Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 12: Chương 12: Kỹ thuật pha trà




Màn đêm vô hạn bao phủ bản thân, máu tươi đầm đìa chảy ra từ đôi chân gãy, tra tấn ngày qua ngày, Lí Vị ương bừng tỉnh từ trong mộng, mồ hôi lạnh đầy người, gần như ướt đẫm cả y phục và chăn mền. Nàng thở dốc từng hơi, cho đến lúc Bạch Chỉ đi đến vén lên tấm màn màu thiên thanh, nhỏ giọng nói: “Tam tiểu thư, người không sao chứ?”

Lí Vị Ương theo bản năng nhìn thoáng qua giường nước sơn chạm trổ hoa văn, vừa rồi nàng chỉ nằm mơ, nàng vẫn còn sống.

Trong bóng tối, trên mặt Lí Vị Ương vẫn còn vẻ mờ mịt, vài sợi tóc trên trán bị thấm ướt bởi mồ hôi, dính lên cái trán trơn bóng.

“Tam tiểu thư lại gặp ác mộng sao?” Bạch Chỉ dè dặt hỏi, “Có muốn uống nước không?”

Lí Vị Ương lắc đầu.

Lúc này, Mặc Trúc từ phòng ngoài tiến vào, nhẹ giọng hỏi: “Tam tiểu thư thấy khó chịu trong người sao?”

Đêm nay Bạch Chỉ và Mặc Trúc gác đêm. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lập tức cười nói: “Không phải, mà tại chăn hơi dầy, mướt mồ hôi thôi!”

Bạch Chỉ là một nha đầu thông minh, trong lòng Lí Vị Ương nghĩ, năm đó Lí gia Bình thành cũng đem tặng Bạch Chỉ và Tử Yên, tiếc rằng mình luôn cảm thấy bọn họ đi theo mình quá mức cực khổ, cho nên chưa từng thân cận với hai nha đầu này, nghe lời Đại phu nhân, đưa ra ngoài đi lập gia đình. Hiện giờ, nàng cần sự giúp đỡ, mà hai nha đầu này, cũng cần khảo nghiệm thêm một bước nữa.

Mặc Trúc là nha đầu nhị đẳng bên người lão phu nhân Mạnh thị, hiện giờ đến chỗ Tam tiểu thư, tất nhiên được thăng chức thành nhất đẳng, nàng nghe Bạch Chỉ nói xong, cười cười, sau đó xoay người ra ngoài bưng nước ấm đang đun trên bếp lò đến, khẽ nói: “Để nô tỳ giúp tiểu thư lau người.”

Lí Vị Ương gật đầu, Mặc Trúc tay chân lanh lẹ đổ nước ấm ra đầy chậu đồng thau, rồi lấy một chiếc khăn vải bố đã được tẩm hương thơm nhúng vào nước, đi đến giúp Bạch Chỉ thay quần áo lau người cho Lí Vị Ương.

Thay y phụ ướt ra, cảm thấy hơi mát mẻ, tâm tình Lí Vị Ương cũng chậm rãi tĩnh lặng lại, nàng nhìn hai nha đầu, mỉm cười: “Không có việc gì nữa, hai ngươi đi nghỉ đi, có chuyện gì ta sẽ gọi.”

Giữa trưa ngày hôm sau, Tử Yên bưng một chén nhỏ bằng sứ men xanh đi đến, nói: “Tam tiểu thư, đây là nhà bếp đưa tới, nói hôm nay lão gia mời khách nhân đến, cho nên không kịp làm bữa trưa cho hậu viện, người dùng trước ít canh gà.”

Bản thân không giống Đại tỷ có phòng bếp riêng, chỉ có thể ăn đồ ăn cùng với tập thể. Nghe xong, Lí Vị Ương chỉ mỉm cười, nói: “Được.” Sau đó nàng nhấc nắp chén lên, liếc mắt đã nhận ra, đây là canh gà được pha loãng với nước, thịt gà trong chén chỉ có bốn miếng, một miếng là đầu gà, một miếng là cổ gà, một miếng là mồng gà, còn lại là một miếng lườn gà đầy xương, thật sự không có một miếng dễ ăn.

Ngay cả Lí Vị Ương, cũng phải nở nụ cười. Lí gia quy củ nhiều, đối xử với con cái hàng thứ bề ngoài đều giống nhau, không có gì khác biệt, nhìn cách bài trí trong phòng, đều là những đồ quý hiếm, nhìn bề ngoài có thể thấy Đại phu nhân không hề khắc nghiệt với mình. Nhưng những bài trí quý giá này đều đã được ghi nhập kho, không thể vứt cũng không thể làm hỏng, nếu không sẽ phải bồi thường. Mà quần áo của mình, đến giờ vẫn chỉ có hai bộ có thể mặc ra gặp khách, đã đến đây một tháng, tuy Đại phu nhân thường xuyên cho người đến đo để may xiêm y, mà chưa bao giờ có hành động thực tiễn. Kiếp trước, Tưởng thị không có hành động quá đáng như thế, ít nhất thể hiện ra bên ngoài, bà vẫn là một mẹ cả đoan trang hiền thục. Có thể thấy lần trước mình đã bị ghi hận vì làm ướt xiêm y nữ nhi bảo bối của bà ta, làm hại Lí Trường Nhạc ho khan hai ngày trước mọi người. Mà trước mắt, ngay cả đám nô tài bên dưới cũng bắt đầu không coi nàng ra gì, dùng chân dẫm đạp lên đầu nàng. Lí Vị Ương thản nhiên nhìn, cười mà như không cười.

Hai mắt Tử Yên đỏ lên: “Tam tiểu thư, nô tỳ đã tranh luận với người trong phòng bếp. Kết quả những người đó nói theo quy định các tiểu thư khác cũng ăn như thế này, mà Tam tiểu thư còn kén cá chọn canh, bọn họ còn nói... những chủ tử khác muốn ăn gì uống gì, đều tự mình bù tiền vào, nếu Tam tiểu thư muốn ăn ngon, thì có thể làm theo.”

Bù vào? Lí Vị Ương cười lắc đầu, hiện giờ nàng nổi tiếng là thứ nữ không được sủng, làm gì có tiền để đưa cho hạ nhân. Đại phu nhân ngoài ngọt trong đắng, trước mặt người khác ban ình không ít thứ này thứ nọ, nhưng không có một đồng tiền, những thứ kia lại không thể đem bán, đám hạ nhân đó đoán chắc Lí Vị Ương nàng không có tiền đây mà. Ha ha, đúng là rất thú vị.

Ánh mắt trong veo của Lí Vị Ương khẽ sáng lên, sau đó nàng phân phó Tử Yên: “Đem kéo đến đây.”

Tử Yên không biết nàng định làm gì, nhưng vẫn nghe lời, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ nàng nghĩ quẩn trong lòng. Lí Vị Ương mỉm cười, tự mình cởi áo khoác ngoài ra, dùng kéo cắt đi một nửa tay xiêm y mặc bên trong, rồi để Tử Yên may gọn lại các sợi vụn, xong xuôi mặc áo khoác vào, nhìn từ bên ngoài không có gì khác biệt. Sau đó nàng đứng lên, nói: “Nghe nói hôm nay Ngũ muội muội đi ra ngoài, hiện giờ có lẽ đang thỉnh an lão phu nhân.”

Tử Yên nhìn nàng, trên mặt lộ ra sắc mặt khó hiểu.

“Đi, chúng ta cũng đến gặp Ngũ muội muội.” Lí Vị Ương cười càng lúc càng tươi, nhìn qua còn có ba phần gian xảo.

Bước ra khỏi phòng, trên mặt Lí Vị Ương là vẻ tươi cười như gió xuân thổi đến, không ai thích ngày nào cũng phải nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, lão phu nhân cũng không ngoại lệ!

Hà Hương các rất náo nhiệt, hương thơm bay khắp nơi. Đại phu nhân ngồi bên cạnh lão phu nhân, đang cùng Nhị phu nhân Mạnh thị bàn bạc chuyện mừng năm mới.

Lí Trường Nhạc mặc áo với vạt áo làm bằng da cáo màu tuyết trắng, váy dài hoa văn mây bay cùng hải đường đỏ, luận về cách ăn mặc, nàng so với các tiểu thư khác càng nổi bật, còn rất phù hợi với dung mạo cực kỳ xinh đẹp của nàng ta, ngồi một chỗ cũng rất thu hút ánh nhìn, những nữ hài tử khác trong phòng đều không so được với nàng. Lúc này, nàng ta đang mỉm cười nghe mẫu thân nói chuyện, rất đoan trang nhàn tĩnh.

Lí Thường Hỉ mặc áo khoác làm bằng da chuột nước đính một bông hoa hồng đỏ, trên đầu cài châu ngọc, khuyên tai hồng ngọc khẽ lay động, nụ cười thản nhiên, hoàn toàn không nhìn ra vẻ uể oải cùng ảo não khi bị nhốt trong phòng một tháng, rõ ràng đã bình tĩnh lại sau khi bị nghẹn khuất, nàng ta toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng lão phu nhân, thỉnh thoảng nói vài câu chuyện cười, nhưng mặc kệ nàng tốn công sức thế nào, trên mặt lão phu nhân đều mang vẻ nhàn nhạt thản nhiên, không có gì đặc biệt. Tứ tiểu thư Lí Thường Tiếu vẫn trầm mặc trước sau như một, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nhị tiểu thư Lí Thường Như thuộc Nhị phòng ngồi đối diện vài lần, mà mỗi lần nhìn qua, Lí Thường Như đều đang nhìn chằm chằm Lí Trường Nhạc với ánh mắt tràn ngập sự ghen ghét.

Người trong phòng này, thoạt nhìn rất hoà thuận vui vẻ, nhưng thực tế trong lòng đều có tâm tư khác.

Nha đầu Lục Tân bưng một khay gỗ sơn màu son đến, đặt từng chén trà lên bàn mọi người.

Lão phu nhân Mạnh thị cầm lên uống một ngụm, lập tức sửng sốt: “Ồ? Hương trà thật tuyệt.”

Lí Trường Nhạc nghe vậy, cũng cầm lên uống một ngụm, nói lời tán thành: “ừm, sắc trà cũng đẹp, hương vị kéo dài, đúng là thượng phẩm.” Nói xong nhìn về phía Lục Tân nói, “Đúng là người ở chỗ lão phu nhân giỏi, làm gì cũng giỏi, từ trước đến giờ ta chưa từng thưởng thức hương trà thơm như vậy!”

Kỹ năng pha trà, ở triều đại này được coi là hoạt động cao nhã hạng nhất. Không nói đến những người trong cung đình thế gia, mà ngay cả phố phường, cũng rất thịnh hành. Những điều khác không nói, mà Đại tiểu thư Lí Trường Nhạc chính là một cao thủ trong đó, lại còn được danh sư chỉ điểm, hiện giờ được nàng khen, có thể thấy được tài nghệ người pha trà rất cao!

Lần này, mọi người trong phòng đều uống thử, ai ai cũng tán thưởng.

Mạnh thị thản nhiên nở nụ cười: “Lục Tân, tay nghề pha trà của nha đầu này đột nhiên tăng cao, phải ban thưởng.”

Lục Tân cười cúi hạ người: “Lão phu nhân, trà này không phải nô tỳ pha, là Tam tiểu thư.”

Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, sắc mặt Đại phu nhân càng lúc càng phức tạp. Trong ánh mắt lão phu nhân Mạnh thị bỗng hiện lên ý cười không dễ phát hiện: “Ồ, là Vị Ương pha sao? Cho con bé vào đi!”

Bản thân cố sức nói nửa ngày, lão phu nhân vẫn chỉ nhàn nhạt thản nhiên, Lí Vị Ương lại dễ dàng nhận được lời khen của lão phu nhân như vậy! Lí Thường Hỉ nhìn Lí Vị Ương từ cửa uyển chuyển bước vào, hận đến mức mặt nàng cũng muốn bốc lửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.