La ma ma ôm áo choàng trở lại Hà Hương viện, cho lui hết nha hoàn xung quanh, nói với Mạnh thị: “Lão phu nhân, nô tỳ có việc bẩm báo.”
Mạnh thị thấy sắc mặt La ma ma trịnh trọng, gật đầu, nói: “Chuyện gì?”
La ma ma cẩn thận kể lại mọi chuyện: “Tuy những chuyện như thế này nô tỳ không nên quản, nhưng mà Tam tiểu thư thật sự đáng thương, cái gì cũng không biết, còn coi như bảo bối xoa tới xoa lui, chung quy vẫn là tiểu hài tử, không biết phải phòng bị người khác.”
Mạnh thị thấy La ma ma nói như vậy, nhận lấy áo choàng trên tay bà, trong lòng có nghi hoặc. Đưa tay xoa nhẹ hai lần, bỗng dưng có cảm giác khác thường, vội cúi đầu nhìn: “Hửm, đây là cái gì?”
Thấy bên dưới lớp lông mềm mại ấm áp, có một chỗ hơi gai gai, đâm vào tay. Nhìn kỹ lại, không phải lông, mà là mấy cây châm mảnh nhỏ, mảnh như lông vậy, không nhìn cẩn thận thì không thể phát hiện ra được.
“Sao trong quần áo lại có thứ này?” Mạnh thị nhíu mày.
“Tam tiểu thư chung quy vẫn là tiểu cô nương, sao biết được mấy thứ này, châm nhỏ này ngắn, không lộ ra rõ ràng, lại có đám lông kia che phủ, người mặc vào cũng không cảm thấy gì. Nhưng mà nếu người mặc cử động, châm mảnh đó sẽ đâm vào làm xướt da.”
“Đám nô tài âm hiểm đó, dám làm ra những chuyện như vậy!” Mạnh thị tức giận nói.
Tuy bà không nhìn thấy Lí Vị Ương lớn lên, nhưng dù sao cũng là cháu gái của bà, lại là một đứa nhỏ hiểu chuyện mi thanh mục tú, sao vừa mới bước vào phủ đã có người sửa trị con bé? Mạnh thị ngẫm lại một lượt, ngoại trừ Đại phu nhân Tưởng thị, ai cũng không có lá gan làm chuyện này! Sắc mặt bà càng khó coi: “Áo choàng này tặng ngay trước mặt ta, đây là đang khó xử ta sao?”
La ma ma rất ít khi nhìn thấy Mạnh thị tức giận, vội vàng cúi đầu: “Lão phu nhân, chuyện này chưa chắc đã là Đại phu nhân làm, nhìn Đại phu nhân đối xử với Tam tiểu thư tốt như vậy -- “
“Tốt? Không phải từ trong bụng nó bò ra, thì còn cái gì tốt hay không tốt?! Ta còn tưởng, dù sao nó cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, là người hiểu chuyện nặng nhẹ, sẽ không làm những chuyện khác người, xem ra, nó cũng hồ đồ rồi. Chúng ta một gia đình như vậy, tuyệt đối không thể truyền ra những chuyện như ngược đãi thứ nữ, La ma ma, ngươi đưa Mặc Trúc bên cạnh ta đến chỗ Tam tiểu thư đi.”
“Dạ.” La ma ma vội vàng đáp lời, tuy lão phu nhân hiếm khi hỏi đến chuyện trong phủ, nhưng lại là người ngoài lạnh trong nóng, những chuyện không thể cho qua được thì nhất định sẽ xen vào, nếu chỉ là mấy cái châm nhỏ, gỡ xuống là được, nhưng mà lão phu nhân sợ Đại phu nhân còn động tay động chân, truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại đến danh dự trăm năm của Lí gia. Dù sao, lần này Tam tiểu thư coi như gặp may, có người của lão phu nhân ở gần, khẳng định Đại phu nhân cũng phải băn khoăn ba phần, không dám ra tay nặng với nàng.
Mạnh thị suy nghĩ, lại nói tiếp, “Ngươi đã đem về đây, thì gỡ hết châm xuống rồi mới trả lại, nhưng không được nhiều lời với Tam tiểu thư.”
“Dạ, nô tỳ đã hiểu.” La ma ma đáp lời.
Lúc này Lí Vị Ương đang đi tới hoa viên, dọc đường đi mặc dù có tiểu nha đầu dẫn đường đi phía trước, nhưng lòng nàng không yên, không biết tác dụng của mấy cây châm nhỏ kia được bao nhiêu, châm nhỏ tất nhiên không phải do Đại phu nhân làm, bà ta chắc chắn sẽ không động thủ trước khi thăm dò rõ ràng tình huống chi tiết của mình, châm nhỏ là Lí Vị Ương thừa dịp không có người để ý mà cài vào, mượn cơ hội nói cho Mạnh thị biết, Đại phu nhân trước mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác, xé nát mặt nạ giả nhân giả nghĩa của bà ta. Đúng lúc này, thư phòng ở bên kia truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, giọng đọc cực kỳ dễ nghe, làm Lí Vị Ương giật mình.
“Tam tiểu thư, đó là Đại tiểu thư đang đọc sách cùng các tiểu thư khác!” Hoạ Mi mỉm cười nói.
Lí Vị Ương nhìn nàng, không nói gì, Hoạ Mi còn tưởng rằng Vị Ương đang nghe, nên tiếp tục nói: “Đại tiểu thư trong phủ chúng ta, là một người giống như tiên nữ, tâm địa tốt bụng, tài năng lại càng tuyệt vời, mọi thứ tinh thông, lúc trước các tiểu thư trong phủ không đọc sách, nhưng Đại tiểu thư tự mình đến nói với Đại lão gia, nữ tử cũng nên có học thức, hiểu chuyện từ khi còn nhỏ, cho nên Đại lão gia tự mình đến huyện Viễn Sơn mời nữ tiên sinh nổi danh nhất, hậu đãi đến mức này, đúng là duy nhất ở Đại Lịch chúng ta!”
Tay Lí Vị Ương đặt trên lan can, âm thầm nắm chặt lại, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười thản nhiên: “Phải không? Đại tỷ đúng là rất lợi hại.”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng cười của nữ hài tử trẻ tuổi truyền đến từ xa: “Người kia là ai? Sao trước giờ chưa từng gặp qua?”
Lí Vị Ương từ xa nhìn qua đó, thấy hai thiếu nữ trang điểm xinh đẹp đi từ thư phòng bên kia ra, một người trong số đó chỉ vào mình nói. Vốn không định sớm gặp mặt những người này, nhưng xem ra đối phương lại tự mình tìm đến cửa - nàng mỉm cười, xem ra lịch sử định tái diễn.
“Tam tiểu thư, vị vừa nói chuyện là Ngũ tiểu thư, người bên cạnh là Tứ tiểu thư.” Hoạ Mi nhỏ giọng nhắc nhở, chỉ trong chớp mắt, Ngũ tiểu thư Lí Thường Hỉ đã đi đến trước mặt nàng, nàng ta mặc áo ngắn tay màu lam nhạt, trên búi tóc có một đội trâm cài nhỏ tinh xảo, cổ đeo khoá trường mệnh bằng vàng ròng có khảm ngọc, mặt thon dài hình trứng, mắt hơi xếch, giữa hai hàng lông mày có một chấm nhỏ, gò má đỏ hồng, khi cười miệng hé mở, lộ ra hàm răng trắng, nhìn qua thật làm người khác yêu thích. Bên cạnh Ngũ tiểu thư, còn có một nữ hài tử cũng phấn nộn trắng nõn như thế mà mặc áo ngắn tay màu phấn hồng, khuôn mặt có mấy phần giống Lí Thường Hỉ, chỉ có điều dịu dàng hơn một chút, là Tứ tiểu thư Lí Thường Tiếu.
“Hoá ra là Tứ muội và Ngũ muội.” Lí Vị Ương nở nụ cười lộ ra vẻ hồn nhiên lại có chút e lệ, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nàng, toả ra sự lộng lẫy tuyệt đẹp.
Tứ tiểu thư Lí Thường Tiếu nghe Lí Vị Ương nói, thì cười hoà nhã gật đầu với nàng, nhưng Lí Thường Hỉ bên cạnh, lại cười nhạo với dáng vẻ kiêu căng: “Vừa đến đã gọi muội muội, ai bảo ngươi gọi như thế?!”
Lí Vị Ương chớp chớp mắt, nói: “Không thể gọi muội muội? Chẳng lẽ phải gọi là tỷ tỷ?”
Lí Thường Hỉ sửng sốt, mày liễu lập tức nhíu chặt, nàng nhìn Lí Vị Ương từ trên xuống dưới, phát hiện Vị Ương dung mạo cũng coi như là đẹp, da trắng mềm mại, tóc đen như mực, mày như vẽ, so với bộ dạng thôn nữ trong tưởng tưởng của nàng đúng là một trên một dưới, trong lòng lập tức thấy bất mãn: “Lời này của ngươi có ý gì? Cố ý gây sự sao?”
Người cố ý gây sự rõ ràng là ngươi mới đúng! Trong đôi mắt đen láy của Lí Vị Ương xẹt qua một tia lạnh lùng, nhanh đến mức người khác căn bản không nhìn thấy được, nhưng miệng vẫn cười nói: “Tứ muội muội, ta còn phải đi thỉnh an phụ thân, đừng cản đường ta.”
Lí Thường Hỉ tưởng Lí Vị Ương là một đứa nhát gan, vừa nghe xong càng thấy tức giận hơn, nói: “Ngươi một cái tai hoạ sinh vào tháng hai, cũng dám nói chuyện như thế với ta?!”
Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, cũng giống Lí Vị Ương đều là thứ nữ, kiếp trước Lí Vị Ương luôn không hiểu, mình chưa từng trêu chọc Lí Thường Hỉ, vì sao nàng ta mở miệng hay ngậm miệng đều châm chọc mình, hiện giờ thì nàng đã hiểu ra, có những người có sở thích gây sự, không có việc gì còn muốn gây sự tranh đấu ba phần, huống chi mình còn là người vừa mới đến, đối phương không áp chế mình lại, tương lai sao còn có thế làm mưa làm gió? Trên mặt Lí Vị Ương không có chút giận dữ, chỉ thản nhiên cười nói: “Đúng, ta sinh vào tháng hai, Ngũ muội có ý kiến với ngày sinh của ta sao?”
Lí Thường Hỉ thấy nàng không chút tức giận, rõ ràng không để mình vào mắt, càng nổi trận lôi đình, đang định nói gì đó, lại nghe thấy tiếng nói dịu dàng vang lên: “Thường Hỉ, Tam muội vừa mới trở về, muội sao có thể vô lễ như vậy!”
Lí Vị Ương nghe thấy, trên lưng như có một cơn gió lạnh thổi qua, giọng nói này, có qua một trăm năm nàng cũng tuyệt đối không quên, Lí Trường Nhạc! Nàng chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên người tuyệt đại giai nhân từ lan can bên kia nhẹ nhàng đi tới