Theo như những gì Liên phi truyền tin cho Thác Bạt Chân thì Thác Bạt Ngọc đã bố trí mai phục ở Sư Tử Lĩnh, chỉ đợi hắn có đi mà không có về. Thác Bạt Chân cười lạnh, Sư Tử Lĩnh sao? Vừa rồi quân sĩ đã đi tìm hiểu, phản quân hiện đang ở phía bên phải chân núi Thương Lĩnh – Tàng Họa Phong. Muốn lên Tàng Họa Phong chỉ có hai con đường: một đường là Sư Tử Lĩnh, tương đối hiểm trở, lại ngắn hơn con đường còn lại – tuy vô cùng bằng phẳng nhưng phải vòng vo cả nửa ngày trời. Bây giờ hắn lại nhận được tin tức từ Liên phi, Thác Bạt Chân tự tin nói: “Đi đường Sư Tử Lĩnh.”
Tổng quản Lí Bình lắp bắp kinh hãi, Thác Bạt Chân xưa nay không tin tưởng bất kì ai, mỗi khi đi ra ngoài hắn cũng chỉ mang theo một mình Lí Bình – do mẫu thân để lại cho hắn. Lần này, Lí Bình vì lo lắng hộ vệ bên cạnh Thác Bạt Chân nên tự mình đi theo. Tuy bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng Thác Bạt Chân cũng có phần cảm động. Chuyện trước mắt khiến lòng Lí Bình không yên: “Điện hạ, không phải ngài đã nói Liên phi nàng... “
“Trò lừa bịp của Liên phi vốn đã bị Lí Vị Ương nhìn thấu, lúc đầu ta còn tưởng sẽ moi được tin tức hữu dụng, nhưng ta phát hiện, Lí Vị Ương chưa bao giờ tiết lộ bất kì tin tức trọng yếu nào cho Liên phi. Mấy tháng này vẫn vậy, sao giờ bỗng nhiên có tin tức quan trọng kia? Việc đó chỉ chứng tỏ một điều, thân phận Liên phi đã bại lộ, Lí Vị Ương cố ý thông qua nàng để lộ tin giả cho ta, muốn ta chạy trên đường xa cả ngày trời. Hừ!!! Lí Vị Ương quả là con người giảo hoạt!” Trên thực tế, Hoàng đế đã hạ lệnh, hắn không thể không tuân theo. Hơn nữa, trước khi ra ngoài hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, mang theo những cao thủ tinh anh làm hộ vệ, hắn không hề lo lắng việc bị mai phục. Hắn cũng không tin lần này Thác Bạt Ngọc và Lí Vị Ương có thể gây khó dễ cho hắn.
Sau khi Thác Bạt Chân rời đi, xe ngựa của mọi người ào ào xuống chân núi, Thác Bạt Ngọc ở phía sau chậm rãi thúc ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa Lí Vị Ương, nhẹ giọng nói: “Quả nhiên hắn đi theo hướng Sư Tử Lĩnh.”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Cá tính hắn vô cùng đa nghi, khó lòng tin tưởng người khác. Cho đến giờ, Liên phi chưa từng đưa cho hắn một tin tức quan trọng nào, giờ lại đột nhiên nhảy ra tin liên quan đến cả mạng sống, đương nhiên hắn phải cẩn thận suy nghĩ. Hắn sẽ cảm thấy ta cố ý thả tin giả cho hắn thông qua Liên phi, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ làm ngược lại.”
Trong nụ cười của Thác Bạt Ngọc hàm chứa sự rét lạnh: “Không biết quận chúa có bằng lòng nhìn kết cục của Thác Bạt Chân hay không?”
Lí Vị Ương đăm chiêu trả lời: “Không tận mắt nhìn thấy thì sao ta có thể yên tâm?”
Thác Bạt Chân mang theo mấy trăm hộ vệ của mình đi hơn mười dặm đường núi, trước mắt là một rừng cây tùng xanh vây quanh, lại có mấy nụ mai hồng điểm xuyết. Mấy ngày trước tuyết cũng không dầy, ánh mặt trời chiếu xuống khiến xung quanh óng ánh mỹ lệ mà trong suốt, chỉ cần xuyên qua khu rừng này rồi đi thêm vài trăm thước là tới Sư Tử Lĩnh.
Thác Bạt Chân đi đầu, dẫn mọi người chạy lên núi, cả đoàn người đi chầm chậm vào con đường mòn nhỏ, càng lên cao đường càng gập ghềnh, tất cả mọi người phải cẩn thận kéo dây cương để ngựa chạy chậm lại. Gian nan đi về phía trước thêm bảy tám dặm đường, bọn họ mới phát hiện đường núi này cong cong như viền chén úp ngược, từ chân dốc lên đỉnh, vách núi thẳng đứng như gọt, khe nứt ngang dọc, ngay những cây bách cổ cũng mọc ngược lại. Đường núi nhỏ hẹp dựng đứng, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho hai con ngựa đi song song, bên cạnh là hai vách đá dựng đứng, phía trước phía sau của cùng một ngọn núi mà lại có cảnh sắc khác nhau đến vậy, ở giữa là một khe núi rộng chừng mấy trượng, đen sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Chứng kiến tình cảnh này, tuy Thác Bạt Chân có am hiểu địa thế ở Sư Tử Lĩnh nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm giác bất an, cảm giác của hắn giống như trực giác trời sinh của dã thú đối với nguy hiểm, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, trên mặt mọi người đều mơ hồ xuất hiện vẻ mặt lo lắng bất thường. Đột nhiên hắn có suy nghĩ: nếu Lí Vị Ương thực sự đùa giỡn hắn, có khi nào do hắn tự ình thông minh nên bị thông minh hại, ngược lại tự động nhảy vào cạm bẫy của đối phương?
Khi hắn đang đăm chiêu suy nghĩ, phía trước bỗng có tiếng nổ như trời long đất lở, ngay sau đó, mặt đất ù ù rung chuyển, giống như con thuyền nhỏ chòng chành giữa sóng gió tai ương, mấy con ngựa chiến không đứng vững trên mặt đất vội vàng lui trở lại. Vách núi cũng ầm ầm sụp đổ, từng mảng đá lớn nhỏ ào ào rơi xuống như đòi mạng. Hắn đang cố gắng trấn tĩnh mở mắt ra, lại thấy đất đá trước mặt đang lao nhanh xuống, cát bụi bay tứ tung mịt mù che mờ tầm nhìn, Thác Bạt Chân hô to một tiếng: “Mau lui lại phía sau!”
Nhưng tất cả đã chậm.
Thừa dịp hỗn loạn mịt mờ ở dưới, cung thủ mai phục sẵn ở trên sườn núi phóng từng đợt tên bắn về phía quân đội của Thác Bạt Chân. Thác Bạt Chân cho rằng Lí Vị Ương sẽ không thiết kế bẫy mai phục ở Sư Tử Lĩnh, vì Sư Tử Lĩnh địa thế hiểm trở, muốn đi vốn đã rất khó, nếu muốn thiết kế mai phục thì càng khó hơn. Cho nên Lí Vị Ương mới cố ý thả tin tức giả để ép hắn đi đường vòng. Nhưng hắn lại xem nhẹ một điều, ở phía tây bắc của Sư Tử Lĩnh có một vách núi đen, một ngọn núi nhỏ ở sườn phía tây có hình dạng giống như ngón tay cái của con người với tên gọi “nhất chỉ phong“.
Lí Vị Ương lại xem trọng điểm này, nhân lúc Thác Bạt Ngọc đang tuần tra nơi hạ táng Thái hậu, nàng tìm người có tay nghề giỏi, dọc theo những khe nứt tự nhiên ở “nhất chỉ phong” tạo thành một khe nhỏ vừa mũi chân trên vách đá. So với khe núi đá bình thường, khe này giống như bậc thang bắc lên trời, cộng vào cũng phải cao hơn hai mươi thước, lúc trèo lên thì mỗi bước đi đều phải vô cùng cẩn thận, mỗi khi bước lên một bước thì đều phải mở to hai mắt, để leo lên từ dưới đất cũng cần có nhiều dũng khí. Tất cả binh lính, phải là tay chân cùng sử dụng, vừa leo vừa trèo mà lên, mai phục ở nơi này thoạt nhìn hoàn toàn không có khả năng thành công.
Trong một mảnh hỗn loạn mờ mịt, đột nhiên Thác Bạt Chân có cảm giác mũi tên đâm thẳng vào cánh tay của mình, hắn cố nhịn đau quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy vô số người chạy lung tung, không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách núi, phát ra từng tiếng kêu thê lương. Dưới chân núi là từng đợt tiếng vó ngựa rầm rập, như là hàng vạn kỵ binh đang ào ào chạy tới.
“Các vị tướng sĩ nghe lệnh, Thác Bạt Chân cấu kết cùng quân phản loạn của Tôn Trọng Diệu có ý đồ phục kích bệ hạ, Liên phi nương nương gặp nạn bỏ mình, bệ hạ đã hạ thánh chỉ: “Tróc nã Thác Bạt Chân, không cần biết sống chết! Nếu phản kháng, tiền trảm hậu tấu!”
Cùng lúc đó, núi đá vỡ vụn sụp đổ, trong cơn hoảng loạn, Thác Bạt Chân nghe được thanh âm Thác Bạt Ngọc nương theo gió núi truyền tới, hắn đột nhiên giật mình hiểu ra, Lí Vị Ương đã hạ quyết tâm bức hắn vào tử lộ! Phản quân của Tôn Trọng Diệu gì chứ, đó chẳng qua là mồi câu cho hắn sập bẫy mà thôi!
Lí Vị Ương quá hiểu Thác Bạt Chân, hôm nay nàng hạ quyết tâm đưa hắn vào tuyệt cảnh, tất cả mọi chuyện đều được nàng an bài cẩn thận, hơn nữa còn sắp xếp những trận ám toán phía sau đang chờ hắn. Cho dù phục kích không thành công, Thác Bạt Chân vẫn phải mất mạng vào tay nàng trước khi hồi kinh!
Thác Bạt Chân chiến đấu hồi lâu, tiếng vó ngựa dưới chân núi càng ngày càng gần. Chém giết một phen, miệng vết thương trên người hắn ngày càng nứt ra, hắn cắn răng xé vải buộc vết thương qua loa rồi thấp giọng quát Lí Bình: “Tìm cơ hội trốn thoát, gặp ở chỗ cũ!“. Nói xong, hắn cưỡi ngựa bỏ lại toàn bộ quân sĩ rồi tìm lối thoát vội vàng chạy đi.
Hắn chạy thẳng một đường về phía trước, vô số người kinh hô reo hò đòi bắt lấy hắn ở phía sau, còn có tiếng vó ngựa đuổi theo như vũ bão. Những trường kiếm kề sát thân thể hắn đều bị hắn vung tay đánh bật trở lại. Hắn quay đầu nhìn lần cuối cùng, chỉ thấy đội quân tinh nhuệ do chính mình bồi dưỡng đã rơi vào hỗn chiến, khắp nơi rải rác thi thể và máu tươi, ánh mặt trời chiếu lên những thân áo giáp của cấm quân đang đuổi theo sau phát ra tia sáng quang mang mà chói mắt, giống như muốn đâm mù mắt hắn.
Trong lòng hắn hận Lí Vị Ương đến tận xương tận tủy, nhưng hắn không dám quay lại, chỉ hung hăng quất ngựa chạy đi. Con ngựa này là ngựa quý được đưa từ Việt Tây sang, ngày đi ngàn dặm, dũng mãnh phi thường, khó lòng mà truy đuổi được. Giờ phút này ngựa chiến bị đau, tung vó lao thẳng về phía trước, bỏ xa binh lính đang truy đuổi phía sau.
Cấm quân đằng sau truy đuổi càng thêm mãnh liệt, hắn nhìn thấy những mũi tên lao về phía mình, nhưng Thác Bạt Chân lại không chút do dự điên cuồng vung roi, lực đạo to lớn vút xuống ngựa chiến kia, roi này khiến nó đau đớn vô cùng liền hí lên một tiếng, tung vó nhảy qua khe vực sâu thẳm giữa hai vách núi!
Vô số kỵ binh truy đuổi đều dừng ở đây, không có cách nào đuổi theo hắn, không có một con ngựa nào dám phóng qua, những cấm quân này chỉ có thể nắm dây cương mà trơ mắt nhìn Thác Bạt Chân chạy trốn trên phía vách núi bên kia.
Rất nhanh, Thác Bạt Ngọc đã đuổi tới vách núi, lại nhìn thấy Thác Bạt Chân đã nhảy đến phía đối diện. Trận loạn tiễn chỉ làm hắn bị thương có một cánh tay, con chiến mã hung hãn kia lại cứu Thác Bạt Chân một mạng từ trong tay tử thần! Trong lòng hắn trầm xuống: “Thác Bạt Chân, nếu ngươi chạy trốn thì chính là tử tội! Còn không bằng ngoan ngoãn cùng ta trở về nhận sai với phụ hoàng!”
Nhận sai? Liên phi gặp nạn bỏ mình, Hoàng đế đột nhiên mất đi ái phi thì sao có thể tha thứ cho Thác Bạt Chân, hơn nữa Thác Bạt Ngọc nhất định còn bày ra vô số tội danh chờ hắn sa vào. Nếu hắn trở về chẳng khác nào nộp mạng! Trong lòng Thác Bạt Chân điên cuồng cực điểm, nhưng đột nhiên những hình ảnh trong mơ lúc trước lại hiện ra, hắn cũng từng bức nàng đến đường cùng... Hôm nay hắn cũng phải lâm vào tuyệt cảnh như vậy mới cảm nhận hết nỗi tuyệt vọng, bi thương cùng thống hận!
Trong phút chốc, huyết mạch hắn như ngừng chảy, không biết là phẫn hận do bị đẩy vào tuyệt cảnh, hay là hối hận về quá khứ của kiếp trước. Trong lòng hắn đã hiểu được, giấc mộng làm hoàng đế của hắn đã không còn trong tầm tay nữa, hắn không bao giờ còn có thể trở mình thay đổi vận mệnh. Cảm giác thống khổ khi thứ mà mình mơ ước đã từng có thể đoạt lấy lại rời đi ngay trước mắt, càng ngày càng xa, một sự đau đớn mà không người nào có thể thừa nhận.
Thác Bạt Chân cưỡi ngựa điên cuồng chạy thẳng về phía trước, lại chỉ dám đi trên con đường mòn nhỏ, hắn sợ bị người khác phát hiện. Không biết chạy như điên bao lâu, cuối cùng Thác Bạt Chân cũng tìm được một đường kín đáo xuống núi. Thân mình hắn sớm đã mệt mỏi đầy vết thương, vốn đã kiệt sức, chẳng qua là do oán khí cùng tính cách không chịu cúi đầu của hắn nên mới duy trì được đến như thế này. Đi tới chân núi, đầu óc bỗng nhiên choáng váng, chỉ thấy trời đất tối sầm, trong lòng hắn càng thêm phẫn hận, liền rút chủy thủ hung hăng đâm một nhát trên đùi, lấy lại tỉnh táo mới miễn cưỡng ngồi vững trên lưng ngựa.
Hoàng cung....đó là nơi mà hắn đừng bao giờ dám mơ tưởng quay trở lại. Thác Bạt Ngọc nhất định đã thiết hạ vô số cạm bẫy chờ hắn, từ khi nào Thất đệ này của hắn lại trở nên tàn nhẫn ác độc như vậy? Đúng rồi, là do Lí Vị Ương, tất cả đều do nàng! Thác Bạt Chân phẫn nộ nhìn lên núi, trong mắt toát ra hận ý ngút trời.
Trên Sư Tử Lĩnh, Lí Vị Ương tuy nhìn thấy Thác Bạt Chân đào tẩu, nhưng cũng chỉ cười nhạt. Thác Bạt Ngọc nhíu mày nói: “Nàng còn cười được, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lí Vị Ương thở dài: “Hắn bây giờ đã thành trọng phạm bị truy nã, đương nhiên là phải dốc toàn lực bắt về.”
Mày kiếm của Thác Bạt Ngọc nhăn lại thành một đường, hắn cảm thấy ý định Lí Vị Ương không chỉ đơn giản như vậy, nhưng hắn lại không biết bất thường ở chỗ nào: “Vạn nhất không bắt được hắn thì sao?”
Lí Vị Ương tươi cười càng sâu: “Thất điện hạ, những gì có thể giúp ta đều đã giúp, những chuyện còn lại chỉ có thể trông chờ vào điện hạ.” Ý là, ta đã giúp ngươi đến nước này, có thể giải quyết triệt để tai hoạ ngầm này được hay không, tất cả là do ngươi.
Đây là lần đầu tiên Lí Vị Ương cự tuyệt giúp Thác Bạt Ngọc, hắn bất ngờ, trong lòng cũng chấn động, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng tươi cười bình tĩnh: “Cũng phải, mấy ngày nay nàng cũng vất vả rồi, những chuyện còn lại đều giao cho ta đi.”
Trong nụ cười của hắn lộ ra một tia đắc ý, hơi thở mạnh mẽ, hiển nhiên là không bận lòng về Thác Bạt Chân đang trốn chui trốn lủi. Nghĩ cũng đúng, hiện tại Thác Bạt Ngọc đang tin rằng ngôi vị hoàng đế đã ở trong tầm tay hắn. Đúng vậy, không có Thác Bạt Chân thì còn ai có thể tranh với hắn? Trong ánh mắt Lí Vị Ương xẹt qua một tia trào phúng: “Vậy đa tạ ngài.”
Thác Bạt Chân tránh được truy binh, lặng lẽ cải trang rồi lẩn trốn, hắn muốn vào kinh đô để tìm kiếm cơ hội 'Đông Sơn tái khởi', nhưng lại phát hiện cấm quân bảo vệ trong kinh đô dày đặc gấp mấy lần ngày trước, bọn lính cầm bức họa đang kiểm tra từng người qua thành.
Có như thế hắn mới biết, bức họa của hắn đã được dán đi khắp nơi, mọi người vừa xem vừa khe khẽ bàn tán với nhau, Tam hoàng tử cùng đồng đảng của Tôn Trọng Diệu cấu kết có ý đồ mưu hại Hoàng đế, nhưng lại bị Thất hoàng tử phát hiện quỷ kế, hiện giờ đang bị truy nã cả nước, nếu có người nào bắt được hắn thì sẽ có được tiền thưởng là một ngàn lượng hoàng kim.
Ngàn lượng hoàng kim! Đây nhất định là quỷ kế của Thác Bạt Ngọc, bởi vì trong lịch sử của Đại Lịch, chưa từng có tội phạm nào đáng giá cao như vậy. Mục đích duy nhất của Thác Bạt Ngọc chính là khiến Thác Bạt Chân không chốn dung thân. Quả thực là truy lùng gay gắt! Thác Bạt Chân cẩn thận suy nghĩ: thân phận của hắn đã bại lộ nên không thể vào kinh đô, cho dù là vào được thành cũng chưa chắc có biện pháp liên lạc với người của hắn, nếu muốn lật lại tình hình cũng không thể chỉ trong một sớm một chiều mà được. So với mạo hiểm như vậy, không bằng hắn dựa theo kế hoạch cũ, tránh đi biệt viện trước.
Hắn nghĩ xong liền quay đầu ngựa đi về hướng ngoại thành. Ở ngoại thành kinh đô hắn có ba tòa biệt viện, cái nào cũng tinh mỹ tuyệt luân, phú quý bức người, nhưng lúc này cả ba nơi đó hắn đều không thể đi. Nơi mà hắn cần ẩn thân là một thôn trang đã được bí mật nhờ người khác mua năm đó, trong thôn trang này có vô số địa đạo, nhưng địa đồ thì chỉ có mình hắn biết, còn những người kiến công xây dựng đều đã bị bí mật xử tử khi hoàn thành.
Một khi hắn vào được thôn trang thì sẽ có đường nối thẳng đến thượng nguồn sông lớn, nơi đó sớm đã bố trí người của hắn, khi thuyền rời đi, dù là người hay thần cũng không thể bắt được hắn. Trên chiếc thuyền đã sắp xếp ổn thỏa: thủ hạ của hắn, vàng bạc châu báu, ở nơi khác hắn cũng đã mua điền sản nông trang, cũng đủ để hắn tỉ mỉ chuẩn bị chiêu binh mãi mã, gây dựng, năm năm sau hắn liền có thể Đông Sơn tái khởi, trở về giành lại tất cả từ Thác Bạt Ngọc.
Người ta nói thỏ khôn có ba hang, so với thỏ khôn thì Thác Bạt Chân còn xảo quyệt hơn mấy lần, đường lui của hắn không phải chỉ có một mà là hơn trăm con đường có thể đi! Vì ngôi vị hoàng đế mà hắn xây dựng mưu kế biết bao nhiêu năm, lần này chẳng qua chỉ là một thất bại nho nhỏ, sao có thể chỉ vì nhất thời gục ngã mà bi quan? Thác Bạt Chân nghĩ đến đây, nhìn phía kinh đô xa xa cười lạnh một tiếng, Lí Vị Ương ... chúng ta còn có thể gặp lại, hi vọng đến lúc đó ngươi không nên quá ngạc nhiên!
Nhưng trước khi đến được trang viên hắn phải cẩn thận dè dặt, thoát khỏi truy binh đã rồi mới có thể tiếp tục sự nghiệp. Suốt quãng đường suy nghĩ, lo lắng, kinh hoảng cho đến khi trời sáng rõ, hắn mới tìm được một nơi ẩn nấp tạm thời để ngủ lấy sức. Sau khi tỉnh lại, hắn tìm một dòng suối nhỏ, tự soi lại mình thì phát hiện trên đầu hắn xuất hiện một sợi tóc bạc. Trong lòng càng thêm hận Lí Vị Ương, người đời thường nói một đêm tóc bạc, hắn chỉ cảm thấy chuyện vớ vẩn. Nhưng đến khi tai ương đã phủ lên đầu hắn, hắn mới hiểu được cái cảm giác trốn chui trốn lủi sợ bị người ta phát hiện, sợ bản thân chết lúc nào không hay, thực sự khiến cho con người ta muốn nổi điên đến nhường nào!
Bỗng nhiên tiếng hí vang của một con ngựa chiến vang lên, trong lòng hắn hốt hoảng vội vàng giấu mình sau cây xanh, bỗng nhiên nghe được tiếng gọi từ phía sau: “Điện hạ!” Hắn cực kỳ kinh hãi liền vung kiếm chém tới. Người phía sau vội vàng né tránh rồi lớn tiếng nói: “Điện hạ, là ta!”
Một tiếng này khiến cho Thác Bạt Chân hoàn toàn ngây ra kinh ngạc. Có thế này mới phát hiện người tới là mưu sĩ của hắn, người mà hắn an bày ở trang viên tiếp ứng – Hà Tĩnh. Trên mặt Hà Tĩnh lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hắn vội vã nói: “Điện hạ, thuộc hạ nghe nói có chuyện xảy ra ở Thương Lĩnh liền lập tức chạy đến! Thuộc hạ tìm kiếm người khắp nơi...!”
Thác Bạt Chân muốn há miệng nói chuyện nhưng lại cảm thấy thân thể mềm nhũn, người hắn lắc lư rồi ngã xuống, Hà Tĩnh vội vàng xuống ngựa đỡ lấy hắn: “Điện hạ, trước tiên người cần thay đổi y phục, không thể để truy binh phát hiện!” Giờ phút này có thể nói Thác Bạt Chân đã mất đi sự kiên trì cuối cùng, hắn mỏi mệt gật đầu rồi thay đổi thường phục, nhưng đồng thời lại cảnh giác nhìn chằm chằm Hà Tĩnh. Ở trong mắt của hắn thì bất kỳ kẻ nào cũng không thể tin tưởng, cho dù là mưu sĩ trung thành nhất của hắn.
Hà Tĩnh xin lỗi một tiếng rồi rút ra trường kiếm chém chết con ngựa của Thác Bạt Chân, con ngựa kia không kêu được tiếng nào liền mềm yếu ngã xuống. Thác Bạt Chân nhíu mày, hắn biết giờ phút này không thể lưu lại manh mối cùng nhược điểm nào để cho người ta phát hiện cho nên không ngăn cản Hà Tĩnh, chỉ thấy Hà Tĩnh đem con ngựa kia đẩy vào một bên của sơn cốc, xóa vết máu lưu lại rồi sau đó đào hố chôn quần áo đã bị thay ra của Thác Bạt Chân, mọi việc đều làm dè dặt cẩn trọng, cẩn thận vạn phần.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm vào Hà Tĩnh, bàn tay nắm chặt trường kiếm, chỉ cần Hà Tĩnh có một động tác khả nghi thì sẽ lập tức giết chết. Nhưng không ngờ tại thời điểm hắn đang muốn mở miệng nói cái gì, thì đột nhiên một đạo hàn quang lóe lên bắn thẳng vào ngực Hà Tĩnh, Hà Tĩnh ngã xuống, máu tươi không ngừng chảy ra, ánh mắt lại mở to lộ ra vẻ mặt không dám tin. Thác Bạt Chân cảnh giác nói: “Ai?”
Chỉ thấy Lí Bình mặt đầy tang thương xuất hiện cách đó không xa, đi khập khiễng rồi quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi như mưa: “Điện hạ, cuối cùng nô tài cũng tìm được ngài!” Thác Bạt Chân lắp bắp kinh hãi nhưng trong lòng cực kỳ vui mừng, trong mắt hắn, Lí Bình đương nhiên là đáng tin cậy hơn Hà Tĩnh nhiều: “Vì sao ngươi giết hắn?”
Lí Bình lau nước mắt, phẫn hận nói: “Tình cảnh khi đó cực kì hỗn loạn, nô tài bị tên bắn trúng chân mới khiến bọn họ nghĩ lầm đã tắt thở, thật vất vả mới tìm được sinh cơ, khi đến trang viên lại phát hiện Hà Tĩnh lén lút cấu kết với người của Thất hoàng tử phái tới, cho nên nô tài đi theo muốn tìm cơ hội để trừ bỏ hắn!”
Một nô tài trung thành và tận tâm như vậy, ngay cả nhân vật ngoan độc như Thác Bạt Chân cũng không thể không cảm động, hắn thu hồi trường kiếm cùng sự cảnh giác, chủ động đi tới nâng Lí Bình rồi thở dài một tiếng nói: “ Cả đời này của ta, người mà ta tin tưởng nhất cũng chỉ có người hầu cận cũ của mẫu phi, quả thực các ngươi mới là...” Hắn còn chưa nói xong đã cảm thấy có một mũi kiếm di chuyển đến bụng hắn trong nháy mắt, “Phập” một tiếng, chủy thủ đâm xuyên người hắn rồi phá bụng mà ra.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, tuy rằng Thác Bạt Chân đã rút lui hai bước theo bản năng, nhưng cuối cùng cũng không thể né tránh mũi kiếm, giờ phút này hắn thậm chí không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy bụng chợt lạnh, sau đó toàn bộ thân thể đều tê rần.
Lí Bình cười lạnh một tiếng, dùng sức rút chủy thủ ra lại thấy trên lưỡi kiếm sáng loáng nhuộm đỏ một màu, máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt trên nền đất.
Thác Bạt Chân loạng choạng lui ba bước, thân mình lảo đảo, miệng vết thương chảy máu cuồn cuộn, hắn tức giận nói: “Lí Bình, ngay cả ngươi cũng phản bội ta!“. Một câu nói này vừa nói ra khiến hắn kịch liệt ho khan.
Lí Bình vung tay lên, hơn mười hắc y nhân đột nhiên xuất hiện đều mang theo ám khí, Thác Bạt Chân phẫn nộ cực độ, rút trường kiếm bên hông ra rồi lao vào tử chiến. Tuy rằng hắn được danh sư chỉ dạy, khi học lại vô cùng nghiêm túc, võ công tầm thường căn bản không thể gây khó dễ cho hắn, nhưng nhóm người này lại là sát thủ được chọn lựa tỉ mỉ để giết hắn, người người ra tay tàn nhẫn, Lí Bình lại đứng một bên chỉ đến những điểm yếu của Thác Bạt Chân.
Chiến đấu kịch liệt, thời gian chỉ trong một khắc mà trên người Thác Bạt Chân đã xuất hiện vô số vết thương, máu tươi tung toé, làm nhiễm đỏ rực cả áo. Đột nhiên “phốc” một tiếng, Thác Bạt Chân ôm lấy mắt phải phát ra tiếng kêu thảm thiết, tại giờ phút này thanh âm thê lương kia nghe giống như tiếng tru của dã thú khi rơi vào tuyệt vọng cùng cực, sau đó hắc y hộ vệ không lưu tình vung một kiếm dứt khoát chém đứt hai chân của hắn.
Thác Bạt Chân cuộn mình trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ cực điểm.
Đúng lúc này, hắn nghe được một thanh âm trong trẻo cực kỳ ôn nhu, mang theo đáng yêu cùng khả ái: “Tam điện hạ, ngươi khiến ta tìm thực vất vả..!“. Câu nói mang theo chút cảm thán, lại phảng phất ý cười quen thuộc ..... là nàng – Lí Vị Ương!
Là Lí Vị Ương! Thác Bạt Chân bị chặt đứt hai chân, trên mặt cũng bị một vệt đao chém thật sâu, khuôn mặt chân lãng tuấn mỹ đã sớm bị hủy diệt triệt để, con mắt bên phải bị chọc thủng, huyết nhục mơ hồ, còn sót lại một mắt trái nhìn mờ mờ qua làn máu cùng nước mắt. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nghe ra thanh âm này, lạnh lùng nói: “Lí Vị Ương, ngươi ...thực đê tiện!“.
Lí Vị Ương mỉm cười rồi chậm rãi bước đến, nàng vừa xuất hiện thì Lí Bình cùng toàn bộ hắc y nhân ngừng tay, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất. Đôi mắt nàng âm trầm như giếng cổ ngàn năm, sóng mắt lưu chuyển động lòng người: “Chuyện này là như thế nào, sao ngài lại bị thương nghiêm trọng như vậy.”
Thác Bạt Chân dùng tay áo chà lau vết máu bên mắt phải, giọng căm hận nói: “Đừng giả từ bi, tất cả mọi chuyện đều do ngươi sắp xếp! Tiện nhân – ngươi thực độc ác!”
Lí Vị Ương cười dịu dàng, thanh âm thanh lệ: “Ồ, vậy sao? Nếu luận về ngoan độc thì ta sao có thể vượt qua Tam hoàng tử được? Ngươi từng bước muốn ép ta tới tuyệt cảnh, hiện giờ ta chỉ mới học tập ngươi có ba phần mà thôi.”
Thác Bạt Chân ngẩn ra ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt mang thương tích, máu trên người chảy ra như nước, nhưng vẫn cố duy trì tôn nghiêm hoàng thất cao quý, hắn tuyệt đối sẽ không yếu thế ở trước mặt Lí Vị Ương, càng không cầu xin tha thứ! Hắn ôm ngực thở hổn hển nói chuyện: “Ngươi đã sớm động tay trên cận vệ của ta, định ra mưu kế ác độc như thế, so với ta còn ti bỉ hơn!”
Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta quả thực thật ti bỉ độc ác. Nhưng hai chữ ti bỉ 'cao thượng' này, đối với ngươi mà nói, bất quá chỉ là một giọt nước trong biển mênh mông, một tia nắng trên bầu trời bao la mà thôi, ta chỉ là một người bình thường, đã ngoan sẽ ngoan đến cùng, làm gì phải giả mù sa mưa thủ hạ lưu tình làm gì*?”
Ánh mắt Thác Bạt Chân mang theo huyết nhục mơ hồ nhìn về phía Lí Bình, hắn cố hết sức thì thào: “Vì sao?“. Vì sao, vì sao muốn phản bội hắn?!
Lí Bình không mở miệng mà chỉ cúi đầu thật sâu.
Lí Vị Ương cười nhẹ: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Tâm hắn luôn oán hận ngươi, nếu không phải vì mẫu phi của ngươi thì người nhà hắn sao có thể bị liên lụy chết oan chết uổng chứ? Thật nực cười... ngươi lại cho rằng chỉ cần cho hắn chút ân huệ thì hắn phải cảm ơn ngươi, cả đời lại phải trung thành tận tâm với ngươi sao!!! Hắn sống ở phủ ngươi nhiều năm như vậy mà chỉ có thể ẩn hình mai danh làm một tổng quản, danh xưng nô tài, nhưng ta thì khác, ta đáp ứng đưa hắn lên làm quan, có tương lai sáng lạn phía trước, ngươi nói thử xem hắn có đồng ý với ta hay không?”
Lí Bình không phủ nhận mà chỉ càng cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt trở nên bất an. Có lẽ hắn có chút áy náy với Thác Bạt Chân, nhưng thế thì sao, quận chúa nói không hề sai. Người nhà của hắn bị liên lụy bởi mẫu thân Thác Bạt Chân mà chết, vì sao hắn không thể thù hận? Tuy Thác Bạt Chân cứu hắn nhưng lại để hắn làm nô tài, vậy thì có gì tốt đẹp để hắn cảm kích? Nếu không có quận chúa, chỉ sợ cả đời hắn đều phải làm nô tài cho người ta! Hắn không đồng ý!
Quả nhiên ..... Lí Vị Ương! Một đòn hiểm độc này của nàng ta đã chờ sẵn hắn từ lâu!
Người mà Thác Bạt Chân tin cậy nhất chính là Lí Bình, nhưng cuối cùng lại là người phản bội hắn, là người mà Thác Bạt Chân cứu ra từ đám người chết. Hắn cho rằng thân nhân của mẫu phi sẽ không bao giờ phản bội hắn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện, Hà Tĩnh – mưu sĩ của hắn mới là người cuối cùng hắn có thể tín nhiệm. Vậy mà Hà Tĩnh lại chết thảm trên tay Lí Bình. Đúng là chuyện cười cho cả thiên hạ.... Thác Bạt Chân hắn lại xem Lí Bình là thuộc hạ trung thành và tận tâm nhất. Buồn cười, thật sự là chuyện buồn cười nhất trên đời này!
Bị người mà mình không tín nhiệm phản bội thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bị người mà mình hoàn toàn tin tưởng phản bội lại khiến con người ta đau đớn tận tâm can! Lí Vị Ương rất hiểu Thác Bạt Chân, sở dĩ nàng tha cho hắn ở trận đánh trên vách núi đen kia không phải do bỏ lỡ không bắt được hắn, mà là muốn cho hắn biết như thế nào gọi là cùng đường, như thế nào gọi là tư vị bị người tín nhiệm nhất phản bội, và như thế nào gọi là đau đến phát điên!
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Chuyện này ta học theo ngươi, ngươi có thể khiến Liên phi bán đứng ta thì vì sao ta không thể làm cho nô bộc trung thành của ngươi bán đứng ngươi?”
Thác Bạt Chân phẫn nộ sắp phát cuồng, lửa giận đã tràn ra muốn đốt cháy người hắn, nếu có khả năng thì hắn đã bổ nhào qua bóp cổ Lí Vị Ương! Nhưng mà hắn lại ngã xuống, trong miệng đều là mật vàng. Chỉ cần nói thêm một câu thì sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng, biến thành màu đen vô tận.
Một người khi rơi vào đường cùng tuyệt vọng mới có thể sám hối những lỗi lầm của bản thân trong quá khứ. Giờ phút này cuối cùng Thác Bạt Chân cũng đã nếm được tư vị bị người phản bội, phải trải qua giây phút từng bước rơi vào tử địa. Lần đầu tiên hắn cảm thấy thống khổ, thậm chí tuyệt vọng đến mức khiến hắn không có cách nào thừa nhận nổi hiện tại, thống khổ gấp ngàn vạn lần so với những vết thương trên người!
Hắn ngẩng đầu: những người ở đây đều đang nhìn hắn lãnh đạm như nhìn một người đã chết. Đúng vậy, Lí Vị Ương sẽ không dễ dàng tha cho hắn, hôm nay hắn sẽ phải chôn thân nơi này. Trước mắt hắn lại dần dần mơ hồ, giấc mơ ngày đó như hiện về, hắn mơ màng nhìn nữ tử trong mơ kia đang tươi cười nhẹ nhàng thân mật đi về phía hắn... Đột nhiên hắn bừng tỉnh, nữ tử kia hiện giờ chỉ có một gương mặt thanh lệ nhưng lạnh lẽo tận xương tủy.
Hắn vốn là Tam hoàng tử cao quý, ở trong lòng hắn, Thái tử thì ngu dốt, Thác Bạt Ngọc chỉ là người may mắn, một người có được huyết thống cao quý, có mẫu thân là Hoàng hậu, người còn lại thì có được sự yêu thương của Hoàng đế cùng thế lực mẫu tộc. Hắn không cam lòng, nhiều năm ẩn nhẫn cùng cố gắng thể hiện như vậy nhưng lại bị Hoàng đế xem nhẹ và chôn vùi, hắn cũng là hoàng tử, hắn không cam lòng cả đời mình phải đứng sau người khác. Cho nên hắn phải khổ sở mưu đồ chuẩn bị lực lượng để đi lên địa vị hắn muốn.
Ở trước mặt người khác, hắn không được phép lộ ra dã tâm, không được phép lộ ra tài năng của mình, hắn muốn khống chế được dã tâm của bản thân mình để duy trì hình tượng hoàn mỹ nhất, trung thành và tận tâm theo Thái tử. Vì ngôi vị Hoàng đế mà tim của hắn dần trở nên cứng như một khối thép được tôi luyện, bất cứ ai cản trở hắn thì kết cục chỉ có một con đường chết. Cho dù là cô độc một người thì hắn cũng không sợ, bởi vì hắn không cần bất luận kẻ nào bên cạnh. Bây giờ ngôi vị Hoàng đế lại càng ngày càng gần, một bước, một bước, một bước ..... chỉ còn kém một bước là thuộc về hắn....
Thế nhưng đột nhiên mọi thứ đều rời bỏ hắn mà đi, còn hắn lại biến thành một tên phản nghịch trắng tay chỉ có thể trốn chui trốn lủi bị truy bắt, thậm chí ngay cả thuộc hạ cuối cùng mà hắn tin tưởng nhất cũng phản bội. Hắn cho rằng hắn đã là người độc ác nhất, thế nhưng sự thật khốc liệt tàn nhẫn nhất trên đời này không phải là phản bội, mà là bị người hắn tin tưởng nhất cô phụ, so với bất cứ loại phản bội nào đều thống khổ, nhức nhối hơn.
Cho dù hắn giảo hoạt như hồ ly thì cũng không chạy thoát ác mộng này. Trong lòng hắn, ngoại trừ phẫn hận còn có bi thương không nói được thành lời. Lí Vị Ương đâu có tốt hơn so với hắn bao nhiêu? Nhưng nàng lại lợi dụng những điểm có thể lợi dụng, mà hắn thì sao? Hắn chỉ có một thuộc hạ Lí Bình vì lợi quên nghĩa. Hắn có thể đi đến bước này thì đương nhiên hiểu được sự ích kỷ cùng trục lợi trên đời, nhưng lại vì nhất thời sơ sẩy mà quên mất.
Hiện giờ đã bị chém đứt hai chân, trên mặt cũng là một mảnh huyết nhục, mắt bên phải bị chọc thủng mù lòa, không còn ai bên cạnh, hai bàn tay trắng. Đường đường là Tam hoàng tử của Đại Lịch lại có thể có bộ dáng thê thảm như vậy, buồn cười, rất buồn cười...
Hắn muốn cười to, nhưng Lí Vị Ương lại nhẹ nhàng phất tay, một tên sát thủ đi lên vung kiếm lướt nhẹ qua yết hầu của hắn. Trong khoảnh khắc đó, hắn hoảng sợ mở to hai mắt cho rằng mình sẽ chết, nhưng trường kiếm kia chỉ tạo nên một vết thương nhỏ hẹp không chảy nhiều máu, hắn muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng lại phát hiện không còn thanh âm, sau đó người kia liền chặt đứt kinh mạch tứ chi của hắn, rồi di chuyển đao rạch từng nhát trên mặt khiến hắn đau nhức khác thường. Thác Bạt Chân muốn bày ra biểu cảm phẫn nộ nhưng...từng cơ mặt, thớ thịt trên khuôn mặt đã không còn nằm trong khống chế của hắn.
“Trang viên của ngươi, hộ vệ của ngươi, tất cả đều không còn tồn tại nữa. Ta biết trong trang viên đó nhất định có mật đạo, cho nên ta đã giao nó cho bệ hạ, ta nghĩ ông ta sẽ sử dụng tốt cho nên sau này ngươi cũng không cần nó nữa“. Lí Vị Ương nói nhẹ tựa lông hồng, tươi cười trên mặt càng ôn nhu, mỗi khi nàng cười như vậy đều biểu thị sẽ mang cho người khác thống khổ vĩ đại.
Thác Bạt Chân miễn cưỡng ngẩng đầu nhưng không thấy rõ gương mặt nàng.
Vừa rồi hắn không biết có bao nhiêu thù hận với nữ tử trước mắt này, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu nàng, nhưng mà hiện tại hắn đột nhiên ý thức được, bởi vì nàng mà hắn trở thành bại tướng.
Hắn chỉ kém một bước nữa là có thể thành công.
“Thác Bạt Chân, lẽ ra ngươi không phải nhận một kết cục như thế này, ngươi thông minh như vậy, làm sao có thể tin tưởng người khác ở thời điểm mình yếu ớt nhất cơ chứ, rõ ràng ngươi nên dưỡng thương một mình, chờ thời kỳ nguy hiểm qua đi thì vùng dậy giành lại tất cả của ngươi. Nhưng ngươi rất nóng vội, tâm khí của ngươi quá cao ngạo, ngươi không muốn thừa nhận hoàn cảnh bị vây chật vật như vậy, cho nên ngươi lựa chọn tin tưởng Lí Bình. Đây có thể là lần sai lầm duy nhất trong cả cuộc đời của ngươi .... nhưng đôi khi một lần là đủ rồi.”
Trong tâm tư của bất cứ người nào cũng có dục vọng, dục vọng của Thác Bạt Chân chính là tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nó thôi thúc hắn không ngừng đi tới, nhưng ngược lại, nó cũng có thể huỷ diệt hắn. Con người của hắn rất mâu thuẫn, hắn không từ thủ đoạn để lợi dụng, phản bội người khác nhưng lại không cho phép bất cứ kẻ nào phản bội chính mình.
Đúng vậy, chân lý của Lí Vị Ương và Thác Bạt Chân chính là: ai đủ nhẫn tâm thì người đó là kẻ sống sót.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, hắn biết nàng có thể hiểu được hắn muốn nàng giết hắn! Nếu phải sống khuất nhục như vậy thì hắn thà tình nguyện kết thúc tánh mạng chính mình! Bởi vì hắn là Thác Bạt Chân, có thể chết nhưng không thể không có tôn nghiêm!
Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt của hắn, tâm tư suy nghĩ của hắn sao nàng có thể không hiểu. Nhưng nàng chỉ nở nụ cười nhẹ, giẫm lên từng chiếc lá khô đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi muốn ta giết ngươi?”
Thác Bạt Chân gắt gao nhìn chằm chằm nàng, như muốn khảm khuôn mặt nàng vào tận trong trái tim tràn ngập hận ý, ánh mắt hắn điên dại nhưng lại mang theo một tia cầu xin.
Thế mà Lí Vị Ương chỉ lắc đầu: “Ta sẽ không giết ngươi“.
Chân mày Thác Bạt Chân cau lại, phẫn hận bên trong ánh mắt trở nên vặn vẹo, cơ hồ biến thành ngọn lửa cháy rực. Mà mắt phải mù lòa dữ tợn kia của hắn giờ phút này cũng làm cho người ta sợ hãi.
Lí Vị Ương nhìn hắn như vậy, nàng nhẹ giọng nói: “Ta không thể giết ngươi, không chỉ có như thế mà còn tìm người chăm sóc ngươi thật tốt... Nếu ngươi đói bụng thì sẽ có người đút cơm cho ngươi ăn, ngươi khát thì sẽ có người cho ngươi uống nước, ngươi lạnh thì sẽ có người khoác thêm áo cho ngươi, còn khi ngươi bị bệnh thì sẽ có đại phu chữa bệnh tận tình. Ta sẽ khiến cho ngươi cứ sống như vậy, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, sống càng lâu càng tốt“.
Thác Bạt Chân tức giận muốn mắng nhưng lại phát không ra tiếng, thậm chí trên mặt của hắn còn không thể thể hiện sự phẫn nộ, bởi vì kinh mạch trên mặt đều bị chặt đứt, ngay cả mở miệng cũng không được. Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười: “Không cần lo lắng vì không mở được miệng, đến lúc cần sẽ có người cạy mở miệng để ngươi uống nước ăn cơm. Ngươi nói xem, ta đối xử với ngươi rất tốt đúng không?”
Đối với người như Thác Bạt Chân, hình thức tra tấn tốt nhất không phải là giết hắn, mà là để cho hắn thừa nhận loại thống khổ này từng ngày từng đêm, cho đến khi hắn chết mới có thể dừng. Hắn chỉ có thể không ngừng hối tiếc, không ngừng phát cuồng, không ngừng tự tra tấn mình. Có điều thực đáng tiếc, bây giờ hắn không thể đi, không thể viết, không thể khóc, không thể giận, không thể cười, thậm chí ngay cả ăn cơm uống nước cũng phải có người cạy miệng.
Chẳng qua, nàng vẫn giữ lại con mắt bên trái cho hắn để hắn ngày ngày soi gương, nhìn đến thảm trạng của chính mình mà hối hận về quá khứ. Hơn nữa, nàng còn cho hắn sống ở một tòa nhà bí mật thật cao, có thể cho hắn ngồi ở cửa sổ mỗi ngày để ngắm nhìn hoàng cung, nhìn mái ngói lưu ly xinh đẹp, cấm quân hàng ngày luyện tập uy vũ, cửa cung xa hoa mỹ lệ .... ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, cho đến khi hơi thở mất đi, hắn biến thành tro tàn về với cát bụi.
Lí Bình cúi đầu xuống, toàn bộ hắc y hộ vệ cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lí Vị Ương, bọn họ gặp qua rất nhiều loại thủ đoạn giày vò, gặp qua vô số biện pháp ngoan độc, nhưng chưa từng gặp qua loại tra tấn nào tàn nhẫn như vậy. Không giết ngươi, mà lại nuôi ngươi sống trong tàn phế thê lương cùng sự ân hận, vĩnh viễn tra tấn, hơn nữa tra tấn này lại là những suy nghĩ từ đáy lòng ngươi, đây mới chân chính là hình phạt tàn nhẫn nhất trên đời.
Tươi cười của Lí Vị Ương đột nhiên trở nên thoải mái: “Tốt lắm, đến lúc hắn nên thực hiện rồi“.
Hắc y nhân không nói một lời liền nâng Thác Bạt Chân lên, Lí Vị Ương nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn, cái loại tuyệt vọng này còn thảm hại hơn so với chết. Nàng biết, đây chỉ mới là bắt đầu, loại tuyệt vọng thống khổ này sẽ ở cùng với hắn cho đến khi hắn chết mới thôi.
Xoay người lại, Lí Vị Ương đột nhiên cảm thấy tâm tình trở nên thoải mái vô cùng. Hiện giờ nàng đã loại bỏ được người nàng hận nhất, việc còn lại chỉ là chờ đợi, chờ đợi người kia trở về.
Bóng đêm dần dần bao phủ.
Trong phủ Thất hoàng tử, nến đỏ cháy đã gần hết, Phính Đình quận chúa nhìn chằm chằm vào nến đỏ kia, ánh mắt lay động bất định.
Vào canh ba, một tỳ nữ cung kính truyền lời: “Điện hạ nói đêm nay không tới, mời hoàng tử phi đi nghỉ trước“.
Lại là như thế ... Phính Đình quận chúa cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi: “Hắn vẫn ở thư phòng sao?”
Tỳ nữ sửng sốt một chút, lập tức trả lời lại: “Mời hoàng tử phi đi nghỉ trước“. Vẫn là trả lời vòng vo.
Phính Đình quận chúa rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, đứng dậy bước nhanh đi về phía thư phòng. Không để ý hộ vệ ngoài cửa ngăn trở, thậm chí nàng bất chấp hình tượng tự mình vọt vào.
Nam tử tuấn mỹ bên trong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng. Cuốn tranh trong tay còn chưa kịp gấp lại, Phính Đình quận chúa nhìn một cái liền nhận ra người trong tranh.
Dung mạo thanh tú, tuy không thể nói là xinh đẹp tuyệt luân, nhưng đôi mắt hết sức sinh động, có thể thấy được người vẽ tranh đã dành bao nhiêu tâm tư và ái mộ.
Phính Đình quận chúa rốt cục không nhịn được, che mặt thất thanh khóc nấc lên. Trâm cài trên búi tóc xinh đẹp được khảm đá quý chói mắt tựa hồ cũng ảm đạm thất sắc.
“Điện hạ ... An Bình quận chúa chưa từng yêu ngươi..!“. Khi nàng tận mắt nhìn thấy bức họa trong tay Thác Bạt Ngọc, tâm tư trong lòng đã không còn kìm nén được mà tuôn ra, thanh âm vô cùng tuyệt vọng.
Thành hôn đã mười ngày, cho tới bây giờ Thác Bạt Ngọc chưa từng qua phòng nàng, hắn luôn ngủ một mình ở thư phòng. Tuy nàng từng phản đối hôn sự này, nhưng trong lòng vẫn thầm hi vọng Thác Bạt Ngọc giữ nàng lại, vì từ lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã ái mộ hắn rồi.
Tâm tư nàng bị Triêu Dương Vương nhìn thấu nên mới trăm phương nghìn kế thúc đẩy mối hôn sự này, nhưng ông ta lại không thể tưởng được, Thác Bạt Ngọc lãnh đạm với hòn ngọc quý trên tay ông như thế. Phính Đình quận chúa luôn chờ đợi, chờ một ngày Thác Bạt Ngọc hồi tâm chuyển ý, chờ hắn phát hiện nàng cũng xinh đẹp, thông minh, đáng để hắn trìu mến nâng niu. Đáng tiếc, cho dù nàng nỗ lực bao nhiêu thì ánh mắt hắn cũng chưa từng để ý đến nàng.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ ái mộ một mình An Bình quận chúa, chỉ Lí Vị Ương mà thôi.
Toàn bộ tình cảm đều trao cho nữ nhân kia, nàng không dám oán hận Lí Vị Ương nhưng nàng thật sự không thể hiểu nổi, vì sao Thác Bạt Ngọc lại chấp nhất như vậy. Ở trong tiếng khóc tuyệt vọng của Phính Đình quận chúa, Thác Bạt Ngọc nhàn nhạt xoay người đi ra ngoài.
Phính Đình quận chúa đuổi tới cửa, lớn tiếng nói: “Thác Bạt Ngọc, ta cầu xin chàng, chàng hãy buông tay đi!”
Thác Bạt Ngọc không quay đầu, hắn chỉ cười lạnh một tiếng. Buông tay? Sao hắn chưa nghĩ từng tới chứ ... Đáng tiếc, hắn không thể buông tay, đây là nguyện vọng của hắn, khát vọng từ tận đáy lòng hắn. Bây giờ Thác Bạt Ngọc chỉ cần một bước nữa thôi, cho dù phải dùng tất cả mọi thủ đoạn ti tiện thì hắn cũng phải có được nàng!