Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 241: Chương 241




Ánh mắt Lý Vị Ương lướt qua khuôn mặt Nguyên Liệt, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nói: “Chuyện này Gia nhi thấy cần phải mời nhị tẩu đến, gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng.”

Tề Quốc Công nhìn Lý Vị Ương, cảm thấy đôi con ngươi trong veo của nàng nàng tựa hồ toát ra thần sắc phức tạp, hắn nhướng mày, chuyện này đã rất rõ ràng rồi, vì sao Gia nhi lại nói như vậy. Hắn do dự một lát, xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Vị Ương bấy lâu nay, gật đầu nói: “Nếu Gia nhi đã nói như vậy, chúng ta sẽ mời người Trần gia đến, giải quyết chuyện này cho rõ ngọn ngành!”

Lý Vị Ương không mở miệng, ánh mắt Quách phu nhân toát lên vẻ nghi hoặc, nhưng bất luận bà hỏi như thế nào, Lý Vị Ương đều không lộ ra nửa chữ.

Một canh giờ sau, Trần Linh, Trần phu nhân cùng Trần Băng Băng đã đến Quách phủ. Tỳ nữ tiến đến dâng trà, sau đó tất cả đều lui xuống. Tề Quốc Công nhìn Trần Linh, mở miệng nói trước: “Thượng Thư đại nhân, lần này mời ngài đến, cũng biết là vì chuyện gì rồi chứ?”

Trần Linh trên mặt có chút kinh hoảng, chẳng lẽ Quách gia đang truy cứu việc bọn họ không tới chúc thọ Trần Lưu công chúa sao? Nhưng hai nhà Quách Trần nay đã hoàn toàn trở mặt, Trần gia bọn họ không đến, Quách gia có lý do gì để xen vào? Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhìn đến nữ nhi bên cạnh sắc mặt tái nhợt, Trần Linh nuốt xuống những lời này, trên mặt miễn cưỡng tươi cười, nói: “Quách huynh, hôm nay ta có chuyện quan trọng, nên . .”

Tề Quốc Công khoát tay nói: “Ta không phải có ý này.”

Trần Linh nghi hoặc nhìn Trần phu nhân, sau đó mới mở miệng nói: “Như vậy Quách huynh mời chúng ta đến là vì lý do gì?”

Cố ý mời người Trần gia đến đây. . . Tề Quốc Công tâm cao khí ngạo chẳng lẽ sẽ cúi đầu trước người Trần gia hay sao? Cho dù như thế, hắn cũng nên mời một mình Trần Linh tới, sao lại gọi cả những người khác? Trần Linh trong lòng càng thêm kỳ quái, nhưng hắn nhìn Tề Quốc Công lại không nhìn ra được chuyện gì, hắn dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Là vì chuyện của Quách Diễn cùng Băng Băng sao . . .” Lời còn chưa nói hết, Trần Băng Băng trong lòng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Tề Quốc Công thở dài một hơi, nói: “Dẫn người tới đi.” Lập tức hộ vệ kéo một nữ tử đến, nàng ta ngã trên mặt đất, không nói được lời nào, sắc mặt trắng bệch. Trần phu nhân lập tức nhận ra người này, thất thanh nói: “Phúc Nhi, sao ngươi lại ở đây?” Phúc Nhi cúi đầu, không dám nhìn Trần phu nhân, vết thương trên vai vẫn đang chảy máu, chật vật không chịu nổi.

Trần Băng Băng nhất thời giật mình, nhìn tỳ nữ Phúc Nhi, lại nhìn Tề Quốc Công, trong lòng dâng lên kinh hãi.

Tề Quốc Công giọng lạnh lùng nói: “Ta nghĩ các người hẳn là nhận ra được tỳ nữ này, không cần ta giới thiệu nữa.”

Trần Linh đương nhiên biết, Phúc Nhi là do Trần gia năm đó cấp làm tỳ nữ hồi môn cho Trần Băng Băng, nàng ta là tỳ nữ tâm phúc nhất, cùng tiểu thư Băng Băng lớn lên, nay vì sao lại xuất hiện ở Quách phủ? Trần phu nhân giận tái mặt, quát lớn: “Tiện tì, khó trách từ sáng sớm đã không thấy ngươi đâu, ngươi đến đây làm gì?!”

Lý Vị Ương ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói lại vô cùng nhu hòa, khiến người nghe không nhìn ra nửa điểm tâm tư, nói: “Trần phu nhân không cần tức giận, hôm nay trên thọ yến của Trần Lưu công chúa đã xảy ra một chuyện, Trần phu nhân nói vậy là còn chưa biết sao.”

Người Trần gia sắc mặt càng thêm nghi hoặc, hiển nhiên không biết Quách phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Quách phu nhân thần sắc khó được bình tĩnh, nói: “Hôm nay vốn là thọ yến của công chúa, nhưng Tấn Vương điện hạ đột nhiên xảy ra chuyện, có người nói thích khách trèo tường trốn vào Quách phủ, vì thế Thái Tử đưa cấm quân tới điều tra toàn bộ Quách phủ một lần.”

Trần Linh trong lòng giật mình, hướng Tề Quốc Công nói: “Việc này là thật sao?”

Tề Quốc Công thâm hít sâu một hơi, nói: “Không chỉ như vậy, ngay tại thời điểm Thái Tử truy tìm thích khách, nha đầu kia đột nhiên chạy ra, nói với cấm quân rằng Quách gia chứa chấp Quách Diễn ở trong phủ, hơn nữa còn tự mình dẫn đường, đi thẳng tới địa đạo, chỉ chỗ vạch tội Quách gia ta chứa chấp khâm phạm!”

Trần Linh hai bên thái dương nổi đầy gân xanh, dường như quá sức tưởng tượng, hắn nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm Phúc Nhi, lạnh lùng nói: “Tiện tì, ngươi thật làm ra chuyện này?!”

Phúc Nhi đột nhiên thất thanh khóc rống, phục ngã xuống đất, bi thương nói: “Nô tỳ cũng là vì suy nghĩ cho nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân từ khi trở về Trần gia, không có lúc nào cảm thấy an tâm, mỗi ngày đều lấy lệ rửa mặt, nô tỳ thật sự đau lòng không chịu nổi. .”

Trần Băng Băng đứng lên, sắc mặt trắng bệch cho Phúc Nhi một bạt tai, mạnh đến nỗi như vênh mất một bên mặt, thần sắc nghiêm nghị, khó nhọc nói: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, chẳng lẽ ta sai ngươi đi hãm hại phu quân của mình sao!”

Phúc Nhi cắn răng, không nói được lời nào.

Quách phu nhân qua những chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòng có chút hoài nghi đối với Trần Băng Băng, giọng bà lạnh lùng, nói: “Băng Băng, ngươi sao còn làm bộ làm tịch! Tỳ nữ này rõ ràng là nghe ngươi sai khiến mới đến chỉ điểm Quách Diễn, ta thật sự không thể tưởng được, ngươi lại hận Quách gia đến mức này! Chứa chấp khâm phạm —— nhọc công cho ngươi nói ra câu này! Khâm phạm này còn là trượng phu của ngươi! Tâm địa ngươi sao có thể ngoan độc như thế, còn muốn tất cả chúng ta đều mất mạng, lúc đó ngươi mới thấy vui vẻ, mới giải hận được hay sao!”

Quách phu nhân từng chữ từng chữ, một câu lại một câu, phóng ra như đao, tưởng chừng làm cho Trần Băng Băng trong lòng rỉ máu, nước mắt nàng chảy ra, không dám tin nói: “Mẫu thân, Băng Băng là dạng người gì, chẳng lẽ người không biết sao? Hai năm nay con chưa từng có nửa điểm không tận tâm lực? Đúng, là con oán hận Nạp Lan Tuyết, là con không hy vọng gặp lại nàng, nhưng Quách Diễn là phu quân của con, vì sao con phải hại chết hắn, Quách gia là phu gia của con, vì sao con phải mưu hại mọi người, việc này đối với con thì có gì tốt! Dù sao con vẫn chưa rời khỏi Quách gia, vẫn còn là một phần tử trong Quách gia, không phải vậy sao?”

Quách phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Đúng vậy, ta cũng đã tin ngươi sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, nếu không phải do ngươi sai khiến, Phúc Nhi sao phải làm ra chuyện như vậy, nàng ta là tỳ nữ thân tín của ngươi, sao có lá gan này?!”

Quách phu nhân nói ra những lời này, người Trần gia sắc mặt đều vô cùng khó coi. Trần Linh hung tợn nhìn Phúc Nhi, nói: “Ngươi thành thật khai ra, có phải thiếu phu nhân sai ngươi làm như vậy hay không?!”

Phúc Nhi lớn tiếng khóc rống, kiên quyết không chịu gì, bộ dáng ủy khuất. Mọi người thấy nàng ta như vậy, đều hoài nghi Phúc Nhi ngại đang có tất cả mọi người ở đây, không dám ruồng bỏ chủ tử của mình, cho nên mới một mình gánh chịu tội lỗi. Hiện tại đã bị ép hỏi, nàng ta mới lại sợ hãi, không nói được một lời nào. Quách Trừng tiến lên một bước, mắt sáng như đuốc, nói: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không chịu nói ra tất cả, hôm nay ngươi cũng đừng mong sống ra khỏi đại sảnh này!”

Phúc Nhi cả người run lên, hàm răng va đập vào nhau, ánh mắt hoảng sợ nhìn Quách Trừng, nói: “Tam. . . Tam thiếu gia, nô tỳ. . . Nô tỳ. . .” Lời của nàng nói còn chưa xong, Quách Trừng đã lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi còn không mau nói cho rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

Phúc Nhi làm như rốt cuộc chịu đựng không nổi, cả người run rẩy, lớn tiếng nói: “Là! Là thiếu phu nhân sai nô tỳ làm như vậy, nô tỳ không còn cách nào khác!”

Trần Băng Băng nghe xong lời này, ngã ngồi xuống ghế, nàng không thể tin nhìn Phúc Nhi, thất thanh nói: “Ngươi. . . Nha đầu kia, nói hươu nói vượn cái gì, ta có lúc nào muốn ngươi đi hại phu quân của ta!” Nàng lúc này giống như một mình đứng trong bóng tối, thế giới này như khối băng lạnh lẽo, khiến nàng chịu đựng không nổi.

Phúc Nhi kêu khóc không ngừng, đập đầu bang bang trên mặt đất, nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ không muốn phản bội người, nhưng nô tỳ cũng sợ chết! Người từ trước tới giờ yêu thương nhị thiếu gia như vậy, nay lại càng thêm hận hắn, không chiếm được hắn cũng không muốn để Nạp Lan Tuyết thay thế vị trí của người, cho nên mới làm như vậy!” Nói xong, nàng quay đầu, trên trán đã là máu tươi đầm đìa, không ngừng cầu xin, nói: “Lão gia, phu nhân! Nô tỳ thực sự không nói dối, nô tỳ cũng từng khuyên bảo nhị thiếu phu nhân, nhưng nhị thiếu phu nhân căn bản không chịu nghe lời nô tỳ, nô tỳ là thân phận gì, làm sao có thể cản trở quyết định của chủ tử, cho nên, nô tỳ liều mạng không sợ cái chết, thay chủ tử đến đây một chuyến!”

Lý Vị Ương nhìn Phúc Nhi biểu hiện đau khổ, bất lực, nàng cười nhẹ nói: “Vậy thật ư? Sự việc quả thực đúng như lời ngươi nói sao?”

Phúc Nhi nhìn Lý Vị Ương, cảm thấy trong đôi mắt kia lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, nàng theo bản năng co rúm người lại, cố lấy dũng khí nói: “Tiểu thư, nô tỳ tuyệt đối không dám có nửa câu nói dối, tất cả đều là nhị thiếu phu nhân sai bảo nô tỳ làm!”

Trần Linh tức giận đến phát run, hắn xoay người sang chỗ khác, hung hăng cho Trần Băng Băng một bạt tai: “Không biết xấu hổ!”

Trần phu nhân đau lòng ôm chầm lấy Trần Băng Băng đang thất thần, tức giận nói: “Ông làm cái gì vậy, hồ đồ rồi sao!”

Trần Thượng Thư cười lạnh một tiếng, nói: “Đây căn bản chỉ là chuyện vợ chồng tranh cãi, vốn chỉ là chuyện riêng của hai người, nhưng nó lại nháo đến nước này, quả thực là làm trò cười cho mọi người! Bà dạy dỗ nữ nhi không tốt, bây giờ còn dám chỉ trích ta! Lúc trước nếu không có bà dốc hết sức ủng hộ nó, nó làm sao dám khóc nháo trong nhà, tuyệt thực ba ngày, đòi gả đến Quách gia bằng được! Sauk hi gả đến rồi, còn không yên phận làm đứa con dâu thật tốt, lại luôn truy cứu những chuyện đã xảy ra trước kia, nếu mình chuyện này thì kể cũng thôi, nhưng còn không biết quay đầu sửa đổi, còn ra lệnh cho tỳ nữ bên mình đến hãm hại mọi người, chẳng lẽ thật sự muốn phu thê ly tán, cửa nát nhà tan, thì nó mới thấy vui vẻ sao! Ngu xuẩn như vậy, sao có thể là nữ nhi của Trần gia!”

Trần Linh lời nói lạnh băng như tuyết, sắc bén như đao, Trần Băng Băng thấy phụ thân luôn yêu thương nàng nói ra những lời gay gắt như vậy, hoàn toàn ngây dại, nàng thật sự không thể tưởng tượng được mọi chuyện làm sao lại lạc đến nước này! Vì sao mọi người đều chỉ trích nàng, nàng đến cùng đã làm sai chuyện gì? Nàng không muốn giải thích với phụ thân Trần Linh chuyện gì cả, bổ nhào đến bên cạnh Phúc Nhi, gắt gao bắt lấy tay áo của nàng ta, nói: “Nhiều năm như vậy ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi vì sao muốn hãm hại ta, ta khi nào sai ngươi đi làm những chuyện như vậy!”

Phúc Nhi bị Trần Băng Băng lay mạnh, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, làm như vô cùng hoảng sợ, nói: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ một lòng vi thiếu phu nhân, hiện tại thiếu phu nhân cũng không thể thấy nô tì chết mà không cứu!”

Trần Băng Băng không hiểu Phúc Nhi vì sao lại đổ tất cả tội lỗi lên đầu nàng, nàng chưa từng sai khiến Phúc Nhi hãm hại Quách Diễn, càng thêm chưa từng bảo nàng ta trở lại Quách gia vào lễ mừng đại thọ của Trần Lưu công chúa. Nàng thật sự rất khiếp sợ, đến cùng là ai sai khiến Phúc nhi, khiến nàng ta hãm hại mình như vậy. Trong lúc nước sôi lửa bỏng này, những chuyện xảy ra trong quá khứ chợt lướt qua trong đầu nàng, nàng dường như hiểu rõ ra tất cả, thê lương nói: “Phúc Nhi, ngươi đã sớm phản bội ta! Hiện tại, ngươi cùng người ngoài liên hợp lại hãm hại ta!”

Những người trong Quách gia vẻ mặt không tin nhìn Trần Băng Băng, kỳ thật cũng không thể trách bọn họ, Quách phu nhân đã cho Trần Băng Băng quá nhiều cơ hội, một lần, một lần, lại một lần, nhưng lần nào Trần Băng Băng cũng làm cho bà thất vọng, cho nên lần này bà rốt cuộc không có cách nào tin tưởng nàng nữa. Không sai, trước kia Trần Băng Băng chính xác thiên chân mỹ lệ, ôn nhu thiện lương, lại vô cùng hoạt bát, được mọi người yêu thích. Nhưng từ khi Nạp Lan Tuyết xuất hiện, Trần Băng Băng cũng đã thay đổi, nàng hoàn toàn không thiện lương giống như trước kia nữa, vì muốn Nạp Lan Tuyết rời đi, nàng đã làm rất nhiều chuyện sai, mọi người đều bắt đầu chán ghét nàng, hy vọng mối hôn sự giữa Quách gia cùng Trần gia này bị hủy bỏ. Sự cho tới bây giờ, Quách phu nhân đã không còn tin được bất kỳ lời nào của Trần Băng Băng, Trần Băng Băng bỏ lại Phúc Nhi, quỳ phục dưới chân Quách phu nhân, nói: “Mẫu thân, con không làm, con thật sự không làm!” Trong mắt nàng tràn đầy bi thương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt cả vạt áo, thần sắc vô cùng thống khổ, nàng như muốn nói gì, nhưng cổ họng đã nghẹn cứng lại, cố gắng lắm mới nói ra được: “Trước kia quả thực con đã làm sai, nhưng lần này, thật sự không phải con làm! Mẫu thân, người hãy tin tưởng con!”

Quách phu nhân buông ánh mắt xuống, cũng không thèm nhìn liếc mắt nhìn nàng. Trần Băng Băng quay đầu, bắt được vạt áo của Trần Lưu công chúa, tuyệt vọng nói: “Tổ mẫu, Băng Băng hầu hạ người lâu như vậy, tổ mẫu nghe con nói một câu đi!”

Trần Lưu công chúa bất đắc dĩ nhìn nàng, trên khuôn mặt trẻ trung của Trần Băng Băng lộ ra nét thê lương, bàn tay vươn về phía bà, tràn đầy khẩn cầu. . . Trần Lưu công chúa lắc đầu, rốt cuộc mở miệng nói: “Băng Băng, con làm tổ mẫu quá thất vọng rồi. Ta cứ nghĩ con là đứa trẻ thiện lương, nhưng thật không ngờ con có thể làm ra những chuyện hồ đồ như vậy! Quách gia nếu bị sụp đổ, Trần gia các người há có thể tồn tại được hay sao, trúng kể châm ngòi ly gián của kẻ khác, con thật đúng là hài tử ngốc!”

Trần Lưu công chúa nói như vậy, là có ý rõ ràng tuyệt đối không tin tưởng Trần Băng Băng. Trần Băng Băng bất đắc dĩ, đảo mắt nhìn thấy Giang thị đứng một bên, như là bắt được một cơ hội cứu mạng cuối cùng. Nàng quay lại, gắt gao nắm lấy làn váy Giang thị, nói: “Đại tẩu, muội vô tội, đại tẩu tin tưởng muội đi!”

Giang thị kinh ngạc hồi lâu, khóe miệng bỗng nhiên có một tia thương hại. Mặc kệ Trần Băng Băng làm sai chuyện gì, Giang thị cảm thấy mình vẫn có thể tha thứ được cho nàng, bởi vì cùng là nữ tử, nàng có thể thông cảm cho đối phương về điểm này. Không ai có thể dễ dàng tha thứ khi trong lòng phu quân của mình còn nhớ đến người cũ. Chỉ là lúc này đây, nàng thật sự có hơi quá đáng, cho nên hôm nay tổ mẫu cùng mẫu thân không chịu tha thứ cho nàng, nàng có cách nào khiến đối phương tin tưởng đây. Cho nên Giang thị không nói một lời nào, nhẹ vung cánh tay Trần Băng Băng ra.

Trần Băng Băng không có điểm chống đỡ, lập tức ngã xuống đất. Ánh mắt của nàng lướt qua khuôn mặt của mỗi người trong Quách gia, những bi phẫn lúc đầu đều tan biến, một loại tuyệt vọng chầm chậm bao phủ nàng, bởi vì không ai lên tiếng, không chấp nhận nàng, không ai tin lời nàng nói. Lúc này nàng đã là tứ cố vô thân, tuyệt vọng đến cực điểm, nàng không hiểu được mọi chuyện sao có thể phát triển đến nước này!

Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên tai, ngẩng đầu lên, thấy người không có khả năng nhất lại xuất hiện trước mặt nàng. Lý Vị Ương đưa tay đỡ Trần Băng Băng đứng lên, ôn nhu nói: “Nhị tẩu, muội tin tưởng tẩu.”

Trần Băng Băng nhìn Lý Vị Ương, nàng vạn vạn không thể tưởng được, người trước kia bảo vệ Nạp Lan Tuyết, lúc này lại đứng ra bênh vực cho nàng. Vì cái gì, Lý Vị Ương không phải rất đồng tình với Nạp Lan Tuyết sao, hiện tại nàng làm sao có thể vô duyên vô cớ mở miệng giúp mình đây. Trần Băng Băng nhìn Lý Vị Ương, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Lý Vị Ương thâm sâu nhìn thoáng qua Trần Băng Băng, nói: “Nhị tẩu, nhị tẩu trước tiên đứng lên, ngồi xuống ghế rồi hãy nói chuyện.”

Trần Băng Băng bắt lấy tay Lý Vị Ương, nói: “Muội muội thật sự tin tưởng ta sao?” Trong mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng, Lý Vị Ương lúc này cũng là hi vọng cuối cùng của nàng.

Lý Vị Ương gật đầu, thần sắc bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nhị tẩu, muội tin tưởng tẩu.”

Trần phu nhân chạy nhanh lại, cùng đỡ Trần Băng Băng lên, nhìn Lý Vị Ương thần sắc ngòai vẻ khiếp sợ, còn có một tia cảm kích. Bà thật không ngờ trong Quách gia còn có người nói chuyện vì nữ nhi của mình, nói thật, hiện tại ngay cả bà cũng không dám xác định Trần Băng Băng thật sự vô tội hay không. Bởi vì bà biết, nữ nhi đối của mình vô cùng yêu thương Quách Diễn, một người nếu yêu thương đến cực điểm mà không được đáp lại, sẽ gây ra những chuyện ngu xuẩn, cũng không có gì kỳ quái.

Quách phu nhân nhìn Lý Vị Ương, nói: “Gia nhi, con đang nói gì?”

Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài: “Mẫu thân, Gia nhi tin tưởng nhị tẩu, tuy rằng có hồ đồ, nhưng sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

Quách Trừng mở miệng nói: “Nhưng còn có bằng chứng!”

Lý Vị Ương lắc đầu nói: “Tam ca, muội nói tin tưởng nhị tẩu, là căn cứ vào việc, nhị tẩu rất yêu nhị ca.” Nạp Lan Tuyết là tình địch, cho nên Trần Băng Băng mới có hành động trừ bỏ tâm tư của Lan Tuyết. Nhưng còn Quách Diễn, Trần Băng Băng tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn, không tiếc bất kỳ chuyện gì, thậm chí lấy tuyệt thực ra để bức người khác. Có thể thấy được nàng đối với Quách Diễn ái tình sâu đậm, gả vào Quách gia hai năm, Trần Băng Băng đã làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn làm cho Quách Diễn vui vẻ, vì thế nên mỗi người trong Quách gia đã tiếp nhận nàng. Một người như vậy, ngươi có thể hoài nghi nàng tâm tư thủ lạt, cũng có thể hoài nghi nàng không từ thủ đoạn, càng có thể hoài nghi nàng không phải người tốt, nhưng ngươi tuyệt đối không thể hoài nghi tình cảm nàng dành cho Quách Diễn, đây mới chính là lý do quan trọng nhất khiến Lý Vị Ương tin tưởng nàng. Cho nên, Lý Vị Ương nhìn mọi người, ánh mắt lãnh đạm nói: “Chỉ bằng một phần chân tình của nhị tẩu đối với nhị ca, Gia nhi tin tưởng chuyện hôm nay cùng nhị tẩu không có quan hệ.”

Mọi người nghe đến đó, thần sắc bỗng nhiên thay đổi, Quách phu nhân lắc đầu nói: “Không, Gia nhi, con chỉ đang suy đoán mà thôi, nhị tẩu con làm việc hồ đồ cũng không chỉ mỗi chuyện này, Phúc Nhi là tỳ nữ của nàng ta, ngoài nàng ta ra, còn ai có thể xúi giục nha đầu kia làm được những chuyện này nữa.”

Lý Vị Ương thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy, rốt cuộc là ai có thể sai khiến nha đầu kia hành động như vậy, bằng mọi cách phải Quách gia vào chỗ chết.”

Quách phu nhân nghe xong lời nói kỳ quái này, chăm chú nhìn Lý Vị Ương, nhìn vào đôi con ngươi đen láy sâu không thấy đáy, không biết nàng rốt cuộc đang muốn nói gì.

Lý Vị Ương cũng không trả lời nghi vấn của mọi người, nàng chỉ nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Nhị ca, muội nghĩ nhị ca hẳn là biết tất cả, phải không.”

Ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy Quách Diễn chậm rãi đi đến.

Người Trần gia nhìn thấy Quách Diễn, sắc mặt đều biến đổi, nhất là Trần Băng Băng, nàng nhìn chằm chằm Quách Diễn, nước mắt rơi như mưa, toàn thân ngây ngốc. Quách Diễn nhìn lướt qua Trần Băng Băng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Vị Ương, thần sắc cực kì nghiêm túc: “Đúng vậy, ta biết tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.”

Nguyên Liệt luôn đứng bên cạnh lắng nghe, sau khi Lý Vị Ương ngăn cản hắn nói ra mọi chuyện, hắn nhìn sự việc xảy ra trước mắt, đột nhiên thở dài một hơi, lại nhìn thấy Lý Vị Ương mỉm cười, nói: “Nhị ca, nhị ca nguyện ý nói ra tất cả sao?”

Quách Diễn nhẹ nhàng gật đầu: “Tất cả chuyện này đều là do ta gây ra, thì cũng nên kết thúc ở chỗ ta.” Hắn nói xong những lời này, liền phân phó người, nói: “Đi mời Nạp Lan cô nương đến đây.”

Quách phu nhân nghe xong, sắc mặt nhất thời thay đổi, nói: “Diễn nhi, con muốn làm cái gì vậy?” Lại để Trần Băng Băng cùng Nạp Lan Tuyết gặp nhau tại đây sao, quả thực bọn họ không có cách ngăn cản chuyện này, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người kia nay đã như nước với lửa. Quách phu nhân nghĩ như vậy, muốn ngăn cản Quách Diễn, đã thấy đến hắn nhìn mình lắc đầu.

Quách Diễn thần sắc ngưng trọng, chân thành nói: “Mẫu thân, chuyện đã đến nước này, con hiểu rất rõ mình muốn làm gì, hy vọng mẫu thân không ngăn cản.”

Quách phu nhân vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, sau đó lập tức trở nên trầm mặc. Mỗi người Quách gia đều lẳng lặng chờ đợi. Lúc này bên trong đại sảnh, khung cảnh vô cùng tĩnh mịch, ngay cả Phúc Nhi cũng co rúm lại một chỗ, một chữ cũng không dám nói. Không bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Nạp Lan Tuyết xuất hiện ở cửa đại sảnh, nàng một thân quần áo màu trắng, từng bước một đi đến. Nàng ung dung hành lễ với các vị trưởng bối trong sảnh, sau đó nhìn về phía Quách Diễn, nói: “Tìm ta đến có chuyện gì sao.”

Quách Diễn ánh mắt thâm sâu nhìn nàng, bên trong là vẻ phức tạp nói không nên lời, hắn mở miệng nói: “Đúng vậy, hôm nay ta sẽ nói ra suy nghĩ của mình, nàng ngồi xuống đi.”

Nạp Lan Tuyết ngồi xuống một bên, cách xa người Trần gia, thần sắc vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta một chút cũng nhìn không ra, trong đôi con ngươi yên tĩnh kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Mọi người đến đông đủ, ánh mắt Nguyên Liệt nhìn mọi người chung quanh một vòng, nhẹ nhàng cười một tiếng, xem ra vở diễn nay, hôm nay rốt cục cũng diễn đến cao trào.

Trong khi mọi người đang trầm mặc suy nghĩ, Quách Diễn rốt cục cũng nói: “Một năm trước, ta bị thương trên chiến trường, lại bị thất lạc phó tướng. Bất đắc dĩ, chỉ có thể cải trang, hoá trang thành binh lính bình thường, tìm một hộ gia đình dưỡng thương, sau đó lại lưu giữ ta, chính là Nạp Lan Tuyết. Trong suốt ba tháng, ta dần dần có tình cảm với nàng, hơn nữa còn thổ lộ, còn tưởng rằng nàng không thích ta, sẽ từ chối ta, nhưng cuối cùng nàng đáp lại khiến ta mừng rỡ như điên. Trong thời gian ngắn ngủi đó, chúng ta cũng đã định chuyện cả đời, chuyện này, sau đó bị Nạp Lan gia phát hiện, việc này nằm ngoài dự kiến của ta, nhưng Nạp Lan lão gia cũng không trách cứ, hắn ngầm đồng ý hôn sự của ta và Nạp Lan Tuyết, cố ý dặn dò ta, không thể phụ bạc nàng. Vì để Nạp Lan gia yên tâm, ta viết một tờ hôn thư, cam đoan một năm sau, sẽ tới đón Nạp Lan Tuyết về phủ, sau lại vì chiến sự khẩn cấp, ta liền vội vàng trở lại quân doanh. Chuyện này vô cùng bí ẩn, ngoại trừ viết thư báo về cho phụ mẫu thân biết, ta không hề nhắc tới với bất kỳ kẻ nào. Nhưng sau đó bởi vì mẫu thân sinh bệnh, cho nên ta vội vàng về phủ, cũng chính lúc đó ta mới biết được, Băng Băng đã gây náo động, nguyện ý muốn gả cho ta.”

Thời điểm Quách Diễn nói đến đây, thần sắc hắn dẫn theo một tia tự giễu, nói tiếp: “Lúc ấy ta kiên quyết từ chối, sống chết cũng không chịu cưới Băng Băng. Có một buổi tối, ta còn có ý định rời khỏi Quách gia, đi tìm Nạp Lan Tuyết, nhưng ngay hôm sau bị mẫu thân phát hiện. Ta nghĩ mẫu thân sẽ trách cứ ta, thậm chí nói cho phụ thân biết, nhưng mẫu thân lại thu xếp hành trang cho ta, còn đưa cho ta ngân phiếu, nói ta sau này phải đối xử thật tốt với Nạp Lan cô nương, không được cô phụ nàng, mặc kệ cuộc sống sau này như thế nào, cũng không cần trở về nhà nữa. Ta giục ngựa đi được hơn hai trăm dặm, đến lúc hừng đông, ta mới bừng tỉnh, không thể cứ như vậy mà rời đi, mẫu thân có thể thả ta đi, là đã được phụ thân ngầm đồng ý, hành động của phụ thân mẫu thân xuất phát từ lòng ái tử chi tâm, tương tự như vậy, ta đối với Quách gia cũng phải có trách nhiệm, ta không thể ích kỷ như vậy, ta phải suy nghĩ cho bọn họ. Ta yêu thương Nạp Lan Tuyết, nhưng cũng yêu thương mỗi người trong Quách gia, ta không thể trơ mắt nhìn người thân vì ta mà bị chỉ trích. Cho nên, ta viết một phong thư gửi cho Nạp Lan Tuyết, nói với nàng, ta không thể lấy nàng. Rồi sau đó ta trở về phủ, cưới Băng Băng, sau này mọi chuyện xảy ra, kỳ thật mọi người cũng đều đã biết.”

Trần Băng Băng nhìn Quách Diễn, bên trong ánh mắt tựa hồ đau đớn không nói rõ.

Nạp Lan Tuyết sắc mặt bình tĩnh, nàng có thể hiểu được tâm tình Quách Diễn lúc đó, cũng có thể tưởng tượng được, hắn làm ra quyết định này là khó khăn cỡ nào. Nhưng nàng vẫn như trước không thể tha thứ cho hắn. Chính bởi vì không thể tha thứ, mới khiến bọn họ xảy ra chuyện hôm nay, rốt cuộc muốn quay đầu lại cũng không được.

Lý Vị Ương nhìn Quách Diễn, bỗng nhiên nở nụ cười, ngũ quan của nàng vô cùng xinh đẹp, còn có thêm vài phần sắc xảo, lúc này khóe môi nàng nhẹ nhàng giương lên, cười đến lãnh khốc dị thường, đôi môi mỏng tạo nên độ cong duyên dáng, từng chữ từng chữ nói: “Nhị ca, là ai đã gây ra tất cả mọi chuyện?”

Quách Diễn mặt lập tức biến sắc, con ngươi buông xuống, không nói được một lời.

“Nhị ca, khi mọi chuyện vừa mới bắt đầu, mội đoán nhị ca đã biết tất cả, nhưng, nhị ca lại không nói bất cứ điều gì, là vì nhị ca đối người này vô cùng áy náy. Nhị ca—— đã sớm đoán được là ai đi.”

Quách Diễn thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía muội muội, kỳ thật, chuyện hắn biết cũng không nhiều, cho tới hôm nay, hắn mới dám khẳng định những suy đoán trong lòng.

Lý Vị Ương chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, làn váy dài quét trên mặt đất, nàng nhìn thẳng đối phương, lạnh giọng nói: “Nhị ca, muội hy vọng nhị ca sẽ nói ra tất cả những hoài nghi trong lòng mình.!”

Đối mặt như thế, khí thế bức người của Lý Vị Ương, khiến ngay cả Quách Diễn cũng phải dao động.

Quách phu nhân tràn ngập nghi hoặc nhìn Lý Vị Ương, bà căn bản không rõ Lý Vị Ương vì nguyên nhân gì lại ép hỏi Quách Diễn như vậy, bà mở miệng nói: “Gia nhi, con rốt cuộc muốn nhị ca con nói cái gì, sao mẫu thân không hiểu?”

Lý Vị Ương quay đầu, giọng nói của nàng trở nên cực kì lạnh lẽo, thậm chí ẩn chứa một tia phẫn nộ chưa từng có, nàng mở miệng nói: “Người có thể khiến nhị ca áy náy như thế, có thể khiến hắn biết rõ tất cả, lại không chịu nói ra là ai, trong đại sảnh này, còn có người thứ hai sao!”

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Nạp Lan Tuyết, Nạp Lan Tuyết cũng không hề bị khí thế của Lý Vị Ương dọa, nàng mỉm cười nói: “Ý của Quách tiểu thư, là đang hoài nghi ta sao.”

Quách phu nhân lắp bắp kinh hãi, nhẫn nhịn không nói, rốt cục kiềm chế không được, nói: “Gia nhi, con nghi ngờ Nạp Lan cô nương có phải quá sức tưởng tượng rồi không?.”

Lý Vị Ương không nhìn về phía những người khác, nàng chỉ nhìn chằm chằm Nạp Lan Tuyết, nói: “Nạp Lan Tuyết, mỗi người làm việc đều có lý do của mình, nhưng thời điểm chân tướng bị vạch trần, ít nhất phải có dũng khí thừa nhận. Như thế nào, ngươi dám làm mà không dám nhận sao. Những lời ta nói vừa rồi, rốt cục có ý tứ gì, trong lòng ngươi chắc chắn hiểu rõ hơn ai hết!”

Nàng nhẹ nhàng một câu, lại khiến cho hô hấp của Nạp Lan Tuyết cứng lại. Nạp Lan Tuyết nhìn Lý Vị Ương, bên trong ánh mắt toát ra mỉm cười, dung mạo nàng có vẻ đạm mạc nói không nên lời. Thật lâu sau, nàng mới mở miệng nói: “Ngươi quả nhiên là một nữ tử rất thông minh, trên đời bất kể chuyện gì đều không thể qua được ánh mắt của ngươi. Được, ta đây muốn nghe xem ngươi đã biết những gì, nói đi, tất cả những gì ngươi biết đều nói ra.”

Lý Vị Ương hít sâu một hơi, nói: “Ta nghĩ rằng mình rất thông minh, cho nên ta tin tưởng trên đời này không ai có đủ khả năng lừa gạt ta, nhưng ta hiện tại mới biết được, ta đã sai rồi, ngay từ đầu ngươi gặp ta, chữa bệnh cho ta, cũng đã là một cái bẫy. Không, có lẽ còn sớm hơn, sai khiến Thái y động tay vào thuốc của ta, khiến cho bệnh tình của ta nặng thêm, dẫn đến việc ngươi gặp ta, tất cả những chuyện này chỉ là một tuồng kịch, phải vậy không.”

Quách phu nhân hoàn toàn khiếp sợ nhìn Lý Vị Ương, cách đây không lâu, cảm tình giữa Lý Vị Ương cùng Nạp Lan Tuyết vẫn vô cùng tốt, giống như một đôi tri kỉ, nhưng hiện tại Lý Vị Ương luôn miệng chỉ trích, làm cho Quách phu nhân không có cách nào phản ứng lại được. Lập tức, biểu tình của bà trong nháy mắt biến thành phẫn nộ, nói: “Nạp Lan cô nương, lời Gia nhi nói có đúng hay không?”

Nạp Lan Tuyết nhẹ thở dài, nói: “Quách tiểu thư sai lầm rồi.”

Lý Vị Ương nhướng mày, nói: “Ta sai lầm rồi, sai ở chỗ nào.”

Nạp Lan Tuyết bình thản mỉm cười nói: “Trên thực tế từ lúc còn ở thảo nguyên, ta cũng đã chú ý tới ngươi.”

Nàng nhẹ nhàng nói một câu như vậy, khiến cho toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh trở nên vô cùng âm trầm, bí bách.

Đáy mắt Lý Vị Ương hiện lên một tia khác lạ, sau đó chậm rãi nở nụ cười, nói: “Hóa ra là như vậy.”

Nạp Lan Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt từ đầu tới cuối đều mang theo ý cười.

Lý Vị Ương tiếp tục nói, biểu cảm của nàng thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này các ngón tay đã bất giác nắm chặt, giọng nói nàng tựa như mầm sống đã nhiều năm ẩn dưới mặt đất, cuối cùng cũng được trồi lên: “Ngươi chữa bệnh cho ta, sau đó tìm đến Quách gia, biết rõ nhị ca đã cưới thê tử, vẫn xoay người bước đi, cố ý khiến cho ta có ấn tượng tốt về người, dụ ta đuổi theo. Sau đó, ngươi đã quen biết Bùi Huy từ trước, liên hợp với hắn diễn một tuồng kịch, khiến cho ta nghĩ rằng Bùi Huy có ý đồ lợi dụng ngươi để đả kích nhị ca, đả kích Quách gia. Tiếp theo, ta tin là thật đi giúp đỡ ngươi, trấn an ngươi, ngươi tiếp nhận ý tốt của ta, lại xé bỏ hôn thư trước mặt ta, dĩ nhiên là để tranh thủ tín nhiệm của ta. Thật buồn cười, ta lại đi tin ngươi, còn tặng cho ngươi một tòa dược đường, như vậy, ngươi liền có thể danh chính ngôn thuận ở lại.”

Thời điểm Lý Vị Ương nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm vang lên, làm kinh động tất cả mọi người, ngay sau đó mưa ầm ầm trút xuống, như muốn gột rửa cuốn trôi mọi phẫn hận. Toàn bộ đại sảnh đều im ắng, mọi người đều chăm chú lắng nghe, chỉ duy nhất một người lên tiếng, còn lại tràn ngập tức giận.

Lúc này Lý Vị Ương cảm thấy trong lòng vô cùng phẫn nộ, trên đời này chưa từng có ai có thể lừa gạt nàng! Chưa từng có! Nhưng sao nàng lại cố tình tin tưởng Nạp Lan Tuyết, thậm chí nàng cũng không biết bản thân vì sao lúc này còn có thể giữ thái độ bình tĩnh được như vậy, bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì! Giọng nói nàng vang lên càng lạnh lẽo: “Vì muốn lấy được tin tưởng của ta, ngươi quả thật đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí không tiếc cùng Bùi Huy diễn kịch, dùng khổ nhục kế, khiến cho ta chủ động để ngươi ở lại bên cạnh để trông coi. Sau đó, lúc Ngũ Ca bị thương, thậm chí ngay cả kia tiêu dao tán kia cũng là của các ngươi giăng bẫy, kế hoạch của các ngươi từng bước một tác động đến ta, khiến ta như bị ma xui quỷ khiến, đi mời ngươi tới, chủ động tới gần ngươi. Tâm tư của ta ngươi nắm chắc như vậy, chính xác từng phân, kín đáo như thế, thật sự khiến ta phải thán phục!”

Quách phu nhân hoàn toàn sửng sốt, bà nhìn Nạp Lan Tuyết, thật sự không thể tưởng tượng được, tất cả chuyện này đều là âm mưu của nàng, là một cái bẫy, hơn nữa nhìn Nạp Lan cô nương, căn bản không giống một người tâm tư khó lường! Song, Lý Vị Ương muốn nói không chỉ như vậy.

“Chờ ngươi chữa bệnh cho Ngũ Ca xong, ta dĩ nhiên đối với ngươi cảm động đến rơi nước mắt, vốn chỉ có ba phần cảm tình, nay đã nâng lên tám phần. Lúc này, ngươi cố ý thiết kế Trần Hàn Hiên tới cửa khiêu khích, để nhị tẩu biết tất cả mọi chuyện, với tính cách của Trần Băng Băng, nàng sẽ làm ra chuyện gì, kỳ thật sớm cũng đã hiểu rõ. Ngươi còn sai khiến nha đầu này ——” Nói xong, ngón tay Lý Vị Ương chỉ về phía Phúc Nhi bên cạnh vẫn đang im lặng, sắc mặt trắng bệch, nói: “Ngươi sai khiến nha đầu bên cạnh nhị tẩu không ngừng châm ngòi ly gián, làm mối quan hệ giữa nhị tẩu và Quách gia bất hòa, biến mỗi người chúng ta đều biến thành kẻ địch của nàng! Sau đó dụ dỗ nhị tẩu động thủ đối với ngươi! Ta sớm nên nghĩ đến điểm này, nhị tẩu chính là người muốn ngươi rời khỏi kinh thành nhất, nàng không hề muốn tính mạng của ngươi, nếu nàng thật sự muốn giết ngươi, dựa vào tài lực của Trần gia, cũng có thể dẹp sạch những hộ vệ ta sai đi bảo hộ ngươi, ngươi nhất định không thể chạy thoát, huống chi mọi chuyện sao mà khéo trùng hợp, lại để cho ngươi gặp được Nguyên Liệt! Một lần lại thêm một lần đào thoát! Trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy! Ta thật sự rất muốn biết, ngươi tài năng đến thế nào mới có thể an bài được mọi chuyện thiên ý vô phùng, (không hề sai sót, không chút sơ hở), không để lại chút dấu vết!”

Nạp Lan Tuyết thản nhiên cười một tiếng, nói: “Không phải thiên y vô phùng, không chút dấu vết, mà là lúc vừa mới bắt đầu, ngươi đã có sự đồng tình đối với ta, cho nên ngươi tin tưởng ta, không phải sao.”

Lý Vị Ương muốn cười lạnh, đáng tiếc khóe môi còn chưa kịp nhướng lên, lập tức đã biến thành một tiếng thở dài: “Đúng vậy, tiếp theo là ngươi bị trọng thương, khiến cho sự đồng tình của ta đối với ngươi đã ở mức đỉnh điểm, cùng lúc đó, ta cũng càng thêm oán trách nhị tẩu, không thể tha thứ cho nàng. Đứng góc độ của ta, ta vốn có thể không tham gia vào những chuyện như vậy, nhưng mỗi một người đều có lòng thương hại, căm phẫn, có lẽ, ngươi đã đánh trúng vào tâm tư của ta, khiến ta hoàn toàn đứng về phía ngươi, thậm chí còn bị mù, không nhìn thấy bên này nhị tẩu đang giãy dụa thống khổ. Sau đó, xảy ra chuyện của nhị ca, hắn bị người mưu hại, nói là hắn giết chủ soái, lại mang theo mười vạn quân ý đồ phản nghịch. Là các ngươi buộc hắn trở về, lại từng bước một buộc hắn phải lẩn trốn ở Quách gia.”

“Ây da, đúng rồi, ta nhớ chuyện xảy ra trước đây, sau khi ngươi vừa mới gặp nhị ca ở biệt viện, lập tức liền có người đến điều tra tòa biệt viện kia, chuyện này đã rất rõ ràng, nhị tẩu đương nhiên sẽ nghi ngờ ngươi, nghĩ do ngươi gây nên. Ngươi trái lại có thể lợi dụng tính đa nghi của ta, lợi dụng thiện ý của Quách gia đối với ngươi, đem mọi chuyện đổ hết lên người nhị tẩu, nói nàng là vì ghen tị, nên mới vu oan hãm hại ngươi. Cứ như vậy, sự kiên nhẫn cuối cùng của chúng ta đối với nhị tẩu cũng không còn. Đến khi nhị ca phát hiện ra tất cả, biết ủy khuất của ngươi, biết ngươi phải chịu thống khổ, hắn đương nhiên không thể nào cùng nhị tẩu tiếp tục cuộc hôn nhân này, đợi cho nhị tẩu rời khỏi Quách gia, chính là cơ hội ngươi tốt nhất để ngươi ra tay, ta nói có đúng không?”

Lý Vị Ương từng chữ từng chữ nói, mà Phúc Nhi lại như là nhớ ra được điều gì, cả người run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập.

Nạp Lan Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, đúng lúc này, tiếng sấm vang lên ầm ầm, trong nháy mắt, tia chớp cơ hồ xuyên qua cửa sổ giấy, giống như tâm tư của mỗi lúc này cũng đang bị rạch ra làm đôi. Mưa tầm tã trút xuống, chỉ nghe thấy Nạp Lan Tuyết giọng nói khàn khàn, gằn từng chữ nói: “Ngươi nói không sai, nhưng, ngươi có chứng cớ sao.”

Lý Vị Ương nở nụ cười, tươi cười trấn định mà lạnh lẽo hơn so với Nạp Lan Tuyết: “Kỳ thật sau khi Thái Tử điều tra Quách phủ không thu hoạch được gì, ngươi còn không biết mọi chuyện đã bại lộ sao, cần gì phải hỏi ta chứng cớ.”

Tề Quốc Công mở miệng nói: “Gia nhi, con rốt cuộc có bằng chứng gì?”

Lý Vị Ương nhìn về phía Húc Vương Nguyên Liệt, Nguyên Liệt mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, để trên mặt bàn, ngay phía trước mặt Tề Quốc Công. Tề Quốc Công rút thư ra, tỉ mỉ xem xét, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hắn nhìn Nguyên Liệt, giọng run rẩy nói: “Đây. . . Đây là vật gì?”

Nguyên Liệt cười một tiếng, ánh mắt lạnh băng, nói: “Phong thư này vốn dĩ sẽ bị cấm quân của Thái Tử tìm thấy trong thư phòng của Tề Quốc Công, rất may là ta rat ay kịp thời, lén giấu lá thư này đi, thế nên bọn họ mới không thu hoạch được gì, ngài nói xem, nếu bị Thái Tử phát hiện ra phong thư này, Quách gia sẽ như thế nào đây?”

Quách Diễn cắn răng, một chữ cũng không nói nên lời, lúc này hắn không nhìn thấy bất kỳ ai, cũng không nghe thấy gì hết, như đã biến thành một pho tượng tượng đá.

Tề Quốc Công sắc mặt là khó coi chưa từng thấy, Quách phu nhân tràn ngập nghi hoặc tiến lên nhìn thoáng qua nội dung trên lá thư, Trần Lưu công chúa vội vàng nói: “Rốt cuộc là cái gì?”

Quách phu nhân giọng nói cũng đang run run, nói: “Là Quốc công gia cùng Quốc quân hiển hách có trao đổi mật tín, còn có ấn tín. . .”

Chén trà trong tay Trần Lưu công chúa lập tức rơi trên mặt đất, giọng bà hoàn toàn run rẩy, không dám tin, nói: “Các ngươi đang nói gì, làm sao có thể!”

Trần Linh cũng đã hiểu rõ tất cả, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía Nạp Lan Tuyết, lạnh lùng nói: “Xem ra, là vị Nạp Lan cô nương này cố ý để phong thư trong thư phòng Tề Quốc Công phủ, ý đồ vu hãm quốc công gia cấu kết cùng Quốc quân.” Như vậy có thể giải thích Quách Diễn vì sao muốn mưu sát chủ soái, thậm chí mang binh phản bội, lúc đó sẽ chiêu cáo thiên hạ, Tề Quốc Công phủ có lòng mưu phản!

Những lời này nói xong, biểu cảm của mọi người trong đại sảnh đều trở nên ngưng trọng, mỗi người đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn Nạp Lan Tuyết. Nhất là Quách phu nhân, bà căn bản không hiểu vì sao mọi chuyện lại lạc đến bước này, cho nên, bà nắm chặt nắm tay, thân thể lung lay sắp đổ.

Chỉ nghe thấy Lý Vị Ương nhẹ giọng nói: “Muốn để lại phong thư, người này phải ở tại Quách phủ, biết rõ địa đạo nơi nhị ca đang ấn nấp, người này cũng phải ở trong Quách phủ! Trong thư phòng thủ vệ sâm nghiêm, người bình thường rất khó có thể ra tay. Mọi chuyện xảy ra chỉ có thể là lúc, Thái Tử mang theo người đến điều tra thích khách, mỗi người Quách gia lúc này trong đầu chỉ có ý niệm muốn đi bảo hộ nhị ca, tuyệt nhiên không nghĩ đến có người thừa dịp loạn đi đến thư phòng để lại phong thư này, thế cho nên Nạp Lan Tuyết đã lợi dụng cơ hội. Nàng ta nhân cơ hội này, giấu phong thư ở trong thư phòng, ý đồ muốn cấm quân tìm được! Tâm tư chúng ta đều đặt hết lên người nhị ca, sẽ không ai chú ý đến hành động của nàng, đây là lỗ hổng lớn nhất. Ta sở dĩ không nghi ngờ nhị tẩu, là vì nàng không có cơ hội làm như vậy, nàng từ mấy trước đã rời khỏi Quách phủ, thử hỏi nàng sao có thể giấu phong thư này! Người có thể làm như vậy, chỉ có duy nhất Nạp Lan cô nương!”

Lý Vị Ương nói tới đây, giọng nói đã băng hàn đến cực điểm. Lúc này ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, giọt mưa lớn như hạt đậu gõ lên cửa sổ giấy, làm cho người ta cảm thấy ngay sau đó mưa gió sẽ phá cửa sổ mà vào. Đang là ban đêm, toàn bộ đại sảnh vô cùng tĩnh mịch, không khí trở nên lạnh lẽo thấu xương, mọi người thật lâu đều không nói gì.

Đột nhiên, Nạp Lan Tuyết nở nụ cười, tiếng cười thản nhiên, sau đó biến thành tự giễu, lạnh lẽo, cuối cùng là cất tiếng cười to, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, thấy Nạp Lan Tuyết cười đến cơ hồ không dừng lại được.

------ lời ngoài mặt ------

Nạp Lan cô nương không phải đến trả thù, các ngươi đã đoán sai, còn nữa, ta rất thích Nạp Lan Tuyết, trước mắt mới thôi mọi người vật lý, ta thích nhất chính là nàng, các ngươi này đó cặn bã, không sẽ minh bạch ta ưu tang, bất lý các ngươi ╭(╯^╰)╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.