Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 131: Chương 131




Dưới ánh trăng, mái cong cửa sổ đình viện, bóng đêm dày đặc bao trùm hoa viên trống trải, có cảm giác làm người khác khó thở, Lí Tiêu Nhiên xông về phía trước, gần như là người đầu tiên chạy đến viện của Lí Vị Ương, nhưng toàn bộ viện đang lúc rối ren, không người để ý đến ông.

Đến ngay cả tân lang tân nương cũng bất chấp đêm động phòng hoa chúc, đỡ lão phu nhân bước nhanh tới, Lí Vị Ương chậm rãi đi sau cùng, thấp giọng hỏi Triệu Nguyệt: “Đại ca ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Triệu Nguyệt gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, người đó thừa nhận tất cả.”

Lí Vị Ương hơi dừng lại, sau đó mỉm cười, bước nhanh lên phía trước.

Hai đoàn người tụ lại trước sân viện, thấy một nha đầu bưng chậu nước ấm chạy nhanh đến, Lí Tiêu Nhiên biến giọng: “Rốt cuộc là thế nào!”

Nha đầu run run, chậm rãi quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra dưới ánh nến nhìn mọi người: “Phu nhân, phu nhân vừa rồi vẫn hoàn hảo, đột nhiên lại té xỉu —— “

Giọng nói của nha đầu làm tâm tư Lí Tiêu Nhiên thắt lại, ông bất chấp mọi thứ bước nhanh vào phòng. Lão phu nhân nhìn thoáng qua Nhị thiếu gia: “Đừng đi vào, con dẫn tân nương nhanh về phòng, phải kiêng kị!”

Lí Mẫn Khang hơi sửng sốt, do dự nhìn thoáng qua Tôn Duyên Quân, sau đó gật đầu: “Chúng ta đừng đứng đây thêm phiền nữa, mau trở về thôi.”

Tôn Duyên Quân vô cùng lo lắng, ngày đầu tiên gả đến đã gặp phải chuyện này, chính là điềm xấu, hy vọng lão phu nhân không có ấn tượng xấu với nàng. Nàng vốn định ở lại xem tình huống rồi tính, nhưng phu quân đã bảo đi về nàng cũng không thể nói thêm gì nữa, đành quay lại khẽ gật đầu với Lí Vị Ương, sau đó theo Lí Mẫn Khang rời đi.

Lúc này lão phu nhân mới mang những người khác vào phòng phía đông. Vừa nhìn thấy Tưởng Nguyệt Lan, Lí lão phu nhân đã biết có chuyện lớn rồi, máu tươi thấm từ quần áo Tưởng Nguyệt Lan ra ngoài.

Lí Tiêu Nhiên vội bước qua ôm lấy, Tưởng Nguyệt Lan gương mặt tái nhợt nhìn ông, cuối cùng có chút sức lực ai oán nói: “Lão gia, van cầu người! Hài tử... của thiếp... nhất định phải giữ được.”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn của nàng làm Lí Tiêu Nhiên đau lòng vô cùng... Đây chính là con trai ông, con trai đầu tiên từ sau khi Nguyệt Lan vào nhà, có thể nói là hy vọng duy nhất, hơn nữa sau khi nghe là Văn Khúc Tinh hạ phàm ông càng chờ mong, mà hiện tại...

“Mau, nhanh đi mời Vương Thái y!” Lí lão phu nhân vội nhắc nhở.

Lí Tiêu Nhiên bỗng chốc tỉnh táo lại, tiệc cưới hôm nay Vương Thái y trước giờ luôn thân thiết với Lí gia cũng đến chúc mừng, hơn nữa đang ở ngay phòng khách. Ông lập tức nói: “Con đi, con tự mình đi mời!” Nói xong giao Tưởng Nguyệt Lan cho Vinh ma ma, nhanh chóng rời đi. Vinh ma ma chạy lên nhẹ giọng an ủi.

Lí Vị Ương nhìn Tưởng Nguyệt Lan nằm khóc nỉ non không ngừng nhưng không bước đến quan tâm, mà chỉ đỡ lão phu nhân ngồi xuống sau đó phân phó người dâng trà.

Lí Thường Tiếu lúc này sắc mặt trắng bệch, vây quanh giường nhìn Tưởng Nguyệt Lan như muốn khóc. Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư không che giấu được vẻ vui sướng khi người khác gặp họa trên mặt. Nói đến thể hiện cảm xúc chân thật nhất, hai mẹ con này nhận thứ hai thì không có người nào dám nhận thứ nhất. Đôi khi Lí Vị Ương cũng rất bội phục bọn họ, cái gì cũng trưng ra mặt, nếu không phải Nhị phu nhân có nhà mẹ đẻ lớn mạnh cùng Lí lão phu nhân khoan dung lúc sáng lúc tối thì đã không biết lưu lạc đến mức nào rồi, bọn họ lại còn cả ngày đến ồn ào lão phu nhân bất công con trai trưởng. Con trai người ta sinh ra đương nhiên sẽ bất công một chút, nhưng chung quy Lí lão phu nhân vẫn là người công chính, chẳng những nuôi lớn con trai thứ xuất, còn cưới nàng dâu, mưu cầu tiền đồ tốt, thậm chí dễ dàng tha thứ cho Nhị phu nhân không biết nặng nhẹ, xem như đã quá phúc hậu rồi.

Nhưng mà lúc này thấy Nhị phu nhân tỏ ra vui sướng, Lí lão phu nhân cũng phải hung dữ trừng mắt.

Nhị phu nhân cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy. Ai cũng biết lão phu nhân rất coi trọng cháu trai sắp sinh ra, dù sao, Tưởng Nguyệt Lan gặp chuyện không may không liên quan đến Nhị phòng bọn họ, nàng ta ở chỗ Lí Vị Ương không phải sao, người bị chỉ trích hẳn là Lí Vị Ương mới đúng. Nhị phu nhân nghĩ trong lòng, chỉ ước gì Đại phòng huyên náo càng lớn càng tốt!

Tưởng Nguyệt Lan nỉ non khóc trên giường, không ngừng kêu đau, một lát sau Vương Thái y gần như bị Lí Tiêu Nhiên kéo đến. Lí Tiêu Nhiên vội nói: “Vương Thái y, mọi sự nhờ ngài, nhất định phải giữ được đứa nhỏ của nội tử!” (Nội tử: bà xã, phu nhân)

Vương thái y gật đầu: “Sẽ cố hết sức.” Nói xong bước lên xem mạch cho Tưởng Nguyệt Lan, qua nửa canh giờ mới chậm rãi đi ra, ngưng trọng nói: “Tính mạng Đại phu nhân được bảo trụ, nhưng đứa nhỏ không còn, haizz, thật sự đáng tiếc, đáng tiếc!”

Lí Tiêu Nhiên nghe thấy đứa nhỏ không thể giữ lại thì choáng váng, thiếu chút nữa ngã quỵ, người bên cạnh vội vàng đỡ ông, ông thở sâu một hơi, đồng tử sâu thẳm che giấu lửa giận: “Rốt cuộc là tại sao!”

Vinh ma ma không ngừng lau nước mắt: “Lão gia, hôm nay vốn hoàn hảo, mà nha đầu Xuân Cúc buổi sáng nói lỡ lời, không cẩn thận làm phu nhân tức giận, phu nhân bảo Xuân Cúc quỳ bên ngoài viện, nô tỳ vốn định nhờ Tam tiểu thư nói vài câu trấn an, ai ngờ Tam tiểu thư ngay cả liếc mắt cũng không làm, cứ thế rời đi, phu nhân giận nửa ngày, lại gọi Xuân Cúc vào mắng một trận, càng nói càng giận, kết quả —— “

_____________________________________

Nói như thể đây là lỗi của Lí Vị Ương vậy —— Lí Vị Ương nghe xong, chỉ thản nhiên nói: “Từ sau khi mẫu thân mang thai tính khí khó chịu hơn rất nhiều, nha đầu bên cạnh động tí là bị mắng, nếu là lúc trước con tất nhiên sẽ khuyên đôi câu, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của Nhị ca, sáng sớm lão phu nhân đã gọi con đi tiếp đón khách nhân, thật sự không có lúc nào rảnh để ý đến. Ai ngờ mẫu thân vì chút việc nhỏ đã tức giận đến như vậy...”

Lí Tiêu Nhiên trừng mắt với nàng: “Ngươi nói mẫu thân ngươi lòng dạ hẹp hòi?”

Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Vị Ương tất nhiên không có ý này, nhưng mà người mang thai khó chăm sóc, Vị Ương đã sớm nói qua, bản thân con là tiểu thư chưa lấy chồng làm sao chăm sóc được mẫu thân, mà phụ thân lại cứ không tin, còn nói chỉ cần giao ra một căn phòng là được, hiện giờ có chuyện xảy ra lại trách nữ nhi, thật sự là oan uổng con.”

Lí Tiêu Nhiên đương nhiên biết là mình cố ý chuyển Tưởng Nguyệt Lan đến viện này, vốn để Lí Vị Ương ném chuột sợ vỡ đồ, thuận tiện nhờ khả năng của Lí Vị Ương để bảo vệ đứa nhỏ, ai ngờ công dã tràng, nói đến cùng mình không thể trách được đối phương nhưng cơn tức trong lòng vẫn nuốt không trôi: “Cho dù như thế ngươi cũng không nên —— “

Lí Vị Ương nhìn về phía lão phu nhân, Lí lão phu nhân nhíu mày: “Đủ rồi đủ rồi, con trách đứa nhỏ làm cái gì! Nguyệt Lan không để tâm quá mức, đã có thai thì không nên lúc nào cũng tức giận, hiện giờ thành như vậy, làm sao có thể trách người khác! Nha đầu kia, đánh chết đi!”

Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ Xuân Cúc đã bị nhốt vào phòng củi, lúc này còn chưa biết vận mệnh của mình đã bị quyết định chỉ trong vòng hai ba câu.

Vương thái y đột nhiên nói: “Lí lão phu nhân, ta xem mạch tượng của Đại phu nhân, mang thai tháng thứ ba đã ổn định, hiện giờ xảy ra chuyện này, không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì...”

Vinh ma ma nghe xong, vội nói: “Vương thái y, ngài nói có người động tay động chân?”

“Thân thể của Đại phu nhân luôn rất tốt, đứa nhỏ cũng khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên có chuyện? Nếu vì tức giận với nha đầu thì không hợp lý cho lắm.” Vương Thái y là người có kinh nghiệm, nói rõ từng chữ. Không phải ông đa tâm, mà chuyện này ở trong cung xảy ra rất nhiều. Vốn cũng không liên quan đến ông nhưng Lí lão phu nhân muốn đánh chết nha đầu kia làm ông là đại phu thấy không đành lòng. Nếu thai nhi của Lí Đại phu nhân bị kẻ ác làm hại, mà lại liên lụy một nha đầu vô tội chết đi... Cho nên ông mới mở miệng nói ra lời này, hy vọng Lí gia cân nhắc rồi mới quyết định.

Đúng lúc này, Tưởng Nguyệt Lan đang nằm trên giường đột nhiên khóc thất thanh: “Lão gia, lão gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp! Đứa nhỏ vốn đang yên đang lành, mà chỉ qua một buổi tối đã không còn, nhất định có kẻ cố ý hại thiếp!”

Vinh ma ma vừa lau nước mắt vừa nói: “Phu nhân đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể.”

Tưởng Nguyệt Lan khóc lóc: “Điều dưỡng thân thể có tác dụng gì, hài tử của ta... Hài tử của ta đã không còn...”

Vinh ma ma cắn răng, bước nhanh tới, quỳ rạp xuống trước mặt Lí Tiêu Nhiên: “Lão gia, ngài biết đấy, phu nhân thân thể luôn khỏe mạnh, có bệnh vụn vặt cũng không cần uống thuốc. Từ sau khi mang thai phu nhân chỉ uống canh dược bồi bổ dưỡng thai, tuy thỉnh thoảng thấy không khỏe nhưng cũng là tình trạng bình thường khi mang thai, không có gì đặc biệt, sao có thể vô duyên vô cớ mất đi đứa nhỏ, nhất định có người ra tay làm hại!”

Lí Tiêu Nhiên nhìn về phía Vương Thái y: “Ngài ở trong cung lâu năm, theo Vương Thái y thấy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”

“Ta hoài nghi, phu nhân dùng nhầm xạ hương.” Vương Thái y chậm rãi nói.

“Xạ hương?” Vừa dứt lời Lí lão phu nhân bỗng đứng lên, sắc mặt biến thành xanh mét.

Lí Tiêu Nhiên khó hiểu: “Sao lại có xạ hương?”

Lí Vị Ương thong thả chậm rãi nhướng mày: “Vinh ma ma, thường ngày mẫu thân có thói quen đốt hương sao?”

Vinh ma ma vội đáp: “Người mang thai tuyệt đối không được dùng xạ hương, đây là kiêng kị, phu nhân luôn tránh thật xa, chúng nô tỳ cũng nhất quyết không để phu nhân đụng tới thứ này!”

Lí lão phu nhân sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Vương Thái y: “Đúng là như thế, nơi này không có xạ hương! Lời ngài nó có chứng cứ không?”

Vương thái y gật đầu: “Mạch tượng của phu nhân không ổn định, trên người khô nóng, ta đã thấy bốn vị phi tử của tiên đế sinh non vì dùng nhầm xạ hương, bệnh trạng của phu nhân hiện giờ giống hệt những người đó.”

Tưởng Nguyệt Lan nhìn Lí Tiêu Nhiên, trong mắt đầu tiên có sự chờ đợi lại đáng thương, cuối cùng chỉ còn lại yếu đuối vô cùng, phảng phất như toàn bộ hy vọng đều đặt vào tay Lí Tiêu Nhiên, trông cậy ông chủ trì chính nghĩa.

“Dẫn tất cả nha đầu hầu hạ bên người phu nhân đến đây.” Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng cất lời.

Đây là hạ quyết tâm đi thẩm vấn, Lí Vị Ương buông mắt xuống, lạnh lùng cười. Lí Tiêu Nhiên coi trọng vấn đề con nối dòng hơn xa người thường, qua chuyện Đại phu nhân lúc trước ông càng hận kẻ muốn mưu hại con trai ông, hiện giờ là khẩn cấp muốn bắt được hung thủ.

Nha đầu cả phòng quỳ rạp xuống đất, thành thật cúi đầu.

“Các ngươi khai báo thật chi tiết, mấy ngày gần đây phu nhân sử dụng hương liệu gì?” Lí Tiêu Nhiên chậm rãi nói.

“Bẩm lão gia, mỗi một thứ phu nhân dùng luôn được ghi chép lại, nô tỳ lĩnh đồ ở chỗ quản sự, tất cả đều ghi trong danh sách.” A La là tỳ nữ bên người Tưởng Nguyệt Lan, lúc này cung kính nói: “Từ lúc phu nhân mang thai tất cả hương liệu không dùng đến, ngay cả chuỗi vòng đàn hương treo trong phòng phu nhân sợ không tốt cho thai nhi nô tỳ cũng lấy xuống cất đi.”

_______________________________

Lí Tiêu Nhiên nhìn A La chằm chằm: “Thường ngày ăn uống y phục của phu nhân đều qua tay các ngươi, người khác không thể chạm tới! Không phải các ngươi sơ sẩy thì là ai?” Ông tức giận nhưng cũng không hồ đồ, Lí Vị Ương không thể nhúng tay vào ăn uống y phục của Tưởng Nguyệt Lan, vậy Tưởng Nguyệt Lan làm thế nào đụng tới xạ hương?

A La không hề khẩn trương căng thẳng, mắt thấy Lí Tiêu Nhiên nghi ngờ nhìn mình thì dập đầu nói: “Đúng là nô tỳ phụ trách cuộc sống thường ngày của phu nhân, không để người khác nhúng tay vào. Cũng vì trách nhiệm to lớn cho nên nô tỳ mới dè dặt cẩn thận, tuyệt đối không phạm lỗi sai lớn như vậy.”

“Lão gia, A La trung tâm với thiếp, làm việc lại vô cùng cẩn thận, thiếp tin A La, huống hồ xạ hương từ đâu đến, làm thế nào dính vào thiếp, tuyệt đối không có khả năng người của thiếp phạm sai lầm, tuy thiếp xưa nay nhún nhường người ngoài mà chắc chắn sẽ không lấy thân thể của mình ra làm trò đùa.” Tưởng Nguyệt Lan hai mắt đỏ hoe, yếu đuối đáng thương nói.

Lí Tiêu Nhiên thở dài nặng nề: “Chỉ sợ vạn nhất, hay là nô tỳ vô ý tiếp xúc đến...”

Vinh ma ma xen lời: “Lão gia, đây không phải sai lầm vô ý gì cả. Phu nhân nói phải, chúng nô tỳ làm việc rất cẩn thận, tới giờ chưa từng có nửa điểm sơ sẩy. Nếu như thật có vấn đề thì nhất định là sau khi chuyển tới nơi này mới xảy ra chuyện —— “

Lí Vị Ương nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Ý của Vinh ma ma, đứa nhỏ của mẫu thân không còn là trách ta động tay động chân ư?”

Vinh ma ma vội đáp: “Tam tiểu thư đừng hiểu lầm, nô tỳ không có ý này!”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Lúc trước khi chuyển tới, lão phu nhân cũng phái người kiểm tra qua một lần, chắc chắn không có gì không ổn, ngươi không nói ta, chẳng lẽ nói lão phu nhân động tay động chân?”

Vinh ma ma cả mặt trắng bệch: “Tam tiểu thư, nô tỳ đương nhiên không dám nghi ngờ lão phu nhân! Chỉ có điều kiểm tra vội vã chưa hẳn đã chu đáo, nói không chừng có người nhân lúc rối loạn động tay động chân, đã không phải trong ăn uống của phu nhân có vấn đề thì chính là đồ đạc, vật dụng tranh trí nơi này... Tốt nhất nên kiểu tra thật kỹ một lượt.”

“Đã như vậy thì kiểm tra một lượt toàn phòng đi.” Lí Tiêu Nhiên ra lệnh.

Lí lão phu nhân phân phó vài ma ma có kinh nghiệm cẩn thận tra xét, toàn bộ căn phòng tràn ngập bầu không khí đè nén làm người khác cảm thấy sắp có đại sự phát sinh. Lí gia vốn đang bao phủ bởi chuyện vui bỗng chốc lâm vào cảm giác nguy cơ khó thở.

La ma ma là người công bằng nhất, bởi vì bà đại biểu cho lão phu nhân, cẩn thận kiểm tra toàn phòng ba lần, bà bước tới trước bức họa sơn thủy bên trái vách tường, lấy bức họa xuống, nghiêm túc kiểm tra lại không phát hiện được gì. Trong khoảnh khắc buông bức họa tay bà đột nhiên dừng lại, nhấc bức họa đến trước mũi ngửi, sắc mặt thay đổi. Sau đó bà cầm bức họa đến chỗ Vương Thái y: “Ngài xem một chút.”

Vương Thái y thấy vẻ mặt bà khác thường vội nói: “Chờ.” Lập tức nhận lấy bức họa, cẩn thận khám xét. Tất cả mọi người ngừng thở khẩn trương nhìn ông.

Chỉ chốc lát sau, Vương Thái y đã có phán đoán: “Lí Thừa tướng, trên bức họa phát hiện chút dấu vết của xạ hương.” Dứt lời ông đưa bức họa sang, Lí Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn, mày nhíu lại...

Lí Vị Ương lạnh lùng theo dõi, sắc mặt bình thản tĩnh lặng, như thể đối phương nói gì hoàn toàn không liên quan đến nàng.

“Đây là một bức họa sơn thủy bình thường mà.” Nhị phu nhân khó hiểu nói, thật sự không nhìn ra có chỗ nào khác biệt.

Vương Thái y lại lắc đầu: “Bình thường nếu có người mang ý xấu thì sẽ hạ xạ hương bên trong lư hương, mùi phấn xạ hương nồng nặc bốn phía gây xảy thai, mà như thế sẽ dễ bị người khác phát hiện. Hung thủ này vô cùng gian xảo, trộn lẫn xạ hương bên trong thuốc màu, mùi cực nhạt, nếu không cẩn thận kiểm nghiệm sẽ không thể nghiệm ra.” Vương Thái y vừa nói vừa lấy dao nhỏ cạo một phần giấy vẽ, sau đó phân phó hạ nhân bưng chén nước sôi đến, thả giấy vẽ vào, mảnh họa lập tức nhòe nhoẹt, chờ một lát thuốc màu hòa tan, mùi nhàn nhạt phiêu tán, Vương Thái y bảo nha đầu đưa cho Lí Tiêu Nhiên.

La ma ma sắc mặt ngưng trọng: “Mời lão gia cẩn thận ngửi, mùi hương trên bức họa rất nhạt, không để sát sẽ khó phát hiện, nhưng thuốc màu hòa tan với nước thì khác. Nô tỳ lớn mật đoán hung thủ mài nhỏ mảnh xạ hương ở thể rắn bỏ vào thuốc màu, chờ màu khô sẽ khó phát hiện được, như vậy người không biết hương liệu dù cẩn thận kiểm tra toàn phòng cũng sẽ không nghi ngờ một bức họa nhìn qua rất bình thường.”

Dứt lời sắc mặt cả phòng đều biến đổi.

Vinh ma ma hô to: “Khó trách chúng nô tỳ không phát hiện được, tranh này cứ treo đó, có ai đến kiểm tra đâu?” Một câu nói lập tức giúp các nha đầu hầu hạ được miễn tội.

Vương Thái y nói: “Không phát hiện được mới là bình thường, rất nhiều họa sĩ thích thêm chút xạ hương thượng đẳng, chế thành tranh chữ tranh họa xạ mặc, hương thơm quẩn quanh, nếu biết giữ gìn có thể bảo tồn trong thời gian dài, chống phân hủy, nhưng đối với phụ nữ có thai thì rất phiền toái. Người bình thường khẳng định không chú ý đến bức họa này, cho dù phát hiện cũng thấy là chuyện thường, nếu không phải vừa rồi La ma ma cẩn thận thì thiếu chút nữa đã bỏ qua.”

Tưởng Nguyệt Lan khóc rống thất thanh: “Rốt cuộc là ai động tay động chân trên bức họa?!”

Lí Tiêu Nhiên tức giận: “Tra, nhất định phải tra rõ, tranh này từ chỗ nào đến!”

Vinh ma ma làm bộ giật mình sợ sệt: “Lão gia, bức họa cùng những đồ bài trí trong phòng của phu nhân đều không chuyển sang, đến phòng mới phu nhân thấy vách tường trống không không đủ thanh nhã, lệnh cho nô tỳ tìm Lưu ma ma mở khố phòng nhỏ, xin một bức họa để treo.”

Lí Tiêu Nhiên giận tím mặt: “Lưu ma ma? Gọi vào!”

Lí Vị Ương lạnh nhạt nhìn, không nói lời nào, như hoàn toàn không biết hành vi của bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, Lưu ma ma thở hổn hển chạy đến, bởi vì chạy quá nhanh suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Lưu ma ma, rốt cuộc là ai sai ngươi đưa bức họa này đến!” Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng nói.

Lưu ma ma mồ hôi đầy đầu, chẳng hiểu ra sao nhìn Lí Tiêu Nhiên, sau đó thấy bức họa kia, bỗng nhớ ra: “Lão gia nói bức họa này sao? Phu nhân nói phòng ở trống không khó coi nên lệnh Vinh ma ma tìm nô tỳ, nói muốn lấy một số đồ bài trí, không có giá trị quá lớn, nên nô tỳ mở phòng kho nhỏ để Vinh ma ma vào chọn —— “

Hoàng đế và Nhu phi, bao gồm lão phu nhân đều ban cho Lí Vị Ương không ít đồ, trong đó có một số lễ vật cồng kềnh không quá đáng giá cho nên Lí Vị Ương không đưa vào phòng mình, một số bình phong tranh sơn thủy thậm chí hộp tráp gỗ lim toàn bộ giao cho Lưu ma ma bảo quản, đặt vào phòng kho nhỏ phía sau viện. Lưu ma ma là người của lão phu nhân, Lí Vị Ương điều tra bà xong thì tương đối yên tâm, nhưng không ngờ bà ta chưa thông báo với mình đã tự tiện mở phòng kho cho Vinh ma ma, thật sự không ngờ được.

“Lưu ma ma, là ngươi tự mở phòng kho nhỏ sao?” Lí lão phu nhân nhíu mày.

Lưu ma ma rốt cục nhìn ra có chỗ không đúng, tuy lão phu nhân phái bà đến chăm sóc Tam tiểu thư, mà trong viện Tam tiểu thư đã sớm có nha đầu được sủng ái, không tới phiên bà góp lời, Tam tiểu thư lại hiếm khi để bà tham gia vào việc trong phòng, bà chỉ có thể coi giữ một đống vật chết, không kiếm chác được gì. Thường ngày còn đỡ, gần đây nhìn thấy Tiếu ma ma cũng bị phái đến chỗ Tứ tiểu thư mặc vàng đeo bạc, hiểu nhiên là kiếm được đồ tốt từ chỗ Tứ tiểu thư, trong lòng bà tất nhiên sẽ thấy mất cân bằng. Lần đó phu nhân sai Vinh ma ma đến yêu cầu mấy thứ, bà có ý nịnh bợ lại hơi sợ Lí Vị Ương cho nên phái người đi xin chỉ thị, ai ngờ đúng lúc Lí Vị Ương tiến cung, bà nghĩ dù sao cũng không phải đại sự cho nên đồng ý, thả người vào phòng kho nhỏ.

Vốn đang lo lắng Vinh ma ma chọn đồ quá mức đặc biệt, ai ngờ chỉ lấy một bức họa, Lưu ma ma mới yên lòng, nói lúc sau sẽ báo lại với tiểu thư, Vinh ma ma lại nói chỉ là thứ đồ nhỏ, đặc biệt báo lại thì có vẻ mẹ con xa lạ lẫn nhau, có dịp tự phu nhân sẽ thông báo với tiểu thư, còn cố ý cho Lưu ma ma một chiếc vòng tay vàng, Lưu ma ma hiểu ý đối phương, không nhiều lời nữa. Lúc này bị lão phu nhân hỏi, Lưu ma ma mồ hôi lạnh đầy đầu, chỉ nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, gần như không nói ra lời.

Vinh ma ma lạnh lùng nói: “Lưu ma ma, lúc đó ngươi bảo với ta Tam tiểu thư đã đồng ý!”

Lưu ma ma sửng sốt, lập tức cứng họng, ngây người: “Ta đâu có nói như vậy! Vinh ma ma sao ngươi có thể nói năng bậy bạ thế! Rõ ràng ngươi bảo không cần thông báo, tự phu nhân sẽ nói với tiểu thư! Sao lại hất lung tung lên người ta!”

Lí Vị Ương thản nhiên cất lời: “Lão phu nhân, phụ thân, con chưa bao giờ cho phép nô tỳ này đưa bức họa ẫu thân!”

Vinh ma ma lại lớn tiếng thốt: “Lão gia, lão phu nhân! Nếu không có sự cho phép của Tam tiểu thư, một nô tỳ nho nhỏ dám làm thế sao? Chẳng lẽ Lưu ma ma lại động tay trên bức họa?!”

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên khó coi cực kỳ, lớn tiếng quát: “Lưu ma ma, tranh này bị người ta tẩm xạ hương, hại phu nhân xảy thai, ngươi có biết hay không?!”

Lưu ma ma sớm run run, thấy Lí Tiêu Nhiên giận dữ đầy mặt, một câu cũng không nói nên lời, rõ ràng đang sợ hãi.

Lí Vị Ương cười lạnh trong đáy mắt, mà ngoài mặt phảng phất như cực kỳ tức giận: “Ngươi sững sờ cái gì! Còn không nói cho rõ ràng!”

Lưu ma ma run rẩy, lập tức nói: “Nô tỳ không bẩm báo Tam tiểu thư, nô tỳ thật sự không biết gì cả, cầu lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!” Bà vốn là người không thích nhiều chuyện, thường ngày chỉ biết làm việc, giờ không biết vì sao gây ra đại họa, sao có thể không sợ hãi?

“Phụ thân, bức họa này là Thanh Phong đồ của Lưu Thư họa sĩ tiền triều, chính là lễ vật Công chúa ban cho con, chẳng lẽ Công chúa hãm hại mẫu thân sao? Hơn nữa bức họa đặt trong kho hàng đã nửa năm, nếu như thật sự bị người khác cố ý động tay động chân, sao có thể chuẩn bị sớm như vậy?! Lại khéo đến mức bị mẫu thân chọn trúng? Không khỏi quá mâu thuẫn?” Lí Vị Ương gằn từng tiếng.

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên càng khó coi, nhanh tay lấy bức họa ra cẩn thân xem xét, quả quyết nói: “Không, đây không phải là tác phẩm của Lưu Thư, là đồ giả!”

Sắc mặt mọi người thay đổi, không ngờ là đồ giả? !

Lí Tiêu Nhiên có nghiên cứu thi họa, ông chỉ vào bức Thanh Phong đồ, sắc mặt đông lạnh: “Mỗi lần Lưu Thư vẽ tranh đều đang say khướt, chính vì tính cách không câu nệ này mà ký tên thường trái ngược với quy tắc bình thường, kết cấu chính thống là từ phải sang trái, viết ở chỗ trống, mà ông ấy lại viết từ trái qua phải, giữa khe hở trúc thạch, thể chữ là Lệ kết hợp với Khải, trình bày không thẳng và cơ bản mà là lớn nhỏ không đồng nhất, cao thấp xen kẽ, nhìn qua thú vị đặc sắc! Nhưng bức họa này tuy giống Thanh Phong đồ như đúc, mà chữ ký lại chẳng khác gì họa sĩ phổ thông, từ phải sang trái! Cho nên đây không phải là tác phẩm của Lưu Thư!”

Lí lão phu nhân nặng nề nói ra một câu: “Công chúa sẽ không tặng bức họa giả, cho nên, nhất định có người đã đánh tráo!”

Ánh mắt mọi người một lần nữa quay về chỗ Lí Vị Ương, nàng lạnh lùng cười: “Nói như vậy mọi người đều đang nghi ngờ ta? Tất cả ăn uống y phục trong phủ đều cố định, ai mua loại dược nào dùng loại dược nào đại phu trong phủ rõ ràng nhất, ta chưa từng chạm qua xạ hương thì sao? Thậm chí ngay cả lư hương trong phòng ta là hương Thanh Tâm loại nhẹ nhất, nửa phần xạ hương cũng không có, dám hỏi một câu, muốn hại người thì ta lấy xạ hương từ chỗ nào? Đây không phải thứ tầm thường, mọi người đã nghi ngờ không ngại đến cửa hàng bên ngoài hỏi một câu, xem ta hay là nha đầu của ta có từng bước vào dược điếm nửa bước!”

________________________

“Xin hỏi Tam tiểu thư có chịu cho người khác lục soát không?” Vinh ma ma lạnh lùng nói.

“Lục soát đi.” Lí Vị Ương đáp trả lạnh nhạt, nàng đã sớm đoán được đối phương sẽ làm như vậy! Dù sao quay đi quay lại chỉ có chút kỹ xảo đấy thôi.

La ma ma nhìn thoáng qua lão phu nhân, lão phu nhân gật đầu, La ma ma lập tức dẫn người đi, qua nửa canh giờ mới trở về bẩm báo: “Phòng của Tam tiểu thư rất sạch sẽ, không có gì hết.”

Lí lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, bà thật sự không hy vọng Lí Vị Ương có liên quan đến chuyện này.

Lúc này, Tưởng Nguyệt Lan cắn chặt răng, như hờn tủi lại như nhẫn nhịn, lớn tiếng khóc: “Lão gia, nếu không phải Tam tiểu thư thì là ai động tay động chân trên bức họa? Ngài phải cho Nguyệt Lan một lời công đạo!”

Lí Tiêu Nhiên đau đầu kịch liệt, giọng nói của ông lạnh lùng: “Thật sự không tra được gì?”

La ma ma lập tức trả lời: “Nô tỳ đã cẩn thận kiểm tra, không tìm được gì hết.”

Vinh ma ma đứng bên cạnh đột nhiên xen lời: “Lão gia, còn Thất di nương nữa, nơi đó chưa hẳn đã không có gì!”

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng: “Vinh ma ma, Thất di nương là người thành thật, ngay cả Thất di nương ngươi cũng nghi ngờ? Hay là ngươi dứt khoát nói trên người Tứ đệ ta có xạ hương đi còn hay hơn!”

Vinh ma ma âm thầm cười lạnh, ra vẻ lơ đãng nói: “Tam tiểu thư, nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật, tiểu thư cần gì phải thẹn quá hóa giận?”

Lí Vị Ương nhếch khóe môi, ý cười khắc sâu làm cho người khác cảm thấy như ngọn lửa bị bao phủ bởi tầng băng dày bay đến: “Ồ? Ngươi ăn ngay nói thật? Vậy vì sao muốn hắt nước bẩn lên người Thất di nương.”

“Có phải hắt nước bẩn hay không gọi tới là biết!” Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng nói, phất tay phân phó người đi mời Thất di nương.

Lí Vị Ương nhếch môi cười, toàn thân băng lạnh âm trầm, làm người khác trong lòng run sợ. Nàng biết rõ, mục đích của đối phương không chỉ có mình! Nhìn chủ mẫu yếu đuối nằm trên giường cách đó không xa, nàng cười lạnh một tiếng, Tưởng Nguyệt Lan, ngươi đúng là lớn mật, oan uổng ta thì thôi còn kéo theo Thất di nương, được, được lắm, thật sự rất được!

“Lão phu nhân, lão gia.” Đàm thị hành lễ, không thấy mọi người nói gì đành phải xấu hổ đứng sang bên cạnh. Lưu ma ma quỳ bên dưới, sắc mặt Lí Vị Ương đông lạnh, Thất di nương có chút khó hiểu nhưng không nghĩ nhiều.

“Đàm thị, phu nhân sảy thai. Ngươi có biết không?” Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên nhìn thằng vào bà, mang theo sự nghiêm khắc không thể nói rõ.

Thất di nương nghe câu hỏi của Lí Tiêu Nhiên, giọng điệu vô cùng không vui, vội đáp: “Phu nhân xảy ra chuyện? Thiếp không biết, bằng không đã sớm đến thăm.”

“Việc này không cần nói, ta hỏi ngươi, Vị Ương có từng giao cho ngươi thứ gì không?” Lí Tiêu Nhiên hỏi như vậy rõ ràng đã nhận định Lí Vị Ương lợi dụng Thất di nương chứa chấp thứ gì đó.

Vương thái y đột nhiên ngắt lời: “Chờ một chút.” Mọi người khó hiểu nhìn ông, ông bước nhanh đến trước mặt Đàm thị: “Thất lễ, mời di nương tháo túi hương trên người xuống.”

Đàm thị sửng sốt, sau đó theo bản năng nghe lời, lấy túi hương xuống.

Vương Thái y ngửi ngửi, sắc mặt quả nhiên biến đổi, nhanh chóng đổ dược liệu trong túi hương ra, cẩn thận xem xét, sau đó ngưng trọng nói: “Đây là Tô Hợp hoàn.” Từ lúc Đàm thị bước vào cửa ông đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, rất độc đáo. Hiện giờ xem ra quả thật là thế.

“Đó là cái gì?” Lí Tiêu Nhiên nhíu mày.

Vương Thái y giải thích: “Một số người bị bệnh tim đau thắt, hoặc dễ ngất xỉu dùng Tô Hợp hoàn bệnh tình có thể thuyên giảm.”

“Có thành phần gì?” Lí Tiêu Nhiên lập tức truy hỏi, hiển nhiên bắt được điểm mấu chốt.

“Bởi vì trong sách cổ có nói, xạ hương có thể nhanh chóng tiến vào cơ bắp và cốt tủy, dễ phát huy dược tính. Cho nên trong thành phần của Tô Hợp hoàn có chứa xạ hương —— “

Lí Tiêu Nhiên giận tím mặt, không hề nghĩ ngợi đã xông lên tát Thất di nương một cái, mà Lí Vị Ương nhanh hơn ông một bước, vừa liếc mắt ra hiệu, Triệu Nguyệt đã ôm Thất di nương tránh đi, Lí Tiêu Nhiên tát vào không khí sắc mặt càng thêm khó coi: “Lí Vị Ương! Chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn không chịu nhận tội? Hai mẹ con nhà ngươi đúng là lòng dạ độc ác, ngay cả đứa nhỏ như vậy cũng giết chết, không sợ có báo ứng sao?!”

Lí Vị Ương ra dấu bảo Triệu Nguyệt bảo vệ cẩn thận Đàm thị đang kinh hoảng, đáp trả lạnh lùng: “Phụ thân, đợi nói cho hết lời rồi động thủ lần nữa cũng không muộn!” Nói xong nàng quay đầu hỏi, “Thất di nương nói cho con biết, thuốc này từ đâu tới?”

Đàm thị vô cùng hoảng sợ thấy không thể giấu giếm được gì đành ăn ngay nói thật: “Từ lúc sinh Mẫn Chi ra thiếp luôn bị đau thắt tim, giữa đêm bừng tỉnh, khám không ít đại phu mà chẳng có tác dụng gì, lại sợ Vị Ương lo lắng cho nên không dám nói! Sau này đi thăm phu nhân, vừa vặn gặp Hà đại phu, ông ấy nói thuốc này có thể chữa bệnh thiếp liền nghe lời bắt đầu dùng, cũng không biết thuốc này được làm từ cái gì!”

_______________________________

Lí Tiêu Nhiên giận dữ: “Ngươi không biết, ngươi làm sao mà không biết? Thứ ngươi mang theo rõ ràng dùng để hại người!”

Đàm thị kinh hãi, lúc này bà rốt cuộc hiểu ra, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, cất tiếng khóc: “Lão gia, lão phu nhân, cho thiếp lá gan lớn nữa thiếp cũng không dám tổn thương một sợi lông của phu nhân, huống chi là mạng người, thiếp cũng là người làm mẹ, sao có thể làm ra chuyện này!”

“Không thừa nhận là được chắc? Người đâu, tìm Hà đại phu đến đối chất!” Lí Tiêu Nhiên lạnh băng nói.

Trên giường, Tưởng Nguyệt Lan vẫn không ngừng khóc rống, từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt mà chỉ nói hai ba câu, không có câu nào chỉ trích nhưng vô thanh vô tức đã kéo Lí Vị Ương cùng Đàm thị xuống nước, đúng là làm người khác bội phục.

Toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh, mọi người đang chờ Hà đại phu đến chứng minh, Đàm thị nơm nớp lo sợ nhìn Lí Vị Ương lại thấy con gái sắc mặt bình tĩnh, không hề đặt việc này trong lòng.

Nhị phu nhân nghi ngờ nhìn Đàm thị vẻ mặt kinh hoảng, lại nhìn Lí Vị Ương vô cùng trấn định, càng thấy khó hiểu hai người có thật là mẹ con không, vì sao chẳng giống chút nào, so với Đàm thị thành thật Lí Vị Ương đúng là như ác quỷ đầu thai, không, có khi nàng ta đến đòi nợ oan trái, bằng không tại sao nó ở đâu nơi đó không thể sống yên ổn? Nhị phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy đúng, khẽ nói với Lí Thường Như: “Bản án này rốt cuộc phải thẩm vấn đến lúc nào, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút sáng mai còn chờ uống trà của con dâu!”

Lí lão phu nhân tức giận: “Là lúc nào rồi ngươi còn nhớ chuyện này! Đúng là không hiểu biết gì hết!”

Nhị phu nhân tự dưng bị mắng một câu, thấy sắc mặt cứng ngắc cùng cơ mặt run run của Lí lão phu nhân, lập tức không dám hé răng quay mặt sang chỗ khác. Nhị tiểu thư thấp giọng: “Mẹ đừng nói nữa, lão phu nhân đang tức giận.”

Nhị phu nhân luôn lắm miệng không hé răng nữa, toàn bộ căn phòng lại quay về tĩnh lặng, mà lúc này tân khách vẫn còn trên yến hội, Lí Mẫn Đức phải ở phía trước tiếp đón khách nhân, đã ba lần sai người mời Lí Tiêu Nhiên qua mà ông nhất quyết không rời đi, chờ bằng được kết quả thẩm vấn.

Hà đại phu đại khái hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, đôi mắt khôn khéo, lúc trước thần thái sáng láng, nhưng hôm nay bước vào cửa cả người run run cúi đầu.

Lí Tiêu Nhiên có vài phần sốt ruột: “Hà đại phu, ngươi cúi đầu làm gì?!”

Hà đại phu ấp úng: “Hồi bẩm Lí Thừa tướng... ta... ta vô ý vấp ngã, cho nên không cẩn thận làm mặt bị thương, không dám gặp người khác.”

“Không sao, hôm nay mời ngươi đến là có chuyện quan trọng cần thỉnh giáo.” Lí Tiêu Nhiên nói, “Thất di nương nói lúc ngươi đến xem bệnh cho phu nhân đã cho Thất di nương Tô Hợp hoàn, có thật hay không?”

Giọng nói của Hà đại phu có một tia run run: “Tất nhiên là thật, là thật ——” ông lặp lại hai lần phảng phất như bị kinh sợ, ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên.

Lí Tiêu Nhiên cất cao giọng: “Hà đại phu, ngươi ngẩng đầu lên nói!”

Hà đại phu bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên, mặt bầm dập, gãy cả mũi, sao có thể là bị té ngã, rõ ràng bị người khác đánh thành thế này. Tất cả mọi người kinh hãi, Lí lão phu nhân vội nói: “Hà đại phu, —— người nào lớn mật như thế!”

Lí Vị Ương nhíu mày, nàng đã dặn dò Triệu Nam, lúc bắt người tuyệt đối không thể để lại vết thương, nhưng Hà đại phu như thế rốt cuộc là bị ai đánh? Chẳng lẽ Triệu Nam làm trái mệnh lệnh của nàng, không, không đúng, Triệu Nam chưa từng nhắc tới việc này, chứng minh hắn không chạm qua một ngón tay của Hà đại phu. Nàng tin tưởng Triệu Nam không dính vào việc này.

Hà đại phu quỳ rạp xuống đất, khóc kể: “Lí Thừa tướng, ta thật sự không dám nói tiếp! Cho dù nói gì cũng đều phải chết! Tam tiểu thư quý phủ ta thật sự không đắc tội nổi! Cầu ngài cứu ta một mạng!”

Lí Tiêu Nhiên lớn tiếng cười lạnh, từ ghế tựa đứng bật dậy, ánh mắt như kiếm hướng tới Lí Vị Ương. Có khả năng ngay cả ông cũng không biết, ánh mắt ông tuy sắc bén nhưng hàm chứa sự bất an sâu sắc, tựa như mũi kiếm sắc bén không ngừng run run trong gió, trong lòng ông có một loại sợ hãi với Lí Vị Ương, một loại sợ hãi đáng sợ, nhưng hiện tại ông cần phải trừng phạt con bé, nếu ông lui ra sau như vậy sẽ hoàn toàn phá hủy uy nghiêm của người làm phụ thân cùng đứng đầu một nhà: “Lí Vị Ương, rốt cuộc ngươi đã làm những gì! Có phải từng đi hiếp bức Hà đại phu!”

Giờ khắc này trên mặt Lí lão phu nhân lộ sắc thái như muốn nhổ ra thứ gì đó đang chặn trong lồng ngực, môi chung quy cứng ngắc khép chặt, chưa nói gì cả.

Vinh ma ma nói: “Hà đại phu, Tam tiểu thư uy hiếp ông như thế nào, cứ nói thật ra, lão gia nhất định sẽ làm chủ cho ông! Tuyệt đối không để kẻ xấu tùy ý oan uổng ông!”

Lí Vị Ương hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy Hà đại phu, ta uy hiếp ngươi như thế nào, vì sao không nói thẳng ra đi?”

Lúc này trán Hà đại phu đã phủ đầy mồ hôi, quỳ gối trên nền đất lạnh băng, phảng phất như đang vô cùng khó xử.

Cuối cùng lão phu nhân mở miệng: “Ngươi nói thật ra, nếu như là sự thật —— cũng không được giấu diếm!”

Hà đại phu lớn mật liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, cố ý thẳng lưng nói: “Lão phu nhân, hôm kia ta từ bên ngoài khám bệnh trở về bị một đám người xấu bắt cóc, bọn họ nhốt ta lại, còn nghiêm hình tra tấn, yêu cầu ta phải làm theo những gì họ nói —— dù thế nào ta cũng không chịu đáp ứng cho nên bọn họ không thả ta đi, sau này còn dùng vàng bạc để thu mua, bảo ta nói phu nhân thật ra không mang thai, mà dùng dược có thể tạo ra hiện tượng giống như mang thai để lừa gạt các đại phu đến chẩn mạch —— ta mơ hồ nghe thấy bọn họ nói chủ tử là An Bình Huyện chủ... Thấy ta cứng mềm không ăn bọn họ thậm chí bắt trói cháu ta, cuối cùng ta đành bất đắc dĩ đáp ứng!”

Mọi người trong phòng càng nghe càng khiếp sợ, lập tức nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ánh mắt gần như không dám tin.

Nhưng mà Hà đại phu còn nói tiếp: “Ban đầu dược ta đưa cho Thất di nương đúng là Tô Hợp hương, thuốc này thật ra hàm lượng xạ hương rất thấp, căn bản không ảnh hưởng đến người thân thể khỏe mạnh, nhưng Thất di nương cố tình nói thuốc này hiệu quả không rõ ràng, vẫn ngày đêm khó ngủ, bắt ta gia tăng lượng dược, cho nên ta mới đưa cho Thất di nương Tô Hợp hương hàm lượng cao, cũng chính là Xạ Hương hoàn —— “

Lúc này mọi người đều hiểu ra, đầu tiên Lí Vị Ương thông đồng với Thất di nương lừa được xạ hương từ chỗ Hà đại phu, sau đó lợi dụng xạ hương động tay động chân trên bức họa sơn thủy, mưu hại đứa nhỏ của mẹ cả, còn ép Hà đại phu vu cáo để mọi người cho rằng Tưởng Nguyệt Lan “giả mang thai”, sau đó cố ý ra vẻ xảy thai để oan uổng Lí Vị Ương, tâm tư đúng là vô cùng ác độc!

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Triệu Nguyệt, thấy trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ giật mình, đành thở dài một hơi, đôi huynh muội này đều là thủ vệ am hiểu giết người, lại không thành thạo tâm cơ mưu lược. Tưởng Nguyệt Lan tính kế hết mọi đường, nàng ta mang thai thật, lại cố ý để Lí Vị Ương nghi ngờ, tưởng nàng ta giả mang thai, tìm hiểu cái gọi là “chân tướng” từ miệng Hà đại phu. Triệu Nam đúng là biết được chuyện Tưởng Nguyệt Lan “ngụy trang” mang thai từ chỗ Hà đại phu, hóa ra đối phương đã thiết kế tất cả ngay từ đầu, bao gồm nhân chứng Hà đại phu, hiện giờ lật lọng, tất cả là cạm bẫy Tưởng Nguyệt Lan thiết kế.

Lúc này, Hà đại phu lấy tấm ngân phiếu ra: “Đây là ngân phiếu Tam tiểu thư thu mua, nếu ta thật sự nhận thì lương tâm sẽ bất an! Mời lão gia thu hồi đi!”

Chuyện đã đến nước này, vật chứng nhân chứng đã đầy đủ, không còn đường chống chế! Lí Tiêu Nhiên không rống to phát giận mà trong mắt lộ ra tia lửa đáng sợ, thậm chí có sát ý, nhưng đến khi ánh mắt ông chạm phải ánh mắt lạnh băng của Lí Vị Ương, thì miệng ông nhanh chóng hiện lên vẻ tươi cười tàn nhẫn mà phẫn hận —— ép hỏi Lí Vị Ương: “Ngươi đồ tiện nhân, còn gì để nói!”

Ông đã hạ quyết tâm mượn cơ hội này dứt khoát trừ khử nữ nhi không thể khống chế này!

Hiện tại Lí Vị Ương đã bị buộc đi đến sát vách núi đen, mà nàng vẫn kiêu ngạo liếc nhìn Lí Tiêu Nhiên, chỉ cảm thấy ông ta yếu đuối và buồn cười đến mức nào. Nói ra cũng thật châm chọc, vị phụ thân của nàng ngồi trên ghế Thừa tướng, cả ngày hô tới hô lui không ai bì nổi, nhưng đáy lòng lại sợ hãi hơn bất cứ ai, rõ ràng biết phía sau chuyện này có ẩn tình khác lại cố tình nhân cơ hội diệt trừ nàng. Nói đến cùng chỉ vì nàng không chịu bị khống chế làm ông ta cảm thấy càng lúc càng bất an sợ hãi mà thôi!

Nàng cúi đầu cười lạnh, sau đó ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào mắt ông. Lí Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy trong mắt nàng mang theo băng hàn thấu xương, rùng mình, lửa giận lập tức biến mất —— hắn chưa bao giờ thấy Lí Vị Ương mang vẻ mặt này, nhất thời chấn động.

Lí Vị Ương cười lạnh nhìn ông, chậm rãi chuyển tầm mắt đến chỗ Tưởng Nguyệt Lan, con ngươi tối đen lộ ra vẻ khó lường: “Mẫu thân, hy vọng mẫu thân đừng thay đổi tính toán ban đầu mới tốt.”

Giọng nói của nàng vừa mềm mại nhẹ nhàng lại mang theo sự tàn nhẫn khốc liệt vô cùng. Tưởng Nguyệt Lan có ảo giác —— mình ngay lập tức sẽ bị rơi xuống địa ngục! Không, làm sao có thể?! Người thắng rõ ràng là mình, sắp thành công rồi, nàng tuyệt đối không tin Lí Vị Ương có biện pháp lật ngược ván cờ!

—— Lời tác giả ——

Tiểu Tần: Biên, mọi người đều nói nhớ ngươi ——

Biên tập: Cho nên thể hiện ta đáng yêu cỡ nào == Truyện sau nhớ suy nghĩ để ta làm nữ chính, ta muốn làm nữ chính vạn người mê, vạn tuế thánh nữ!

Tiểu Tần: Thật đáng khinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.