Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 24: Chương 24: Tơ lụa đều huỷ




Phu nhân tiểu thư các phòng đều cảm thấy mỹ mãn cầm gấm vóc đẹp đẽ rời đi, Lí Vị Ương được giữ lại, giờ Ngọ mỗi buổi chiều, nàng sẽ pha một ấm trà cho lão phu nhân.

Lão phu nhân cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống trước kia của nàng, luôn lơ đãng hỏi tới, trước kia đã sống như thế nào.

Lí Vị Ương giọng điệu thật nhẹ nhàng kể lại những chuyện thú vị hằng ngày ở Lí gia, lão phu nhân lại lắc đầu, nói: “Tam nha đầu, con còn không nói thật.”

Lí Vị Ương ánh mắt trong trẻo nhìn lão phu nhân, một lát sau mới nói: “Lão phu nhân thật sự muốn nghe lời nói thật sao?”

Lão phu nhân gật đầu, nói: “Ta muốn nghe lời nói thật.”

Lí Vị Ương hít sâu một hơi, những chuyện này, nếu như đối phương muốn tra, thì chắc chắn sẽ tra ra, không cần phải giấu diếm: “Con ở lại Lí gia đến bảy tuổi, phủ Thừa tướng vẫn chậm chạp không sai người đón con trở về, bọn họ liền đưa con về Chu gia ở nông thôn. Chủ mẫu Chu gia là Lưu thị rất khắc nghiệt, thường xuyên không cho con ăn cơm, lúc mới đầu tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, con vụng trộm chạy tới nhà bếp ăn, kết quả bị Lưu thị bắt được đánh đòn.” Lí Vị Ương kéo tay áo lên, lộ ra những vết thương nơi khuỷu tay, “Chỗ này, sau lưng, trên đùi, đều có.”

Lão phu nhân giật mình nhìn nàng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được: “Con có nói cho bà ta biết phụ thân của con là Thừa tướng không?”

Lí Vị Ương cười cười, nàng biết lão phu nhân không tin, nhưng mà đều là sự thật: “Con vừa khóc vừa nói với Lưu thị, cha con là đại quan ở Kinh đô, nhưng bà ta lại trưng ra vẻ mặt như phỉ nhổ. Ở lại Chu gia sáu năm, mùa hè bị muỗi cắn không thể ngủ nổi, mùa đông trong phòng như hầm băng; Bị tiểu nữ nhi Chu gia coi là ngựa cưỡi, hai tay đầu gối đều bị ma sát đến chảy máu; vì khâu vá cùng làm việc nặng, ngón tay đều là lỗ kim, trên chân đều là da nứt nẻ.” Giọng nói Lí Vị Ương không cao, biểu cảm không chút đau khổ, nàng không nhắc tới mấy lần suýt bị đánh chết, nhưng sự thản nhiên trong giọng nói, rõ ràng có sự đau xót, đau khổ, bất lực toát ra, lão phu nhân cùng La ma ma ngồi bên cạnh nghe xong hoàn toàn ngây người.

Theo bản năng lão phu nhân nhìn bàn tay nhỏ bé của Vị Ương, thuận tay kéo qua cẩn thận chạm vào, lúc này mới phát hiện trên tay trắng nõn, thật sự có vết thương, chỉ có điều không rõ ràng cho nên trước đó bà không chú ý đến.

La ma ma lắc đầu, các tiểu thư trong phủ Thừa tướng, người nào không cẩm y ngọc thực, được che chở đủ điều, nhưng còn Tam tiểu thư phải sống qua ngày như vậy, trên người nàng dù sao cũng có huyết thống của Thừa tướng, mà lại bị nông phụ hạ đẳng nhất ngược đãi.

Lão phu nhân nhìn Vị ương, cảm thấy đau lòng, bà không thể tưởng tượng được, một tiểu nữ hài mới bảy tuổi, đã sống qua ngày như thế nào, từng ngày từng ngày trưởng thành ra sao. Bà nhìn Lí Vị Ương, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ, con chịu khổ rồi, ban đầu ta không biết, bọn họ đã khắc nghiệt với con như vậy -- “

Lí Vị Ương cười, đồng tử đen láy gần như có thể phản chiếu khuôn mặt lão phu nhân: “Không, những thứ đó không thấy khổ. Điều chân chính làm Vị Ương khổ sở trong lòng, là lúc ngày lễ tết, nhìn thấy Lí lão gia đưa người thân của ông đi ra ngoài, con cũng muốn kéo tay phụ thân làm nũng, muốn cùng phụ thân đi xem hoa đăng, ăn tết nguyên tiêu, nhưng người khác lại mắng con, nói con là đứa nhỏ hoang dã không cha không mẹ.”

Lí Vị Ương không khóc, bởi vì có những thứ, không phải ngươi cứ khóc náo là sẽ có được, đạo lý này, từ lúc còn nhỏ nàng đã hiểu ra.

Lão phu nhân nhẹ nhàng cầm lấy tay Lí Vị Ương, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ, con về nhà rồi, sau này không bao giờ có người bắt nạt con nữa.”

Lời nói của lão phu nhân, sự động lòng trong ánh mắt là thật, Lí Vị Ương lặng lẽ nắm chặt tay bà, đúng vậy, hiện giờ nàng đã trở lại, từ nay về sau, rốt cuộc không ai có thể bắt nạt nàng nữa! Nếu làm người tốt sẽ bị bắt nạt, vậy thì cả đời này nàng sẽ làm người ác!

Lão phu nhân cười, trong mắt hiện ra sự quan tâm thật lòng: “Hài tử ngốc, ta ở đây một mình thật tịch mịch, con thường đến chơi với ta đi.”

Lí Vị Ương biết, lão phu nhân nói những lời này, chính là đảm bảo lớn nhất cho cuộc sống tương lai của nàng!

Trở lại viện của mình, Tử Yên vội vàng chạy ra đón. Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, Hoạ Mi đang ở phòng ngoài, cầm chổi lông gà phủi bụi trên bình phong bằng gỗ lim khắc hoa, bước chân của nàng không ngừng lại, đi vào phòng trong.

Trong tay Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc là hai khối gấm, đều cực kỳ đẹp đẽ, làm người khác nhìn vào chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Lí Vị Ương để cho hai nha đầu đặt gấm lên bàn, sau đó để Mặc Trúc đi ra ngoài, chỉ còn lại Bạch Chỉ trong phòng, sau đó, nàng đưa ta sờ lên gấm tinh tế xinh đẹp kia, bên môi nói ra hai chữ: “Xé đi!”

Bạch Chỉ chưa phản ứng kịp, đứng ngây người tại chỗ.

Lí Vị Ương nhìn nàng, thản nhiên nói: “Còn ngây người ở đó làm gì, xé chúng đi.”

Bạch Chỉ tuy rằng giật mình, nhưng vẫn nghe lời, cầm lấy một khối gấm, rút trâm cài đính hoa trên đầu, hai tay xé xuống, gấm vóc xinh đẹp kia đã bị xé thành hai nửa.

Ánh mặt trời từ phía Đông thấp thoáng chiếu vào qua khung cửa sổ tạo thành từng mảng sáng tối, chiếu rọi lên gấm vóc xinh đẹp trên mặt bàn, nghe tiếng tơ lụa bị xé, bên môi Lí Vị Ương lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Bạch Chỉ trung thành chấp hành mệnh lệnh của Lí Vị Ương, rất nhanh, gấm vóc đã bị xé đến hoàn toàn thay đổi, chỗ còn lại được xếp thành một đống.

Nhưng huỷ xong rồi, Bạch Chỉ lại sợ hãi: “Tiểu thư, thứ này là Đại thiếu gia gửi về, lúc mừng năm mới sẽ đem ra mặc, vạn nhất...”

Đôi mắt Lí Vị Ương chớp chớp, nói: “Bạch Chỉ, ngươi tìm một cái hòm, đem những gấm vóc này khoá lại.”

Bạch Chỉ lập tức cúi người rồi rời đi: “Dạ, nô tỳ đã hiểu.”

Nhưng mà, trong lòng Bạch Chỉ vẫn thấy nghi hoặc, khoá những gấm vóc bị xé huỷ này, có lợi ích gì?

Lúc này, Hoạ Mi lấy cớ ra ngoài rửa mặt thay xiêm y, lặng lẽ đến Phúc An viện, nàng tâm tình không yên, bởi vì chuyện lần trước đã bị đổ bể.

Đại phu nhân không hề có ý trách cứ nàng, mà chỉ cười nói: “Hoạ Mi, ta đã phân phó, ngươi phải chăm sóc cẩn thận Tam tiểu thư.”

Hoạ Mi thoáng thả lỏng, cũng may Đại phu nhân không tức giận, Lâm ma ma đi đến gần, nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Ý của phu nhân, ngươi đã hiểu chưa?”

Trong lòng Hoạ Mi nhảy dựng, vội vàng gật đầu.

Lâm ma ma dừng bước, chậm rãi nói: “Phu nhân có thể tha thứ cho ngươi một lần, nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai!”

Hoạ Mi cảm thấy một bàn tay của Lâm ma ma thò vào bên hông mình, giống như một con rắn nước khẽ lướt trên làn da nhẵn nhụi của nàng, Hoạ Mi hô nhỏ một tiếng, vội vàng muốn tránh ra, nhưng Lâm ma ma véo xuống lưng nàng, dùng sức thật mạnh, móng tay dài gần như chọc vào da thịt, hung dữ véo, Hoạ Mi bị đau hét lên một tiếng, cả người run rẩy: “Dạ! Dạ! Nô tỳ nhất định sẽ trông coi Tam tiểu thư thật kỹ!”

Bàn tay Đại phu nhân chuyển động trên khối gấm Hồng San Hô, khuôn mặt hiền từ, nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.