Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 143: Chương 143




Tất cả mọi người nhìn về phía Thác Bạt Chân, lập tức ngây ra. Mấy năm nay Thác Bạt Chân giấu tài trước giờ không tham dự cuộc tranh đấu nào, bề ngoài an phận thủ thường, ai có thể ngờ chuyện hôm nay có liên quan đến hắn.

Thác Bạt Chân nhìn về phía Lí Vị Ương, Lí Vị Ương chỉ mỉm cười với hắn, biến cải củ thành bùn đất? Ừm, đúng là sự so sánh thú vị, hiện tại nàng cảm thấy thật hình tượng.

Thác Bạt Chân đứng thẳng dậy, trên mặt không hề mang một tia kinh ngạc, ngược lại cất cao giọng cười to: “Chúc mừng Phụ hoàng, chúc mừng Phụ hoàng!”

Hoàng đế bất ngờ, nghĩ thầm hôm nay là ngày lành, Thái tử lại đưa nữ tử này tới, một chậu nước lạnh đổ vào đầu ông, có gì để chúc mừng? Ông tức giận nói: “Có gì mà chúc mừng!”

Trên mặt Thác Bạt Chân là nụ cười thong dong: “Lãnh thị nói đôi ba câu bịa đặt sinh sự, phỉ báng Liên phi, ý đồ đánh lừa dư luận, gây rối, Thái tử nhất thời sơ suất đích thực có tội. Nay chân tướng rõ ràng, kẻ đầu sỏ chính là nữ tử sinh sự bịa đặt này, đầu tiên nàng ta hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nhi thần, tiện thể làm mờ mắt Thái tử, hiện giờ trước đại điện càn rỡ vô lễ, cũng may Thất đệ nhìn rõ mọi việc, tìm được chứng cứ trước một bước, chứng minh sự trong sạch cho Liên phi nương nương, như vậy Thái tử chỉ bị nàng ta lừa gạt, loại phụ nhân nói năng bậy bạ cỡ này, phụ hoàng nhất định phải lập tức xử tử để giải oan cho Liên phi! Về phần Thái tử, cầu xin phụ hoàng nhớ đến tình cảm cốt nhục huyết mạch, bỏ qua chuyện cũ.”

Lí Vị Ương nhìn hắn nở nụ cười. Thác Bạt Chân à Thác Bạt Chân, ngươi thật đúng lợi hại, nói đôi ba câu phảng phất như cầu tình thay, thực ra ngươi đang nói rõ ràng, người bày ra tất cả chính là Thái tử! Từ gợi ý của Thái tử ngươi mới đi thu mua nàng ta! Mà vào tai Hoàng hậu cùng Thái tử, cảm thấy ngươi trung tâm cỡ nào, đến lúc này còn suy nghĩ cho bọn họ. Nhưng Hoàng đế nghe xong thì khác biệt rất lớn...

Nói đến cùng, Thác Bạt Chân muốn bắt Hoàng đế đưa ra lựa chọn. Là Thái tử và Hoàng hậu, hay Liên phi.

Hoàng hậu cảm thấy phải bắt lấy thời cơ, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, nâng Liên phi đứng lên: “Muội muội mau đứng lên, mọi chuyện do Thái tử quá dễ tin người, thiếu chút nữa oan uổng muội! Muội đang mang thai cần phải bảo trọng, mặt đất lạnh băng như vậy, đừng quỳ nữa!”

Liên phi tủi thân nhìn Hoàng đế, Hoàng đế gật đầu, lúc này nàng mới thuận thế đứng dậy, lau nước mắt, trở lại chỗ ngồi của mình. Còn chưa đến chỗ ngồi đã cảm thấy bụng đau kịch liệt, nàng kinh hoảng kêu một tiếng, nữ quan bên cạnh vội vàng nói: “Bệ hạ, nương nương huống không tốt, xin cho phép nương nương lui!” Hoàng đế vừa thấy không đúng lập tức cất lời: “Mau đi đi!” Các vị nữ quan nhanh chóng đỡ Liên phi trên đầu đổ thật nhiều mồ hôi đi xuống. Biết đây là bệnh trạng sắp sinh, sắc mặt Hoàng hậu càng khó coi, lại chỉ có thể mang nụ cười, người ngoài nhìn vào, tươi cười kia thật sự rất vặn vẹo khó coi.

Lí Vị Ương cẩn thận quan sát Hoàng hậu, thấy sắc mặt bà ta vô cùng không tốt, bọng mắt xanh tím, so với các cung nữ trẻ tuổi mỹ mạo làm nền xung quanh càng có vẻ già cả, lớp son phấn thật dày cũng không che lấp nổi sắc mặt có bệnh, xem ra đã dầu hết đèn tắt. Biết bệnh tình không chuyển biến tốt, số mệnh chẳng còn bao lâu, Lí Vị Ương nhếch môi, cúi đầu. Kiếp trước hiện tại Hoàng hậu đã chết, nhưng kiếp này lại kéo dài hơi tàn đến nửa năm, đối với thế cục thật sự là việc xấu không thể nắm bắt. Nhưng cho dù lấy nhân sâm ngàn năm kéo dài tính mạng, Hoàng hậu cũng không chống đỡ được bao lâu, chờ bà ta chết đi, quan hệ giữa Thái tử cùng Thác Bạc Chân có còn củng cố như trước hay không?

Nhìn thấy Liên phi đi xuống, vụ án trước mắt còn chưa giải quyết, Hoàng đế nhìn về phía Thái hậu: “Mẫu hậu nghĩ thế nào?”

Thái hậu nhìn Thái tử, Thác Bạt Chân, Thác Bạt Ngọc, trầm mặc không nói. Ba đứa trẻ này, đều là cháu trai của bà. Nhưng Thái tử ngu dốt, Thác Bạt Ngọc xuất sắc, Thác Bạt Chân lại tâm cơ sâu không lường được... Một trận tranh đoạt mắt thấy đang bùng nổ trước mắt... Bà thật sự không biết nên ngăn cản tranh đấu Hoàng thất sắp xảy ra như thế nào. Lúc trước, bà ủng hộ Hoàng đế từng bước một đánh bại các huynh đệ khác bước lên ngôi vị Hoàng đế, hiện giờ, bà phải trơ mắt nhìn các cháu trai giết hại lẫn nhau, đây là số mệnh của hoàng thất. Không ai có thể cự tuyệt vị trí quyền khuynh thiên hạ kia... Bà thở dài: “Thái tử thiên về tình cảm, không phân biệt được thị phi, bị kẻ gian làm mờ mắt mới dẫn đến chuyện hôm nay. Ai gia nghĩ, cho dù Thái tử vô ý, nhưng có tội dung túng, phạt tiền trăm lượng, dùng để chẩn tai. Bệ hạ thấy thỏa đáng chưa?”

Hoàng đế nói: “Thái hậu đã có lệnh, trẫm tất nhiên tuân theo. Như vậy đi, Thái tử và Tam hoàng tử, mỗi người chịu năm trăm lượng vàng, sung công vào quốc khố, cũng phạt một năm cung phụng.” Từ đầu tới đuôi, bọn họ không nói đến nữ tử kia, không phải đã quên nàng ta, mà nàng ta hẳn phải chết.

Thái tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt Thác Bạt Chân hơi trắng bệch, hắn biết, Hoàng đế không tin lời vừa rồi mình nói, hiển nhiên, bệ hạ cũng coi mình là một trong những kẻ đầu sỏ. Nhưng mà vì sao ——

Lúc này Thác Bạt Chân không biết, trước tiên Lí Vị Ương cùng Liên phi thiết kế chuyện Trương mỹ nhân, để sự tin tưởng của Hoàng đế với bọ họ rớt xuống âm. Cho dù hôm nay bọn họ nói thế nào, Hoàng đế đều sẽ nhận định bọn họ trù tính tất cả hòng mưu sát Liên phi. Hơn nữa, Thái tử và Trương mỹ nhân cấu kết, không chỉ là cấu kết làm bậy, mà khả năng bao hàm dụng ý khác, ví như mượn tay Trương mỹ nhân dò xét Hoàng đế... Chuyện này Hoàng đế không thể dễ dàng tha thứ, có thể thấy, ông sẽ nghĩ thế nào khi thấy hai hoàng tử kết thành bè phái. Nói cách khác, lúc này Thác Bạt Chân càng ra vẻ trợ giúp Thái tử, Hoàng đế càng nhận thấy hai người ghen tị Thác Bạt Ngọc, càng thương hại Thất hoàng tử thân cô thế cô.

Lí Vị Ương rất hiểu Hoàng đế, khi một đứa con thế lực có vẻ lớn, đứa còn lại có vẻ cô đơn, ông sẽ biểu hiện an ủi, đồng tình với đứa cô đơn, thậm chí âm thầm nâng đỡ, đồng thời chèn ép đáng sợ đứa lớn mạnh. Giống như trong nhà bình dân, căn bản không thể xử sự công bằng với các con. Đại đa số cha mẹ sẽ xem đứa nào nghèo hơn một chút, lấy của đứa giàu đem đi trợ giúp, đây gọi là “Cướp của người giàu chia cho người nghèo” trong gia tộc.

Đám hộ vệ dẫn nữ tử kia nỉ non khóc không ngừng cùng với hai hài tử đi xuống, Lí Vị Ương nhìn hai hài tử đang run run, khẽ nhắm mắt lại, phảng phất như bị ánh nến làm ỏi mắt. Tôn Duyên Quân thở dài: “Trẻ thơ có tội tình gì.”

Lí Vị Ương mở mắt, thấp giọng nói: “Mẫu thân của bọn họ không nên đến Kinh đô, lại càng không nên bị vàng bạc rối loạn tâm trí. Người một nhà vốn nên sinh hoạt vui vẻ cùng nhau, nàng ta cố tình tin lời Thác Bạt Chân đến làm nhân chứng. Cho dù thành công hay không, đều khó thoát khỏi cái chết.”

Ngay từ đầu Thác Bạt Chân đã không định tha cho cả nhà này, bởi vì việc vạch tội Liên phi không phải chuyện gì vinh dự, hắn sẽ không để lại nhược điểm trong tay kẻ khác, cho dù hôm nay thành công, tương lai hắn vẫn sẽ tìm cơ hội trừ khử. Cho nên, nữ tử đó căn bản không nên đến Kinh đô, lại càng không nên tin tưởng một tên ác ma khoác da người.

Yến tiệc tiếp tục tiến hành, Lí Vị Ương nhìn mọi người sắc mặt khác nhau xung quanh, bất giác suy đoán trong lòng bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì, rõ ràng trước mắt phát sinh chuyện đáng sợ như vậy, mọi người vẫn có thể coi như không có gì xảy ra, phảng phất chưa từng phát sinh, đại khái tất cả những người làm bạn với quân vương đều tâm ngoan thủ lạt hơn bình thường... Thí dụ như nàng, lúc đó chẳng phải thế sao...

Chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo, Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn, thấy hai cung nữ vui mừng chạy vào điện. Trong lòng hai nàng đang ôm một đứa trẻ con. Cung nữ hành lễ với Hoàng đế: “Chúc mừng bệ hạ. Liên phi vừa sinh cho bệ hạ một Hoàng tử.”

Đứa trẻ này xuất hiện, bỗng chốc hòa tan bầu không khí vốn xấu hổ gượng gạo. Thái tử là người đầu tiên đứng lên, cao giọng cười chúc mừng Hoàng đế, sau đó mọi người đồng loạt chúc mừng Hoàng đế và Thái hậu, đại điện nặng nề nhất thời tràn đầy tiếng nói cười.

Sự chú ý của mọi người bỗng chốc bị hấp dẫn bởi vị hoàng tử thứ mười ba của quốc gia này, như đã quên rằng lúc trước từng có mười hai vị hoàng tử sinh ra, nhưng chỉ còn bốn người sống đến hiện giờ, hơn nữa, ngoại trừ Bát hoàng tử chưa trưởng thành, những người khác đều lâm vào tranh đấu ngươi chết ta sống.

Hoàng đế vui vẻ nhìn con trai của mình, ông có rất nhiều con trai, nhưng đứa nhỏ này lại có ý nghĩa khác biệt, ông lớn tuổi như vậy, tương lai có khả năng không thể có con nối dòng nữa, cho nên... Rất có khả năng đây chính là con út.

Thái hậu đứng bên mỉm cười, Hoàng đế đưa đứa nhỏ cho Thái hậu ôm: “Cầu Thái hậu chúc phúc cho Thập Tam Hoàng tử.”

Thái hậu ôm đứa trẻ, trong tay cảm nhận được sự mềm mại và độ ấm, đứa nhỏ mặc dù vừa sinh ra, nhưng không khóc, mắt còn chưa mở, khóe miệng lại như mang theo tươi cười, vẫn còn ngủ say sưa. Thái hậu thương yêu, khẽ xoa hai gò má của đứa nhỏ, ánh mắt an tường, thở ra thật dài: “Gọi là Thác Bạt Húc đi.”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt. Thác Bạt Húc... Lại còn được Thái hậu tự mình ban thưởng tên, lập tức cất lời chúc phúc Thập Tam Hoàng tử.

Giữa tình cảnh náo nhiệt, Thác Bạt Chân nhìn về phía Lí Vị Ương, bờ môi gợi lên, thì ra là thế. Liên phi vốn nửa tháng sau mới sinh, sao có thể vô duyên vô cớ động thai sinh non —— chắc chắn đã dùng thuốc trợ sản. Xuyên qua khuôn mặt non nớt của Thập Tam hoàng tử, Thác Bạt Chân như nhìn thấy mưu đồ bí mật của Lí Vị Ương và Liên phi. Nghĩ đến đây, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt Thái hậu, Thái hậu hoàn toàn mừng rỡ, không hề có một tia khúc mắc. Hắn biết, trò diễn hôm nay đã phí phạm rồi. Bởi vì Lí Vị Ương sớm nhìn ra ý đồ chân thật của hắn. Thứ hắn muốn không phải phán quyết trước mặt mọi người, mà là sự nghi ngờ sau lưng. Một khi Hoàng đế và Thái hậu có lòng nghi ngờ với Liên phi, như vậy rất nhanh sẽ kéo Thác Bạt Ngọc xuống nước. Hoàng tử cấu kết với phi tử trong nội cung là tội danh lớn đến mức nào...

Nhưng Lí Vị Ương lại thiết kế để cho đứa nhỏ này sinh ra trước, còn sinh ra đúng sinh nhật Thái hậu. Từ nay về sau, mỗi lần Thái hậu nhìn thấy đứa nhỏ sẽ nghĩ đến điều đó. Không chỉ thế, tương lai Hoàng đế cũng sẽ đối xử khác biệt. Mà vừa rồi Thái hậu ban thưởng tên, tuy rằng ba chữ ngắn ngủi, nhưng chính thức đặt dấu chấm cho chuyện xảy ra ngày hôm nay, đồng thời triệt để quét đi đám mây mù bao phủ trên đầu Liên phi... Nàng ta và đứa nhỏ này được Thái hậu tán thành, không, có thể nói là che chở.

Hắn nhìn thoáng qua Thái tử cười đến miễn cưỡng, đáy lòng thở dài, Thác Bạt Húc... Ba chữ này đưa Liên phi lên thiên đường, đồng thời cũng đánh Thái tử xuống địa ngục. Đáng tiếc, hiện tại Thái tử vẫn chưa ý thức được điều này, tương lai hắn sẽ hiểu ra sự xuất hiện của đứa nhỏ mang biến cố lớn đến mức nào cho sự tranh đấu.

Thái tử đứng giữa các đại thần chúc mừng, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoàng đế, vẻ mừng rỡ của Thái hậu, hắn cảm thấy cô độc, sự cô độc khó có thể nói ra. Lúc này hắn còn chưa biết qua đêm nay mọi chuyện sẽ phát sinh biến hóa, tuy Hoàng đế không trách phạt hắn, nhưng đã quyết định phế trừ Thái tử. Người duy nhất thấy rõ điều này, ngoại trừ Thái hậu, còn có Lí Vị Ương luôn lặng yên nhìn tất cả, đương nhiên, còn có một người, chính là thê tử kết tóc nhiều năm đồng giường cộng chẩm với Hoàng đế —— Hoàng hậu. Bà bí mật xem xét tất cả, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, muốn tìm cơ hội chuyển bại thành thắng.

Chờ các cung nữ ôm đứa nhỏ đi xuống, Thái hậu đã cảm thấy mệt mỏi, bà cười đứng lên: “Ai gia mệt thật rồi, muốn đi dạo hoa viên.”

Mọi người vội vàng đứng dậy định đi cùng, Thái hậu lại lắc đầu: “Cửu công chúa, con tới đây.” Cửu công chúa nhanh chóng bước qua, làm bạn bên cạnh Thái hậu, Thái hậu suy nghĩ, đột nhiên nói: “Vị Ương, ngươi cũng đi theo.”

Mọi người kinh hãi, bao gồm Lí Tiêu Nhiên, đều lộ ra vẻ mặt không tin nổi. Thái hậu thích Cửu công chúa, đối phương là kim chi ngọc diệp, để nàng đi theo làm bạn không kỳ quái, nhưng Lí Vị Ương tính là gì, con gái của thần tử, lại còn là thứ xuất... Lập tức rất nhiều quý phu nhân và tiểu thư đều lộ sự ghen tị không thể che giấu, cho dù bọn họ cố gắng kìm nén sự ghen tị, nhưng vẫn không thể nhịn nổi. Chẳng có cách nào, chỉ cần bọn họ nghĩ đến mẹ ruột của Lí Vị Ương chỉ là nha đầu rửa chân hạ lưu, bọn họ lập tức không thể tha thứ.

Mọi người thường nói, trên đời này không có sự yêu thương vô duyên vô cớ, cũng không hận vô duyên vô cớ. Thực tế, yêu và hận lại vô duyên vô cớ, không có lý do như vậy. Ghen tị đủ để giải thích tất cả, cho dù bọn họ biết Lí Vị Ương được Thái hậu sủng ái đều dựa vào nỗ lực của chính nàng, nhưng lúc này, ai còn nghĩ đến điều đó? Bọn họ chỉ biết ghen tị, vì sao người đủ tư cách đứng bên cạnh Thái hậu, không phải là mình...

Lí Vị Ương cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nàng không biểu hiện sự kinh ngạc ra ngoài, mà bình thản đứng dậy, yên lặng đi theo Thái hậu trong ánh mắt chú mục của mọi người. Đoàn người ra khỏi đại điện, bước tới hoa viên. Phía sau Thái hậu chỉ còn lại Cửu công chúa cùng Lí Vị Ương, tất cả cung nữ chậm rãi cầm ô lớn quạt tròn đi theo xa xa.

Cửu công chúa nhìn Thái hậu, nhỏ giọng nói với Lí Vị Ương: “Vị Ương tỷ tỷ, Thái hậu có chuyện muốn nói với tỷ!”

Đương nhiên Lí Vị Ương biết thái hậu có chuyện muốn nói, chỉ là không đoán ra được chuyện gì mà thôi. Thái hậu đi đến gốc cây Sắc Vi phía trước thì dừng lại. Bà quay đầu nhìn Lí Vị Ương, nở nụ cười gọi: “Vị Ương, con qua đây.”

Lí Vị Ương đi qua, trên mặt tỏ thái độ kinh sợ. Bởi vì nàng biết, người trong hoàng tộc đều thích như vậy. Nó tựa như một quy luật ngầm thể hiện kính vọng và lễ nghi.

Thái hậu nhìn gương mặt thanh tú của nàng, mỉm cười: “Vị Ương à, Ngọc nhi đã nói cho ai gia biết cả rồi. Kế hoạch hỏa thiêu năm mươi vạn đại quân chính là chủ ý của con.”

Lí Vị Ương khẽ cau mày, nàng không ngờ Thác Bạt Ngọc lại tiết lộ chuyện này. Nhưng cùng lúc đó nàng cũng dự cảm được mục đích khi hắn nói ra bí mật đó cho thái hậu biết, nàng quỳ gối trước mặt thái hậu, thấp giọng nói: “Thần nữ có tội.”

Thái hậu tự mình nâng nàng lên, cười nói: “Ngươi giúp mấy trăm vạn dân chúng ở biên cảnh Đại Lịch tránh khỏi thảm hoạ chiến tranh, có tội gì đâu? Thưởng ngươi còn không đủ nữa là.”

Thái hậu muốn thưởng nàng —— trong lòng Lí Vị Ương hơi hơi căng thẳng, cười nói: “Thái Hậu nương nương, nếu thật sự muốn ban thưởng Vị Ương, cầu ngài cho phép mẫu thân của Vị Ương có thể làm bình thê.”

Thái hậu chấn động, nói: “Vị Ương, sao ngươi không dùng phần thưởng đó để cầu xin ình? Ngọc nhi hắn...”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Thái hậu, từ khi Đức phi nương nương mất đi, Thất điện hạ khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, nếu Thái Hậu nương nương thương tiếc ngài ấy thì nên sớm tìm một mối lương duyên tốt phù hợp cho ngài ấy.”

Thái hậu hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trước đó Thác Bạt Ngọc đã nói ra tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn cầu thái hậu làm chủ gả Lí Vị Ương cho hắn, thậm chí làm hẳn chính phi. Ban đầu thái hậu cảm thấy thân phận Lí Vị Ương không xứng làm chính phi, nhưng nàng ta đã lập công lớn như thế thì phá lệ một lần cũng không phải là khó. Ngoài ra bà cũng cảm thấy Lí Vị Ương là một cô nương tốt lại thông minh, gả cho Thác Bạt Ngọc về sau nhất định sẽ giúp đỡ phu quân hết lòng. Nói cho cùng, thái hậu quả thật tinh mắt hơn Đức phi nhiều lắm, bà ta biết thưởng thức Lí Vị Ương, còn có ý cất nhắc nàng. Nếu tương lai Thác Bạt Ngọc có thể tiến xa hơn thì thiếu nữ trước mắt này không chừng cũng sẽ vươn đến vị trí cao cao tại thượng đó. Tất cả chỉ còn chờ xem bản thân nàng biểu hiện thế nào thôi.

Nhưng bây giờ bà thật không ngờ, Lí Vị Ương lại uyển chuyển cự tuyệt. Nàng tình nguyện vì mẫu thân cố gắng tranh thủ vị trí bình thê mà không thèm quan tâm tới làm chính phi của Thác Bạt Ngọc, thậm chí còn nhắc khéo thái hậu nên tìm cho Thác Bạt Ngọc một vị thê tử tốt, vì sao? Thái hậu hiểu Thác Bạt Ngọc rất rõ, hắn không phải là kẻ lỗ mãng. Mọi việc hắn làm đều đã trải qua suy nghĩ tính toán rất kĩ lưỡng. Vì thế khi hắn đề xuất, thái hậu còn tưởng hắn và Lí Vị Ương lưỡng tình tương duyệt. Nhưng giờ xem ra, tất cả là do Thác Bạt Ngọc một bên tình nguyện.

Thái hậu có chút tức giận, lần đầu tiên bản thân bà làm mai mà lại có kẻ dám cự tuyệt, thanh âm bà mang theo chút lạnh lẽo: “Vì sao?” Chẳng lẽ có chuyện gì khó nói, hoặc là cố ý ra vẻ dè dặt để lấy lòng?

Cửu công chúa mở to hai mắt nhìn Lí Vị Ương cự tuyệt chuyện tốt như vậy. Nàng hoài nghi Lí Vị Ương có phải điên rồi hay không, gả cho thất ca của nàng là mơ ước ngày đêm của biết bao thiên kim danh môn vậy mà nàng lại thẳng thừng từ chối.

Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Thái hậu, bởi vì Vị Ương không đồng ý.”

Thái hậu nhìn nàng, đáy mắt nổi lên dị sắc, yên lặng rất lâu không nói một lời. Không đồng ý? Trên đời này còn có người dám nói không đồng ý với thái hậu đương triều, quả là chuyện lạ, hơn nữa còn là gan to tày trời. Lúc này tự dưng bà muốn cười lớn thành tiếng.

Nhiều năm về trước, lúc bà bị ép xuất giá cũng nói một câu như vậy: “Con không đồng ý“. Khi ấy bà vẫn chỉ là một thiếu nữ hồn nhiên xinh đẹp, trong lòng luôn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời, phụ thân từng bước thăng chức, mặc dù còn kém hoàng gia nhưng bà cũng là thiên chi kiêu nữ. Mẫu thân của bà từng nói: “Nữ nhi của ta, nhân phẩm, gia thế tốt như thế, tương lai muốn gả cho ai mà chẳng được. Nên nhất định phải đi tìm mối nhân duyên tốt nhất. Khi đó bà cũng nghĩ vậy nhưng mà cuối cùng thì sao?. Bà phải gả vào cung, gả cho vị cửu ngũ chí tôn – người mà không một nam nhân nào sánh bằng. Nhưng bà không đồng ý, bởi vì trong lòng đã sớm có một người.

Trong đầu Thái hậu hiện ra dung mạo năm đó của người ấy. Ngày xưa do quần áo của bà vô ý vướng phải nhánh cây nên suýt chút bị té ngã, có một bàn tay nhanh nhẹn đỡ được bà, khi quay đầu lại một gương mặt tuấn tú đập vào ánh mắt, người ấy nhẹ giọng gọi tên bà, nụ cười ấm áp.

Lúc ấy trong lòng bà đã bắt đầu xuất hiện tình cảm khác thường với vị biểu huynh này, nên khi được biểu huynh đỡ thì trên mặt đỏ ửng lên. Bà từng nghĩ rằng, dựa vào giao tình lâu năm của hai nhà, dựa vào sự sủng ái của cha mẹ đối với bà, chắc chắn biểu huynh sẽ là vị hôn phu tương lai, bọn họ cũng đã nói thế . Đáng tiếc, ngày bà nói không đồng ý vào cung thì lại nhận được cái bạt tai từ phụ thân luôn yêu thương mình.

Bà quyết định từ bỏ tất cả để cùng người ấy bỏ trốn. Lang bạt thiên hạ hay trốn qua nước khác cũng được, chỉ cần ra khỏi biên cảnh Đại Lịch, dù là thánh chỉ của hoàng đế cũng vô dụng. Không ai làm gì được bọn họ! Nhưng đợi suốt một đêm người ấy không đến. Bà hận hắn bội ước, chấp nhận gả vào hoàng cung. Tuy vinh hoa phú quý, tuy ở vị trí cao cao tại thượng, nhưng suốt cả đời này đã hoàn toàn chấm dứt giấc mộng hạnh phúc. Tuy nhiên nghiệt ngã thay, hơn mười năm sau thì bà mới biết được, cả đời hắn không lập gia đình, đau ốm mà chết. Hóa ra tối đó, người ấy không tới được không phải vì không muốn tới mà là vì khi hắn mở cửa phòng định trốn đi bị phụ mẫu thân sinh và mấy trăm người nhà quỳ rạp xuống đất cầu hắn đừng làm chuyện đại họa sát thân. Đúng vậy, bắt cóc phi tử mà hoàng đế đã khâm định, dù bọn họ có thể chạy thoát nhưng hai đại gia tộc chạy được sao? Chuyện liên quan đến mấy trăm mạng người, hắn không tới được, vĩnh viễn đều không tới được.

Sau này khi bà từng bước một đi lên ngôi vị thái hậu thì bà mới hiểu được, trên đời không có chuyện gì mà mình có thể nói không đồng ý. Ngươi không đồng ý thì người ta cũng sẽ bắt ngươi phải nguyện ý. Hơn nữa là đồng ý với vẻ mặt vui vẻ, phấn chấn. Bởi vì đó là ân điển hoàng gia, dám không đồng ý sao? Quả thực buồn cười!

Bà không ngờ đã qua nhiều năm như vậy lại có một thiếu nữ dám quỳ gối trước mặt bà nói rõ ràng bốn chữ: “Ta không đồng ý“. Ngay cả Cửu công chúa được hoàng đế sủng ái khi đối mặt với mối hôn sự mà bản thân không đồng ý cũng không dám nói bốn chữ đó, Lí Vị Ương, nàng ta thật to gan!

Thái hậu nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: “Ngươi có biết, ngươi đang nói cái gì không?” Vốn dĩ bà muốn tứ hôn ngay trên đại điện, nhưng sau đó cảm thấy nên nói riêng trước một chút để phòng ngừa Lí Vị Ương quá cao hứng mà thất thố trước mặt nhiều người, lại không ngờ đến khả năng nàng dám cự tuyệt!

Lí Vị Ương ngẩng đầu, nhìn thẳng bà, nói rõ ràng từng chữ: “Vị Ương rất rõ bản thân đang nói cái gì, nhưng Vị Ương nói thế không phải vì bản thân mà là vì suy nghĩ cho thất điện hạ.”

Thái hậu hơi nhíu mày, trên mặt không tỏ vẻ gì. Lí Vị Ương biết, thái hậu đang suy nghĩ những lời nói của nàng, nếu nàng nói sai rất có thể sẽ gặp phải kết cục bị nhốt vào ngục. Nhưng nàng vẫn quyết định, không đồng ý chính là không đồng ý, nếu nàng gả cho Thác Bạt Ngọc thì khác gì năm đó gả cho Thác Bạt Chân ? Lại làm hoàng hậu lần nữa?. Nàng biết, Thác Bạt Ngọc thật lòng thích nàng, nhưng tình cảm này có thể kéo dài bao lâu?. Nàng không muốn phải chịu nỗi đau giống quá khứ một lần nữa.

Tâm tình nàng dần bình tĩnh lại, sau khi được trọng sinh nàng đã thề tuyệt đối không gả ột ai dòng họ Thác Bạt!

“Thái hậu, nữ tử mà Thất điện hạ cần là một tiểu thư xuất thân cao quý, có thể giúp đỡ nghiệp lớn cho ngài ấy. Nếu cưới Vị Ương, không những bị người đời nhạo báng mà còn vô dụng, không trợ giúp được việc gì. Nếu thái hậu thật sự thương thất hoàng tử thì không nên làm như vậy!”

Các cung nữ đứng xa, không biết phía bên này đang nói chuyện gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt thái hậu và Cửu công chúa đều biến sắc. Không khí trở nên ngưng trọng, uy nghiêm như tên đã lên dây, lại đè nén hết sức căng thẳng.

Tâm tư của bản thân đã sớm bị nha đầu này nhìn thấu rồi... Gương mặt Thái hậu đột nhiên trầm xuống, vô cùng u ám. Thái tử, Thác Bạt Chân, Thác Bạt Ngọc, bọn họ đều là tôn tử của bà, trong người bọn họ chảy huyết mạch của bà. Trong đó, Thác Bạt Ngọc lại được thái hậu yêu thương nhất. Đáng lẽ thái tử có thể được bà duy trì ủng hộ nhưng ngày xưa lúc thái tử mới sinh, thái hậu định tự mình nuôi nấng thì bị hoàng hậu tìm cách đoạt lại. Cứ thế, thái tử có chỗ dựa là hoàng hậu, đồng thời cũng xa cách với người làm tổ mẫu như bà, mà Thác Bạt Chân tuy rằng luôn khiêm tốn, cẩn thận nhưng thái hậu biết dù hắn tuổi nhỏ nhưng tâm cơ thâm trầm, không muốn gần gũi, yêu thương ai. Tuy Đức phi không biết nhìn người, nhưng lại giỏi lấy lòng. Nàng ta luôn viện lý do bản thân bận rộn xử lý cung vụ nên cứ hai ba ngày lại đưa Thác Bạt Ngọc đến chỗ thái hậu, thực chất là để bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ. Thác Bạt Ngọc từ nhỏ sống ở bên cạnh bà, khiến bà lúc tuổi già cảm nhận được niềm vui đã lâu không thấy.

Có thể đoán được rằng, bề ngoài bà xử lý mọi việc rất công bằng, thậm chí giống như luôn giúp thái tử nhưng trong thâm tâm thái hậu người bà thiên vị lại chính là Thác Bạt Ngọc. Bà đã nghe rất nhiều chuyện xưa huynh đệ tương tàn, bà lo lắng bi kịch đó sẽ tái diễn trong đám tôn tử của bản thân. Nhất là sau khi Đức phi qua đời, bà cảm thấy mình đã trở thành người duy nhất giúp đỡ Thác Bạt Ngọc. Thậm chí, trước đó bà còn hi vọng Đức phi sớm biến mất một chút, bởi vì bà cho rằng Đức phi là nữ tử có chút tâm cơ nhưng trí tuệ lại kém, mấy năm nay nếu thái hậu không che chở thì chỉ sợ Thác Bạt Ngọc đã không thể bình an trưởng thành.

Nhưng bà không thể vĩnh viễn bảo hộ hắn, bà đã già không biết còn sống được bao lâu, rất nhanh thôi Thác Bạt Ngọc sẽ phải tự dựa vào bản thân. Bà không lo lắng hoàng đế đối phó Thác Bạt Ngọc, bởi vì bà biết hoàng đế cũng rất thích đứa con trai này. Cái mà bà lo lắng là thái tử và Thác Bạt Chân gây bất lợi cho Thác Bạt Ngọc. Hơn nữa, hoàng hậu vì bảo vệ con trai duy nhất sẽ không từ thủ đoạn quét sạch mọi kẻ có thể làm chướng ngại, uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế. Nói không chừng Thác Bạt Ngọc sẽ bị hoàng hậu hạ độc thủ.

Lí Vị Ương biết rõ tâm tư thái hậu, bởi nhiều năm tiếp xúc ở kiếp trước, nàng đã sớm nhìn ra thái hậu vẫn ngầm trợ giúp Thác Bạt Ngọc. Hơn nữa xem ra trong lòng thái hậu đã nhận định cách bảo hộ tốt nhất chính là nắm giữ quân đội trong tay. Trong triều đình, mặc dù Lí gia và Tưởng gia luôn ngầm tranh đấu, nhưng có một điểm nhất trí là cùng bài xích La quốc công. Mà hai kẻ thái tử và Thác Bạt Chân đã sớm âm mưu từ lâu cũng thống nhất sẽ không để cho Thác Bạt Ngọc nhúng tay vào chuyện triều chính. Vì vậy, thái hậu nhất định sẽ nghĩ cách giúp Thác Bạt Ngọc đạt được càng nhiều sự hỗ trợ trong quân đội.

Quân đội và triều đình khác nhau ở chỗ, dù ngươi có bối cảnh cao quý đến đâu thì cũng phải dựa vào chiến công để lên tiếng. Chiến công càng nhiều thì uy vọng càng cao. Dù Thác Bạt Ngọc có thể dựa vào thân phận vương thất và sự giúp đỡ từ thái hậu để nắm binh quyền nhưng không thể chinh phục được lòng trung thành và phục tùng của ngàn vạn tướng sĩ. Muốn có được sự trung thành của họ chỉ có một cách, đó là lên chiến trường lập công. Mà trận đại thắng Mạc Bắc đã làm tên tuổi Thác Bạt Ngọc vang danh thiên hạ, đoạt được quyền khống chế biên cảnh Mạc Bắc, hơn nữa còn chiếm được hai mươi vạn đại quân của La quốc công. Nay hắn đã nắm trong tay bốn mươi vạn quân đội. Mặc kệ ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế, muốn động đến hắn đều phải suy nghĩ cẩn thận.

Trong nháy mắt, bất ngờ trên mặt Thái hậu xẹt qua một tia sát khí. Thậm chí bà còn suy nghĩ nên lấy lý do gì để có thể bí mật xử tử Lí Vị Ương, ví dụ như nàng ta bất hạnh nhiễm bệnh cấp tính qua đời, hoặc phán nàng tội xúc phạm vương thất, trực tiếp xử tử ...

“Hiện giờ Lí gia chiếm vị trí độc tôn trên triều đình, cho nên dù Vị Ương chỉ là thứ xuất thì thái tử và Tam hoàng tử cũng sẽ không để Vị Ương gả cho Thất điện hạ. Bởi vì nếu mối hôn sự này thành thì Lí gia sẽ đứng chung chiến tuyến với Thất điện hạ, cả quan văn quan võ đều chiếm chức vị cao nhất. Tình hình trước mắt đối với Thất điện hạ mà nói lại càng thêm nguy hiểm. Thái Hậu nương nương nên tìm cho Thất hoàng tử một mối nhân duyên khác tương xứng hơn mới là đúng đắn, chớ để ngài ấy bước vào trận chiến như hổ rình mồi này quá sớm.” Lí Vị Ương giả bộ như không nhận ra tâm tư thái hậu, khuôn mặt trầm tĩnh nói.

Thái hậu chậm chạp mãi không quyết tâm, ánh mắt vẫn đánh giá Lí Vị Ương không nói lời nào. Cuối cùng, bà nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất rồi đột nhiên nở nụ cười.

Bà vừa cười rộ lên làm Cửu công chúa cảm thấy áp lực như được giảm bớt, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng biết rõ tổ mẫu bình thường có vẻ hiền lành nhưng một khi thật sự nổi giận thì giết người mà mắt cũng không thèm chớp một cái. Vừa rồi lúc Lí Vị Ương mở miệng từ chối, nàng còn tưởng thái hậu muốn hạ lệnh kéo nàng ấy ra cửa cung chém đầu.

Nguy hiểm thật... Vị Ương đúng là vừa đi dạo quỷ môn quan một vòng !

Thái hậu nở nụ cười nhẹ: “Ồ, hoá ra ngươi toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì tôn nhi của ta sao?”

“Đúng là như thế, vì vậy thần nữ mới có thể cả gan nói ra lời thật.”

Ánh mắt Thái hậu chợt lóe lên, thản nhiên nói: “Cho tới giờ chưa có kẻ nào dám trái ý ai gia, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ mình là ngoại lệ? Vừa rồi ngươi nói vì Ngọc nhi nhưng khó mà tin được, ai gia muốn nghe sự thật.”

Lí Vị Ương bình tĩnh một lát, tiếp tục nói: “Mỗi câu của Thần nữ nói đều là lời thật lòng. Mặc dù nghe qua có vẻ to gan lớn mật và xúc phạm cả thái hậu, nhưng lại không thể không nói. Đầu tiên, nếu thần nữ lọt vào mắt xanh của thái hậu, được phong làm phi tử của Thất hoàng tử thì người ngoài sẽ thấy đó là chuyện vô cùng tốt, phong quang vô hạn, cá vượt vũ môn hóa rồng. Nhưng với thần nữ mà nói, lại không phải chuyện tốt. Giờ Thất điện hạ đối xử khác biệt với thần nữ, thậm chí còn đến cầu thái hậu tứ hôn, dĩ nhiên là xuất phát từ một mảnh thật tình. Tuy nhiên, thái hậu đồng ý hôn sự này chẳng qua vì thần nữ giỏi mưu lược, tương lai có thể giúp đỡ phu quân của mình, nhưng chuyện như vậy thần nữ không cần gả cũng có thể làm được. Một khi vào phủ Thất hoàng tử sẽ bị phân tâm, cả ngày chỉ biết trầm luân tranh đấu với thiếp thất, con đích con thứ mà không thể dùng toàn lực đi giúp trợ phu quân. Hơn nữa tính cách thần nữ không đủ dịu dàng lại không biết săn sóc, thậm chí dung mạo cũng không đặc biệt xuất chúng. Vài năm sau, tình cảm ái mộ của điện hạ giảm dần, chuyển qua sủng ái người khác. Nếu quả thật kết cục biến thành như thế thì thần nữ chắc chắn sẽ trở nên lòng dạ hẹp hòi, xử sự khắc nghiệt đối với kẻ khác. Tới lúc đó, chỉ sợ thái hậu có ban cho vị trí chính phi thì cũng không thể bù đắp và an ủi nỗi cô đơn cùng sự phẫn hận của thần nữ. Hiện giờ Thần nữ và Thất điện hạ là bằng hữu, quan hệ như vậy đã đủ tốt đẹp rồi nên thật sự không hy vọng trong tương lai sẽ có một ngày thần nữ phải oán hận ngài ấy, cầu thái hậu thành toàn.”

Thái hậu nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, bà biết tất cả băn khoăn lo lắng của đối phương đều là thật. Hiện giờ Thác Bạt Ngọc đúng là ái mộ Lí Vị Ương, nhưng lý do chủ yếu là vì hắn không chiếm được mới cảm thấy đặc biệt. Hắn là hoàng tử, từ xưa đến nay không có gì là không có được, nên hắn mới cố chấp muốn có được Lí Vị Ương. Nhưng một khi thành công cưới nàng trở về, nếu Lí Vị Ương vẫn tỏ thái độ lạnh lùng nhàn nhạt như vậy thì sẽ có một ngày tình cảm của hắn biến mất. Trong tình yêu, sự hi sinh và trả giá cho tình yêu của mỗi người là không ngang bằng. Hắn là một nam nhân, bên người lúc nào cũng có mỹ nhân vây quanh nên khi đó sẽ tới chỗ phi tử khác tìm kiếm an ủi. Nhưng Lí Vị Ương là chính phi, nàng có thể không thương Thác Bạt Ngọc nhưng nàng lại nhất định phải sinh con nối dòng. Khi ấy để bảo hộ địa vị của hai mẫu tử, dù bất đắc dĩ nàng cũng sẽ xuống tay với các phi tử khác... Đến lúc đó, phủ Thất hoàng tử vốn luôn thanh tĩnh chẳng phải sẽ biến thành chiến trường sao?. Kết quả này đi ngược lại mong muốn ban đầu của thái hậu, bà muốn nàng trở thành mưu sĩ trợ giúp Thác Bạt Ngọc.

Lí Vị Ương nói đúng, bên ngoài nàng tỏ ra vô cùng lãnh đạm, nhưng thái hậu biết trong thâm tâm nàng lại vô cùng bá đạo cố chấp, có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt hơn tất cả những người khác. Nàng sẽ không chấp nhận chia sẻ phu quân của mình với ai.

Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn chằm chằm thái hậu, ánh mắt lành lạnh như nhìn xuyên thấu lòng bà: “Nếu sau khi nghe xong những lời này mà thái hậu vẫn muốn giữ nguyên quyết định thì thần nữ cũng chỉ có thể vâng mệnh.”

Cửu công chúa nghe được liền trợn mắt há mồm, thầm nghĩ Vị Ương đúng là dũng cảm, dám có suy nghĩ như thế. Ý của Lí Vị Ương thật rõ ràng, ai muốn kết hôn với nàng đều phải xuất phát từ chân tâm, hơn nữa cho dù nàng không thương đối phương thì khi người nọ cưới nàng về, nàng cũng không chấp nhận được sự phản bội, dù chỉ một chút. Chỉ có thể lựa chọn, một là toàn tâm toàn ý yêu nàng không có tạp chất. Hai, nếu không làm được thì nên cút xa, đừng đến trêu chọc nàng.

Thật sự là đủ kiêu ngạo, đủ bá đạo nhưng lại làm cho người ta không thể phản bác. Cửu công chúa tự dưng cảm thấy vị An Bình huyện chủ Lí Vị Ương này sống vui vẻ hơn người làm công chúa như mình nhiều lắm, chỉ bằng việc nàng dám đứng ở trước mặt thái hậu nói ra suy nghĩ của bản thân, nàng không có được dũng khí như thế...

Thanh âm Lí Vị Ương giống như vọng từ quá khứ, vô cùng rõ ràng, thái hậu nhẹ nhàng nhắm chặt mắt, quay đầu đi nói: “Gió bắt đầu lớn rồi, chúng ta trở về thôi.”

Đoàn người trở lại trên yến hội. Cửu công chúa vẫn đang sợ tới mức không dám nói gì, nhìn biểu cảm bình tĩnh của Lí Vị Ương, nàng không biết những lời nói đó rốt cuộc có tốt hay không nữa.

Trên đại điện lúc này mọi người đang tập trung thưởng thức ca hát, một đám nhạc công tấu nhạc ười thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa. Trên người các nàng đều mặc vũ y sặc sỡ, tay áo dài phất phơ tung bay tựa như lông chim mềm mại. Màn ca vũ hấp dẫn lại đầy cảm xúc, hiển nhiên là do Liên phi đã giúp họ tập luyện điệu Nhu Ba này.

Mọi người thấy thái hậu đi tới, vội vàng đứng dậy đón chào, thái hậu vẫy tay cho đội ca múa dừng lại, cao giọng nói: “Ai gia có việc muốn tuyên bố, Vị Ương! Ngươi mau tới bên cạnh ai gia.”

Trong lòng Lí Vị Ương trầm xuống, chẳng lẽ những lời nàng nói cũng không thể khiến thái hậu thay đổi quyết định sao? Nguợc lại, trên mặt Thác Bạt Ngọc hiện lên một tia mỉm cười. Hắn biết Lí Vị Ương không đồng ý gả cho hắn, nếu là lúc trước, hắn sẽ nguyện ý đợi tới khi nàng đồng ý mới thôi. Nhưng giờ hắn không muốn chờ nữa, bởi vì hắn biết dù tiếp tục chờ đợi thì kết quả cũng là thất vọng. Lí Vị Ương đã từng nói, muốn cái gì phải tự tay đi đoạt lấy cho nên hắn sẽ làm theo, điều hắn muốn bây giờ chỉ có một mình nàng.

Thái hậu nói: “Mấy ngày nay Vị Ương thường xuyên tiến cung làm bạn cùng ai gia, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo hơn bất luận kẻ nào khác, làm ai gia muốn ban thưởng cho nàng.”

Thác Bạt Ngọc tươi cười càng vui, hắn biết điều mà thái hậu muốn ban cho Lí Vị Ương chính là thân phận chính phi thất hoàng tử.

Lúc này đã qua giờ Tý, một số người đang cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi nghe thái hậu nói muốn ban thưởng cho Lí Vị Ương thì không khỏi giật mình, cố gắng phấn chấn tinh thần để nghe thái hậu nói tiếp. Kỳ thực ban thưởng ột nữ nhi của thần tử chỉ cần đơn giản chút ít vàng bạc, ngọc ngà tơ lụa là được. Nhưng nếu quả thực chỉ có vậy thì thái hậu sẽ không tuyên bố trịnh trọng, e là có huyền cơ khác. Trên mặt mọi người, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng đều xuất hiện vẻ nghi hoặc.

Hoàng hậu cười nói: “Thái hậu, không biết ngài muốn ban cho An Bình huyện chủ cái gì?”

Thái hậu nói: “Ai gia nghe nói mẫu thân của ngươi địa vị không cao, thật sự là tiếc nuối, cho nên hôm nay muốn ban cho nàng ta thân phận bình thê. Lí thừa tướng, ngươi mau thay nàng tạ ơn đi.”

Thác Bạt Ngọc cũng không nổi giận, hắn vẫn nhìn chằm chằm thái hậu chờ đợi xem bà có nói thêm gì không. Mặc dù Lí Tiêu Nhiên rất kinh ngạc, nhưng dưới tình huống này đương nhiên hắn phải bước ra tạ ơn. Hắn nhìn thoáng qua biểu cảm bình tĩnh của Lí Vị Ương rồi kéo Tưởng Nguyệt Lan cùng dập đầu nói: “Tạ thái hậu ân điển.”

Đám người xung quanh nghe xong trên mặt đều lộ ra vẻ hâm mộ. Danh hiệu bình thê thực chất chỉ được sử dụng với nhà bình dân hoặc một ít thương nhân buôn bán. Bởi vì trong nhà có một thê tử nhưng do bận rộn công việc, gia chủ thường xuyên phải ra ngoài, khi tới một số nơi buôn bán có thể cưới thêm người khác làm bình thê. Nhưng, trừ phi hai thê tử này không bao giờ gặp mặt nhau thì vị trí bình thê mới được công nhận, còn nếu gặp mặt với vị thê tử ở nhà thì vẫn phải quay trở lại quy củ, phân định một người là chính thê, một người là thiếp thất. Nói cách khác, trong luật pháp triều đình không hề có vị trí bình thê, nếu làm bình thê thì nữ tử đó cả đời không được trở về nhà chồng, không được nhập gia phả của dòng họ, sống trong ngoại trạch. Mà muốn nhận tổ quy tông hay nhập gia phả cũng chỉ còn cách chấp nhận làm thiếp.

Mặc dù hiện tại quy định triều đình phân biệt chính thê và bình thê thả lỏng hơn trước, hơn nữa ngày càng có nhiều gia đình thực hiện chế độ chính thê và bình thê. Nhưng ở các đại gia tộc trọng thanh danh, lễ nghĩa thì việc để chính thê và bình thê ngang hàng là một điều sỉ nhục, bị người ta khinh thường, là hành vi bại hoại làm xấu mặt dòng họ, cho nên các gia tộc sẽ không làm như vậy. Hiện giờ thái hậu lại tự mình ban cho Đàm thị thân phận bình thê, ý nghĩa sẽ khác hẳn. Bởi vì đây là vị trí được đích thân hoàng gia tán thành, làm phu nhân đường đường chính chính. So sánh với bình thê của nhà bình dân thì khác nhau một trời một vực, hơn nữa xuất thân của Lí phu nhân cũng không cao, nay Đàm thị bỗng chốc trở thành bình thê do thái hậu tự phong cho Lí phủ thì vị thế còn vượt qua cả nàng ta.

Đây là ân điển chưa từng có từ trước tới nay trong triều đình, cho nên khi thái hậu nói ra, tất cả mọi người dùng ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ nhìn chằm chằm vào Lí Vị Ương. Mẹ ruột nàng ta được làm bình thê thì nghiễm nhiên nàng ta cũng thành tiểu thư con vợ cả. Quan khách lại nhìn về phía Tưởng Nguyệt Lan như muốn tìm thấy thất thố trên mặt nàng. Đáng tiếc, biểu cảm của nàng còn bình tĩnh trấn định hơn cả Lí Tiêu Nhiên, dường như chuyện này không ảnh hưởng đến mình.

Hoàng hậu cười nói: “Hóa ra là vậy, nếu mẫu thân của huyện chủ mà biết được, nhất định sẽ rất vui sướng.”

Thái hậu mỉm cười, nói: “Đây là đương nhiên, bởi vì ai gia sắp cướp đi nữ nhi của nàng thì phải đưa cho nàng một chút bồi thường mới được.”

Lời này vừa nói ra, người ngồi dưới lại tiếp tục cả kinh, hoàng đế vội vàng hỏi: “Ý của Thái hậu là sao?”

Thái hậu nói: “Ai gia đã quyết định nhận Lí Vị Ương làm nghĩa nữ. Cho nên hiện tại nàng không còn là An Bình huyện chủ nữa mà là An Bình quận chúa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.