Hôm sinh nhật Cửu di nương, Lí phủ dựng một sân khấu kịch, các phu nhân tiểu thư hiếm khi có được cơ hội náo nhiệt như vậy, đều ngồi trong lán ngoài trời xem biểu diễn.
Đại phu nhân phái người đi mời Nhị phu nhân, Nhị phu nhân lại nói thân thể không thoải mái nên không tham gia, Đại phu nhân chỉ mỉm cười, không ép buộc.
Nghĩ qua là biết, Nhị phu nhân luôn tự ình là người cao quý, sao có thể để ý đến sinh nhật của một thiếp thất.
Lão phu nhân mấy ngày nay hay buồn ngủ vì trời đã vào xuân, sau bữa trưa thì đi nghỉ ngơi, không quay trở lại yến tiệc nữa, những người khác đều xem diễn, ngồi bên dưới sân khấu kịch, bề ngoài hòa thuận vui vẻ.
Trong tay Lí Trường Nhạc cầm một cây quạt tròn mỹ nhân, nhìn lên đài, lộ ra vẻ tươi cười như đang đăm chiêu, bên kia Cửu di nương bị mọi người vây quanh, bộ dáng đứng ngồi không yên, có chút hoảng hốt.
Đại phu nhân nhìn thấy hết mọi chuyện, tươi cười trên mặt vô cùng hòa ái.
Lí Vị Ương là người đến cuối cùng, nàng đến sau, nhưng tất cả những người có phẩm cấp thấp hơn đều phải đứng lên hành lễ với nàng, đương nhiên Đại phu nhân là mẹ cả, còn là nhất phẩm phu nhân, cho nên chỉ có bà vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn.
Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Mọi người đừng khách khí, đều ngồi xuống xem diễn đi.”
Lí Trường Nhạc liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, thấy nàng mặc áo váy màu hồng, mái tóc dài đen nhánh được buộc lên cao thành hình hồ điệp xinh đẹp, những sợi rua đơn sắc xanh nhạt hoặc đỏ hồng trên trâm cài rủ xuống, xung quanh được tô điểm bởi những đóa hoa nhỏ tinh tế, tất cả đều được làm từ bảo thạch cùng màu, hiển nhiên vô cùng quý giá, Lí Trường Nhạc ghen tị dời ánh mắt đi.
Lúc này trên sâu kịch có tiếng mõ vang lên, một võ sinh tuấn tú đi từ sau màn ra, nhìn thấy người này, khóe mắt Cửu di nương mở bừng như bị giật mình.
Lí Vị Ương nhìn theo tầm mắt của nàng ta, võ sinh trên đài người cao gầy, một thân trang phục biểu diễn đỏ thẫm tay áo tô điểm bằng những sợi chỉ vàng, bên hông buộc dải dây ngũ sắc, tóc búi cao lên đỉnh đầu, dùng trâm cố định lại. Đôi mắt phượng được tô điểm kia hơi nhướng lên, ngạo nghễ nhìn khắp bốn phía, mọi sự tinh túy hầu như được tỏa ra từ hàng mi của hắn, dựa vào một phần khí chất này đã đủ để khắc sâu lòng người. Hắn nhảy lên sau đó chuyển động tác ngay trên không trung, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, dải dây bên hông tung ra theo thân hình uyển chuyển như chim sẻ, cao giọng cất tiếng hát: “Ai cùng ta cẩm tú duyên niên, ai cùng ta giai nhân khuynh thành, tất cả thay đổi theo dòng chảy, không bằng rong ruổi chốn sa trường, kiến công lập nghiệp!” Hết một câu, song kiếm hợp lại trên tay phải, tay trái nắm chặt, thắt lưng cong xuống quay người lộn một vòng thành hình trăng rằm.
Dáng người này, giọng hát này, nhất định là người có tiếng. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, đưa ra lời phán đoán.
Võ sinh Minh Kiệt mặc dù đang hát hí khúc, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh dưới đài, nhìn xuống những người kia, đầu tiên thấy vui vẻ, một lúc sau thì cảm xúc chuyển biến, tràn đầy uể oải. Hắn chỉ là một con hát, tuy là công tử phú quý đã xuống dốc, đọc qua chút sách thơ phong lưu, lại có khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ đường đường, ở gánh hát được mọi người rất hoanh nghênh, nhưng hiện giờ, so với những người mới vào đã khác nhau một trời một vực rồi.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một nữ hài tử trẻ tuổi ngồi trên khán đài, tuy khuôn mặt không bằng vị tiểu thư quốc sắc thiên hương bên cạnh, nhưng một đôi mắt trong trẻo lại toát ra sự thanh thoát, vừa hay cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong nháy đó dường như đã bị nàng ấy nhìn thấu, toàn thân Minh Kiệt khẽ run, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì ánh mắt nàng ấy đã nhẹ nhàng chuyển sang chỗ khác.
Võ sinh cố gắng kéo lực chú ý về, tiếp tục hát hí khúc, cũng may dưới đài không có ai phát hiện ra sự khác thường.
Lí Trường Nhạc cười nói: “Võ sinh này đúng là hát không tồi, Cửu di nương thấy có đúng không?”
Cửu di nương còn chưa trả lời, Tứ di nương đã tranh nói: “Đúng rồi, hát hí khúc thì Cửu di nương là người trong nghề, đừng bình luận qua loa đấy nhé.”
Hát hí khúc là nghề thấp kém, con hát thường bị người khác khinh thường, đây là đang nói mỉa Cửu di nương. Lí Thường Hỉ phì cười, Lí Thường Tiếu lắc đầu đồng tình.
Khuôn mặt tuyết trắng của Cửu di nương đỏ lên, nói không nên lời.
Lí Trường Nhạc mỉm cười nói: “Tứ di nương, đừng đùa Cửu di nương nữa, da mặt di nương ấy hơi mỏng.”
Tứ di nương cười lạnh một tiếng, xoay mặt đi. Từ sau chuyện Vu cổ lần trước, Đại phu nhân chèn ép bà, tìm cách gây khó xử cho bà, nhưng bà không hề sợ hãi, bởi vì lão gia đã đáp ứng, hôn sự tương lai của hai con gái ông ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận, tuyệt đối không để Đại phu nhân tùy ý gả hai đứa ra ngoài.
Như vậy, đừng nói là bị Đại phu nhân ghen ghét, cho dù muốn lấy tính mạng của Tứ di nương, bà cũng cảm thấy xứng đáng!
Lí Thường Hỉ cười nói: “Hạt châu trên tay Cửu di nương đúng là rất đẹp.”
Nàng vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn tràng hạt phỉ thúy trên tay Cửu di nương, xanh biếc trong suốt, nhỏ bằng hạt gạo, sắc mặt Đại phu nhân hơi biến đổi, sau đó cười nói: “Đây là ân sủng lão gia ban cho Cửu di nương.”
Rõ ràng ghen tị muốn chết, lại còn cố gắng giả bộ rộng lượng, đúng là không biết nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể làm chủ mẫu. Lí Vị Ương cười nhẹ, thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến cuối, không nói gì cả.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy nha đầu hoảng sợ hô lên: “Á, sân khấu sụp rồi!”
Tất cả mọi người kinh hãi, quả thật nhìn thấy một bên sân khấu kịch bị sụp xuống, võ sinh đang hát hí khúc ngã từ trên sân khấu cao đến hai thước xuống đất, mềm oặt nằm trên mặt đất, gần như đồng thời, trên mặt đất có dòng máu đỏ tươi lan ra, làm Lí Vị Ương hơi choáng váng.
Cửu di nương “A!” một tiếng, đứng bật dậy.
Lí Vị Ương mẫn cảm chú ý đến điểm này, nàng nhìn ra rõ ràng, trong mắt Đại phu nhân, lộ ra vẻ tươi cười cay nghiệt. Còn những người khác, chỉ chú ý đến tình trạng sân khấu kịch, căn bản không để ý tới Cửu di nương.
Lí Vị Ương khẽ ho khan một tiếng, Cửu di nương lập tức phản ứng lại, không dám nói lời nào, chỉ che mặt cúi đầu thấp xuống.
“Có chuyện gì thế này! Mau gọi quản gia đi xem!” Đại phu nhân nhíu mày, thản nhiên chậm rãi nói, giọng điệu không cao nhưng rất nghiêm khắc.
Gương mặt Cửu di nương đã trắng bệch, tuy hai mắt buông xuống, nhưng tai vẫn chú ý đến động tĩnh bên kia.
Không bao lâu sau, quản gia vội vàng quay lại bẩm báo: “Sâu khấu bị sập, nô tài đã đi xem xét, con hát kia bị thương không nhẹ, chỉ sợ hôm nay không thể biểu diễn tiếp.”
Lúc này, mọi người đều nhìn thấy con hát kia cả người đầy máu được nâng xuống.
Lí Trường Nhạc thở dài, phe phẩy quạt tròn thật nhẹ, buông mắt xuống, ẩn dưới nửa khuôn mặt bị bóng râm che khuất là nụ cười nhẹ: “Thật đáng thương.”
Khuôn mặt Cửu di nương lúc này trong suốt gần như tuyết. Một lúc lâu sau, nàng mới tiếp lời: “Đúng vậy, đúng là rất đáng thương.” Sau đó ngậm chặt miệng lại, không nói được một câu nào nữa.
Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng mím đôi môi hồng nhạt, ý cười trong suốt.
Màn biểu diễn này, con hát đã ngã xuống đài, máu me đầy người, ai cũng không muốn tiếp tục. Đại phu nhân đứng lên, phân phó: “Cho gánh hát ít tiền bạc, để con hát kia chữa bệnh.”
Quản gia nói: “Dạ, Đại phu nhân nhân từ, nô tài đi làm ngay lập tức.”
Lí Trường Nhạc cũng đứng lên đi theo Đại phu nhân, hàng rua trâm cài trên đầu đung đưa, khuôn mặt tuyệt lệ làm người khác nghĩ tới hoa mẫu đơn, đều tú lệ tươi đẹp giống nhau. Nàng liếc mắt nhìn Cửu di nương, mỉm cười, đỡ Đại phu nhân rời đi.
Lí Thường Hỉ hừ lạnh một tiếng: “Đúng là đồ sao chổi, đến sinh nhật cũng có điềm xấu!” Nói xong, lôi kéo Lí Thường Tiếu, rời đi cùng Tứ di nương.
Khán đài vốn gấm hoa rực rỡ, trong chốc lất chỉ còn lại Lí Vị Ương cùng Cửu di nương.
Trong mắt Cửu di nương, là tình thương mông lung, nàng bất giác nhớ lại lúc trước mình mới tập hát hí khúc, thường xuyên bị sư phụ đánh chửi vì hát không tốt, lúc ấy chỉ có người đó an ủi nàng. Một lần, nàng cảm thấy hô hấp của hắn nhẹ nhàng bao phủ lên hàng mi của nàng, cả người hơi run run. Mà hắn cũng nhân lúc này ôm nàng vào lòng, thật chặt, cho đến khi thân hình lạnh lẽo của nàng trở nên ấm áp, từ từ, nàng trở nên mềm mại yếu đuối khi nằm trong lòng hắn, hắn áp mặt xuống, đặt môi áp lên môi nàng... Vốn tưởng rằng có thể gả cho hắn, nhưng mà về sau, nàng không biết vì sao lại bị Lí Thừa tướng nhìn trúng? Vẻ mặt của Cửu di nương, có sự hoảng hốt.
Lí Vị Ương nhìn Cửu di nương ngẩn ngơ như mất hồn, thở dài nói: “Con hát kia bị thương không nhẹ, nhưng chỉ bị thương ngoài da, đừng lo.”
Cửu di nương nghe thấy giọng nói của nàng, tim đập nhanh hơn, xiêm y nhạt màu của Lí Vị Ương cùng làn da trắng nõn cộng hưởng, càng làm nổi bật hàng mi khuôn mày thanh tú, môi hồng răng trắng, hai tròng mắt dưới hàng mi dài lại uyển chuyển có vẻ cổ xưa, mờ ẩn tỏa ra sự thanh lạnh.
Là Tam tiểu thư Lí Vị Ương, Cửu di nương cúi đầu, nói: “Ừm.”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Cửu di nương, hôm nay mẫu thân thiết yến vì di nương, chính là xuất phát từ nỗi khổ tâm, chỉ mong di nương, có thể nhận ra khổ tâm của mẫu thân và đừng cô phụ.”
Cả người Cửu di nương chấn động, không dám tin nhìn Lí Vị Ương.
Tam tiểu thư là thứ xuất, nhưng lại được bệ hạ tự mình sắc phong làm Huyện chủ, địa vị trong nhà liên tục được nâng cao, thậm chí còn áp đảo cả vị Đại tiểu thư quốc sắc thiên hương kia, nhưng mà quan hệ giữa Tam tiểu thư cùng Đại phu nhân càng lúc càng căng thẳng, bề ngoài có vẻ hòa thuận bình thường mà thực tế như nước với lửa, Cửu di nương đã sớm nhận ra, phải cách xa hai đầu của tranh đấu này, không ngờ rằng, Lí Vị Ương đột nhiên nói một câu như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc của Cửu di nương, không giải thích cụ thể hơn, mà chậm rãi nói: “Sân khấu kịch đang êm đẹp, sao bỗng dưng lại sụp đây?” Nàng nói xong, chậm rãi đi xuống khán đài.
Cửu di nương nghe xong một câu như cảm thán này, cả người lạnh lẽo, như vết nứt trên mặt băng.
Võ sinh Minh Kiệt bị thương toàn thân, được đưa về gánh hát dưỡng thương, đại phu vừa mới đi ra, một đám người xa lạ lập tức vọt vào, không nói lời thừa thãi lục tung cả căn phòng, tìm kiếm khắp ba thước xung quanh, nhưng không tìm được thứ bọn họ muốn tìm. Rồi túm lấy Minh Kiệt, không để ý đến sự ngăn cản của bầu gánh, vội vàng trói người lại, sau đó lập tức rời đi.
Một canh giờ nữa trôi qua, Cửu di nương bị gọi đến viện của Đại phu nhân.
“Đúng là mất hết gia phong, chung quy chỉ là con hát, cái gì xấu hổ cái gì liêm sỉ đều không biết, làm ra loại chuyện không biết hổ thẹn này!”
Cửu di nương vừa vào phòng, nghe xong những lời này, sự hồng hào trên mặt bỗng chốc biến mất sạch sẽ. Nàng tự kìm nén sự sợ hãi trong lòng, vừa bước vào phòng đã phải lùi lại một bước: “Phu nhân.”
Đại phu nhân nâng mắt, nhìn nàng ta chằm chằm.
Hai mắt Cửu di nương bất giác đỏ lên, đột nhiên quỳ gối trước người Đại phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nức nở nói: “Phu nhân, nô tỳ không có...”
Đại phu nhân hơi nâng khuôn cằm sắc nhọn tinh tế lên, bật cười rất nhẹ. Ngay sau đó, dịu dàng, thân thiết nói: “Cửu di nương làm sao vậy?”
“Nô tỳ... Nô tỳ...” Cửu di nương quỳ trên mặt đất, khuôn mặt không che giấu được sự kinh hoảng, cắn răng nhịn xuống nước mắt đang dâng lên. Trước mắt mọi chuyện đều liên quan đến tính mạng của mình, nàng thấy lạnh toàn thân từ trong ra ngoài, run run.
Ánh mắt Đại phu nhân sắc bén như dao, sâu không thấy đáy, bình tĩnh nhìn chăm chú nàng thật lâu, sau đó mới khẽ nhếch môi: “Được rồi, không có chuyện gì, thì đứng lên đi!”
Lâm ma ma cười tiến lên nâng Cửu di nương dậy, nhưng nàng càng không hiểu được ý của Đại phu nhân, bắt đầu thấy sợ hãi, đỏ mặt, cúi đầu, mím môi, bấn an vò khăn lụa, ánh mắt long lanh động lòng người tròn xoe nhìn Đại phu nhân, tựa như giọt sương khẽ run trên quả mận đào.
Hay cho cái bộ dáng vô tội.
Giống như đúc tiểu tiện nhân năm đó!
Đại phu nhân không thể nhìn thêm gương mặt có bảy tám phần tương tự này nữa, vất vả lắm mới áp chế được lửa giận cuồn cuộn trong lòng, thân thiết cho nàng ta ngồi xuống.
Cửu di nương cong lưng ngồi xuống. Mặc dù được ngồi xuống, nhưng nàng không dám đặt toàn bộ sức nặng của mình lên ghế, cả người vẫn hơi cong cong.
“Vừa rồi phu nhân nói gì thế?” Cửu di nương lấy lại ý thức vò váy, giọng nói phát run.
Đại phu nhân mỉm cười: “Ồ, chuyện là như vậy, vừa rồi Lâm ma ma có nói với ta, con hát kia tên là Minh Kiệt, thông dâm với tiểu thiếp trong nhà quý tộc nào đó, kết quả bị người ta bắt được trói lại lôi đi.”
“Hả...” Cửu di nương vốn đang chột dạ, nghe xong lời này, bỗng dưng bị nghẹn ở cổ họng không nói ra lời, vẻ mặt quẫn bách đến tận cùng, lệ vòng quanh mắt.
Đại phu nhân như không phát hiện ra vẻ mặt sợ hãi của nàng ta, chỉ cười nói: “Hôm nay yến hội tổ chức cho ngươi, thật sự đáng tiếc, dù sao thế cũng tốt, một con hát dơ bẩn như vậy, nhà chúng ta thật sự không thể chấp nhận được. Cửu di nương, ngươi thấy có đúng không?!”
Cửu di nương ngập ngừng, chỉ có thể lên tiếng trả lời: “Dạ.”
Đại phu nhân cười lạnh: “Vẫn chưa hỏi ngươi, nghe nói lúc trước ngươi gặp lão gia ở phủ Thượng thư?”
Cửu di nương sửng sốt, nói: “Lúc trước nô tỳ từng biểu diễn ở Cát Tường uyển, lúc đó có một người quyền quý muốn lấy nô tỳ làm thiếp, nô tỳ không tình nguyện, vừa hay lão gia đi ngang qua giải vây cho nô tỳ.”
Đại phu nhân vừa nghe đã thấy đoạn kiều diễm này tựa như anh hùng cứu mỹ nhân, rất phù hợp với tư tưởng phong hoa tuyết nguyệt, càng thêm chán ghét, bà hơi nhướng mày, bỗng nhiên muốn cười nhạo đối phương, nhưng nhớ tới mình có chuyện quan trọng khác muốn nói với nàng ta, đành áp chế sự căm hận xuống.
Cửu di nương thấy sắc mặt bà biến đổi bất định, sợ tới mức không dám mở miệng. Đại phu nhân thản nhiên nói: “Sau đó ngươi gặp lại lão gia ở phủ Thượng thư, rồi cố ý câu dẫn (tán tỉnh, mê hoặc) ông ấy, để trèo lên cành cao, có phải không?”
Hai gò má Cửu di nương phiếm hồng, quẫn bách vô cùng. Thật ra nàng chưa từng có tâm tư khác với Lí Tiêu Nhiên, chỉ có điều sau này... sau này Lí Tiêu Nhiên lại tặng cả rương vàng bạc lớn cho bầu gánh, bầu gánh tốn hết sức lực mô tả chuyện gả cho Thừa tướng sống sung sướng đến mức nào, nàng không chịu, bầu gánh dọa ngay cả Minh Kiệt cũng bị bán ra ngoài, nàng mới bị ép buộc phải gật đầu.
Đại phu nhân thấy bộ dáng của nàng ta đã đoán được tám chín phần, không chỉ có tia lửa bắn tung tóe trong mắt, mà bộ dáng thân thiết hòa ái miễn cưỡng giả bộ cũng biến mất không còn lại gì, cười lạnh điềm nhiên nói: “Lão gia đã tình thâm ý trọng với ngươi, ngươi sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Đại phu nhân lớn tiếng trách mắng, mang vẻ mặt ngoan độc.
Cửu di nương ngẩng mặt lên, bộ dáng không biết phải nói gì: “Phu nhân, nô tỳ không biết người đang nói gì.”
“Ngươi khỏi cần phủ nhận, con hát kia đã ở trong tay ta.” Tươi cười của Đại phu nhân lạnh như băng trước giờ chưa từng thấy, răng nghiến chặt, gằn từng tiếng.
Cửu di nương nghe Đại phu nhân nói hung dữ ác liệt như thế, có chút hoảng loạn nhưng vẫn giữ được một tia tỉnh táo, biết bất luận thế nào cũng không được thừa nhận, quả quyết nói: “Phu nhân, rốt cuộc người đang nói gì vậy, nô tỳ không hiểu! Nếu muốn oan uổng nô tỳ, không bằng đến trước mặt lão gia nói rõ ràng!”
Đại phu nhân không để cho nàng ta nhiều lời, lớn tiếng ngắt lời: “Lão gia? Ngươi với con hát kia đã sớm có gian tình, lại giả bộ cái gì cũng không biết, còn dám gả cho lão gia, nếu ngươi thật sự trong sạch, không ngại đi cùng ta đối chất trước mặt lão gia! Ngươi cũng biết ngươi hại lão gia mất bao nhiêu bạc, nếu lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến lão gia bị người trong thiên hạ nhạo báng! Đương nhiên, nhạo báng vẫn là nhẹ, nói không chừng còn làm cho người nào đó bụng dạ khó lường nhân cơ hội làm hại đến thanh danh lão gia! Điều này liên quan đến rất nhiều chuyện, chẳng lẽ ngươi đều không biết?”
Những lời này của Đại phu nhân giống như một chuỗi tia chớp đánh thẳng về phía Cửu di nương, làm nàng sợ ngây người, cứng đờ trên ghế không thể động đậy. Khuôn mặt trầm xuống như thủy triều, nháy mắt đã xanh mét, gần như trong suốt.
Đại phu nhân thấy nàng ngây người ngồi đó, biết lời nói của mình đã hữu dụng, lạnh băng nói: “Ta tin ngươi là người thông minh, đã biết nên làm thế nào. Nếu ngươi có chút đầu óc, ngươi nên biết, ai mới có thể cứu ngươi! Ai mới có thể giúp ngươi! Từ nay về sau ngươi nên nghe lời ai!”
Cửu di nương hoàn toàn ngây dại.
Lúc Lí Vị Ương đi qua hành lang, nhìn thấy Cửu di nương đang ngồi bên bàn đá phủ đầy hoa rụng ngẩn người, khuôn mặt như hoa như ngọc đang nhíu mày lại thật chặt.
Nha đầu bên cạnh nhắc nhở: “Cửu di nương, Huyện chủ đến.”
Cửu di nương vừa ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy Lí Vị Ương, trong nháy mắt lộ ra biểu cảm kinh sợ, cuống quít hành lễ: “Bái kiến Huyện chủ!”
“Người đã gả cho cha ta, thì là một phần tử trong nhà, không cần đa lễ.” Lí Vị Ương đánh giá vẻ mặt của nàng ta.
Cửu di nương nghe xong, chẳng những không vui vẻ, mà trên mặt nhanh chóng dâng lên sự sợ hãi.
Lí Vị Ương thấy sắc mặt nàng ta không tốt, kỳ quái, không nhịn được lại hỏi: “Vừa rồi thấy di nương nhíu mày, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?”
“Không... Không có...” Cửu di nương hơi kinh hoảng, “Chỉ là vừa rồi một trận gió thổi qua, hoa rơi đầy đất, trong lòng cảm thấy bi thương mà thôi.”
Lí Vị Ương nhìn thấy trên mặt Cửu di nương đầy sự u sầu, tỏa ra từ tận thâm tâm, tuyệt đối không phải đơn giản là thương xuân buồn thu.
Cửu di nương nói xong thì nhìn chằm chằm vào mắt Lí Vị Ương, sợ nàng ấy không tin. Thấy nàng ấy quả nhiên lộ ra vẻ mặt không tin, thì sắc mặt trở nên khó coi. Thật ra trong lòng nàng đang mang ngàn vạn u sầu, người tạo ra tất cả chính là Đại phu nhân. Hôm nay những lời phu nhân nói khắc thật sâu quanh quẩn trong lòng nàng. Cho tới giờ nàng vẫn cảm thấy, chi bằng tự mình trốn ra khỏi phủ. Nhưng nàng hiểu được sức mình căn bản không thể trốn thoát, bởi vậy trong lòng nàng từng khắc đều là sự mâu thuẫn, từng khắc là sự giày vò. Quan trọng hơn, hiện giờ Lí Tiêu Nhiên sủng ái nàng vô cùng, nhưng nàng vẫn không thể an tâm, nếu như có một ngày bị thất sủng, vậy kết cục không biết sẽ thê thảm đến mức nào.
Lí Vị Ương nhìn sắc mặt Cửu di nương rất khó coi, cười nhẹ lệnh cho Bạch Chỉ đi lấy bình trà, rót một chén trà nhỏ, đưa đến trước mặt Cửu di nương, cười nói: “Di nương, trà mới còn chưa được đưa đến, đây là trà trần từ năm trước, di nương uống tạm vậy.”
Cửu di nương nhấp một ngụm, trà gọi là “uống tạm”, so với trà thượng hạng thường ngày nàng uống còn ngon hơn vài phần. Nàng dè dặt nhìn thoáng qua Lí Vị Ương.
Hiện giờ chi phí ăn mặc của Lí Vị Ương, đều vượt xa mỗi người trong nhà này, một nữ nhi thứ xuất lại có thể sống thoải mái như vậy, khó trách Đại phu nhân căm hận Lí Vị Ương, không bức đến chỗ chết thì không dừng tay... Cửu di nương nhớ lại lời nói sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị của Đại phu nhân lúc đó, đầu lại cúi thấp xuống, sau đó, nàng ngẩng đầu lên thật nhanh: “Huyện chủ, ta có chuyện cầu Huyện chủ giúp đỡ!”
Lí Vị Ương nhìn nàng ta, nhướng mày: “Di nương có chuyện gì không ngại nói thẳng.”
Cửu di nương miễn cưỡng cười, nói: “Nơi này không tiện, có thể đổi sang chỗ khác được không.”
Lí Vị Ương mỉm cười, dứt khoát đáp: “Không cần, chuyện gì cũng không tránh được lời ra tiếng vào, ta tin Cửu di nương không có chuyện gì xấu không muốn để người khác nghe thấy.”
Cửu di nương không ngờ nàng ta cự tuyệt nhanh như vậy, nhất thời không biết nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Mọi người đều nói Huyện chủ tâm địa lương thiện, thích trợ giúp người khác, sao ngay cả một câu cũng không chịu nghe ta nói —— “
Lí Vị Ương bật cười, Cửu di nương này, tuy công phu vuốt mông ngựa (nịnh bợ) kém Tứ di nương, nhưng lại học rất nhanh.
Cửu di nương thấy Lí Vị Ương nở nụ cười, tưởng rằng nàng ta đã mềm lòng, vội vàng nói: “Ta thật sự có chuyện gấp muốn nhờ Huyện chủ, nếu Huyện chủ chịu giúp ta, bảo ta làm trâu làm ngựa, muôn lần chết cũng không chối từ —— “
Lí Vị Ương nhíu mày, Cửu di nương cầm lấy tay nàng: “Huyện chủ, mạng người quan trọng, Huyện chủ không thể giúp ta một lần được sao!”
Bản thân không phải người tùy tiện làm việc tốt! Lí Vị Ương đứng yên tại chỗ, nói: “Cửu di nương, lão phu nhân còn đang chờ ta, ta phải đi rồi.”
Cửu di nương bối rối, vội hỏi: “Huyện chủ xin dừng bước, ta nói ở đây vậy – ta muốn cầu xin Huyện chủ thả ta đi.”
Lí Vị Ương ngạc nhiên trong chớp mắt, nói: “Di nương nói cái gì?! ?”
Cửu di nương cắn răng một cái, nói: “Ta cầu xin Huyện chủ thả ta đi!”
Vừa rồi nàng đã đi xa vài bước, hiện giờ xung quanh ngoại trừ nha đầu của Lí Vị Ương, thì không còn người khác nghe thấy đối thoại của hai người, nhưng Lí Vị Ương vừa nghiêng đầu, có thể nhìn thấy không ít nha đầu từ hành lang bên kia đang nối đuôi nhau đi qua.
Cho dù các nàng ấy không nghe thấy, nhưng mà nhìn thấy Cửu di nương dây dưa chỗ này với nàng, chuyện này là có ý gì! Lí Vị Ương không tức giận chỉ cười: “Hiện giờ di nương là thiếp thất phụ thân sủng ái nhất, di nương bảo ta thả di nương đi, di nương muốn đi đâu?”
Cửu di nương ngẩn ra, sau đó nói: “Nơi này tuy rằng xa hoa, nhưng hoàn cảnh phức tạp, cho dù ta được sủng ái, nhưng kéo dài được bao nhiêu năm? Còn không bằng tự ta đi ra ngoài sống!”
Lí Vị Ương trầm mặt, không nói một lời, xoay người đi ra ngoài. Cửu di nương đang nói chuyện rất say sưa, không biết vì sao nàng ấy đột nhiên trở mặt, vội vàng kéo tay áo nàng ấy, nói: “Huyện chủ! Ta chỉ cầu xin Huyện chủ cứu ta một mạng, nếu ta còn ở lại chỗ này, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!”
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn nàng ta, Cửu di nương vội vàng nói: “Vừa rồi Đại phu nhân gọi ta đến răn dạy, còn lôi ra chuyện cũ năm xưa, ta... ta thật sự không thể chịu nổi!”
Lí Vị Ương dùng sức gạt tay nàng ta ra, giọng nói lạnh lùng: “Di nương muốn đi, vậy thì tự mình đến chỗ phụ thân hoặc mẫu thân nói rõ ràng là được, đừng đến cầu xin ta.” Nói xong không đợi Cửu di nương biện giải, nhanh chóng rời đi, không ngờ Cửu di nương lại quỳ rạp xuống trước mặt Lí Vị Ương, ngang ngạnh nói: “Cứu một mạng người như xây bảy tầng tháp, cầu xin Huyện chủ phát thiện tâm, thả ta rời đi! Bằng không tương lai Đại phu nhân bắt được nhược điểm của ta, nhất định sẽ đánh chết ta!”
Đột nhiên quỳ xuống ở chỗ này, người khác không biết sẽ nghĩ những gì, người tốt một chút cảm thấy Lí Vị Ương bắt nạt Cửu di nương, người xấu thì trực tiếp nghi ngờ hai người có hành động gì đó đáng ngờ! Cửu di nương này thật sự đơn thuần không biết quy củ của hào môn quyền quý hay là cố ý để cho người khác nhìn thấy!
Lí Vị Ương liếc mắt ra hiệu với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc hiểu ý, hai người bước lên đỡ Cửu di nương, Lí Vị Ương nói lạnh lùng: “Nếu di nương thích tự do, lúc trước không nên theo phụ thân về, đã trở thành thiếp thất, nên an phận thủ thường, hầu hạ phụ thân cho tốt.”
Cửu di nương nước mắt ròng ròng: “Huyện chủ từ nhỏ lớn lên trong cẩm y ngọc thực (sống sung sướng, đầy đủ), đâu biết người như chúng ta gian khổ đến mức nào. Ta ban đầu ở Xương Châu, tuy không được đại phú đại quý, nhưng cũng là tiểu thư trong sạch, ai ngờ mẹ ruột chết bệnh, kế mẫu vô đức, lừa cha bán ta cho gánh hát. Từ nhỏ ta đã đi theo gánh hát hát hí khúc, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, lúc đó ta còn không thấy sợ, chỉ mong đến một ngày tiết kiệm đủ tiền bạc, tự chuộc thân, chọn một nơi dừng chân, rồi gây dựng chút sản nghiệp, tìm người nào đó cùng sống qua ngày. Ai ngờ sau này bị Thượng Thư đại nhân nhìn trúng, tặng ta cho lão gia, ta vốn nghĩ rằng cho dù làm thiếp, chỉ cần lão gia thương ta, ta cũng có thể sống an lành qua ngày. Ai ngờ hôm nay Đại phu nhân đột nhiên gọi ta đến, buộc ta thừa nhận có cấu kết với người hát hí khúc kia, còn uy hiếp ta nói mọi chuyện cho lão gia biết, Huyện chủ, nếu bị bà ta bắt được nhược điểm, ta thật sự không còn đường sống!”
Lí Vị Ương trầm mặc không nói gì, như đang suy xét lời Cửu di nương nói là thật hay là giả.
Cửu di nương nhìn vẻ mặt của nàng, đoán rằng nàng đang do dự, vội hỏi: “Ta biết Huyện chủ là người hảo tâm hiếm thấy trong nhà này, bằng không Huyện chủ sẽ không chăm sóc Tam thiếu gia không nơi nương tựa, hơn nữa, Huyện chủ cũng không muốn nhìn Đại phu nhân đắc ý có phải không? Cầu xin Huyện chủ giúp ta lần này đi!”
Lí Vị Ương nghĩ thầm, trợ giúp Lí Mẫn Đức, bởi vì lời hứa hẹn với Tam phu nhân, không phải là nàng có thiện tâm, đời này, nàng tuyệt đối không làm người có thiện tâm.
Cửu di nương thấy nàng vẫn không nói gì, cho rằng nàng không chịu hỗ trợ, vội vàng nói: “Huyện chủ, ta sẽ không để người hỗ trợ không công đâu, nếu Huyện chủ có chuyện gì muốn ta làm, ta tuyệt đối không chối từ!” Lúc này Cửu di nương đột nhiên nhìn thấy Lâm ma ma xuất hiện trên đường nhỏ rải đá cuội, đi về hướng này, vội la lên: “Huyện chủ, ta coi như Huyện chủ đã đáp ứng, về sau lại nói chuyện tiếp.” Nói xong, chạy nhanh đi như gặp quỷ.
Lí Vị Ương đăm chiêu nhìn Cửu di nương rời đi, Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, tiểu thư thấy lời nàng ta nói là thật hay là giả?”
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Về thân phận, có lẽ nàng ta không nói dối.”
Bạch Chỉ đoán: “Có phải Đại phu nhân đã nhận ra cái gì, Cửu di nương sợ phiền phức, nên mới khẩn cấp rời đi.”
Lí Vị Ương lắc đầu: “Chuyện này ta không biết.” Vừa rồi võ sinh ngã xuống khỏi sân khấu kịch, chắc là người Cửu di nương thương yêu trước khi vào phủ, có lẽ Đại phu nhân đã nhận ra điều gì đó nhưng không tìm thấy chứng cứ chứng minh, muốn nhân cơ hội này để nghiệm chứng, đến khi nhìn thấy sắc mặt Cửu di nương đại biến, phỏng chừng đã khẳng định, cho nên mới gọi đối phương đến nói bóng nói gió một hồi.
Nhìn bộ dáng Cửu di nương, có vẻ tạm thời không thừa nhận, nhưng có khả năng nàng ta sợ quá mức, cho nên mới đến cầu xin mình, người ít khi nói chuyện với nàng ta. Cửu di nương hình như chắc chắn mình sẽ hỗ trợ, có nghĩa nàng ấy nghĩ, những chuyện khiến Đại phu nhân ngột ngạt, Lí Vị Ương sẽ không bỏ lỡ một cơ hội nào, trong nhà này có rất nhiều người biết nàng không hòa thuận với mẹ cả, Cửu di nương đến cầu xin mình, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Chỉ có điều, Lí Vị Ương lại cảm thấy tuy rằng tất cả mọi chuyện thoạt nhìn rất hợp tình hợp lý, mà vẫn có điểm kỳ quái không nói rõ được. Theo thủ đoạn của Đại phu nhân, nếu một kích không trúng đích thì chắc chắn sẽ không ra tay, bà ta dễ dàng buông tha cho Cửu di nương như vậy sao? Còn để nàng ta chạy đến chỗ mình cầu cứu?! Lí Vị Ương càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ, thấp giọng phân phó: “Hai ngày tới, lưu ý động tĩnh trong nhà cẩn thận một chút.”
“Dạ.” Bạch Chỉ trả lời.
Lí Vị Ương suy nghĩ, nói với Mặc Trúc: “Thu Cúc trong phòng Cửu di nương ngươi có quen không?”
Mặc Trúc ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Trước kia đã từng nói chuyện, cũng từng gặp mặt nhiều lần.”
Lí Vị Ương gật đầu, bảo nàng ấy đưa lỗ tai lại gần, nhẹ giọng nói mấy câu, trên mặt Mặc Trúc lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Dạ.”
Buổi tối, Mặc Trúc lặng lẽ tìm cơ hội, gọi Thu Cúc ra ngoài, nói: “Mấy ngày nay, Cửu di nương có chỗ nào kỳ lạ không?”
Trái tim Thu Cúc đập thình thịch, trên mặt cười nói: “Di nương nghỉ ngơi như bình thường, làm gì có chỗ nào kỳ lạ.”
Mặc Trúc mỉm cười, kéo tay nàng ta ra, thả một thỏi bạc sáng bóng vào, Thu Cúc sửng sốt, lập tức nói: “Hôm nay từ trong phòng phu nhân đi ra di nương đã có điểm kỳ lạ, không biết phu nhân nói gì với di nương, mà buổi tối di nương toàn mơ thấy ác mộng!”
Mặc Trúc trầm mặc không nói gì, sau đó ghé vào tai nàng ta nói vài câu, Thuc Cúc do dự, nói: “Nhưng ta là nha đầu của di nương, thế này hình như không tốt lắm?”
Mặc Trúc cười không nói gì, liếc mắt nhìn bạc trong tay Thu Cúc.
Thu Cúc vội vàng giấu bạc đi, trong lòng đấu tranh, yên lặng không nói gì.
Mặc Trúc cười, hứa hẹn: “Một thỏi vàng.”
Thu Cúc sửng sốt, sau đó nói: “Giám thị chủ tử, đây là chuyện đại bất kính.”
Mặc Trúc gật đầu: “Hai đĩnh vàng.”
Tiền tiêu hàng tháng của Thu Cúc chỉ tính bằng đồng, nguồn thu ngoài ý muốn này tương đối lớn, nghĩ thầm “bất cứ giá nào cũng phải có được”, gật đầu nói: “Được rồi, nhất cử nhất động của Cửu di nương, ta sẽ báo lại cho Huyện chủ biết.”
Lí Vị Ương nằm trên ghế, trong tay cầm một quyển sách. Phơi nắng dưới ánh mặt trời thật thoải mái, nàng thiu thiu ngủ, đúng lúc này, một nha đầu lạ mặt đi từ bên ngoài vào, cao giọng nói: “Bạch Chỉ tỷ tỷ, vừa rồi nô tỳ thấy ngoài cửa có một chậu hoa, không biết là ai đem tới tặng tiểu thư!”
Lí Vị Ương hơi nâng mắt lên, nhìn về phía nha đầu kia. Nàng nằm trong sân, giọng nha đầu kia không cao không thấp, vừa không quấy nhiễu đến nàng, nhưng cũng đủ để làm nàng chú ý.
Bạch Chỉ vội vàng đi qua, thấp giọng khiển trách: “Tiểu thư còn đang ở đây, ngươi có biết quy củ không hả!”
Tiểu nha đầu bộ dáng như làm sai chuyện, sợ hãi cúi đầu.
Mặc Trúc thấp giọng giải thích bên tai Lí Vị Ương: “Tiểu thư, đó là nha đầu quét tước ngoài viện.”
Quét tước ngoài viện? Sao lại chạy vào đây? Bờ môi Lí Vị Ương hiện lên một tia cười lạnh không dễ phát hiện, nếu thật sự không biết chậu hoa ai đưa đến, thì trực tiếp đem đi là được, tuyệt đối sẽ không tự mình đưa vào, xem ra, nha đầu kia nhất định biết chuyện gì đấy.
Tiểu nha đầu vui vẻ cầm chậu hoa bước vào, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, đây là một chậu hoa hải đường.
Lí Vị Ương tiện tay ngắt một đóa hải đường, đặt tại đầu mũi hít nhẹ, phát hiện đây không phải mùi hoa tầm thường, mà có hương thơm vô cùng đặc biệt. Nhìn kỹ, hải đường trước mắt là dùng tơ lụa tạo thành, lấy tơ vàng chỉ bạc thêu nên, buộc lại thành cây. Trên mỗi đóa hoa cành lá đều dùng chỉ bạc khảm hạt châu thủy tinh, màu vàng nhạt hoặc xanh nhạt hay phấn hồng, ẩn giấu trong đóa hoa, không dễ phát hiện, nhưng có thể làm cho đóa hoa như đang tỏa sáng.
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cầm bông hoa, khẽ đung đưa dưới ánh mặt trời. Đóa hoa như chiếu ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
Bạch Chỉ kinh ngạc nói: “Tiểu thư, thật sự quá đẹp!”
Đúng vậy, hải đường này thoạt nhìn so với hoa tươi còn đẹp hơn, hơn nữa trân quý vô cùng, Lí Vị Ương cười lạnh, trước mắt lập tức hiện ra một gương mặt anh tuấn sáng ngời, trên gương mặt kia có một đôi mắt tràn đầy dã tâm.
Thác Bạt Chân.
Cho đến lúc nhìn thấy chậu hoa này, Lí Vị Ương mới nghĩ tới Thác Bạt Chân. Mà dụng ý tặng đồ của đối phương, hiển nhiên muốn tỏ ý thân cận.
Nam nhân này, đúng là không chịu nổi sự tịch mịch cô đơn, vừa tích cực biểu đạt tâm ý với Lí Trường Nhạc, vừa không buông tha mình, rõ ràng muốn nhất cử lưỡng tiện (một mũi tên trúng hai đích). Vừa có được binh quyền của Tưởng gia, vừa lợi dụng giá trị của mình đến mức tận cùng. Lí Vị Ương cười lạnh.
Đúng lúc này, đột nhiên Lí Mẫn Đức đi vào viện, hắn nhìn thấy Lí Vị Ương đứng trước chậu hoa như đang đăm chiêu, nở nụ cười, sau đó lắc lắc tay áo, một con chim nhỏ bay từ trong tay áo hắn ra, bên tai Lí Vị Ương bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông bạc leng keng, ngẩng đầu nhìn lại.
Lí Mẫn Đức khẽ cười, huýt sáo một tiếng, con chim kia lại xoay một vòng, tự động đáp xuống tay hắn, hắn đi lại đưa cho Lí Vị Ương xem như hiến vật quý: “Tặng cho tỷ.”
Lí Vị Ương đánh giá con chim nhỏ thật cẩn thận, thấy thân hình nó bé nhỏ, lông đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết phải mua với giá cao, trên móng của nó, còn buộc một cái chuông, chuông dùng bạc trắng thượng đẳng làm ra, nơ hồng mảnh mai xuyên qua, rất xứng đôi với cái đầu điểm vàng của con chim, tiên diễm xinh đẹp.
“Đây là cái gì?” Chắc không phải tặng con chim cho nàng nuôi đấy chứ.
“Nó an toàn hơn Bích Ti, nhưng hiệu quả truyền tin tức còn đáng tin cậy hơn.” Lí Mẫn Đức mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt nhìn nàng. (PS: Bích Ti là con rắn ấy)
Trong lòng Lí Vị Ương chấn động: “Nó – là tặng cho ta sao?”
Lí Mẫn Đức gật đầu.
Lí Vị Ương buông mắt xuống nhìn con chim kia, mỉm cười nói: “Thật đáng yêu.”
Mặt Lí Mẫn Đức hơi đỏ lên, sau đó nói: “Cám ơn tỷ đã làm mì Trường Thọ cho ta.”
Sau chuyện đó, Lí Vị Ương đã tự tay làm một bát mỳ cho Lí Mẫn Đức, nàng không nuốt lời, đồng thời, nàng không nói với bất cứ ai chuyện xảy ra tối hôm đó, cũng không truy vấn rốt cuộc Lí Mẫn Đức có thân phận gì.
“Đúng rồi, còn có hai người!” Lí Mẫn Đức quay đầu, nói với bên ngoài, “Hai người các ngươi đều tiến vào đi!”
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đi đến, khoanh tay đứng hai bên sau lưng hắn.
“Tam tỷ, hai hài tử này là huynh muội, từ bên ngoài lưu lạc đến, hôm qua ta nhìn thấy hai người bọn họ sắp chết đói ở ven đường, nên mua bọn họ về, hóa ra họ từng làm xiếc ở đầu đường, biết chút quyền cước công phu, từ hôm nay trở đi, để bọn họ đi theo tỷ.”
Lí Vị Ương nghe xong, cảm thấy giật mình. Ánh mắt dừng trên hai người bọn họ.
Đôi huynh muội này thoạt nhìn mười ba mười bốn tuổi, trong đó nữ hài tử khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan hòa hợp, mặc dù không tinh xảo, nhưng nhìn cảm thấy vừa đủ, không quá xinh đẹp làm người khác chú ý, cũng không đến mức không nhận ra giữa một đám người. Thiếu niên bên kia, mày rậm mắt sâu, anh khí bức người, rất cao lớn, tuổi nhỏ mà đã lộ ra vài phần quý phái.
Nhìn thế nào, cũng thấy hai người kia không giống thiếu niên lưu lạc đầu đường.
Lí Mẫn Đức nói: “Ca ca tên Triệu Nam, muội muội tên Triệu Nguyệt, rất thông minh hiểu chuyện, thường ngày Triệu Nam ở ngoài viện, lúc tỷ ra ngoài sẽ đi theo, còn muội muội ở lại trong viện, làm nha đầu bình thường hầu hạ tỷ, tỷ thấy có được không?”
Lí Vị Ương đánh giá hai người kia, thong thả lắc đầu.
Lí Mẫn Đức nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tỷ – không thích?”
Lí Vị Ương chớp mắt, nói: “Không phải không thích, mà người khác tặng người cho đệ, vì sao lại đem cho ta?”
Lí Mẫn Đức sửng sốt, mặt lập tức đỏ lên, hắn không ngờ, nhanh như vậy nàng đã nhìn thấu. Nhưng hắn không kinh hoảng chút nào, bởi vì hắn làm như vậy hoàn toàn xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn của nàng: “Những người đó không dễ chọc, bên người tỷ hẳn nên phòng thân.”
Lí Vị Ương vẫn cự tuyệt: “Nếu ta cần, tất nhiên có thể đi tìm.”
“Không, huynh muội này không phải người bình thường, tỷ chắc chắn sẽ thích bọn họ. Hơn nữa, bên người ta từ lâu đã ai bàn người rồi, tỷ không cần lo lắng cho ta, nhất định phải để bọn họ bên người. Nếu tỷ không cần, ta sẽ cho người tiễn bọn họ đi.”
Hai huynh muội liếc nhìn nhau, đồng thời quỳ rạp xuống đất, “Cầu xin Huyện chủ cho chúng ta ở lại.”
“Đi theo tỷ tỷ, phải gọi nàng là chủ tử.” Lí Mẫn Đức đột nhiên nói, trong đôi mắt tối đen có những ngọn sóng cuồn cuộn, lại ẩn ẩn sự sắc bén.
“Dạ, cầu xin chủ tử thu lưu chúng ta.” Hai người đồng thanh nói.
Lí Vị Ương nhìn tình hình, thấy sự kiên trì của Lí Mẫn Đức, thở dài: “Thôi, hai người muốn ở lại thì ở lại đi.”
Lí Mẫn Đức phất tay, để hai người lui xuống.
“Người áo xám kia – thật ra là thuộc hạ của phụ thân sinh ra ta, tên là Khương Lôi.” Lí Mẫn Đức đột nhiên nói.
Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Ta còn tưởng rằng, đệ không có ý định nói với ta.”
“Nếu không vì ta, tỷ sẽ không bị tập kích như vậy, mà ta còn giấu giếm tỷ, thật xin lỗi.” Lí Mẫn Đức nhẹ giọng nói, hiển nhiên là đang tự trách.
Dung mạo hắn xuất chúng, tuy tuổi còn nhỏ, làn da trong suốt như bạch ngọc, khuôn mày thư lãng, trong người như ẩn chứa ánh sáng của nhật nguyệt, giống như được sinh ra để chiếu sáng đêm đen, mặc ọi sự khiển trách ức hiếp vẫn luôn tỏa sáng. Cho nên Lí Vị Ương khẽ xoa đầu hắn: “Không sao, không phải ta vẫn sống rất tốt đấy sao?”
“Khương Lôi nói, nếu ta muốn tỷ được bình an, thì phải cách xa tỷ -” Khí huyết dâng lên, Lí Mẫn Đức bật thốt.
Lí Vị Ương nhướng mày, trong mắt ấm áp, không nhịn được đưa tay xoa đầu hắn tiếp, mắt Lí Mẫn Đức sáng ngời, nhưng chỉ một lát sau như nhớ ra điều gì đó, đầu nghiêng sang một bên, tay Lí Vị Ương rơi vào khoảng không, hạ xuống dưới.
Hắn xấu hổ len lén liếc nhìn nàng: “Ta, ta, ta đã là người lớn!”
Lí Vị Ương bật cười, trong mắt nàng, hắn vẫn là một đứa trẻ, lại còn kêu gào mình đã trưởng thành.
Làn da trắng nõn của Lí Mẫn Đức, như bị tô son đỏ.
Lí Vị Ương muốn cười, nhưng nghiêm túc nói: “Đúng rồi, Mẫn Đức đã là người lớn, cho nên đệ phải bảo vệ bản thân thật tốt, cũng có thể bảo vệ tỷ, có phải không?”
Lí Mẫn Đức sửng sốt, lập tức ý thức được điều gì, ánh mắt ảm đạm xuống, Lí Vị Ương cũng không thúc giục hắn, cho đến khi hắn nghĩ thông suốt, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn nàng: “Ừm!”