn bản sẽ không đi kiểm chứng, về phần hai tỳ nữ bên người, trong mắt Tưởng gia căn bản không là gì. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy Tam tiểu thư Lí gia độc giết ngoại tổ mẫu xong sợ tội tự sát--
Lí Vị Ương lắc đầu, cũng như đối phương hiểu kế hoạch của nàng, nàng cũng rất hiểu đường đi đối phương, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, ai đi xa hơn thì phải xem vận số người đó! Hơn nữa, trò chơi này có thể coi là kỳ phùng địch thủ, song phương đều đang đánh cờ, thật sự rất thú vị!
Triệu Nguyệt ngủ trên mái hiên, Bạch Chỉ an vị cách đó không xa, lẳng lặng thêu, rất rõ ràng tâm tình nàng bất định đã bị đâm vào tay vài lần, Lí Vị Ương nhìn nàng ấy, lắc đầu, tự mình đi qua làm bấc đèn sáng hơn một chút, dưới ánh nến ảm đạm, khuôn mặt nàng có bóng lửa chớp tắt, không có buồn vui gì, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Cát rơi chậm rãi qua một canh giờ, Lí Vị Ương cởi áo khoác, tựa lên gối đầu, điềm tĩnh như đang ngủ say. Ngoài phòng phảng phất như có động tĩnh kỳ dị, Lí Vị Ương đổi tư thế, tiếp tục chợp mắt.
Triệu Nguyệt nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, là tiếng đao đâm vào giấy trên cửa sổ. Bước chân rất nhẹ, vừa nghe đã biết huấn luyện đầy đủ.
Khoé miệng Lí Vị Ương hiện lên nụ cười trào phúng, đối phó với ba nữ tử mà phải dùng đến mười cao thủ hàng đầu, Tưởng Hoa đúng là cẩn thận tỉ mỉ. Ngay vừa rồi nàng còn cho rằng mình đã đoán sai, Tưởng Hoa sẽ không động thủ tối nay, nhưng thật rõ ràng, đối phương đã đến!
“Hoá ra hắn đề phòng ta đến mức này!” Nàng cười khẽ.
Nếu bản thân chết đi, tuy Lí Tiêu Nhiên sẽ không so đo, nhưng Thác Bạt Ngọc chưa hẳn không tính sổ với Tưởng gia, Tưởng Hoa biết rõ điểm này lại vẫn không do dự chuẩn bị giết chết mình, đúng là quyết đoán, không phải điều người bình thường dám làm! Xem ra, thế cục trước mắt thật sự đã đến lúc giương cung bạt kiếm!