Sau trận đại hỏa, Hoàng đế ra lệnh làm bốn việc. Thứ nhất, tổ chức tế lễ thái miếu, đến thái miếu hiến tế tổ tiên, báo cáo hoả hoạn lần này. Hoàng đế bởi vì thân thể không tốt nên việc này giao cho Thái tử thay xử lý. Thứ hai, Hoàng đế tự mình viết chiếu kể tội, viết rõ hoả hoạn là do lỗi của mình, nguyện ý gánh vác trách nhiệm. Thứ ba, yêu cầu văn võ bá quan từ tam phẩm, mỗi người đều phải đưa ra ý kiến của mình về đại hỏa đột nhiên xảy ra. Trong lịch sử, đây là lần đầu tiên Hoàng đế làm chiếu kể tội vì một vụ đại hỏa hoạn, Lâm An công chúa vì báo thù mà liều lĩnh, làm ra chuyện ngu xuẩn không thể cứu vãn, trong việc này, nàng không hiểu tình người, cũng không hiểu tâm tư Hoàng đế. Linh tháp chẳng phải Phật tháp thông thường, mà là dấu hiệu chính trị, là tượng trưng cho hoàng tộc Việt Tây, hoàng tộc hiến tế ở đó, cung phụng xá lợi tử, phong cảnh thần thánh, tuyệt đối không thể mạo phạm.
Hoàng đế làm việc thứ tư, đó là trừng phạt kẻ phóng hỏa hôm đó, tuy rằng đại gia đều biết đến kẻ phóng hỏa là Lâm An công chúa, nhưng nàng sớm đã bị tiêu thành mảnh nhỏ, nên không thể đi truy cứu sai lầm nàng. Ánh mắt liền đặt ở hộ vệ Lâm An công chúa phủ, đại bộ phận hộ vệ đều vì phát sinh xung đột cùng dân chúng mà bị giết chết, số còn sót lại vài tên coi như trở thành đầu sỏ gây nên vụ hỏa hoạn và bị xử quyết.
Lúc này có người tham tấu thượng thư Tương Dương Hầu, nói hắn năm đó tu sửa linh tháp, quá chú trọng mỹ quan, dùng vật liệu đều dễ gây cháy, vậy nên hắn liền biến thành kẻ có tội, chỉ tiếc Tương Dương Hầu đã chết, không thể trừng phạt, phụ thân phạm tội con cũng đồng tội, cho nên Hoàng đế liền hạ chỉ đưa nghĩa tử hắn cách chức tra xét, cuối cùng lưu đày, vĩnh không bổ nhiệm. Du Khánh Phong là người kiêu ngạo, tuổi còn trẻ đã nhận đến ủy khuất như vậy, trên đường lưu đày đã uống thuốc độc tự sát, như vậy toàn bộ sự tình mới xong.
Trong nhã gian, Lí Vị Ương nghe Húc Vương Nguyên Liệt nói xong, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Du Khánh Phong là do ngươi phái người động thủ sao?”
Nguyên Liệt tươi cười thập phần giảo hoạt, ngữ khí đã có chút lạnh lùng: “Hắn lúc trước cố ý thả ra tin tức cấp cho Lâm An công chúa, tức là không có tâm tư tốt, ta cho hắn một chút giáo huấn cũng là điều đương nhiên. Chẳng qua hắn chuyện tự sát chuyện, thật sự không phải do ta động thủ.”
Lí Vị Ương thở dài nói: “Nếu hắn lúc đó không có hạ lời thề độc kia, ta cũng sẽ không thể giận chó đánh mèo với hắn, chỉ do hắn lòng dạ quá mức hẹp hòi, lại lật lọng, rõ ràng đã đáp ứng Tương Dương Hầu là không oán hận rồi, vậy mà hắn vẫn mang lòng oán hận, có ý đồ gây rối, kết cục như vậy cũng là do hắn mà thôi.” Nói xong nàng đứng lên, hướng đi đến cửa sổ.
Bọn họ hiện tại đang ở trong nhã thất trên lầu hai của một tửu lâu, dưới lầu có thể thấy đường lớn ngựa xe đi lại lườm lượp, các tiểu thương ở bên đường rao hàng, trong đám người có các tiểu thư mỹ lệ mặt che sa lúc ẩn lúc hiện, bất chợt còn có tiếng cười như chuông bạc xen lẫn phố phường huyên náo, ánh mắt Lí Vị Ương cuối cùng cũng dừng ở cách đó không xa.
Nguyên Liệt nhìn vẻ mặt nàng hình như có chút khác thường, theo bản năng đứng lên, theo ánh mắt của nàng, chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương mặc quần áo hồng nhạt sôi nổi nắm tay phụ thân, tay phải nàng còn cầm một cây kẹo hồ lô, bộ dạng cao hứng phấn chấn. Đó là một tiểu cô nương thập phần đáng yêu, nhưng mà, Lí Vị Ương vì sao lại nhìn nàng? Nàng có cái gì đặc biệt sao? Nguyên Liệt nhíu nhíu mày, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ. Hắn nhìn Lí Vị Ương, cười nhẹ nói: “Ta đột nhiên nhớ tới có một số việc phải đi xử lý một chút, nàng ở trong này chờ ta một lát nhé.”
Lí Vị Ương như bị bừng tỉnh, nhìn phía hắn, ánh mắt lộ ra vài tia nghi hoặc, Nguyên Liệt cũng không giải thích, chỉ cười với nàng nói: “Nàng nhất định phải chờ ta.”
Lí Vị Ương nhìn hắn rời đi, vẻ mặt có chút mạc danh kỳ diệu, nàng nhìn thoáng qua Triệu Nguyệt nói: “Hắn có việc gì gấp sao? Nhất định phải đi làm ngay sao?”
Lúc Nguyên Liệt và Lí Vị Ương ở cùng nhau, cho tới bây giờ chẳng có chuyện gì. Có thể nói như vậy, chỉ cần ở cạnh Lí Vị Ương, hắn liền có thể đem tất cả mọi chuyện đặt qua một bên, cho nên đây là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này. Lí Vị Ương không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Triệu Nguyệt nghĩ nghĩ nhưng cũng lắc đầu nói: “Tiểu thư, nô tì cũng không biết Húc Vương điện hạ có việc gì, nếu người muốn biết, ta sẽ đi xem?”
Lí Vị Ương lắc đầu nói: “Quên đi, để hắn đi thôi.” Nói xong, ánh mắt của nàng liền hướng tiểu cô nương bên kia, giờ phút này đứa nhỏ kia nhìn trúng một cái chong chóng gió, liền năn nỉ bản thân phụ thân mua, làm nũng không thành liền đến trước sạp đi tới đi lui, luyến tiếc rồi rời đi, ánh mắt Lí Vị Ương trở nên càng ngày càng nhu hòa.
Triệu Nguyệt nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, ánh mắt cũng toát ra một tia nghi hoặc, rất nhanh nàng nghĩ tới cái gì, trong lòng hiểu được. Hình ảnh cha và con gái kia đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng Lí Vị Ương vẫn là trầm mặc nhìn, không biết qua bao lâu, ngoài nhã gian truyền đến tiếng bước chân, sau đó, Nguyên Liệt cất bước đi vào.
Lí Vị Ương quay đầu nhìn hắn một cái, rồi chợt ngẩn ra, bởi vì nàng thấy trong tay Nguyên Liệt là một tiểu nam hài, ước chừng khoảng bốn tuổi, đôi mắt to trong, đen láy, gò má hồng nhuận, làn da tuyết trắng. Đứa nhỏ này vừa thấy Lí Vị Ương, lập tức hướng nàng vươn tay, Lí Vị Ương trong lòng đau xót, bước nhanh đi tới, tự nhiên mà tiếp nhận đứa trẻ, gắt gao ôm lấy hắn, lập tức nàng ngẩng đầu nhìn Nguyên Liệt: “Ngươi thế nào lại đem được hắn đến.”
Đứa nhỏ này là đệ đệ Lí Mẫn Chi của nàng. Trước đây, nàng đem hắn gửi ở biệt viện, để người thân tín chăm sóc, thậm chí chuyện này nàng cũng không nhắc tới với Quách gia, chỉ có Nguyên Liệt biết, nhưng mà hắn làm sao có thể đưa Mẫn chi đến đây được?
Nguyên Liệt cười hì hì nói: “Ta thấy nàng vừa rồi nhìn chuyển mắt khỏi thân ảnh tiểu cô nương kia, chỉ nghĩ nàng nhớ tiểu tử này, cho nên cố ý mang hắn tới tìm nàng.”
Mẫn Chi không nói chuyện, chỉ gắt gao ôm cổ Lí Vị Ương, bộ dáng thập phần bất an, như tỷ tỷ hắn rất nhanh sẽ biến mất. Lí Vị Ương trong lòng có một tia khổ sở, trên thực tế, nàng luôn luôn không biết nên đối mặt thế nào với đệ đệ, có lẽ ở sâu trong nội tâm nàng, thủy chung vẫn cảm thấy cái chết của Đàm Thị cùng lão phu nhân có liên quan tới mình. Nếu không phải vì nàng chuyên chú báo thù, không chú tâm bảo hộ bọn họ thì sao có thể để Bùi Hoàng Hậu đắc thủ? Cho nên mỗi lần nàng nhìn thấy đứa nhỏ có ánh mắt đen trắng phân minh này, liền sẽ cảm thấy lòng dạ xấu xí cùng sự bất an của bản thân, cùng với cảm giác áy náy từ đáy lòng nàng.
Ánh mắt Lí Vị Ương ảm đạm cúi xuống, nhưng lúc này, một bàn tay đã đặt lên cổ tay nàng, nâng ánh mắt lên nhìn, người nọ hướng nàng mỉm cười nói: “Không cần tự trách, lúc đó nếu nàng ở trong biệt viện kia, cũng sẽ chỉ chết cùng bọn họ, nàng cũng không cứu được mọi người.”
Nhìn cặp mắt màu hổ phách, trong đó có vô tận thâm tình, Lí Vị Ương ngẩn ra, lập tức trong lòng nàng tuôn chảy một dòng nước ấm áp, cười cười nói: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”
Lúc Lí Vị Ương cùng Nguyên Liệt nói chuyện thời điểm, Lí Mẫn Chi ra oai quá mức, nhìn Nguyên Liệt, vẻ mặt tò mò, Lí Vị Ương chú ý tới trên tay Nguyên Liệt xuất hiện dấu răng, nàng không khỏi bật cười nói: “Mẫn Chi, ngươi cắn ca ca sao?”
Lí Mẫn Chi bẹt bẹt miệng, ánh mắt ngập nước hiện ra lệ quang, mặt cũng xị ra như cái bánh bao, tỏ vẻ không thích Nguyên Liệt này.
Nguyên Liệt theo bản năng nhìn thoáng qua dấu răng trên tay, nói: “Tiểu tử này thật sự là hung hãn, ta chẳng qua chỉ đưa hắn bế lên, hắn không chút nghĩ ngợi cắn ta một cái, xem này, còn chảy cả máu.” Nói xong, hắn cố ý đưa tay đến trước mắt Lí Vị Ương quơ quơ, như cố ý để nàng đau lòng.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, vết thương do tiểu hài tử cắn có bao nhiêu nghiêm trọng đâu? Cho nên nàng cười cười nói: “Mẫn Chi, lần sau có người đến ôm ngươi, không cần phải cắn hắn, huống chi ngươi cắn cũng chưa đúng chỗ, nếu vừa rồi ngươi cắn được lỗ tai hắn, dùng lại đúng điểm, tai hắn chắc không còn, giờ có thể báo thù sao.”
Nguyên Liệt không khỏi giật mình nhìn Lí Vị Ương nói: “Tâm địa chi ngoan như thế, đây là dạy hư tiểu hài tử sao?”
Lí Vị Ương trừng mắt với Nguyên Liệt, chỉ nói với Mẫn Chi: “Tỷ tỷ cùng ngươi đi chơi, có được không?”
Triệu Nguyệt thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán, đã từ hơn nửa năm nay, Lí Vị Ương không biểu hiện thân cận đối Lí Mẫn Chi như vậy, dĩ nhiên là có lý do của nàng, bởi vì Mẫn Chi bị thương là do quá ỷ lại vào Lí Vị Ương, mà tỷ tỷ hắn cũng không phải là người giỏi biểu đạt cảm tình với người khác, cho nên tình cảm hai tỷ đệ hai chẳng giống như Mẫn Chi cùng Tiểu Man cảm tình tốt. Trên thực tế còn ít nhiều muốn Tiểu Man làm bạn, tính tình Mẫn Chi mới dần dần cải thiện... Đã lâu không thấy, Mẫn Chi tựa hồ càng thêm ỷ lại Lí Vị Ương, ôm cố nàng sống chết không chịu xuống, Lí Vị Ương khó khăn thân thiết ôm hắn.
Đoàn người đi chợ, Lí Vị Ương một bên chỉ vào những thứ tiểu thương bên đường bán nói cho Mẫn Chi, một bên cùng Nguyên Liệt nói chuyện, mặt nàng luôn luôn mang nét cười, có vẻ thập phần ôn nhu.
“Tỷ, kia là cái gì?” Ánh mắt Mẫn Chi sáng lấp lánh, nhìn ra chỗ cách đó không xa.
Nguyên Liệt chọc chọc gương mặt hắn nói: “Cái này cũng không biết sao, đó là bánh nướng.”
Mẫn Chi nuốt nước miếng, Lí Vị Ương cười, liền phân phó Triệu Nguyệt: “Đi cho hắn mua một cái đi.”
Bánh nướng đưa tới, Mẫn Chi lại nhìn kẹo mạch nha bên cạnh, lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, Nguyên Liệt dùng sức nhéo nhéo má Mẫn Chi: “Không nghĩ tới tiểu tử này lại tham ăn như thế, đi một hàng sẽ phải mua một thứ, ta sợ ngươi còn chưa đi hết phố này trên tay đã đầy rồi.” Tay hắn dùng sức, Mẫn Chi cũng không sợ hắn, ngược lại khanh khách nở nụ cười, vươn móng vuốt béo múp, nhéo tay Nguyên Liệt, nhưng Nguyên Liệt làm sao có thể để hắn làm thế chứ? Dứt khoát vươn tay cù kí hắn, Mẫn Chi cười đến không kịp thở, hướng vào lòng Lí Vị Ương.
Nguyên Liệt kéo Mẫn Chi từ trong lòng Lí Vị Ương ra, đặt lên vai mình nói: “Hắn như vậy, nên để ta ôm đi.” Lí Vị Ương nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn lại đem Mẫn Chi lâu quá chặt chẽ nói: “Đi thôi.” Nói xong, hắn còn vươn tay nắm lấy tay Lí Vị Ương. Lí Vị Ương hơi hơi sửng sốt nhưng không cự tuyệt, nhìn Nguyên Liệt tươi cười cùng Mẫn Chi bộ dáng phấn chấn, trong lòng Lí Vị Ương không khỏi lo lắng.
Mẫn Chi ngồi trên vai Nguyên Liệt, vui vẻ nhìn xung quanh. Mấy ngày nay, ngoài tỳ nữ chăm sóc hắn thì chẳng gặp ai khác, những người đó được Lí Vị Ương phân phó, cho tới bây giờ không để hắn chạy ra ngoài, cho nên hắn nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ như vậy, không khỏi cao hứng phấn chấn. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, ở trên vai Nguyên Liệt một lát đã cảm thấy chán ngấy, bắt đầu giẫy giụa muốn xuống dưới, muốn tự mình đi. Nguyên Liệt để hắn xuống, ai ngờ đứa nhỏ này mới chạy vài bước đến giày cũng tuột ra, Nguyên Liệt bất đắc dĩ ngồi xuống, để Mẫn Chi ngồi trong lòng, cẩn thận đi giày cho hắn. Dưới ánh mặt trời, có vẻ hắn phá lệ ôn nhu.
Lí Vị Ương nhìn thấy cảnh này không khỏi ngớ ra, nàng nghĩ Nguyên Liệt không thích tiểu hài tử, nhất là Mẫn Chi khi thì cao hứng khi thì tính tình cổ quái. Đôi lúc đến cả nàng cũng còn đắn đo, nhưng nàng không thể tưởng tượng được Nguyên Liệt lại có thể chiếu cố Mẫn Chi như vậy, tất cả là vì cái gì, không cần phải nói, nàng cũng biết.
Nhìn quần áo trên người Mẫn Chi nhăn lại , Lí Vị Ương cũng đi lại, vuốt lại cho phẳng phiu, rồi điểm điểm đầu hắn nói: “Về sau nếu muốn xuất môn phải chờ tỷ tỷ cùng đi, không được tự mình chạy loạn.” Mẫn Chi lại khanh khách nở nụ cười, ôm cổ Lí Vị Ương thơm một cái, này động tác đột ngột xảy ra, Lí Vị Ương ngây ngẩn cả người.
Nguyên Liệt không khỏi oán giận nói: “Đứa nhỏ này thật đúng là được voi đòi tiên, ta còn chưa được cái vinh dự này đâu.” Hắn còn chưa nói xong, đã thấy một ánh chop lóe lên phá vỡ mấy tầng mây, như vạch tìm thiên giới, thập phần chói mắt. Lí Vị Ương nhanh tay bưng kín hai tai Mẫn Chi, rồi nghe thấy trên trời xuất hiện tiếng nổ, theo sau không ngừng truyền đến tiếng “Oanh ầm ầm” trầm đục, làm cho người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm, như trời muốn đổ mưa. Đám người bắt đầu ào ào chạy, tiểu thương trên chợ bắt đầu vội vàng thu sạp, các cha mẹ vội vàng tìm kiếm con mình, kéo chúng về nhà, không bao lâu đã thấy những giọt mưa rơi xuống. Lí Vị Ương có chút ngây người, Nguyên Liệt một tay đã ôm lấy Mẫn Chi, một tay kéo Lí Vị Ương chạy nhanh tới hành lang trú mưa, rất nhanh cơn mưa đã tới, tiếng mưa rào rào càng rơi xuống càng lớn. Lí Vị Ương nhìn Nguyên Liệt trên mặt ướt nhẹp, không biết vì sao thần sắc nhu hòa rất nhiều.
Lúc này, Mẫn Chi nhìn Lí Vị Ương nói: “Tỷ tỷ, tỷ còn phải đi sao?” Thanh âm sợ hãi, đôi tay nhỏ bé vươn ra, gắt gao nắm lấy tay áo Lí Vị Ương, Lí Vị Ương trong long thấy ấm áp nhưng không nói gì. Hiện tại, nàng sinh hoạt tại Quách gia, thật sự không có cách nào mang theo Mẫn Chi, nhưng nếu tiếp tục để hắn ngốc nghếch ở bên ngoài, không thể chăm sóc hắn, cũng không thể để hắn đi ra ngoài, chung quy sẽ gặp phải mầm tai vạ. Nhưng nếu Mẫn Chi không có người giáo dưỡng, không có ai làm bạn, thì sau này trưởng thành sẽ thành cái dạng gì đây? Lí Vị Ương trong lòng không tiến thoái lưỡng nan, đây là lần đầu tiên nàng do dự.
Nguyên Liệt vỗ vỗ đầu Mẫn Chi nói: “Cùng ca ca hồi phủ, được không được?”
Lí Vị Ương sửng sốt, nhìn phía hắn nói: “Ngươi muốn đem Mẫn Chi về phủ?”
Nguyên Liệt mỉm cười nói: “Đứa nhỏ này đi theo ta, tương lai nhất định sẽ ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, ta sẽ mời phu tử tốt nhất, dạy hắn văn võ song toàn, cũng đỡ để hắn cả ngày bị nhốt ở trong tiểu viện, không ngốc thì cũng điên mất.”
Lí Vị Ương nghe đến đó, ánh mắt thay đổi còn chút do dự, Húc Vương Nguyên Liệt nếu mạc danh kỳ diệu thu dưỡng một tiểu hài tử, tin tức này truyền ra nhất định sẽ vang động, hơn nữa trong Húc Vương phủ cũng không thực sự an ổn, nghĩ lại Húc Vương tiền nhiệm có lưu lại mưu thần, Lí Vị Ương không khỏi lắc lắc đầu nói: “Mẫn Chi thân phận lai lịch đều không rõ, những người đó nhất định sẽ chẳng để yên, người ác độc còn nói ngươi chưa cưới chính phi đã sinh tử.”
Nguyên Liệt mang theo ôn nhu ý cười, nhìn nàng, mà ánh mắt lại nghiêm cẩn, nói: “Ta không thèm để ý những lời đồn nhảm đó.” Húc Vương không chịu cưới vợ, lại cùng lão vương phi ầm ĩ, việc này mọi người đều biết, cũng không có gì kỳ quái, người bên ngoài nói hắn bất hiếu, nói hắn lang thang, ghen tị với hắn, đương nhiên lại càng kiêng kị hắn.
Lí Vị Ương lắc lắc đầu: “Không chỉ vấn đề này, ta cũng muốn xa Mẫn Chi.” Nàng nói tới đây, nhìn thoáng qua Mẫn Chi vẻ mặt ủy khuất, chung quy nói: “Ta muốn dẫn hắn về Quách phủ.”
Nguyên Liệt không khỏi sửng sốt: “Nàng muốn dẫn hắn về Quách phủ, hiện tại? Quách gia sao có thể rộng lượng, đứa nhỏ này cũng không phải họ Quách, nàng cảm thấy thích hợp sao?”
Lí Vị Ương lau trán Mẫn Chi bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, mỉm cười nói: “Mẫn Chi là đệ đệ của ta, điểm này dù thế nào cũng không thể thay đổi, ta sẽ giải thích với Quách phu nhân, sẽ chăm sóc Mẫn Chi thật tốt.”
Nguyên Liệt nhìn nàng, muốn nói lại thôi, hắn cảm thấy đứa nhỏ này lưu ở bên mình sẽ tương đối hảo. Huống chi, đứa nhỏ này ở lại Húc Vương phủ, Lí Vị Ương tự nhiên sẽ muốn tới gặp, cứ như vậy, bọn họ sẽ có càng nhiều cơ hội ở chung, đương nhiên tâm tư giảo hoạt còn không có thực hiện, đã bị Lí Vị Ương bóp chết ở trong trứng nước. Nguyên Liệt chỉ có thở dài một tiếng: “Cũng nên thế, nếu Tề Quốc Công phủ không chịu nhận hắn, thì đem hắn đến phủ ta là được.”
Lí Vị Ương không trả lời, bộ dáng như có đăm chiêu. Bỗng dưng, hắn đừng chắn trước mặt nàng, cứ gần như vậy, nhiệt khí thổi vào cần cổ nàng, nàng không khỏi nổi lên một trận run rẩy kỳ dị.
“Chúng ta như vậy, không giống người một nhà?”
Trong nháy mắt hơi thở Lí Vị Ương ngưng trệ, một tầng huyết sắc mỏng manh trên mặt nổi lên. Nguyên Liệt nhạt nhẽo ba phần ý cười xuất hiện tại bờ môi, nói cực nhẹ nhàng: “Chờ báo thù xong, chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức cuộc sống.”
Lí Vị Ương nhanh chóng tỉnh táo lại. Nàng miệng hé hé, chậm rãi mới phát ra âm thanh, vẻ mặt trấn định nói: “Vậy chờ ta báo thù xong rồi lại nói.” Nhưng tim nàng rõ ràng đập nhanh hơn.
Mưa đã tạnh sau, Lí Vị Ương cùng Nguyên Liệt tách ra, nàng đưa theo Mẫn Chi về Tề Quốc Công phủ. Quách Trừng thấy nàng dẫn theo nhất một đứa trẻ trở về, thập phần kinh ngạc, mà Quách phu nhân nhìn Mẫn Chi, vẻ mặt cũng lộ ra khiếp sợ.
Quách Trừng nhìn Quách phu nhân liếc mắt một cái, không khỏi có chút lo lắng, hắn mở miệng nói: “Gia nhi, đứa nhỏ này là...”
Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Hắn là con của dưỡng mẫu con, cũng là đệ đệ của con, hắn tên Lí Mẫn Chi. Lúc trước sợ mẫu thân không thể nhận đứa nhỏ này, con liền dưỡng hắn ở bên ngoài, nhưng hiện tại con cảm thấy hắn vẫn nên để con chiếu cố mới là tốt nhất.”
Quách phu nhân nhìn Lí Mẫn Chi ánh mắt thập phần phức tạp, nàng chỉ cảm thấy đối đứa nhỏ này có chút bài xích, không chỉ thế mà còn vì Lí gia. Trong lòng nàng luôn luôn có một loại sợ hãi, nàng cảm thấy Quách Gia từ nhỏ lớn lên ở Lí gia, đối với dưỡng mẫu kia còn có cảm tình hơn cả mình, trong đó có cả sự ghen tị của mẫu thân. Tuy nàng cảm kích đối phương chiếu cố nữ nhi mình, nhưng trong lòng lại không ngừng nghĩ ngợi việc mình không thể chăm sóc Quách Gia trước kia, hiện thời thấy Lí Vị Ương đối đứa nhỏ dừng như rất chiếu cố, trong lòng có chút khó chịu, lại có chút chua xót. Nói đến cùng, Quách phu nhân sợ hãi, sợ trong lòng Quách Gia coi mẹ đẻ này không bằng dưỡng mẫu. Loại tâm tình này, người khác không thể lý giải.
Nghĩ lại, Gia nhi đã về bên mình, nhưng nàng vẫn coi trọng con của dưỡng mẫu như thế, có thể chứng minh nàng là một đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa, bản thân nàng không nên cảm thấy khổ sở, mà nên giúp Gia nhi hảo hảo chiếu cố Mẫn Chi mới đúng. Đây coi như báo đáp ân tình Lí gia từng chiếu cố nữ nhi nàng. Nàng không nghĩ nhiều, cười nói: “Gia nhi, đem đứa nhỏ này mang lại đây, để ta coi xem.”
Lí Vị Ương dẫn Mẫn Chi mang qua, Quách phu nhân nhìn đứa nhỏ này, thấy hắn mi thanh mục tú, đôi mắt lại động lòng người, càng nhìn càng thích, không khỏi đem hắn ôm vào trong ngực. Mẫn Chi nhìn Quách phu nhân đối hắn thập phần yêu thích, không khỏi nở nụ cười, nụ cười này lại càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn thêm đáng yêu. Hắn vung tay lên, không cẩn thận làm búi tóc Quách phu nhân rơi xuống, cây trâm cài rớt xuống, tóc đen bỗng chốc rơi xuống.
Nhưng Quách phu nhân không tức giận, ngược lại nở nụ cười, tiếp tục đùa Mẫn Chi nói: “Chúng ta trong phủ đã nhiều năm không có đứa bé nào, hai người các ngươi cũng đến xem này, đứa nhỏ có phải thập phần đáng yêu hay không?”
Hai nàng dâu Quách gia nhìn đến loại tình huống này đều đi tới, hai người đều chưa mang thai sinh con, nhưng xuất phát từ mẫu tính trời sinh, đối trẻ nhỏ đều thập phần yêu thích. Nhất là Trần Băng Băng, nàng cẩn thận nhìn, nghe Quách phu nhân nói liền bước nhanh đi lên, cơ hồ lôi kéo tay Lí Mẫn Chi thủ không muốn buông ra, thậm chí còn cởi ngọc bội bên hông cho Mẫn Chi, vui mừng nói: “Gia nhi, về sau ta có thể thường xuyên đến chơi với đứa nhỏ này không?”
Lí Vị Ương nhìn nhị tẩu, mỉm cười nói: “Chỉ cần nhị tẩu nguyện ý, lúc nào cũng có thể.”
Quách phu nhân lại không đồng ý, nói: “Đứa nhỏ này không thể ở lại trong viện Gia nhi, bọn họ tuổi tác cách xa, nếu người ngoài biết, sợ là sẽ đồn thổi này nọ. Như vậy đi, ở ngoài chúng ta sẽ nói đứa nhỏ này là nghĩa tử của ta thu dưỡng về, dù sao, ta thường xuyên đi thăm những đứa trẻ nghèo khổ, người ngoài cũng sẽ không thể hoài nghi.”
Lí Vị Ương nghe vậy ngẩn ra, nàng thật không ngờ, Quách phu nhân sẽ thông cảm với nàng như vậy, nhanh như vậy đã tiếp nhận Mẫn Chi, vậy mà trước nay nàng do dự lại là vì cái gì? Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy buồn cười. Lí Vị Ương đến cùng vẫn là người đa nghi, nàng không thể hoàn toàn nhìn thấy tâm ý của Quách phu nhân, trên thực tế, chỉ cần là nàng thích, Quách phu nhân sẽ không có gì là không đồng ý .
Quách Trừng mỉm cười tiến lên nói: “Mẫu thân nói đúng, đứa nhỏ Mẫn Chi này, vẫn là không nên ở lại trong viện Gia nhi, theo con thấy nên để mẫu thân nuôi nấng là thích hợp nhất, dù sao ba huynh đệ chúng con thường xuyên không ở nhà, mẫu thân chỉ một mình cũng tịch mịch, nên để đứa nhỏ này ở cùng.” Giang thị cùng Trần thị nghe vậy cũng không cấm lộ ra vui sướng, Trần Băng Băng khẩn cấp nói: “Cũng cho con đến trợ giúp có được không?”
Quách phu nhân cười nói: “Đương nhiên là được, cho các con học chăm sóc trẻ nhỏ thế nào, tương lai có con, mới không luống cuống chân tay.”
Giang thị đã nhiều tuổi, chỉ mỉm cười, cũng không lên tiếng. Trần Băng Băng trên mặt lộ ra một tia nói không nên lời, ngượng ngập nói: “Mẫu thân, người lại trêu ghẹo con.”
Lí Vị Ương nhìn hai tẩu tử này, không khỏi thở dài một tiếng, hai vị huynh trưởng đóng tại ngoại, vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên hai người đến giờ vẫn chưa có đứa con ình, có thế này mới khiến cho các nàng đối Lí Mẫn Chi vui mừng như thế.
Quách Đôn ở bên cạnh không sợ chết hỏi một câu: “Muội muội, đứa nhỏ này không phải do ngươi tư sinh chứ?” Nghe vậy, Quách Trừng ở sau lưng đá hắn một cước, tức giận nói: “Đần độn! Nói bậy bạ gì đó? Đứa nhỏ này hiện thời đều đã bốn năm tuổi, muội muội sao có thể tư sinh chứ?”
Quách phu nhân cũng tức giận, không khỏi trách cứ nói: “Ngươi đứa nhỏ này, đang nói mê sảng sao!”
Quách Đôn cũng cười ha ha nói: “Muội muội nếu sớm có người trong lòng, nhanh chút thành thân, không đến vài năm, đứa nhỏ đó có lẽ cũng sẽ lớn tầm Mẫn Chi.”
Quách phu nhân nghe thế, cũng xúc động, Quách Đôn nói không sai, Lí Vị Ương nếu sớm thành thân, nàng cũng đã có ngoại tôn ôm. Nhưng xem thế cục trước mắt, Tĩnh Vương cùng Húc Vương đều như hổ rình mồi, để nữ nhi lựa chọn, nàng lại không chút để ý, làm ẫu thân này sốt ruột. Đứa nhỏ tuy rằng cũng chẳng phải lớn, nhưng cũng phải sớm gả thôi.
Buổi chiều, Tĩnh Vương Nguyên Anh đầy mặt vui mừng mang lễ vật tiến vào Tề Quốc Công phủ. Quách Trừng chào đón, nhìn Tĩnh Vương bộ dáng cao hứng không khỏi cười nói: “Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ có chuyện tốt sao?”
Tĩnh Vương trên mặt mỉm cười so với khẩn thiết ngày trước thật khác biệt, càng làm thêm vẻ thần thái phấn khởi, tuấn mỹ bức người, hắn nâng khăn lụa lên cho Quách Trừng nhìn lễ vật.
Quách Trừng vừa thấy ngây ngẩn cả người: “Đây là danh cầm chấn lôi thượng cổ sao?”
Nguyên Anh tựa hồ càng thêm đắc ý, hắn gật đầu nói: “Đúng, cái đàn này đã mất tích sáu mươi năm, lâu nay ta tìm kiếm khắp nơi, thật vất vả mới tìm được một vị đại sư chế cầm, hoá ra cầm này hắn luôn giữ, cũng không khẳng dễ dàng cho người khác xem, ta đưa ra giá một ngàn lượng hoàng kim, hắn vô luận như thế nào cũng không chịu bán cho ta, ta tìm mọi biện pháp từ cứng rắn đến mềm mỏng, đến hơn nửa tháng, hắn mới bằng lòng bán cho ta.” Nguyên Anh nói xong, tùy tùng bên người hắn lại nói: “Tam công tử, ngài không biết đấy, điện hạ nhà ta vì đàn này không biết đã tốn bao nhiêu công phu, cuối cùng là dùng bức họa ngài yêu thích nhất trao đổi với nhạc công kia, người đó mới bằng lòng đổi. Ồ, đúng rồi, còn có một tòa đại trạch viện...” Hắn nói còn chưa nói xong, lại bị Nguyên Anh trừng mắt. Nguyên Anh quát lớn nói: “Thật là tục khí, ngươi so đo nhiều như vậy làm cái gì.”
Tùy tùng kia nhiều năm qua đi theo Nguyên Anh bên người, hướng tới là tối đắc lực, cho nên tráng lá gan nói lời này. Gặp Nguyên Anh không vui, liền chạy nhanh im miệng, xin khoan dung nói: “Ta hảo điện hạ, làm chuyện tốt ngài còn không dám làm cho người ta biết, này lại là vì sao, nô tài chỉ là thấy không được ngài lo lắng cố sức còn tàng từ một nơi bí mật gần đó a.
Nguyên Anh lại không hề để ý tới hắn, chính là hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi lắm miệng, còn không lui ra.”
Tùy tùng nghe Tĩnh Vương nói như vậy, liền biết hắn là không tức giận, chỉ cười hì hì rồi khoanh tay lui ra.
Quách Trừng nhìn đàn cổ một cái, lại nói: “Cái đàn này, không phải tặng ẫu thân ta đi?” Quách phu nhân am hiểu đánh đàn, tất cả mọi người đều biết. Ngày trước, Tề Quốc Công cũng từng vì ái thê mà thu thập không biết thu bao nhiêu danh cầm, muốn nàng vui, đây cũng chẳng phải là bí mật.
Nguyên Anh cũng ngẩn ra, trên mặt không khỏi mỉm cười nói: “Cữu mẫu (mợ) tự nhiên đã có cậu ân cần, ta cần gì phải nhiều chuyện? Cái đàn là đưa cho Gia nhi.”
Quách Trừng tươi cười hơi thu lại, lập tức như có đăm chiêu nhìn Nguyên Anh nói: “Tĩnh Vương làm những việc như thế, chỉ là vì muốn đưa đàn uội ta sao?”
Đưa cầm vẫn là tặng quà, chỉ sợ đến bản thân Nguyên Anh cũng không nói rõ rang được. Hắn hao hết tâm tư tìm được cây đàn này, vì đưa cho Lí Vị Ương, thậm chí không tự suy xét nguyên nhân hành động của bản thân. Hắn chính là muốn làm, liền tự nhiên đi làm, so với việc hắn đi tính kế người khác, không thận trọng như vậy. Đây là lần đầu hắn tiên tùy tâm làm, cũng là lần đầu tiên hắn đưa lễ vật cô nương thích, không nghĩ tới, cảm giác này cũng không tồi. Hắn nghĩ, tươi cười không khỏi càng sâu nói: “Đưa đàn cũng bất quá là muốn nàng cao hứng, ta nghĩ nàng hẳn là sẽ thích lễ vật này, ngươi dẫn đường đi.”
Quách Trừng không khỏi lắc lắc đầu, nhìn về phía Nguyên Anh, lộ ra vẻ muốn nói lại thôi. Nguyên Anh xem xét hắn vẻ mặt cổ quái, không khỏi nói: “Ngươi vì sao nhìn ta như vậy?”
Quách Trừng nhướng mày, sắc mặt bên trong toát ra một tia bất an: “Ngươi, sẽ không thật thích muội muội ta chứ?”
Nguyên Anh không khỏi hỏi lại: “Ta vì sao không thể thích nàng đâu? 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu' đây là lời lẽ chí lý, Quách Trừng, ngươi và ta là huynh đệ nhiều năm, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ta sao. Nếu ta không thích Quách Gia vì sao lại muốn trăm phương nghìn kế tìm đến lễ vật đưa nàng, nhiều năm như vậy, ngươi có từng nhìn thấy ta đối nữ tử khác lo lắng như thế không?”
Quách Trừng tươi cười trở nên lãnh đạm: “Ta làm sao có thể biết, nhân tâm cách cái bụng, có lẽ, ngươi vì muốn Quách gia ta duy trì...” Hắn nói còn không có nói xong, lại nhìn Nguyên Anh gương mặt lãnh hạ.
Nguyên Anh nhàn nhạt nói: “Nếu vì muốn được cậu duy trì, còn nhiều mà biện pháp khác, không cần phải theo đuổi một nữ tử lãnh đạm với ta như thế, ta Nguyên Anh còn không hạ lưu đến mức muốn rơi vào tình trạng này, nếu không phải thiệt tình thích nàng, ta làm gì phải hao hết tâm tư. Từ trước ta nghĩ ngươi thật hiểu ta, mà lúc này, ngươi lại làm ta thất vọng rồi.”
Quách Trừng cười, thông qua phép thử vừa rồi, hắn đã thật minh bạch tâm ý Nguyên Anh, xem ra hắn đối Lí Vị Ương thật sự thiệt tình, nhưng Quách Trừng không biết nên làm thế nào để nhắc nhở huynh đệ này, Lí Vị Ương tuyệt đối sẽ không phải người hắn có thể dễ dàng theo đuổi. Loại tình huống này, thừa dịp Nguyên Anh còn chưa đi quá sâu nên ngăn hắn lại. Quách Trừng vừa định muốn nói gì, hai người đã đến sân viện của Lí Vị Ương, hắn sắp sửa bước vào lời nói liền nuốt xuống.
Ở cửa tỳ nữ muốn thông báo, Nguyên Anh lại làm giơ tay ra hiệu, hướng các nàng nói: “Ta có lễ vật muốn tặng cho Quách tiểu thư, các ngươi không cần kinh động nàng, nếu nàng biết trước, vậy sẽ không ngạc nhiên.” Trên mặt của hắn, tựa hồ còn ẩn ẩn lộ ra vài phần sáng rọi mà Quách Trừng chưa từng gặp qua.
Quách Trừng trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng. Hắn không quen thuộc Nguyên Anh, đại khái Tĩnh Vương, chưa bao giờ hắn để ý và tận lực theo đuổi cô nương như thế. Nhưng đúng là lần này thật bất thường làm Quách Trừng thập phần để ý. Hai người vào sân, lại nhìn đến thấy hành lang cách đó không xa, Lí Vị Ương đang lẳng lặng ngồi đọc sách, Triệu Nguyệt đứng canh giữ phía sau nàng. Triệu Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy Quách Trừng cùng Nguyên Anh, phải nhắc nhở Lí Vị Ương, nhưng thấy Quách Trừng lặng lẽ ra hiệu, Triệu Nguyệt biết bọn họ không có ác ý nên không nói gì.
Nguyên Anh muốn tiến lên, đã thấy một nam tử mặc hoa phục đầy mặt mỉm cười từ hoa trì bên cạnh đi ra, trên tay hắn còn nâng một chậu hoa. Đóa hoa kia màu trắng tinh, cánh hoa thật to, cực kỳ giống mẫu đơn, so với mẫu đơn thiếu một phần quốc sắc thiên hương, hơn một phần u tĩnh bình yên.
Nguyên Liệt nâng nó lên, làm người ta có thể ngửi thấy một mùi hương lạ trong không khí. Nguyên Anh đột nhiên dừng bước chân, hắn lẳng lặng nhìn, không nói gì, bên kia Triệu Nguyệt lộ ra vài phần nghi hoặc.
Nguyên Liệt bởi vì tâm tình khoái trá, nên cũng không chú ý tới Nguyên Anh và Quách Trừng đứng cách đó không xa. Hắn tay nâng hoa, cười đến mặt mày sinh xuân, đi đến trước mặt Lí Vị Ương, hơi nghiêng người, đem chậu hoa đặt ở trước mặt Lí Vị Ương, con ngươi thâm thúy nổi lên tươi cười, phảng phất nhất đàm xuân thủy: “Nàng xem, ta đã nói, hoa này nàng sẽ không chăm, ta tự mình chăm nó mới có thể mở ra, nàng xem, có xinh đẹp hay không.” Nói xong, khóe môi Nguyên Liệt hơi hơi gợi lên, vẻ mặt tươi cười.
Ý cười trong mắt hắn như là sảm tạp thiên thượng, điểm thêm tinh quang, thoạt nhìn sáng ngời, làm Lí Vị Ương không khỏi tim đập thình thịch, trên đời này không có nữ tử nào có thể cự tuyệt vẻ tươi cười động lòng người. Lí Vị Ương điềm đạm ý cười nói: “Thập phần xinh đẹp.”
Nguyên Liệt lúc này đột nhiên nâng lên khóe mắt, tựa hồ nhìn thoáng qua bên Nguyên Anh, cúi đầu cười xấu xa, hắn hái đóa hoa đẹp nhất, nhẹ nhàng niết ở trong tay, sau một lát liền đem đóa hoa kia cài lên đầu Lí Vị Ương, mỉm cười nói: “Ta cảm thấy, như vậy mới nhiều hấp dẫn.”
Lí Vị Ương tươi cười điềm đạm, lại không nói gì, nàng cúi đầu, tiếp tục lật xem sách, phảng phất đã quen với hành động của Nguyên Liệt. Giữa hai người bọn họ, phảng phất có một loại không khí yên tĩnh nhu hòa, mà loại không khí này là ngoại nhân không thể phá vỡ, cũng không có biện pháp xâm nhập.
Nguyên Anh ngốc đứng tại chỗ, cây đàn bị hắn cầm trên tay, đột nhiên, cầm huyền phát ra một tiếng động nức nở, đột nhiên đứt dây. Nghe thấy thanh âm khác thường, Lí Vị Ương cùng Nguyên Liệt đều nhìn lại. Nguyên Anh đi về phía trước một bước, lại lại đột nhiên dừng lại, mỉm cười nói: “Không biết Húc Vương điện hạ ở đây, thất lễ rồi.”
Nguyên Liệt mỉm cười nhìn đối phương, một đôi mắt sâu thẳm dẫn theo một tia lãnh ý: “Không biết Tĩnh Vương giá lâm, không có từ xa tiếp đón.” Hắn nói lời này, nghiễm nhiên lại mang bộ dáng chủ nhân.
Quách Trừng nhìn sang hắn lại nhìn sang Nguyên Anh, như thế này phải làm sao đây? Nguyên Anh rất nhanh nở nụ cười, hắn buông xuống đôi mắt, nhìn đàn trong tay, tươi cười tựa hồ có vài phần băng hàn, lại rất mau biến mất không thấy. Hắn ngẩng đầu lên nhàn nhạt mỉm cười nói: “Gia nhi, đàn này là ta trăm phương nghìn kế tìm đến, chuẩn bị tặng cho nàng, nhưng vừa rồi ta không cẩn thận làm đứt dây đàn. Như vậy đi, để ta trở về hảo hảo sửa một chút rồi lại đưa tới cho ngươi.”
Lí Vị Ương nhìn hắn một cái, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nàng chỉ cảm thấy Nguyên Anh trước mặt tựa hồ có vài phần xa lạ, mặc dù cười, nhưng là bên trong tươi cười kia lại mang vô tận lãnh ý. Nàng không khỏi buông sánh xuống, đứng lên nói: “Điện hạ, hảo ý của ngươi Quách Gia xin nhận, chính là vô công không nhận lộc, cái đàn này xem ra không phải vật tầm thường, ta chỉ sợ...” Nàng còn không nói xong, Nguyên Anh lại vội vàng nói: “Chờ ta sửa xong, liền đưa tới cho ngươi.” Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Quách Trừng nhìn đến loại tình huống này, trong lòng không khỏi gấp quá, hắn đối Lí Vị Ương nói: “Sau này huynh lại đến nhìn muội.” Nói xong, liền vội vàng đuổi theo.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng hắn, vẻ mặt đăm chiêu. Sau đó, nàng quay đầu nhìn Nguyên Liệt nói: “Bọn họ vào khi nào?”
Nguyên Liệt khóe miệng gợi lên một chút ý cười, gương mặt tuấn mỹ cơ hồ đem nha đầu hầu hạ trong viện khác đều kinh diễm tại chỗ, hắn mỉm cười nói: “Ai biết, nhưng dây đàn làm sao có thể đột nhiên đứt?”
Hắn nói như vậy, Lí Vị Ươn như cũng hiểu được cái gì, nàng thở dài một hơi nói: “Đây thực không giống tính cách Nguyên Anh.”
Nguyên Liệt nhìn một cái kia đã không còn một bóng người sân, mỉm cười nói: “Nam tử trên đời này, nếu rơi vào lưới tình sẽ làm ra một số chuyện mà hắn ngày thường chẳng bao giờ làm.” Nói thế, trong lòng hắn lại hiện lên một tia lãnh ý. Lí Vị Ương thuộc về hắn, nàng không có con đường khác, chỉ có thể ở lại bên người hắn, chỉ có hắn ôm ấp, Lí Vị Ương mới có thể hạnh phúc. Nguyên Anh là cái gì mà dám cùng hắn tranh đoạt? Hắn tuyệt đối không người khác cướp đi người quan trọng nhất trong lòng. Trong thế giới tình cảm, nếu hơi có thoái nhượng thì sẽ vạn kiếp bất phục, hắn tuyệt đối sẽ không trở thành Thác Bạt Ngọc. Người mình yêu, muốn hôn thủ bảo hộ, đừng nói một bước, chính là nửa li cũng không thể lui. Tĩnh Vương Nguyên Anh, nếu ngươi vẫn tiếp tục không biết sống chết như vậy tới gần Vị Ương, đừng trách ta xuống tay ngoan độc...