Căn phòng to như vậy, yên tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ dùng sức lực của bản thân chống lại tất cả mọi người? Trong ánh mắt Thác Bạt Chân, xẹt qua một tia cười nhạo.
Ngay khoảnh khắc đó, Lí Vị Ương tinh tường nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ác nghiệt của đối phương, đột nhiên nhớ tới sự đau khổ khi hai chân mình bị chém đứt, có cảm giác hít thở không thông. Mặc kệ là lúc nào, luôn chỉ có bản thân một mình chiến đấu.
“Tam tỷ sẽ không nói dối!” Đúng lúc này, một bàn tay bỗng dưng lại gần, cách một lớp áo, nắm lấy tay nàng.
Cả người Lí Vị Ương chấn động.
Nàng quay đầu, từ bàn tay đang nắm chặt tay mình kia nhìn lên, dưới ánh mặt trời tươi đẹp, một đôi mắt lấp lánh như sao, ánh mắt kiên định, thuần khiết, tràn đầy sự tin tưởng.
Tiểu thiếu niên này, trên trán bao phủ bởi mồ hôi trong suốt, lúc nghe thấy tin tức, việc đầu tiên làm là chạy tới bên cạnh nàng.
Cũng thật kỳ quái, vừa rồi nàng còn cảm thấy hít thở không thông.
Nhưng giờ phút này, một dòng nước ấm chảy xuống đáy lòng, ngay khi tất cả mọi người chất vấn nàng, nghi ngờ nàng, thậm chí căm ghét hận nàng, đứa nhỏ này lại đứng bên cạnh nàng.
Ấm áp, thoải mái, lại còn như... cứu mạng.
Nàng nắm lấy tay Lí Mẫn Đức, cảm giác ấm áp từ tay hắn không ngừng truyền qua, sau đó, sự rét lạnh vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Nàng —— tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Cái gì công bằng, cái gì tình thân, toàn bộ nàng đều không cần, cái nàng cần, chính là sự thận trọng trong từng bước đi!
Lí Vị Ương nắm thật chặt tay Lí Mẫn Đức, sau đó mới buông ra, bước nhanh đến trước mặt lão phu nhân quỳ xuống: “Lão phu nhân, từ lúc Vị Ương trở về, không biết đã đem đến bao nhiêu phiền toái trong nhà, xin lão phu nhân – đưa con trở lại Bình thành!”
Vẻ mặt của nàng kiên định không mang theo chút tình cảm nào, nhưng trong mắt, lại ẩn chứa dòng nước trong suốt, trong phút chốc, làm người khác không dám nhìn kỹ hơn.
Căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người như ngừng hô hấp.
Đúng lúc này, lão phu nhân nở nụ cười, mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, khoé môi nhướng lên, biểu cảm vốn lạnh nhạt nhất thời dịu dàng vô cùng.
“Phong nhi, quỳ xuống châm trà nhận sai với Tam muội.” Lão phu nhân hạ quyết định.
Sắc mặt Lí Mẫn Phong đại biến, quay đầu không tin nổi, mà chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của lão phu nhân. Hắn cắn chặt răng, nhanh chóng đi qua, dùng sức cầm lấy chén trà như có hận thù gì với chén trà vậy, thở hổn hển đi đến trước mặt Lí Vị Ương, toàn bộ cơ bắp trên khuôn mặt đều co rút, sống chết cũng không mở miệng được. Mà Đại phu nhân bên cạnh, trên mặt đã lộ ra sự phẫn hận đến cực điểm, nếu không phải cố kỵ mọi người đang ở đây, chỉ sợ bà đã xông lên xé nát khuôn mặt của Lí Vị Ương.
Lí Trường Nhạc đột nhiên quay đầu, trong mắt chứa lệ, cầu xin nhìn Thác Bạt Chân.
Trong nháy mắt, trên mặt Lí Vị Ương hiện ra sự trào phúng nhàn nhạt.
Nàng nhìn Lí Mẫn Phong, chuẩn bị quỳ xuống!
Đúng lúc này, đột nhiên có một cánh tay thon dài vươn ra chặn lại, ngăn cản động tác của Lí Mẫn Phong: “Mẫn Phong huynh, dưới chân nam nhi có hoàng kim, có thể lạy thiên địa quân thân sư, quỳ lạy một nữ tử thì còn ra thể thống gì?!”
(Lạy thiên địa quân thân sư: lạy trời đất, vua, phụ thân mẫu thân, sư phụ)
Khuôn mặt đẹp đẽ của Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân cùng với hoa phục rực rỡ càng có vẻ tuấn mỹ dị thường, hơn nữa mày rậm mi dài đôi mắt thật sâu, làm người khác không thể dời mắt đi.
Lí Mẫn Phong ngạc nhiên, sau đó động tác dừng lại.
Lí Vị Ương chuyển tầm mắt, lẳng lặng nhìn Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân nhìn thẳng nàng, lần đầu tiên, hắn thật sự nhìn kỹ Lí Vị Ương.
Rõ ràng đã rất ẩn nhẫn kiềm chế, rất trầm tĩnh, nhưng lại làm cho người khác cảm giác lửa giận trong thân thể nàng đang bắt đầu khởi động chuẩn bị phun trào ra. Thoạt nhìn nàng thanh tú mảnh mai như vậy, nhưng mà, thế gian lại không có lực lượng nào, có thể lật đổ nàng. Mâu thuẫn như thế, lại hài hoà như thế, tự nhiên như vốn có, tập trung trong một con người.
Thác Bạt Chân nghĩ, bên người hắn có vô số nữ tử, có cao quý như Hoàng hậu, có hiền thục trí tuệ như Mai Quý phi, có cao nhã như Võ Hiền phi, có mỹ mạo như Lí Trường Nhạc... nhưng mà, giống Lí Vị Ương, đúng là lần đầu gặp.
Đây rõ ràng là một cây hải đường mạnh mẽ vươn cao, nở rộ ngay giữa trần thế.
Quật cường mà xinh đẹp.
Đáng tiếc, xuất thân thứ nữ, quá mức ti tiện! Mắt hắn chuyển thành u ám, đón nhận tiếp nhận ánh mắt cảm kích của Lí Trường Nhạc.
Tất cả mọi người ngẩn ra, Tam Hoàng tử ra mặt cứu Lí Mẫn Phong, nếu Lí Vị Ương còn kiên trì muốn Lí Mẫn Phong quỳ xuống nhận sai, vậy thì thật trái với lệ thường!
Lão phu nhân nhìn tình cảnh này, nhíu mày.
Đại phu nhân lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may hôm nay có Tam Hoàng tử ở đây, rất kịp thời!
Lí Vị Ương cười lạnh, không thèm nhìn Thác Bạt Chân đang nhìn chằm chằm nàng, đi đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống hành lễ thật mạnh: “Đa tạ lão phu nhân đã làm chủ cho Lí Vị Ương, chỉ có điều ca ca thân thể cao quý, Vị Ương không nhận nổi!”
Lão phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn Thác Bạt Chân, môi khẽ mở: “Vậy để Phong nhi quỳ một đêm trong từ đường, về phần nhận sai, để Trường Nhạc thay huynh trưởng làm đi.”
Ba người Đại phu nhân vừa rồi còn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đồng thời biến đổi.
Đôi mắt trong suốt như thu thuỷ của Lí Trường Nhạc toát ra sự tổng hợp của bất an, xấu hổ, cấp bách, nàng nhìn về phía Thác Bạt Chân, hiển nhiên là hy vọng hắn giải vây cho bản thân.
Có một nhưng không có hai, Thác Bạt Chân chỉ áy náy nhìn Lí Trường Nhạc, vẻ mặt không thể làm được.
Đại phu nhân nhanh chóng phán đoán tình thế, giữa con trai trưởng và nữ nhi yêu quý, cuối cùng quyết định lựa chọn: “Trường Nhạc, con thay Đại ca của con, bồi tội với Vị Ương đi.”
Lí Trường Nhạc không tin nổi nhìn về phía Đại phu nhân, đối phương nháy mắt với nàng, nàng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cố gắng tự trấn định, bưng chén trà lên nhìn Lí Vị Ương nửa ngày vẫn không nhúc nhích, cuối cùng đi đến, giọng nói yếu ớt: “Tam muội.”
Lí Vị Ương mỉm cười nhìn nàng ta, mũi như đang hít vào không khí lạnh băng, trấn áp lại lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt trong thân thể.
Lí Trường Nhạc chậm rãi quỳ xuống, tươi cười cứng ngắc: “Vừa rồi Đại tỷ và Đại ca đã hiểu lầm muội —— “
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đại tỷ nhầm rồi, không phải hiểu lầm, mà là oan uổng.”
Lí Trường Nhạc mái tóc đen láy như mây, lông mi dài cong kiều diễm như hoa hồng chớm nở giờ mang theo hơi nước, trong mắt mọi người, đều có cảm giác không đành lòng.
Đại phu nhân càng cáu giận hơn, nữ nhi yêu quý tự bản thân mình tỉ mẩn nuôi lớn, tương lai nhất định cao quý không ai bằng, bây giờ lại phải quỳ gối dưới chân một nữ tử thứ xuất nhỏ bé, ngay cả sau này Lí Trường Nhạc hiển quý, thì vĩnh viễn cũng không xoá được sự khuất nhục này.
Lí Trường Nhạc gần như không giấu được ý hận thù trong lòng, quẫn bách cúi đầu thật thấp, “Đúng. Oan uổng muội.” Nàng ta dừng lại một chút, mới nói tiếp, “Mong muội tha thứ.”
Lí Trường Nhạc cắn đôi môi đỏ tươi, mắt lã chã chực khóc, tất cả mọi người đều rung động trước sự xinh đẹp của nàng ta giờ phút này, đúng là, mỹ nhân nơi nơi đều có, nhưng tư sắc khuynh quốc khuynh thành dù đi tìm cũng khó gặp.
Lí Vị Ương nhìn nàng ta, nói từng chữ từng câu: “Đại tỷ, muội chưa từng trách tỷ cùng Đại ca.”
Ta chỉ hận không thể uống máu các ngươi, ăn thịt các ngươi.
“Chung quy chỉ là hiểu lầm.”
Một ngày nào đó ta sẽ tàn sát hết bọn ngươi không để lại một người.
“Chúng ta vẫn là tỷ muội tốt.”
Chậm rãi chờ tất cả buông xuống người các ngươi, quá trình này, nhất định sẽ rất thú vị.
Mắt Lí Vị Ương chớp chớp, lập tức mỉm cười vô cùng tươi sáng lộ ra hàm răng trắng bóc: “Xin mời đứng lên đi.”
Đại phu nhân cho rằng tất cả đã xong, lại không phát hiện, ánh mắt Lí Tiêu Nhiên mang theo sự thất vọng nói không nên lời, nhìn chằm chằm mẹ con bọn họ...